Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1221-1225
Chương 1221
Đùng một tiếng, đối thủ trực tiếp bị đá bay.
Điển Chử và Tần Tước, hai người đều xuất thân từ quân đội, cả hai đều dùng một chiêu duy nhất khống chế địch.
So ra mà nói, động tác Điển Chử đại khai đại hợp, đơn giản trực tiếp, thường sử dụng tốc độ và sức mạnh để đè bẹp đối thủ để giành chiến thắng.
Động tác của Tần Tước cũng vô cùng đơn giản nhưng quyết liệt, tuy sức lực không bằng Điển Chử, nhưng tốc độ lại nhỉnh hơn một chút, đối thủ thường chưa kịp phản ứng đã bị sét đánh áp đảo.
Mặc dù có rất nhiều kẻ thù, nhưng không ai là đối thủ thực sự của Điển
Chử và Tần Tước.
Chỉ thấy Điển Chử và Tần Tước như quét củi khô, oanh tạc khắp nơi, những tên thuộc hạ của Diệp Văn Bưu cứ lần lượt hét lên rồi ngã xuống trước mặt họ.
Cái này... không có khả năng!
Diệp Văn Bưu kinh ngạc đứng lên, miệng há to, điếu xì gà vừa mới châm đã rơi xuống đất mà anh ta cũng chẳng không để ý.
Đinh Thanh cũng thầm kinh ngạc!
Mặc dù Trần Ninh không còn giữ chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, mặc dù chỉ còn lại một danh hiệu suông, nhưng những thị vệ đi theo Trần Ninh thực sự rất lợi hại.
Thật may mắn!
Lần này từ Thủ đô đến Trung Hải, đã mang theo một nhóm cao thủ.
Lúc này, anh ta nhìn thoáng qua không biết là cố ý hay vô tình, chung quanh là những thủ hạ mặt không chút cảm xúc.
Rầm rầm!
Tần Tước đá hai đối thủ cuối cùng bằng một động tác khá đẹp mắt, sau đó quay sang nhìn Điển Chử, nói một cách tự hào: "Hình như tôi đánh bại hơn anh một người, tôi thắng rồi!”
Điển Chử liếc nhìn Đinh Thanh không biết vô tình hay hữu ý, đám cao thủ đứng sau Đinh Thanh bĩu môi nói: "Còn chưa kết thúc, sao có thể nói là đã thắng?"
Lúc này Diệp Văn Bưu đã không còn bình tĩnh.
Anh ta nhìn Đinh Thanh với vẻ mặt kinh hãi, run rẩy nói: "Đinh tiên sinh, có chút khó giải quyết, chỉ sợ cần đến thủ hạ của anh ra tay mới được.”
Đinh Thanh tự tin nói: "Diệp tiên sinh yên tâm, chỉ bằng hai người bọn họ, muốn đánh bại thủ hạ của tôi, giết hai người chúng ta. Còn chưa đủ."
“Lôi Long, Vương Xà!”
“Có!
Hai người đồng thanh bước ra.
Dáng người cường tráng, cơ bắp
cuồn cuộn chính là Lôi Long.
Cao gầy, bước đi nhẹ nhàng, như người cao không xương, là Vương Xà.
Hai người này là cao thủ do Đinh Thanh mang từ Hạng gia đến.
Hơn nữa, Lôi Long và Vương Xà vẫn là quân đội riêng của Hạng gia, chỉ huy phó đội trưởng của Long Xà Doanh.
Đinh Thanh cầm ly rượu vang đỏ lên, nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Hai vị, mang theo huynh đệ Long Xà Doanh, đưa Thiếu soái thể diện lên đường đi.”
Lôi Long và Vương Rắn liếc nhau, đồng thanh nói: "Được!"
Lôi Long nhìn về phía Điển Chử nhe răng cười gằn: "Đối thủ của anh là tôi!”
Vương Xà nhìn Tần Tước cao gầy, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, chế nhạo nói: "Cô gái, cô là của tôi.”
Đinh Thanh tán thưởng: "Tốt lắm, Lôi Long và Vương Xà có trách nhiệm đối phó với hai tên thị vệ của Trần Ninh, những huynh đệ còn lại của Long Xà Doanh thì đưa Trần Ninh lên đường đi.”
Vừa dứt lời.
Lôi Long khởi động khớp cổ, vừa sải bước về phía Điển Chử.
Vương Xà cũng tiến về phía Tần Tước, tốc độ tưởng như chậm mà thật ra rất nhanh.
Còn có hơn trăm cao thủ của Long
Xà Doanh, đi thẳng đến Trần Ninh.
Điển Chử muốn chặn những tên đến từ Long Xà Doanh này.
Nhưng mà, Lôi Long kia lại xuất hiện trước mặt cản đường anh.
Lôi Long nhếch miệng: “Tên kia, mới nói xong, bây giờ anh là đối thủ của tôi.”
Điển Chử trầm mặt xuống: "Vậy đi chết đi!"
Điển Chử nói xong, giơ tay đánh một
quyền về phía Lôi Long.
Bùm!
Nắm đấm của cả hai va vào nhau dữ dội.
Một quyền này lại cân sức ngang tài, không phân được thắng bại.
Điển Chử khẽ cau mày, tuy rằng chỉ dùng 50% sức mạnh cho cú đấm này, nhưng ước chừng Lôi Long cũng không bộc lộ hết sức mạnh của
minh, đối thủ lần này có chút năng lực.
Lôi Long cũng có chút kinh ngạc nhìn Điển Chử: "Chậc chậc chậc, thực lực tốt cũng tốt đấy, tiếp nào.”
Điển Chử khịt mũi, lại chiến đấu với tên Lôi Long kia, cả hai tung chiêu như mưa to gló lớn, điên cuồng phân cao thấp.
Bẽn kia, Xà Vương đảo mắt nhìn toàn thân Tần Tước, khặc khặc cười nói: “Cô gái, chúng ta chơi một chút não.
Ánh mắt Tần Tước lạnh lùng: "Ngày thường một chiêu là tôi đã giết chết được một người, nhưng đối với anh, tôi có thể từ bỏ phong cách cũ, thay vào đó từ từ giết chết anh!”
Chương 944; Chạm Đến Giới Hạn
Của Tôi
Ầm ầm ầm!
Vương Xà chủ động tấn công Tần Tước, hắn cực nhanh, một bước đã đến gần Tần Tước, sau đó giơ tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tần Tước hơi ngả người về phía sau, tránh khỏi tay đối phương, đòng thời tung ra một cú đá, đập mạnh vào đầu người nọ.
Vương Xà không ngờ phản ứng của Tần Tước lại nhanh như vậy, càng
không nghĩ đến chuyện Tần Tước
phản kích nhanh như thế.
Vội vàng không kịp chuẩn bị!
Đùng!
Một bên đầu đã bị một đòn tắn công nặng nề của Tần Tước giáng xuống, khiến hắn lảo đảo vài bước, đầu ong ong ầm ầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Tần Tước chế nhạo: “Ha ha, có tí bản lãnh, đầu ong ong lên rồi phải không?”
Bum!
Một cơn lửa giận trong nháy mắt từ đáy lòng Vương Xà nổi lên, xông thẳng lên trán hắn ta.
Tên kia hoàn toàn bị kích thích.
Đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng lạ thường, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
“Con đàn bà kia, cô thành công chọc điên tôi rồi đấy, chắc chắn kết cục của cô không tốt đẹp gì đâu.”
Chương 1222
Ngay tại lúc đó!
Đám cao thủ của Long Xà Doanh cũng lần lượt xông về phía Trần Ninh.
Sắc mặt Tần Tước cùng Đồng Kha không khỏi có chút hơi đổi, lộ ra vẻ hoảng sự.
Trần Ninh vẫn bình tĩnh, tuy vết thương chưa lành, cũng không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng quá đủ để đối phó với đám người trước mặt.
“Thiên Bảo, chú ý bảo hộ Thiếu phu
nhân cùng Đồng tiểu thư!”
Vừa nói, Trần Ninh vừa tùy ý hất tàn thuốc ra khỏi tay, đứng dậy.
Tàn thuốc anh gạt ra tạo ra tiếng động trong gió, bay về phía một tên cao thủ Long Xà Doanh chuẩn bị xông đến.
Bùm!
Tên cao thủ Long Xà Doanh bị tàn thuốc bắn trúng, giống như bị trúng đạn, gào thét bay ra ngoài.
Hai gã khác cũng đổng thời lao đến. Một người dùng chân, quét về phía eo của Trần Ninh, người còn lại đánh về phía lồng ngực Trần Ninh.
Trần Ninh đưa tay trái nắm lấy bàn chân đang quét đến của đối phương, năm ngón tay có chút dùng sức, răng rắc một tiếng làm chân tên nọ gãy ngang. Sau đó, anh giơ tay lên, tung quyền vào nắm đâm của một tên khác.
Bùm!
Hai nắm đấm va chạm, toàn bộ cánh
tay của đối thủ vỡ vụn ngay lập tức.
Đầu tiên Trần Ninh bắt lấy chân, sau đó bẻ nắm đấm, chỉ với hai chiêu thức đơn giản, đã khiến một đối thủ gãy một chân, một tên khác thì mất đi cánh tay.
Đám cao thủ Long Xà Doanh còn lại không khỏi há hốc miệng kinh ngạc.
Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh cũng không khỏi thầm giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chiến thần Hoa Hạ thật sự không phải chỉ là một hư danh, Trần Ninh chỉ mới tùy tiện tung hai chiêu, đã đủ thấy thực lực.
