Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 774
"Dám coi thường chúng ta sao? Ánh mắt những người này đúng là không ra gì."
Bạch Việt bộ dạng uể oải như mới ngủ dậy nói. Hai mươi năm trước hắn đã trở thành một danh tướng, Bạch Nhan binh đoàn dưới trướng cũng là một trong ba hoàng kim binh đoàn ở Nam vực.
Bạch Nha binh đoàn không giống hai hoàng kim binh đoàn còn lại có được truyền thừa cùng lịch sử từ xưa, binh đoàn này mới thăng cấp thằng binh đoàn hoàng kim được 5 năm.
Cuộc đời của Bạch Việt cũng khá thú vị, từ nhỏ tới khi học xong đều thuộc dạng bướng bỉnh. Hắn là bạn học của Tạ Vũ An nhưng không được như Tạ Vũ An-giỏi giang đa tài, hắn chỉ luôn chép bài, gian lận thi cử trở thành một trong những học sinh cá biệt nhất của trường học. Nếu không phải do nể mặt Bạch gia thì hắn đã sớm bị đuổi khỏi trường.
Đến cả Bạch gia cũng không ai nghĩ tới tương lai của Bạch gia sẽ dựa vào một kẻ như thế.
Lúc hắn tốt nghiệp cũng đã đủ 16 tuổi, hắn trở về nhà, ngay lập tức tìm gia chủ xin được thành lập binh đoàn, làm ồn ào chỉ vì muốn thành lập binh đoàn cho riêng mình. Yêu cầu đó rất dễ dàng bị bác bỏ, nhưng không nghĩ tới Bạch Việt không chịu buông tha ý tưởng đó, không quản ngày đêm xin xỏ, lẽo nhẽo. Bạch gia chủ cùng các trưởng lão không thể chịu nổi đành đồng ý để đuổi tên quỷ này đi.
Không ai coi trọng việc hắn xây dựng binh đoàn vì họ nghĩ Bạch Việt chỉ có hứng thú nhất thời mà thôi. Hơn nữa binh đoàn dễ dàng xây dựng như thế sao? Các vấn đề như: tiền, nhân lực,trang bị, ... không phải là vấn đề thiếu niêu một 16 tuổi có thể giải quyết.
Bạch Việt dựa vào cái gì để tốt nghiệp? Gia chủ cùng với các vị trưởng lão rõ hơn ai hết.
Dù sao cũng chỉ là một cái binh đoàn trên danh nghĩa thôi, để cho hắn ngịch ngợm cho đã đi.
Không thể tưởng tượng được hắn thật sự xây dựng một binh đoàn, gia chủ cùng các trương lão cũng phải kinh ngạc, kinh ngạc một chút thôi. Họ đều cho rằng chỉ có hình thức như trò trẻ con.
Được rồi, chỉ cần bọn chúng vui vẻ mà chơi là tốt rồi.
Bạch Việt rất to gan, dám đem binh đoàn mới xây dựng của mình đi tìm hải tặc để chiến đấu. Cả Bạch gia, tất cả đều giật mình, vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi, không chút kết quả nào.
Hơn nửa năm trôi qua, Bạch gia cho rằng Bạch Việt đã gặp bất hạnh thì Bạch Việt mang theo binh đoàn thương tích đầy mình trở về như kỳ tích.
Từ đó , Bạch Nha binh đoàn bắt đầu được lãnh đạo Bạch gia chú ý. Cứ chiến là thắng, dù không trải qua trận chiến nổi danh thế gian, nhưng kẻ thù của hắn cũng rất nhiều. Bạch Nha binh đoàn không ngừng phát triển mạnh mẽ, từ Đồng thau binh đoàn lên tới Bạch ngân binh đoàn, cuối cùng năm trước, tiến thân hàng ngũ hoàng kim binh đoàn.
Không ôn hòa cẩn thận như Tạ Vũ An, tính cách Bạch Việt làm việc mạo hiểm, túc trí đa mưu, có xưng hào là【 Nam vực chi hồ 】.
