Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 722
Đường Thiên xông ra cửa thành tạo ra động tĩnh thực sự quá lớn, tự nhiên không thể giấu được người khác, tỷ như Tiết Minh Châu.
Minh Châu ngay từ đầu còn có mấy phần mơ hồ, nhưng mà được lão thái thái cảnh tỉnh, nàng lập tức minh bạch thế cuộc, minh bạch Tiết phủ giờ đây một chân đã đứng tới mép vực, tính quyết đoán của nàng lập tức biểu hiện hoàn toàn.
Ngoại trừ tìm Đường Thiên, nàng có một quyết định khác, đó là toàn bộ Tiết phủ rút khỏi thành.
Tử Quyên thành là Tử Quyên thành của Tần gia, nếu như tiếp tục ở lại nơi đây, thủy chung là cá thịt trên thớt của người khác. Dù cho tìm được Đường Thiên, Đường Thiên cũng không có khả năng trở lại Tiết phủ, cái này là dê vào miệng hổ, tại Tử Quyên thành đấu với Tần gia, quá ngu xuẩn.
Tiết phủ ở ngoài thành có một tòa thành gọi là Ánh Sơn bảo, đó là khi tiến nhập Tội vực chủ nhân Tiết phủ đời thứ nhất kiến tạo mà thành. Lúc đó còn chưa có Tử Quyên thành, tòa thành cũng rất đơn sơ, nhưng mà hoàn cảnh ngoài thành quá ác liệt, sau khi Tử Quyên kiến lập thành, Tần gia dốc hết sức mời, Tiết phủ mới dời vào bên trong thành, chỗ tòa thành kia cũng thành hoang phế.
Nhưng mà lúc này, đó lại là đường lui tốt nhất. Minh Châu từng đến Ánh Sơn bảo, quen thuộc địa hình nơi đó. Ánh Sơn bảo cách Tử Quyên thành khá xa, trên một đỉnh núi, dễ thủ khó công. Hoàn cảnh lúc đó ác liệt, dã thú hoành hành, Ánh Sơn bảo cũng vì chống đỡ dã thú, xây dựng cực kỳ dày đặc, bên trong bảo có nguồn nước độc lập. [Bạn đang đọc truyện được dịch tại Bachngocsach.com]
Quyết định của Minh Châu được lão thái thái ủng hộ, lão thái thái suốt đời trải qua vô số sóng gió, biết rõ lúc này đã không cho phép do dự.
Hiện tại Minh Châu cảm thấy may mắn, đoạn thời gian trước, bởi vì thế cục khẩn trương, các nàng khắp nơi tìm kiếm trợ lực, lúc đó cũng chuẩn bị sẵn sàng rời Tử Quyên thành, cho nên vật tư quan trọng đều đã đóng gói sẵn. Bằng không mà nói, nhiều vật tư như vậy, khiến các nàng mấy ngày mấy đêm cũng quần quật không xong.
Minh Châu phán đoán thời cơ vô cùng chuẩn xác.
Tần Trẫm không có mặt, Mục Trạch và Ngụy Hàn chết, Cung bộ do Tần Tử Chân thống lĩnh gần như toàn quân bị diệt. Tần gia chưa từng trải qua tổn thất thảm trọng như thế, trên dưới đều rơi vào tình trạng khủng hoảng. Tính cách vốn ổn trọng cẩn thận, lúc này Tông Chính và Yến Mỹ quyết định phòng ngự, co rút toàn bộ lực lượng tử thủ, chờ đợi Tần Trẫm trở về. Ý nghĩ của bọn hắn rất đơn giản, thiết thực, nếu như những khổ tù này của Tần gia lại bị cướp đi, như vậy cả hi vọng cuối cùng của Tần gia cũng mất. Mà chỉ cần chờ Tần Trẫm trở về, tất cả những gì đã mất lúc này, đều có thể đòi về gấp bội.
Cũng chính bởi vì như thế, trên đường phố trái lại nhìn không thấy một bóng tinh nhuệ Tần gia.
