Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Thời gian thấm thoát trôi đi, tiếng hô của Đường Thiên từ cao vút xuống trầm thấp rồi trở nên khàn khàn.
Chỉ có những cú đấm xé gió vẫn chưa ngừng lại.
Xuất quyền, xuất quyền, xuất quyền ...
Trình độ võ học tầm thấp thì thể thực là nền tảng của tất thảy. Năm năm qua, mỗi ngày hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, việc tu luyện vượt xa trí tưởng tượng người bình thường. Sự rèn luyện này làm hắn trở nên có sự chịu đựng kinh người. Nếu trên phương diện sức mạnh thì hắn không khỏe bằng A Mạc Lý nhưng trên phương diện sức chịu đựng thì hắn không kém gì A Mạc Lý.
Sức chịu đựng cường hãn làm hắn có thể chịu được khối lượng luyện tập kinh người.
Nhưng cường độ tu luyện điên cuồng như thế thì ngay cả người có thân thể cứng cỏi như Đường Thiên cũng phải lần đầu tiên sinh ra cảm giác chịu không nổi.
Khi tia năng lượng cuối cùng hao hết, Đường Thiên ngã bịch một cái ra đất. Hắn gục trên mặt đất giống như bùn nhão.
Khổ tu như vậy thực sự quá điên cuồng. Mặc dù chân lực không ngừng tu bổ thân thể, mặc dù ở trong khoảng không gian kỳ dị không biết đói là gì nhưng sự tiêu hao về mặt tinh thần vẫn cực kỳ nhiều y hệt như bên ngoài.
Thể chất, năng lượng cùng tiêu hao đến mức hầu như không còn, tu luyện Dưỡng khí quyết làm cho thể lực khôi phục rồi lại tiếp tục tu luyện một vòng mới. Chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy, Đường Thiên không lãng phí giây phút nào.
Thời gian thấm thoát trôi đi, cường độ tu luyện như thế làm cho sức chịu được của cơ thể ngày càng lớn, sự mệt mỏi càng lúc càng ít, thời gian vận chuyển chân lực càng ngày càng dài làm cho sự thống khổ, sự mệt nhọc càng tăng lên gấp bội phần.
Hơn nữa tập trung tinh thần lâu như vậy, tinh thần hao tổn cực kỳ. Đường Thiên cảm thấy cái não như muốn vỡ, bên trong hơi nhưng nhức.
Tấm nham thạch màu đen lạnh buốt truyền vào hai má làm hắn thanh tỉnh đôi phần nhưng ngón tay liên tục búng mà không có chút năng lượng nào phát ra cứ như thể cái thân này không còn là của hắn.
Lúc này, phải ngồi dậy vận chuyển tâm pháp nhưng bất kể hắn loay hoay thế nào cũng không thể ngồi dậy được.
Sự mệt mỏi như đợt sóng thủy triều tràn tới, mí mắt của hắn càng lúc càng nặng.
Ngủ thôi, hắn cứ thiếp đi như vậy. Ngủ được một giấc hiện giờ thì không biết sung sướng đến mức nào ...
Trong đầu hắn như có thanh âm quỷ quái đầy sự hấp dẫn.
Ngủ đi, ngươi đã làm đủ rồi thì ngủ một giấc cũng phải ...
Trong đầu như có một con ma vậy, nó thủ thỉ liên hồi.
Đường Thiên gắng gượng nâng mí mắt, hắn muốn đứng lên nhưng cả người mềm nhũn rồi, đến ngón tay cũng không cử động được.
" Không, ta không cần ngủ! Ta muốn tu luyện!" Trong đầu Đường Thiên hò reo như nói với chính mình, lại như phản đối cái thanh âm ma quỷ kia.
" Ngươi đã hết khí lực tu luyện rồi. Ngủ đi, ngủ dậy ngươi vẫn tu luyện tiếp mà. Ngươi đã tận lực, ngươi đã tu luyện đủ rồi đấy. Không nên miễn cưỡng, cần gì phải ép mình tới mức tàn nhẫn thế? Ngủ một giấc đi, cực thoải mái, cực ngọt ngào ...?
