Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Quyền sáo Thiên Lô Thanh Đồng.
Ngọn lửa màu xanh còn tỏa ra một tia lạnh thấu xương, uy nghiêm và đáng sợ. Không biết có phải nguyên nhân do Đường Thiên tự mình rèn luyện. Võ Hồn quyền sáo Thanh Đồng cùng Đường Thiên tâm thần tương liên. Niềm tin của Đường Thiên tăng mạnh, lòng cũng sáng ra, bỗng nhiên hét lớn: “Thiên Lô!”
Phựt!
Ngọn lửa màu xanh phút chốc tăng mạnh, theo cánh tay Đường Thiên mà lan ra, chớp mắt đã bao trùm hai tay hắn.
Thân hình Đường Thiên lóe lên, trảo phải như tia chớp đẩy ra. Một cảm giác tự nhiên không nói nên lời theo cổ tay hắn truyền đến, dường như không còn gì ràng buộc, nhẹ nhàng như không.
Một tia chớp màu xanh xẹt qua không trung.
Một trảo này của Đường Thiên tốc độ cực nhanh, so với Thiểm Điện Sát cũng không hề kém hơn.
Điều này khiến Đường Thiên nổi lên một mối kinh hỷ không tên. Từ trước đến nay, Thiểm Điện Sát luôn là đòn công kích có tốc độ nhanh nhất. Nhưng hiện giờ, uy lực của nó đối với Đường Thiên khá nhỏ. Vốn Ưng Trảo Công của Đường Thiên có tốc độ tương đối kinh người, hôm nay lại càng kinh khủng hơn.
Hai trảo liên hoàn!
Trên không trung, đột nhiên sáng bừng từng tia chớp màu xanh chói mắt.
Choang! Choang! Choang!
Tia lửa văng khắp nơi, dưới sự công kích cường hãn của Đường Thiên, Hồn Tướng liên tiếp lui về sau.
Vốn là đại sư về trảo công, thực lực lúc này cũng không hề kém. Hồn Tướng dù đang ở thế hạ phong nhưng rất cẩn thận. Công kích như vũ bão, lăng lệ ác liệt của Đường Thiên vẫn không thể cho nó một kích trí mạng.
Trảo công thật cường hãn!
Đường Thiên không tự chủ mà nghĩ đến Tác Hồn Thương. Sau khi cùng Chu Bằng đánh một trận, Đường Thiên hiểu sâu hơn về sự tích của vị đại sư thương thuận Dương Vân này, trong lòng cảm thấy may mắn. May mắn là thẻ hồn tướng trên tay Chu Bằng được chế tạo khi Dương Vân đại sư tuổi còn trẻ. Khi đó, Tác Hồn Thương vừa mới sơ thành, thương pháp chỉ là hình dáng ban đầu.
Nhưng Hồn Tướng trước mắt, dù cấp độ không cao nhưng trảo công âm hiểm, so với Tác Hồn Thương thì càng lợi hại hơn., không có nửa điểm sơ hở.
Hai bên càng đánh càng nhanh, vô số đốm lửa nổ ra.
Nếu như không có quyền sáo Thiên Lô, không có Hạc Thân, chỉ một mình trảo công mà nói, thì Đường Thiên kém xa. Trảo công Hồn Tướng lô hỏa thuần thanh khiến cho Đường Thiên xem đến mãn nhãn.
Nhưng như vậy càng kích thích lòng hiếu thắng của Đường Thiên.
Tiếng rít thê lương đầy trời bỗng nhiên biến mất. Trảo ảnh màu xanh được thu lại, biến thành độc xà thè lưỡi rít nhẹ.
Rì… rì…rì!
Choang! Choang! Choang!
Tia chớp màu xanh giống như trảo ảnh, lực lượng lớn vô cùng. Hồn Tướng dù ngăn được thế công của Đường Thiên nhưng kình lực truyền tới, cũng khiến nó không tự chủ mà lui lại vài bước.
