Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
“Tinh Ngữ Hồn Thạch?” Đường Thiên cùng A Mặc Lý mở to bốn mắt, vẻ mặt hiếu kỳ. Tại Tinh Phong võ hội lần này, bọn hắn được mở rộng tầm mắt, nghe đến những thứ mà trước nay chưa từng nghe.
“Mỗi tinh tọa đều hun đúc một loại Hồn Thạch đặc biệt, khí tức của chúng hòa thành một thể với tinh tọa. Khi nắm giữ nó, có thể dung nhập tinh tọa nhanh hơn. Có người còn suy đoán, nó là bí bảo nguyên phôi của tinh tọa, nhưng suy đoán này đến nay vẫn chưa thể nào chứng thực. Một khi có trong tay Tinh Ngữ Hồn Thạch thì có thể xây dựng căn cứ. Trong phạm vi hai trăm dặm không bị dã thú tấn công.” Vẻ mặt Ngụy lão đầu nghiêm túc: “Bất luận là thăm dò tinh tọa, một căn cứ tiền phương luôn là trọng yếu nhất. Nếu tìm được Tinh Ngữ Hồn Thạch thì cái vị trí đầu tiên kia sẽ thuộc về chúng ta.”
“A… vậy chúng ta mau đi tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch!” Đường Thiên giơ cao hai tay.
A Mặc Lý hô lớn: “Hạng nhất! Hạng nhất!”
Ngụy lão đầu mặt không thay đổi: “Các ngươi có biết bọn Thiên Tinh, Bắc Yến, Mãnh Thú kia đều đi tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch không? Nếu ta và bọn chúng có chung mục tiêu, nhất định sẽ chạm trán với chúng. Tính chất võ hội lần này thay đổi hoàn toàn. Hiện giờ mỗi một đối thủ của ngươi đều vô cùng nguy hiểm, nếu có cơ hội chúng sẽ không do dự mà giết ngươi. Đây không phải thi đấu, đây là cuộc chiến sinh tử.”
Nụ cười trên mặt Đường Thiên thu lại, gật đầu: “Ta biết rồi… nhưng như vậy thì sao chứ? Không lẽ chỉ vì vậy mà chúng ta lùi bước? Ta không muốn, ta muốn hạng nhất!”
Hai đấm hắn nắm chặt, nhìn thẳng vào Ngụy lão, từng chữ nói ra: “Cho dù nguy hiểm hơn nữa ta vẫn muốn hạng nhất!”
“Ta ủng hộ Đường Trụ Cột!” A Mặc Lý nói.
Ngụy lão đầu quan sát hai người thật lâu, bỗng dưng ngẩng mặt lên trời cười to, lộ ra thái độ ngạo nghễ: “Ha ha! Ta quả nhiên không có nhìn lầm! Thiếu niên quả thực nhiệt huyết sôi sục! Ta an nhàn nhiều năm như vậy cũng bị kích động rồi! Vậy thì chiến đi! Chúng ta đi đoạt lấy hạng nhất.”
“Grào o o o!”
“Vạn tuế!”
Hai tên kia giơ tay hô to.
“Ha ha!” Khóe miệng Ngụy lão lộ ra một nụ cười thâm thúy: “Nếu đã quyết định tranh hạng nhất thì phải tăng tốc lên. Để tiền bối lão làng như ta chỉ điểm bến mê cho hai tên tay mơ các ngươi, tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch như thế nào.”
Trong tay hắn hiện ra một vật màu đen hình rẽ quạt. Bên ngoài vật này tỏa ra hồ quang hình vòng cung, trên đó chạm khắc rất nhiều hoa văn. Một cây kim có vài phần giống với kim đồng hồ đặt ngang trên vòng cung.
Đường Thiên cảm thấy Ngụy lão đầu quá thần kỳ, vật ly kỳ cổ quái xuất ra không ngớt. Hắn chỉ tay vào hỏi: “Đây là cái gì? Cũng là bí bảo tinh tọa sao?”
“Không sai!” Trong mắt Ngụy lão hiện lên một tia hàn mang: “Là bí bảo của Lục Phần Tinh, cấp Hắc Thiết, tên Ba Động Nghi. Lục Phần Tinh nằm giữa Song Tử tinh và Trường Xà tinh. Còn nhớ Chân Nhãn Đồng vừa rồi không? Đó là của Hiển Vi tinh nằm phía nam Ma Hạt tinh, ở giữa Thiên Hạc tinh và Xạ Thủ tinh. Bí bảo của Lục Phần tinh và Hiển Vi tinh đều thuộc loại bí bảo hỗ trợ. Sau này các ngươi sẽ biết bí bảo hỗ trợ có công dụng rộng hơn so với bí bảo chiến đấu.”