" Không cần! Ta muốn tu luyện! Ta muốn tu luyện! Ta chỉ muốn tu luyện!"
Trong lòng Đường Thiên có cái gì đó đột ngột bùng phát như dung nham giận dữ sôi trào mãnh liệt. Trong nháy mắt đốt từng nơi khắp thân thể hắn.
Trong lúc rống giận có mang theo sự quật cường và không cam lòng sâu sắc.
Hắn tựa như con sư tử gầm thét phẫn nộ. Thân thể của hắn đang run rẩy, không ngừng run rẩy. Trong mắt của hắn như có một biển lửa hừng hực thiêu đốt.
Cặp mắt hắn trợn lên vằn những tơ máu nhìn chằm chằm xuống mặt đất trong như gương, lạnh như băng. Từng tiếng rít trầm thấp, khàn khàn từ kẽ răng bay ra.
"Nam nhân vốn không tầm thường, sao lại nhận thua được?"
"Ta muốn đến chòm sao Anh tiên! Ta muốn đi tìm Thiên Huệ! Chúng ta muốn cùng đi một con đường!"
"Ước định tốt đẹp như thế làm sao có thể buông được?"
" ..."
"Không được nản chí ..."
"Không được buông bỏ!"
Trong đầu từng tiếng gầm thét phẫn nộ, không biết sức mạnh từ đâu bay tới. Đường Thiên đã hơi nâng được mình lên, ánh mắt của hắn trợn tròn, vẻ mặt dữ tợn, từng sợi gân xanh trên trán gồ hẳn lên.
Thân thể của hắn run rẩy không ngừng từ từ ngồi dậy.
Mồ hơi tí tách rơi xuống thành vũng đọng ở trên miếng nham thạch bóng loáng phản chiếu hình ảnh quật cường.
Không được nản chí ... Đường Thiên ... Ngươi đã chậm hơn người khác rất nhiều ...
Ngày thứ mười.
Ý thức Đường Thiên hơi chút hoảng hốt, hắn đã lờ mờ nhìn thấy mấy chữ số ghi lại thời gian màu đỏ. Lúc này sự cố gắng từ bản năng làm hắn vẫn đánh ra quyền phong soàn soạt.
Chữ số màu đỏ tươi bay phất phơ ngay trước mặt.
Đường Thiên nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình, nghe được tiếng thở ồ ồ của chính mình.
Còn rất nhiều chuyện muốn làm ... Làm sao có thể buông tha như vậy ...
Kiên trì thêm hồi nữa ... Chỉ cần kiên trì thêm hồi nữa ...
Chẳng biết đã qua bao lâu, từ trong hốt hoảng, Đường Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng những gánh nặng trong lòng hắn được khai mở, trên khuôn mặt mỏi mệt nở một nụ cười tươi.
Hừm, thắng rồi ...
Đây là câu nói sau cùng mà hắn nhớ được.
Phía sau ánh sáng không có vật gì mà bên trên chỉ có mấy chữ số màu đỏ.
30000
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tại tộc đường Chu gia, nhiều tộc lão đã tới đông đủ.
" Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới Chu gia chúng ta." Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm long đầu quải trượng, ánh mắt trầm tính, không giận mà uy đang nói. Đây hẳn là tộc lão danh vọng cao nhất Chu gia. Đến là gia chủ Chu gia cũng phải gọi là đại tộc lão.
Lần hội họp toàn tộc này là do chính tự đại tộc triệu tập.
" Chu gia chúng ta đứng vững ở Vũ An Tinh đã hơn bốn trăm năm. Tổ tiên khai sáng cơ nghiệp này không dễ dàng chút nào, hậu nhân như chúng ta không chỉ phải bảo vệ cơ nghiệp mà còn phải không để tổ tiên hổ thẹn. Mấy ngày này ta trắng đêm không ngủ được."