Nhưng thật sự không ai coi trọng hắn.
Ba đại quân của Quang minh châu, Câu Thành Văn Đao, Thu Húc Hoa, Mạc Tâm ba đạo đại quân như ba cái mũi tên cùng tiến.
Phía Câu Thành Văn Đao thanh thế lớn, ngoại trừ Tạ Vũ An ở phòng tuyến thứ nhất của Nam minh, đều sụp đổ chỉ trong một đêm. Cái này cũng khiến mọi người đều có thể thấy rõ ràng, giữa Nam minh và Quang minh châu có khoảng cách không thể vượt qua.
Mọi người đều thấy tương lai của Nam minh rất bi quan, việc Nam minh rơi vào tay giặc chỉ là vấn đề thời gian.
Thu Húc Hoa gặp phải Nam vực đệ nhất binh đoàn, đứng đầu ba hoàng kim binh đoàn, Thánh Tháp binh đoàn. Đối diện đối thủ nổi danhđã lâu, thiếu niên thiên tài hơn người không chút nào rơi vào hạ phong, hai bên có qua có lại, có thắng có thua.
Mà Mạc Tâm lại chỉ huy binh đoàn của mình đánh bại hoàng kim binh đoàn.
Nam phong binh đoàn chiến bại, tạo ra danh tiếng vượt qua việc phòng tuyến Nam minh bị sụp đổ. Ngay từ đầu, không có ai tin tưởng Nam minh có thể ngăn cản được đại quan của Quang Minh châu, cũng không ai nghĩ Quang Minh châu chỉ vì Nam minh mà đến.
Quang Minh châu gây chiến tranh lớn như thế, sao có thể chỉvì một cái nho nhỏ Nam minh?
Toàn bộ người Nam vực đều cho rằng mục tiêu của Quang Minh châu căn bản không phải Nam minh mà là toàn bộ Nam vực. Quang Minh châu đã có tham vọng với Nam vực từ lâu.Sau thời gian đầu rối loạn, các thế lực ở Nam vực rất nhanh có phản ứng, tất cả đều chung tay bảo vệ Nam vực!
Thánh Tháp binh đoàn và Nam Phong binh đoàn dũng mãnh xuất quân.
Nam vực chiến lực hơi yếu, mọi người ai cũng rõ, đối với Quang Minh châu có điểm kiêng kỵ, việc Quang Minh châu chỉ xuất ra ba hoàng kim binh đoàn thì trên lý thuyết hai bên có lực lượng khá tương đồng.
Có lực lượng khá cân bằng như vậy thì có thể quyết đâu một trận.
Quyết đấu giữa Hoàng kim binh đoàn trong lịch sử là cực kỳ hiếm thấy.
Khi Nam Phong binh đoàn gặp phải chiến bại, thiệt hại khá lớn thì toàn bộ Nam vực đều hết sức kinh ngạc. Nếu so sánh lực công kích mạnh mẽ của Câu Thành Văn Đao hay so sánh cùng Thu Húc Hoa tài trí hơn nười thì Mạc Tâm chẳng có điểm gì quá nổi bật. Kết quả kẻ không có gì nổi bật này lại đánh một trận thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, mạnh nhất trong ba người.
Hoang mang tràn ngập tại Nam vực.
Cùng là hoàng kim binh đoàn, chính lực hai bên lại chênh lệch lớn như thế? Không giống như Bạch Nha binh đoàn chỉ mới lên cấp, Nam Phong binh đoàn là binh đoàn có lịch sử lâu đời không ai có thể tưởng tượng Nam Phong binh đoàn thảm bại.
Ngay cả Nam Phong binh đoàn cũng không phải đối thủ của Mạc TÂm, chẳng ai đánh gá Bạch Việt có thể đánh bại Mạc Tâm.
Ngày nào cũng có tin tức hết sức bi quan như Nam vực đã bại, ngay cả việc Bạch Việt trợ giúp cũng không có nhắc tới.
