Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Phía sau Quang môn là một thảo nguyên bao la, ngập tràn màu tím.
Dưới mặt đất nơi đây, một loại cỏ màu tím mọc lan tràn không thấy điểm dừng, nhìn qua rất giống với hải dương tím. Đường Thiên và A Mạc Lý há hốc mồm, sắc mặt khiếp sợ khi trông thấy rừng cỏ màu tím kỳ lạ này.
"Wow... Quá đẹp!" A Mạc Lý dường như chẳng thể tin nổi, gã ngơ ngác ngắm rừng cỏ trước mặt.
"Quả thật quá đẹp!" Nét mặt Đường Thiên cũng rung động.
Ngụy lão đầu phục hồi lại tinh thần đầu tiên, sau đó cúi xuống nhổ một gốc cỏ màu tím. Đồng thời trên tay lão bỗng dưng có thêm một đoạn ống đồng, lão dùng nó soi qua gốc cỏ màu tím, rồi thở dài: "Không có độc."
"Đây là cái gì?" Đường Thiên chỉ vào đoạn ống đồng trên tay Ngụy lão đầu.
" 'Chân Nhãn Đồng', là bí bảo ngôi sao của chòm sao Kính Hiểm Vi, cấp Hắc Thiết." Ngụy lão đầu đưa đoạn ống đồng qua cho Đường Thiên.
Đường Thiên nhận lấy thì cảm giác đoạn ống đồng có chút nặng tay, bên trong nó được gắn một khối thủy tinh. Hắn bắt chước Ngụy lão đầu lấy một cây cỏ màu tím đặt dưới ống đồng, rồi soi qua. Một lát sau, bên trên mặt thủy tinh chợt hiện lên dòng chữ nhỏ:
""Tử Vân thảo, không độc, công dụng: không rõ."
"Wow... Cái này thật lợi hại!" Đường Thiên khẽ thốt lên ngạc nhiên.
"Cho ta xem, cho ta xem một chút nào." A Mạc Lý giành lấy.
"Đây là bí bảo ngôi sao!" Vẻ mặt Ngụy lão đầu kiêu ngạo: "Chiến lợi phẩm lúc ta còn trẻ. Thế nào, lợi hại không? Đúng rồi, hai tụi bay có vũ khí Hắc Thiết của chòm sao Thiên Lô, tuy không phải bí bảo nhưng nếu biết cách dùng thì uy lực cũng khá mạnh."
Cả hai đồng thời vểnh tai lắng nghe.
"Thiên Lô là một chòm sao kỳ lạ và cũng là chòm sao duy nhất không có bí bảo ngôi sao. Người sống ở Thiên Lô rất am hiểu nghề rèn, bọn họ dùng mảnh vỡ Thiên Lô rồi cho vào tinh luyện để tạo thành vũ khí Thiên Lô rất độc đáo." Ngụy lão đầu chậm rãi nói: "Cho nên cấp bậc của vũ khí Thiên Lô so sánh với bí bảo ngôi sao thì ngang nhau. Các ngươi thử rót chân lực vào vũ khí rồi thử kêu gọi chúng xem."
"Nghe xong muốn ngu người luôn..." Đường Thiên lầm bầm một mình, nhưng vẫn rót chân lực vào bao tay Hắc Thiết, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Làm sao để kêu gọi?"
"Ơ, ta cũng không biết." Vẻ mặt Ngụy lão đầu tỉnh như sáo.
Đường Thiên: "..."
Lúc này, Đường Thiên đang ngẫm xem Ngụy lão đầu có phải tán nhảm không, thì bỗng cảm nhận được bao tay Hắc Thiết dường như có một tia liên hệ. Chẳng lẽ lời của lão ta không phải là đùa giỡn?
Đường Thiên tập trung tâm chí thử kêu gọi, hắn khẽ quát: "Thiên Lô."
Phực!
Ngọn lửa đỏ rực chợt từ trong bao tay bùng cháy ra ngoài, nắm đấm của Đường Thiên được nó bao bọc lại toàn bộ. Hắn không cảm thấy một chút nóng nào, nhưng mấy gốc Tử Vân thảo trên mặt đất thì nhanh chóng bị héo rũ do mất nước.