Lúc này, càng có thêm nhiều cao thủ Long Xà Doanh lao về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lại giống như đang đi dạo trong sân nhàn nhã, gặp chiêu phá chiêu, đối thủ gào thét ngã xuống trước mặt, không ai là kẻ địch thực sự của anh.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Văn Bưu
lặng lẽ thay đổi.
Ngay cả trong lòng Đinh Thanh cũng có linh tính không tốt, lúc này chỉ có thể hy vọng vào hai cao thủ Lôi Long cùng Vương Xà của Hạng gia.
Nhưng lần này!
Điển Chử liên tiếp tung ra 3 cú đấm, xuyên thủng hàng phòng ngự của Lôi Long, sau đó thừa dịp Lôi Long không để ý, Điển Chử đã tung đòn vào vai và đập vào ngực hắn.
Bùm!
Lôi Long cảm giác mình như là bị đầu tàu đụng trúng, lồng ngực xương cốt toàn bộ vỡ nát, máu từ miệng phun ra, khi rơi xuống đất chỉ có thở ra, không có hít vào.
Lôi Long vừa bị Điển Chử giết chết!
Tần Tước còn hờ hững nói với Vương Xà đang bị thương nặng: "Tôi đây cũng sẽ không chơi trò mèo vờn chuột với anh chi nữa, kiếp sau nhớ đừng coi thường con gái, nếu không anh vẫn sẽ chết thảm như vậy."
Nói xong, cô bay lên, nện vào ngực
Vương Xà.
Đùng!
Ngực của Vương Xà còn nguyên vẹn, nhưng sau lưng có một lỗ thủng, máu trào ra.
Ào!
Thi thể của Vương Xà, bất lực ngã xuống đất.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn thấy cảnh này, tay chân lạnh toát, trong đầu cùng lúc nảy ra một ý nghĩ: ‘Toang rồi.”
Không lâu sau đỏ!
Những cao thủ của Long Xà Doanh đều đã bị đánh gục, chết và bị thương, hiện trường như thể là địa ngục Tu La.
Trần Ninh nhìn Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu, lạnh lùng nói: "Còn lời cuối cùng nào không?"
Thân thể Diệp Văn Bưu run lên, sức lực toàn thân như bị rút sạch, quỳ xuống một cái, run rẩy nói: "Thiếu soái, tôi sai rồi, van cầu Thiếu soái
đại nhân không chấp tiểu nhân, tha mạng chó này cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa đổi đi!”
Trần Ninh hờ hững nói: "Kiếp sau làm người cho tốt vào!"
Cái gì?
Diệp Văn Bưu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, dưới sợ hãi tột độ, cả người trở nên điên cuồng, vẻ mặt hung hăng nói: "Trần Ninh, đừng có mà khinh người quá đáng, hiện tại tôi là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nếu anh dám động đến tôi, Diệp gia có dốc hết sức cũng sẽ
đến tìm anh báo thù.
“Khi đó, cả anh và gia đình đều sẽ gặp rắc rối to”.
Trong quan điểm của Diệp Văn Bưu, Trần Ninh đã hết thời, không còn thực quyền, chỉ còn lại một danh hiệu ảo.
Nếu như Diệp gia dốc toàn lực đối phó Trần Ninh, nhất định Trần Ninh sẽ chết rất thảm.
Mà anh ta không biết, tuy rằng Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy Bắc Cảnh nữa, nhưng là Đại đô đốc của
Hoa Hạ, tổng tư lệnh quân đội tối cao của Hoa Hạ, thống lĩnh không dưới vạn người.
Trần Ninh trước kia không sợ Diệp gia, hiện tại nhìn cũng không thèm nhìn Diệp gia.
Anh nhìn Diệp Văn Bưu, người dùng Diệp gia uy hiếp mình, cười lạnh nói: “Ha ha, trước mặt tôi, thu hồi cái danh hào môn ảo đó đi. Những lời đe dọa của anh đều vô dụng với tôi. Trong mắt tôi, Diệp gia không là cái thá gì cả.”
Nếu anh chỉ vừa vu khống tôi là kẻ
đào ngũ, vừa vu khống thanh danh
của tôi, thì tôi đây sẽ không giết anh
đâu.”
“Nhưng anh đã đụng đến giới hạn trong lòng tôi.”
"Vu khống sự trong trắng của vợ tôi. Từ lúc anh đánh chủ ý tới vợ của tôi, anh đã chết chắc rồi.”
Nghe đến đây Diệp Văn Bưu run lên, liếc nhìn Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh bằng ánh mắt tràn ngập hối hận.
Sớm biết, anh ta đã không trêu chọc
Tống Sính Đình kia làm gì.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Vẻ mặt của Diệp Văn Bưu đầy tuyệt vọng, Đinh Thanh bên cạnh anh ta đảo mắt một vòng, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, nhằm vào Trần Ninh, đang định bắn.
Đinh Thanh là thuộc hạ trung thành của Hạng Thành, anh ta đã theo Hạng Thành nhiều năm.
Có thể nói, nếu không có Hạng Thành thì sẽ không có anh ta ngày
hôm nay.
Kẻ sĩ chết vỉ tri kỷ!
Anh ta biết hôm nay tai kiếp khó thoát, dứt khoát trước khi chết, kéo Trần Ninh theo, giải quyết một tâm nguyện cho Hạng lão gia.
Điều đáng tiếc là mặc dù đã rút súng tấn công lén.
Nhưng một số người lại phản ứng nhanh hơn anh ta nhiều.
Lúc tên kia rút súng, hai người Tần Tước cùng Đổng Thiên Bảo cũng đã có phản xạ chặn trước mặt Trần Ninh.
Chương 1223
Từ khách sạn Aegean đi ra, trên đường về nhà.
Tống Sính Đình nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ với Trần Ninh: "Chồng, thật ra không cần giết hai người bọn họ."
"Hai người bọn họ, một người là thân tín của Hạng lão, người còn lại là người thừa kế thứ nhất của Diệp gia.
"Giết hai người bọn họ, e rằng Hạng gia và Diệp gia sẽ không bỏ qua
đâu.
Ngược lại Trần Ninh lãnh đạm, bình tĩnh nói: "Anh có ân oán sâu nặng với Hạng gia và Diệp gia, cho nên anh cũng không quan tâm đến việc nhân nhượng với bọn họ làm gì.”
"Hơn nữa, lần này bọn họ còn nhắm vào người nhà của anh, nhắm thẳng vào em, anh đây tuyệt đối không thể nhịn.”
Tống Sính Đình nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi cảm động.
Những người như Đinh Thanh và
Diệp Văn Bưu chính vì muốn làm hại cô, cho nên Trần Ninh mới đại khai sát giới.
Giận dữ vì hồng nhan!
Chuyện này với nam giới mà nói, không nhất định là chuyện tốt.
Nhưng đối với phụ nữ, đàn ông sẵn sàng bảo vệ mình bằng cả tính mạng thì đây chắc chắn là mối tình lãng mạn và là sự bảo vệ tốt nhất.
Tổng Sính Đình nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt dịu dàng: "Chồng, dù có gặp phải khó khăn, thất bại đến đâu,
chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Dù có táng gia bại sản, dù có chết cũng phải cùng nhau đối mặt, được không?"
Trần Ninh cảm động, nhưng cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh giận dữ trách móc: "Khó khăn cùng ngăn trở thì được, sao lại lại là táng gia bại sản, còn chết người, em đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Đồng Kha không nhịn được xen vào: "Anh rể, anh không biết đâu, trên chiến trường không có tin tức gì của anh. Bên ngoài có tin đồn anh là lính
đào ngũ, chị họ lo cho anh nhiều lắm
đấy.”
Trần Ninh cười nói: "Hỗn loạn bên ngoài coi như xong đi, mọi người không phải là đang không tin anh đó chứ, tưởng anh đào binh thật à?”
Đồng Kha nói: "Em đương nhiên không tin!"
"Nhưng mà chị họ của em lo lắng, liệu trên chiến trường, anh có bị Hạng gia kia mưu hại không, chiến sự kết thúc lâu như vậy, anh lại không liên lạc với gia đình mình quá lâu, quân đội không thể lấy được bất
kỳ thông tin nào của anh, anh nói sao
tụi em không lo cho được.”
Trần Ninh nghe xong nhìn Tống Sính Đình, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Anh nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh xin lỗi, vì một số lý do đặc biệt nên sau khi chiến tranh kết thúc anh không thể liên lạc được với em, để em phải lo cho anh!”
Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh, nhìn chằm chằm anh, nhẹ giọng nói: "Em hiểu được!"
"Cho nên vừa rồi em cũng đã nói với anh, em hi vọng sau này anh không phải một mình gánh vác nữa, có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau gánh chịu."
"Em không sợ cái gì cả. Điều em sợ nhất là mình anh phải gánh chịu. Có chuyện gì mà em chưa biết không?”
Trần Ninh cười nói: "Được rồi, anh hứa với em sau này sẽ không bao giờ biến mất đột ngột như thế này, nếu có chuyện gì anh sẽ nói cho em biết, miễn không phải là bí mật nhà nước."
Tống Sính Đình giãn cơ mặt ra:
“Vâng!”
Cả hai rúc vào nhau thân mật!
Đồng Kha đang phụ trách lái xe, từ kính chiếu hậu của xe liếc nhìn chị họ và anh rể ở ghế sau.
Không khỏi chua xót nói: "Này này, thật đáng ghen tị!"