Đường Thiên cùng A Mặc Lý nghe rất nhập tâm. Họ hiểu ra rằng, thế giới này so với tưởng tượng của họ còn sâu hơn, rộng hơn và thú vị hơn.
“Ba Động Nghi có thể dò được các loại chấn động cách đó trăm dặm. Chấn động của chân lực cường đại, chấn động của lực lượng bí bảo, chấn động của hồn tướng Vũ Hồn…” Ngụy lão đầu vừa giải thích vừa rót chân lực vào, điều khiển Ba Động Nghi.
Cây kim của Ba Động Nghi bỗng nhiên chuyển động, chỉ về một hướng rồi không ngừng run lên nhè nhẹ.
“Hả?” Trong mắt Ngụy lão đầu lộ ra một tia dị sắc.
“Sao vậy?” Đường Thiên vội hỏi.
“Có cao thủ lợi hại đang chiến đấu, lực lượng chấn động rất mạnh.” Thần sắc Ngụy lão đầu có chút khác thường, bỗng dưng đứng lên, nhắm mắt lại, dang hai tay trong gió đêm. Một lát sau, lão mở to hai mắt, lắc đầu nói: “Mặc kệ người khác.”
Ngụy lão đầu lại điều khiển Ba Động Nghi, lần này kim chỉ về một hướng khác.
“Chúng ta đi bên này!”
Ba người thu tất cả mọi thứ lại. Ngụy lão dẫn đầu, toàn lực hướng phía trước mà chạy.
Ban đêm cũng không gặp nguy hiểm gì. Tốc độ ba người nhanh chóng tăng lên. Thỉnh thoảng Ngụy lão lại đem Ba Động Nghi ra điều chỉnh phương hướng.
Ban mai vừa lên, bầu trời dường như được bao phủ bởi màu sắc rực rỡ, xuất hiên trên đỉnh đầu ba người. Tất cả đều không vì chạy suốt đêm mà cảm thấy mệt mỏi, tinh thần mọi người vô cùng sảng khoái. Bỗng nhiên, khóe mắt Đường Thiên nhảy dựng lên, chỉ vào nơi xa xa: “Bên kia có người!”
Ngụy lão chỉ liếc qua một cái: “Bí bảo của bọn người Thiên Tinh học viện kia tốt hơn so với bí bảo trên tay ta đều tốt hơn, tìm đến đây cũng không có gì lạ.”
“Ồ!” Đường Thiên ứng thanh.
“Bọn hắn sao lại có nhiều bí bảo như vậy chứ?” A Mặc Lý không hiểu hỏi: “Lúc ta ở học viện Mãnh Thú, không hề nghe nói trường học có bí bảo.”
“Có thể mua mà,… chỉ cần ngươi có đủ tiền! Bí bảo cấp Hắc Thiết và Thanh Đồng đều có thể mua được trên phường thị. Cấp bạch ngân nghe nói cũng có, nhưng ta chưa từng thấy qua. Còn chuyện ngươi không biết thì cũng rất bình thường, dù là bí bảo cấp Hắc Thiết giá trị cũng không thấp. Quan trọng là, một chổ như Vũ An tinh không thể mua được.”
Đường Thiên và A Mặc Lý giờ mới hiểu được.
“Đi thôi! Cuối cũng vẫn phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.” Ngụy lão nói với bộ dạng tràn đầy tự tin.
Quả nhiên, bọn hắn không ngừng tiến lên thì lượng người xung quanh cũng gia tăng nhanh chóng. Trên thảo nguyên rộng lớn màu tím, đám võ giả nhanh nhẹn như linh dương, lao đi vun vút.
Bỗng nhiên, xa xa, một ngọn núi màu đỏ cao ngất xuất hiện trong mắt mọi người, tất cả tinh thần chấn động tăng tốc độ hướng đến ngọn núi.
Ba người Đường Thiên cũng tăng thêm tốc độ.