Đường Thiên ngơ ngắc nhìn bao tay đang bị ngọn lửa bọc lấy.
Quả nhiên, thiếu niên họ Đường có khác...
Trong mắt Ngụy lão đầu chợt hiện lên một tia dị sắc.
A Mạc Lý học theo Đường Thiên làm hành động tương tự với trường đao Hắc Thiết đang nằm trong tay: "Thiên Lô."
Phực, ngọn lửa màu đỏ thoát ra từ thân đao. Vẻ mặt A Mạc Lý hiếu kỳ, nhìn giống như đang nắm lấy cả thanh đao lửa: "Wow... Thật lợi hại!"
Hai đứa này...
Khóe mắt Ngụy lão đầu khẽ giật.
Lão ho nhẹ một tiếng: "Đó là lửa Hắc Thiết, tính chất này có ở vũ khí Hắc Thiết của chòm sao Thiên Lô, nhưng rất ít người biết. Sau này nếu các ngươi có được mấy loại vũ khí, bí bảo nên nhớ kỹ rằng, phải được bọn chúng thừa nhận mới phát huy toàn bộ lực lượng của chúng được. Trước kia do sợ các ngươi ỷ vào uy lực của nó, nhưng mà bây giờ..."
Ngụy lão đầu ngẩng mặt nhìn thảo nguyên màu tím bao la, trầm giọng nói: "Nhất định các ngươi phải cẩn trọng."
Trên thảo nguyên màu tím rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người đang dùng khinh công lợi hại nhưng cũng chỉ nhỏ bé như dấu chấm đen mà thôi.
"Phải chăng chúng ta nên nhanh chóng đi?" A Mạc Lý cũng thấy điều này.
"Nhanh chóng đi? Các ngươi phải nhớ kỹ, trong hoàn cảnh lạ lẫm không được phép lỗ mãng xông lên." Ngụy lão đầu tỏ ra rất sành đời, lão ngửa mặt nhìn bầu trời: "Thời gian ở nơi đây so với thành Tinh Phong chênh lệch khoảng bảy giờ. Lúc này đã gần tối rồi, chúng ta đi tìm một nơi an toàn để dựng trại nào."
Ngụy lão đầu nhìn như đang làm ảo thuật, bỗng dưng trên tay lão xuất hiện một cái mô hình thuyền buồm tuyệt đẹp. Cái thuyền ấy chỉ to cỡ bàn tay nhưng vô cùng tinh tế, đặc biệt cánh buồn của nó là nổi bật nhất. Ngụy lão đầu rót một ít chân lực vào trong thuyền, ngay lập tức cánh buồm xoay tròn rồi chỉ về một hướng.
" 'Tầm Thủy Phàm', bí bảo cấp Hắc Thiết của Thuyền Buồm." Ngụy lão đầu giải thích: "Nó có một tác dụng, chính là tìm nguồn nước ở trong phạm vi hai trăm dặm."
Đường Thiên và A Mạc Lý hoàn toàn bị xây xẩm mặt mày bởi số bí bảo ngôi sao quá trời của Ngụy lão đầu.
Ngụy lão đầu cất "Tầm Thủy Phàm", rồi bước tới trước: "Thân là dân chơi, ta nói cho đám gà mờ hai ngươi biết: Rất nhiều thứ nhìn qua không đáng chú ý, tuy là bí bảo ngôi sao cấp bậc thấp nhưng chúng có thể cứu cái mạng nhỏ của các ngươi đấy."
"Ông là địa chủ, thế mà dám than nghèo với bọn ta." Vẻ mặt Đường Thiên hầm hầm.
A Mạc Lý vác trường đao Hắc Thiết đến, ngập tràn sát khí chửi: "Ông lừa ta đi thế mà chỉ cho một tấm thẻ bạc..."
"Ớ..." Ngụy lão đầu biết mình đã lỡ mồm, lòi đuôi cáo ra nên đành cười trừ: "Thật ra mấy thứ này là ta đặc biệt nhờ bằng hữu nhượng lại đó..." (đoạn này hình như dịch sai rồi, ứ thấy liên quan chút nào)
"Đi mà lừa quỷ..."
