Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 678:
Ngoài mặt thì Trương Lượng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không cười, nói: “Thằng nhóc, cậu chính là chồng của Tiểu Đình sao?”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Đúng!”
Trương Lượng đánh giá Trần Ninh một lượt: “Trần tiên sinh, cậu kinh doanh gì vậy?”
Trần Ninh: “Ngại quá, tôi không phải người kinh doanh.”
Không phải người kinh doanh làm ông chủ, thì tức là người làm công rồi.
Trương Lượng lập tức cười gẳn: “Thì ra là một nhân viên làm công!”
“Người anh em, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng cậu xem đồ mà Tiểu Đình mặc đi, vậy mà cậu lại mặc quần áo tầm thường thế này, cậu có xứng với cô ấy không?”
“Tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, mau ly hôn với Tiểu Đình đi, đừng làm lỡ dở cô áy!”
Trần Ninh mỉm cười: “Tôi không xứng thì ai xứng?”
Trương Lượng lập tức chỉ vào mũi mình: “Tôi!”
Anh ta dương dương tự đắc nói: “Tôi là thượng tá trong quân đội Bắc Cảnh, còn là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh nữa, có thể nói là dưới một người trên vạn người, tôi mới là người xứng với Tiểu Đình nhát.”
Trần Ninh nghe vậy thì mỉm cười: “Anh là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh sao, sao tôi lại không biết nhỉ?”
Trương Lượng nghe vậy thì mở lớn hai mắt, vừa tức giận vừa bực mình, định nói tôi là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh, dựa vào đâu mà nhát định cậu phải biết.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói, thì Điển Chử đã lạnh lùng nói: “Nếu anh là đội trưởng đội cảnh vệ, thì tôi là gì?”
Trương Lượng nghe vậy thì sững sờ, thầm nghĩ cậu là ai làm sao mà tôi biết được, đúng là chẳng hiểu ra sao.
Khóe miệng Trần Ninh có ý cười thần bí!
Trương Lượng mắng: “Ai mà biết cậu là con chuột quê mùa chui ở đâu ra chứ, ông đây không quen biết cậu.”
“Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu lập tức ly hôn với Tiểu Đình đi, chỉ có tôi mới xứng đáng với cô ấy mà thôi. Nếu cậu không thức thời, tôi có một trăm cách trừng trị cậu.”
Trương Lượng nói tới đây, nham hiểm cười nói: “Nhưng là một trăm cách gì thì tôi không dám nói thẳng ra, sợ sẽ làm cậu hoảng sợ đấy.”
Sau khi đe dọa Trần Ninh, anh ta lại quay đầu nhìn Tống Sính Đình, nói: “Tiểu Đình, em đi với anh đi!”
iện giờ anh đã là một thượng tá, hơn nữa lại rất được Thiếu soái trọng dụng, chắc chắn sau này sẽ được thăng tiến, đến lúc đó anh trở thành tướng quân, em chính là phu nhân của tướng quân đầy!”
Tống Sính Đình đang định nói gì.
Trần Ninh lại khẽ mỉm cười rồi lên tiếng trước: “Ha ha, phu nhân của tướng quân, lợi hại quá nhỉ?”
Trương Lượng coi thường nhìn Trần Ninh: “Hừ, một con chuột quê mùa không biết gì. Nói cho cậu biết, cậu đừng cho rằng những nữ ngôi sao và nữ tổng giám đốc thường xuất hiện trên ti vi và báo chí kia là lợi hại lắm.”
“Thật ra bọn họ vốn không phải người của giới thượng lưu gì cả, nhìn thấy phu nhân quyền quý, ví dụ như phu nhân tướng quân, bọn họ còn phải quỳ lạy.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hừ, đáng tiếc là, Sính Đình đã là Thiếu soái phu nhân rồi.”
“Hơn nữa, cô ấy sẽ không thích anh, cũng sẽ không mắc lừa cái bẫy này của anh đâu.”
Thiếu soái phu nhân?
Lừa đảo!
Trương Lượng nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, cũng vì bị Trần Ninh nói là tên lửa đảo mà hơi hoang mang.
Nhưng anh ta cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười gẳn.
Anh ta cười nhạo nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ so với anh ta Trần Ninh còn khoác lác hơn. Anh ta chỉ nói mình là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái mà thôi, Trần Ninh thì hay rồi, khoác lác mình chính là Thiếu soái!