Hai giờ sau, ba người cũng đến dưới chân Tuyết sơn. Ngụy lão ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi cao vút chìm trong mây một phần. Đỉnh núi bị tuyết quanh năm, thân núi màu đỏ, vô cùng đặc biệt. Hắn nắm lấy một khối nham thạch dưới đất rồi chiếu Chân Nhãn Đồng vào.
“Nham thạch, chủng loại không rõ, công dụng không rõ.”
Ngụy lão đầu sửng sốt.
A Mặc Lý bỗng nhiên chỉ ngón tay tới một nơi cách đó không xa: “Nhìn kìa! Có một sơn cốc.”
Rất nhiều người đã thấy sơn cốc, đang liều mạng xông tới. Ba người cũng gấp rút hướng đến sơn cốc chạy như bay. Cửa vào sơn cốc không rộng, chỉ tầm bảy tám trượng, xung quanh đều là nham thạch màu đỏ.
“Giữ vững tinh thần, cẩn thận người khác hạ độc thủ từ phía sau.” Ngụy lão thấp giọng nói.
Đường Thiên cùng A Mặc Lý nghe vậy đều đề cao cảnh giác.
Sơn cốc sâu hơn tưởng tượng, chạy liên tục trong một khắc mới đến được phần cuối.
Đường Thiên cùng A Mặc Lý há to miệng nhìn cảnh sắc không thể tưởng tượng trước mắt.
Trước mặt họ là một vách đá màu đỏ, cao vô cùng. Mặt vách đá bóng loáng bằng phẳng như được con người đánh bóng. Càng khiến Đường Thiên cùng A Mặc Lý không biết nói gì là trên vách đá dựng đứng có vô số huyệt động, rậm rạp chi chít. Mỗi huyệt động đều có một lồng sáng mờ mờ bao phủ. Những lồng sáng này màu sắc khác nhau, nhìn sơ qua giống như những bong bóng khổng lồ rực rỡ trên vách đá dựng đứng.
Đường Thiên ngước mắt nhìn lên trời, khi ánh mặt trời dần gắt lên thì những đường vân nhiều màu sắc kia cũng dần biến mất.
“Là Hồn Mê Cung!” Sắc mặt Ngụy lão khó coi.
“Hồn Mê Cung?” Đường Thiên cùng A Mặc Lý nhìn nhau, đây là lần đầu họ nghe cái tên này.
“Các loại Bí bảo tinh tọa, Ngữ Tinh Hồn Thạch bình thường sẽ hình thành lực từ trường, những từ trường này trải qua vạn năm hun đúc, hòa với hoàn cảnh xung quanh thành một thể chính là Hồn Mê Cung.” Ánh mắt Ngụy lão âm trầm: “Xem ra Ngữ Tinh Hồn Thạch quả thực ở bên trong.”
“Vậy chúng ta sẽ vào bao nhiêu cái?” Đường Thiên nhìn vách tường đầy màu lồng sáng màu sắc rực rỡ, choáng váng: “Rất nhiều đó!”
“Chuyện này thì đành thử thời vận thôi!” Ngụy lão đầu thả lỏng tay.
“Ai tới trước?” A Mặc Lý nhìn lên hỏi.
“Oẳn tù tì - bao kéo búa đi!” Đường Thiên nói.
“Này này, lão nhân cơ trí như ta nhất định không cùng mấy đứa nhóc các ngươi chơi cái trò dở hơi này.” Ngụy lão đầu khinh bỉ nói.
“Ngây thơ? Đây chính là khiêu chiến tốc độ của tay một cách tuyệt đối đó! Nếu sợ thua thì cứ nói, yên tâm, ta hiểu rồi, già rồi phản ứng hơi chậm một chút ta cũng hiểu mà…” Đường Thiên mỉa mai trả lời.
Ngụy lão đầu trừng mắt: “Già, phản ứng chậm? Láo toét, đánh rắm! Đến đây! Cho mấy thằng nhóc các ngươi biết được thế nào là gừng càng già càng cay. Ba mươi năm công lực đoán số…”
Sau một phen khổ chiến, dưới ánh mắt không thể tin của hai người, A Mặc Lý bước đến trước vách đá.
“Tại sao lại là hắn?” Đường Thiên ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy! Vì sao chứ?” Vẻ mặt Ngụy lão đầu cũng ngây ngốc.
A Mặc Lý dùng ngón tay vuốt bề mặt của một cái lồng sáng màu vàng nhạt: “Ta thích màu sắc này.”