"Đi mà lừa con nít..."
Ba người vừa bay nhanh vun vút, vừa cãi cọ om sòm. Khinh công của Ngụy lão đầu là tốt nhất, tốc độ bay rất nhanh nhưng chẳng tốn quá nhiều sức lực. Tốc độ của Đường Thiên cũng khá nhanh, tuy "Bát Bộ Cản Thiền" không thích hợp dùng trong trường hợp này, nhưng khí mạch của hắn rất nhiều nên vẫn duy trì tốc độ đều đều. Còn liên hoàn khinh công của A Mạc Lý lại có phong cách riêng, bước chạy của gã như bị điên mỗi một bước đều lún sâu xuống đất. Khoảng cách các bước cách nhau tới mấy trượng, phát ra tiếng "rầm rầm" tạo thành khí thế kinh người.
"Nhóc Đường, đã tìm được đầu mối về hạc thân thứ hai của ngươi chưa?" Ngụy lão đầu vừa bay, vừa hỏi. Bọn họ vào sâu bên trong thì không thấy mấy người xung quanh đâu nữa.
"Chưa." Đường Thiên chán nản, nói: "Dù cho ta tác động thế nào đi chăng nữa, cái hạc thân thứ hai vẫn không phản ứng. Nhưng Tiểu Băng Quyền thì có chút tiến triển."
"Đường trụ cột! Chúng ta đánh một trận cho sướng đi..." A Mạc Lý vô thức phát biểu.
"Coi chừng!" Bỗng dưng Ngụy lão đầu hét lớn.
A Mạc Lý định đạp chân xuống đất thì chợt có dự cảm xấu, đồng thời nghe tiếng hét của Ngụy lão đầu, liền theo bản năng rút chân lại.
Phốc!
Một bóng tím từ dưới mặt đất đột nhiên nhảy lên.
Thân thể A Mạc Lý lui lại, trường đao Hắc Thiết trong tay thuận thế chém ra một nhát về phía bóng tím.
Bóng tím bị chém thành hai khúc, rơi xuống bụi Tử Vân thảo.
A Mạc Lý thuận đà với nhát chém, lao nhanh về phía Đường Thiên. Đường Thiên đỡ lấy A Mạc Lý, thấy sắc mặt của gã trắng nhợt, cũng do đòn đánh vừa rồi chỉ làm theo bản năng cho nên lúc tỉnh táo nét khiếp sợ tái mét trên mặt hiện ra thật dọa người.
Vẻ mặt Ngụy lão đầu ngưng trọng, cẩn thận bước tới chỗ bụi Tử Vân thảo rồi dùng mũi đao nâng bóng tím lên.
Lúc này Đường Thiên và A Mạc Lý mới nhìn rõ.
Bóng tím vừa rồi là một mớ dây leo, nó đan xen chằng chịt như một túi lưới tròn và có rất nhiều răng cưa hình gai ngược ở bên trong. Cả hai toát mồ hôi lạnh khi thấy thứ này, xem chừng nếu không may bị nó chụp lấy, e rằng...
Vẻ mặt A Mạc Lý ngày càng tái.
Ngụy lão đầu lấy Chân Nhãn Đồng ra, sau đó soi qua nửa mảnh lưới rồi nói: "Phải cẩn thận, nó tên Tử Võng lung. Thứ này rất nguy hiểm, răng cưa có độc tố gây mê và bên trong cái ống này có chứa dịch tiêu hóa ăn mòn. Tuy nhiên rễ của nó có chút công dụng, nhưng lại đâm quá sâu vào lòng đất nên rất khó đào."
Vẻ mặt Đường Thiên và A Mạc Lý xanh lè không còn chút máu, màu sắc của Tử Võng lung với Tử Vân thảo giống y chang nhau, nó mọc cùng trong một bụi cỏ rất khó có thể phân biệt. Nhìn rừng cỏ tím mênh mông trước mặt, ánh mắt hai người lập tức thấy được nguy hiểm từ khắp mọi nơi.