Tống Sính Đình nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Trần Ninh cười nói: "Tiểu Kha, em cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc bàn chuyện kết hôn ròi, mau tìm bạn trai đi."
Đồng Kha cong môi: "Không có tí sức lực nào!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe những lời này cũng không biết nói gì.
Trong xe an tĩnh lại.
Đồng Kha lặng lẽ lái xe, nhưng trong lòng lại không yên.
Làm sao cô lại không biết minh đã đến tuổi nói đến chuyện kết hôn, nhưng thật đáng tiếc, từ khi Trần Ninh cứu cô ra khỏi KTV, cô đã cảm mến Trần Ninh, không còn nhìn trúng người khác nữa.
Lúc này, cô không khỏi chạnh lòng, thương cho chính mình: Vì quân sủng ái một ngày, thương nhớ cả trăm năm!
Ngày hôm sau!
Hạng gia và Diệp gia biết chuyện Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu ở
Trung Hải.
Hạng Thành nghe thủ hạ nói, Trần Ninh xuất hiện giết chết Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu.
Chuyện này làm cho Hạng Thành rất ngạc nhiên.
Không phải Trần Ninh đang chơi trò ve sầu thoát xác, đào binh mất tích, né tránh kẻ thù sao?
Sao bây giờ cậu ta lại lộ mặt một cách công khai?
Còn có quân đội, không coi Trần
Ninh là đào binh mà đối đãi, thái độ
thật kỳ lạ.
Hạng Thành hơi khó hiểu, Trần Ninh đang giở trò gì.
Người chuyên môn phụ trách cho nghe ngóng tin tức cho Hạng gia, khàn giọng hỏi: "Hạng lão, Trần Ninh giết chết Đinh tiên sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta lập tức thu xếp nhân lực báo thù cho anh Đinh sao?"
Hạng Thành im lặng hai giây, hỏi: "Diệp gia phản ứng như thế nào?"
Tên nọ đáp: “Diệp Văn Bưu là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhà họ, nên nghe tin Diệp Văn Bưu đã chết, Diệp gia rất tức giận.”
“Diệp gia không thể nhịn được nữa, nghe nói Diệp Băng Tâm đã chuẩn bị suất lĩnh toàn quân nhà họ, tiến về núi Bát Long, mời Tiêu Diêu vương xuống núi, trừng phạt Trần Ninh để báo thù cho Diệp gia."
Hạng Thành nghe vậy, mặt mũi có chút chấn kinh.
Ông ta trợn to hai mắt: "Cái gì, Diệp
gia lại muốn mời Tiêu Diêu vương thoái ẩn sơn lâm gần hai mươi năm rời núi để đối phó Trần Ninh?”
Tên nọ đáp: "Đúng vậy!"
Hạng Thành kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra lần này Trần Ninh đã hoàn toàn chọc điên Diệp gia rồi."
“Tiêu Diêu vương kia là người lẫy lừng hai mươi năm trước ở Thủ đô, đến Quốc chủ cũng phải kiêng dè ba phần.”
'Tiêu Diêu vương đó, ngay từ nhỏ đã
đặc biệt tài giỏi, năng lực vượt bậc, rất yêu thích võ thuật cổ, năm mười tám tuổi đã đánh chiến binh bất khả chiến bại khắp Thủ đô rồi."
"Thêm vào đó Diệp gia còn là một thế gia tài phiệt, Diệp Tiêu Diêu lại thích kết bạn. Bạn bè và đồ đệ của người đó ở khắp đất nước này."
‘Thậm chí có người nói, ở Thủ đô, chuyện Quốc chủ khó giải quyết, nhưng một câu của Tiêu Diêu vương là có thể ổn thỏa.
"Vậy mới thấy Diệp Tiêu Diêu hồi đó tuyệt vời như thế nào."
Tên thủ hạ kia có nghe một chút tin đồn về Tiêu Diêu vương, nhưng cũng không biết nhiều lắm, lúc này không khỏi tò mò hỏi: "Thực sự Tiêu Diêu vương mạnh đến như vậy sao, Quốc chủ cũng phải kiêng kị ba phần, khoa trương quá vậy?”
Hạng Thành lắc đầu: "Không ngoa chút nào!"
“Đầu tiên là, Tiêu Diêu vương sinh ra trong Diệp gia, Diệp gia là một gia tộc có thế lực ở kThủ đô, thực lực cùa họ không thẻ coi thường."
***
Chương 1224
"Thứ hai, lúc đó, Diệp Tiêu Diêu là một võ sư chuyên về võ cỗ đại, bất khả chiến bại trong nước."
"Hơn nữa, Diệp Tiêu Diêu còn hai trợ thủ, đều là siêu cấp cường giả, Diệp Tiêu Diêu lại còn có rất nhiều đệ tử, bọn họ đều rất mạnh."
“Mặt khác, cả nước có rất nhiều gia chủ hào môn, chủ tịch tập đoàn, đều bày tỏ sự ủng hộ Diệp Tiêu Diêu đứng ra tranh cử thành người đứng đầu đất nước."
"Tuy nhiên, Diệp Tiêu Diêu đó dường như không có ý định làm người lãnh đạo đất nước. Bằng không, nếu ông ta mà đứng ra tranh cử, chắc chắn có thể ngồi trên ngai vàng của đất nước."
"Thử nghĩ xem, một cường giả có sức chiến đấu vô song, gia tộc mạnh mẽ, vô sổ đại biểu của các tầng lớp nhân dân ủng hộ, lãnh đạo quốc gia không sợ sao được chứ.”
"Nhưng mà, Diệp Tiêu Diêu cũng biết rằng sức mạnh của mình đã gây ra mối đe dọa cho lãnh tụ đất nước, vì
vậy đã chọn rút lui vào rừng núi. Đây cũng là để vì muốn dẹp bỏ địch ý của lãnh tụ quốc gia.”
Tên nô bộc kinh ngạc nói: "Thì ra là thế"
Hạng Thành đột nhiên giễu cợt nói: "Chỉ là không ngờ Diệp gia lại bị Trần Ninh chọc tức. Muốn mời Tiêu Diêu vương ẩn dật trên núi hai mươi năm qua ra mặt.”
"Nếu Tiêu Diêu vương ra khỏi núi, Trần Ninh chắc chắn sẽ chết."
Khi nghe đến đây hai mắt tên thủ hạ
sáng lên: “Hạng lão, ý của ngài là chúng ta không cần phái người đi xử lý Trần Ninh, cứ chờ xem kịch hay thôi?”
Hạng Thành cười nói: "Đúng vậy, lập tức phái người đi quan sát Diệp gia, bên đó có động tĩnh gì thì báo cho tôi.”
"Còn nữa, phái người theo dõi Trần Ninh kỹ càng xem cậu ta đang giở trò quỷ gì, cũng tuyệt đối không được để cậu ta chạy.”
Tên thủ hạ nói: “Tuân lệnh.
Thủ đô, núi Bát Long.
Trong khu núi yên tĩnh ngày thường, hôm nay có vô số xe sang trọng tới, tụ tập trước sơn trang Tiêu Dao núi Bát Long.
Mặc chiếc váy dài màu đen, Diệp Băng Tâm trông rất sang trọng và thanh lịch, cùng rất đông thành viên trong gia đỉnh, dựa theo bối phận cao thấp, chỉnh tề sắp xếp đứng trước cửa sơn trang.
Nhìn vào cánh cổng cấm kia, trầm giọng nói: “Cháu gái Diệp Băng Tâm, suất lĩnh toàn tộc Diệp gia, cầu kiến chú hai.”
Gần một ngàn người Diệp gia phía sau đồng thanh nói: "Toàn tộc Diệp gia, cầu kiến ông chú hai.”
Tiếng nói của đám người kia to đến mức khiến những con chim trên cành cây xung quanh sợ hãi bắt đầu bay đi.
Nhưng mà, cánh cổng sơn trang Tiêu Dao kia vẫn đóng chặt, bên trong không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm cùng đám người liếc nhau!
Nghiến răng bà ta quỳ xuống tại chỗ.
Những thành viên khác của Diệp gia thấy thế cũng nháo nhào quỳ xuống.
Diệp Băng Tâm trịnh trọng nói: “Chú hai, Diệp gia ngàn năm truyền thừa, mấy trăm năm huy hoàng, luôn trong đội ngũ hào môn, được mọi người tôn kính.”
"Nhưng ở thế hệ của cháu gái, tiểu bối Diệp gia, ngang bướng vô năng,
dẫn đến tình trạng Diệp gia bị sỉ nhục
như bây giờ.”
"Đặc biệt là Trần Ninh, lần trước đánh chết tất cả cao thủ Diệp gia, khiến cho Diệp gia chúng ta mất hết mặt mũi.”
"Hôm qua, thậm chí tên đó đã giết chết Diệp Văn Bưu, người thừa kế duy nhất của gia tộc chúng ta.”
"Trần Ninh quả thực là dẫm đạp lên tôn nghiêm cả mấy đời Diệp gia.”
"Cháu gái bất lực tìm Trần Ninh báo thù, nhưng vô lực, chỉ có thể mặt dày
đến đây, khẩn cầu chú hai tự mình rời núi, tru sát Trần Ninh, tắm máu nhà Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta."
Thành viên quan trọng phía sau Diệp Băng Tâm tiến lên, đồng thanh lớn tiếng kêu: "Khẩn cầu chú hai xuống núi, vì Diệp gia báo thù rửa hận.”
