Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
Chương 148: Cái gì?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Hán Đông nhìn thấy Đồng Dương, liền vui vẻ đứng lên nói: “Đồng Dương, cháu tới rồi!”
Mã Bảo Chỉ nói với Đồng Kha đang ngồi cạnh Tống Sính Đình: “Tiểu Kha, cháu đổi chỗ để cho anh họ ngồi.”
Mặc dù Đồng Kha không hiểu tại sao nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của mẹ cô, ngồi ở vị trí khác mà nhường chỗ cho Đồng Dương.
Sau khi Đồng Dương ngồi xuống, bên trái Tống Sính Đình là Trần Ninh còn phía bên phải Tống Sinh Đình từ Đồng Kha đổi thành Đồng Dương!
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Vợ chồng Đồng Hán Đông có ý sắp xếp Đồng Dương ngồi cạnh Tống Sính Đình là có ý gì?
Đồng Hán Đông tự hào giới thiệu cháu trai của mình: “Đồng Dương là con trai của đại ca của tôi, là con trưởng của Đồng gia. Nó vừa tốt nghiệp thì lập tức gia nhập quân đội, hiện tại là thượng uý, có phải rất lợi hại không?”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều cười theo, nói: “Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!”
Vẻ mặt Mã Bảo Chỉ trần đầy đắc ý, không biết là vô tình hay cố ý mà động chạm đến Trần Ninh: “Đương nhiên! Con rễ của hai người cũng từng gia nhập quân đội, đừng nói là thượng úy đoán chừng là chưa cả được thượng sĩ đi! Đây chính là khác biệt giữa tinh anh và phế vật!”
Một câu nói này khiến sắc mặt cả gia đình Tống Sính Đình thay đổi, cảm thấy lời nói của Mã Bảo Chỉ thật là quá đáng.
Nhưng Trần Ninh lại cảm thấy khá hứng thú nhìn Đồng Dương.
Anh đã từng đến quân đội quốc gia để tham dự lễ trao hàm quân đội, không biết Đồng Dương có biết anh hay không?
Nhưng Trần Ninh không ngờ tới chính là trong khoảng thời gian này, Đồng Dương tham gia tranh tài Binh vương nên căn bản là không ở Trung Hải.
Vì vậy Đồng Dương không gặp Trần Ninh, càng không biết thân phận thực sự của Trần Ninh.
Sau khi vợ chồng Đồng Hán Dương giới thiệu xong Đồng Dương, bọn họ lập tức giới thiệu sơ qua về gia đình Tống Sính Đình nhưng kỳ thực là chủ yếu giới thiệu Tống Sính Đình cho Đồng Dương biết.
Đồng Hán Đông cười tỉm tỉm nói với Đồng Dương: “Đây là Tống Sính Đình, mặc dù đã có một đứa con nhưng trên thực tế thì chưa lĩnh chứng. Hơn nữa, tính cánh hiền lành, còn trẻ tuổi mà đã thành lập một công ty riêng. Đồng Dương, cháu cảm thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Đồng Dương nhìn thấy Tống Sính Đình, hắn kinh động như gặp tiên nhân, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Máy chục năm chưa từng yêu đương, anh ta cảm thấy chuyện yêu đương là điều phi lý nhất đối với bản thân.
Nhưng hiện tại ngay cả khi biết Tống Sính Đình đã có con thì anh ta cũng không thèm để ý, anh ta dõng dạc nói: “Cháu cảm thấy Tống tiểu thư vô cùng xinh đẹp, quả thực là người tình trong mộng của cháu. Nếu như cô ấy đồng ý thì cháu sẵn sàng yêu cô ấy chân tình, bảo vệ cô ấy.”
Đồng Dương vừa nói xong, cả nhà Tống Sính Đình lập tực kinh ngạc đến ngây người.
Trần Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói với vợ chồng Đồng Hán Đông: “Hai người có phải là có tật xấu hay không, Sính Đình là vợ của tôi mà hai người cũng có gan giới thiệu đối tượng cho cô ấy?”
Nói xong, Trần Ninh nhìn về phía Đồng Dương, hờ hững nói: “Còn về phần anh, tốt nhất là nên ngẫm lại đi, nếu muốn làm trong quân đội mấy năm nữa thì đừng thấy người phụ nữ nào cũng ngao ngao tỏ tình. Tống Sính Đình là vợ của tôi, cô ấy có tôi bảo vệ, không cần anh tự mình đa tình.”