"Ta có tuyệt chiêu đối phó với loại thực vật này." Ngụy lão đầu lặng lẽ nói, trên tay bỗng có thêm một cái cần câu, ở đầu buộc một con cóc.
Con cóc kêu "ộp ộp", Đường Thiên và A Mạc Lý nhìn nhau chẳng biết lão già này muốn làm gì.
Ngụy lão đầu bước tới phía trước rồi cầm cần câu quét ngang qua mặt đất, bỗng dưng trong bụi cỏ có một bóng tím phóng ra.
"Này thì chết..." Ngụy lão đầu không thèm rút đao ra vỏ, chỉ cần vung tay chém đại một nhát bóng tím kia liền thành hai khúc, rớt xuống bụi cỏ.
Đường Thiên và A Mạc Lý trợn mắt, há mồm ngạc nhiên. Vậy cũng được à...!?!
Một lát sau.
Hai tay của Đường Thiên nắm bảy, tám cái cần câu chành ra như hình quạt, mỗi cái đều buộc một con cóc ở đầu, chúng thi nhau hò réo cứ như một dàn nhạc cực kỳ hoành tráng. Bên cạnh Đường Thiên, A Mạc Lý vác đao theo sát, hai mắt gã mở to theo dõi động tĩnh xung quanh. Ở sau cùng là Ngụy lão đầu, bộ dạng lão ta rất thong thả như đi dạo chơi vậy.
Một bóng tím từ trong bụi cỏ phóng ra, ngay lập tức cơ thể của A Mạc Lý liền nhúc nhích rồi rút đao ra khỏi vỏ.
"Bố mày chém như trâu điên!"
Lại có thêm một bóng tím.
"Chém gió!"
"Chém cóc!"
Hai người phối hợp ăn ý, tốc độ liền được đẩy nhanh.
Ba người đi khoảng hai canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy nguồn nước. Hồ nước rộng lớn trước mặt như một khối ngọc bích ở trong mắt họ tỏa sáng long lanh, đi tới ven bờ hồ liền thấy thêm rất nhiều loài sinh vật như: Hầu Tử có cánh, loài Tích Dịch giống cá và rất nhiều chim cò với vô số màu sắc đẹp nữa, chúng đều lượn lờ bay trên mặt hồ.
Ven hồ có rất nhiều tảng đá trắng như tuyết, Ngụy lão đầu liền dùng Chân Nhãn Đồng soi qua sau đó nhận được thông tin. Tên: Bông Tuyết Thạch, là loại đá xây dựng cao cấp nhưng chẳng có chút giá trị nào với ba người ở đây.
Ngụy lão đầu quyết định dựng trại ở chỗ này, nơi đây có rất nhiều loài thú và cũng không có thú lớn, chắc khá an toàn.
Ngụy lão đầu chuẩn bị rất chu đáo, lão lấy lều ra rồi dựng lên.
Thời điểm bây giờ trời đã sắp tối, ở nơi đây hoàng hôn không có màu cam mà là một màu sắc rực rỡ hiếm thấy.
Bầu trời có thêm từng đường màu thẳng tắp, nó giống như phím đàn với nhiều màu sặc sỡ đẹp lộng lẫy làm cho người ngoài nhìn thấy hít thở không thông.
Ngụy lão lấy thêm vài khối đá đen rồi dùng đuốc châm lửa khiến khối đá cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ phực lên tỏa sáng ngời. Lão ta nói: đá này tên Hòa Hành Danh, có thể cháy suốt cả đêm.
Ba người ngồi quanh đống lửa nói chuyện.
Bỗng dưng Đường Thiên hỏi: "Này lão đầu, chúng ta phải làm thế nào để đạt quán quân?"
Ngụy lão đầu sững sờ: "Ngươi muốn giành quán quân?"
"Ừ." Đường Thiên gật đầu, vẻ mặt rất thành thật.
A Mạc Lý nhìn Đường Thiên: "Ta ủng hộ Đường trụ cột. Chúng ta phải giành quán quân."
"Nếu như muốn giành quán quân..." Ngụy lão đầu đắn đo đôi chút, sau đó nói: "Trừ khi chúng ta đoạt được Tinh Ngữ Hồn Thạch."