Đường Thiên lập tức chú ý đến chi tiết này, hắn hiểu được chút đỉnh. Người luyện trảo nói chung không nổi danh về lực lượng. Bọn hắn chỉ rèn luyện cho cơ tay và ngón tay mạnh mẽ hơn, rất ít khi vận dụng lực toàn thân. Nhưng tố chất thân thể Đường Thiên vô cùng xuất sắc. Đơn thuần về lực lượng thì hỏi kém với tên trâu điên A Mạc Lý nhưng kỹ xảo phát lực của Đường Thiên vô cùng hoàn mỹ, lực lượng càng tinh thuần. Đường Thiên có thể điều động lực lượng toàn thân rất nhanh chóng.
Nếu như lực lượng toàn thân đều tập trung lên Ưng Trảo Công thì sao?
Ý nghĩ thoáng qua, động tác của tay Đường Thiên bắt đầu âm thầm phát sinh biến hóa.
Đường Thiên thay đổi phong cách của Ưng Trảo Công, hợp rồi khai, khí tức âm lạnh nhạt dần, thay vào đó là hương vị đường đường chính chính.
Trảo chỉ hai bên va chạm, phát ra âm thanh leng keng.
Trảo Đường Thiên như chùy, dùng trầm trọng phá khéo léo. Hồn Tướng còn đang trong thế hạ phong lại bị Đường Thiên tấn công không cần nói đạo lý càng chật vật hơn.
Đường Thiên hoàn toàn chìm trong Ưng Trảo Công mới, hắn không ngừng đem lực lượng toàn thân đổ dồn về trảo. Tiếng trảo vốn rít như rắn trở nên âm trầm hùng hồn. Thế của trảo pháp mới lực trầm trọng, mặc dù giảm đi chút biến hóa, nhưng uy lực lại lớn hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, Đường Thiên phát hiện dù hắn áp chế Hồn Tướng hoàn toàn, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự của nó lại vô cùng khó khăn.
Bỗng nhiên, Đường Thiên nhớ đến tiết tấu biến hóa vừa rồi trong công kích của Hồn Tướng, lúc nặng lúc nhẹ, hư thật đan xen, khiến cho hắn muốn thổ huyết. Đường Thiên bắt chước theo Hồn Tướng, công kích của hắn lúc nặng lúc nhẹ chợt nhanh chợt chậm. Hồn Tướng lập tức trở nên chật vật không chịu nổi. Phòng tuyến vốn chặt chẽ kia đã xuất hiện sơ hở.
Mắt thấy kết quả thất bại của Hồn Tướng. Bỗng nhiên, trong mắt Hồn Tướng tỏa ra một đoàn ký hiệu màu đỏ chói mắt.
Nội tâm Đường Thiên chợt sinh ra một cảm giác kinh hãi.
Không chút do dự vội vàng thối lui.
Năm đường Hỏa Tinh chói lòa đột nhiên sáng lên ngay trước mắt Đường Thiên.
Năm ngón tay Hồn Tướng xẹt qua hư không, tốc độ của ngón tay kinh người đến mức, ma sát với không khí đến tóe ra tia lửa chói mắt.
Đây là sát chiêu!
Nguy hiểm chưa từng có trước đó phủ lấy Đường Thiên, rút vào trong người hắn, tóc gáy phía sau dựng lên từng sợi. Gần như không cần nghĩ nhiều, Đường Thiên đột nhiên hét lớn, hào quang trong mắt sáng bừng, chân lực toàn thân vận đến cực hạn. Trảo phải giơ lên, năm ngón tay khép lại như mỏ chim, mổ mạnh một cái.
Ưng Kích!
Sát chiêu tu luyện khi dung hợp Hạc Thân kình lập tức bộc phát. Trảo ấn màu xanh chói mắt không hề báo trước chui ra từ giữa không trung, chuẩn xác đánh trúng vào Hồn Tướng bắn ra một loạt các trảo lửa.