"Thanh danh của chúng ta quá thấp." Đọc xong tin tức mới, Quan Cận bình tĩnh nói, hắn là sĩ quan phụ tá của Bạch Việt, một trong những nguyên lão của Bạch Nha binh đoàn.
Bạch Việt thích tự do tự tại Quan Cận làm việc cẩn thận, hai người hợp tác là đúng là không thể chê.
"Không sai." Bạch Việt gác chân ở trên bàn, cả người không có theo khuôn mẫu nào cả, nửa trên bàn nửa dưới ghế, giọng lười biếng: "Bị người coi thường như thế, sao có thể không để ý?"
Bộ dáng ngươi như vậy là để ý sao?
Quan Cận cố nén bực dọc, mắt trợn trắng, rót cho mình một chén trà nóng làm trơn cổ họng: "Mạc Tâm không dễ đối phó."
"Chúng ta sẽ không đi đối phó hắn." Bạch Việt thuận miệng nói.
"Không đi đối phó hắn?" Quan Cận không tự chủ bỏ chén trà xuống, nhăn trán: "Ngoại trừ chúng ta, không ai có thể chống đỡ được hắn."
"Vì cái gì phải ngăn cản hắn?" Bạch Việt hỏi ngược lại.
Quan Cận ngây ngẩn cả người.
"Quang Minh châu nói rồi, mục tiêu của bọn họ là Nam minh a."
Quan Cận vô ý thức phản bác: "Không có khả năng, một Nam minh không đáng bọn họ xuất động nhiều binh đoàn như vậy. Hơn nữa, nếu như là vì Nam minh, bọn họ căn bản không cần phải binh phân ba đường."
"Đáng giá hay không đáng giá, chỉ có chính bọn họ biết rõ." Bạch Việt ngáp một cái: "Hiện tại toàn bộ Nam vực đều tin tưởng bọn hắn là nhằm về phía toàn bộ Nam vực mà tới, sẽ không nghĩ tới, vạn nhất nhân gia thực sự là hướng về phía Nam minh thì sao chứ? Binh phân ba đường rất dễ giải thích a, chính diện bày không ra nhiều binh đoàn như vậy. Hơn nữa, ngươi xem, hiện tại có người trợ giúp Nam minh sao? Không có, vì cái gì? Lực lượng của mọi người bị Mạc Tâm cùng Thu Húc Hoa hấp dẫn rồi."
Quan Cận mặt lộ vẻ nghiêm trọng, hắn đối với phán đoán của Bạch Việt xưa nay tín phục, cái gia hỏa này tuy rằng nhìn qua không nghiêm chỉnh, nhưng mà phán đoán đối với chiến cuộc, có trực giác cực kỳ nhạy cảm, cơ hồ chưa từng có lầm lỗi.
"Chúng ta đi trợ giúp Nam minh?" Quan Cận không khỏi hỏi.
"Không đi." Bạch Việt qua loa hoạt động thân thể một cái, nghĩ đến Đường Thiên đám người kia, buồn ngủ trên mặt tiêu thất không ít, lộ ra mấy phần cười nhạt: "Quang Minh châu cùng Nam vực, đều quá coi thường Thương châu rồi."
"Nam minh vừa mới trải qua một trận tan tác." Quan Cận nhắc nhở Bạch Việt, ngay lập tức nói: "Lão đồng học của ngươi đánh được không tệ."
"Ta hiểu hắn, hắn có bản lĩnh đó." Bạch Việt biểu tình cũng trở nên nghiêm chỉnh: "Hắn là cái loại người này, chỉ cần ngươi cho hắn kỳ ngộ, hắn nhất định sẽ nắm lấy. Nam minh tan tác chỉ có thể nói rõ bọn họ là một đám người mới thôi, nhưng bọn họ có một vị thống suất đỉnh cấp."
"Thống suất đỉnh cấp?" Quan Cận có chút ngoài ý muốn, Bạch Việt mắt cao hơn đỉnh, rất ít khi hắn đánh giá cao một ai như thế.