Lời nói của Trần Ninh khiến vợ chồng Đồng Hán Đông và Đồng Dương vừa sốc vừa tức giận, mặt vẫn nóng bừng.
Đồng Hán Đông tức giận nói: “Tôi hiện tại là cùng gia đình Tiểu Đình bàn bạc, lúc nào mà đến phiên kẻ ăn bám vô dụng như cậu nói chuyện?”
Sau khi đám đàn ông này xông vào thì lập tức chia thành hai hàng, nhường ra một lối đi.
Tiếp đó, một tên đàn ông dàng người chỉ cao 1m7 nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, ngẵng đầu chậm rãi bước vào.
Tên đàn ông này có đôi mắt báo, râu quai nón, khắp cơ thể toát ra một lường khí tức mạnh mẽ khiến người ta không rét mà run.
Tên đàn ông mắt báo không phải là ai khác, chính là anh em kết nghĩa của Lục Thương Thiên – Hỗ Phù.
Đồng Hán Đông vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lớn: “Các người là ai, ai để các người xông vào đây? Tôi là bạn của ông chủ Vương của Đông Hải Long này, có tin tôi bảo anh ấy ném mắy tên các người ra ngoài hay không hả?”
Nghe vậy, sắc mạt Hỗ Phù trầm xuống, hờ hững nói: “Làm càn, vả miệng!”
Ngay khi lời nói của Hỗ Phù rơi xuống, lập tức có thuộc hạ bước lên, túm chặt áo Đồng Hán Đông, giơ tay tát ông ta vài cái vang dội.
Đánh cho hai má của Đồng Hán Đông sưng vù, khóe miệng chảy máu.
Một lời không hợp liền đánh người, thật ác độ!
cTất cả mọi người đều bị dọa sợ cho ngây người.
Hỗ Phù chắp hai tay sau lưng, đảo mắt nhìn đám người, nhàn nhạt nói: “Tôi tới đây vì hai việc.”
“Việc đầu tiên là yêu cầu Tống tiểu thư ký tên vào bản hợp đồng chuyển nhượng đại lý vắc-xin, giao quyền quản lý cho Lục gia chúng tôi.”
“Việc thứ hai là, Trần Ninh phải đi theo tôi.”
Nghe vậy, Tống Sính Đình liền đoán ra đám côn đồ này đến đây để đoạt quyền quản lý đại lý vắc-xin, hơn nữa bọn chúng còn muốn trả thù Trần Ninh.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi rõ rệt: “Các người đừng có mơ mộng hão huyền, các người mau rời khỏi đây nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe vậy, Hỗ Phù liền cười lớn, cuồng ngạo nói: “Báo cảnh sát? Cảnh sát thành phố Trung Hải này biết Hỗ Phù tôi đang làm việc ở đây thì bọn họ sẽ không dám mạo hiểm xuất hiện đâu, ha ha hail”
Đồng Dương nhìn thấy đám người Hỗ Phù này vậy mà dám đánh chú hai của anh ta, uy hiếp Tống Sính Đình, anh ta cảm thấy cơ hội thể hiện tài năng của mình đây rồi.
Anh ta tiến lên một bước, cất giọng nói: “Cảnh sát không dám quản chuyện này thì tôi dám quản, cảnh sát không trị được các người thì tôi đến trị!”
Ánh mắt Hỗ Phù rơi trên người Đồng Dương, nói: “Mày thì tính là cái thá gì?”
Đồng Dương kiêu ngạo nói: “Tôi là thượng úy của quân đội thành phố Trung Hải, người được thủ trưởng Vương Đạo Phương đích thân khen ngợi là Binh vương toàn năng của quân đội thành phó Trung Hải!”
ni “Tốt nhất là các người nên quỳ xuống xin lỗi chú hai của tôi và Tống tiểu thư, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi đều cảm thấy vô cùng kích động, hết sức kiêu ngạo, cảm thấy cháu trai của bọn họ thật quá xuất sắc.
Hỗ Phù mỉm cười nói: “Nếu như Vương Đạo Phương đích thân ra mặt thì tao còn cho ông ta hai phần mặt mũi. Còn về phần mày, kéo khóa quần còn chưa tốt thì đừng như con bê chạy trước mặt tao!”