Lập tức Minh Châu liền nghĩ thấu triệt sự kiêng kỵ của Tần gia, không chút do dự đem những vật tư vốn định vứt bỏ kia tất cả đều xếp lên xe chở đi. Sự lớn mật của Minh Châu lại lần nữa thành công, đoàn xe rút lui ra khỏi thành không gặp phải bất cứ chướng ngại gì.
Khi Tiết Minh Châu đi tới lỗ hổng cửa thành, nhìn thấy cái lỗ hổng kinh người kia, còn có tiên huyết đầy đất thì không khỏi hoảng sợ biến sắc. Có thể tưởng tượng, trận chiến xông cửa thành của Mặt Quỷ kịch liệt cỡ nào.
Lúc này Minh Châu càng hiểu rõ, Mặt Quỷ là hi vọng cuối cùng của các nàng.
Không ngờ, các nàng mới ra thành, liền gặp Đường Thiên dẫn một đám người, trên dưới Tiết phủ không khỏi mừng rỡ vô cùng.
"Mặt Quỷ đại nhân, Minh Châu có mắt không tròng, những ngày này thất lễ với đại nhân, tội đáng chết vạn lần! Còn thỉnh đại nhân cho Tiết phủ một cơ hội, để bọn ta có thể được ở dưới trướng đại nhân dốc lực, lấy công chuộc tội! Trên dưới Tiết phủ ta, hết lòng nghe đại nhân sai sử!"
Minh Châu trông thấy Đường Thiên, không có nửa điểm do dự, dịu dàng cúi đầu làm đại lễ.
Tiết phủ nhập vào Lô gia, kết quả có thể nghĩ mà biết, tuyệt đối vô cùng thê thảm, chỉ sợ những tỷ muội này, đều chạy không thoát vận mệnh làm đồ chơi. Tiết phủ cũng sẽ bị tách rời, bí thuật chăn nuôi Kim Cương tằm, cũng sẽ rơi vào trong tay Lô gia.
Khi Minh Châu nghĩ hết lợi hại trong đó thật rõ ràng, bỗng nhiên phát hiện, đầu nhập vào Mặt Quỷ nhìn như mạo hiểm, trên thực tế lại là một lựa chọn tốt hơn. Mặt Quỷ sống tại Tiết phủ nhiều ngày như vậy, lấy thực lực của hắn, nếu động sắc tâm, vậy không ai có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn. Thế nhưng là Mặt Quỷ không có chút hành động nào, lại xem mỹ nhân Hàn Băng Ngưng nữa, Tiết Minh Châu càng thêm yên tâm.
Mặt quỷ thực lực bản thân mạnh mẽ, đánh bại Bổn Sâm, giết Ngụy Trạch, diệt hết Cung bộ, thực lực như vậy cho dù không bằng Tần Trẫm, nhưng cũng là cấp bậc cường giả. Huống chi, Mặt Quỷ lại còn là thủ lĩnh Linh bộ, một khi hắn có thể giải cứu thuộc hạ, thực lực của hắn liền sẽ kịch liệt bành trướng.
Càng phân tích, Minh Châu càng khiếp sợ, nàng phát hiện, trên người Mặt Quỷ cất dấu khả năng cải biến cơ cấu toàn bộ Tội vực.
Đường Thiên sửng sốt, không lập tức đáp ứng, mà là hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Minh Châu liền đem sự tình xảy ra trong khoảng thời gian này đơn giản nói qua một lần, thản nhiên nói: "Chúng ta đã không có biện pháp khác, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đại nhân ngài có thể giúp chúng ta yên tâm. Bọn ta nương nhờ ở dưới sự che chở của đại nhân, toàn bộ tài sản, vật tư, nhân lực, đều do đại nhân điều hành, chỉ mong đại nhân cho chúng ta một cơ hội."
Đường Thiên đang suy nghĩ làm thế nào lấy được Kim cương sa từ Tiết gia, chính là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn chút công lao.
Hắn gật đầu đồng ý: "Được! Đúng rồi, Kim cương sa các ngươi mang đến không?"
Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tất cả đều mang đến rồi."
"Vậy thì tốt rồi!" Trên mặt Đường Thiên không che giấu được vẻ vui mừng.