Anh ta ha ha cười lớn, châm biếm: “Người anh em, cậu uống bao nhiêu rượu giả mà say thành cái dạng này thế?”
“Cậu là Thiếu soái, vậy chẳng phải tôi chính là Quốc chủ Sao.”
Mấy tên đồng bọn sau lưng anh cũng cười gằn nhìn Trần Ninh, ào ào châm chọc.
“Ha ha, thằng ranh này từ đâu ra thế, dám cả gan đứng trước mặt cấp trên của bọn họ nói mình là Thiếu soái, chẳng lẽ nó không biết cấp trên của chúng ta chính là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái sao?”
“Ha ha, thằng ranh này đúng là đồ khoác lác, mồm miệng điêu ngoa.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Rất buồn cười sao?”
Trương Lượng cười gần nói: “Tắt nhiên là buồn cười rồi!”
“Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi cho tôi, từ bây giờ, rời khỏi Tiểu Đình đi.”
“Nếu không, đừng trách tôi giam cậu vào tù, giam cậu cả đời.”
Trần Ninh mỉm cười: “Vậy thì tôi cũng cho anh cơ hội cuối cùng!”
“Tôi muốn anh xin lỗi vợ tôi ngay lập tức, thừa nhận các người là đồ lừa đảo, đồng thời chủ động chấp nhận sự: trừng phạt của pháp luật.”
Trương Lượng cười gắn: “Tên này cho rằng cậu ta là Thiếu soái thật đấy à, dọa ai hả?”
Trần Ninh nói với Điển Chử: “Cậu gọi cho Bàng Hồ, người phụ trách quân khu thành phố Bắc Lương, bảo anh ta trong vòng mười phút tới đây gặp tôi.”
Trần Ninh nói xong thì nhìn về phía Trương Lượng: “Tôi chỉ cho anh mười phút, nếu trong vòng mười phút anh không chủ động thừa nhận mình lừa đảo, chủ động tới đồn cảnh sát tự thú.”
“Nếu không tôi sẽ thẳng tay giao các người cho quân đội xử lý, sự trừng phạt đối với các người sẽ càng nặng nề hơn.”
Trương Lượng nhéch miệng cười nói: “Giả thần giả quỷ, dọa ai đấy hả?”
“Tôi lại muốn xem xem, làm sao mà cậu gọi được người của quân đội tới, ha ha!”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Đúng!”
Trương Lượng đánh giá Trần Ninh một lượt: “Trần tiên sinh, cậu kinh doanh gì vậy?”
Trần Ninh: “Ngại quá, tôi không phải người kinh doanh.”
Không phải người kinh doanh làm ông chủ, thì tức là người làm công rồi.
Trương Lượng lập tức cười gẳn: “Thì ra là một nhân viên làm công!”
“Người anh em, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng cậu xem đồ mà Tiểu Đình mặc đi, vậy mà cậu lại mặc quần áo tầm thường thế này, cậu có xứng với cô ấy không?”
“Tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, mau ly hôn với Tiểu Đình đi, đừng làm lỡ dở cô áy!”
Trần Ninh mỉm cười: “Tôi không xứng thì ai xứng?”
Trương Lượng lập tức chỉ vào mũi mình: “Tôi!”
Anh ta dương dương tự đắc nói: “Tôi là thượng tá trong quân đội Bắc Cảnh, còn là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh nữa, có thể nói là dưới một người trên vạn người, tôi mới là người xứng với Tiểu Đình nhát.”
Trần Ninh nghe vậy thì mỉm cười: “Anh là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh sao, sao tôi lại không biết nhỉ?”
Trương Lượng nghe vậy thì mở lớn hai mắt, vừa tức giận vừa bực mình, định nói tôi là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh, dựa vào đâu mà nhát định cậu phải biết.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói, thì Điển Chử đã lạnh lùng nói: “Nếu anh là đội trưởng đội cảnh vệ, thì tôi là gì?”
Trương Lượng nghe vậy thì sững sờ, thầm nghĩ cậu là ai làm sao mà tôi biết được, đúng là chẳng hiểu ra sao.
Khóe miệng Trần Ninh có ý cười thần bí!
Trương Lượng mắng: “Ai mà biết cậu là con chuột quê mùa chui ở đâu ra chứ, ông đây không quen biết cậu.”
“Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu lập tức ly hôn với Tiểu Đình đi, chỉ có tôi mới xứng đáng với cô ấy mà thôi. Nếu cậu không thức thời, tôi có một trăm cách trừng trị cậu.”