Nghe vậy, Đồng Dương giận tím mặt nói: “Mày đây là tự tìm đường chết!”
Nói xong, anh ta lao về phía Hỗ Phù, một quyền đánh tới.
Vệ sĩ ở hiện trường định tiến lên ngăn chặn Đồng Dương thì Hỗ Phù khinh thường nói: “Không cần ngăn cản nó, để nó tới bill Trong nháy mắt, Đồng Dương đã lao đến trước mặt Hỗ Phù, đấm một quyền về phía lồng ngực Hỗ Phù.
Tuy nhiên, Hỗ Phù không thèm né tránh, cứng rắn tiếp nhận cú đắm của hắn.
“Am!
Nắm đấm của Đồng Dương đánh trúng lồng ngực Hỗ Phù, nhưng lại giống như đánh phải một cây gỗ cứng vậy.
Vậy mà cơ thể cường tráng của Hồ Phù không hề nhúc nhích.
Thay vào đó Đồng Dương cảm giác nắm đấm của bị bị lực xung kích làm cho suýt tê liệt.
Đồng Dương nhìn lồng ngực Hỗ Phù bị hắn đánh một quyền rồi kinh hãi ngẳng đầu lên.
Sức mạnh từ cú đấm của hắn ta đủ đánh chết một con bê con.
Nhưng đánh trên cơ thể Hồ Phù lại chẳng khác gì gãi ngứa!
Hồ Phù nhéch miệng cười lạnh, nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Nói xong, hắn đột nhiên xuất thủ, nắm lấy cỗ tay Đồng Dương, “răng rắc” một tiếng liền vặn gãy cổ tay Đồng Dương.
Đồng Dương chưa kịp hét lên vì đau thì Hỗ Phù đã tung người đá một cước lên ngực Đồng Dương.
Đồng Dương hộc máu, bay ra ngoài, ngã vào cái bàn khiến cái bàn vỡ vụn, bị thương nặng không đứng dậy được.
Mọi người tại hiện trường nhao nhao hét lên ầmï.
*Câm miệng!”
Hỗ Phù thét lên một tiếng, dọa tất cả mọi người sợ hãi che miệng, lập tức khôi phục yên tĩnh.
Hỗ Phù rất hài lòng với sự sợ hãi của mọi người đối với hắn, sau đó hắn nhìn Tống Sính Đình nói: “Tống tiểu thư, tôi cho cô thêm một cơ hội để ký tên.”
“Nếu như cô vẫn không đồng ý ký tên thì tôi sẽ lần lượt giết người nhà của cô, bắt đầu từ con gái cô!”
Một câu dọa cho Tống Sính Đình lập tức ôm chặt con gái của mình.
Trần Ninh một mực ngồi trên ghé, chậm rãi uống rượu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta nói: “Lúc đầu vì có mặt người nhà của tao ở đây nên không muốn lấy mạng chó của mày nhưng sau khi mày nói câu này thì mày đã để mát cơ hội sống của mày rồi.”
Nói xong, Trần Ninh liền đứng lên, tay cẦm ly rượu trắng, không nhanh không chậm đi về phía Hỗ Phù.
Hỗ Phù nhếch miệng nói: “Mày chính là Trần Ninh, vậy thì mày liền chết đi cho tao!”
Vừa dút lời thì ông ta hét lên một tiếng tựa hổ gầm, thân thủ như mãnh hỗ lao ra, tựa vạn quân đánh tới phía Trần Ninh.
Với nắm đấm to của mình, ông ta hung hăng đánh trên người Trần Ninh, như thể ông ta muốn đánh một quyền khiến Trần Ninh thành bánh thịt.
Tống Sính Đình thét lên: “Trần Ninh, cần thận!”
“Bùm!”
Cú đắm to lớn của Hỗ Phù tựa như một viên đạn đại bác đánh vào lồng ngực Trần Ninh.
ý: Nhưng cơ thể Trần Ninh rắn chắc, vững vàng như núi! Mặc cho giông tố vỡ bờ thì ta vẫn vững như bàn thạch.
Cú đắm dọa người như vậy của Hỗ Phù đánh trúng người Trần Ninh nhưng cơ thể Trần Ninh không nhúc nhích tẹo nào.