Minh Châu có chút kỳ quái, Mặt Quỷ đại nhân vậy mà lại thích Kim cương sa như thế? Lần trước Mặt quỷ đại nhân nguyện ý vì một túi nhỏ Kim cương sa mà đập vỡ Huyền thiết thạch, nàng không cảm thấy có gì lạ, hiện tại biết rõ thân phận đại nhân, đại nhân lại hỏi Kim cương sa đầu tiên, đại nhân coi trọng Kim cương sa có hơi khác thường a.
Nếu như Thiết Hạt có thể nghe thấy ý nghĩ trong lòng Minh Châu, hắn nhất định sẽ ở trong lòng kêu khóc gào thét, người đập vỡ Huyền thiết thạch, là ta là ta chỉ là ta...
Tiết lão thái thái nghe thấy hai người đối thoại, từ trên xe đi xuống: "Vừa rồi lão thân nghe đại nhân nói tới Kim cương sa?"
"Lão phu nhân ngươi khỏe chứ." Đường Thiên gật đầu: "Đúng vậy."
Lão thái thái có chút kích động, bà bảo tất cả xung quanh đều lui về phía sau, mới mở miệng hỏi: "Không biết đại nhân muốn Kim cương sa có công dụng gì?"
"Bởi vì bên trong Kim cương sa có Sinh mệnh tinh nguyên a." Đường Thiên không giấu giếm.
Tiết Minh Châu mở to hai mắt, khuôn mặt không thể tin được, thất thanh kinh hô: "Sinh mệnh tinh nguyên? Sao có thể? Bên trong Kim cương sa sao có thể có Sinh mệnh tinh nguyên?"
Kim cương sa nàng cực kỳ biết rõ, từ nhỏ đã biết, Kim cương sa có thể dùng để chế tác binh khí, chưa từng nghe ai nói, trong Kim cương sa vậy mà lại có Sinh mệnh tinh nguyên!
Đường Thiên nhìn Minh Châu vô cùng kích động, có chút kinh ngạc: "Các ngươi không biết sao?"
"Ông trời mở mắt! Ông trời mở mắt!" Lão thái thái kích động đến mức nói năng lộn xộn, nước mắt giàn dụa: "Trời không diệt Tiết gia ta! Cái này là ông trời không diệt Tiết gia ta!"
Vẻ mặt Đường Thiên dại ra nhìn hai người, hắn rất không minh bạch tình huống.
Lão thái thái chậm rãi bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Đại nhân đã có nơi đặt chân chưa?"
Đường Thiên lắc đầu: "Không có, ta còn đang muốn hỏi các ngươi chứ? Các ngươi đối với nơi đây tương đối quen thuộc, có nơi nào đặt chân tốt hay không?"
"Cách nơi này không xa, có một tòa cổ bảo hoang phế của tổ tiên Tiết gia, tên là Ánh Sơn bảo. Hơi hơi thu dọn, liền có thể làm một nơi đặt chân không tệ. Hơn nữa địa hình phòng ngự vẫn còn bảo lưu tương đối, đại nhân người xem như thế nào?" Tiết lão thái thái nói.
"Có chỗ như vậy? Vậy quá tốt rồi!" Trên mặt Đường Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Chúng ta đây đang đến Ánh Sơn bảo, đại nhân nói vậy có rất nhiều nghi hoặc, đợi chúng ta ở Ánh Sơn bảo ổn định xong, lại để lão thân chậm rãi trao đổi, được không?" Lão thái thái vô cùng kích động, tuổi lại lớn, lúc này trên mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi.
"Không có việc gì không có việc gì." Đường Thiên liên tục xua tay: "Bí mật của các ngươi không cần nói cho ta biết. Hiện tại chúng ta nhanh chóng tới Ánh Sơn bảo đi."
Có Linh bộ gia nhập vào đoàn xe, tốc độ đoàn xe đột nhiên tăng nhiều. Trên dưới Tiết phủ, lúc này mới hiểu ra Linh bộ khổ tù vì sao được các nhà khác coi trọng như thế. Đường núi gồ ghề khó đi, tốc độ đoàn xe chậm như rùa, nhưng mà Linh bộ ai nấy lực lớn vô cùng, có thể dễ như trở bàn tay mà nâng xe lên.
