Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21
Thấy cô ấy đang nhìn Tiêu Thanh, Kim Chí Hùng liền nhìn theo, cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Bạch, đây chính là tên giả bộ giàu có nhưng lại hút ngựa đen, nói muốn…”
Anh ta còn chưa nói xong thì thấy Bạch Băng Thu sải bước đi về phía Tiêu Thanh, cúi người xuống chín mươi độ, dùng giọng điệu vô cùng cung kính kêu một tiếng: “Chủ tịch!”
“Gì?”
Kim Chí Hùng kinh ngạc đến sững người!
Cô gái xinh đẹp cũng kinh ngạc đến sững người!
Người xem náo nhiệt ở xung quanh toàn đều kinh ngạc đến sững người!
Tên nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại là ông chủ của cô tổng giám đốc xinh đẹp, lịch sự, tao nhã ư?
Trời! Thế giới này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy raI 1Ù”
Tiêu Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lúc này Bạch Băng Thu mới đứng thẳng người lên.
“Cậu Kim, đây là chủ tịch của tổng giám đốc Bạch sao?” Cô gái xinh đẹp hỏi.
Kim Chí Hùng nói: “Cô ấy là tổng giám đốc của công ty Cố Cảnh, một trong những chỉ nhánh của tập đoàn Cửu Châu.”
Nói xong, anh ta sải bước đi qua.
Mà cô gái xinh đẹp đã bị lời nói của anh ta làm cho sợ đến mức nói không nên lời.
Tập đoàn Cửu Châu là một đế quốc thương nghiệp tài sản một ngàn tỉ đó, còn có nhiều tiền hơn nhà họ Kim nữa, mà gã nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại là chủ tịch của đế quốc thương nghiệp một ngàn tỉ sao?
“Tổng giám đốc Bạch, chị có lầm không, anh ta là một gã nghèo kiết xác hút ngựa đen, tại sao có thể là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu được chứ?”
Kim Chí Hùng nghi ngờ nói.
Bạch Băng Thu nhất thời quát lên: “Ngay cả ba cậu ở trước mặt ngài ấy cũng nhỏ bé như con kiến, cậu lại gọi ngài ấy là gã nghèo kiết xác hút ngựa đen hết lần này đến lần khác, ai cho cậu lá gan này vậy!”
“Cái gì!”
Bạch Băng Thu vừa thốt ra lời kia, cả đám đông lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, thiệt hay giả vậy, ông Kim ở trước mặt gã nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại nhỏ bé như con kiến hôi ư?”
“Lai lịch của anh ta là gì vậy, kinh khủng như vậy sao?”
“Dù thế nào tôi cũng không thể tin được anh ta còn tài giỏi hơn cả ông Kim.”
Nghe thấy những âm thanh bàn luận này, Kim Chí Hùng nhất thời khó chịu nói: ‘Bạch Băng Thu, tôi kêu chị một tiếng tổng giám đốc Bạch là cho chị mặt mũi, mà chị lại không cho tôi mặt mũi như vậy. Chị không cho tôi mặt mũi thì cũng thôi đi, còn sỉ nhục ba tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, chị có ý gì hả?”
“Tôi nói cho chị biết, đừng nói anh †a có phải là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu hay không, mà nếu phải thì thế nào? Rồng mạnh cũng khó mà áp đảo được rắn độc, ba tôi là vua ở Cố Cảnh, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu của chị là rồng thì cũng phải nể mặt tôi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, nếu không ba tôi sẽ làm cho anh ta biết chữ chết viết như thế nào!”
“Cậu…
Mặt Bạch Băng Thu bởi vì tức giận mà tối lại, đang muốn nói gì đó thì Tiêu Thanh lên tiếng: “Cô đã mang chỉ phiếu đến chưa?”
“Mang tới rồi chủ tịch.” Bạch Băng Thu trả lời.
Tiêu Thanh chỉ chỉ Kim Chí Hùng, nói với Bạch Băng Thu: “Viết cho cậu ta năm mươi mốt tỷ.”