Thậm chí ly rượu trong tay Trần Ninh không đổ một giọt nào.
Con mắt Hỗ Phù trợn tọ, ngắng đầu không dám tin nhìn Trần Ninh.
Vẻ mạt sợ hãi giống hệt Đồng Dương lúc nãy.
Ông ta run giọng nói: “Mày!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, vừa giống cười mà lại tựa như không cười nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Hỗ Phù càng khó coi, ông ta định sử dụng sát chiệu một lần nữa.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp xuất chiêu thì Trần Ninh đã tung người đá một cước nhanh như chớp, dữ dội như sắm sét.
“Bùm!”
Cơ thể khổng lồ hơn trăm căn của Hỗ Phù trực tiếp bị Trần Ninh đá bay ra ngoài.
Àm ầm!
Hỗ Phù trực tiếp bị đá bay ra ngoài cửa, đập mạnh vào tường ngoài hành lang, vách tường nứt thành hình mạng nhện, thanh thế kinh người.
Sau đó, cơ thể cồng kènh của Hỗ Phù từ từ trượt xuống đất theo vách tường.
Lồng ngực ông ta lõm sâu, miệng từng ngụm từng ngụm phun máu tươi, sau đó trực tiếp nghẹo cổ, chết!
Trời ạt Cái tên mập mạp không ai bì nỗi này, cái tên ác ma chỉ tùy tiện mà đánh trọng thương Binh vương Đồng Dương, lại bị một cước của Trần Ninh đá chết!
Ánh mắt mọi người đỗổ dồn về phía Trần Ninh, có người kinh hãi, có người e ngại, có người sùng bái.
Sắc mặt Trần Ninh không đổi giống như làm một chuyện tầm thường, không có ý nghĩa.
Anh đưa tay nâng ly rượu, uống cạn rượu trong ly, sau đó lạnh lùng nói với đám người mặc vest đang run rẫy: “Tụi mày mau cút đi, đem cả thi thể của tên kia cút đi!”
Đám đàn ông mặc vest như nhận được đại xá, mang thi thể của Hỗ Phù chạy té đái.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Hán Đông nhìn thấy Đồng Dương, liền vui vẻ đứng lên nói: “Đồng Dương, cháu tới rồi!”
Mã Bảo Chỉ nói với Đồng Kha đang ngồi cạnh Tống Sính Đình: “Tiểu Kha, cháu đổi chỗ để cho anh họ ngồi.”
Mặc dù Đồng Kha không hiểu tại sao nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của mẹ cô, ngồi ở vị trí khác mà nhường chỗ cho Đồng Dương.
Sau khi Đồng Dương ngồi xuống, bên trái Tống Sính Đình là Trần Ninh còn phía bên phải Tống Sinh Đình từ Đồng Kha đổi thành Đồng Dương!
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Vợ chồng Đồng Hán Đông có ý sắp xếp Đồng Dương ngồi cạnh Tống Sính Đình là có ý gì?
Đồng Hán Đông tự hào giới thiệu cháu trai của mình: “Đồng Dương là con trai của đại ca của tôi, là con trưởng của Đồng gia. Nó vừa tốt nghiệp thì lập tức gia nhập quân đội, hiện tại là thượng uý, có phải rất lợi hại không?”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều cười theo, nói: “Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!”
Vẻ mặt Mã Bảo Chỉ trần đầy đắc ý, không biết là vô tình hay cố ý mà động chạm đến Trần Ninh: “Đương nhiên! Con rễ của hai người cũng từng gia nhập quân đội, đừng nói là thượng úy đoán chừng là chưa cả được thượng sĩ đi! Đây chính là khác biệt giữa tinh anh và phế vật!”
Một câu nói này khiến sắc mặt cả gia đình Tống Sính Đình thay đổi, cảm thấy lời nói của Mã Bảo Chỉ thật là quá đáng.
Nhưng Trần Ninh lại cảm thấy khá hứng thú nhìn Đồng Dương.
Anh đã từng đến quân đội quốc gia để tham dự lễ trao hàm quân đội, không biết Đồng Dương có biết anh hay không?
Nhưng Trần Ninh không ngờ tới chính là trong khoảng thời gian này, Đồng Dương tham gia tranh tài Binh vương nên căn bản là không ở Trung Hải.