Mà cái gã gia hỏa nhìn như man ngưu, nói chuyện oang oang kêu to kia, thật là kinh khủng, một tay có thể xách một chiếc xe chất đầy hàng hóa.
Trên đường gặp phải mấy con dã thú, cũng bị chặt như cắt dưa, thái rau, con đường vậy mà lại thoải mái lạ thường.
Khi nhìn thấy Ánh Sơn bảo trên đỉnh núi thì đội xe hoan hô như sấm.
Ánh Sơn bảo cỏ hoang mọc thành bụi, khắp nơi có thể thấy dây leo quấn quanh, vừa nhìn đã biết rất nhiều năm không có ai ở. Nhưng mà đám người Đường Thiên lại con mắt sáng ngời, tuy rằng tình cảnh vô cùng hoang tàn, nhưng mà thạch bảo chỉnh thể kết cấu lại vẫn bảo trì rất hoàn chỉnh. Hơn nữa có thể nhìn ra, lúc đầu người thiết kế tòa thạch bảo này phí rất nhiều tâm tư, rất nhiều bố trí đều có thể nhìn ra được có huyền cơ khác. [Bạn đang đọc truyện được dịch tại Bachngocsach.com]
Địa phương như vậy, đúng là một điểm đặt chân tuyệt hảo.
Trên đường Đường Thiên thảo luận với Nhiếp Thu, Linh bộ hiện tại không đủ sức chiến đấu. Bọn họ cũng chưa lĩnh ngộ pháp tắc, chiến đấu thế nào, Nhiếp Thu cũng cần có thời gian tìm tòi. Nếu là một mình Đường Thiên, tại Tử Quyên thành huyên náo long trời lở đất cũng không có vấn đề, để tìm một chỗ một trốn Tần gia cũng không dễ dàng tìm được.
Bọn họ hơn sáu mươi người, nếu như ở trong thành, mục tiêu quá lớn, căn bản không có khả năng hoàn mỹ mà ẩn dấu. Một khi bị Tần gia tìm đến, bọn họ liền rơi vào cục diện bị động.
Hơn nữa lần này Đường Thiên náo động quá lớn, Tần gia nhất định sẽ tiếp thu giáo huấn, muốn dùng lại phương thức đánh lén, khả năng thành công rất thấp. Trái lại, Tần gia ăn quả lỗ lớn như vậy, lần sau hoặc là không động, nếu đã động tất nhiên lôi đình vạn quân, không bao giờ lại phạm sai lầm mạo hiểm khinh suất.
Một điểm dừng chân thích hợp, trở thành yêu cầu rất cấp bách với tình hình trước mắt.
Có một điểm dừng chân thích hợp, một đoạn thời gian hòa hoãn, Đường Thiên có thể chỉ cho mọi người làm thế nào nhanh chóng lĩnh ngộ pháp tắc,làm thế nào đối phó cường giả Tội vực. Nhân số bọn họ quá ít, không chịu nổi thương vong lớn, hơn nữa một khi bọn họ tìm tòi ra con đường phương pháp thích hợp, bọn họ sẽ càng đánh càng mạnh.
Đường Thiên cảm thấy Nhiếp Thu nói rất đúng.
Nếu như một mình hắn đi khiêu chiến Tần Trẫm hắn không sợ, đánh không lại có thể chạy. Thế nhưng có thêm sáu mươi người, trái lại khó mà dùng phương thức chiến đấu như vậy rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng cực kỳ có lòng tin.
Đám A Mạc Lý đều là linh năng lượng thể, nơi này là chiến trường trời sinh của bọn họ, chỉ cần thời gian rất ngắn, mọi người có thể thích ứng chiến trường này. Huống chi, còn có Kim cương sa, một số lượng lớn sinh mệnh tinh nguyên bổ sung có thể khiến cho bọn họ trở nên càng cường đại.
Bọn họ ai nấy đều là dũng cảm không sợ như thế, bọn họ ai nấy chiến ý đều là dâng trào như thế .
Thời kì một mình chiến đấu hăng hái đã kết thúc, hiện tại, là cùng mọi người sóng vai chiến đấu.
Đường Thiên nhìn thạch bảo chung quanh hoang vắng rách nát, trong lòng hào khí vạn trượng.