Cửa lớn vẫn đóng, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm khẽ nghiến răng: "Nếu như chú hai không ra, cháu sẽ quỳ ở đây không đứng lên.”
Đám người còn lại cũng đòng thanh nói: "ông chú hai không xuống núi, chúng cháu không đứng dậy.”
Cửa vẫn không mở, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm và những người khác tựa hồ cũng không thèm đếm xỉa, quỳ trên mặt đất.
Mặt trời chậm rãi lên cao, nhiệt độ không khí cũng chầm chậm tăng lên.
Bất tri bất giác đã mấy giờ trôi qua, đã đi tới giữa trưa.
Mặt trời đã khuất, tất cả mọi người đang quỳ dưới đất thoi thóp. Ve sầu trẽn cây kêu vang không ngừng.
Cơ thể và tâm trí của Diệp Băng Tâm cũng không chịu nỗi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy.
Mồ hôi đã sớm đầm đìa, gần như ngất đi.
Người bên cạnh nhỏ giọng khuyên hay là thôi đi.
Nhưng bà ta vẫn nghiến răng:
"Không được, nếu chú hai không ra khỏi núi, thì hôm nay tôi sẽ quỳ chết ở đây."
Vừa dứt lời.
Cửa lớn sơn trang Tiêu Diêu két một tiếng mở ra.
Diệp Băng Tâm và những người khác kinh ngạc.
Chỉ thấy có một thanh niên đẹp trai, khuôn mặt tựa tạc tượng, nước da trắng trẻo, cùng một vài người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông đẹp trai có nước da trắng nõn nà kia không phải ai khác mà chính là con trai của Diệp Tiêu Diêu, Diệp Sâm.
Diệp Sâm cười nói: "Chị họ, cha em nói, ông ấy biết tình huống của Diệp gia."
Diệp Băng Tâm vội vàng nói: "Em họ, chú hai nói thế nào, có phải là chú muốn đích thân rời núi, tru diệt Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta?”
Diệp Sâm lắc đầu: "CHa nói, khi đó ở
Thủ đô, các vị tướng quân Các lão, ai nhìn thấy cũng cung kính cha, đến cả Quốc chủ cũng nể ba phần.”
"Chỉ là một tên Trần Ninh, làm sao có thể xứng làm ông ấy đích thân đi ra ngoài?"
Chương 1225
Diệp Sâm kiêu ngạo ngắt lời: "Chị họ, chị lo quá rồi.”
"Em theo cha, cũng học được một chút bản lĩnh, không thể nói là có thể so sánh với cha, nhưng cũng phải giống ba phần công lực, đủ để đối phó với Trần Ninh."
"Hơn nữa, lần này em không đi Trung Hải một mình, mà còn dẫn theo bốn người trong Thập Nhị Thiên Vương của cha.”
"Bốn người bọn họ đi cùng, Trần Ninh tính là cái gì?"
Lúc này đám Diệp Băng Tâm mới chú ý tới, trong số những người tùy
tùng phía sau Diệp Sâm, bốn người
họ là đặc biệt bắt mắt nhất.
Bốn người này, đứng đầy là một nhà sư béo mặc áo cà sa, hòa thượng này không có tướng mạo bình thường của thầy tu, mà có thêm mấy phần tà mị, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng của Tiêu Diêu vương - Tà Tăng.
Người thứ hai cao lớn phi thường, có bộ râu màu tím và đôi mắt màu xanh lam, hơi giống vị Sa Tăng trong phim truyền hình Tây Du Ký, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Diệp Tiêu Diêu - Ma Nhãn.
Người thứ ba dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đặc biệt lạnh lùng, cũng là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương - Thiên Cơ.
Người thứ tư thì vừa già vừa thấp bé, đầu tóc rối bù, mũi rượu đỏ, thắt một bầu rượu to ngang hông, là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương - Tửu Thần.
Bốn người này đều là những cường giả năm đó đã theo Tiêu Diêu vương xông pha nam bắc chinh phạt tứ
phương.
Bất kỳ ai trong số họ cũng có đủ sức mạnh để gây ra một cơn bão đẫm máu.
Diệp Băng Tâm nhìn thấy có thêm bốn người này đi theo Diệp Sâm đến Trung Hải, cũng yên tâm hơn.
"Ha ha, xem ra chị họ đã lo lắng quá rồi. Với sự khôn ngoan của chú hai, chắc hẳn chú đã thu xếp mọi việc từ lâu rồi. Thực sự là do chị đã quá lo.”
“Đã như vậy, toàn tộc Diệp gia sẽ đợi tin tốt của em họ, chờ em mang
được đầu của tên chó Trần Ninh về
là được.”
Đám con cháu Diệp gia có mặt tại hiện trường cũng bước tới, niềm nở để lấy lòng Diệp Sâm.
Diệp Sâm từ nhỏ đã theo cha quy ẩn núi rừng, thỉnh thoảng cũng có lẻn đi ra để ngắm nhìn thế giới muôn màu bên ngoài.
Anh ta chưa từng trải qua cảm giác, được nhiều người bu quanh nịnh bợ như vậy.
Trong lúc nhất thời, có chút lâng
lâng.
Ngày hôm đó!
Diệp Sâm đưa Tà Tăng và bốn thiên vương khác xuống núi cùng Diệp gia.
Tuy nhiên, anh ta không vội đến Trung Hải, thay vào đó, lại dành ba ngày ở Thủ đô để vui chơi, dành thời gian ăn chơi đàng điếm chơi gái, xém quên đi chính sự đến Trung Hải.
Cuối cùng, Tà Tăng đi cùng cũng không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu chủ, chơi thì chơi, nhưng chính sự quan trọng, chúng ta lần này xuống
núi, là phụng mệnh đến Trung Hải để giết Trần Ninh xả hận cho Diệp gia, chúng ta phải lên đường tiến về Trung Hải thôi.”
Lúc này Diệp Sâm đã say khướt ôm hai mỹ nữ trẻ tuổi trong tay, không nhịn được nói: “Không nhìn thấy tôi đang vui vẻ hạnh phúc sao? Sao lại phải vội vàng đi Trung Hải? Trung Hải có gì vui, ở đó có chỗ vui vẻ, có nhiều mỹ nữ như ở Thủ đô không?”
“Không đi không đi, chờ tôi chơi chán rồi tính.”
Diệp Sâm ngày thường bị măc kẹt
trong sơn trang Tiêu Diêu, đi theo cha mình, giống như một nhà sư nhỏ trong chùa, thường ngày biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ đã xuống núi, như chim sổ lồng, vui đến quên cả trời đất.
Đám Tà Tăng thấy thế, có chút đau đầu.
Tửu Thần khẽ động, lấy ra một tấm ảnh nhăn nhăn nhúm nhúm đưa cho Diệp Sâm nhìn: “Thiếu chủ, Trung Hải có có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn. Cô ta là vợ của Trần Ninh, được
mệnh danh là nữ thần trong giới kinh
doanh, cậu xem.”
Trong ảnh, là hình của Trần Ninh và Tống Sính Đinh.
Thấy Tống Sính Đinh, mắt Diệp Sâm kinh diễm, kinh động như gặp thần tiên: “Trên đời này có người đẹp như vậy sao!"
“Cô ta, tôi nhất định phải có được!”
"Đi, lên đường đi Trung Hải ngay lập tức."
Thành phố Trung Hải, sân bay.
Rất đông những người đàn ông mặc vest, đi giày da xuất hiện tại cổng sân bay.
“Nhanh! Nhanh!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, những người đàn ông mặc vest bảnh bao chỉnh tề này bất ngờ trải thảm đỏ dài ở lối ra sân bay.
Ngay lập tức, rất đông nam giới mặc vest cung kính xếp hàng dọc hai bên
thảm đỏ.
Những hành khách đang có mặt, tất cả đều bị kéo sang một bên và không được phép đến gần.
Cùng lúc đó, vô số xe sang xuất hiện ở cổng sân bay, chiếc phía trước còn là một chiếc Rolls-Royce cổ điển đời cũ, biền số còn bắt mắt hơn, là Nam A88888.
Những hành khách xung quanh không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cảnh tượng này.
'Trời ạ, đây không phải là xe của Lưu
Diệu Lâm, thủ phủ tỉnh Giang Nam
của chúng ta sao?"
"ừ, đúng là của ông chủ Lưu!"
"Ông chủ Lưu, họ đang chào đón ai đó ở đây?"
Giữa những bàn tán xì xào của mọi người, Lưu Diệu Lâm - thủ phủ tỉnh Giang Nam, bước xuống chiếc Rolls Royce, tay cầm trượng bạc.
Người nọ còn dẫn theo một nhóm đàn ông đứng ở cổng sân bay, nhìn chằm chằm vào cuối thảm đỏ, như thể đang hồi hộp chờ đợi sự xuất
hiện của một nhân vật quan trọng nào đó.
Bỗng nhiên!
Một thanh niên đẹp trai, nước da trắng trẻo, cùng với một đội tùy tùng, bước ra khỏi cửa sân bay, không nhanh không chậm đi tới.
Người đàn ông này toát ra khí chất quý tộc vốn có, nét mặt cũng rất thanh tú.
Chỉ là, giữa hai lông mày hiện lên một tia kiêu ngạo quý quý công tử thượng lưu, đồng thời ánh mắt lúc lơ
đãng, sẽ còn toát ra một tia sầu não
buồn ngủ nào đó.
Người này là ai vậy?
Mọi người ở cửa ra sân bay nhìn thấy người đàn ông cao quý này, không khỏi tò mò hỏi nhau.