Dưới mặt đất nơi đây, một loại cỏ màu tím mọc lan tràn không thấy điểm dừng, nhìn qua rất giống với hải dương tím. Đường Thiên và A Mạc Lý há hốc mồm, sắc mặt khiếp sợ khi trông thấy rừng cỏ màu tím kỳ lạ này.
"Wow... Quá đẹp!" A Mạc Lý dường như chẳng thể tin nổi, gã ngơ ngác ngắm rừng cỏ trước mặt.
"Quả thật quá đẹp!" Nét mặt Đường Thiên cũng rung động.
Ngụy lão đầu phục hồi lại tinh thần đầu tiên, sau đó cúi xuống nhổ một gốc cỏ màu tím. Đồng thời trên tay lão bỗng dưng có thêm một đoạn ống đồng, lão dùng nó soi qua gốc cỏ màu tím, rồi thở dài: "Không có độc."
"Đây là cái gì?" Đường Thiên chỉ vào đoạn ống đồng trên tay Ngụy lão đầu.
" 'Chân Nhãn Đồng', là bí bảo ngôi sao của chòm sao Kính Hiểm Vi, cấp Hắc Thiết." Ngụy lão đầu đưa đoạn ống đồng qua cho Đường Thiên.
Đường Thiên nhận lấy thì cảm giác đoạn ống đồng có chút nặng tay, bên trong nó được gắn một khối thủy tinh. Hắn bắt chước Ngụy lão đầu lấy một cây cỏ màu tím đặt dưới ống đồng, rồi soi qua. Một lát sau, bên trên mặt thủy tinh chợt hiện lên dòng chữ nhỏ:
""Tử Vân thảo, không độc, công dụng: không rõ."
"Wow... Cái này thật lợi hại!" Đường Thiên khẽ thốt lên ngạc nhiên.
"Cho ta xem, cho ta xem một chút nào." A Mạc Lý giành lấy.
"Đây là bí bảo ngôi sao!" Vẻ mặt Ngụy lão đầu kiêu ngạo: "Chiến lợi phẩm lúc ta còn trẻ. Thế nào, lợi hại không? Đúng rồi, hai tụi bay có vũ khí Hắc Thiết của chòm sao Thiên Lô, tuy không phải bí bảo nhưng nếu biết cách dùng thì uy lực cũng khá mạnh."
Cả hai đồng thời vểnh tai lắng nghe.
"Thiên Lô là một chòm sao kỳ lạ và cũng là chòm sao duy nhất không có bí bảo ngôi sao. Người sống ở Thiên Lô rất am hiểu nghề rèn, bọn họ dùng mảnh vỡ Thiên Lô rồi cho vào tinh luyện để tạo thành vũ khí Thiên Lô rất độc đáo." Ngụy lão đầu chậm rãi nói: "Cho nên cấp bậc của vũ khí Thiên Lô so sánh với bí bảo ngôi sao thì ngang nhau. Các ngươi thử rót chân lực vào vũ khí rồi thử kêu gọi chúng xem."
"Nghe xong muốn ngu người luôn..." Đường Thiên lầm bầm một mình, nhưng vẫn rót chân lực vào bao tay Hắc Thiết, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Làm sao để kêu gọi?"
"Ơ, ta cũng không biết." Vẻ mặt Ngụy lão đầu tỉnh như sáo.
Đường Thiên: "..."
Lúc này, Đường Thiên đang ngẫm xem Ngụy lão đầu có phải tán nhảm không, thì bỗng cảm nhận được bao tay Hắc Thiết dường như có một tia liên hệ. Chẳng lẽ lời của lão ta không phải là đùa giỡn?
Đường Thiên tập trung tâm chí thử kêu gọi, hắn khẽ quát: "Thiên Lô."
Phực!
Ngọn lửa đỏ rực chợt từ trong bao tay bùng cháy ra ngoài, nắm đấm của Đường Thiên được nó bao bọc lại toàn bộ. Hắn không cảm thấy một chút nóng nào, nhưng mấy gốc Tử Vân thảo trên mặt đất thì nhanh chóng bị héo rũ do mất nước.