Giọng nói Đại tộc lão trang nghiêm, trầm thấp. Không ai dám gây một tiếng động.
Gia chủ như đứng trên đống lửa, mồ hôi toát ra ngoài như tắm. Nhưng nếu phản đối tại đây thì vị trí gia chủ của y khó mà giữ được. Với danh vọng của đại tộc lão, nếu đề nghị bãi miễn vị trí gia chủ thì phải có một nửa số tộc lão tại đây sẽ ủng hộ.
" Cũng đều là lỗi của ta! Là ta quản giáo không nghiêm ..." Gia chủ khúm núm kiểm điểm.
Đại tộc lão cũng không thèm nhìn y mà chỉ hừ lạnh một tiếng: ""Là ngươi quản giáo không nghiêm! Thật không ngờ, đường đường con của gia chủ Chu gia lại bị một tên rác rưởi thiếu chút nữa giết chết. Nếu lão không nhớ lầm thì Chu Bằng là người được đề cử cho vị trí gia chủ đời tiếp theo đúng không?"
Mồ hôi gia chủ chảy xuống, sắc mặt như tro tàn. Y dựa vào vị trí gia chủ, sau nhiều năm tại vị đã chạy hậu trường các vị tộc lão. Y thổi phồng Chu Bằng thành người thừa kế tương lai. Bây giờ đại tộc lão nhắc tới việc này, hiển nhiên đã nghi ngờ tư cách người thừa kế. Thế nhưng dù tìm đủ các lý do y cũng không thể phản đối được.
Sự ảnh hưởng của chuyện này rất lớn. Cả Tinh Phong thành đều biết gã Đường Thiên là một tên lưu ban siêu cấp. Chu Bằng thua Đường Thiên thật quá mất mặt.
Kỳ thật mấy ngày này y cũng đã nghe được không ít tin đồn nên cũng lo lắng, không ngờ lo lắng này đã thành sự thật.
Y chỉ có thể hạ giọng bảo: "Bằng nhi còn bé, chưa hiểu chuyện nên làm việc khó tránh khỏi có lỗ mãng. Nhưng tư chất, căn cốt của nó đúng là tốt."
"Hứ, thật không?" Khuôn mặt Đại tộc lão lạnh lùng: "Nếu căn cốt tốt thì vàng thật không sợ lửa. Trong vòng một tháng, nó phải tự chấm dứt chuyện này. Danh dự của Chu gia là do nó vứt bỏ nên nó phải lấy về. Thân là người thừa kế mà ngay cả điểm ấy cũng không có giác ngộ thì làm người thừa kế làm cái gì. Gia chủ kế tiếp là ai không quan trọng, quan trọng là vị trí gia chủ Chu gia chúng ta không thể giao cho một tay phế vật!"
Ngữ khí Đại tộc lão lạnh như băng nhưng kiên quyết và đầy khí phách.
"Đúng vậy!"
"Lấy thực lực mà luận!"
" Đại tộc lão nói cực kỳ đúng!"
Chúng tộc đều rối rít tán thành.
Gia chủ biết lúc này không đường thối lui, y cắn răng một cái: "Đại tộc lão nói đúng, nếu nó đã không ra hồn thì ta cũng không có đứa con trai này!"
Nét mặt của Đại tộc lão hơi hoãn: "Công lao của ngươi trong mấy năm qua chúng ta đều thấy. Sau này bất kể như nào, ngươi cũng phải nhớ đừng làm hổ thẹn danh tiếng của Chu gia! Ngươi còn trẻ còn có thể sinh nhiều con, người trong gia tộc cũng hưng vượng."
"Dạ!" Gia chủ cúi đầu vâng dạ.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Sắc mặt gia chủ Chu gia âm trầm nhìn khuông mặt đắc ý của Chu Bằng đi vào trong phòng.
