Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351
Chương 351
Nghe xong, mặt Tiêu Vĩnh Nhã biến sắc
Nhà họ Trần tài lực hùng hậu, Phó tổng của tập đoàn Cửu Châu lại có họ hàng với họ Trần, nhà họ Tiêu lấy gì để tranh với họ? “Anh lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám khẳng định thế hả?”
Tiêu Thanh cười lạnh lùng hỏi.
Trần Dịch đắc ý cười: “Cậu họ của tao là phó tổng Tổng bộ, Bạch Băng Thu là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cửu Châu. Cậu của tao gọi điện một tiếng cho cô ấy, muốn cô ấy giao hạng mục cho công ty nào, thì cô ấy phải tuân thủ vô điều kiện!”
“Không những nhà họ Tiêu mày không giành được quyền thi công, mà cái công ty sắp phá sản của vợ mày cũng không có cửa để làm nhà cung ứng vật liệu xi măng cốt thép”
“Dự án cung ứng bê tông đó, tao đã giúp anh họ của vợ mày giành về rồi. Dự án cung ứng xi măng tao cũng đã lấy về giúp em rể của vợ mày, còn dự án gạch ngói, tao cũng đành giúp cậu Hàn đây có được nó rồi, tao hỏi mày có tức không hả?”
Tiêu Thanh khịt mũi nói: “Cậu họ của anh là phó tổng à, coi như ông ta phải chịu kết cục này rồi, đứng đấy mà đợi điện thoại của ông ta đến chửi anh đi.”
“Ha ha ha!”
Trần Dịch không nhịn được cười lớn.
“Mày là cái thá gì mà nói cậu tao nhận kết cục là phải nhận kết cục, mày tưởng mày là ai, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu chắc?”
Tiêu Thanh điềm tĩnh nói: “Thật ra anh nói đúng đây, tôi chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu.”
Phụt
Tất cả mọi người đều phụt cười.
“Không giả vờ thì mày sẽ chết hả?”
Mục Hải Long sửng cồ lên, cười đỏ cả mặt: “Nếu mày là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, mày có đi ra công trường bốc gạch không? Có đi giao đồ ăn không? Thương mại Thiên Lam có sắp phá sản được không?”
“Đừng có mà giả vờ giả vịt. Vợ mày thiếu ngân hàng mấy trăm triệu, vội vàng bán máu, bán trứng, bán thận để quyền tiền, có giỏi thì thay vợ mày trả nợ đi!”
“Nếu còn chưa đủ, nói vợ mày đi bản thân luôn đi, nếu cô ta dám bán, cậu Trần đây sẽ giúp đỡ việc làm ăn của cô ta.”
Câu nói của anh ta vừa dứt.
Tiêu Thanh một chân sút thẳng vào người anh ta.
Choang!
Mục Hải Long ngã lăn ra, va vào đám cậu ấm Trần Hiên, Hàn Thanh Văn.
“Mày là cái thá gì…
Mục Hải Long ôm chặt bụng, mặt nhăn nhó vì đau.
“Mẹ nó chứ!”
Trần Dịch giận đến tím người.
“Năm đó mày bị tao đánh, bị đánh gãy hết tay chân rồi vứt ra đường, bò rạp trên đường như một con chó, mày còn không biết lấy đó làm bài học, còn dám đánh bạn tạo trước mặt tao, mày chán sống rồi sao?”
“Phi Cảnh, đánh nó cho tao, ai dám ngăn cản giết người đó, đánh nó cho đến khi chết thì thôi, trời có sập xuống thì tao chống!”
“Tuân lệnh cậu chủ Trần!”
Tên vệ sĩ Phi Cảnh như một con mãnh hổ lao về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Vĩnh Nhã và Mục Thiên Lam sợ đến tím tái, nhất thời không biết phải làm gì.
Nhìn thấy Phi Cảnh sắp lao đến gần Tiêu Thanh.
Mọi người đều nghĩ rằng phen này Tiêu Thanh tiêu đến nơi rồi.
Đột nhiên!
Một bóng người lao đến nhanh như cắt.
Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh như bị bóp nghẹt. Phi Cảnh giống như chiếc xe container bị va đập, tức khắc liền văng ra ngoài. Bị văng ra đến vài mét, phun ra một ngụm máu.
“Vậy là sao?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Một giây sau.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thân hình người đàn ông to cao.
“Mày là ai, dám đánh vệ sĩ của tao, muốn chết hả?”
Trần Dịch tức giận la lên.
Đáp lại hắn ta là một giọng nói lạnh lùng.
“Làm loạn ở buổi tiệc của tập đoàn Cửu Châu, tôi cho vệ sĩ đánh vệ sĩ của anh, anh không phục sao?”
Lời nói vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay sang.
Chỉ thấy một người phụ nữ thân hình cao ráo, quyến rũ, được bao quanh bởi những vệ sĩ, đang sải bước vào sảnh lớn.
“Là giám đốc Bạch!”
Nhiều ông chủ xung quanh nhận ra cô thì kêu lên.
“Thì ra là giám đốc chi nhánh Cổ Cảnh của tập đoàn
Cửu Châu, Bạch Băng Thu
Trần Dịch cười, chỉ tay về phía Tiêu Thanh, nói: “Tên này cả gan giả mạo chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, tôi chỉ sai vệ sĩ đi xử lý hắn ta giúp tập đoàn Cửu Châu. Giám đốc Bạch không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn cho người đánh vệ sĩ của tôi, thật không tốt chút nào?”
Bạch Băng Thu sắc mặt lạnh lùng: “Từ bao giờ mà chuyện của tập đoàn Cửu Châu chúng tôi lại đến lượt người ngoài như anh chĩa mũi vào? Anh có tư cách gì mà xen vào hả?”
Trần Dịch: …….…
Trần Hiện bước ra: “Cậu họ của anh họ tôi đây là phó tổng của tập đoàn Cửu Châu, là cấp trên của Giám đốc Bạch, thái độ của giám đốc Bạch như vậy đối với anh họ tôi, cô không sợ bị sa thải sao?”
Nghe xong, mặt Tiêu Vĩnh Nhã biến sắc
Nhà họ Trần tài lực hùng hậu, Phó tổng của tập đoàn Cửu Châu lại có họ hàng với họ Trần, nhà họ Tiêu lấy gì để tranh với họ? “Anh lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám khẳng định thế hả?”
Tiêu Thanh cười lạnh lùng hỏi.
Trần Dịch đắc ý cười: “Cậu họ của tao là phó tổng Tổng bộ, Bạch Băng Thu là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cửu Châu. Cậu của tao gọi điện một tiếng cho cô ấy, muốn cô ấy giao hạng mục cho công ty nào, thì cô ấy phải tuân thủ vô điều kiện!”
“Không những nhà họ Tiêu mày không giành được quyền thi công, mà cái công ty sắp phá sản của vợ mày cũng không có cửa để làm nhà cung ứng vật liệu xi măng cốt thép”
“Dự án cung ứng bê tông đó, tao đã giúp anh họ của vợ mày giành về rồi. Dự án cung ứng xi măng tao cũng đã lấy về giúp em rể của vợ mày, còn dự án gạch ngói, tao cũng đành giúp cậu Hàn đây có được nó rồi, tao hỏi mày có tức không hả?”
Tiêu Thanh khịt mũi nói: “Cậu họ của anh là phó tổng à, coi như ông ta phải chịu kết cục này rồi, đứng đấy mà đợi điện thoại của ông ta đến chửi anh đi.”
“Ha ha ha!”
Trần Dịch không nhịn được cười lớn.
“Mày là cái thá gì mà nói cậu tao nhận kết cục là phải nhận kết cục, mày tưởng mày là ai, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu chắc?”
Tiêu Thanh điềm tĩnh nói: “Thật ra anh nói đúng đây, tôi chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu.”
Phụt
Tất cả mọi người đều phụt cười.
“Không giả vờ thì mày sẽ chết hả?”