Đường Thiên ngơ ngắc nhìn bao tay đang bị ngọn lửa bọc lấy.
Quả nhiên, thiếu niên họ Đường có khác...
Trong mắt Ngụy lão đầu chợt hiện lên một tia dị sắc.
A Mạc Lý học theo Đường Thiên làm hành động tương tự với trường đao Hắc Thiết đang nằm trong tay: "Thiên Lô."
Phực, ngọn lửa màu đỏ thoát ra từ thân đao. Vẻ mặt A Mạc Lý hiếu kỳ, nhìn giống như đang nắm lấy cả thanh đao lửa: "Wow... Thật lợi hại!"
Hai đứa này...
Khóe mắt Ngụy lão đầu khẽ giật.
Lão ho nhẹ một tiếng: "Đó là lửa Hắc Thiết, tính chất này có ở vũ khí Hắc Thiết của chòm sao Thiên Lô, nhưng rất ít người biết. Sau này nếu các ngươi có được mấy loại vũ khí, bí bảo nên nhớ kỹ rằng, phải được bọn chúng thừa nhận mới phát huy toàn bộ lực lượng của chúng được. Trước kia do sợ các ngươi ỷ vào uy lực của nó, nhưng mà bây giờ..."
Ngụy lão đầu ngẩng mặt nhìn thảo nguyên màu tím bao la, trầm giọng nói: "Nhất định các ngươi phải cẩn trọng."
Trên thảo nguyên màu tím rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người đang dùng khinh công lợi hại nhưng cũng chỉ nhỏ bé như dấu chấm đen mà thôi.
"Phải chăng chúng ta nên nhanh chóng đi?" A Mạc Lý cũng thấy điều này.
"Nhanh chóng đi? Các ngươi phải nhớ kỹ, trong hoàn cảnh lạ lẫm không được phép lỗ mãng xông lên." Ngụy lão đầu tỏ ra rất sành đời, lão ngửa mặt nhìn bầu trời: "Thời gian ở nơi đây so với thành Tinh Phong chênh lệch khoảng bảy giờ. Lúc này đã gần tối rồi, chúng ta đi tìm một nơi an toàn để dựng trại nào."
Ngụy lão đầu nhìn như đang làm ảo thuật, bỗng dưng trên tay lão xuất hiện một cái mô hình thuyền buồm tuyệt đẹp. Cái thuyền ấy chỉ to cỡ bàn tay nhưng vô cùng tinh tế, đặc biệt cánh buồn của nó là nổi bật nhất. Ngụy lão đầu rót một ít chân lực vào trong thuyền, ngay lập tức cánh buồm xoay tròn rồi chỉ về một hướng.
" 'Tầm Thủy Phàm', bí bảo cấp Hắc Thiết của Thuyền Buồm." Ngụy lão đầu giải thích: "Nó có một tác dụng, chính là tìm nguồn nước ở trong phạm vi hai trăm dặm."
Đường Thiên và A Mạc Lý hoàn toàn bị xây xẩm mặt mày bởi số bí bảo ngôi sao quá trời của Ngụy lão đầu.
Ngụy lão đầu cất "Tầm Thủy Phàm", rồi bước tới trước: "Thân là dân chơi, ta nói cho đám gà mờ hai ngươi biết: Rất nhiều thứ nhìn qua không đáng chú ý, tuy là bí bảo ngôi sao cấp bậc thấp nhưng chúng có thể cứu cái mạng nhỏ của các ngươi đấy."
"Ông là địa chủ, thế mà dám than nghèo với bọn ta." Vẻ mặt Đường Thiên hầm hầm.
A Mạc Lý vác trường đao Hắc Thiết đến, ngập tràn sát khí chửi: "Ông lừa ta đi thế mà chỉ cho một tấm thẻ bạc..."
"Ớ..." Ngụy lão đầu biết mình đã lỡ mồm, lòi đuôi cáo ra nên đành cười trừ: "Thật ra mấy thứ này là ta đặc biệt nhờ bằng hữu nhượng lại đó..." (đoạn này hình như dịch sai rồi, ứ thấy liên quan chút nào)
"Đi mà lừa quỷ..."