" Cha! Cuối cùng con đã tìm được Đường Thiên ở đâu. Nó chạy đến học viện Sa Kỳ Mã. Ha ha, là cái trường thối nát vị trí thứ ba từ dưới lên!" Chu Bằng hưng phấn nói: "Con tìm thật lâu vẫn không có tin tức. Nếu không phải A Mạc Lý chuyển trường thì đúng là tìm không ra nó."
Lần trước bị Đường Thiên đánh một trận ở cổng trường. Mặc dù cha của Chu Bằng đuổi Đường Thiên ra học viện an đức nhưng trong lòng Chu Bằng chưa buông ý niệm báo thù.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Thật quá mất mặt.
Đường Thiên!
Nhớ đến lần trước Đường Thiên bóp cổ của gã, cặp mắt ngạo mạn, ngang ngược, nắm tay Chu Bằng tự nhiên nắm chặt lại.
Đường Thiên, ngươi sẽ nhanh chóng biết được sự lợi hại của ta!
" Bằng nhi, ta có chuyện muốn nói với con đó." Chu gia chủ trầm giọng bảo.
Chu Bằng lúc này mới chú ý tới thần sắc của cha không bình thường bèn ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện về Đường Thiên, cá nhân con phải tự giải quyết."
" Thật tốt quá! Lần trước Phan thúc thúc cho con thẻ hồn tướng "Kim Long côn" còn chưa dùng. Hồn tướng bạch ngân tam giai sẽ đánh cho gã Đường Thiên như chó!" Chu Bằng bỗng nhiên vô cùng hưng phấn.
" Không!" Chu gia chủ lắc đầu: "Đại tộc lão bảo tự ngươi phải một thân một mình ra tay giải quyết, người khác không được hỗ trợ."
Vẻ đắc ý trên mặt Chu Bằng đanh lại: "Đại tộc lão già cả nên hồ đồ rồi sao?"
"Nói càn!" Gương mặt Chu gia chủ nghiêm nghị: "Xem ra mấy năm qua, quả nhiên ta quản giáo con sơ sót! Từ hôm nay trở đi, con học tập cùng Chu Mộc!"
Chu Bằng lúc này mới nhìn thấy một người dường như không tồn tại đứng cạnh cha mình.
Chu mộc là hộ vệ tốt nhất bên cạnh cha mình, bình thời chất phác, lặng lẽ ít lời nhưng thực lực bản thân sâu không lường được. Càng làm cho Chu Bằng cảm thấy sợ hãi là Chu Mộc căn bản không lẫn lộn chuyện tình cảm thể diện, chỉ cần cha của gã giao chuyện thì nhất định sẽ hoàn thành.
" "Chu mộc, Bằng Nhi để cho ngươi. Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, một tháng sau ta muốn nó phải đạt tam giai." Chu gia chủ trầm giọng nói: "Cần những chi phí gì thì cứ đi lãnh."
"Dạ." Chu Mộc đột nhiên ứng tiếng.
Chu Bằng suýt nữa đã bất tỉnh, gã rên lên: "Cha, không cần đâu ..."
Tiếng kêu thảm thiết của gã im bặt. Chu Mộc đánh gã bất tỉnh rồi xách ra ngoài.
Trong mắt Chu gia chủ ánh lên vẻ không đành lòng nhưng vẫn gắng nén lại được.
Đường Thiên!
Trong mắt Chu gia chủ hiện lên một đạo hàn mang. Chuyện này do tên này đầu sỏ, chính là nó! Nếu không phải đại tộc lão muốn Bằng nhi phải đích thân lấy lại mặt mũi trên tay Đường Thiên thì bây giờ y đã phái người giết chết Đường Thiên!
Cứ để nó sống lâu thêm mấy ngày ...
Chờ Bằng Nhi giải quyết xong sẽ tìm người vô thanh vô tức làm thịt nó.
À, hàng năm Tinh Phong thành đều có một vài người biến mất, ai thừa hơi để ý?
Sát cơ hiện lên trên mặt Chu gia chủ.