Đông!
Hồn Tướng như bị sét đánh, trước đó nó đã tiêu hao phần lớn chân lực trong người, mà Đường Thiên đánh ra Ưng Kích sắc bén, mười phần lực lượng, cho nó một kích trí mạng.
Hồn Tướng phút chốc nổ tung trước mặt Đường Thiên. Vô số mảnh vỡ của Võ Hồn như được gió thổi lên bay đầy trong hành lang. Dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu biến.
Đường Thiên giật mình đứng trong hành lang trống vắng không người, nội tâm nổi lên một tia thương cảm. Từ Hồn Tướng có thể nhìn ra được trên phương diện chỉ công tạo nghệ lợi hại như thế nào. Người sau khi chết, Võ Hồn sẽ tiêu tán. Võ Hồn vị tiền bối này lại hóa thành Hồn Tướng thủ hộ nơi này, chắc chắn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Đường Thiên lẩm bẩm nói: “Tiền bối yên tâm! Ta sẽ không bôi nhọ võ kỹ cùng bí bảo của người!”
Hắn cũng không biết tâm nguyện của tiền bối này là gì, chỉ có thể dùng cách này để nói lên kính ý với tiền bối. Thần sắc Đường Thiên một lần nữa khôi phục vẻ nghiêm nghị. Hắn sãi rộng bước chân, quay người bước đến chỗ sâu nhất trong hành lang.
Đi về phía trước khoảng bốn, năm trăm thước, một tòa thạch động hiện ra trước mắt Đường Thiên.
Vừa bước vào thạch động, ánh mắt Đường Thiên bị một vật chính giữa hấp dẫn, không di chuyển đi chỗ khác.
Một bộ áo giáp Thanh Đồng nguyên vẹn đặt ngay ngắn ở đằng kia. Mặc dù bị thời gian vùi lấp nhưng nó vẫn trơn nhẵn như mới, không nhiễm một chút bụi. Đường Thiên có thể cảm nhận khí tức cường đại của nó, đây là lần đầu hắn thấy áo giáp cấp Thanh Đồng.
“Đây là trang bị Thanh Đồng của Khổng Tước tinh, tên là Khổng Tước Lam.” Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến từ phía sau Đường Thiên.
Đường Thiên giật mình, vội vàng quay mặt lại. Là Tỉnh Hào.
Thần sắc Tỉnh Hào bình tĩnh nhìn trang bị Thanh Đồng, thản nhiên nói: “Khổng Tước tinh mặc dù không phải tinh tọa lớn, nhưng trang bị này là tinh phẩm bên trong trang bị Thanh Đồng. Không ngờ, nó lại nằm trên tay Nông tiền bối.”
Để ý thấy vẻ mặt Đường Thiên đề phòng, nói: “Yên tâm, ta sẽ không đoạt của ngươi.”
“Vì sao?” Đường Thiên sững sờ.
Tỉnh Hào thản nhiên nói: “Ta có trang bị của riêng mình.”
Lập tức Đường Thiên mặt mày hớn hở: “A ha! Vậy thì tốt quá!” Nói đoạn liền chạy thẳng tới Khổng Tước Lam.
Tỉnh Hào ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: “Trang bị có một chút khác nhau với bí bảo. Nó ẩn chứa lực lượng cường đại hơn, muốn khuất phục nó không dễ dàng chút nào…”
Đang nói bỗng nhiên hắn im bặt, ngơ ngác nhìn. Đường Thiên đang luống cuống mặc Khổng Tước Lam.
Sao lại như vậy?
Trang bị sao lại khuất phục dễ như vậy?
Tại sao trang bị không hề có nửa điểm phản kháng…
Vẻ mặt Tỉnh Hào vô cùng cổ quái, ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Trang bị là một trong những bí bảo phức tạp nhất. Vì chỉ có những tinh tọa lớn, có đủ cường đại mới có thể hình thành trang bị. Bởi vậy lực lượng trang bị cũng mạnh mẽ nhất. Nhưng cũng là thứ thần kỳ khó khuất phục.
