Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Chương 37
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tư!”
Mục Thiên Lam được sủng ái mà lo sợ, nói chuyện cũng run rẩy, được nhân vật lớn này chúc phúc, cô chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, quá có mặt mũi!
Hôn lễ kết thúc, tiệc cưới bắt đầu tiến hành.
Tổng giám đốc Tư vì để cho cục diện được yên ổn nên không rời đi. Cho đến khi tiệc cưới kết thúc, ông ấy mới rời đi, ông ấy vừa đi thì mọi người cũng đều đi, chỉ còn lại cả nhà họ Mục, cùng với một đám người “đòi nợ “.
“Cả nhà Mục Hải Yến bước ra cho tôi!”
Tần An quát lên.
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Mục An Quốc, Lý Nam Hương, run lẩy bẩy đứng dậy.
“Vào lúc tôi đặt sính lễ cũng chưa nói sính lễ dành cho ai, là ai cho các người lá gan dám tiêu xài sính lễ mà Hộ quốc chiến soái đặt cho cô Mục Thiên Lam?” Tần An lạnh giọng hỏi.
“Là cô ta!”
Mục Hải Long chỉ về phía Mục Hải Yến, sợ hãi nói: “Cô ta dùng cách loại trừ, loại trừ tất cả cô gái nhà họ Mục không thể trở thành vợ của Hộ quốc chiến soái, sau đó chỉ còn lại cô ta là có khả năng nhất. Chúng tôi đều tin là thật, nên mới tiêu nhiều tiền như vậy.”
“Đội trưởng Tần. Ngài muốn trách thì trách cô ta, đừng trách tôi!”
Mục Hải Yến than vãn khóc lớn: “Anh là người tiêu nhiều tiền nhất đó!”
“Cô không nói sính lễ của cô thì tôi có thể tiêu sao?” Mục Hải Long cả giận nói.
Hai em đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
“Tất cả đừng ồn ào!”
Tần An quát lên: “Tiêu hết bao nhiêu sính lễ thì cho tôi một con số.
Mục Hải Long: “Tôi lấy ba mươi tỷ mua Lamborghini, còn cầm ba trăm sáu cân vàng và hai mươi bảy tỷ tiền mặt đặt sính lễ.”
Mục Hải Yến: “Tôi mời bạn bè đến câu lạc bộ Kim Tôn chơi, uống rượu đắt tiền nhất, xài hơn sáu tỷ, mua đồng hồ Chanel bốn tỷ rưỡi, tổn cộng sài hết hơn mười tỷ.”
Lý Nam Hương: “Tôi muốn mua một căn biệt thự để dưỡng lão nên bỏ ba tỷ làm tiền đặt cọc.”
Mục An Quốc: “Tôi muốn mua Rolls Royce nên cũng tổn ba tỷ làm tiền đặt cọc.”
“Cả nhà các người thật là ngạo mạn!”
Tiêu Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Tiêu tiền thoải mái như vậy, lần này xem các người làm thế nào!”
Ngô Tuệ Lan nhìn có chút hả hê nói.
“Trừ mũ phượng khăn choàng mà cô Mục đang mặc không cần trả lại, để lại cho cô Mục làm kỷ niệm, những món sính lễ khác ba ngày sau tôi sẽ tới nhà họ Mục lấy lại, thiếu một đồng thì ai xài người đó vào tù.”
Bỏ lại những lời này, Tần An dẫn vệ đội rời đi.
“Quá tốt!”
Ngô Tuệ Lan vô cùng vui mừng.
Cái mũ phượng này chế tạo bằng vàng ròng, khảm nạm nhiều loại đá quý, bà ta cảm thấy giá trị ít nhất ba mươi tỷ Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Lý Nam Hương, Mục An Quốc, toàn bộ tê liệt ngồi ở đất như cha mẹ chết!
Bà cụ thiếu chút nữa ngất đi. Cho dù bán cả nhà họ Mục cũng không đền nổi số tiền lớn như vậy!