***********************************************************
Này, đám thiếu niên thông minh, phiếu phiếu đến đánh bại ta đi.
Chỉ có những cú đấm xé gió vẫn chưa ngừng lại.
Xuất quyền, xuất quyền, xuất quyền ...
Trình độ võ học tầm thấp thì thể thực là nền tảng của tất thảy. Năm năm qua, mỗi ngày hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, việc tu luyện vượt xa trí tưởng tượng người bình thường. Sự rèn luyện này làm hắn trở nên có sự chịu đựng kinh người. Nếu trên phương diện sức mạnh thì hắn không khỏe bằng A Mạc Lý nhưng trên phương diện sức chịu đựng thì hắn không kém gì A Mạc Lý.
Sức chịu đựng cường hãn làm hắn có thể chịu được khối lượng luyện tập kinh người.
Nhưng cường độ tu luyện điên cuồng như thế thì ngay cả người có thân thể cứng cỏi như Đường Thiên cũng phải lần đầu tiên sinh ra cảm giác chịu không nổi.
Khi tia năng lượng cuối cùng hao hết, Đường Thiên ngã bịch một cái ra đất. Hắn gục trên mặt đất giống như bùn nhão.
Khổ tu như vậy thực sự quá điên cuồng. Mặc dù chân lực không ngừng tu bổ thân thể, mặc dù ở trong khoảng không gian kỳ dị không biết đói là gì nhưng sự tiêu hao về mặt tinh thần vẫn cực kỳ nhiều y hệt như bên ngoài.
Thể chất, năng lượng cùng tiêu hao đến mức hầu như không còn, tu luyện Dưỡng khí quyết làm cho thể lực khôi phục rồi lại tiếp tục tu luyện một vòng mới. Chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy, Đường Thiên không lãng phí giây phút nào.
Thời gian thấm thoát trôi đi, cường độ tu luyện như thế làm cho sức chịu được của cơ thể ngày càng lớn, sự mệt mỏi càng lúc càng ít, thời gian vận chuyển chân lực càng ngày càng dài làm cho sự thống khổ, sự mệt nhọc càng tăng lên gấp bội phần.
Hơn nữa tập trung tinh thần lâu như vậy, tinh thần hao tổn cực kỳ. Đường Thiên cảm thấy cái não như muốn vỡ, bên trong hơi nhưng nhức.
Tấm nham thạch màu đen lạnh buốt truyền vào hai má làm hắn thanh tỉnh đôi phần nhưng ngón tay liên tục búng mà không có chút năng lượng nào phát ra cứ như thể cái thân này không còn là của hắn.
Lúc này, phải ngồi dậy vận chuyển tâm pháp nhưng bất kể hắn loay hoay thế nào cũng không thể ngồi dậy được.
Sự mệt mỏi như đợt sóng thủy triều tràn tới, mí mắt của hắn càng lúc càng nặng.
Ngủ thôi, hắn cứ thiếp đi như vậy. Ngủ được một giấc hiện giờ thì không biết sung sướng đến mức nào ...
Trong đầu hắn như có thanh âm quỷ quái đầy sự hấp dẫn.
Ngủ đi, ngươi đã làm đủ rồi thì ngủ một giấc cũng phải ...
Trong đầu như có một con ma vậy, nó thủ thỉ liên hồi.
Đường Thiên gắng gượng nâng mí mắt, hắn muốn đứng lên nhưng cả người mềm nhũn rồi, đến ngón tay cũng không cử động được.
" Không, ta không cần ngủ! Ta muốn tu luyện!" Trong đầu Đường Thiên hò reo như nói với chính mình, lại như phản đối cái thanh âm ma quỷ kia.
" Ngươi đã hết khí lực tu luyện rồi. Ngủ đi, ngủ dậy ngươi vẫn tu luyện tiếp mà. Ngươi đã tận lực, ngươi đã tu luyện đủ rồi đấy. Không nên miễn cưỡng, cần gì phải ép mình tới mức tàn nhẫn thế? Ngủ một giấc đi, cực thoải mái, cực ngọt ngào ...?