Tỉnh Hào hiểu rất rõ, bản thân bỏ ra một tháng mới có thể thu phục trang bị của hắn.
Tên này…
Lần đầu tiên trong lòng Tỉnh Hào sinh ra ý ghen ghét.
“Oa! Thật cường đại… ta cả giác được lực lượng rất mênh mông!” Đường Thiên bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Nghe được tiếng hô khẽ của Đường Thiên, Tỉnh hào ngẩng đầu, gương mặt cũng cứng lại.
Dưới chân Đường Thiên bỗng nhiên sáng lên vô số ánh sáng.
Đường Thiên nhắm mắt lại cẩn thận mà cảm nhận.
Bên trong hào quang, mặt ngoài trang bị Thanh Đồng bắt đầu tan ra.
Cái này… Cái này…
Tỉnh Hào há to miệng khiếp sợ trước cảnh tượng phát sinh trước mắt.
Khi mặt ngoài trang bị tan ra như sáp, từng đường hoa văn dần xuất hiện ở mặt ngoài không hề cố chút ánh sáng của trang bị Thanh Đồng. Hoa văn càng lúc càng nhiều, càng phức tạp. Những góc cạnh vốn khô khan cũng nhanh chóng hòa tan, huyễn hóa thành những đường vòng cung uyển chuyển.
Một kiện Khổng Tước Lam hoàn toàn mới hiện ra trước mắt hắn.
Trang bị vốn có chút thô ráp, cồng kềnh, giờ trở nên gọn gàng hơn. Từng phiến hoa văn màu xanh da trời đẹp đẽ được khắc ra tựa như những cọng lông vũ của Khổng Tước tầng tầng lớp lớp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Những đường cong trên bả vai không ảnh hưởng chút nào đến hoạt động của Đường Thiên. Mỗi khi hắn cử động tay, chúng như nước chảy mây bay tỏa ra từng đợt sóng xanh lam trông đẹp mắt vô cùng.
Đường Thiên cảm thấy hiếu kỳ cực điểm. Hắn có thể cảm giác được, trang bị trên người hắn ẩn chứa lực lượng mạnh hơn vài phần.
Võ Hồn thật mạnh!
Đường Thiên có thể cảm nhận được Võ Hồn bên trong trang bị mạnh mẽ dị thường, so với Võ Hồn của quyền sáo còn mạnh hơn.
“Võ Hồn thức tỉnh…”
Ánh mắt Tỉnh Hào ngốc trệ, thì thào tự nói. Bỗng nhiên co thể hắn chấn động mạnh, bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, Nông tiền bối đã chấp thuận ngươi.”
Trong thanh âm của hắn xen lẫn khiếp sợ, hâm mộ và không thể tin. Tỉnh Hào từ lâu đã biết nơi này. Sở dĩ hắn không đến đây vì hắn tu luyện kiếm thuật đối với chỉ công hề có hứng thú. Nhưng nhìn Khổng Tước Lam rực rỡ trên người Đường Thiên hắn có chút hối hận.
“A… Nông tiền bối chấp thuận ta?” Đường Thiên cười đến không ngậm miệng lại được: “Ây da! Quả không hổ là tiền bối lợi hại… Ánh mắt tinh chuẩn như thế. Nhất định là nhìn ra ta là thiếu niên đáng được phó thác! Ha ha!”
Vẻ mặt Tỉnh Hào cứng đơ, tên gia hỏa thế này lại có thể được Nông tiền bối chấp thuận…
Tỉnh Hào lập tức có cảm giác “Thế giới này quá hoang đường.”
Đường Thiên dương dương đắc ý ngưng cười, nhớ tới tiếng hô của Tỉnh Hào, ngạc nhiên hỏi: “Ồ đúng rồi! Cái gì gọi là Võ Hồn thức tỉnh?”
