Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 990
Chương 990:
La Trí Tuyền đeo kính, một mực trung thành với Tần Hằng nói: “Tôi có cách nhìn không giống với Hạng lão và Đàm lão.”
“Tôi cảm thấy Trần Ninh là anh tài ngút trời, tuy hiện tại cậu ấy có chút khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lắp được ưu điểm.”
“Tuổi tác của những người chúng ta cũng không nhỏ, có người trẻ tuổi như Trần Ninh, vừa vặn có thể già trẻ phối hợp, để dáng vẻ nặng nè của Nội các mọc lên một mặt trời mới.”
“Hơn nữa, Trần Ninh nhập các cũng không phải làm thủ phụ, mà là ngồi ghế cuối cùng của Nội các mà thôi.”
“Cậu ấy lấy học tập làm chủ, quốc gia nuôi sĩ mà thôi, có gì mà không thể.”
Rất nhanh, chín Các lão Nội các, liền đưa ra ý kiến khác nhau, bắt đầu cãi lên.
Tần Hằng khẽ nhíu mày, ông phát hiện, lực cản của chuyện ông sắp xếp Trần Ninh nhập các, còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông.
Chủ yếu có ba nguyên nhân.
Nguyên nhân đầu tiên Trần Ninh là người của Tần Hằng ông, có rất nhiều Các lão có quan hệ không hợp với ông, chắc chắn sẽ không đồng ý để trước khi ông thoái vị sẽ sắp xếp thân tín vào Nội các.
Nguyên nhân thứ hai là trước đó Trần Ninh lấy hạ phạm thượng, chưa phê chuẩn tự tiện làm loạn, cứng rắn xông tới nhà Đường Bá An, cuối cùng còn kéo Đường Bá An xuống ngựa, chuyện này có thể gây rủi ro đến các Các lão khác.
Nguyên nhân thứ ba là hôm qua chuyện chưa quan tòa án quân sự, Trần Ninh trực tiếp giết chết Hạng Tây Sở, hành vi chọc giận Hạng Thành, khẳng định Hạng Thành sẽ mãnh liệt phản đối Trần Ninh nhập các.
Tân Hãng thây các đại thân Nội các tranh luận không ngót, ông cũng đau đầu.
Ông lạnh lùng nói: “Không cần ầm ï nữa.”
“Nếu các vị Nội các có ý kiến khác biệt, vậy thì bỏ phiếu quyết định đi.”
Nói xong, Tần Hằng giơ tay lên: “Tôi đồng ý để Trần Ninh nhập các.”
La Trí Truyền lập tức nhắc tay lên theo: “Tôi cũng đồng ý.”
Hạng Thành hờ hững nhắc tay: “Tôi phản đối!”
Đàm Hữu Luân: “Tôi cũng phản đối!”
“Tôi phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Rất nhanh, đã có kết quả bỏ phiếu.
Chỉ có ba trong số các đại thần đồng ý, sáu đại thần Nội các còn lại phản đối.
Coi như tăng thêm phía kia của Tần Hằng, cũng chỉ là bốn phiếu đối sáu phiếu.
Đề nghị Trần Ninh nhập các, bị bác bỏ.
Sắc mặt Tần Hằng có chút khó coi.
Từ đề nghị của ông để Trần Ninh nhập các, bị đại đa số đại thần Nội các bác bỏ, liền có thể nhìn ra, người chưa đi, trà đã có chút nguội rồi.
Mấy năm trước, khi ông còn ở thời kỳ đỉnh phong, khi đó ông đề bạt Trần Ninh đảm nhiệm Thiếu soái Bắc Cảnh, mặc dù cũng bị rất nhiều đại thần phản đối, nhưng ông mắt công đề nghị, cưỡng ép đề bạt Trần Ninh.
Nhưng bây giò, ông sắp hết nhiệm kỳ, lực ảnh hưởng càng ngày càng tệ, ông có ra sức đề nghị để Trần Ninh nhập các, đã không thể nào rồi.
Cả người ông dường như lập tức già đi rất nhiều.
Ông chằm chậm nói: “Được rồi, xem ra còn chưa đến thời cơ Trần Ninh nhập các, việc này không đề cập nữa, nói mấy chuyện khác đi.”
Buổi chiều.
Bệnh viện, phòng bệnh riêng.
Tần Hằng và Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu phủ Quốc chủ, đến thăm Tống Sinh Đình.
Trần Ninh đối với việc sư phụ và sư nương đến, có chút bắt ngờ.
Tống Sinh Đình càng muốn xuống giường bệnh hành lễ, nhưng bị Vương Uẩn ngăn lại.
“Trần thiếu phu nhân, thân thể cô đang cần hồi phục, không cần đa lễ, ngoan ngoãn nằm ở trên giường đi.”
Tần Hằng hỏi thăm vài câu tình hình của Tống Sính Đình, biết được Tống Sính Đình sảy thai, thân thể suy nhược, nhất là thương tích tâm lý rất nghiêm trọng, ông khẽ thở dài.
Ông để Vương Uẩẳn bồi Tống Sính Đình, sau đó nói với Trần Ninh: “Chúng ta ra ngoài đi một chút.”
Trần Ninh nói: “Vâng!”
Trần Ninh đi theo Tần Hằng đi vào trong viện nội trú của bệnh viện, trong viện không có người, ở phía ngoài có không ít người mặc đồ bảo tiêu Quốc chủ.
Xem ra để bảo đảm an toàn Quốc chủ, nhóm người bảo tiêu đã cắm những người khác tới gần.
Tần Hằng nhàn nhạt nói với Trần Ninh chuyện nhập các thất bại.