Đại hùng Linh bộ, chinh phục Tội vực, bắt đầu!
Minh Châu ngay từ đầu còn có mấy phần mơ hồ, nhưng mà được lão thái thái cảnh tỉnh, nàng lập tức minh bạch thế cuộc, minh bạch Tiết phủ giờ đây một chân đã đứng tới mép vực, tính quyết đoán của nàng lập tức biểu hiện hoàn toàn.
Ngoại trừ tìm Đường Thiên, nàng có một quyết định khác, đó là toàn bộ Tiết phủ rút khỏi thành.
Tử Quyên thành là Tử Quyên thành của Tần gia, nếu như tiếp tục ở lại nơi đây, thủy chung là cá thịt trên thớt của người khác. Dù cho tìm được Đường Thiên, Đường Thiên cũng không có khả năng trở lại Tiết phủ, cái này là dê vào miệng hổ, tại Tử Quyên thành đấu với Tần gia, quá ngu xuẩn.
Tiết phủ ở ngoài thành có một tòa thành gọi là Ánh Sơn bảo, đó là khi tiến nhập Tội vực chủ nhân Tiết phủ đời thứ nhất kiến tạo mà thành. Lúc đó còn chưa có Tử Quyên thành, tòa thành cũng rất đơn sơ, nhưng mà hoàn cảnh ngoài thành quá ác liệt, sau khi Tử Quyên kiến lập thành, Tần gia dốc hết sức mời, Tiết phủ mới dời vào bên trong thành, chỗ tòa thành kia cũng thành hoang phế.
Nhưng mà lúc này, đó lại là đường lui tốt nhất. Minh Châu từng đến Ánh Sơn bảo, quen thuộc địa hình nơi đó. Ánh Sơn bảo cách Tử Quyên thành khá xa, trên một đỉnh núi, dễ thủ khó công. Hoàn cảnh lúc đó ác liệt, dã thú hoành hành, Ánh Sơn bảo cũng vì chống đỡ dã thú, xây dựng cực kỳ dày đặc, bên trong bảo có nguồn nước độc lập. [Bạn đang đọc truyện được dịch tại Bachngocsach.com]
Quyết định của Minh Châu được lão thái thái ủng hộ, lão thái thái suốt đời trải qua vô số sóng gió, biết rõ lúc này đã không cho phép do dự.
Hiện tại Minh Châu cảm thấy may mắn, đoạn thời gian trước, bởi vì thế cục khẩn trương, các nàng khắp nơi tìm kiếm trợ lực, lúc đó cũng chuẩn bị sẵn sàng rời Tử Quyên thành, cho nên vật tư quan trọng đều đã đóng gói sẵn. Bằng không mà nói, nhiều vật tư như vậy, khiến các nàng mấy ngày mấy đêm cũng quần quật không xong.
Minh Châu phán đoán thời cơ vô cùng chuẩn xác.
Tần Trẫm không có mặt, Mục Trạch và Ngụy Hàn chết, Cung bộ do Tần Tử Chân thống lĩnh gần như toàn quân bị diệt. Tần gia chưa từng trải qua tổn thất thảm trọng như thế, trên dưới đều rơi vào tình trạng khủng hoảng. Tính cách vốn ổn trọng cẩn thận, lúc này Tông Chính và Yến Mỹ quyết định phòng ngự, co rút toàn bộ lực lượng tử thủ, chờ đợi Tần Trẫm trở về. Ý nghĩ của bọn hắn rất đơn giản, thiết thực, nếu như những khổ tù này của Tần gia lại bị cướp đi, như vậy cả hi vọng cuối cùng của Tần gia cũng mất. Mà chỉ cần chờ Tần Trẫm trở về, tất cả những gì đã mất lúc này, đều có thể đòi về gấp bội.
Cũng chính bởi vì như thế, trên đường phố trái lại nhìn không thấy một bóng tinh nhuệ Tần gia.
Lập tức Minh Châu liền nghĩ thấu triệt sự kiêng kỵ của Tần gia, không chút do dự đem những vật tư vốn định vứt bỏ kia tất cả đều xếp lên xe chở đi. Sự lớn mật của Minh Châu lại lần nữa thành công, đoàn xe rút lui ra khỏi thành không gặp phải bất cứ chướng ngại gì.
