Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chiến Long Vô Song - Chương 1259
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới, đi tới đình giữa hồ, ầm ầm một tiếng, giống như đẩy kim sơn ngược lại ngọc trụ, liền quỳ trước mặt Diệp Tiêu Dao, đầu rạp xuống đất, trán dán xuống đất, thật lâu không dám ngẳng đầu lên.
Động tác người hầu cho cá ăn dừng lại.
Động tác đánh đàn của Diệp Tiêu Dao cũng dừng lại.
Ông ta khẽ nhíu mày, nhìn Tàn Kiếm bò trước mặt ông ta, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt, từ từ hỏi: “Tàn Kiếm, lại xảy ra chuyện gì.”
Tàn Kiếm run rẩy nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám nói.”
Diệp Tiêu Dao trầm mặt: “Nói!”
Tàn Kiếm ngẳng đầu lên, cắn răng: “Chủ nhân, xin ngài đồng ý với thuộc hạ, bất kể nghe thấy tin tức gì, cũng phải bảo trọng thân thể, không nên quá đau buồn.”
Diệp Tiêu Dao nghe vậy, dự cảm không hay trong lòng càng nồng đậm.
Ông ta hít một hơi thật sâu: “Có phải liên quan tới Độc Cô hay không, ông ấy xảy ra ngoài ý muốn gì, cậu nói sự thật.”
Tàn Kiếm kiên trì nói: “Độc Cô tiên sinh, còn có nhóm kiếm vệ đi theo ngài ấy, toàn bộ đều mất mạng.”
Cái gì?
Diệp Tiêu Dao vừa kinh vừa giận.
Tàn Kiếm do dự một chút, cắn răng: “Còn nữa…”
Diệp Tiêu Dao mở to hai mắt: “Còn nữa?”
Tàn Kiếm cúi đầu, run giọng nói: “Còn công tử cậu ấy, cũng không còn ở nhân thế nữa rồi!”
Đồng tử Diệp Tiêu Dao đột nhiên mở to, một luồng sát khí vô cùng cường đại, từ thân thể ông ta khuếch tán ra, tàn phá toàn trường.
“Cậu nói cái gì?”
Tàn Kiếm nằm sắp trên mặt đất: “Chủ nhân, Trần Ninh chẳng những giết Độc Cô tiên sinh, còn giết công tử, thi thể của bọn họ đã được đưa về, hiện tại đang đặt ở cửa sơn trang chúng ta.”
Diệp Tiêu Dao nghe vậy, tức giận nồi giận.
Ông ta vô cùng phẫn nộ đưa tay đập xuống đàn cổ trên bàn.
Boong boong boong…
Dây đàn phát ra tiếng đàn bén nhọn, liên tục đứt đoạn.
Tiếng đàn vang lên, chung quanh đình giữa hồ, giống như vô số thủy lôi đồng thời nổ tung, ầm nổ tung lên, nước bắn tung tóe đầy trời.
Chợt!
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Hồ hơi lắc lư, đầy cá chết.
Hai mắt Diệp Tiêu Dao đỏ tươi, giọng nói giống như đến từ Cửu U: “Tôi muốn huyết tẩy Trung Hải, báo thù cho con trai tôi.”
Màn đêm buông xuống, vừa mới lên đèn.
Hạng gia!
Trong phòng khách, Hạng Thành đang bưng ly nước, ngồi trước TV xem tin tức.
Đây là thói quen của Hạng Thành nhiều năm nay, sét đánh cũng không đổi.
Chỉ có điều, trước kia khi ông ta xem tin tức phát sóng, bên cạnh thường xuyên sẽ có con cái làm bạn, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có một mình.
Nhớ tới cái chết của con gái, sắc mặt ông ta liền trở nên lớn hơn, càng lúc càng âm trầm.
Trong lòng cũng hận Trần Ninh đến cực điểm.
Cuối cùng, bản tin kết thúc. Đang chuyển nguồn nhiều khó khăn nên nhóm lên ít chương nhé!
Động tác người hầu cho cá ăn dừng lại.
Động tác đánh đàn của Diệp Tiêu Dao cũng dừng lại.
Ông ta khẽ nhíu mày, nhìn Tàn Kiếm bò trước mặt ông ta, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt, từ từ hỏi: “Tàn Kiếm, lại xảy ra chuyện gì.”
Tàn Kiếm run rẩy nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám nói.”
Diệp Tiêu Dao trầm mặt: “Nói!”
Tàn Kiếm ngẳng đầu lên, cắn răng: “Chủ nhân, xin ngài đồng ý với thuộc hạ, bất kể nghe thấy tin tức gì, cũng phải bảo trọng thân thể, không nên quá đau buồn.”
Diệp Tiêu Dao nghe vậy, dự cảm không hay trong lòng càng nồng đậm.
Ông ta hít một hơi thật sâu: “Có phải liên quan tới Độc Cô hay không, ông ấy xảy ra ngoài ý muốn gì, cậu nói sự thật.”
Tàn Kiếm kiên trì nói: “Độc Cô tiên sinh, còn có nhóm kiếm vệ đi theo ngài ấy, toàn bộ đều mất mạng.”
Cái gì?
Diệp Tiêu Dao vừa kinh vừa giận.
Tàn Kiếm do dự một chút, cắn răng: “Còn nữa…”
Diệp Tiêu Dao mở to hai mắt: “Còn nữa?”
Tàn Kiếm cúi đầu, run giọng nói: “Còn công tử cậu ấy, cũng không còn ở nhân thế nữa rồi!”
Đồng tử Diệp Tiêu Dao đột nhiên mở to, một luồng sát khí vô cùng cường đại, từ thân thể ông ta khuếch tán ra, tàn phá toàn trường.
“Cậu nói cái gì?”
Tàn Kiếm nằm sắp trên mặt đất: “Chủ nhân, Trần Ninh chẳng những giết Độc Cô tiên sinh, còn giết công tử, thi thể của bọn họ đã được đưa về, hiện tại đang đặt ở cửa sơn trang chúng ta.”
Diệp Tiêu Dao nghe vậy, tức giận nồi giận.
Ông ta vô cùng phẫn nộ đưa tay đập xuống đàn cổ trên bàn.
Boong boong boong…
Dây đàn phát ra tiếng đàn bén nhọn, liên tục đứt đoạn.
Tiếng đàn vang lên, chung quanh đình giữa hồ, giống như vô số thủy lôi đồng thời nổ tung, ầm nổ tung lên, nước bắn tung tóe đầy trời.
Chợt!
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Hồ hơi lắc lư, đầy cá chết.
Hai mắt Diệp Tiêu Dao đỏ tươi, giọng nói giống như đến từ Cửu U: “Tôi muốn huyết tẩy Trung Hải, báo thù cho con trai tôi.”
Màn đêm buông xuống, vừa mới lên đèn.
Hạng gia!
Trong phòng khách, Hạng Thành đang bưng ly nước, ngồi trước TV xem tin tức.
Đây là thói quen của Hạng Thành nhiều năm nay, sét đánh cũng không đổi.
Chỉ có điều, trước kia khi ông ta xem tin tức phát sóng, bên cạnh thường xuyên sẽ có con cái làm bạn, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có một mình.
Nhớ tới cái chết của con gái, sắc mặt ông ta liền trở nên lớn hơn, càng lúc càng âm trầm.
Trong lòng cũng hận Trần Ninh đến cực điểm.
Cuối cùng, bản tin kết thúc. Đang chuyển nguồn nhiều khó khăn nên nhóm lên ít chương nhé!
Bình luận facebook