"Đi mà lừa con nít..."
Ba người vừa bay nhanh vun vút, vừa cãi cọ om sòm. Khinh công của Ngụy lão đầu là tốt nhất, tốc độ bay rất nhanh nhưng chẳng tốn quá nhiều sức lực. Tốc độ của Đường Thiên cũng khá nhanh, tuy "Bát Bộ Cản Thiền" không thích hợp dùng trong trường hợp này, nhưng khí mạch của hắn rất nhiều nên vẫn duy trì tốc độ đều đều. Còn liên hoàn khinh công của A Mạc Lý lại có phong cách riêng, bước chạy của gã như bị điên mỗi một bước đều lún sâu xuống đất. Khoảng cách các bước cách nhau tới mấy trượng, phát ra tiếng "rầm rầm" tạo thành khí thế kinh người.
"Nhóc Đường, đã tìm được đầu mối về hạc thân thứ hai của ngươi chưa?" Ngụy lão đầu vừa bay, vừa hỏi. Bọn họ vào sâu bên trong thì không thấy mấy người xung quanh đâu nữa.
"Chưa." Đường Thiên chán nản, nói: "Dù cho ta tác động thế nào đi chăng nữa, cái hạc thân thứ hai vẫn không phản ứng. Nhưng Tiểu Băng Quyền thì có chút tiến triển."
"Đường trụ cột! Chúng ta đánh một trận cho sướng đi..." A Mạc Lý vô thức phát biểu.
"Coi chừng!" Bỗng dưng Ngụy lão đầu hét lớn.
A Mạc Lý định đạp chân xuống đất thì chợt có dự cảm xấu, đồng thời nghe tiếng hét của Ngụy lão đầu, liền theo bản năng rút chân lại.
Phốc!
Một bóng tím từ dưới mặt đất đột nhiên nhảy lên.
Thân thể A Mạc Lý lui lại, trường đao Hắc Thiết trong tay thuận thế chém ra một nhát về phía bóng tím.
Bóng tím bị chém thành hai khúc, rơi xuống bụi Tử Vân thảo.
A Mạc Lý thuận đà với nhát chém, lao nhanh về phía Đường Thiên. Đường Thiên đỡ lấy A Mạc Lý, thấy sắc mặt của gã trắng nhợt, cũng do đòn đánh vừa rồi chỉ làm theo bản năng cho nên lúc tỉnh táo nét khiếp sợ tái mét trên mặt hiện ra thật dọa người.
Vẻ mặt Ngụy lão đầu ngưng trọng, cẩn thận bước tới chỗ bụi Tử Vân thảo rồi dùng mũi đao nâng bóng tím lên.
Lúc này Đường Thiên và A Mạc Lý mới nhìn rõ.
Bóng tím vừa rồi là một mớ dây leo, nó đan xen chằng chịt như một túi lưới tròn và có rất nhiều răng cưa hình gai ngược ở bên trong. Cả hai toát mồ hôi lạnh khi thấy thứ này, xem chừng nếu không may bị nó chụp lấy, e rằng...
Vẻ mặt A Mạc Lý ngày càng tái.
Ngụy lão đầu lấy Chân Nhãn Đồng ra, sau đó soi qua nửa mảnh lưới rồi nói: "Phải cẩn thận, nó tên Tử Võng lung. Thứ này rất nguy hiểm, răng cưa có độc tố gây mê và bên trong cái ống này có chứa dịch tiêu hóa ăn mòn. Tuy nhiên rễ của nó có chút công dụng, nhưng lại đâm quá sâu vào lòng đất nên rất khó đào."
Vẻ mặt Đường Thiên và A Mạc Lý xanh lè không còn chút máu, màu sắc của Tử Võng lung với Tử Vân thảo giống y chang nhau, nó mọc cùng trong một bụi cỏ rất khó có thể phân biệt. Nhìn rừng cỏ tím mênh mông trước mặt, ánh mắt hai người lập tức thấy được nguy hiểm từ khắp mọi nơi.