La Trí Tuyền đeo kính, một mực trung thành với Tần Hằng nói: “Tôi có cách nhìn không giống với Hạng lão và Đàm lão.”
“Tôi cảm thấy Trần Ninh là anh tài ngút trời, tuy hiện tại cậu ấy có chút khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lắp được ưu điểm.”
“Tuổi tác của những người chúng ta cũng không nhỏ, có người trẻ tuổi như Trần Ninh, vừa vặn có thể già trẻ phối hợp, để dáng vẻ nặng nè của Nội các mọc lên một mặt trời mới.”
“Hơn nữa, Trần Ninh nhập các cũng không phải làm thủ phụ, mà là ngồi ghế cuối cùng của Nội các mà thôi.”
“Cậu ấy lấy học tập làm chủ, quốc gia nuôi sĩ mà thôi, có gì mà không thể.”
Rất nhanh, chín Các lão Nội các, liền đưa ra ý kiến khác nhau, bắt đầu cãi lên.
Tần Hằng khẽ nhíu mày, ông phát hiện, lực cản của chuyện ông sắp xếp Trần Ninh nhập các, còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông.
Chủ yếu có ba nguyên nhân.
Nguyên nhân đầu tiên Trần Ninh là người của Tần Hằng ông, có rất nhiều Các lão có quan hệ không hợp với ông, chắc chắn sẽ không đồng ý để trước khi ông thoái vị sẽ sắp xếp thân tín vào Nội các.
Nguyên nhân thứ hai là trước đó Trần Ninh lấy hạ phạm thượng, chưa phê chuẩn tự tiện làm loạn, cứng rắn xông tới nhà Đường Bá An, cuối cùng còn kéo Đường Bá An xuống ngựa, chuyện này có thể gây rủi ro đến các Các lão khác.
Nguyên nhân thứ ba là hôm qua chuyện chưa quan tòa án quân sự, Trần Ninh trực tiếp giết chết Hạng Tây Sở, hành vi chọc giận Hạng Thành, khẳng định Hạng Thành sẽ mãnh liệt phản đối Trần Ninh nhập các.
Tân Hãng thây các đại thân Nội các tranh luận không ngót, ông cũng đau đầu.
Ông lạnh lùng nói: “Không cần ầm ï nữa.”
“Nếu các vị Nội các có ý kiến khác biệt, vậy thì bỏ phiếu quyết định đi.”
Nói xong, Tần Hằng giơ tay lên: “Tôi đồng ý để Trần Ninh nhập các.”
La Trí Truyền lập tức nhắc tay lên theo: “Tôi cũng đồng ý.”
Hạng Thành hờ hững nhắc tay: “Tôi phản đối!”
Đàm Hữu Luân: “Tôi cũng phản đối!”
“Tôi phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Rất nhanh, đã có kết quả bỏ phiếu.
Chỉ có ba trong số các đại thần đồng ý, sáu đại thần Nội các còn lại phản đối.
Coi như tăng thêm phía kia của Tần Hằng, cũng chỉ là bốn phiếu đối sáu phiếu.
Đề nghị Trần Ninh nhập các, bị bác bỏ.
Sắc mặt Tần Hằng có chút khó coi.
Từ đề nghị của ông để Trần Ninh nhập các, bị đại đa số đại thần Nội các bác bỏ, liền có thể nhìn ra, người chưa đi, trà đã có chút nguội rồi.
Mấy năm trước, khi ông còn ở thời kỳ đỉnh phong, khi đó ông đề bạt Trần Ninh đảm nhiệm Thiếu soái Bắc Cảnh, mặc dù cũng bị rất nhiều đại thần phản đối, nhưng ông mắt công đề nghị, cưỡng ép đề bạt Trần Ninh.
Nhưng bây giò, ông sắp hết nhiệm kỳ, lực ảnh hưởng càng ngày càng tệ, ông có ra sức đề nghị để Trần Ninh nhập các, đã không thể nào rồi.
Cả người ông dường như lập tức già đi rất nhiều.
Ông chằm chậm nói: “Được rồi, xem ra còn chưa đến thời cơ Trần Ninh nhập các, việc này không đề cập nữa, nói mấy chuyện khác đi.”
Buổi chiều.
Bệnh viện, phòng bệnh riêng.
Tần Hằng và Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu phủ Quốc chủ, đến thăm Tống Sinh Đình.
Trần Ninh đối với việc sư phụ và sư nương đến, có chút bắt ngờ.
Tống Sinh Đình càng muốn xuống giường bệnh hành lễ, nhưng bị Vương Uẩn ngăn lại.
“Trần thiếu phu nhân, thân thể cô đang cần hồi phục, không cần đa lễ, ngoan ngoãn nằm ở trên giường đi.”
Tần Hằng hỏi thăm vài câu tình hình của Tống Sính Đình, biết được Tống Sính Đình sảy thai, thân thể suy nhược, nhất là thương tích tâm lý rất nghiêm trọng, ông khẽ thở dài.
Ông để Vương Uẩẳn bồi Tống Sính Đình, sau đó nói với Trần Ninh: “Chúng ta ra ngoài đi một chút.”
Trần Ninh nói: “Vâng!”
Trần Ninh đi theo Tần Hằng đi vào trong viện nội trú của bệnh viện, trong viện không có người, ở phía ngoài có không ít người mặc đồ bảo tiêu Quốc chủ.
Xem ra để bảo đảm an toàn Quốc chủ, nhóm người bảo tiêu đã cắm những người khác tới gần.
Tần Hằng nhàn nhạt nói với Trần Ninh chuyện nhập các thất bại.
Bình luận facebook