Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683:
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Lô Chiếu Anh: “Ông muốn ngoan cố đến cùng sao?”
“Ông nhìn những gia thần trung thành này của ông mà xem, ông thử nhìn khuôn mặt của những thuộc hạ trung thành này mà xem.”
“Bọn họ đều là con của người khác, chồng của người khác, cha của trẻ eml”
“Bọn họ trung thành với ông như thế, vậy mà ông lại muốn đưa bọn họ xuống địa ngục sao?”
“Không chống đối nữa, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Ánh mắt Lô Chiếu Anh uy nghiêm mà đáng sợ: “Nước mắt cá sấu sao?”
“Đừng có làm như thế!”
“Ai mà không biết từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu hiện giò chúng tôi chịu thua, có lẽ kết cục còn thảm hơn cái chết.”
Hơn hai vạn người nhà họ Lô, ai nấy nắm chặt vũ khí.
“Ông cho rằng tôi tới Bắc Lương để làm gì?”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì sắc mặt tái xanh cả đi.
Đám thuộc hạ của ông ta cũng hơi dao động.
Bây giò không còn là cuộc tranh cãi giữa người mới và người cũ của quân đội Bắc Cảnh nữa, đây là chuyện Quốc chủ báo thù cho con trai, muốn tính sổ với Lô Chiếu Anh!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không thể giao Tiêu Lương cho ông được, ông đừng có mơ. Nếu ông còn có chấp, muốn tính mạng của những thuộc hạ trung thành này chôn theo ông thì khai chiến đi!”
“Tôi tin rằng nhiều nhất là mười phút thôi, các người sẽ tan thành mây khói.”
Lô Chiếu Anh thản nhiên nói: “Nếu chúng tôi liều chết đến cùng, cho dù các người thắng thì cũng sẽ tử thương không ít đâu.”
Trần Ninh cười gằn: “Những quân sĩ Bắc Lương hy sinh đều được phong làm liệt sĩ, đất nước sẽ cho người nhà của bọn họ tiền an ủi, cả gia đình đều nhận được vinh quang, con trai con gái đều sẽ tự hào vì sự anh dũng của cha mình.”
“Còn những gia thần và thuộc hạ của ông sau khi chết đi, tất cả sẽ bị liệt vào tội tắn công trụ sở quân đội, ảnh hưởng tới con cháu ba đời.”
“Chúng tôi chiến đấu vì niềm tin, chiếu đấu vì vinh quang.
Nếu ông còn cố chấp, thì cứ đánh đi!”
Trần Ninh dứt lời, Bàng Hỗ và các quân sĩ Bắc Lương khác ai nấy nhiệt huyết dâng trào, đồng thanh giận dữ hét lên: “Đánh, đánh, đánh!”
Ngược lại, đại quân nhà họ Lô lại dao động, không còn quyết tâm như vừa rồi nữa mà có vẻ lung lay.
Trần Ninh tận dụng mọi thời cơ, nhìn chằm chằm Lô Chiếu Anh mà nói: “Tôi giết không ít người, nhưng cơ bản đều là quân giặt, diệt sạch hai vạn người các người, tôi còn không đành lòng đáy.”
“Cho nên tôi quyết định cho Lô Chiếu Anh ông một cơ hội!”
“Tránh khỏi cuộc chiến đấu này, cũng coi như cứu những thuộc hạ này của ông.”
Ánh mắt của Lô Chiếu Anh phức tạp: “Cơ hội, có ý gì?”
Trần Ninh nói: “Không phải ông vẫn luôn ghen tị với tôi, không phụ tôi, luôn muốn làm thống soái Bắc Cảnh sao?”
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, hai chúng ta đơn độc quyết chiến một trận.”
“Nếu ông thắng, tôi sẽ để ông đem Tiêu Lương đi vô điều kiện; nếu ông thua, tất cả các người phải đầu hàng ngay lập tức!”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì mở to hai mắt, Trần Ninh lại muốn đơn độc quyết chiến với ông ta sao?
Ông ta vô cùng hoảng sợ!
Phải biết rằng, nếu làm như vậy Trần Ninh hoàn toàn có thể cho quân sĩ Bắc Lương trốn đi một lúc, sau đó cho máy bay và xe tăng tấn công.
Hơn hai vạn người nhà họ Lô cũng rất chắn động.
Cuối cùng mọi người nhà họ Lô cũng tin rằng Thiếu soái thật sự không muốn đại khai sát giới bọn họ, thật sự không muốn tàn sát đồng bào!
Nhất thời, có rất nhiều người tỏ vẻ cảm động và áy náy.