" Không cần! Ta muốn tu luyện! Ta muốn tu luyện! Ta chỉ muốn tu luyện!"
Trong lòng Đường Thiên có cái gì đó đột ngột bùng phát như dung nham giận dữ sôi trào mãnh liệt. Trong nháy mắt đốt từng nơi khắp thân thể hắn.
Trong lúc rống giận có mang theo sự quật cường và không cam lòng sâu sắc.
Hắn tựa như con sư tử gầm thét phẫn nộ. Thân thể của hắn đang run rẩy, không ngừng run rẩy. Trong mắt của hắn như có một biển lửa hừng hực thiêu đốt.
Cặp mắt hắn trợn lên vằn những tơ máu nhìn chằm chằm xuống mặt đất trong như gương, lạnh như băng. Từng tiếng rít trầm thấp, khàn khàn từ kẽ răng bay ra.
"Nam nhân vốn không tầm thường, sao lại nhận thua được?"
"Ta muốn đến chòm sao Anh tiên! Ta muốn đi tìm Thiên Huệ! Chúng ta muốn cùng đi một con đường!"
"Ước định tốt đẹp như thế làm sao có thể buông được?"
" ..."
"Không được nản chí ..."
"Không được buông bỏ!"
Trong đầu từng tiếng gầm thét phẫn nộ, không biết sức mạnh từ đâu bay tới. Đường Thiên đã hơi nâng được mình lên, ánh mắt của hắn trợn tròn, vẻ mặt dữ tợn, từng sợi gân xanh trên trán gồ hẳn lên.
Thân thể của hắn run rẩy không ngừng từ từ ngồi dậy.
Mồ hơi tí tách rơi xuống thành vũng đọng ở trên miếng nham thạch bóng loáng phản chiếu hình ảnh quật cường.
Không được nản chí ... Đường Thiên ... Ngươi đã chậm hơn người khác rất nhiều ...
Ngày thứ mười.
Ý thức Đường Thiên hơi chút hoảng hốt, hắn đã lờ mờ nhìn thấy mấy chữ số ghi lại thời gian màu đỏ. Lúc này sự cố gắng từ bản năng làm hắn vẫn đánh ra quyền phong soàn soạt.
Chữ số màu đỏ tươi bay phất phơ ngay trước mặt.
Đường Thiên nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình, nghe được tiếng thở ồ ồ của chính mình.
Còn rất nhiều chuyện muốn làm ... Làm sao có thể buông tha như vậy ...
Kiên trì thêm hồi nữa ... Chỉ cần kiên trì thêm hồi nữa ...
Chẳng biết đã qua bao lâu, từ trong hốt hoảng, Đường Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng những gánh nặng trong lòng hắn được khai mở, trên khuôn mặt mỏi mệt nở một nụ cười tươi.
Hừm, thắng rồi ...
Đây là câu nói sau cùng mà hắn nhớ được.
Phía sau ánh sáng không có vật gì mà bên trên chỉ có mấy chữ số màu đỏ.
30000
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tại tộc đường Chu gia, nhiều tộc lão đã tới đông đủ.
" Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới Chu gia chúng ta." Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm long đầu quải trượng, ánh mắt trầm tính, không giận mà uy đang nói. Đây hẳn là tộc lão danh vọng cao nhất Chu gia. Đến là gia chủ Chu gia cũng phải gọi là đại tộc lão.
Lần hội họp toàn tộc này là do chính tự đại tộc triệu tập.
" Chu gia chúng ta đứng vững ở Vũ An Tinh đã hơn bốn trăm năm. Tổ tiên khai sáng cơ nghiệp này không dễ dàng chút nào, hậu nhân như chúng ta không chỉ phải bảo vệ cơ nghiệp mà còn phải không để tổ tiên hổ thẹn. Mấy ngày này ta trắng đêm không ngủ được."
