Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-237
Chương 237: Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu
Cả người Hoàng Cẩm Hoa run lên, giọng nói cũng run rẩy: "Cậu."
Trần Ninh ngắt lời Hoàng Cẩm Hoa, thản nhiên nói: "Ông không phải người của tôi, đừng gọi tôi là cậu chủ!"
Lúc này cả người Hoàng Cẩm Hoa đã run như cầy sấy, giọng nói của ông ta run run: "Vâng!"
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi nói tôi muốn giết hai người bọn họ, ông có ý kiến gì không?"
Hoàng Cẩm Hoa cúi thấp người hơn nữa, gần như bò trên mặt đất, ông ta cúi đầu run rẩy nói: "Không dám, cho dù cậu muốn giết tôi, tôi cũng sẽ lập tức tự sát, tuyệt đối không dám ý kiến."
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng chấn động.
Bọn họ không hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Cẩm Hoa vẫn oai phong và ngang tàn như vậy, nhưng khi nhìn thấy Trần Ninh thì lại bị dọa cho nhát như chuột?
Đồng Kha cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, trái tim cô đập liên hồi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng vì hưng phấn, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Ninh, thầm nghĩ: “Quả tuyệt, anh rể thật là tuyệt”
Trần Ninh làm như không thấy Hoàng Cẩm Hoa đang nằm rạp trên mặt đất, anh nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, thờ ơ nói: "Các người còn lời trăn trối gì không?"
Chúc Cửu Linh kinh hãi nhìn Trần Ninh: "Anh dám giết tôi sao, anh có biết thể lực của nhà họ Chúc chúng tôi trải rộng khắp phương nam hay không"
"Phùng Kiến Đào, chủ tịch thành phố Trung Hải là bạn của nhà họ Chúc chúng tôi, thị trưởng thành phố Chu Nhược Thụ là khách quý của nhà họ Chúc chúng tôi."
"Nếu anh giết tôi, từ nay về sau anh sẽ không thể sống yên ổn ở Trung Hải đâu."
Lục Thanh Vân cũng ngoài mạnh trong yếu quát: "Nhà họ Lục chúng tôi là một trong bốn trụ cột ở Giang Nam, có bạn bè khắp các giới hắc đạo, bạch đạo, thương mại, chính trị và quân đội phía nam"
“Anh có biết thiếu tướng Vương Đạo Phương của quân đội Trung Hải không, ông nội tôi có quan hệ rất thân thiết với tướng quân Vương."
"Các anh dám động tới một cọng tóc gáy của tôi thì đừng mong có kết cục tốt đẹp."
Đám Điển Chử, tám Hổ vệ và cả giáo sư Giang cũng không nhịn được mà nở nụ cười thần bí khi nghe thấy tiếng kêu gào của hai tên ăn chơi này.
Ngay cả Hoàng Cẩm Hoa đang bò trên mặt đất cũng nóng lòng muốn nhảy dựng lên và bịt miệng Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân lại, để bọn họ đừng nói gì nữa.
Hai người các cầu thực sự chẳng biết gì về quyền thế của người đang đứng trước mặt này cả!
Trần Ninh liếc nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Tôi còn không biết nhà họ Lục và nhọ họ Chúc các người có nhiều bạn bè và người chống lưng như thế đấy”.
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều ngơ ngẩn khi nghe thấy những gì Trần Ninh nói, bọn họ không hiểu anh có ý gì.
Trần Ninh lấy một chiếc điện thoại cục gạch trông rất tầm thường ra, ném tới trước mặt Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, hờ hững nói: "Gọi đi, gọi tất cả đám bạn bè và người chống lưng trong lời các cậu tới đây đi!"
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân mắt trợn tròn khi nghe thấy điều này.
Trần Ninh bảo bọn họ gọi bạn bè và người chống lưng đến, làm gì vậy?
Trần Ninh thấy hai người đó không nhấc máy gọi điện thoại, anh quay đầu nhìn Điển Chử và nói: "Hai người bọn họ không gọi thì anh gọi đi. Gọi cho đám Vương Đạo Phương, Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào cùng tới đây cho tôi!"
Điển Chử trầm giọng nói: "Vâng!"
Điển Chử chỉ gọi một cuộc điện thoại, trong vòng mười phút binh sĩ trong đại đội đã vây quanh câu lạc bộ Lam Điều đến nỗi chật như nêm cối.