Ngọn lửa màu xanh còn tỏa ra một tia lạnh thấu xương, uy nghiêm và đáng sợ. Không biết có phải nguyên nhân do Đường Thiên tự mình rèn luyện. Võ Hồn quyền sáo Thanh Đồng cùng Đường Thiên tâm thần tương liên. Niềm tin của Đường Thiên tăng mạnh, lòng cũng sáng ra, bỗng nhiên hét lớn: “Thiên Lô!”
Phựt!
Ngọn lửa màu xanh phút chốc tăng mạnh, theo cánh tay Đường Thiên mà lan ra, chớp mắt đã bao trùm hai tay hắn.
Thân hình Đường Thiên lóe lên, trảo phải như tia chớp đẩy ra. Một cảm giác tự nhiên không nói nên lời theo cổ tay hắn truyền đến, dường như không còn gì ràng buộc, nhẹ nhàng như không.
Một tia chớp màu xanh xẹt qua không trung.
Một trảo này của Đường Thiên tốc độ cực nhanh, so với Thiểm Điện Sát cũng không hề kém hơn.
Điều này khiến Đường Thiên nổi lên một mối kinh hỷ không tên. Từ trước đến nay, Thiểm Điện Sát luôn là đòn công kích có tốc độ nhanh nhất. Nhưng hiện giờ, uy lực của nó đối với Đường Thiên khá nhỏ. Vốn Ưng Trảo Công của Đường Thiên có tốc độ tương đối kinh người, hôm nay lại càng kinh khủng hơn.
Hai trảo liên hoàn!
Trên không trung, đột nhiên sáng bừng từng tia chớp màu xanh chói mắt.
Choang! Choang! Choang!
Tia lửa văng khắp nơi, dưới sự công kích cường hãn của Đường Thiên, Hồn Tướng liên tiếp lui về sau.
Vốn là đại sư về trảo công, thực lực lúc này cũng không hề kém. Hồn Tướng dù đang ở thế hạ phong nhưng rất cẩn thận. Công kích như vũ bão, lăng lệ ác liệt của Đường Thiên vẫn không thể cho nó một kích trí mạng.
Trảo công thật cường hãn!
Đường Thiên không tự chủ mà nghĩ đến Tác Hồn Thương. Sau khi cùng Chu Bằng đánh một trận, Đường Thiên hiểu sâu hơn về sự tích của vị đại sư thương thuận Dương Vân này, trong lòng cảm thấy may mắn. May mắn là thẻ hồn tướng trên tay Chu Bằng được chế tạo khi Dương Vân đại sư tuổi còn trẻ. Khi đó, Tác Hồn Thương vừa mới sơ thành, thương pháp chỉ là hình dáng ban đầu.
Nhưng Hồn Tướng trước mắt, dù cấp độ không cao nhưng trảo công âm hiểm, so với Tác Hồn Thương thì càng lợi hại hơn., không có nửa điểm sơ hở.
Hai bên càng đánh càng nhanh, vô số đốm lửa nổ ra.
Nếu như không có quyền sáo Thiên Lô, không có Hạc Thân, chỉ một mình trảo công mà nói, thì Đường Thiên kém xa. Trảo công Hồn Tướng lô hỏa thuần thanh khiến cho Đường Thiên xem đến mãn nhãn.
Nhưng như vậy càng kích thích lòng hiếu thắng của Đường Thiên.
Tiếng rít thê lương đầy trời bỗng nhiên biến mất. Trảo ảnh màu xanh được thu lại, biến thành độc xà thè lưỡi rít nhẹ.
Rì… rì…rì!
Choang! Choang! Choang!
Tia chớp màu xanh giống như trảo ảnh, lực lượng lớn vô cùng. Hồn Tướng dù ngăn được thế công của Đường Thiên nhưng kình lực truyền tới, cũng khiến nó không tự chủ mà lui lại vài bước.