Giọng nói Đại tộc lão trang nghiêm, trầm thấp. Không ai dám gây một tiếng động.
Gia chủ như đứng trên đống lửa, mồ hôi toát ra ngoài như tắm. Nhưng nếu phản đối tại đây thì vị trí gia chủ của y khó mà giữ được. Với danh vọng của đại tộc lão, nếu đề nghị bãi miễn vị trí gia chủ thì phải có một nửa số tộc lão tại đây sẽ ủng hộ.
" Cũng đều là lỗi của ta! Là ta quản giáo không nghiêm ..." Gia chủ khúm núm kiểm điểm.
Đại tộc lão cũng không thèm nhìn y mà chỉ hừ lạnh một tiếng: ""Là ngươi quản giáo không nghiêm! Thật không ngờ, đường đường con của gia chủ Chu gia lại bị một tên rác rưởi thiếu chút nữa giết chết. Nếu lão không nhớ lầm thì Chu Bằng là người được đề cử cho vị trí gia chủ đời tiếp theo đúng không?"
Mồ hôi gia chủ chảy xuống, sắc mặt như tro tàn. Y dựa vào vị trí gia chủ, sau nhiều năm tại vị đã chạy hậu trường các vị tộc lão. Y thổi phồng Chu Bằng thành người thừa kế tương lai. Bây giờ đại tộc lão nhắc tới việc này, hiển nhiên đã nghi ngờ tư cách người thừa kế. Thế nhưng dù tìm đủ các lý do y cũng không thể phản đối được.
Sự ảnh hưởng của chuyện này rất lớn. Cả Tinh Phong thành đều biết gã Đường Thiên là một tên lưu ban siêu cấp. Chu Bằng thua Đường Thiên thật quá mất mặt.
Kỳ thật mấy ngày này y cũng đã nghe được không ít tin đồn nên cũng lo lắng, không ngờ lo lắng này đã thành sự thật.
Y chỉ có thể hạ giọng bảo: "Bằng nhi còn bé, chưa hiểu chuyện nên làm việc khó tránh khỏi có lỗ mãng. Nhưng tư chất, căn cốt của nó đúng là tốt."
"Hứ, thật không?" Khuôn mặt Đại tộc lão lạnh lùng: "Nếu căn cốt tốt thì vàng thật không sợ lửa. Trong vòng một tháng, nó phải tự chấm dứt chuyện này. Danh dự của Chu gia là do nó vứt bỏ nên nó phải lấy về. Thân là người thừa kế mà ngay cả điểm ấy cũng không có giác ngộ thì làm người thừa kế làm cái gì. Gia chủ kế tiếp là ai không quan trọng, quan trọng là vị trí gia chủ Chu gia chúng ta không thể giao cho một tay phế vật!"
Ngữ khí Đại tộc lão lạnh như băng nhưng kiên quyết và đầy khí phách.
"Đúng vậy!"
"Lấy thực lực mà luận!"
" Đại tộc lão nói cực kỳ đúng!"
Chúng tộc đều rối rít tán thành.
Gia chủ biết lúc này không đường thối lui, y cắn răng một cái: "Đại tộc lão nói đúng, nếu nó đã không ra hồn thì ta cũng không có đứa con trai này!"
Nét mặt của Đại tộc lão hơi hoãn: "Công lao của ngươi trong mấy năm qua chúng ta đều thấy. Sau này bất kể như nào, ngươi cũng phải nhớ đừng làm hổ thẹn danh tiếng của Chu gia! Ngươi còn trẻ còn có thể sinh nhiều con, người trong gia tộc cũng hưng vượng."
"Dạ!" Gia chủ cúi đầu vâng dạ.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Sắc mặt gia chủ Chu gia âm trầm nhìn khuông mặt đắc ý của Chu Bằng đi vào trong phòng.