“Không ngờ ngươi là loại người yêu thích màu sắc tươi mát như vậy.” Ngụy lão phục hồi, dùng vẻ lạnh nhạt để che dấu bộ dáng ngốc trệ vừa rồi.
“Không tệ!” A Mặc Lý nắm chặt tay, vẻ mặt thật thà lớn tiếng nói: “Màu vàng rất bạo lực, ta thích bạo lực, a a a, ta muốn bạo lực tuyệt đối, là màu vàng tuyệt đối! Oa! Để chúng ta cùng một chổ sẽ trở thành màu vàng rất bạo lực!”
Khóe miệng Ngụy lão đầu co giật, Đường Thiên lấy tay che mặt.
Tất cả ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về đây, ánh mắt của các nữ hài tử tràn ngập khinh miệt, khinh bỉ.
Đường Thiên cùng Ngụy lão đầu gấp gáp dẫn theo A Mặc Lý vào bên trong lồng sáng màu vàng.
Vù!!!
Vừa tiến vào lồng sáng, ba người đã cảm thấy một luồng lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ truyền đến. Bọn họ chưa kịp phản ứng đã bị lực hấp dẫn kia kéo vào sâu trong huyệt động.
“A…A…A!”
Tiếng thét của ba người quanh quẩn trong huyệt động.
Không biết mơ màng trượt đi trong bao lâu, bịch, Đường Thiên té lên mặt đá cứng rắn.
Đường Thiên đau đến méo miệng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lư đứng lên. Chuyện vừa trải qua thật quá kinh khủng. Chân hắn nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Hả?
Ngụy lão và A Mặc Lý đâu? Đường Thiên tỉnh táo lại rồi nhìn quanh.
Nơi này là một cái huyệt động to như một cái diễn võ trường. Bốn phía có bốn cái huyệt động, mỗi cái đều phủ một màu sắc: hồng, trắng, xanh, đen. Huyệt động to như vậy mà chỉ có mình hắn.
Nhưng lúc này có tiếng bước chân truyền đến. Đường Thiên vội vàng hô lên: “Này! Ngụy lão đầu! Ruồi trâu!”
Một thân ảnh đi ra từ huyệt động có lồng sáng trắng.
“Đường Thiên! Không ngờ lại là ngươi.”
“Mỗi tinh tọa đều hun đúc một loại Hồn Thạch đặc biệt, khí tức của chúng hòa thành một thể với tinh tọa. Khi nắm giữ nó, có thể dung nhập tinh tọa nhanh hơn. Có người còn suy đoán, nó là bí bảo nguyên phôi của tinh tọa, nhưng suy đoán này đến nay vẫn chưa thể nào chứng thực. Một khi có trong tay Tinh Ngữ Hồn Thạch thì có thể xây dựng căn cứ. Trong phạm vi hai trăm dặm không bị dã thú tấn công.” Vẻ mặt Ngụy lão đầu nghiêm túc: “Bất luận là thăm dò tinh tọa, một căn cứ tiền phương luôn là trọng yếu nhất. Nếu tìm được Tinh Ngữ Hồn Thạch thì cái vị trí đầu tiên kia sẽ thuộc về chúng ta.”
“A… vậy chúng ta mau đi tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch!” Đường Thiên giơ cao hai tay.
A Mặc Lý hô lớn: “Hạng nhất! Hạng nhất!”
Ngụy lão đầu mặt không thay đổi: “Các ngươi có biết bọn Thiên Tinh, Bắc Yến, Mãnh Thú kia đều đi tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch không? Nếu ta và bọn chúng có chung mục tiêu, nhất định sẽ chạm trán với chúng. Tính chất võ hội lần này thay đổi hoàn toàn. Hiện giờ mỗi một đối thủ của ngươi đều vô cùng nguy hiểm, nếu có cơ hội chúng sẽ không do dự mà giết ngươi. Đây không phải thi đấu, đây là cuộc chiến sinh tử.”
Nụ cười trên mặt Đường Thiên thu lại, gật đầu: “Ta biết rồi… nhưng như vậy thì sao chứ? Không lẽ chỉ vì vậy mà chúng ta lùi bước? Ta không muốn, ta muốn hạng nhất!”
Hai đấm hắn nắm chặt, nhìn thẳng vào Ngụy lão, từng chữ nói ra: “Cho dù nguy hiểm hơn nữa ta vẫn muốn hạng nhất!”