Vì vậy Đồng Dương không gặp Trần Ninh, càng không biết thân phận thực sự của Trần Ninh.
Sau khi vợ chồng Đồng Hán Dương giới thiệu xong Đồng Dương, bọn họ lập tức giới thiệu sơ qua về gia đình Tống Sính Đình nhưng kỳ thực là chủ yếu giới thiệu Tống Sính Đình cho Đồng Dương biết.
Đồng Hán Đông cười tỉm tỉm nói với Đồng Dương: “Đây là Tống Sính Đình, mặc dù đã có một đứa con nhưng trên thực tế thì chưa lĩnh chứng. Hơn nữa, tính cánh hiền lành, còn trẻ tuổi mà đã thành lập một công ty riêng. Đồng Dương, cháu cảm thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Đồng Dương nhìn thấy Tống Sính Đình, hắn kinh động như gặp tiên nhân, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Máy chục năm chưa từng yêu đương, anh ta cảm thấy chuyện yêu đương là điều phi lý nhất đối với bản thân.
Nhưng hiện tại ngay cả khi biết Tống Sính Đình đã có con thì anh ta cũng không thèm để ý, anh ta dõng dạc nói: “Cháu cảm thấy Tống tiểu thư vô cùng xinh đẹp, quả thực là người tình trong mộng của cháu. Nếu như cô ấy đồng ý thì cháu sẵn sàng yêu cô ấy chân tình, bảo vệ cô ấy.”
Đồng Dương vừa nói xong, cả nhà Tống Sính Đình lập tực kinh ngạc đến ngây người.
Trần Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói với vợ chồng Đồng Hán Đông: “Hai người có phải là có tật xấu hay không, Sính Đình là vợ của tôi mà hai người cũng có gan giới thiệu đối tượng cho cô ấy?”
Nói xong, Trần Ninh nhìn về phía Đồng Dương, hờ hững nói: “Còn về phần anh, tốt nhất là nên ngẫm lại đi, nếu muốn làm trong quân đội mấy năm nữa thì đừng thấy người phụ nữ nào cũng ngao ngao tỏ tình. Tống Sính Đình là vợ của tôi, cô ấy có tôi bảo vệ, không cần anh tự mình đa tình.”
Lời nói của Trần Ninh khiến vợ chồng Đồng Hán Đông và Đồng Dương vừa sốc vừa tức giận, mặt vẫn nóng bừng.
Đồng Hán Đông tức giận nói: “Tôi hiện tại là cùng gia đình Tiểu Đình bàn bạc, lúc nào mà đến phiên kẻ ăn bám vô dụng như cậu nói chuyện?”
Sau khi đám đàn ông này xông vào thì lập tức chia thành hai hàng, nhường ra một lối đi.
Tiếp đó, một tên đàn ông dàng người chỉ cao 1m7 nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, ngẵng đầu chậm rãi bước vào.
Tên đàn ông này có đôi mắt báo, râu quai nón, khắp cơ thể toát ra một lường khí tức mạnh mẽ khiến người ta không rét mà run.
Tên đàn ông mắt báo không phải là ai khác, chính là anh em kết nghĩa của Lục Thương Thiên – Hỗ Phù.
Đồng Hán Đông vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lớn: “Các người là ai, ai để các người xông vào đây? Tôi là bạn của ông chủ Vương của Đông Hải Long này, có tin tôi bảo anh ấy ném mắy tên các người ra ngoài hay không hả?”
Nghe vậy, sắc mạt Hỗ Phù trầm xuống, hờ hững nói: “Làm càn, vả miệng!”
Ngay khi lời nói của Hỗ Phù rơi xuống, lập tức có thuộc hạ bước lên, túm chặt áo Đồng Hán Đông, giơ tay tát ông ta vài cái vang dội.
Đánh cho hai má của Đồng Hán Đông sưng vù, khóe miệng chảy máu.
Một lời không hợp liền đánh người, thật ác độ!
cTất cả mọi người đều bị dọa sợ cho ngây người.
Hỗ Phù chắp hai tay sau lưng, đảo mắt nhìn đám người, nhàn nhạt nói: “Tôi tới đây vì hai việc.”