“Dạ, thưa chủ tịch.”
Bạch Băng Thu mở túi xách LV ra, lấy một tấm chỉ phiếu và bút đen, để ở trên bắt đầu viết từng chữ số, sau đó lại bảo Kim Chí Hùng báo số tài khoản và số thẻ, sau khi viết xong cô ấy xé tờ chỉ phiếu ra, đưa cho Kim Chí Hùng, nói: “Nhìn tên, số tài khoản và số thẻ có sai chỗ nào hay không.”
Kim Chí Hùng nhận lấy chi phiếu nhìn.
Tiêu Thanh thì hỏi: “Có mang búa đến không?”
“Mang tới rồi chủ tịch.”
Bạch Băng Thu vừa nói xong thì kêu một tiếng: “Lão Hình, đem búa lại đây.”
Tài xế lập tức lấy từ cốp xe ra một cái búa lớn, loại búa gõ đá, chạy tới.
“Anh ta muốn làm gì thế?”
Người chung quanh thấy cây búa tạ này đề khó hiểu.
“Đập xe hay là đập đầu của cậu Kim vậy?
Trong lòng rất nhiều người đều hiện lên câu hỏi này.
“ực”
Kim Chí Hùng cũng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Thanh nói: “Tờ chỉ viết đã viết cho cậu có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, tin rằng tập đoàn Cửu Châu sẽ trả nổi khoản tiền này, sẽ không viết chi phiếu dởm.”
Tiêu Thanh lại nói: “Vậy chiếc Lamborghini này của cậu bây giờ thuộc về tôi có đúng không?”
“Đúng, anh tốn năm mươi mốt tỷ để mua nó, vậy thì nó thuộc về anh.”
“Được.”
Tiêu Thanh nhận lấy cây búa tạ đi về phía Lamborghini, giơ cao cây búa lên đập xuống cửa kiếng xe.
Phanh!
Cửa kiếng xe lập tức nát bấy trong nháy mắt.
Thấy cô ấy đang nhìn Tiêu Thanh, Kim Chí Hùng liền nhìn theo, cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Bạch, đây chính là tên giả bộ giàu có nhưng lại hút ngựa đen, nói muốn…”
Anh ta còn chưa nói xong thì thấy Bạch Băng Thu sải bước đi về phía Tiêu Thanh, cúi người xuống chín mươi độ, dùng giọng điệu vô cùng cung kính kêu một tiếng: “Chủ tịch!”
“Gì?”
Kim Chí Hùng kinh ngạc đến sững người!
Cô gái xinh đẹp cũng kinh ngạc đến sững người!
Người xem náo nhiệt ở xung quanh toàn đều kinh ngạc đến sững người!
Tên nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại là ông chủ của cô tổng giám đốc xinh đẹp, lịch sự, tao nhã ư?
Trời! Thế giới này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy raI 1Ù”
Tiêu Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lúc này Bạch Băng Thu mới đứng thẳng người lên.
“Cậu Kim, đây là chủ tịch của tổng giám đốc Bạch sao?” Cô gái xinh đẹp hỏi.
Kim Chí Hùng nói: “Cô ấy là tổng giám đốc của công ty Cố Cảnh, một trong những chỉ nhánh của tập đoàn Cửu Châu.”
Nói xong, anh ta sải bước đi qua.
Mà cô gái xinh đẹp đã bị lời nói của anh ta làm cho sợ đến mức nói không nên lời.
Tập đoàn Cửu Châu là một đế quốc thương nghiệp tài sản một ngàn tỉ đó, còn có nhiều tiền hơn nhà họ Kim nữa, mà gã nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại là chủ tịch của đế quốc thương nghiệp một ngàn tỉ sao?
“Tổng giám đốc Bạch, chị có lầm không, anh ta là một gã nghèo kiết xác hút ngựa đen, tại sao có thể là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu được chứ?”
Kim Chí Hùng nghi ngờ nói.