Mục Hải Long sửng cồ lên, cười đỏ cả mặt: “Nếu mày là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, mày có đi ra công trường bốc gạch không? Có đi giao đồ ăn không? Thương mại Thiên Lam có sắp phá sản được không?”
“Đừng có mà giả vờ giả vịt. Vợ mày thiếu ngân hàng mấy trăm triệu, vội vàng bán máu, bán trứng, bán thận để quyền tiền, có giỏi thì thay vợ mày trả nợ đi!”
“Nếu còn chưa đủ, nói vợ mày đi bản thân luôn đi, nếu cô ta dám bán, cậu Trần đây sẽ giúp đỡ việc làm ăn của cô ta.”
Câu nói của anh ta vừa dứt.
Tiêu Thanh một chân sút thẳng vào người anh ta.
Choang!
Mục Hải Long ngã lăn ra, va vào đám cậu ấm Trần Hiên, Hàn Thanh Văn.
“Mày là cái thá gì…
Mục Hải Long ôm chặt bụng, mặt nhăn nhó vì đau.
“Mẹ nó chứ!”
Trần Dịch giận đến tím người.
“Năm đó mày bị tao đánh, bị đánh gãy hết tay chân rồi vứt ra đường, bò rạp trên đường như một con chó, mày còn không biết lấy đó làm bài học, còn dám đánh bạn tạo trước mặt tao, mày chán sống rồi sao?”
“Phi Cảnh, đánh nó cho tao, ai dám ngăn cản giết người đó, đánh nó cho đến khi chết thì thôi, trời có sập xuống thì tao chống!”
“Tuân lệnh cậu chủ Trần!”
Tên vệ sĩ Phi Cảnh như một con mãnh hổ lao về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Vĩnh Nhã và Mục Thiên Lam sợ đến tím tái, nhất thời không biết phải làm gì.
Nhìn thấy Phi Cảnh sắp lao đến gần Tiêu Thanh.
Mọi người đều nghĩ rằng phen này Tiêu Thanh tiêu đến nơi rồi.
Đột nhiên!
Một bóng người lao đến nhanh như cắt.
Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh như bị bóp nghẹt. Phi Cảnh giống như chiếc xe container bị va đập, tức khắc liền văng ra ngoài. Bị văng ra đến vài mét, phun ra một ngụm máu.
“Vậy là sao?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Một giây sau.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thân hình người đàn ông to cao.
“Mày là ai, dám đánh vệ sĩ của tao, muốn chết hả?”
Trần Dịch tức giận la lên.
Đáp lại hắn ta là một giọng nói lạnh lùng.
“Làm loạn ở buổi tiệc của tập đoàn Cửu Châu, tôi cho vệ sĩ đánh vệ sĩ của anh, anh không phục sao?”
Lời nói vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay sang.
Chỉ thấy một người phụ nữ thân hình cao ráo, quyến rũ, được bao quanh bởi những vệ sĩ, đang sải bước vào sảnh lớn.
“Là giám đốc Bạch!”
Nhiều ông chủ xung quanh nhận ra cô thì kêu lên.
“Thì ra là giám đốc chi nhánh Cổ Cảnh của tập đoàn
Cửu Châu, Bạch Băng Thu
Trần Dịch cười, chỉ tay về phía Tiêu Thanh, nói: “Tên này cả gan giả mạo chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, tôi chỉ sai vệ sĩ đi xử lý hắn ta giúp tập đoàn Cửu Châu. Giám đốc Bạch không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn cho người đánh vệ sĩ của tôi, thật không tốt chút nào?”
Bạch Băng Thu sắc mặt lạnh lùng: “Từ bao giờ mà chuyện của tập đoàn Cửu Châu chúng tôi lại đến lượt người ngoài như anh chĩa mũi vào? Anh có tư cách gì mà xen vào hả?”
Trần Dịch: …….…
Trần Hiện bước ra: “Cậu họ của anh họ tôi đây là phó tổng của tập đoàn Cửu Châu, là cấp trên của Giám đốc Bạch, thái độ của giám đốc Bạch như vậy đối với anh họ tôi, cô không sợ bị sa thải sao?”
Bình luận facebook