“Tôi đã nói rồi, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là Mục Thiên Lam chứ không phải Mục Hải Yến, bảo Mục Hải Yến đừng tự dát vàng lên mặt mình mà các người không thèm nghe tôi, tiêu xài sính lễ một cách phung phí, lúc tiêu tiền thì thoải mái, tiếp theo đã đến lúc các người sẽ phải chịu đau khổ!”
Tiêu Thanh nhìn có chút hả hê nói. Bốp!
Chu Chấn Phong tát lên trên mặt Mục Hải Long: “Con mẹ nó, tôi đúng là bị mù mới đi tin tưởng chuyện hoang đường của các người, đẩy con gái tôi vào hố lửa, tôi thật là hối hận muốn chết, những món sính lễ và tiền kia các người đừng hòng lấy lại được, nếu không tôi sẽ cho các người biết mặt”
“Đừng mà!”
Mục Hải Long đau đớn kêu lên: “Ông không gả Ngọc Đình cho tôi thì ông phải trả lại sính lễ cho tôi chứ giám đốc Chu!”
“Trả cái con mẹ cậu!”
Chu Ngọc Đình hoàn toàn nổi điên, đấm đá Mục Hải Long loạn xạ, vừa đánh vừa chửi: “Cái con heo rừng nhà anh lại dám giả làm heo vàng, lừa dối tình cảm của tôi, tôi muốn anh chết!
Muốn anh chất…”
“Ha ha hai”
Tiêu Thanh, Mục An Phong, Mục An Minh, Ngô Tuệ Lan, Mục Thiên Lam, tất cả đều cười ra ngỗng tiếng kêu.
Chỉ cảm thấy thật là quá buồn cười!
Lúc này, Lưu Khải Bình dẫn mấy người đi tới.
“Đội trưởng Hồ, đây là hai anh em ngày đó vọt vào ngân hàng, đánh vào.
mặt tôi, chân đạp vào người tôi còn đập bể điện thoại di động của tôi, cướp ngân hàng không thành công, các người hãy lập tức dẫn hai người bọn họ đi!”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tư!”
Mục Thiên Lam được sủng ái mà lo sợ, nói chuyện cũng run rẩy, được nhân vật lớn này chúc phúc, cô chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, quá có mặt mũi!
Hôn lễ kết thúc, tiệc cưới bắt đầu tiến hành.
Tổng giám đốc Tư vì để cho cục diện được yên ổn nên không rời đi. Cho đến khi tiệc cưới kết thúc, ông ấy mới rời đi, ông ấy vừa đi thì mọi người cũng đều đi, chỉ còn lại cả nhà họ Mục, cùng với một đám người “đòi nợ “.
“Cả nhà Mục Hải Yến bước ra cho tôi!”
Tần An quát lên.
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Mục An Quốc, Lý Nam Hương, run lẩy bẩy đứng dậy.
“Vào lúc tôi đặt sính lễ cũng chưa nói sính lễ dành cho ai, là ai cho các người lá gan dám tiêu xài sính lễ mà Hộ quốc chiến soái đặt cho cô Mục Thiên Lam?” Tần An lạnh giọng hỏi.
“Là cô ta!”
Mục Hải Long chỉ về phía Mục Hải Yến, sợ hãi nói: “Cô ta dùng cách loại trừ, loại trừ tất cả cô gái nhà họ Mục không thể trở thành vợ của Hộ quốc chiến soái, sau đó chỉ còn lại cô ta là có khả năng nhất. Chúng tôi đều tin là thật, nên mới tiêu nhiều tiền như vậy.”
“Đội trưởng Tần. Ngài muốn trách thì trách cô ta, đừng trách tôi!”
Mục Hải Yến than vãn khóc lớn: “Anh là người tiêu nhiều tiền nhất đó!”
“Cô không nói sính lễ của cô thì tôi có thể tiêu sao?” Mục Hải Long cả giận nói.
Hai em đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
“Tất cả đừng ồn ào!”
Tần An quát lên: “Tiêu hết bao nhiêu sính lễ thì cho tôi một con số.