Bọn họ phát hiện ra rằng so với Thiếu soái thì cách hành xử của bọn họ thật sự kém quá xa, xáu hổ khi đứng trước mặt Thiếu soái.
Lô Chiếu Anh phát hiện ra các thuộc hạ của mình lung lay, bắt giác đã bị Trần Ninh dao động, thậm chí là phản bội.
Thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên Trần Ninh không hổ là đại tướng quân trấn quốc, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, trí tuệ cũng hơn người.
Chỉ dăm ba câu mà đã khiến người dưới trướng ông ta đầu hàng rồi.
Hiện giờ ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến của Trần Ninh cũng không được!
Nếu ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến của Trần Ninh, bọn thuộc hạ của ông ta sẽ cảm thấy so với ông ta thì Trần Ninh coi trọng chuyện sống chết của bọn họ hơn, đến lúc đó chỉ sợ ông ta sẽ bị phản bội.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Trần Ninh, từ từ nói: “Được, tôi chấp nhận đề nghị của cậu, chúng ta dùng phương thức nguyên thủy nhất, quyết đấu để giải thích chuyện này.”
Lô Chiếu Anh cảm thấy chỉ cần đem được tên phản bội Tiêu Lương về thì ông ta vẫn có cơ hội vượt qua kiếp nạn lần này.
Sau lưng ông ta có đám người các lão Đường Bá An ủng hội Có đám các lão Đường Bá An hỗ trợ, hơn nữa nhiệm kỳ của lão Quốc chủ cũng sắp hết rồi, chỉ cần kéo dài chuyện này thì có thể sẽ vượt qua được thôi.
Ông ta, vẫn còn cơ hội.
Tất nhiên là, đầu tiên là hiện giờ phải thăng Trần Ninh, đem nhân chứng then chốt là Tiêu Lương đi.
Đám người Bàng Hồ đều không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này.
Thân thể Thiếu soái cao quý thế nào, mà lại muốn quyết đấu với Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh chứ.
Bàng Hỗ là người đầu tiên lo lắng thốt lên, khuyên can: “Thiếu tướng, thân phận của ngài thế nào chứ, có câu thân phận cao quý không so đo với kẻ tầm thường, hà tất ngài phải mạo hiểm quyết đầu với ông ta chứ.”
“Nếu Thiếu soái có chút sơ xuất, thuộc hạ có chết muôn lần cũng không chuộc tội nổi đâu!”
“Ông nhìn những gia thần trung thành này của ông mà xem, ông thử nhìn khuôn mặt của những thuộc hạ trung thành này mà xem.”
“Bọn họ đều là con của người khác, chồng của người khác, cha của trẻ eml”
“Bọn họ trung thành với ông như thế, vậy mà ông lại muốn đưa bọn họ xuống địa ngục sao?”
“Không chống đối nữa, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Ánh mắt Lô Chiếu Anh uy nghiêm mà đáng sợ: “Nước mắt cá sấu sao?”
“Đừng có làm như thế!”
“Ai mà không biết từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu hiện giò chúng tôi chịu thua, có lẽ kết cục còn thảm hơn cái chết.”
Hơn hai vạn người nhà họ Lô, ai nấy nắm chặt vũ khí.
“Ông cho rằng tôi tới Bắc Lương để làm gì?”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì sắc mặt tái xanh cả đi.
Đám thuộc hạ của ông ta cũng hơi dao động.
Bây giò không còn là cuộc tranh cãi giữa người mới và người cũ của quân đội Bắc Cảnh nữa, đây là chuyện Quốc chủ báo thù cho con trai, muốn tính sổ với Lô Chiếu Anh!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không thể giao Tiêu Lương cho ông được, ông đừng có mơ. Nếu ông còn có chấp, muốn tính mạng của những thuộc hạ trung thành này chôn theo ông thì khai chiến đi!”
“Tôi tin rằng nhiều nhất là mười phút thôi, các người sẽ tan thành mây khói.”
Lô Chiếu Anh thản nhiên nói: “Nếu chúng tôi liều chết đến cùng, cho dù các người thắng thì cũng sẽ tử thương không ít đâu.”
Trần Ninh cười gằn: “Những quân sĩ Bắc Lương hy sinh đều được phong làm liệt sĩ, đất nước sẽ cho người nhà của bọn họ tiền an ủi, cả gia đình đều nhận được vinh quang, con trai con gái đều sẽ tự hào vì sự anh dũng của cha mình.”
“Còn những gia thần và thuộc hạ của ông sau khi chết đi, tất cả sẽ bị liệt vào tội tắn công trụ sở quân đội, ảnh hưởng tới con cháu ba đời.”