Bạch Việt vỗ trán: "Quên rồi, là hai gã!"
Quan Cận bắt đầu cảm thấy tên này đang đùa mình rồi, thống suất đỉnh cấp thực sự là cải trắng trên đường sao?
Bạch Việt nhìn thấy vẻ mặt Quan Cận không phải quá dễ nhìn, đánh cái ha ha: "Không cần tính toán những thứ này rồi. Nam minh rất yếu, nhưng Thương châu rất cường. Quang minh châu cho rằng Câu Thành Văn Đao một người là đủ, bọn họ khẳng định sẽ chịu thiệt. Nói thật, ta tình nguyện đi đánh Quang Minh ngũ hổ, đi đánh Thánh Tháp, cũng không muốn sống mái với đám người Thương châu kia."
"Bởi vì thống suất của bọn họ rất xuất sắc?" Quan Cận hỏi lại.
"Không." Bạch Việt lắc đầu: "Là Mãnh Nam-một kẻ khó có thể nhận xét. Hắn không phải quá thông minh, nhưng chưa bao giờ sợ hãi, không biết sợ hãi, không biết lùi bước, dù cho nhìn không thấy hi vọng, hắn cũng sẽ không buông tha, đều sẽ liều mạng. Phần khí chất hắn mang đến cho Thương châu này, mới là đáng sợ nhất."
"Cho nên ngươi cảm thấy bọn họ có thể ngăn chặn Câu Thành Văn Đao?"
"Gia hỏa mà ngay cả ta đều cảm thấy khó chơi, này, ánh mắt này là người đang không tin ta sao?" Bạch Việt vẻ mặt khó chịu.
"Tuy rằng không rõ ngươi vì cái gì đối với bọn họ có lòng tin như thế, nhưng hi vọng phán đoán của ngươi chính xác." Quan Cận đã lười tranh cãi cùng cái gia hỏa này rồi, hắn gọn gàng dứt khoát hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Thánh Tháp binh đoàn." Bạch Việt vẻ mặt gian trá: "Hoàng kim binh đoàn mới như chúng ta, đương nhiên phải cùng theo lão đại ca. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy hai đánh một rất dễ chịu sao?"
Quan Cận ngây người ngẩn ngơ: "Vậy tựu tùy ý Mạc Tâm tiến vào Nam vực?"
"Tiến? Hắn sẽ không. Mạc Tâm làm người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm một mình thâm nhập. Đây không phải là Quang Minh châu, một mình thâm nhập, đường lui một khi bị chặt đứt, vậy hắn sẽ khóc không thành tiếng rồi." Bạch Việt bình thản nói.
Quan Cận lập tức ý thức được tác dụng từ phương pháp này của Bạch Việt: "Chúng ta cần phải che dấu tung tích, Quang Minh châu đối với Nam vực thâm nhập rất lợi hại (tai mắt khắp nơi). Nếu như chúng ta có thể đột nhiên xuất hiện tại bên sườn Thu Húc Hoa, hắn nhất định sẽ hoảng."
"Ai nha, ngươi đã biết rõ rồi, vậy ta không còn chuyện gì rồi. Ta ngủ trước."
Bạch Việt ngáp liên tục, mí mắt rũ xuống, không lâu thì đã ngáy o o.
Quan Cận đã thành thói quen, hắn bị cái ý nghĩ lớn mật này của Bạch Việt kích thích trở nên hưng phấn, hận không thể lập tức đi bố trí. Hắn hiện tại hiểu rõ, vì cái gì đường di chuyển của bọn họ kỳ quái như thế.
Hắn nhìn thoáng qua Bạch Việt đang ngủ, cái gia hỏa này lừa tất cả mọi người.
Bạch Việt có thể ngủ nhưng hắn không thể ngủ. Hai người hợp tác, Bạch Việt ra lệnh, làm việc chính là Quan Cận. Quan Cận làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tinh tế chu đáo, rất ít lỗi lầm có thể xảy ra.