" Cha! Cuối cùng con đã tìm được Đường Thiên ở đâu. Nó chạy đến học viện Sa Kỳ Mã. Ha ha, là cái trường thối nát vị trí thứ ba từ dưới lên!" Chu Bằng hưng phấn nói: "Con tìm thật lâu vẫn không có tin tức. Nếu không phải A Mạc Lý chuyển trường thì đúng là tìm không ra nó."
Lần trước bị Đường Thiên đánh một trận ở cổng trường. Mặc dù cha của Chu Bằng đuổi Đường Thiên ra học viện an đức nhưng trong lòng Chu Bằng chưa buông ý niệm báo thù.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Thật quá mất mặt.
Đường Thiên!
Nhớ đến lần trước Đường Thiên bóp cổ của gã, cặp mắt ngạo mạn, ngang ngược, nắm tay Chu Bằng tự nhiên nắm chặt lại.
Đường Thiên, ngươi sẽ nhanh chóng biết được sự lợi hại của ta!
" Bằng nhi, ta có chuyện muốn nói với con đó." Chu gia chủ trầm giọng bảo.
Chu Bằng lúc này mới chú ý tới thần sắc của cha không bình thường bèn ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện về Đường Thiên, cá nhân con phải tự giải quyết."
" Thật tốt quá! Lần trước Phan thúc thúc cho con thẻ hồn tướng "Kim Long côn" còn chưa dùng. Hồn tướng bạch ngân tam giai sẽ đánh cho gã Đường Thiên như chó!" Chu Bằng bỗng nhiên vô cùng hưng phấn.
" Không!" Chu gia chủ lắc đầu: "Đại tộc lão bảo tự ngươi phải một thân một mình ra tay giải quyết, người khác không được hỗ trợ."
Vẻ đắc ý trên mặt Chu Bằng đanh lại: "Đại tộc lão già cả nên hồ đồ rồi sao?"
"Nói càn!" Gương mặt Chu gia chủ nghiêm nghị: "Xem ra mấy năm qua, quả nhiên ta quản giáo con sơ sót! Từ hôm nay trở đi, con học tập cùng Chu Mộc!"
Chu Bằng lúc này mới nhìn thấy một người dường như không tồn tại đứng cạnh cha mình.
Chu mộc là hộ vệ tốt nhất bên cạnh cha mình, bình thời chất phác, lặng lẽ ít lời nhưng thực lực bản thân sâu không lường được. Càng làm cho Chu Bằng cảm thấy sợ hãi là Chu Mộc căn bản không lẫn lộn chuyện tình cảm thể diện, chỉ cần cha của gã giao chuyện thì nhất định sẽ hoàn thành.
" "Chu mộc, Bằng Nhi để cho ngươi. Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, một tháng sau ta muốn nó phải đạt tam giai." Chu gia chủ trầm giọng nói: "Cần những chi phí gì thì cứ đi lãnh."
"Dạ." Chu Mộc đột nhiên ứng tiếng.
Chu Bằng suýt nữa đã bất tỉnh, gã rên lên: "Cha, không cần đâu ..."
Tiếng kêu thảm thiết của gã im bặt. Chu Mộc đánh gã bất tỉnh rồi xách ra ngoài.
Trong mắt Chu gia chủ ánh lên vẻ không đành lòng nhưng vẫn gắng nén lại được.
Đường Thiên!
Trong mắt Chu gia chủ hiện lên một đạo hàn mang. Chuyện này do tên này đầu sỏ, chính là nó! Nếu không phải đại tộc lão muốn Bằng nhi phải đích thân lấy lại mặt mũi trên tay Đường Thiên thì bây giờ y đã phái người giết chết Đường Thiên!
Cứ để nó sống lâu thêm mấy ngày ...
Chờ Bằng Nhi giải quyết xong sẽ tìm người vô thanh vô tức làm thịt nó.
À, hàng năm Tinh Phong thành đều có một vài người biến mất, ai thừa hơi để ý?
Sát cơ hiện lên trên mặt Chu gia chủ.
***********************************************************
Này, đám thiếu niên thông minh, phiếu phiếu đến đánh bại ta đi.
Bình luận facebook