Khi Tiết Minh Châu đi tới lỗ hổng cửa thành, nhìn thấy cái lỗ hổng kinh người kia, còn có tiên huyết đầy đất thì không khỏi hoảng sợ biến sắc. Có thể tưởng tượng, trận chiến xông cửa thành của Mặt Quỷ kịch liệt cỡ nào.
Lúc này Minh Châu càng hiểu rõ, Mặt Quỷ là hi vọng cuối cùng của các nàng.
Không ngờ, các nàng mới ra thành, liền gặp Đường Thiên dẫn một đám người, trên dưới Tiết phủ không khỏi mừng rỡ vô cùng.
"Mặt Quỷ đại nhân, Minh Châu có mắt không tròng, những ngày này thất lễ với đại nhân, tội đáng chết vạn lần! Còn thỉnh đại nhân cho Tiết phủ một cơ hội, để bọn ta có thể được ở dưới trướng đại nhân dốc lực, lấy công chuộc tội! Trên dưới Tiết phủ ta, hết lòng nghe đại nhân sai sử!"
Minh Châu trông thấy Đường Thiên, không có nửa điểm do dự, dịu dàng cúi đầu làm đại lễ.
Tiết phủ nhập vào Lô gia, kết quả có thể nghĩ mà biết, tuyệt đối vô cùng thê thảm, chỉ sợ những tỷ muội này, đều chạy không thoát vận mệnh làm đồ chơi. Tiết phủ cũng sẽ bị tách rời, bí thuật chăn nuôi Kim Cương tằm, cũng sẽ rơi vào trong tay Lô gia.
Khi Minh Châu nghĩ hết lợi hại trong đó thật rõ ràng, bỗng nhiên phát hiện, đầu nhập vào Mặt Quỷ nhìn như mạo hiểm, trên thực tế lại là một lựa chọn tốt hơn. Mặt Quỷ sống tại Tiết phủ nhiều ngày như vậy, lấy thực lực của hắn, nếu động sắc tâm, vậy không ai có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn. Thế nhưng là Mặt Quỷ không có chút hành động nào, lại xem mỹ nhân Hàn Băng Ngưng nữa, Tiết Minh Châu càng thêm yên tâm.
Mặt quỷ thực lực bản thân mạnh mẽ, đánh bại Bổn Sâm, giết Ngụy Trạch, diệt hết Cung bộ, thực lực như vậy cho dù không bằng Tần Trẫm, nhưng cũng là cấp bậc cường giả. Huống chi, Mặt Quỷ lại còn là thủ lĩnh Linh bộ, một khi hắn có thể giải cứu thuộc hạ, thực lực của hắn liền sẽ kịch liệt bành trướng.
Càng phân tích, Minh Châu càng khiếp sợ, nàng phát hiện, trên người Mặt Quỷ cất dấu khả năng cải biến cơ cấu toàn bộ Tội vực.
Đường Thiên sửng sốt, không lập tức đáp ứng, mà là hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Minh Châu liền đem sự tình xảy ra trong khoảng thời gian này đơn giản nói qua một lần, thản nhiên nói: "Chúng ta đã không có biện pháp khác, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đại nhân ngài có thể giúp chúng ta yên tâm. Bọn ta nương nhờ ở dưới sự che chở của đại nhân, toàn bộ tài sản, vật tư, nhân lực, đều do đại nhân điều hành, chỉ mong đại nhân cho chúng ta một cơ hội."
Đường Thiên đang suy nghĩ làm thế nào lấy được Kim cương sa từ Tiết gia, chính là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn chút công lao.
Hắn gật đầu đồng ý: "Được! Đúng rồi, Kim cương sa các ngươi mang đến không?"
Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tất cả đều mang đến rồi."
"Vậy thì tốt rồi!" Trên mặt Đường Thiên không che giấu được vẻ vui mừng.
