Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 968
Chương 968:
Khóe miệng Trần Ninh hơi giương lên, thản nhiên nói: “Đúng là thay nước rồi, lá trà thì sao, lá trà này của cô thực sự là trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào sao?”
Nữ nghệ nhân pha trà nghe được lời này cả người chắn động, không dám tin nhìn về phía Trần Ninh.
Lá trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào của Trích Tiên thường ngày dùng, thật ra không phải là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào.
thật sự, mà là sau khi trải qua nhiều lần cấy ghép, cấy trồng ở nơi khác để sản xuất Đại Hồng Bào số lượng lớn.
Người bình thường thưởng thức trà, thì sẽ không nhận ra được, mà loại lá trà được nhân giống cấy ghép nhiều lần này, Đại Hồng Bào trồng với số lượng lớn ở nơi khác, néu nhất định phải nói nó là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, thì người bình thường cũng không thẻ nói gì được.
Nhưng những đại sư chuyên thưởng thức trà, là có thể kiểm nhiệm ra được sự khác biệt của hai loại lá trà này.
Nữ nghệ nhân pha trà rung động nhìn về phía Trần Ninh, biết rằng hôm nay cô ta gặp được cao nhân về trà đạo.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Còn không đi đổi lá trà pha lại lần nữa?”
“Vâng!”
Nghệ nhân pha trà không dám nói thêm gì nữa, hoang mang rời đi.
Hai người Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, từng người mỗi người một vẻ mặt nhìn về phía Trần Ninh, bọn họ rốt cục cũng ý thức được trà đạo của Trần Ninh vô cùng cao.
Tống Sính Đình hiếu kì hỏi: “Trần Ninh, anh thật sự rất hiểu trà nghệ nha, không những có thể phân biệt được chất lượng nước tốt hay không, còn có thể dễ dàng phân biệt được lá trà có phải hàng cao cấp hay không.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không có gì, từ nhỏ anh đã đi theo mẹ anh học cầm kỳ thư họa, cắm hoa trà đạo, mưa dầm thấm đắt, tự nhiên sẽ hiểu được nhiều.”
“Trước kia mẹ anh thường nói, tiền tài là vật ngoài thân, văn hóa từ sâu trong bản chất con người mới là tinh thần của người đó.”
“Mẹ anh nói nếu như chỉ có tiền tài, mà không có chút văn hóa nào, không hiểu gì hết, cho dù có văn vẻ học đòi thì cũng sẽ chỉ là trò cười, bị người khác nói là nhà giàu mới nồi mà thôi.”
Lời này của Trần Ninh nói ra.
Sắc mặt vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai ngồi cùng bàn liền thay đổi, trên mặt giống như bị đốt vậy, vừa xấu hỗ vừa tức giận.
Tống Sinh Đình dở khóc dở cười.
Cô biết Trần Ninh là đang mỉa mai cô và chú mình, có chút tiền, nhưng không có văn hóa.
Lúc này, nữ nghệ nhân pha trà vội vội vàng vàng đi vào hậu trường, bước vào một phòng làm việc được trang trí hết sức thanh lịch.
Cô ta gõ cửa, sau đó đi vào, hốt hoảng nói: “Giang tiểu thư, chuyện lớn không tốt rồi, có người muốn đến gây chuyện với quán trà Trích Tiên chúng ta.”
Giang Dật Chu mặc một bộ hán phục váy dài, trang điểm theo kiểu thanh lịch nhẹ nhàng giống như tiên nhân, đúng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Cô nghe thấy lời báo cáo của nữ nghệ nhân pha trà, khẽ nhíu mày, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Nữ nghệ nhân pha trà một năm một mười nói tình huống lúc ấy ra.
Giang Dật Chu lắc đầu: “Hẳn là một cao thủ trong trà đạo, chưa chắc là đến phá quán.”
“Cô đi lấy lá trà gốc của cây trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào đến đấy, tôi tự mình pha một bình trà cho anh ta.”
Nữ nghệ nhân pha trà ngạc nhiên: “Lá trà gốc của Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, mấy năm trước nhà nước đã cấm không cho ngắt.”
“Máy ngọn Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào lá gốc đó, bây giờ ở trên thế giới đã là vô cùng ít rồi, có tiền cũng khó mua được hai lá trà.”
“Giang tiểu thư cô thật sự phải dùng lá trà quý hiếm như vậy, pha trà cho anh ta sao?”
Giang Dật Chu mỉm cười nói: “Trà ngon thì phải dùng cho người hiểu trà uống, người này chắc là cao nhân trong giới trà đạo, mà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào ngày thường chúng ta dùng, chất lượng đúng là không được tốt lắm, chúng ta trịnh trọng bồi tội xin lỗi người ta cũng là điều đương nhiên thôi.”
Nữ nghệ nhân pha trà không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời của Giang Dật Chu, cằm một hộp nhỏ Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào lá trà gốc vô cùng trân quý đi đến.
Giang Dật Chu mang nữ nghệ nhân pha trà, và một đám nhân viên công tác, đi vào đại sảnh.
“Oa, Giang tiên tử đi ra rồi.”
“Trời ơi, là thật sao, chúng ta thật là vinh dự mà, đêm nay có thể thấy được phong thái của Giang tiên tử.”
“Có thể uống được một ấm trà do Giang tiên tử pha, nghe Giang tiên tử đàn một khúc, cho dù mai phải chết, thì đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa.”
Người trong quán trà, nhìn thấy Giang Dật Chu xuất hiện, tất cả mọi người đều không kiềm được bắt đầu kích động.
Liền ngay cả Hạng Tây Sở vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy Giang Dật Chu, cũng không nhịn được lộ ra dáng vẻ sỉ mê.