“Việc đầu tiên là yêu cầu Tống tiểu thư ký tên vào bản hợp đồng chuyển nhượng đại lý vắc-xin, giao quyền quản lý cho Lục gia chúng tôi.”
“Việc thứ hai là, Trần Ninh phải đi theo tôi.”
Nghe vậy, Tống Sính Đình liền đoán ra đám côn đồ này đến đây để đoạt quyền quản lý đại lý vắc-xin, hơn nữa bọn chúng còn muốn trả thù Trần Ninh.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi rõ rệt: “Các người đừng có mơ mộng hão huyền, các người mau rời khỏi đây nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe vậy, Hỗ Phù liền cười lớn, cuồng ngạo nói: “Báo cảnh sát? Cảnh sát thành phố Trung Hải này biết Hỗ Phù tôi đang làm việc ở đây thì bọn họ sẽ không dám mạo hiểm xuất hiện đâu, ha ha hail”
Đồng Dương nhìn thấy đám người Hỗ Phù này vậy mà dám đánh chú hai của anh ta, uy hiếp Tống Sính Đình, anh ta cảm thấy cơ hội thể hiện tài năng của mình đây rồi.
Anh ta tiến lên một bước, cất giọng nói: “Cảnh sát không dám quản chuyện này thì tôi dám quản, cảnh sát không trị được các người thì tôi đến trị!”
Ánh mắt Hỗ Phù rơi trên người Đồng Dương, nói: “Mày thì tính là cái thá gì?”
Đồng Dương kiêu ngạo nói: “Tôi là thượng úy của quân đội thành phố Trung Hải, người được thủ trưởng Vương Đạo Phương đích thân khen ngợi là Binh vương toàn năng của quân đội thành phó Trung Hải!”
ni “Tốt nhất là các người nên quỳ xuống xin lỗi chú hai của tôi và Tống tiểu thư, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi đều cảm thấy vô cùng kích động, hết sức kiêu ngạo, cảm thấy cháu trai của bọn họ thật quá xuất sắc.
Hỗ Phù mỉm cười nói: “Nếu như Vương Đạo Phương đích thân ra mặt thì tao còn cho ông ta hai phần mặt mũi. Còn về phần mày, kéo khóa quần còn chưa tốt thì đừng như con bê chạy trước mặt tao!”
Nghe vậy, Đồng Dương giận tím mặt nói: “Mày đây là tự tìm đường chết!”
Nói xong, anh ta lao về phía Hỗ Phù, một quyền đánh tới.
Vệ sĩ ở hiện trường định tiến lên ngăn chặn Đồng Dương thì Hỗ Phù khinh thường nói: “Không cần ngăn cản nó, để nó tới bill Trong nháy mắt, Đồng Dương đã lao đến trước mặt Hỗ Phù, đấm một quyền về phía lồng ngực Hỗ Phù.
Tuy nhiên, Hỗ Phù không thèm né tránh, cứng rắn tiếp nhận cú đắm của hắn.
“Am!
Nắm đấm của Đồng Dương đánh trúng lồng ngực Hỗ Phù, nhưng lại giống như đánh phải một cây gỗ cứng vậy.
Vậy mà cơ thể cường tráng của Hồ Phù không hề nhúc nhích.
Thay vào đó Đồng Dương cảm giác nắm đấm của bị bị lực xung kích làm cho suýt tê liệt.
Đồng Dương nhìn lồng ngực Hỗ Phù bị hắn đánh một quyền rồi kinh hãi ngẳng đầu lên.
Sức mạnh từ cú đấm của hắn ta đủ đánh chết một con bê con.
Nhưng đánh trên cơ thể Hồ Phù lại chẳng khác gì gãi ngứa!
Hồ Phù nhéch miệng cười lạnh, nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Nói xong, hắn đột nhiên xuất thủ, nắm lấy cỗ tay Đồng Dương, “răng rắc” một tiếng liền vặn gãy cổ tay Đồng Dương.
Đồng Dương chưa kịp hét lên vì đau thì Hỗ Phù đã tung người đá một cước lên ngực Đồng Dương.
Đồng Dương hộc máu, bay ra ngoài, ngã vào cái bàn khiến cái bàn vỡ vụn, bị thương nặng không đứng dậy được.
Mọi người tại hiện trường nhao nhao hét lên ầmï.
*Câm miệng!”