Thu Húc Hoa, chúng ta tới rồi.
Bạch Việt bộ dạng uể oải như mới ngủ dậy nói. Hai mươi năm trước hắn đã trở thành một danh tướng, Bạch Nhan binh đoàn dưới trướng cũng là một trong ba hoàng kim binh đoàn ở Nam vực.
Bạch Nha binh đoàn không giống hai hoàng kim binh đoàn còn lại có được truyền thừa cùng lịch sử từ xưa, binh đoàn này mới thăng cấp thằng binh đoàn hoàng kim được 5 năm.
Cuộc đời của Bạch Việt cũng khá thú vị, từ nhỏ tới khi học xong đều thuộc dạng bướng bỉnh. Hắn là bạn học của Tạ Vũ An nhưng không được như Tạ Vũ An-giỏi giang đa tài, hắn chỉ luôn chép bài, gian lận thi cử trở thành một trong những học sinh cá biệt nhất của trường học. Nếu không phải do nể mặt Bạch gia thì hắn đã sớm bị đuổi khỏi trường.
Đến cả Bạch gia cũng không ai nghĩ tới tương lai của Bạch gia sẽ dựa vào một kẻ như thế.
Lúc hắn tốt nghiệp cũng đã đủ 16 tuổi, hắn trở về nhà, ngay lập tức tìm gia chủ xin được thành lập binh đoàn, làm ồn ào chỉ vì muốn thành lập binh đoàn cho riêng mình. Yêu cầu đó rất dễ dàng bị bác bỏ, nhưng không nghĩ tới Bạch Việt không chịu buông tha ý tưởng đó, không quản ngày đêm xin xỏ, lẽo nhẽo. Bạch gia chủ cùng các trưởng lão không thể chịu nổi đành đồng ý để đuổi tên quỷ này đi.
Không ai coi trọng việc hắn xây dựng binh đoàn vì họ nghĩ Bạch Việt chỉ có hứng thú nhất thời mà thôi. Hơn nữa binh đoàn dễ dàng xây dựng như thế sao? Các vấn đề như: tiền, nhân lực,trang bị, ... không phải là vấn đề thiếu niêu một 16 tuổi có thể giải quyết.
Bạch Việt dựa vào cái gì để tốt nghiệp? Gia chủ cùng với các vị trưởng lão rõ hơn ai hết.
Dù sao cũng chỉ là một cái binh đoàn trên danh nghĩa thôi, để cho hắn ngịch ngợm cho đã đi.
Không thể tưởng tượng được hắn thật sự xây dựng một binh đoàn, gia chủ cùng các trương lão cũng phải kinh ngạc, kinh ngạc một chút thôi. Họ đều cho rằng chỉ có hình thức như trò trẻ con.
Được rồi, chỉ cần bọn chúng vui vẻ mà chơi là tốt rồi.
Bạch Việt rất to gan, dám đem binh đoàn mới xây dựng của mình đi tìm hải tặc để chiến đấu. Cả Bạch gia, tất cả đều giật mình, vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi, không chút kết quả nào.
Hơn nửa năm trôi qua, Bạch gia cho rằng Bạch Việt đã gặp bất hạnh thì Bạch Việt mang theo binh đoàn thương tích đầy mình trở về như kỳ tích.
Từ đó , Bạch Nha binh đoàn bắt đầu được lãnh đạo Bạch gia chú ý. Cứ chiến là thắng, dù không trải qua trận chiến nổi danh thế gian, nhưng kẻ thù của hắn cũng rất nhiều. Bạch Nha binh đoàn không ngừng phát triển mạnh mẽ, từ Đồng thau binh đoàn lên tới Bạch ngân binh đoàn, cuối cùng năm trước, tiến thân hàng ngũ hoàng kim binh đoàn.
Không ôn hòa cẩn thận như Tạ Vũ An, tính cách Bạch Việt làm việc mạo hiểm, túc trí đa mưu, có xưng hào là【 Nam vực chi hồ 】.
Nhưng thật sự không ai coi trọng hắn.