Sau đó, một vị thủ trưởng khoảng bốn mươi tuổi có thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền dẫn theo lính và các vị lãnh đạo nhanh chóng bước vào.
Vị thủ trưởng mặt chữ điền này chính là Vương Đạo Phương!
Những lãnh đạo đứng sau Vương Đạo Phương hiển nhiên là đám Chu Nhược Thụ, Phùng Kiến Đào.
Chúc Cửu Linh nghẹn ngào: "Thị trưởng Chu, chủ tịch Phùng!"
Lục Thanh Vân cũng kêu lên: "Thủ trưởng Vương!"
Cho dù là Vương Đạo Phương đang mặc quân phục hay Chu Nhược Thụ, Phùng Kiển Đào đang mặc áo jacket đen thì đều làm ngơ trước Chúc Cửu Linh.
Thay vào đó, họ bước nhanh đến chỗ Trần Ninh, vội vàng cúi chào và nói một cách kính cẩn: "Cậu Trần!"
Mọi người ở đó nhìn thấy thái độ cung kính của đám Vương Đạo Phương thì vô cùng sốc.
Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào cũng được coi là hai người có quyền lực nhất Trung Hải, họ cung kính với Trần Ninh như thế, khiến người ta cảm thấy khó tin.
Mà Vương Đạo Phương còn có thân phận cao hơn, từng trấn giữ lâu năm trong quân đội.
Khi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhìn thấy Vương Đạo Phương kính nể Trần Ninh như thế, khuôn mặt của bọn họ lập tức xám như tro, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng lần này mình đã đi nhầm bước rồi.
Trần Ninh bình tĩnh nói cho mấy người Vương Đạo Phương biết lý do vì sao lại gọi họ tới đây.
Vương Đạo Phương nghe vậy, trầm giọng nói: "Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, hạng chấy rận như vậy không cần cậu Trần đích thân ra tay, để tôi làm thay là được rồi!".
Vương Đạo Phương nói xong thì vung tay lên, dặn dò binh sĩ đại đội ở phía sau: "Người đâu, lôi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân xuống, bắn chết tại chỗ!"
Cả người Hoàng Cẩm Hoa run lên, giọng nói cũng run rẩy: "Cậu."
Trần Ninh ngắt lời Hoàng Cẩm Hoa, thản nhiên nói: "Ông không phải người của tôi, đừng gọi tôi là cậu chủ!"
Lúc này cả người Hoàng Cẩm Hoa đã run như cầy sấy, giọng nói của ông ta run run: "Vâng!"
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi nói tôi muốn giết hai người bọn họ, ông có ý kiến gì không?"
Hoàng Cẩm Hoa cúi thấp người hơn nữa, gần như bò trên mặt đất, ông ta cúi đầu run rẩy nói: "Không dám, cho dù cậu muốn giết tôi, tôi cũng sẽ lập tức tự sát, tuyệt đối không dám ý kiến."
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng chấn động.
Bọn họ không hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Cẩm Hoa vẫn oai phong và ngang tàn như vậy, nhưng khi nhìn thấy Trần Ninh thì lại bị dọa cho nhát như chuột?
Đồng Kha cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, trái tim cô đập liên hồi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng vì hưng phấn, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Ninh, thầm nghĩ: “Quả tuyệt, anh rể thật là tuyệt”
Trần Ninh làm như không thấy Hoàng Cẩm Hoa đang nằm rạp trên mặt đất, anh nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, thờ ơ nói: "Các người còn lời trăn trối gì không?"
Chúc Cửu Linh kinh hãi nhìn Trần Ninh: "Anh dám giết tôi sao, anh có biết thể lực của nhà họ Chúc chúng tôi trải rộng khắp phương nam hay không"
"Phùng Kiến Đào, chủ tịch thành phố Trung Hải là bạn của nhà họ Chúc chúng tôi, thị trưởng thành phố Chu Nhược Thụ là khách quý của nhà họ Chúc chúng tôi."
"Nếu anh giết tôi, từ nay về sau anh sẽ không thể sống yên ổn ở Trung Hải đâu."