Đùng một tiếng, đối thủ trực tiếp bị đá bay.
Điển Chử và Tần Tước, hai người đều xuất thân từ quân đội, cả hai đều dùng một chiêu duy nhất khống chế địch.
So ra mà nói, động tác Điển Chử đại khai đại hợp, đơn giản trực tiếp, thường sử dụng tốc độ và sức mạnh để đè bẹp đối thủ để giành chiến thắng.
Động tác của Tần Tước cũng vô cùng đơn giản nhưng quyết liệt, tuy sức lực không bằng Điển Chử, nhưng tốc độ lại nhỉnh hơn một chút, đối thủ thường chưa kịp phản ứng đã bị sét đánh áp đảo.
Mặc dù có rất nhiều kẻ thù, nhưng không ai là đối thủ thực sự của Điển
Chử và Tần Tước.
Chỉ thấy Điển Chử và Tần Tước như quét củi khô, oanh tạc khắp nơi, những tên thuộc hạ của Diệp Văn Bưu cứ lần lượt hét lên rồi ngã xuống trước mặt họ.
Cái này... không có khả năng!
Diệp Văn Bưu kinh ngạc đứng lên, miệng há to, điếu xì gà vừa mới châm đã rơi xuống đất mà anh ta cũng chẳng không để ý.
Đinh Thanh cũng thầm kinh ngạc!
Mặc dù Trần Ninh không còn giữ chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, mặc dù chỉ còn lại một danh hiệu suông, nhưng những thị vệ đi theo Trần Ninh thực sự rất lợi hại.
Thật may mắn!
Lần này từ Thủ đô đến Trung Hải, đã mang theo một nhóm cao thủ.
Lúc này, anh ta nhìn thoáng qua không biết là cố ý hay vô tình, chung quanh là những thủ hạ mặt không chút cảm xúc.
Rầm rầm!
Tần Tước đá hai đối thủ cuối cùng bằng một động tác khá đẹp mắt, sau đó quay sang nhìn Điển Chử, nói một cách tự hào: "Hình như tôi đánh bại hơn anh một người, tôi thắng rồi!”
Điển Chử liếc nhìn Đinh Thanh không biết vô tình hay hữu ý, đám cao thủ đứng sau Đinh Thanh bĩu môi nói: "Còn chưa kết thúc, sao có thể nói là đã thắng?"
Lúc này Diệp Văn Bưu đã không còn bình tĩnh.
Anh ta nhìn Đinh Thanh với vẻ mặt kinh hãi, run rẩy nói: "Đinh tiên sinh, có chút khó giải quyết, chỉ sợ cần đến thủ hạ của anh ra tay mới được.”
Đinh Thanh tự tin nói: "Diệp tiên sinh yên tâm, chỉ bằng hai người bọn họ, muốn đánh bại thủ hạ của tôi, giết hai người chúng ta. Còn chưa đủ."
“Lôi Long, Vương Xà!”
“Có!
Hai người đồng thanh bước ra.
Dáng người cường tráng, cơ bắp
cuồn cuộn chính là Lôi Long.
Cao gầy, bước đi nhẹ nhàng, như người cao không xương, là Vương Xà.
Hai người này là cao thủ do Đinh Thanh mang từ Hạng gia đến.
Hơn nữa, Lôi Long và Vương Xà vẫn là quân đội riêng của Hạng gia, chỉ huy phó đội trưởng của Long Xà Doanh.
Đinh Thanh cầm ly rượu vang đỏ lên, nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Hai vị, mang theo huynh đệ Long Xà Doanh, đưa Thiếu soái thể diện lên đường đi.”
Lôi Long và Vương Rắn liếc nhau, đồng thanh nói: "Được!"
Lôi Long nhìn về phía Điển Chử nhe răng cười gằn: "Đối thủ của anh là tôi!”
Vương Xà nhìn Tần Tước cao gầy, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, chế nhạo nói: "Cô gái, cô là của tôi.”
Đinh Thanh tán thưởng: "Tốt lắm, Lôi Long và Vương Xà có trách nhiệm đối phó với hai tên thị vệ của Trần Ninh, những huynh đệ còn lại của Long Xà Doanh thì đưa Trần Ninh lên đường đi.”
Vừa dứt lời.
Lôi Long khởi động khớp cổ, vừa sải bước về phía Điển Chử.
Vương Xà cũng tiến về phía Tần Tước, tốc độ tưởng như chậm mà thật ra rất nhanh.
Còn có hơn trăm cao thủ của Long
Xà Doanh, đi thẳng đến Trần Ninh.
Điển Chử muốn chặn những tên đến từ Long Xà Doanh này.
Nhưng mà, Lôi Long kia lại xuất hiện trước mặt cản đường anh.
Lôi Long nhếch miệng: “Tên kia, mới nói xong, bây giờ anh là đối thủ của tôi.”
Điển Chử trầm mặt xuống: "Vậy đi chết đi!"
Điển Chử nói xong, giơ tay đánh một
quyền về phía Lôi Long.
Bùm!
Nắm đấm của cả hai va vào nhau dữ dội.
Một quyền này lại cân sức ngang tài, không phân được thắng bại.
Điển Chử khẽ cau mày, tuy rằng chỉ dùng 50% sức mạnh cho cú đấm này, nhưng ước chừng Lôi Long cũng không bộc lộ hết sức mạnh của
minh, đối thủ lần này có chút năng lực.
Lôi Long cũng có chút kinh ngạc nhìn Điển Chử: "Chậc chậc chậc, thực lực tốt cũng tốt đấy, tiếp nào.”
Điển Chử khịt mũi, lại chiến đấu với tên Lôi Long kia, cả hai tung chiêu như mưa to gló lớn, điên cuồng phân cao thấp.
Bẽn kia, Xà Vương đảo mắt nhìn toàn thân Tần Tước, khặc khặc cười nói: “Cô gái, chúng ta chơi một chút não.
Ánh mắt Tần Tước lạnh lùng: "Ngày thường một chiêu là tôi đã giết chết được một người, nhưng đối với anh, tôi có thể từ bỏ phong cách cũ, thay vào đó từ từ giết chết anh!”
Chương 944; Chạm Đến Giới Hạn
Của Tôi
Ầm ầm ầm!
Vương Xà chủ động tấn công Tần Tước, hắn cực nhanh, một bước đã đến gần Tần Tước, sau đó giơ tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tần Tước hơi ngả người về phía sau, tránh khỏi tay đối phương, đòng thời tung ra một cú đá, đập mạnh vào đầu người nọ.
Vương Xà không ngờ phản ứng của Tần Tước lại nhanh như vậy, càng
không nghĩ đến chuyện Tần Tước
phản kích nhanh như thế.
Vội vàng không kịp chuẩn bị!
Đùng!
Một bên đầu đã bị một đòn tắn công nặng nề của Tần Tước giáng xuống, khiến hắn lảo đảo vài bước, đầu ong ong ầm ầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Tần Tước chế nhạo: “Ha ha, có tí bản lãnh, đầu ong ong lên rồi phải không?”
Bum!
Một cơn lửa giận trong nháy mắt từ đáy lòng Vương Xà nổi lên, xông thẳng lên trán hắn ta.
Tên kia hoàn toàn bị kích thích.
Đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng lạ thường, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
“Con đàn bà kia, cô thành công chọc điên tôi rồi đấy, chắc chắn kết cục của cô không tốt đẹp gì đâu.”
Chương 1222
Ngay tại lúc đó!
Đám cao thủ của Long Xà Doanh cũng lần lượt xông về phía Trần Ninh.
Sắc mặt Tần Tước cùng Đồng Kha không khỏi có chút hơi đổi, lộ ra vẻ hoảng sự.
Trần Ninh vẫn bình tĩnh, tuy vết thương chưa lành, cũng không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng quá đủ để đối phó với đám người trước mặt.
“Thiên Bảo, chú ý bảo hộ Thiếu phu
nhân cùng Đồng tiểu thư!”
Vừa nói, Trần Ninh vừa tùy ý hất tàn thuốc ra khỏi tay, đứng dậy.
Tàn thuốc anh gạt ra tạo ra tiếng động trong gió, bay về phía một tên cao thủ Long Xà Doanh chuẩn bị xông đến.
Bùm!
Tên cao thủ Long Xà Doanh bị tàn thuốc bắn trúng, giống như bị trúng đạn, gào thét bay ra ngoài.
Hai gã khác cũng đổng thời lao đến. Một người dùng chân, quét về phía eo của Trần Ninh, người còn lại đánh về phía lồng ngực Trần Ninh.
Trần Ninh đưa tay trái nắm lấy bàn chân đang quét đến của đối phương, năm ngón tay có chút dùng sức, răng rắc một tiếng làm chân tên nọ gãy ngang. Sau đó, anh giơ tay lên, tung quyền vào nắm đâm của một tên khác.
Bùm!
Hai nắm đấm va chạm, toàn bộ cánh
tay của đối thủ vỡ vụn ngay lập tức.
Đầu tiên Trần Ninh bắt lấy chân, sau đó bẻ nắm đấm, chỉ với hai chiêu thức đơn giản, đã khiến một đối thủ gãy một chân, một tên khác thì mất đi cánh tay.
Đám cao thủ Long Xà Doanh còn lại không khỏi há hốc miệng kinh ngạc.
Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh cũng không khỏi thầm giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chiến thần Hoa Hạ thật sự không phải chỉ là một hư danh, Trần Ninh chỉ mới tùy tiện tung hai chiêu, đã đủ thấy thực lực.