“Ta ủng hộ Đường Trụ Cột!” A Mặc Lý nói.
Ngụy lão đầu quan sát hai người thật lâu, bỗng dưng ngẩng mặt lên trời cười to, lộ ra thái độ ngạo nghễ: “Ha ha! Ta quả nhiên không có nhìn lầm! Thiếu niên quả thực nhiệt huyết sôi sục! Ta an nhàn nhiều năm như vậy cũng bị kích động rồi! Vậy thì chiến đi! Chúng ta đi đoạt lấy hạng nhất.”
“Grào o o o!”
“Vạn tuế!”
Hai tên kia giơ tay hô to.
“Ha ha!” Khóe miệng Ngụy lão lộ ra một nụ cười thâm thúy: “Nếu đã quyết định tranh hạng nhất thì phải tăng tốc lên. Để tiền bối lão làng như ta chỉ điểm bến mê cho hai tên tay mơ các ngươi, tìm Tinh Ngữ Hồn Thạch như thế nào.”
Trong tay hắn hiện ra một vật màu đen hình rẽ quạt. Bên ngoài vật này tỏa ra hồ quang hình vòng cung, trên đó chạm khắc rất nhiều hoa văn. Một cây kim có vài phần giống với kim đồng hồ đặt ngang trên vòng cung.
Đường Thiên cảm thấy Ngụy lão đầu quá thần kỳ, vật ly kỳ cổ quái xuất ra không ngớt. Hắn chỉ tay vào hỏi: “Đây là cái gì? Cũng là bí bảo tinh tọa sao?”
“Không sai!” Trong mắt Ngụy lão hiện lên một tia hàn mang: “Là bí bảo của Lục Phần Tinh, cấp Hắc Thiết, tên Ba Động Nghi. Lục Phần Tinh nằm giữa Song Tử tinh và Trường Xà tinh. Còn nhớ Chân Nhãn Đồng vừa rồi không? Đó là của Hiển Vi tinh nằm phía nam Ma Hạt tinh, ở giữa Thiên Hạc tinh và Xạ Thủ tinh. Bí bảo của Lục Phần tinh và Hiển Vi tinh đều thuộc loại bí bảo hỗ trợ. Sau này các ngươi sẽ biết bí bảo hỗ trợ có công dụng rộng hơn so với bí bảo chiến đấu.”
Đường Thiên cùng A Mặc Lý nghe rất nhập tâm. Họ hiểu ra rằng, thế giới này so với tưởng tượng của họ còn sâu hơn, rộng hơn và thú vị hơn.
“Ba Động Nghi có thể dò được các loại chấn động cách đó trăm dặm. Chấn động của chân lực cường đại, chấn động của lực lượng bí bảo, chấn động của hồn tướng Vũ Hồn…” Ngụy lão đầu vừa giải thích vừa rót chân lực vào, điều khiển Ba Động Nghi.
Cây kim của Ba Động Nghi bỗng nhiên chuyển động, chỉ về một hướng rồi không ngừng run lên nhè nhẹ.
“Hả?” Trong mắt Ngụy lão đầu lộ ra một tia dị sắc.
“Sao vậy?” Đường Thiên vội hỏi.
“Có cao thủ lợi hại đang chiến đấu, lực lượng chấn động rất mạnh.” Thần sắc Ngụy lão đầu có chút khác thường, bỗng dưng đứng lên, nhắm mắt lại, dang hai tay trong gió đêm. Một lát sau, lão mở to hai mắt, lắc đầu nói: “Mặc kệ người khác.”
Ngụy lão đầu lại điều khiển Ba Động Nghi, lần này kim chỉ về một hướng khác.
“Chúng ta đi bên này!”
Ba người thu tất cả mọi thứ lại. Ngụy lão dẫn đầu, toàn lực hướng phía trước mà chạy.
Ban đêm cũng không gặp nguy hiểm gì. Tốc độ ba người nhanh chóng tăng lên. Thỉnh thoảng Ngụy lão lại đem Ba Động Nghi ra điều chỉnh phương hướng.
Ban mai vừa lên, bầu trời dường như được bao phủ bởi màu sắc rực rỡ, xuất hiên trên đỉnh đầu ba người. Tất cả đều không vì chạy suốt đêm mà cảm thấy mệt mỏi, tinh thần mọi người vô cùng sảng khoái. Bỗng nhiên, khóe mắt Đường Thiên nhảy dựng lên, chỉ vào nơi xa xa: “Bên kia có người!”