Lục Thanh Vân cũng ngoài mạnh trong yếu quát: "Nhà họ Lục chúng tôi là một trong bốn trụ cột ở Giang Nam, có bạn bè khắp các giới hắc đạo, bạch đạo, thương mại, chính trị và quân đội phía nam"
“Anh có biết thiếu tướng Vương Đạo Phương của quân đội Trung Hải không, ông nội tôi có quan hệ rất thân thiết với tướng quân Vương."
"Các anh dám động tới một cọng tóc gáy của tôi thì đừng mong có kết cục tốt đẹp."
Đám Điển Chử, tám Hổ vệ và cả giáo sư Giang cũng không nhịn được mà nở nụ cười thần bí khi nghe thấy tiếng kêu gào của hai tên ăn chơi này.
Ngay cả Hoàng Cẩm Hoa đang bò trên mặt đất cũng nóng lòng muốn nhảy dựng lên và bịt miệng Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân lại, để bọn họ đừng nói gì nữa.
Hai người các cầu thực sự chẳng biết gì về quyền thế của người đang đứng trước mặt này cả!
Trần Ninh liếc nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Tôi còn không biết nhà họ Lục và nhọ họ Chúc các người có nhiều bạn bè và người chống lưng như thế đấy”.
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều ngơ ngẩn khi nghe thấy những gì Trần Ninh nói, bọn họ không hiểu anh có ý gì.
Trần Ninh lấy một chiếc điện thoại cục gạch trông rất tầm thường ra, ném tới trước mặt Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân, hờ hững nói: "Gọi đi, gọi tất cả đám bạn bè và người chống lưng trong lời các cậu tới đây đi!"
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân mắt trợn tròn khi nghe thấy điều này.
Trần Ninh bảo bọn họ gọi bạn bè và người chống lưng đến, làm gì vậy?
Trần Ninh thấy hai người đó không nhấc máy gọi điện thoại, anh quay đầu nhìn Điển Chử và nói: "Hai người bọn họ không gọi thì anh gọi đi. Gọi cho đám Vương Đạo Phương, Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào cùng tới đây cho tôi!"
Điển Chử trầm giọng nói: "Vâng!"
Điển Chử chỉ gọi một cuộc điện thoại, trong vòng mười phút binh sĩ trong đại đội đã vây quanh câu lạc bộ Lam Điều đến nỗi chật như nêm cối.
Sau đó, một vị thủ trưởng khoảng bốn mươi tuổi có thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền dẫn theo lính và các vị lãnh đạo nhanh chóng bước vào.
Vị thủ trưởng mặt chữ điền này chính là Vương Đạo Phương!
Những lãnh đạo đứng sau Vương Đạo Phương hiển nhiên là đám Chu Nhược Thụ, Phùng Kiến Đào.
Chúc Cửu Linh nghẹn ngào: "Thị trưởng Chu, chủ tịch Phùng!"
Lục Thanh Vân cũng kêu lên: "Thủ trưởng Vương!"
Cho dù là Vương Đạo Phương đang mặc quân phục hay Chu Nhược Thụ, Phùng Kiển Đào đang mặc áo jacket đen thì đều làm ngơ trước Chúc Cửu Linh.
Thay vào đó, họ bước nhanh đến chỗ Trần Ninh, vội vàng cúi chào và nói một cách kính cẩn: "Cậu Trần!"
Mọi người ở đó nhìn thấy thái độ cung kính của đám Vương Đạo Phương thì vô cùng sốc.
Chu Nhược Thụ và Phùng Kiến Đào cũng được coi là hai người có quyền lực nhất Trung Hải, họ cung kính với Trần Ninh như thế, khiến người ta cảm thấy khó tin.
Mà Vương Đạo Phương còn có thân phận cao hơn, từng trấn giữ lâu năm trong quân đội.
Khi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhìn thấy Vương Đạo Phương kính nể Trần Ninh như thế, khuôn mặt của bọn họ lập tức xám như tro, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng lần này mình đã đi nhầm bước rồi.
Trần Ninh bình tĩnh nói cho mấy người Vương Đạo Phương biết lý do vì sao lại gọi họ tới đây.
Vương Đạo Phương nghe vậy, trầm giọng nói: "Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, hạng chấy rận như vậy không cần cậu Trần đích thân ra tay, để tôi làm thay là được rồi!".
Vương Đạo Phương nói xong thì vung tay lên, dặn dò binh sĩ đại đội ở phía sau: "Người đâu, lôi Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân xuống, bắn chết tại chỗ!"
Bình luận facebook