Hỗ Phù thét lên một tiếng, dọa tất cả mọi người sợ hãi che miệng, lập tức khôi phục yên tĩnh.
Hỗ Phù rất hài lòng với sự sợ hãi của mọi người đối với hắn, sau đó hắn nhìn Tống Sính Đình nói: “Tống tiểu thư, tôi cho cô thêm một cơ hội để ký tên.”
“Nếu như cô vẫn không đồng ý ký tên thì tôi sẽ lần lượt giết người nhà của cô, bắt đầu từ con gái cô!”
Một câu dọa cho Tống Sính Đình lập tức ôm chặt con gái của mình.
Trần Ninh một mực ngồi trên ghé, chậm rãi uống rượu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta nói: “Lúc đầu vì có mặt người nhà của tao ở đây nên không muốn lấy mạng chó của mày nhưng sau khi mày nói câu này thì mày đã để mát cơ hội sống của mày rồi.”
Nói xong, Trần Ninh liền đứng lên, tay cẦm ly rượu trắng, không nhanh không chậm đi về phía Hỗ Phù.
Hỗ Phù nhếch miệng nói: “Mày chính là Trần Ninh, vậy thì mày liền chết đi cho tao!”
Vừa dút lời thì ông ta hét lên một tiếng tựa hổ gầm, thân thủ như mãnh hỗ lao ra, tựa vạn quân đánh tới phía Trần Ninh.
Với nắm đấm to của mình, ông ta hung hăng đánh trên người Trần Ninh, như thể ông ta muốn đánh một quyền khiến Trần Ninh thành bánh thịt.
Tống Sính Đình thét lên: “Trần Ninh, cần thận!”
“Bùm!”
Cú đắm to lớn của Hỗ Phù tựa như một viên đạn đại bác đánh vào lồng ngực Trần Ninh.
ý: Nhưng cơ thể Trần Ninh rắn chắc, vững vàng như núi! Mặc cho giông tố vỡ bờ thì ta vẫn vững như bàn thạch.
Cú đắm dọa người như vậy của Hỗ Phù đánh trúng người Trần Ninh nhưng cơ thể Trần Ninh không nhúc nhích tẹo nào.
Thậm chí ly rượu trong tay Trần Ninh không đổ một giọt nào.
Con mắt Hỗ Phù trợn tọ, ngắng đầu không dám tin nhìn Trần Ninh.
Vẻ mạt sợ hãi giống hệt Đồng Dương lúc nãy.
Ông ta run giọng nói: “Mày!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, vừa giống cười mà lại tựa như không cười nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Hỗ Phù càng khó coi, ông ta định sử dụng sát chiệu một lần nữa.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp xuất chiêu thì Trần Ninh đã tung người đá một cước nhanh như chớp, dữ dội như sắm sét.
“Bùm!”
Cơ thể khổng lồ hơn trăm căn của Hỗ Phù trực tiếp bị Trần Ninh đá bay ra ngoài.
Àm ầm!
Hỗ Phù trực tiếp bị đá bay ra ngoài cửa, đập mạnh vào tường ngoài hành lang, vách tường nứt thành hình mạng nhện, thanh thế kinh người.
Sau đó, cơ thể cồng kènh của Hỗ Phù từ từ trượt xuống đất theo vách tường.
Lồng ngực ông ta lõm sâu, miệng từng ngụm từng ngụm phun máu tươi, sau đó trực tiếp nghẹo cổ, chết!
Trời ạt Cái tên mập mạp không ai bì nỗi này, cái tên ác ma chỉ tùy tiện mà đánh trọng thương Binh vương Đồng Dương, lại bị một cước của Trần Ninh đá chết!
Ánh mắt mọi người đỗổ dồn về phía Trần Ninh, có người kinh hãi, có người e ngại, có người sùng bái.
Sắc mặt Trần Ninh không đổi giống như làm một chuyện tầm thường, không có ý nghĩa.
Anh đưa tay nâng ly rượu, uống cạn rượu trong ly, sau đó lạnh lùng nói với đám người mặc vest đang run rẫy: “Tụi mày mau cút đi, đem cả thi thể của tên kia cút đi!”
Đám đàn ông mặc vest như nhận được đại xá, mang thi thể của Hỗ Phù chạy té đái.
Bình luận facebook