Ngụy lão chỉ liếc qua một cái: “Bí bảo của bọn người Thiên Tinh học viện kia tốt hơn so với bí bảo trên tay ta đều tốt hơn, tìm đến đây cũng không có gì lạ.”
“Ồ!” Đường Thiên ứng thanh.
“Bọn hắn sao lại có nhiều bí bảo như vậy chứ?” A Mặc Lý không hiểu hỏi: “Lúc ta ở học viện Mãnh Thú, không hề nghe nói trường học có bí bảo.”
“Có thể mua mà,… chỉ cần ngươi có đủ tiền! Bí bảo cấp Hắc Thiết và Thanh Đồng đều có thể mua được trên phường thị. Cấp bạch ngân nghe nói cũng có, nhưng ta chưa từng thấy qua. Còn chuyện ngươi không biết thì cũng rất bình thường, dù là bí bảo cấp Hắc Thiết giá trị cũng không thấp. Quan trọng là, một chổ như Vũ An tinh không thể mua được.”
Đường Thiên và A Mặc Lý giờ mới hiểu được.
“Đi thôi! Cuối cũng vẫn phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.” Ngụy lão nói với bộ dạng tràn đầy tự tin.
Quả nhiên, bọn hắn không ngừng tiến lên thì lượng người xung quanh cũng gia tăng nhanh chóng. Trên thảo nguyên rộng lớn màu tím, đám võ giả nhanh nhẹn như linh dương, lao đi vun vút.
Bỗng nhiên, xa xa, một ngọn núi màu đỏ cao ngất xuất hiện trong mắt mọi người, tất cả tinh thần chấn động tăng tốc độ hướng đến ngọn núi.
Ba người Đường Thiên cũng tăng thêm tốc độ.
Hai giờ sau, ba người cũng đến dưới chân Tuyết sơn. Ngụy lão ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi cao vút chìm trong mây một phần. Đỉnh núi bị tuyết quanh năm, thân núi màu đỏ, vô cùng đặc biệt. Hắn nắm lấy một khối nham thạch dưới đất rồi chiếu Chân Nhãn Đồng vào.
“Nham thạch, chủng loại không rõ, công dụng không rõ.”
Ngụy lão đầu sửng sốt.
A Mặc Lý bỗng nhiên chỉ ngón tay tới một nơi cách đó không xa: “Nhìn kìa! Có một sơn cốc.”
Rất nhiều người đã thấy sơn cốc, đang liều mạng xông tới. Ba người cũng gấp rút hướng đến sơn cốc chạy như bay. Cửa vào sơn cốc không rộng, chỉ tầm bảy tám trượng, xung quanh đều là nham thạch màu đỏ.
“Giữ vững tinh thần, cẩn thận người khác hạ độc thủ từ phía sau.” Ngụy lão thấp giọng nói.
Đường Thiên cùng A Mặc Lý nghe vậy đều đề cao cảnh giác.
Sơn cốc sâu hơn tưởng tượng, chạy liên tục trong một khắc mới đến được phần cuối.
Đường Thiên cùng A Mặc Lý há to miệng nhìn cảnh sắc không thể tưởng tượng trước mắt.
Trước mặt họ là một vách đá màu đỏ, cao vô cùng. Mặt vách đá bóng loáng bằng phẳng như được con người đánh bóng. Càng khiến Đường Thiên cùng A Mặc Lý không biết nói gì là trên vách đá dựng đứng có vô số huyệt động, rậm rạp chi chít. Mỗi huyệt động đều có một lồng sáng mờ mờ bao phủ. Những lồng sáng này màu sắc khác nhau, nhìn sơ qua giống như những bong bóng khổng lồ rực rỡ trên vách đá dựng đứng.
Đường Thiên ngước mắt nhìn lên trời, khi ánh mặt trời dần gắt lên thì những đường vân nhiều màu sắc kia cũng dần biến mất.
“Là Hồn Mê Cung!” Sắc mặt Ngụy lão khó coi.
“Hồn Mê Cung?” Đường Thiên cùng A Mặc Lý nhìn nhau, đây là lần đầu họ nghe cái tên này.
