Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-266
Chương 266: Nói không chừng có gì đó với giáo sư Giang
Lúc đầu Tống Trọng Bân không nhận ra Hồng Vĩnh Trung, khi anh ta nói mình chính là chủ xe bị ăn vạ ông liền tức giận.
Ông chỉ vào mặt Hồng Vĩnh Trung mắng: "Tên khốn này, tôi đứng ra giúp anh, tôi bị đánh cậu liền chạy. Chạy rồi thì thôi đi, tôi vào viện anh cũng không chịu gặp tôi. Cố ý để mặc tôi, không chữa trị, anh có còn là con người nữa không?"
Hồng Vĩnh Trung khóc lóc, cầu xin.
Tống Trọng Bân là người thật thà, cuối cùng nói: "Bỏ đi, tôi không tính toán với cậu."
Hồng Vĩnh Trung chưa kịp ăn mừng.
Giám đốc bệnh viện Lê Hải Ba đã lạnh lùng nói: "Tuy ông Tổng tha cho anh, nhưng tôi không thể tha cho anh được."
"Việc lần này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của bệnh viện. Anh vừa thất đức | lại không có y đức, không có tư cách làm việc tại bệnh viện của chúng tôi, tôi tuyên bố anh
bị sa thải."
Hồng Vĩnh Trung hoảng hốt, bị sa thải vì thiếu y đức thì rất nhiều bệnh viện khác sẽ không dám tuyển dụng anh ta nữa, tương lai coi như xong.
Giám đốc bệnh viện tuyên bố xong thì không thèm nhìn anh ta nữa.
Mã quay đầu nhìn Tổng Trọng Tấn, ôn hòa nói: "Ông Tống, tôi sẽ xử lý vết thương cho ông, mời ông qua bên này."
"Được, nhờ giám đốc chỉ đường giúp tôi"
Tống Trọng Bân lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ như thế này.
Đội trưởng đội điều tội phạm tra bắt mấy tên du côn lại để bọn chúng xin lỗi ông, giám đốc bệnh viện điều trị cho ông.
Khuôn mặt già nua của ông rất đắc ý, đồng thời nhìn Trần Ninh đang đỡ ông an ủi.
Ông nghĩ: con rể cũng là con, cậu con rể này của ông còn tốt hơn cả con trai nhà người ta đấy chứ.
Ngày hôm sau, nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Ninh Đại tổ chức lễ động thổ ở Phượng Hoàng Xung, chính thức tuyên bố khởi công.
Lãnh đạo thành phố và rất nhiều nhân vật trong giới thượng lưu ở Trung Hải đều đến tham dự lễ động thổ lần này.
Các kênh truyền thông thi nhau đưa tin.
Trong phòng VIP của thẩm mỹ viện Quý Phu Nhân.
Chúc Thừa Dương và Lục San San đang xem tin tức về buổi lễ khởi công xây dựng nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Ninh Đại trên ti vi.
Lục San San tắt ti vi, căm giận nói: "Giáo sư Giang già cả này không biết đang nghĩ cái gì nữa, nhiều tập đoàn sản xuất thuốc lớn thì không chọn, lại trao quyền đại lý vắc-xin ung thư gan cho Tổng Sính Đình."
Chúc Thừa Dương híp mắt nói: "Ngoại hình của Tổng Sinh Đình cũng khá, ngôi sao, người mẫu trên ti vi cũng không đẹp bằng cô ấy"
Lục San San ngạc nhiên: "Là sao?"
Chúc Thừa Dương nhàn nhạt nói: "Sắc đẹp chính là tài sản lớn nhất của một người phụ nữ. Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có khi Tổng Sính Đình và giáo sư Giang có gì đó với nhau đấy."
"Chu U Vương đốt lửa đài để lừa các chư hầu chạy đến, chỉ để khiến Bao Tự vui vẻ. Giáo sư Giang trao quyền đại lý sản xuất vắc-xin cho Tổng Sính Đình cũng là chuyện có thể hiểu được."
Lục San San ngạc nhiên: "Ý anh là con đĩ Tống Sính Đình đó dùng sắc đẹp để dụ dỗ giáo sư Giang, vì vậy mới lấy được quyền đại lý sản xuất vắc-xin á?"