Mục Hải Long: “Tôi lấy ba mươi tỷ mua Lamborghini, còn cầm ba trăm sáu cân vàng và hai mươi bảy tỷ tiền mặt đặt sính lễ.”
Mục Hải Yến: “Tôi mời bạn bè đến câu lạc bộ Kim Tôn chơi, uống rượu đắt tiền nhất, xài hơn sáu tỷ, mua đồng hồ Chanel bốn tỷ rưỡi, tổn cộng sài hết hơn mười tỷ.”
Lý Nam Hương: “Tôi muốn mua một căn biệt thự để dưỡng lão nên bỏ ba tỷ làm tiền đặt cọc.”
Mục An Quốc: “Tôi muốn mua Rolls Royce nên cũng tổn ba tỷ làm tiền đặt cọc.”
“Cả nhà các người thật là ngạo mạn!”
Tiêu Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Tiêu tiền thoải mái như vậy, lần này xem các người làm thế nào!”
Ngô Tuệ Lan nhìn có chút hả hê nói.
“Trừ mũ phượng khăn choàng mà cô Mục đang mặc không cần trả lại, để lại cho cô Mục làm kỷ niệm, những món sính lễ khác ba ngày sau tôi sẽ tới nhà họ Mục lấy lại, thiếu một đồng thì ai xài người đó vào tù.”
Bỏ lại những lời này, Tần An dẫn vệ đội rời đi.
“Quá tốt!”
Ngô Tuệ Lan vô cùng vui mừng.
Cái mũ phượng này chế tạo bằng vàng ròng, khảm nạm nhiều loại đá quý, bà ta cảm thấy giá trị ít nhất ba mươi tỷ Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Lý Nam Hương, Mục An Quốc, toàn bộ tê liệt ngồi ở đất như cha mẹ chết!
Bà cụ thiếu chút nữa ngất đi. Cho dù bán cả nhà họ Mục cũng không đền nổi số tiền lớn như vậy!
“Tôi đã nói rồi, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là Mục Thiên Lam chứ không phải Mục Hải Yến, bảo Mục Hải Yến đừng tự dát vàng lên mặt mình mà các người không thèm nghe tôi, tiêu xài sính lễ một cách phung phí, lúc tiêu tiền thì thoải mái, tiếp theo đã đến lúc các người sẽ phải chịu đau khổ!”
Tiêu Thanh nhìn có chút hả hê nói. Bốp!
Chu Chấn Phong tát lên trên mặt Mục Hải Long: “Con mẹ nó, tôi đúng là bị mù mới đi tin tưởng chuyện hoang đường của các người, đẩy con gái tôi vào hố lửa, tôi thật là hối hận muốn chết, những món sính lễ và tiền kia các người đừng hòng lấy lại được, nếu không tôi sẽ cho các người biết mặt”
“Đừng mà!”
Mục Hải Long đau đớn kêu lên: “Ông không gả Ngọc Đình cho tôi thì ông phải trả lại sính lễ cho tôi chứ giám đốc Chu!”
“Trả cái con mẹ cậu!”
Chu Ngọc Đình hoàn toàn nổi điên, đấm đá Mục Hải Long loạn xạ, vừa đánh vừa chửi: “Cái con heo rừng nhà anh lại dám giả làm heo vàng, lừa dối tình cảm của tôi, tôi muốn anh chết!
Muốn anh chất…”
“Ha ha hai”
Tiêu Thanh, Mục An Phong, Mục An Minh, Ngô Tuệ Lan, Mục Thiên Lam, tất cả đều cười ra ngỗng tiếng kêu.
Chỉ cảm thấy thật là quá buồn cười!
Lúc này, Lưu Khải Bình dẫn mấy người đi tới.
“Đội trưởng Hồ, đây là hai anh em ngày đó vọt vào ngân hàng, đánh vào.
mặt tôi, chân đạp vào người tôi còn đập bể điện thoại di động của tôi, cướp ngân hàng không thành công, các người hãy lập tức dẫn hai người bọn họ đi!”
Bình luận facebook