Minh Châu có chút kỳ quái, Mặt Quỷ đại nhân vậy mà lại thích Kim cương sa như thế? Lần trước Mặt quỷ đại nhân nguyện ý vì một túi nhỏ Kim cương sa mà đập vỡ Huyền thiết thạch, nàng không cảm thấy có gì lạ, hiện tại biết rõ thân phận đại nhân, đại nhân lại hỏi Kim cương sa đầu tiên, đại nhân coi trọng Kim cương sa có hơi khác thường a.
Nếu như Thiết Hạt có thể nghe thấy ý nghĩ trong lòng Minh Châu, hắn nhất định sẽ ở trong lòng kêu khóc gào thét, người đập vỡ Huyền thiết thạch, là ta là ta chỉ là ta...
Tiết lão thái thái nghe thấy hai người đối thoại, từ trên xe đi xuống: "Vừa rồi lão thân nghe đại nhân nói tới Kim cương sa?"
"Lão phu nhân ngươi khỏe chứ." Đường Thiên gật đầu: "Đúng vậy."
Lão thái thái có chút kích động, bà bảo tất cả xung quanh đều lui về phía sau, mới mở miệng hỏi: "Không biết đại nhân muốn Kim cương sa có công dụng gì?"
"Bởi vì bên trong Kim cương sa có Sinh mệnh tinh nguyên a." Đường Thiên không giấu giếm.
Tiết Minh Châu mở to hai mắt, khuôn mặt không thể tin được, thất thanh kinh hô: "Sinh mệnh tinh nguyên? Sao có thể? Bên trong Kim cương sa sao có thể có Sinh mệnh tinh nguyên?"
Kim cương sa nàng cực kỳ biết rõ, từ nhỏ đã biết, Kim cương sa có thể dùng để chế tác binh khí, chưa từng nghe ai nói, trong Kim cương sa vậy mà lại có Sinh mệnh tinh nguyên!
Đường Thiên nhìn Minh Châu vô cùng kích động, có chút kinh ngạc: "Các ngươi không biết sao?"
"Ông trời mở mắt! Ông trời mở mắt!" Lão thái thái kích động đến mức nói năng lộn xộn, nước mắt giàn dụa: "Trời không diệt Tiết gia ta! Cái này là ông trời không diệt Tiết gia ta!"
Vẻ mặt Đường Thiên dại ra nhìn hai người, hắn rất không minh bạch tình huống.
Lão thái thái chậm rãi bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Đại nhân đã có nơi đặt chân chưa?"
Đường Thiên lắc đầu: "Không có, ta còn đang muốn hỏi các ngươi chứ? Các ngươi đối với nơi đây tương đối quen thuộc, có nơi nào đặt chân tốt hay không?"
"Cách nơi này không xa, có một tòa cổ bảo hoang phế của tổ tiên Tiết gia, tên là Ánh Sơn bảo. Hơi hơi thu dọn, liền có thể làm một nơi đặt chân không tệ. Hơn nữa địa hình phòng ngự vẫn còn bảo lưu tương đối, đại nhân người xem như thế nào?" Tiết lão thái thái nói.
"Có chỗ như vậy? Vậy quá tốt rồi!" Trên mặt Đường Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Chúng ta đây đang đến Ánh Sơn bảo, đại nhân nói vậy có rất nhiều nghi hoặc, đợi chúng ta ở Ánh Sơn bảo ổn định xong, lại để lão thân chậm rãi trao đổi, được không?" Lão thái thái vô cùng kích động, tuổi lại lớn, lúc này trên mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi.
"Không có việc gì không có việc gì." Đường Thiên liên tục xua tay: "Bí mật của các ngươi không cần nói cho ta biết. Hiện tại chúng ta nhanh chóng tới Ánh Sơn bảo đi."
Có Linh bộ gia nhập vào đoàn xe, tốc độ đoàn xe đột nhiên tăng nhiều. Trên dưới Tiết phủ, lúc này mới hiểu ra Linh bộ khổ tù vì sao được các nhà khác coi trọng như thế. Đường núi gồ ghề khó đi, tốc độ đoàn xe chậm như rùa, nhưng mà Linh bộ ai nấy lực lớn vô cùng, có thể dễ như trở bàn tay mà nâng xe lên.
Mà cái gã gia hỏa nhìn như man ngưu, nói chuyện oang oang kêu to kia, thật là kinh khủng, một tay có thể xách một chiếc xe chất đầy hàng hóa.