Lúc này, càng có thêm nhiều cao thủ Long Xà Doanh lao về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lại giống như đang đi dạo trong sân nhàn nhã, gặp chiêu phá chiêu, đối thủ gào thét ngã xuống trước mặt, không ai là kẻ địch thực sự của anh.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Văn Bưu
lặng lẽ thay đổi.
Ngay cả trong lòng Đinh Thanh cũng có linh tính không tốt, lúc này chỉ có thể hy vọng vào hai cao thủ Lôi Long cùng Vương Xà của Hạng gia.
Nhưng lần này!
Điển Chử liên tiếp tung ra 3 cú đấm, xuyên thủng hàng phòng ngự của Lôi Long, sau đó thừa dịp Lôi Long không để ý, Điển Chử đã tung đòn vào vai và đập vào ngực hắn.
Bùm!
Lôi Long cảm giác mình như là bị đầu tàu đụng trúng, lồng ngực xương cốt toàn bộ vỡ nát, máu từ miệng phun ra, khi rơi xuống đất chỉ có thở ra, không có hít vào.
Lôi Long vừa bị Điển Chử giết chết!
Tần Tước còn hờ hững nói với Vương Xà đang bị thương nặng: "Tôi đây cũng sẽ không chơi trò mèo vờn chuột với anh chi nữa, kiếp sau nhớ đừng coi thường con gái, nếu không anh vẫn sẽ chết thảm như vậy."
Nói xong, cô bay lên, nện vào ngực
Vương Xà.
Đùng!
Ngực của Vương Xà còn nguyên vẹn, nhưng sau lưng có một lỗ thủng, máu trào ra.
Ào!
Thi thể của Vương Xà, bất lực ngã xuống đất.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn thấy cảnh này, tay chân lạnh toát, trong đầu cùng lúc nảy ra một ý nghĩ: ‘Toang rồi.”
Không lâu sau đỏ!
Những cao thủ của Long Xà Doanh đều đã bị đánh gục, chết và bị thương, hiện trường như thể là địa ngục Tu La.
Trần Ninh nhìn Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu, lạnh lùng nói: "Còn lời cuối cùng nào không?"
Thân thể Diệp Văn Bưu run lên, sức lực toàn thân như bị rút sạch, quỳ xuống một cái, run rẩy nói: "Thiếu soái, tôi sai rồi, van cầu Thiếu soái
đại nhân không chấp tiểu nhân, tha mạng chó này cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa đổi đi!”
Trần Ninh hờ hững nói: "Kiếp sau làm người cho tốt vào!"
Cái gì?
Diệp Văn Bưu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, dưới sợ hãi tột độ, cả người trở nên điên cuồng, vẻ mặt hung hăng nói: "Trần Ninh, đừng có mà khinh người quá đáng, hiện tại tôi là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nếu anh dám động đến tôi, Diệp gia có dốc hết sức cũng sẽ
đến tìm anh báo thù.
“Khi đó, cả anh và gia đình đều sẽ gặp rắc rối to”.
Trong quan điểm của Diệp Văn Bưu, Trần Ninh đã hết thời, không còn thực quyền, chỉ còn lại một danh hiệu ảo.
Nếu như Diệp gia dốc toàn lực đối phó Trần Ninh, nhất định Trần Ninh sẽ chết rất thảm.
Mà anh ta không biết, tuy rằng Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy Bắc Cảnh nữa, nhưng là Đại đô đốc của
Hoa Hạ, tổng tư lệnh quân đội tối cao của Hoa Hạ, thống lĩnh không dưới vạn người.
Trần Ninh trước kia không sợ Diệp gia, hiện tại nhìn cũng không thèm nhìn Diệp gia.
Anh nhìn Diệp Văn Bưu, người dùng Diệp gia uy hiếp mình, cười lạnh nói: “Ha ha, trước mặt tôi, thu hồi cái danh hào môn ảo đó đi. Những lời đe dọa của anh đều vô dụng với tôi. Trong mắt tôi, Diệp gia không là cái thá gì cả.”
Nếu anh chỉ vừa vu khống tôi là kẻ
đào ngũ, vừa vu khống thanh danh
của tôi, thì tôi đây sẽ không giết anh
đâu.”
“Nhưng anh đã đụng đến giới hạn trong lòng tôi.”
"Vu khống sự trong trắng của vợ tôi. Từ lúc anh đánh chủ ý tới vợ của tôi, anh đã chết chắc rồi.”
Nghe đến đây Diệp Văn Bưu run lên, liếc nhìn Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh bằng ánh mắt tràn ngập hối hận.
Sớm biết, anh ta đã không trêu chọc
Tống Sính Đình kia làm gì.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Vẻ mặt của Diệp Văn Bưu đầy tuyệt vọng, Đinh Thanh bên cạnh anh ta đảo mắt một vòng, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, nhằm vào Trần Ninh, đang định bắn.
Đinh Thanh là thuộc hạ trung thành của Hạng Thành, anh ta đã theo Hạng Thành nhiều năm.
Có thể nói, nếu không có Hạng Thành thì sẽ không có anh ta ngày
hôm nay.
Kẻ sĩ chết vỉ tri kỷ!
Anh ta biết hôm nay tai kiếp khó thoát, dứt khoát trước khi chết, kéo Trần Ninh theo, giải quyết một tâm nguyện cho Hạng lão gia.
Điều đáng tiếc là mặc dù đã rút súng tấn công lén.
Nhưng một số người lại phản ứng nhanh hơn anh ta nhiều.
Lúc tên kia rút súng, hai người Tần Tước cùng Đổng Thiên Bảo cũng đã có phản xạ chặn trước mặt Trần Ninh.
Chương 1223
Từ khách sạn Aegean đi ra, trên đường về nhà.
Tống Sính Đình nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ với Trần Ninh: "Chồng, thật ra không cần giết hai người bọn họ."
"Hai người bọn họ, một người là thân tín của Hạng lão, người còn lại là người thừa kế thứ nhất của Diệp gia.
"Giết hai người bọn họ, e rằng Hạng gia và Diệp gia sẽ không bỏ qua
đâu.
Ngược lại Trần Ninh lãnh đạm, bình tĩnh nói: "Anh có ân oán sâu nặng với Hạng gia và Diệp gia, cho nên anh cũng không quan tâm đến việc nhân nhượng với bọn họ làm gì.”
"Hơn nữa, lần này bọn họ còn nhắm vào người nhà của anh, nhắm thẳng vào em, anh đây tuyệt đối không thể nhịn.”
Tống Sính Đình nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi cảm động.
Những người như Đinh Thanh và
Diệp Văn Bưu chính vì muốn làm hại cô, cho nên Trần Ninh mới đại khai sát giới.
Giận dữ vì hồng nhan!
Chuyện này với nam giới mà nói, không nhất định là chuyện tốt.
Nhưng đối với phụ nữ, đàn ông sẵn sàng bảo vệ mình bằng cả tính mạng thì đây chắc chắn là mối tình lãng mạn và là sự bảo vệ tốt nhất.
Tổng Sính Đình nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt dịu dàng: "Chồng, dù có gặp phải khó khăn, thất bại đến đâu,
chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Dù có táng gia bại sản, dù có chết cũng phải cùng nhau đối mặt, được không?"
Trần Ninh cảm động, nhưng cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh giận dữ trách móc: "Khó khăn cùng ngăn trở thì được, sao lại lại là táng gia bại sản, còn chết người, em đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Đồng Kha không nhịn được xen vào: "Anh rể, anh không biết đâu, trên chiến trường không có tin tức gì của anh. Bên ngoài có tin đồn anh là lính
đào ngũ, chị họ lo cho anh nhiều lắm
đấy.”
Trần Ninh cười nói: "Hỗn loạn bên ngoài coi như xong đi, mọi người không phải là đang không tin anh đó chứ, tưởng anh đào binh thật à?”
Đồng Kha nói: "Em đương nhiên không tin!"
"Nhưng mà chị họ của em lo lắng, liệu trên chiến trường, anh có bị Hạng gia kia mưu hại không, chiến sự kết thúc lâu như vậy, anh lại không liên lạc với gia đình mình quá lâu, quân đội không thể lấy được bất
kỳ thông tin nào của anh, anh nói sao
tụi em không lo cho được.”
Trần Ninh nghe xong nhìn Tống Sính Đình, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Anh nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh xin lỗi, vì một số lý do đặc biệt nên sau khi chiến tranh kết thúc anh không thể liên lạc được với em, để em phải lo cho anh!”
Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh, nhìn chằm chằm anh, nhẹ giọng nói: "Em hiểu được!"
"Cho nên vừa rồi em cũng đã nói với anh, em hi vọng sau này anh không phải một mình gánh vác nữa, có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau gánh chịu."
"Em không sợ cái gì cả. Điều em sợ nhất là mình anh phải gánh chịu. Có chuyện gì mà em chưa biết không?”
Trần Ninh cười nói: "Được rồi, anh hứa với em sau này sẽ không bao giờ biến mất đột ngột như thế này, nếu có chuyện gì anh sẽ nói cho em biết, miễn không phải là bí mật nhà nước."
Tống Sính Đình giãn cơ mặt ra:
“Vâng!”
Cả hai rúc vào nhau thân mật!
Đồng Kha đang phụ trách lái xe, từ kính chiếu hậu của xe liếc nhìn chị họ và anh rể ở ghế sau.
Không khỏi chua xót nói: "Này này, thật đáng ghen tị!"