Chúc Thừa Dương mỉm cười nói: "Tôi nghĩ chỉ có lý do đó mới khiến giáo sư Giang trao quyền đại lý cho công ty Ninh Đại của Tổng Sính Đình."
Lục San San: "Cái đồ rách nát như Tống Sính Đình làm sao có thể lấy được quyền đại lý chứ, hơn nữa, lão già Giang Nam Phong còn bảo vệ cô ta như thế, thì ra là vậy."
Lục San San nhắc đến chuyện này liền vô thức nhìn Chúc Thừa Dương: "Đúng rồi, quên không hỏi cậu hai nhà họ Chúc đến tìm tôi có việc gì không?"
Chúc Thừa Dương: "Nhà họ chúc chúng tôi muốn hợp sức với nhà họ Lục để giết Trần Ninh, giành lại quyền đại lý sản xuất vắc-xin từ trong tay Tổng Sính Đình"
Lục San San tủm tỉm cười: "Hờ hờ, Chúc Phong Hoa chết rồi, tay sai của nhà họ Chúc toàn. bộ sa lưới, nhà họ Chúc có tư cách gì để hợp tác với nhà họ Lục chứ?"
Chúc Thừa Dương chửi thầm trong bụng!
Nhưng ông ta chỉ dám chửi trong bụng mà thôi, vốn dĩ nhà họ Chúc đã xếp hạng cuối cùng trong bốn trụ cột ở Giang Nam.
Sau này lại bị tổn thất nặng nề, không có tư cách lớn tiếng với nhà họ lục.
Chúc Thừa Dương tự tin nói: "Tuy nhà họ Chúc xảy ra chút biến cố, nhưng căn cơ vững chắc, không dễ gì sụp đổ được."
"Để thể hiện sự chân thành của chúng tôi, tôi đồng ý giết Trần Ninh trước. Trả thù cho anh trai tôi, cũng là để trả thù cho cậu cả nhà họ Lục"
Lục San San nghe vậy rất phấn khởi, gật đầu nói: "Được, nếu như ông có thể giết chết Trần Ninh, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện cướp quyền đại lý sản xuất vắc-xin từ trong tay Tổng Sính Đình."
Chúc Thừa Dương: "Quyết định như vậy đi!"
Lúc đầu Tống Trọng Bân không nhận ra Hồng Vĩnh Trung, khi anh ta nói mình chính là chủ xe bị ăn vạ ông liền tức giận.
Ông chỉ vào mặt Hồng Vĩnh Trung mắng: "Tên khốn này, tôi đứng ra giúp anh, tôi bị đánh cậu liền chạy. Chạy rồi thì thôi đi, tôi vào viện anh cũng không chịu gặp tôi. Cố ý để mặc tôi, không chữa trị, anh có còn là con người nữa không?"
Hồng Vĩnh Trung khóc lóc, cầu xin.
Tống Trọng Bân là người thật thà, cuối cùng nói: "Bỏ đi, tôi không tính toán với cậu."
Hồng Vĩnh Trung chưa kịp ăn mừng.
Giám đốc bệnh viện Lê Hải Ba đã lạnh lùng nói: "Tuy ông Tổng tha cho anh, nhưng tôi không thể tha cho anh được."
"Việc lần này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của bệnh viện. Anh vừa thất đức | lại không có y đức, không có tư cách làm việc tại bệnh viện của chúng tôi, tôi tuyên bố anh
bị sa thải."
Hồng Vĩnh Trung hoảng hốt, bị sa thải vì thiếu y đức thì rất nhiều bệnh viện khác sẽ không dám tuyển dụng anh ta nữa, tương lai coi như xong.
Giám đốc bệnh viện tuyên bố xong thì không thèm nhìn anh ta nữa.
Mã quay đầu nhìn Tổng Trọng Tấn, ôn hòa nói: "Ông Tống, tôi sẽ xử lý vết thương cho ông, mời ông qua bên này."
"Được, nhờ giám đốc chỉ đường giúp tôi"
Tống Trọng Bân lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ như thế này.
Đội trưởng đội điều tội phạm tra bắt mấy tên du côn lại để bọn chúng xin lỗi ông, giám đốc bệnh viện điều trị cho ông.
Khuôn mặt già nua của ông rất đắc ý, đồng thời nhìn Trần Ninh đang đỡ ông an ủi.