"Ta có tuyệt chiêu đối phó với loại thực vật này." Ngụy lão đầu lặng lẽ nói, trên tay bỗng có thêm một cái cần câu, ở đầu buộc một con cóc.
Con cóc kêu "ộp ộp", Đường Thiên và A Mạc Lý nhìn nhau chẳng biết lão già này muốn làm gì.
Ngụy lão đầu bước tới phía trước rồi cầm cần câu quét ngang qua mặt đất, bỗng dưng trong bụi cỏ có một bóng tím phóng ra.
"Này thì chết..." Ngụy lão đầu không thèm rút đao ra vỏ, chỉ cần vung tay chém đại một nhát bóng tím kia liền thành hai khúc, rớt xuống bụi cỏ.
Đường Thiên và A Mạc Lý trợn mắt, há mồm ngạc nhiên. Vậy cũng được à...!?!
Một lát sau.
Hai tay của Đường Thiên nắm bảy, tám cái cần câu chành ra như hình quạt, mỗi cái đều buộc một con cóc ở đầu, chúng thi nhau hò réo cứ như một dàn nhạc cực kỳ hoành tráng. Bên cạnh Đường Thiên, A Mạc Lý vác đao theo sát, hai mắt gã mở to theo dõi động tĩnh xung quanh. Ở sau cùng là Ngụy lão đầu, bộ dạng lão ta rất thong thả như đi dạo chơi vậy.
Một bóng tím từ trong bụi cỏ phóng ra, ngay lập tức cơ thể của A Mạc Lý liền nhúc nhích rồi rút đao ra khỏi vỏ.
"Bố mày chém như trâu điên!"
Lại có thêm một bóng tím.
"Chém gió!"
"Chém cóc!"
Hai người phối hợp ăn ý, tốc độ liền được đẩy nhanh.
Ba người đi khoảng hai canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy nguồn nước. Hồ nước rộng lớn trước mặt như một khối ngọc bích ở trong mắt họ tỏa sáng long lanh, đi tới ven bờ hồ liền thấy thêm rất nhiều loài sinh vật như: Hầu Tử có cánh, loài Tích Dịch giống cá và rất nhiều chim cò với vô số màu sắc đẹp nữa, chúng đều lượn lờ bay trên mặt hồ.
Ven hồ có rất nhiều tảng đá trắng như tuyết, Ngụy lão đầu liền dùng Chân Nhãn Đồng soi qua sau đó nhận được thông tin. Tên: Bông Tuyết Thạch, là loại đá xây dựng cao cấp nhưng chẳng có chút giá trị nào với ba người ở đây.
Ngụy lão đầu quyết định dựng trại ở chỗ này, nơi đây có rất nhiều loài thú và cũng không có thú lớn, chắc khá an toàn.
Ngụy lão đầu chuẩn bị rất chu đáo, lão lấy lều ra rồi dựng lên.
Thời điểm bây giờ trời đã sắp tối, ở nơi đây hoàng hôn không có màu cam mà là một màu sắc rực rỡ hiếm thấy.
Bầu trời có thêm từng đường màu thẳng tắp, nó giống như phím đàn với nhiều màu sặc sỡ đẹp lộng lẫy làm cho người ngoài nhìn thấy hít thở không thông.
Ngụy lão lấy thêm vài khối đá đen rồi dùng đuốc châm lửa khiến khối đá cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ phực lên tỏa sáng ngời. Lão ta nói: đá này tên Hòa Hành Danh, có thể cháy suốt cả đêm.
Ba người ngồi quanh đống lửa nói chuyện.
Bỗng dưng Đường Thiên hỏi: "Này lão đầu, chúng ta phải làm thế nào để đạt quán quân?"
Ngụy lão đầu sững sờ: "Ngươi muốn giành quán quân?"
"Ừ." Đường Thiên gật đầu, vẻ mặt rất thành thật.
A Mạc Lý nhìn Đường Thiên: "Ta ủng hộ Đường trụ cột. Chúng ta phải giành quán quân."
"Nếu như muốn giành quán quân..." Ngụy lão đầu đắn đo đôi chút, sau đó nói: "Trừ khi chúng ta đoạt được Tinh Ngữ Hồn Thạch."