Tống Sính Đình nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Trần Ninh cười nói: "Tiểu Kha, em cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc bàn chuyện kết hôn ròi, mau tìm bạn trai đi."
Đồng Kha cong môi: "Không có tí sức lực nào!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe những lời này cũng không biết nói gì.
Trong xe an tĩnh lại.
Đồng Kha lặng lẽ lái xe, nhưng trong lòng lại không yên.
Làm sao cô lại không biết minh đã đến tuổi nói đến chuyện kết hôn, nhưng thật đáng tiếc, từ khi Trần Ninh cứu cô ra khỏi KTV, cô đã cảm mến Trần Ninh, không còn nhìn trúng người khác nữa.
Lúc này, cô không khỏi chạnh lòng, thương cho chính mình: Vì quân sủng ái một ngày, thương nhớ cả trăm năm!
Ngày hôm sau!
Hạng gia và Diệp gia biết chuyện Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu ở
Trung Hải.
Hạng Thành nghe thủ hạ nói, Trần Ninh xuất hiện giết chết Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu.
Chuyện này làm cho Hạng Thành rất ngạc nhiên.
Không phải Trần Ninh đang chơi trò ve sầu thoát xác, đào binh mất tích, né tránh kẻ thù sao?
Sao bây giờ cậu ta lại lộ mặt một cách công khai?
Còn có quân đội, không coi Trần
Ninh là đào binh mà đối đãi, thái độ
thật kỳ lạ.
Hạng Thành hơi khó hiểu, Trần Ninh đang giở trò gì.
Người chuyên môn phụ trách cho nghe ngóng tin tức cho Hạng gia, khàn giọng hỏi: "Hạng lão, Trần Ninh giết chết Đinh tiên sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta lập tức thu xếp nhân lực báo thù cho anh Đinh sao?"
Hạng Thành im lặng hai giây, hỏi: "Diệp gia phản ứng như thế nào?"
Tên nọ đáp: “Diệp Văn Bưu là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhà họ, nên nghe tin Diệp Văn Bưu đã chết, Diệp gia rất tức giận.”
“Diệp gia không thể nhịn được nữa, nghe nói Diệp Băng Tâm đã chuẩn bị suất lĩnh toàn quân nhà họ, tiến về núi Bát Long, mời Tiêu Diêu vương xuống núi, trừng phạt Trần Ninh để báo thù cho Diệp gia."
Hạng Thành nghe vậy, mặt mũi có chút chấn kinh.
Ông ta trợn to hai mắt: "Cái gì, Diệp
gia lại muốn mời Tiêu Diêu vương thoái ẩn sơn lâm gần hai mươi năm rời núi để đối phó Trần Ninh?”
Tên nọ đáp: "Đúng vậy!"
Hạng Thành kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra lần này Trần Ninh đã hoàn toàn chọc điên Diệp gia rồi."
“Tiêu Diêu vương kia là người lẫy lừng hai mươi năm trước ở Thủ đô, đến Quốc chủ cũng phải kiêng dè ba phần.”
'Tiêu Diêu vương đó, ngay từ nhỏ đã
đặc biệt tài giỏi, năng lực vượt bậc, rất yêu thích võ thuật cổ, năm mười tám tuổi đã đánh chiến binh bất khả chiến bại khắp Thủ đô rồi."
"Thêm vào đó Diệp gia còn là một thế gia tài phiệt, Diệp Tiêu Diêu lại thích kết bạn. Bạn bè và đồ đệ của người đó ở khắp đất nước này."
‘Thậm chí có người nói, ở Thủ đô, chuyện Quốc chủ khó giải quyết, nhưng một câu của Tiêu Diêu vương là có thể ổn thỏa.
"Vậy mới thấy Diệp Tiêu Diêu hồi đó tuyệt vời như thế nào."
Tên thủ hạ kia có nghe một chút tin đồn về Tiêu Diêu vương, nhưng cũng không biết nhiều lắm, lúc này không khỏi tò mò hỏi: "Thực sự Tiêu Diêu vương mạnh đến như vậy sao, Quốc chủ cũng phải kiêng kị ba phần, khoa trương quá vậy?”
Hạng Thành lắc đầu: "Không ngoa chút nào!"
“Đầu tiên là, Tiêu Diêu vương sinh ra trong Diệp gia, Diệp gia là một gia tộc có thế lực ở kThủ đô, thực lực cùa họ không thẻ coi thường."
***
Chương 1224
"Thứ hai, lúc đó, Diệp Tiêu Diêu là một võ sư chuyên về võ cỗ đại, bất khả chiến bại trong nước."
"Hơn nữa, Diệp Tiêu Diêu còn hai trợ thủ, đều là siêu cấp cường giả, Diệp Tiêu Diêu lại còn có rất nhiều đệ tử, bọn họ đều rất mạnh."
“Mặt khác, cả nước có rất nhiều gia chủ hào môn, chủ tịch tập đoàn, đều bày tỏ sự ủng hộ Diệp Tiêu Diêu đứng ra tranh cử thành người đứng đầu đất nước."
"Tuy nhiên, Diệp Tiêu Diêu đó dường như không có ý định làm người lãnh đạo đất nước. Bằng không, nếu ông ta mà đứng ra tranh cử, chắc chắn có thể ngồi trên ngai vàng của đất nước."
"Thử nghĩ xem, một cường giả có sức chiến đấu vô song, gia tộc mạnh mẽ, vô sổ đại biểu của các tầng lớp nhân dân ủng hộ, lãnh đạo quốc gia không sợ sao được chứ.”
"Nhưng mà, Diệp Tiêu Diêu cũng biết rằng sức mạnh của mình đã gây ra mối đe dọa cho lãnh tụ đất nước, vì
vậy đã chọn rút lui vào rừng núi. Đây cũng là để vì muốn dẹp bỏ địch ý của lãnh tụ quốc gia.”
Tên nô bộc kinh ngạc nói: "Thì ra là thế"
Hạng Thành đột nhiên giễu cợt nói: "Chỉ là không ngờ Diệp gia lại bị Trần Ninh chọc tức. Muốn mời Tiêu Diêu vương ẩn dật trên núi hai mươi năm qua ra mặt.”
"Nếu Tiêu Diêu vương ra khỏi núi, Trần Ninh chắc chắn sẽ chết."
Khi nghe đến đây hai mắt tên thủ hạ
sáng lên: “Hạng lão, ý của ngài là chúng ta không cần phái người đi xử lý Trần Ninh, cứ chờ xem kịch hay thôi?”
Hạng Thành cười nói: "Đúng vậy, lập tức phái người đi quan sát Diệp gia, bên đó có động tĩnh gì thì báo cho tôi.”
"Còn nữa, phái người theo dõi Trần Ninh kỹ càng xem cậu ta đang giở trò quỷ gì, cũng tuyệt đối không được để cậu ta chạy.”
Tên thủ hạ nói: “Tuân lệnh.
Thủ đô, núi Bát Long.
Trong khu núi yên tĩnh ngày thường, hôm nay có vô số xe sang trọng tới, tụ tập trước sơn trang Tiêu Dao núi Bát Long.
Mặc chiếc váy dài màu đen, Diệp Băng Tâm trông rất sang trọng và thanh lịch, cùng rất đông thành viên trong gia đỉnh, dựa theo bối phận cao thấp, chỉnh tề sắp xếp đứng trước cửa sơn trang.
Nhìn vào cánh cổng cấm kia, trầm giọng nói: “Cháu gái Diệp Băng Tâm, suất lĩnh toàn tộc Diệp gia, cầu kiến chú hai.”
Gần một ngàn người Diệp gia phía sau đồng thanh nói: "Toàn tộc Diệp gia, cầu kiến ông chú hai.”
Tiếng nói của đám người kia to đến mức khiến những con chim trên cành cây xung quanh sợ hãi bắt đầu bay đi.
Nhưng mà, cánh cổng sơn trang Tiêu Dao kia vẫn đóng chặt, bên trong không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm cùng đám người liếc nhau!
Nghiến răng bà ta quỳ xuống tại chỗ.
Những thành viên khác của Diệp gia thấy thế cũng nháo nhào quỳ xuống.
Diệp Băng Tâm trịnh trọng nói: “Chú hai, Diệp gia ngàn năm truyền thừa, mấy trăm năm huy hoàng, luôn trong đội ngũ hào môn, được mọi người tôn kính.”
"Nhưng ở thế hệ của cháu gái, tiểu bối Diệp gia, ngang bướng vô năng,
dẫn đến tình trạng Diệp gia bị sỉ nhục
như bây giờ.”
"Đặc biệt là Trần Ninh, lần trước đánh chết tất cả cao thủ Diệp gia, khiến cho Diệp gia chúng ta mất hết mặt mũi.”
"Hôm qua, thậm chí tên đó đã giết chết Diệp Văn Bưu, người thừa kế duy nhất của gia tộc chúng ta.”
"Trần Ninh quả thực là dẫm đạp lên tôn nghiêm cả mấy đời Diệp gia.”
"Cháu gái bất lực tìm Trần Ninh báo thù, nhưng vô lực, chỉ có thể mặt dày
đến đây, khẩn cầu chú hai tự mình rời núi, tru sát Trần Ninh, tắm máu nhà Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta."
Thành viên quan trọng phía sau Diệp Băng Tâm tiến lên, đồng thanh lớn tiếng kêu: "Khẩn cầu chú hai xuống núi, vì Diệp gia báo thù rửa hận.”
Cửa lớn vẫn đóng, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm khẽ nghiến răng: "Nếu như chú hai không ra, cháu sẽ quỳ ở đây không đứng lên.”