“Giang tiểu thư, chúng ta đã lâu không gặp.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi giương lên, thản nhiên nói: “Đúng là thay nước rồi, lá trà thì sao, lá trà này của cô thực sự là trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào sao?”
Nữ nghệ nhân pha trà nghe được lời này cả người chắn động, không dám tin nhìn về phía Trần Ninh.
Lá trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào của Trích Tiên thường ngày dùng, thật ra không phải là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào.
thật sự, mà là sau khi trải qua nhiều lần cấy ghép, cấy trồng ở nơi khác để sản xuất Đại Hồng Bào số lượng lớn.
Người bình thường thưởng thức trà, thì sẽ không nhận ra được, mà loại lá trà được nhân giống cấy ghép nhiều lần này, Đại Hồng Bào trồng với số lượng lớn ở nơi khác, néu nhất định phải nói nó là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, thì người bình thường cũng không thẻ nói gì được.
Nhưng những đại sư chuyên thưởng thức trà, là có thể kiểm nhiệm ra được sự khác biệt của hai loại lá trà này.
Nữ nghệ nhân pha trà rung động nhìn về phía Trần Ninh, biết rằng hôm nay cô ta gặp được cao nhân về trà đạo.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Còn không đi đổi lá trà pha lại lần nữa?”
“Vâng!”
Nghệ nhân pha trà không dám nói thêm gì nữa, hoang mang rời đi.
Hai người Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, từng người mỗi người một vẻ mặt nhìn về phía Trần Ninh, bọn họ rốt cục cũng ý thức được trà đạo của Trần Ninh vô cùng cao.
Tống Sính Đình hiếu kì hỏi: “Trần Ninh, anh thật sự rất hiểu trà nghệ nha, không những có thể phân biệt được chất lượng nước tốt hay không, còn có thể dễ dàng phân biệt được lá trà có phải hàng cao cấp hay không.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không có gì, từ nhỏ anh đã đi theo mẹ anh học cầm kỳ thư họa, cắm hoa trà đạo, mưa dầm thấm đắt, tự nhiên sẽ hiểu được nhiều.”
“Trước kia mẹ anh thường nói, tiền tài là vật ngoài thân, văn hóa từ sâu trong bản chất con người mới là tinh thần của người đó.”
“Mẹ anh nói nếu như chỉ có tiền tài, mà không có chút văn hóa nào, không hiểu gì hết, cho dù có văn vẻ học đòi thì cũng sẽ chỉ là trò cười, bị người khác nói là nhà giàu mới nồi mà thôi.”
Lời này của Trần Ninh nói ra.
Sắc mặt vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai ngồi cùng bàn liền thay đổi, trên mặt giống như bị đốt vậy, vừa xấu hỗ vừa tức giận.
Tống Sinh Đình dở khóc dở cười.
Cô biết Trần Ninh là đang mỉa mai cô và chú mình, có chút tiền, nhưng không có văn hóa.
Lúc này, nữ nghệ nhân pha trà vội vội vàng vàng đi vào hậu trường, bước vào một phòng làm việc được trang trí hết sức thanh lịch.
Cô ta gõ cửa, sau đó đi vào, hốt hoảng nói: “Giang tiểu thư, chuyện lớn không tốt rồi, có người muốn đến gây chuyện với quán trà Trích Tiên chúng ta.”
Giang Dật Chu mặc một bộ hán phục váy dài, trang điểm theo kiểu thanh lịch nhẹ nhàng giống như tiên nhân, đúng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Cô nghe thấy lời báo cáo của nữ nghệ nhân pha trà, khẽ nhíu mày, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Nữ nghệ nhân pha trà một năm một mười nói tình huống lúc ấy ra.
Giang Dật Chu lắc đầu: “Hẳn là một cao thủ trong trà đạo, chưa chắc là đến phá quán.”
“Cô đi lấy lá trà gốc của cây trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào đến đấy, tôi tự mình pha một bình trà cho anh ta.”
Nữ nghệ nhân pha trà ngạc nhiên: “Lá trà gốc của Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, mấy năm trước nhà nước đã cấm không cho ngắt.”
“Máy ngọn Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào lá gốc đó, bây giờ ở trên thế giới đã là vô cùng ít rồi, có tiền cũng khó mua được hai lá trà.”
“Giang tiểu thư cô thật sự phải dùng lá trà quý hiếm như vậy, pha trà cho anh ta sao?”
Giang Dật Chu mỉm cười nói: “Trà ngon thì phải dùng cho người hiểu trà uống, người này chắc là cao nhân trong giới trà đạo, mà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào ngày thường chúng ta dùng, chất lượng đúng là không được tốt lắm, chúng ta trịnh trọng bồi tội xin lỗi người ta cũng là điều đương nhiên thôi.”
Nữ nghệ nhân pha trà không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời của Giang Dật Chu, cằm một hộp nhỏ Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào lá trà gốc vô cùng trân quý đi đến.
Giang Dật Chu mang nữ nghệ nhân pha trà, và một đám nhân viên công tác, đi vào đại sảnh.
“Oa, Giang tiên tử đi ra rồi.”
“Trời ơi, là thật sao, chúng ta thật là vinh dự mà, đêm nay có thể thấy được phong thái của Giang tiên tử.”
“Có thể uống được một ấm trà do Giang tiên tử pha, nghe Giang tiên tử đàn một khúc, cho dù mai phải chết, thì đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa.”
Người trong quán trà, nhìn thấy Giang Dật Chu xuất hiện, tất cả mọi người đều không kiềm được bắt đầu kích động.
Liền ngay cả Hạng Tây Sở vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy Giang Dật Chu, cũng không nhịn được lộ ra dáng vẻ sỉ mê.
“Giang tiểu thư, chúng ta đã lâu không gặp.”
Bình luận facebook