“Chúng tôi chiến đấu vì niềm tin, chiếu đấu vì vinh quang.
Nếu ông còn cố chấp, thì cứ đánh đi!”
Trần Ninh dứt lời, Bàng Hỗ và các quân sĩ Bắc Lương khác ai nấy nhiệt huyết dâng trào, đồng thanh giận dữ hét lên: “Đánh, đánh, đánh!”
Ngược lại, đại quân nhà họ Lô lại dao động, không còn quyết tâm như vừa rồi nữa mà có vẻ lung lay.
Trần Ninh tận dụng mọi thời cơ, nhìn chằm chằm Lô Chiếu Anh mà nói: “Tôi giết không ít người, nhưng cơ bản đều là quân giặt, diệt sạch hai vạn người các người, tôi còn không đành lòng đáy.”
“Cho nên tôi quyết định cho Lô Chiếu Anh ông một cơ hội!”
“Tránh khỏi cuộc chiến đấu này, cũng coi như cứu những thuộc hạ này của ông.”
Ánh mắt của Lô Chiếu Anh phức tạp: “Cơ hội, có ý gì?”
Trần Ninh nói: “Không phải ông vẫn luôn ghen tị với tôi, không phụ tôi, luôn muốn làm thống soái Bắc Cảnh sao?”
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, hai chúng ta đơn độc quyết chiến một trận.”
“Nếu ông thắng, tôi sẽ để ông đem Tiêu Lương đi vô điều kiện; nếu ông thua, tất cả các người phải đầu hàng ngay lập tức!”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì mở to hai mắt, Trần Ninh lại muốn đơn độc quyết chiến với ông ta sao?
Ông ta vô cùng hoảng sợ!
Phải biết rằng, nếu làm như vậy Trần Ninh hoàn toàn có thể cho quân sĩ Bắc Lương trốn đi một lúc, sau đó cho máy bay và xe tăng tấn công.
Hơn hai vạn người nhà họ Lô cũng rất chắn động.
Cuối cùng mọi người nhà họ Lô cũng tin rằng Thiếu soái thật sự không muốn đại khai sát giới bọn họ, thật sự không muốn tàn sát đồng bào!
Nhất thời, có rất nhiều người tỏ vẻ cảm động và áy náy.
Bọn họ phát hiện ra rằng so với Thiếu soái thì cách hành xử của bọn họ thật sự kém quá xa, xáu hổ khi đứng trước mặt Thiếu soái.
Lô Chiếu Anh phát hiện ra các thuộc hạ của mình lung lay, bắt giác đã bị Trần Ninh dao động, thậm chí là phản bội.
Thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên Trần Ninh không hổ là đại tướng quân trấn quốc, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, trí tuệ cũng hơn người.
Chỉ dăm ba câu mà đã khiến người dưới trướng ông ta đầu hàng rồi.
Hiện giờ ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến của Trần Ninh cũng không được!
Nếu ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến của Trần Ninh, bọn thuộc hạ của ông ta sẽ cảm thấy so với ông ta thì Trần Ninh coi trọng chuyện sống chết của bọn họ hơn, đến lúc đó chỉ sợ ông ta sẽ bị phản bội.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Trần Ninh, từ từ nói: “Được, tôi chấp nhận đề nghị của cậu, chúng ta dùng phương thức nguyên thủy nhất, quyết đấu để giải thích chuyện này.”
Lô Chiếu Anh cảm thấy chỉ cần đem được tên phản bội Tiêu Lương về thì ông ta vẫn có cơ hội vượt qua kiếp nạn lần này.
Sau lưng ông ta có đám người các lão Đường Bá An ủng hội Có đám các lão Đường Bá An hỗ trợ, hơn nữa nhiệm kỳ của lão Quốc chủ cũng sắp hết rồi, chỉ cần kéo dài chuyện này thì có thể sẽ vượt qua được thôi.
Ông ta, vẫn còn cơ hội.
Tất nhiên là, đầu tiên là hiện giờ phải thăng Trần Ninh, đem nhân chứng then chốt là Tiêu Lương đi.
Đám người Bàng Hồ đều không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này.
Thân thể Thiếu soái cao quý thế nào, mà lại muốn quyết đấu với Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh chứ.
Bàng Hỗ là người đầu tiên lo lắng thốt lên, khuyên can: “Thiếu tướng, thân phận của ngài thế nào chứ, có câu thân phận cao quý không so đo với kẻ tầm thường, hà tất ngài phải mạo hiểm quyết đầu với ông ta chứ.”
“Nếu Thiếu soái có chút sơ xuất, thuộc hạ có chết muôn lần cũng không chuộc tội nổi đâu!”
Bình luận facebook