Trương Lượng nói tới đây, nham hiểm cười nói: “Nhưng là một trăm cách gì thì tôi không dám nói thẳng ra, sợ sẽ làm cậu hoảng sợ đấy.”
Sau khi đe dọa Trần Ninh, anh ta lại quay đầu nhìn Tống Sính Đình, nói: “Tiểu Đình, em đi với anh đi!”
iện giờ anh đã là một thượng tá, hơn nữa lại rất được Thiếu soái trọng dụng, chắc chắn sau này sẽ được thăng tiến, đến lúc đó anh trở thành tướng quân, em chính là phu nhân của tướng quân đầy!”
Tống Sính Đình đang định nói gì.
Trần Ninh lại khẽ mỉm cười rồi lên tiếng trước: “Ha ha, phu nhân của tướng quân, lợi hại quá nhỉ?”
Trương Lượng coi thường nhìn Trần Ninh: “Hừ, một con chuột quê mùa không biết gì. Nói cho cậu biết, cậu đừng cho rằng những nữ ngôi sao và nữ tổng giám đốc thường xuất hiện trên ti vi và báo chí kia là lợi hại lắm.”
“Thật ra bọn họ vốn không phải người của giới thượng lưu gì cả, nhìn thấy phu nhân quyền quý, ví dụ như phu nhân tướng quân, bọn họ còn phải quỳ lạy.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hừ, đáng tiếc là, Sính Đình đã là Thiếu soái phu nhân rồi.”
“Hơn nữa, cô ấy sẽ không thích anh, cũng sẽ không mắc lừa cái bẫy này của anh đâu.”
Thiếu soái phu nhân?
Lừa đảo!
Trương Lượng nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, cũng vì bị Trần Ninh nói là tên lửa đảo mà hơi hoang mang.
Nhưng anh ta cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười gẳn.
Anh ta cười nhạo nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ so với anh ta Trần Ninh còn khoác lác hơn. Anh ta chỉ nói mình là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái mà thôi, Trần Ninh thì hay rồi, khoác lác mình chính là Thiếu soái!
Anh ta ha ha cười lớn, châm biếm: “Người anh em, cậu uống bao nhiêu rượu giả mà say thành cái dạng này thế?”
“Cậu là Thiếu soái, vậy chẳng phải tôi chính là Quốc chủ Sao.”
Mấy tên đồng bọn sau lưng anh cũng cười gằn nhìn Trần Ninh, ào ào châm chọc.
“Ha ha, thằng ranh này từ đâu ra thế, dám cả gan đứng trước mặt cấp trên của bọn họ nói mình là Thiếu soái, chẳng lẽ nó không biết cấp trên của chúng ta chính là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái sao?”
“Ha ha, thằng ranh này đúng là đồ khoác lác, mồm miệng điêu ngoa.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Rất buồn cười sao?”
Trương Lượng cười gần nói: “Tắt nhiên là buồn cười rồi!”
“Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi cho tôi, từ bây giờ, rời khỏi Tiểu Đình đi.”
“Nếu không, đừng trách tôi giam cậu vào tù, giam cậu cả đời.”
Trần Ninh mỉm cười: “Vậy thì tôi cũng cho anh cơ hội cuối cùng!”
“Tôi muốn anh xin lỗi vợ tôi ngay lập tức, thừa nhận các người là đồ lừa đảo, đồng thời chủ động chấp nhận sự: trừng phạt của pháp luật.”
Trương Lượng cười gắn: “Tên này cho rằng cậu ta là Thiếu soái thật đấy à, dọa ai hả?”
Trần Ninh nói với Điển Chử: “Cậu gọi cho Bàng Hồ, người phụ trách quân khu thành phố Bắc Lương, bảo anh ta trong vòng mười phút tới đây gặp tôi.”
Trần Ninh nói xong thì nhìn về phía Trương Lượng: “Tôi chỉ cho anh mười phút, nếu trong vòng mười phút anh không chủ động thừa nhận mình lừa đảo, chủ động tới đồn cảnh sát tự thú.”
“Nếu không tôi sẽ thẳng tay giao các người cho quân đội xử lý, sự trừng phạt đối với các người sẽ càng nặng nề hơn.”
Trương Lượng nhéch miệng cười nói: “Giả thần giả quỷ, dọa ai đấy hả?”
“Tôi lại muốn xem xem, làm sao mà cậu gọi được người của quân đội tới, ha ha!”
Bình luận facebook