“Các loại Bí bảo tinh tọa, Ngữ Tinh Hồn Thạch bình thường sẽ hình thành lực từ trường, những từ trường này trải qua vạn năm hun đúc, hòa với hoàn cảnh xung quanh thành một thể chính là Hồn Mê Cung.” Ánh mắt Ngụy lão âm trầm: “Xem ra Ngữ Tinh Hồn Thạch quả thực ở bên trong.”
“Vậy chúng ta sẽ vào bao nhiêu cái?” Đường Thiên nhìn vách tường đầy màu lồng sáng màu sắc rực rỡ, choáng váng: “Rất nhiều đó!”
“Chuyện này thì đành thử thời vận thôi!” Ngụy lão đầu thả lỏng tay.
“Ai tới trước?” A Mặc Lý nhìn lên hỏi.
“Oẳn tù tì - bao kéo búa đi!” Đường Thiên nói.
“Này này, lão nhân cơ trí như ta nhất định không cùng mấy đứa nhóc các ngươi chơi cái trò dở hơi này.” Ngụy lão đầu khinh bỉ nói.
“Ngây thơ? Đây chính là khiêu chiến tốc độ của tay một cách tuyệt đối đó! Nếu sợ thua thì cứ nói, yên tâm, ta hiểu rồi, già rồi phản ứng hơi chậm một chút ta cũng hiểu mà…” Đường Thiên mỉa mai trả lời.
Ngụy lão đầu trừng mắt: “Già, phản ứng chậm? Láo toét, đánh rắm! Đến đây! Cho mấy thằng nhóc các ngươi biết được thế nào là gừng càng già càng cay. Ba mươi năm công lực đoán số…”
Sau một phen khổ chiến, dưới ánh mắt không thể tin của hai người, A Mặc Lý bước đến trước vách đá.
“Tại sao lại là hắn?” Đường Thiên ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy! Vì sao chứ?” Vẻ mặt Ngụy lão đầu cũng ngây ngốc.
A Mặc Lý dùng ngón tay vuốt bề mặt của một cái lồng sáng màu vàng nhạt: “Ta thích màu sắc này.”
“Không ngờ ngươi là loại người yêu thích màu sắc tươi mát như vậy.” Ngụy lão phục hồi, dùng vẻ lạnh nhạt để che dấu bộ dáng ngốc trệ vừa rồi.
“Không tệ!” A Mặc Lý nắm chặt tay, vẻ mặt thật thà lớn tiếng nói: “Màu vàng rất bạo lực, ta thích bạo lực, a a a, ta muốn bạo lực tuyệt đối, là màu vàng tuyệt đối! Oa! Để chúng ta cùng một chổ sẽ trở thành màu vàng rất bạo lực!”
Khóe miệng Ngụy lão đầu co giật, Đường Thiên lấy tay che mặt.
Tất cả ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về đây, ánh mắt của các nữ hài tử tràn ngập khinh miệt, khinh bỉ.
Đường Thiên cùng Ngụy lão đầu gấp gáp dẫn theo A Mặc Lý vào bên trong lồng sáng màu vàng.
Vù!!!
Vừa tiến vào lồng sáng, ba người đã cảm thấy một luồng lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ truyền đến. Bọn họ chưa kịp phản ứng đã bị lực hấp dẫn kia kéo vào sâu trong huyệt động.
“A…A…A!”
Tiếng thét của ba người quanh quẩn trong huyệt động.
Không biết mơ màng trượt đi trong bao lâu, bịch, Đường Thiên té lên mặt đá cứng rắn.
Đường Thiên đau đến méo miệng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lư đứng lên. Chuyện vừa trải qua thật quá kinh khủng. Chân hắn nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Hả?
Ngụy lão và A Mặc Lý đâu? Đường Thiên tỉnh táo lại rồi nhìn quanh.
Nơi này là một cái huyệt động to như một cái diễn võ trường. Bốn phía có bốn cái huyệt động, mỗi cái đều phủ một màu sắc: hồng, trắng, xanh, đen. Huyệt động to như vậy mà chỉ có mình hắn.
Nhưng lúc này có tiếng bước chân truyền đến. Đường Thiên vội vàng hô lên: “Này! Ngụy lão đầu! Ruồi trâu!”
Một thân ảnh đi ra từ huyệt động có lồng sáng trắng.
“Đường Thiên! Không ngờ lại là ngươi.”
Bình luận facebook