Ba đại quân của Quang minh châu, Câu Thành Văn Đao, Thu Húc Hoa, Mạc Tâm ba đạo đại quân như ba cái mũi tên cùng tiến.
Phía Câu Thành Văn Đao thanh thế lớn, ngoại trừ Tạ Vũ An ở phòng tuyến thứ nhất của Nam minh, đều sụp đổ chỉ trong một đêm. Cái này cũng khiến mọi người đều có thể thấy rõ ràng, giữa Nam minh và Quang minh châu có khoảng cách không thể vượt qua.
Mọi người đều thấy tương lai của Nam minh rất bi quan, việc Nam minh rơi vào tay giặc chỉ là vấn đề thời gian.
Thu Húc Hoa gặp phải Nam vực đệ nhất binh đoàn, đứng đầu ba hoàng kim binh đoàn, Thánh Tháp binh đoàn. Đối diện đối thủ nổi danhđã lâu, thiếu niên thiên tài hơn người không chút nào rơi vào hạ phong, hai bên có qua có lại, có thắng có thua.
Mà Mạc Tâm lại chỉ huy binh đoàn của mình đánh bại hoàng kim binh đoàn.
Nam phong binh đoàn chiến bại, tạo ra danh tiếng vượt qua việc phòng tuyến Nam minh bị sụp đổ. Ngay từ đầu, không có ai tin tưởng Nam minh có thể ngăn cản được đại quan của Quang Minh châu, cũng không ai nghĩ Quang Minh châu chỉ vì Nam minh mà đến.
Quang Minh châu gây chiến tranh lớn như thế, sao có thể chỉvì một cái nho nhỏ Nam minh?
Toàn bộ người Nam vực đều cho rằng mục tiêu của Quang Minh châu căn bản không phải Nam minh mà là toàn bộ Nam vực. Quang Minh châu đã có tham vọng với Nam vực từ lâu.Sau thời gian đầu rối loạn, các thế lực ở Nam vực rất nhanh có phản ứng, tất cả đều chung tay bảo vệ Nam vực!
Thánh Tháp binh đoàn và Nam Phong binh đoàn dũng mãnh xuất quân.
Nam vực chiến lực hơi yếu, mọi người ai cũng rõ, đối với Quang Minh châu có điểm kiêng kỵ, việc Quang Minh châu chỉ xuất ra ba hoàng kim binh đoàn thì trên lý thuyết hai bên có lực lượng khá tương đồng.
Có lực lượng khá cân bằng như vậy thì có thể quyết đâu một trận.
Quyết đấu giữa Hoàng kim binh đoàn trong lịch sử là cực kỳ hiếm thấy.
Khi Nam Phong binh đoàn gặp phải chiến bại, thiệt hại khá lớn thì toàn bộ Nam vực đều hết sức kinh ngạc. Nếu so sánh lực công kích mạnh mẽ của Câu Thành Văn Đao hay so sánh cùng Thu Húc Hoa tài trí hơn nười thì Mạc Tâm chẳng có điểm gì quá nổi bật. Kết quả kẻ không có gì nổi bật này lại đánh một trận thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, mạnh nhất trong ba người.
Hoang mang tràn ngập tại Nam vực.
Cùng là hoàng kim binh đoàn, chính lực hai bên lại chênh lệch lớn như thế? Không giống như Bạch Nha binh đoàn chỉ mới lên cấp, Nam Phong binh đoàn là binh đoàn có lịch sử lâu đời không ai có thể tưởng tượng Nam Phong binh đoàn thảm bại.
Ngay cả Nam Phong binh đoàn cũng không phải đối thủ của Mạc TÂm, chẳng ai đánh gá Bạch Việt có thể đánh bại Mạc Tâm.
Ngày nào cũng có tin tức hết sức bi quan như Nam vực đã bại, ngay cả việc Bạch Việt trợ giúp cũng không có nhắc tới.