Bạch Băng Thu nhất thời quát lên: “Ngay cả ba cậu ở trước mặt ngài ấy cũng nhỏ bé như con kiến, cậu lại gọi ngài ấy là gã nghèo kiết xác hút ngựa đen hết lần này đến lần khác, ai cho cậu lá gan này vậy!”
“Cái gì!”
Bạch Băng Thu vừa thốt ra lời kia, cả đám đông lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, thiệt hay giả vậy, ông Kim ở trước mặt gã nghèo kiết xác hút ngựa đen này lại nhỏ bé như con kiến hôi ư?”
“Lai lịch của anh ta là gì vậy, kinh khủng như vậy sao?”
“Dù thế nào tôi cũng không thể tin được anh ta còn tài giỏi hơn cả ông Kim.”
Nghe thấy những âm thanh bàn luận này, Kim Chí Hùng nhất thời khó chịu nói: ‘Bạch Băng Thu, tôi kêu chị một tiếng tổng giám đốc Bạch là cho chị mặt mũi, mà chị lại không cho tôi mặt mũi như vậy. Chị không cho tôi mặt mũi thì cũng thôi đi, còn sỉ nhục ba tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, chị có ý gì hả?”
“Tôi nói cho chị biết, đừng nói anh †a có phải là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu hay không, mà nếu phải thì thế nào? Rồng mạnh cũng khó mà áp đảo được rắn độc, ba tôi là vua ở Cố Cảnh, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu của chị là rồng thì cũng phải nể mặt tôi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, nếu không ba tôi sẽ làm cho anh ta biết chữ chết viết như thế nào!”
“Cậu…
Mặt Bạch Băng Thu bởi vì tức giận mà tối lại, đang muốn nói gì đó thì Tiêu Thanh lên tiếng: “Cô đã mang chỉ phiếu đến chưa?”
“Mang tới rồi chủ tịch.” Bạch Băng Thu trả lời.
Tiêu Thanh chỉ chỉ Kim Chí Hùng, nói với Bạch Băng Thu: “Viết cho cậu ta năm mươi mốt tỷ.”
“Dạ, thưa chủ tịch.”
Bạch Băng Thu mở túi xách LV ra, lấy một tấm chỉ phiếu và bút đen, để ở trên bắt đầu viết từng chữ số, sau đó lại bảo Kim Chí Hùng báo số tài khoản và số thẻ, sau khi viết xong cô ấy xé tờ chỉ phiếu ra, đưa cho Kim Chí Hùng, nói: “Nhìn tên, số tài khoản và số thẻ có sai chỗ nào hay không.”
Kim Chí Hùng nhận lấy chi phiếu nhìn.
Tiêu Thanh thì hỏi: “Có mang búa đến không?”
“Mang tới rồi chủ tịch.”
Bạch Băng Thu vừa nói xong thì kêu một tiếng: “Lão Hình, đem búa lại đây.”
Tài xế lập tức lấy từ cốp xe ra một cái búa lớn, loại búa gõ đá, chạy tới.
“Anh ta muốn làm gì thế?”
Người chung quanh thấy cây búa tạ này đề khó hiểu.
“Đập xe hay là đập đầu của cậu Kim vậy?
Trong lòng rất nhiều người đều hiện lên câu hỏi này.
“ực”
Kim Chí Hùng cũng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Thanh nói: “Tờ chỉ viết đã viết cho cậu có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, tin rằng tập đoàn Cửu Châu sẽ trả nổi khoản tiền này, sẽ không viết chi phiếu dởm.”
Tiêu Thanh lại nói: “Vậy chiếc Lamborghini này của cậu bây giờ thuộc về tôi có đúng không?”
“Đúng, anh tốn năm mươi mốt tỷ để mua nó, vậy thì nó thuộc về anh.”
“Được.”
Tiêu Thanh nhận lấy cây búa tạ đi về phía Lamborghini, giơ cao cây búa lên đập xuống cửa kiếng xe.
Phanh!
Cửa kiếng xe lập tức nát bấy trong nháy mắt.
Bình luận facebook