Trên đường gặp phải mấy con dã thú, cũng bị chặt như cắt dưa, thái rau, con đường vậy mà lại thoải mái lạ thường.
Khi nhìn thấy Ánh Sơn bảo trên đỉnh núi thì đội xe hoan hô như sấm.
Ánh Sơn bảo cỏ hoang mọc thành bụi, khắp nơi có thể thấy dây leo quấn quanh, vừa nhìn đã biết rất nhiều năm không có ai ở. Nhưng mà đám người Đường Thiên lại con mắt sáng ngời, tuy rằng tình cảnh vô cùng hoang tàn, nhưng mà thạch bảo chỉnh thể kết cấu lại vẫn bảo trì rất hoàn chỉnh. Hơn nữa có thể nhìn ra, lúc đầu người thiết kế tòa thạch bảo này phí rất nhiều tâm tư, rất nhiều bố trí đều có thể nhìn ra được có huyền cơ khác. [Bạn đang đọc truyện được dịch tại Bachngocsach.com]
Địa phương như vậy, đúng là một điểm đặt chân tuyệt hảo.
Trên đường Đường Thiên thảo luận với Nhiếp Thu, Linh bộ hiện tại không đủ sức chiến đấu. Bọn họ cũng chưa lĩnh ngộ pháp tắc, chiến đấu thế nào, Nhiếp Thu cũng cần có thời gian tìm tòi. Nếu là một mình Đường Thiên, tại Tử Quyên thành huyên náo long trời lở đất cũng không có vấn đề, để tìm một chỗ một trốn Tần gia cũng không dễ dàng tìm được.
Bọn họ hơn sáu mươi người, nếu như ở trong thành, mục tiêu quá lớn, căn bản không có khả năng hoàn mỹ mà ẩn dấu. Một khi bị Tần gia tìm đến, bọn họ liền rơi vào cục diện bị động.
Hơn nữa lần này Đường Thiên náo động quá lớn, Tần gia nhất định sẽ tiếp thu giáo huấn, muốn dùng lại phương thức đánh lén, khả năng thành công rất thấp. Trái lại, Tần gia ăn quả lỗ lớn như vậy, lần sau hoặc là không động, nếu đã động tất nhiên lôi đình vạn quân, không bao giờ lại phạm sai lầm mạo hiểm khinh suất.
Một điểm dừng chân thích hợp, trở thành yêu cầu rất cấp bách với tình hình trước mắt.
Có một điểm dừng chân thích hợp, một đoạn thời gian hòa hoãn, Đường Thiên có thể chỉ cho mọi người làm thế nào nhanh chóng lĩnh ngộ pháp tắc,làm thế nào đối phó cường giả Tội vực. Nhân số bọn họ quá ít, không chịu nổi thương vong lớn, hơn nữa một khi bọn họ tìm tòi ra con đường phương pháp thích hợp, bọn họ sẽ càng đánh càng mạnh.
Đường Thiên cảm thấy Nhiếp Thu nói rất đúng.
Nếu như một mình hắn đi khiêu chiến Tần Trẫm hắn không sợ, đánh không lại có thể chạy. Thế nhưng có thêm sáu mươi người, trái lại khó mà dùng phương thức chiến đấu như vậy rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng cực kỳ có lòng tin.
Đám A Mạc Lý đều là linh năng lượng thể, nơi này là chiến trường trời sinh của bọn họ, chỉ cần thời gian rất ngắn, mọi người có thể thích ứng chiến trường này. Huống chi, còn có Kim cương sa, một số lượng lớn sinh mệnh tinh nguyên bổ sung có thể khiến cho bọn họ trở nên càng cường đại.
Bọn họ ai nấy đều là dũng cảm không sợ như thế, bọn họ ai nấy chiến ý đều là dâng trào như thế .
Thời kì một mình chiến đấu hăng hái đã kết thúc, hiện tại, là cùng mọi người sóng vai chiến đấu.
Đường Thiên nhìn thạch bảo chung quanh hoang vắng rách nát, trong lòng hào khí vạn trượng.
Đại hùng Linh bộ, chinh phục Tội vực, bắt đầu!
Bình luận facebook