Đám người còn lại cũng đòng thanh nói: "ông chú hai không xuống núi, chúng cháu không đứng dậy.”
Cửa vẫn không mở, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm và những người khác tựa hồ cũng không thèm đếm xỉa, quỳ trên mặt đất.
Mặt trời chậm rãi lên cao, nhiệt độ không khí cũng chầm chậm tăng lên.
Bất tri bất giác đã mấy giờ trôi qua, đã đi tới giữa trưa.
Mặt trời đã khuất, tất cả mọi người đang quỳ dưới đất thoi thóp. Ve sầu trẽn cây kêu vang không ngừng.
Cơ thể và tâm trí của Diệp Băng Tâm cũng không chịu nỗi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy.
Mồ hôi đã sớm đầm đìa, gần như ngất đi.
Người bên cạnh nhỏ giọng khuyên hay là thôi đi.
Nhưng bà ta vẫn nghiến răng:
"Không được, nếu chú hai không ra khỏi núi, thì hôm nay tôi sẽ quỳ chết ở đây."
Vừa dứt lời.
Cửa lớn sơn trang Tiêu Diêu két một tiếng mở ra.
Diệp Băng Tâm và những người khác kinh ngạc.
Chỉ thấy có một thanh niên đẹp trai, khuôn mặt tựa tạc tượng, nước da trắng trẻo, cùng một vài người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông đẹp trai có nước da trắng nõn nà kia không phải ai khác mà chính là con trai của Diệp Tiêu Diêu, Diệp Sâm.
Diệp Sâm cười nói: "Chị họ, cha em nói, ông ấy biết tình huống của Diệp gia."
Diệp Băng Tâm vội vàng nói: "Em họ, chú hai nói thế nào, có phải là chú muốn đích thân rời núi, tru diệt Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta?”
Diệp Sâm lắc đầu: "CHa nói, khi đó ở
Thủ đô, các vị tướng quân Các lão, ai nhìn thấy cũng cung kính cha, đến cả Quốc chủ cũng nể ba phần.”
"Chỉ là một tên Trần Ninh, làm sao có thể xứng làm ông ấy đích thân đi ra ngoài?"
Chương 1225
Diệp Sâm kiêu ngạo ngắt lời: "Chị họ, chị lo quá rồi.”
"Em theo cha, cũng học được một chút bản lĩnh, không thể nói là có thể so sánh với cha, nhưng cũng phải giống ba phần công lực, đủ để đối phó với Trần Ninh."
"Hơn nữa, lần này em không đi Trung Hải một mình, mà còn dẫn theo bốn người trong Thập Nhị Thiên Vương của cha.”
"Bốn người bọn họ đi cùng, Trần Ninh tính là cái gì?"
Lúc này đám Diệp Băng Tâm mới chú ý tới, trong số những người tùy
tùng phía sau Diệp Sâm, bốn người
họ là đặc biệt bắt mắt nhất.
Bốn người này, đứng đầy là một nhà sư béo mặc áo cà sa, hòa thượng này không có tướng mạo bình thường của thầy tu, mà có thêm mấy phần tà mị, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng của Tiêu Diêu vương - Tà Tăng.
Người thứ hai cao lớn phi thường, có bộ râu màu tím và đôi mắt màu xanh lam, hơi giống vị Sa Tăng trong phim truyền hình Tây Du Ký, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Diệp Tiêu Diêu - Ma Nhãn.
Người thứ ba dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đặc biệt lạnh lùng, cũng là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương - Thiên Cơ.
Người thứ tư thì vừa già vừa thấp bé, đầu tóc rối bù, mũi rượu đỏ, thắt một bầu rượu to ngang hông, là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương - Tửu Thần.
Bốn người này đều là những cường giả năm đó đã theo Tiêu Diêu vương xông pha nam bắc chinh phạt tứ
phương.
Bất kỳ ai trong số họ cũng có đủ sức mạnh để gây ra một cơn bão đẫm máu.
Diệp Băng Tâm nhìn thấy có thêm bốn người này đi theo Diệp Sâm đến Trung Hải, cũng yên tâm hơn.
"Ha ha, xem ra chị họ đã lo lắng quá rồi. Với sự khôn ngoan của chú hai, chắc hẳn chú đã thu xếp mọi việc từ lâu rồi. Thực sự là do chị đã quá lo.”
“Đã như vậy, toàn tộc Diệp gia sẽ đợi tin tốt của em họ, chờ em mang
được đầu của tên chó Trần Ninh về
là được.”
Đám con cháu Diệp gia có mặt tại hiện trường cũng bước tới, niềm nở để lấy lòng Diệp Sâm.
Diệp Sâm từ nhỏ đã theo cha quy ẩn núi rừng, thỉnh thoảng cũng có lẻn đi ra để ngắm nhìn thế giới muôn màu bên ngoài.
Anh ta chưa từng trải qua cảm giác, được nhiều người bu quanh nịnh bợ như vậy.
Trong lúc nhất thời, có chút lâng
lâng.
Ngày hôm đó!
Diệp Sâm đưa Tà Tăng và bốn thiên vương khác xuống núi cùng Diệp gia.
Tuy nhiên, anh ta không vội đến Trung Hải, thay vào đó, lại dành ba ngày ở Thủ đô để vui chơi, dành thời gian ăn chơi đàng điếm chơi gái, xém quên đi chính sự đến Trung Hải.
Cuối cùng, Tà Tăng đi cùng cũng không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu chủ, chơi thì chơi, nhưng chính sự quan trọng, chúng ta lần này xuống
núi, là phụng mệnh đến Trung Hải để giết Trần Ninh xả hận cho Diệp gia, chúng ta phải lên đường tiến về Trung Hải thôi.”
Lúc này Diệp Sâm đã say khướt ôm hai mỹ nữ trẻ tuổi trong tay, không nhịn được nói: “Không nhìn thấy tôi đang vui vẻ hạnh phúc sao? Sao lại phải vội vàng đi Trung Hải? Trung Hải có gì vui, ở đó có chỗ vui vẻ, có nhiều mỹ nữ như ở Thủ đô không?”
“Không đi không đi, chờ tôi chơi chán rồi tính.”
Diệp Sâm ngày thường bị măc kẹt
trong sơn trang Tiêu Diêu, đi theo cha mình, giống như một nhà sư nhỏ trong chùa, thường ngày biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ đã xuống núi, như chim sổ lồng, vui đến quên cả trời đất.
Đám Tà Tăng thấy thế, có chút đau đầu.
Tửu Thần khẽ động, lấy ra một tấm ảnh nhăn nhăn nhúm nhúm đưa cho Diệp Sâm nhìn: “Thiếu chủ, Trung Hải có có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn. Cô ta là vợ của Trần Ninh, được
mệnh danh là nữ thần trong giới kinh
doanh, cậu xem.”
Trong ảnh, là hình của Trần Ninh và Tống Sính Đinh.
Thấy Tống Sính Đinh, mắt Diệp Sâm kinh diễm, kinh động như gặp thần tiên: “Trên đời này có người đẹp như vậy sao!"
“Cô ta, tôi nhất định phải có được!”
"Đi, lên đường đi Trung Hải ngay lập tức."
Thành phố Trung Hải, sân bay.
Rất đông những người đàn ông mặc vest, đi giày da xuất hiện tại cổng sân bay.
“Nhanh! Nhanh!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, những người đàn ông mặc vest bảnh bao chỉnh tề này bất ngờ trải thảm đỏ dài ở lối ra sân bay.
Ngay lập tức, rất đông nam giới mặc vest cung kính xếp hàng dọc hai bên
thảm đỏ.
Những hành khách đang có mặt, tất cả đều bị kéo sang một bên và không được phép đến gần.
Cùng lúc đó, vô số xe sang xuất hiện ở cổng sân bay, chiếc phía trước còn là một chiếc Rolls-Royce cổ điển đời cũ, biền số còn bắt mắt hơn, là Nam A88888.
Những hành khách xung quanh không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cảnh tượng này.
'Trời ạ, đây không phải là xe của Lưu
Diệu Lâm, thủ phủ tỉnh Giang Nam
của chúng ta sao?"
"ừ, đúng là của ông chủ Lưu!"
"Ông chủ Lưu, họ đang chào đón ai đó ở đây?"
Giữa những bàn tán xì xào của mọi người, Lưu Diệu Lâm - thủ phủ tỉnh Giang Nam, bước xuống chiếc Rolls Royce, tay cầm trượng bạc.
Người nọ còn dẫn theo một nhóm đàn ông đứng ở cổng sân bay, nhìn chằm chằm vào cuối thảm đỏ, như thể đang hồi hộp chờ đợi sự xuất
hiện của một nhân vật quan trọng nào đó.
Bỗng nhiên!
Một thanh niên đẹp trai, nước da trắng trẻo, cùng với một đội tùy tùng, bước ra khỏi cửa sân bay, không nhanh không chậm đi tới.
Người đàn ông này toát ra khí chất quý tộc vốn có, nét mặt cũng rất thanh tú.
Chỉ là, giữa hai lông mày hiện lên một tia kiêu ngạo quý quý công tử thượng lưu, đồng thời ánh mắt lúc lơ
đãng, sẽ còn toát ra một tia sầu não
buồn ngủ nào đó.
Người này là ai vậy?
Mọi người ở cửa ra sân bay nhìn thấy người đàn ông cao quý này, không khỏi tò mò hỏi nhau.
Bình luận facebook