"Thanh danh của chúng ta quá thấp." Đọc xong tin tức mới, Quan Cận bình tĩnh nói, hắn là sĩ quan phụ tá của Bạch Việt, một trong những nguyên lão của Bạch Nha binh đoàn.
Bạch Việt thích tự do tự tại Quan Cận làm việc cẩn thận, hai người hợp tác là đúng là không thể chê.
"Không sai." Bạch Việt gác chân ở trên bàn, cả người không có theo khuôn mẫu nào cả, nửa trên bàn nửa dưới ghế, giọng lười biếng: "Bị người coi thường như thế, sao có thể không để ý?"
Bộ dáng ngươi như vậy là để ý sao?
Quan Cận cố nén bực dọc, mắt trợn trắng, rót cho mình một chén trà nóng làm trơn cổ họng: "Mạc Tâm không dễ đối phó."
"Chúng ta sẽ không đi đối phó hắn." Bạch Việt thuận miệng nói.
"Không đi đối phó hắn?" Quan Cận không tự chủ bỏ chén trà xuống, nhăn trán: "Ngoại trừ chúng ta, không ai có thể chống đỡ được hắn."
"Vì cái gì phải ngăn cản hắn?" Bạch Việt hỏi ngược lại.
Quan Cận ngây ngẩn cả người.
"Quang Minh châu nói rồi, mục tiêu của bọn họ là Nam minh a."
Quan Cận vô ý thức phản bác: "Không có khả năng, một Nam minh không đáng bọn họ xuất động nhiều binh đoàn như vậy. Hơn nữa, nếu như là vì Nam minh, bọn họ căn bản không cần phải binh phân ba đường."
"Đáng giá hay không đáng giá, chỉ có chính bọn họ biết rõ." Bạch Việt ngáp một cái: "Hiện tại toàn bộ Nam vực đều tin tưởng bọn hắn là nhằm về phía toàn bộ Nam vực mà tới, sẽ không nghĩ tới, vạn nhất nhân gia thực sự là hướng về phía Nam minh thì sao chứ? Binh phân ba đường rất dễ giải thích a, chính diện bày không ra nhiều binh đoàn như vậy. Hơn nữa, ngươi xem, hiện tại có người trợ giúp Nam minh sao? Không có, vì cái gì? Lực lượng của mọi người bị Mạc Tâm cùng Thu Húc Hoa hấp dẫn rồi."
Quan Cận mặt lộ vẻ nghiêm trọng, hắn đối với phán đoán của Bạch Việt xưa nay tín phục, cái gia hỏa này tuy rằng nhìn qua không nghiêm chỉnh, nhưng mà phán đoán đối với chiến cuộc, có trực giác cực kỳ nhạy cảm, cơ hồ chưa từng có lầm lỗi.
"Chúng ta đi trợ giúp Nam minh?" Quan Cận không khỏi hỏi.
"Không đi." Bạch Việt qua loa hoạt động thân thể một cái, nghĩ đến Đường Thiên đám người kia, buồn ngủ trên mặt tiêu thất không ít, lộ ra mấy phần cười nhạt: "Quang Minh châu cùng Nam vực, đều quá coi thường Thương châu rồi."
"Nam minh vừa mới trải qua một trận tan tác." Quan Cận nhắc nhở Bạch Việt, ngay lập tức nói: "Lão đồng học của ngươi đánh được không tệ."
"Ta hiểu hắn, hắn có bản lĩnh đó." Bạch Việt biểu tình cũng trở nên nghiêm chỉnh: "Hắn là cái loại người này, chỉ cần ngươi cho hắn kỳ ngộ, hắn nhất định sẽ nắm lấy. Nam minh tan tác chỉ có thể nói rõ bọn họ là một đám người mới thôi, nhưng bọn họ có một vị thống suất đỉnh cấp."
"Thống suất đỉnh cấp?" Quan Cận có chút ngoài ý muốn, Bạch Việt mắt cao hơn đỉnh, rất ít khi hắn đánh giá cao một ai như thế.
Bạch Việt vỗ trán: "Quên rồi, là hai gã!"