Đường Thiên lập tức chú ý đến chi tiết này, hắn hiểu được chút đỉnh. Người luyện trảo nói chung không nổi danh về lực lượng. Bọn hắn chỉ rèn luyện cho cơ tay và ngón tay mạnh mẽ hơn, rất ít khi vận dụng lực toàn thân. Nhưng tố chất thân thể Đường Thiên vô cùng xuất sắc. Đơn thuần về lực lượng thì hỏi kém với tên trâu điên A Mạc Lý nhưng kỹ xảo phát lực của Đường Thiên vô cùng hoàn mỹ, lực lượng càng tinh thuần. Đường Thiên có thể điều động lực lượng toàn thân rất nhanh chóng.
Nếu như lực lượng toàn thân đều tập trung lên Ưng Trảo Công thì sao?
Ý nghĩ thoáng qua, động tác của tay Đường Thiên bắt đầu âm thầm phát sinh biến hóa.
Đường Thiên thay đổi phong cách của Ưng Trảo Công, hợp rồi khai, khí tức âm lạnh nhạt dần, thay vào đó là hương vị đường đường chính chính.
Trảo chỉ hai bên va chạm, phát ra âm thanh leng keng.
Trảo Đường Thiên như chùy, dùng trầm trọng phá khéo léo. Hồn Tướng còn đang trong thế hạ phong lại bị Đường Thiên tấn công không cần nói đạo lý càng chật vật hơn.
Đường Thiên hoàn toàn chìm trong Ưng Trảo Công mới, hắn không ngừng đem lực lượng toàn thân đổ dồn về trảo. Tiếng trảo vốn rít như rắn trở nên âm trầm hùng hồn. Thế của trảo pháp mới lực trầm trọng, mặc dù giảm đi chút biến hóa, nhưng uy lực lại lớn hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, Đường Thiên phát hiện dù hắn áp chế Hồn Tướng hoàn toàn, nhưng muốn phá vỡ phòng ngự của nó lại vô cùng khó khăn.
Bỗng nhiên, Đường Thiên nhớ đến tiết tấu biến hóa vừa rồi trong công kích của Hồn Tướng, lúc nặng lúc nhẹ, hư thật đan xen, khiến cho hắn muốn thổ huyết. Đường Thiên bắt chước theo Hồn Tướng, công kích của hắn lúc nặng lúc nhẹ chợt nhanh chợt chậm. Hồn Tướng lập tức trở nên chật vật không chịu nổi. Phòng tuyến vốn chặt chẽ kia đã xuất hiện sơ hở.
Mắt thấy kết quả thất bại của Hồn Tướng. Bỗng nhiên, trong mắt Hồn Tướng tỏa ra một đoàn ký hiệu màu đỏ chói mắt.
Nội tâm Đường Thiên chợt sinh ra một cảm giác kinh hãi.
Không chút do dự vội vàng thối lui.
Năm đường Hỏa Tinh chói lòa đột nhiên sáng lên ngay trước mắt Đường Thiên.
Năm ngón tay Hồn Tướng xẹt qua hư không, tốc độ của ngón tay kinh người đến mức, ma sát với không khí đến tóe ra tia lửa chói mắt.
Đây là sát chiêu!
Nguy hiểm chưa từng có trước đó phủ lấy Đường Thiên, rút vào trong người hắn, tóc gáy phía sau dựng lên từng sợi. Gần như không cần nghĩ nhiều, Đường Thiên đột nhiên hét lớn, hào quang trong mắt sáng bừng, chân lực toàn thân vận đến cực hạn. Trảo phải giơ lên, năm ngón tay khép lại như mỏ chim, mổ mạnh một cái.
Ưng Kích!
Sát chiêu tu luyện khi dung hợp Hạc Thân kình lập tức bộc phát. Trảo ấn màu xanh chói mắt không hề báo trước chui ra từ giữa không trung, chuẩn xác đánh trúng vào Hồn Tướng bắn ra một loạt các trảo lửa.