Ông nghĩ: con rể cũng là con, cậu con rể này của ông còn tốt hơn cả con trai nhà người ta đấy chứ.
Ngày hôm sau, nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Ninh Đại tổ chức lễ động thổ ở Phượng Hoàng Xung, chính thức tuyên bố khởi công.
Lãnh đạo thành phố và rất nhiều nhân vật trong giới thượng lưu ở Trung Hải đều đến tham dự lễ động thổ lần này.
Các kênh truyền thông thi nhau đưa tin.
Trong phòng VIP của thẩm mỹ viện Quý Phu Nhân.
Chúc Thừa Dương và Lục San San đang xem tin tức về buổi lễ khởi công xây dựng nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Ninh Đại trên ti vi.
Lục San San tắt ti vi, căm giận nói: "Giáo sư Giang già cả này không biết đang nghĩ cái gì nữa, nhiều tập đoàn sản xuất thuốc lớn thì không chọn, lại trao quyền đại lý vắc-xin ung thư gan cho Tổng Sính Đình."
Chúc Thừa Dương híp mắt nói: "Ngoại hình của Tổng Sinh Đình cũng khá, ngôi sao, người mẫu trên ti vi cũng không đẹp bằng cô ấy"
Lục San San ngạc nhiên: "Là sao?"
Chúc Thừa Dương nhàn nhạt nói: "Sắc đẹp chính là tài sản lớn nhất của một người phụ nữ. Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có khi Tổng Sính Đình và giáo sư Giang có gì đó với nhau đấy."
"Chu U Vương đốt lửa đài để lừa các chư hầu chạy đến, chỉ để khiến Bao Tự vui vẻ. Giáo sư Giang trao quyền đại lý sản xuất vắc-xin cho Tổng Sính Đình cũng là chuyện có thể hiểu được."
Lục San San ngạc nhiên: "Ý anh là con đĩ Tống Sính Đình đó dùng sắc đẹp để dụ dỗ giáo sư Giang, vì vậy mới lấy được quyền đại lý sản xuất vắc-xin á?"
Chúc Thừa Dương mỉm cười nói: "Tôi nghĩ chỉ có lý do đó mới khiến giáo sư Giang trao quyền đại lý cho công ty Ninh Đại của Tổng Sính Đình."
Lục San San: "Cái đồ rách nát như Tống Sính Đình làm sao có thể lấy được quyền đại lý chứ, hơn nữa, lão già Giang Nam Phong còn bảo vệ cô ta như thế, thì ra là vậy."
Lục San San nhắc đến chuyện này liền vô thức nhìn Chúc Thừa Dương: "Đúng rồi, quên không hỏi cậu hai nhà họ Chúc đến tìm tôi có việc gì không?"
Chúc Thừa Dương: "Nhà họ chúc chúng tôi muốn hợp sức với nhà họ Lục để giết Trần Ninh, giành lại quyền đại lý sản xuất vắc-xin từ trong tay Tổng Sính Đình"
Lục San San tủm tỉm cười: "Hờ hờ, Chúc Phong Hoa chết rồi, tay sai của nhà họ Chúc toàn. bộ sa lưới, nhà họ Chúc có tư cách gì để hợp tác với nhà họ Lục chứ?"
Chúc Thừa Dương chửi thầm trong bụng!
Nhưng ông ta chỉ dám chửi trong bụng mà thôi, vốn dĩ nhà họ Chúc đã xếp hạng cuối cùng trong bốn trụ cột ở Giang Nam.
Sau này lại bị tổn thất nặng nề, không có tư cách lớn tiếng với nhà họ lục.
Chúc Thừa Dương tự tin nói: "Tuy nhà họ Chúc xảy ra chút biến cố, nhưng căn cơ vững chắc, không dễ gì sụp đổ được."
"Để thể hiện sự chân thành của chúng tôi, tôi đồng ý giết Trần Ninh trước. Trả thù cho anh trai tôi, cũng là để trả thù cho cậu cả nhà họ Lục"
Lục San San nghe vậy rất phấn khởi, gật đầu nói: "Được, nếu như ông có thể giết chết Trần Ninh, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện cướp quyền đại lý sản xuất vắc-xin từ trong tay Tổng Sính Đình."
Chúc Thừa Dương: "Quyết định như vậy đi!"
Bình luận facebook