Quan Cận bắt đầu cảm thấy tên này đang đùa mình rồi, thống suất đỉnh cấp thực sự là cải trắng trên đường sao?
Bạch Việt nhìn thấy vẻ mặt Quan Cận không phải quá dễ nhìn, đánh cái ha ha: "Không cần tính toán những thứ này rồi. Nam minh rất yếu, nhưng Thương châu rất cường. Quang minh châu cho rằng Câu Thành Văn Đao một người là đủ, bọn họ khẳng định sẽ chịu thiệt. Nói thật, ta tình nguyện đi đánh Quang Minh ngũ hổ, đi đánh Thánh Tháp, cũng không muốn sống mái với đám người Thương châu kia."
"Bởi vì thống suất của bọn họ rất xuất sắc?" Quan Cận hỏi lại.
"Không." Bạch Việt lắc đầu: "Là Mãnh Nam-một kẻ khó có thể nhận xét. Hắn không phải quá thông minh, nhưng chưa bao giờ sợ hãi, không biết sợ hãi, không biết lùi bước, dù cho nhìn không thấy hi vọng, hắn cũng sẽ không buông tha, đều sẽ liều mạng. Phần khí chất hắn mang đến cho Thương châu này, mới là đáng sợ nhất."
"Cho nên ngươi cảm thấy bọn họ có thể ngăn chặn Câu Thành Văn Đao?"
"Gia hỏa mà ngay cả ta đều cảm thấy khó chơi, này, ánh mắt này là người đang không tin ta sao?" Bạch Việt vẻ mặt khó chịu.
"Tuy rằng không rõ ngươi vì cái gì đối với bọn họ có lòng tin như thế, nhưng hi vọng phán đoán của ngươi chính xác." Quan Cận đã lười tranh cãi cùng cái gia hỏa này rồi, hắn gọn gàng dứt khoát hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Thánh Tháp binh đoàn." Bạch Việt vẻ mặt gian trá: "Hoàng kim binh đoàn mới như chúng ta, đương nhiên phải cùng theo lão đại ca. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy hai đánh một rất dễ chịu sao?"
Quan Cận ngây người ngẩn ngơ: "Vậy tựu tùy ý Mạc Tâm tiến vào Nam vực?"
"Tiến? Hắn sẽ không. Mạc Tâm làm người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm một mình thâm nhập. Đây không phải là Quang Minh châu, một mình thâm nhập, đường lui một khi bị chặt đứt, vậy hắn sẽ khóc không thành tiếng rồi." Bạch Việt bình thản nói.
Quan Cận lập tức ý thức được tác dụng từ phương pháp này của Bạch Việt: "Chúng ta cần phải che dấu tung tích, Quang Minh châu đối với Nam vực thâm nhập rất lợi hại (tai mắt khắp nơi). Nếu như chúng ta có thể đột nhiên xuất hiện tại bên sườn Thu Húc Hoa, hắn nhất định sẽ hoảng."
"Ai nha, ngươi đã biết rõ rồi, vậy ta không còn chuyện gì rồi. Ta ngủ trước."
Bạch Việt ngáp liên tục, mí mắt rũ xuống, không lâu thì đã ngáy o o.
Quan Cận đã thành thói quen, hắn bị cái ý nghĩ lớn mật này của Bạch Việt kích thích trở nên hưng phấn, hận không thể lập tức đi bố trí. Hắn hiện tại hiểu rõ, vì cái gì đường di chuyển của bọn họ kỳ quái như thế.
Hắn nhìn thoáng qua Bạch Việt đang ngủ, cái gia hỏa này lừa tất cả mọi người.
Bạch Việt có thể ngủ nhưng hắn không thể ngủ. Hai người hợp tác, Bạch Việt ra lệnh, làm việc chính là Quan Cận. Quan Cận làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tinh tế chu đáo, rất ít lỗi lầm có thể xảy ra.
Thu Húc Hoa, chúng ta tới rồi.
Bình luận facebook