Đông!
Hồn Tướng như bị sét đánh, trước đó nó đã tiêu hao phần lớn chân lực trong người, mà Đường Thiên đánh ra Ưng Kích sắc bén, mười phần lực lượng, cho nó một kích trí mạng.
Hồn Tướng phút chốc nổ tung trước mặt Đường Thiên. Vô số mảnh vỡ của Võ Hồn như được gió thổi lên bay đầy trong hành lang. Dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu biến.
Đường Thiên giật mình đứng trong hành lang trống vắng không người, nội tâm nổi lên một tia thương cảm. Từ Hồn Tướng có thể nhìn ra được trên phương diện chỉ công tạo nghệ lợi hại như thế nào. Người sau khi chết, Võ Hồn sẽ tiêu tán. Võ Hồn vị tiền bối này lại hóa thành Hồn Tướng thủ hộ nơi này, chắc chắn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Đường Thiên lẩm bẩm nói: “Tiền bối yên tâm! Ta sẽ không bôi nhọ võ kỹ cùng bí bảo của người!”
Hắn cũng không biết tâm nguyện của tiền bối này là gì, chỉ có thể dùng cách này để nói lên kính ý với tiền bối. Thần sắc Đường Thiên một lần nữa khôi phục vẻ nghiêm nghị. Hắn sãi rộng bước chân, quay người bước đến chỗ sâu nhất trong hành lang.
Đi về phía trước khoảng bốn, năm trăm thước, một tòa thạch động hiện ra trước mắt Đường Thiên.
Vừa bước vào thạch động, ánh mắt Đường Thiên bị một vật chính giữa hấp dẫn, không di chuyển đi chỗ khác.
Một bộ áo giáp Thanh Đồng nguyên vẹn đặt ngay ngắn ở đằng kia. Mặc dù bị thời gian vùi lấp nhưng nó vẫn trơn nhẵn như mới, không nhiễm một chút bụi. Đường Thiên có thể cảm nhận khí tức cường đại của nó, đây là lần đầu hắn thấy áo giáp cấp Thanh Đồng.
“Đây là trang bị Thanh Đồng của Khổng Tước tinh, tên là Khổng Tước Lam.” Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến từ phía sau Đường Thiên.
Đường Thiên giật mình, vội vàng quay mặt lại. Là Tỉnh Hào.
Thần sắc Tỉnh Hào bình tĩnh nhìn trang bị Thanh Đồng, thản nhiên nói: “Khổng Tước tinh mặc dù không phải tinh tọa lớn, nhưng trang bị này là tinh phẩm bên trong trang bị Thanh Đồng. Không ngờ, nó lại nằm trên tay Nông tiền bối.”
Để ý thấy vẻ mặt Đường Thiên đề phòng, nói: “Yên tâm, ta sẽ không đoạt của ngươi.”
“Vì sao?” Đường Thiên sững sờ.
Tỉnh Hào thản nhiên nói: “Ta có trang bị của riêng mình.”
Lập tức Đường Thiên mặt mày hớn hở: “A ha! Vậy thì tốt quá!” Nói đoạn liền chạy thẳng tới Khổng Tước Lam.
Tỉnh Hào ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: “Trang bị có một chút khác nhau với bí bảo. Nó ẩn chứa lực lượng cường đại hơn, muốn khuất phục nó không dễ dàng chút nào…”
Đang nói bỗng nhiên hắn im bặt, ngơ ngác nhìn. Đường Thiên đang luống cuống mặc Khổng Tước Lam.
Sao lại như vậy?
Trang bị sao lại khuất phục dễ như vậy?
Tại sao trang bị không hề có nửa điểm phản kháng…
Vẻ mặt Tỉnh Hào vô cùng cổ quái, ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Trang bị là một trong những bí bảo phức tạp nhất. Vì chỉ có những tinh tọa lớn, có đủ cường đại mới có thể hình thành trang bị. Bởi vậy lực lượng trang bị cũng mạnh mẽ nhất. Nhưng cũng là thứ thần kỳ khó khuất phục.
Tỉnh Hào hiểu rất rõ, bản thân bỏ ra một tháng mới có thể thu phục trang bị của hắn.
Tên này…
Lần đầu tiên trong lòng Tỉnh Hào sinh ra ý ghen ghét.
“Oa! Thật cường đại… ta cả giác được lực lượng rất mênh mông!” Đường Thiên bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Nghe được tiếng hô khẽ của Đường Thiên, Tỉnh hào ngẩng đầu, gương mặt cũng cứng lại.
Dưới chân Đường Thiên bỗng nhiên sáng lên vô số ánh sáng.
Đường Thiên nhắm mắt lại cẩn thận mà cảm nhận.
Bên trong hào quang, mặt ngoài trang bị Thanh Đồng bắt đầu tan ra.
Cái này… Cái này…
Tỉnh Hào há to miệng khiếp sợ trước cảnh tượng phát sinh trước mắt.
Khi mặt ngoài trang bị tan ra như sáp, từng đường hoa văn dần xuất hiện ở mặt ngoài không hề cố chút ánh sáng của trang bị Thanh Đồng. Hoa văn càng lúc càng nhiều, càng phức tạp. Những góc cạnh vốn khô khan cũng nhanh chóng hòa tan, huyễn hóa thành những đường vòng cung uyển chuyển.
Một kiện Khổng Tước Lam hoàn toàn mới hiện ra trước mắt hắn.
Trang bị vốn có chút thô ráp, cồng kềnh, giờ trở nên gọn gàng hơn. Từng phiến hoa văn màu xanh da trời đẹp đẽ được khắc ra tựa như những cọng lông vũ của Khổng Tước tầng tầng lớp lớp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Những đường cong trên bả vai không ảnh hưởng chút nào đến hoạt động của Đường Thiên. Mỗi khi hắn cử động tay, chúng như nước chảy mây bay tỏa ra từng đợt sóng xanh lam trông đẹp mắt vô cùng.
Đường Thiên cảm thấy hiếu kỳ cực điểm. Hắn có thể cảm giác được, trang bị trên người hắn ẩn chứa lực lượng mạnh hơn vài phần.
Võ Hồn thật mạnh!
Đường Thiên có thể cảm nhận được Võ Hồn bên trong trang bị mạnh mẽ dị thường, so với Võ Hồn của quyền sáo còn mạnh hơn.
“Võ Hồn thức tỉnh…”
Ánh mắt Tỉnh Hào ngốc trệ, thì thào tự nói. Bỗng nhiên co thể hắn chấn động mạnh, bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, Nông tiền bối đã chấp thuận ngươi.”
Trong thanh âm của hắn xen lẫn khiếp sợ, hâm mộ và không thể tin. Tỉnh Hào từ lâu đã biết nơi này. Sở dĩ hắn không đến đây vì hắn tu luyện kiếm thuật đối với chỉ công hề có hứng thú. Nhưng nhìn Khổng Tước Lam rực rỡ trên người Đường Thiên hắn có chút hối hận.
“A… Nông tiền bối chấp thuận ta?” Đường Thiên cười đến không ngậm miệng lại được: “Ây da! Quả không hổ là tiền bối lợi hại… Ánh mắt tinh chuẩn như thế. Nhất định là nhìn ra ta là thiếu niên đáng được phó thác! Ha ha!”
Vẻ mặt Tỉnh Hào cứng đơ, tên gia hỏa thế này lại có thể được Nông tiền bối chấp thuận…
Tỉnh Hào lập tức có cảm giác “Thế giới này quá hoang đường.”
Đường Thiên dương dương đắc ý ngưng cười, nhớ tới tiếng hô của Tỉnh Hào, ngạc nhiên hỏi: “Ồ đúng rồi! Cái gì gọi là Võ Hồn thức tỉnh?”
Bình luận facebook