Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Cửa vào là một cánh cửa đá cũ nát.
Nơi đây đầy mạng nhện và bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết tích những người đi trước và ngẫu nhiên còn thấy thêm xác của vài kẻ bất tài đã từng phiêu lưu mà thiệt mạng. Mấy hành lang dài, sâu hun hút xuất hiện trong mắt Binh và Đường Thiên, nó làm Đường Thiên chú ý cũng do loại vật liệu xây hành lang khá giống khối nham thạch màu đỏ ở bên ngoài kia.
Nét mặt Binh lộ vẻ ngưng trọng: "Đi theo ta, nhớ phải cẩn thận."
"Binh đại thúc đã từng đến đây à?" Đường Thiên nhỏ giọng hỏi. Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng hắn không sợ hãi.
Binh lơ lửng trôi nhanh tới trước, đồng thời đáp: "Đã từng tới. Trước kia nó là trụ sở của binh đoàn, bên trong đặt một kho vũ khí, vì thế có khá nhiều cơ quan."
"Cơ quan?" Đường Thiên mở to mắt, rồi đảo loạn quan sát xung quanh.
Nha Nha nằm trên vai Đường Thiên cũng bắt chước hắn, đôi má rung rung, sau đó trợn tròn cặp mắt nhỏ rồi đảo loạn lên. Cũng không biết hồn thạch bị nó lấy từ khi nào, còn trên tay thì đang cầm cung tên nhỏ.
"Ơ?" Binh chợt phát giác một chuyện, liền hừ lạnh một tiếng: "Đằng sau chúng ta có người."
"Có người?" Trong mắt Đường Thiên lộ vẻ cảnh giác.
Toàn thân Binh tràn ngập hàn ý, gã không tiến vào hành lang mà lặng lẽ đi tới sát vách tường trước mặt. Cũng chẳng biết gã mò mẫm chỗ nào, bỗng dưng toàn bộ vách đá "kịch, kịch, kịch" rời khỏi nền, để lộ ra một hành lang màu vàng.
Đường Thiên nuốt một ngụm nước miếng nhìn cái hàng lang được làm hoàn toàn bằng đồng, đã qua nhiều năm như thế mà không có một lớp gỉ nào. Những viên gạch nền tuyệt đẹp được khắc họa tiết cổ xưa trải khắp hành lang, nhưng lại phủ đầy bụi bặm từ từ xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Từng cái đèn dẫn đường nhỏ cỡ cái chén ở trên vách thi nhau mà sáng, kéo dài tới tận cuối hành lang.
"Khá tốt, không có bị hỏng."
Đường Thiên nghe ra Binh đã kiệt sức và đang cố gắng giữ cho giọng của mình bình tĩnh hơn, nhưng sự thay đổi của ngữ điệu đã bán đứng sự bình tĩnh kia.
Đường Thiên bước vào hành lang bằng đồng, sau đó vách đá cũng dần hạ xuống, đóng kín lại. Đường Thiên cảm thấy kỳ lạ khi không khí nơi đây rất trong lành, khác xa với đống bụi chất đầy như trong tưởng tượng.
"Đừng bước trên mặt đất." Binh nhắc nhở Đường Thiên.
"Không bước trên mặt đất?" Đường Thiên ngẩn ngơ: "Thế thì đi như thế nào?"
Hai mắt Nha Nha trên vai Đường Thiên chợt sáng lên, rồi đạp chân mạnh xuống lấy đà lao thằng vô vách tường. "Bịch, bịch, bịch" chỉ thấy nó giống như một quả bóng đàn hồi, liên tục đập qua, đập lại hai bên vách tường mà tiến lên.
"Xem ra so với ngươi thì Nha nha thông minh hơn." Binh vứt lại một câu, sau đó nhẹ nhàng lướt đi.
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, cũng không thèm nhiều lời liền dùng khinh công rồi nhẹ nhàng đạp qua, đạp lại hai bên vách tường theo hình zíc zắc (chữ Chi-之), cứ thế mà tiến lên. Cũng may, khinh công của hắn rất vững, việc đi kiểu này đối với hắn thật dễ dàng.
Hàng lang này sâu hơn xa suy nghĩ của Đường Thiên, thêm nữa hắn còn nhận thấy nó vẫn đang kéo dài xuống phía dưới.
Sự sợ hãi và thán phục ở trong thâm tâm Đường Thiên ngày càng mãnh liệt, hành lang bằng đồng ấy đã dài hơn mười kilômét. Công trình kinh người cỡ này, cần tài chính mạnh mẽ cỡ nào đây!?!
"Cẩn thận, nếu phía trước không bị hư hỏng thì sẽ yêu cầu xác minh thân phận." Giọng Binh tỏ ra ngưng trọng.
"Làm sao để xác minh?" Đường Thiên hỏi.
"Huy chương." Binh phun ra hai chữ.
"Chúng ta có nó không?" Đường Thiên lại hỏi.
"Không có." Binh trả lời dứt khoát.
Đường Thiên ngẩn ngơ: "Vậy phải làm sao?"
"Xông qua." Binh nói thẳng.
"Xông... xông qua?" Đường Thiên tưởng mình đã nghe nhầm.
"Đúng." Binh lướt tới xuất hiện gần Mầm Mầm, rồi tóm lấy nó, sau đó lùi về bên cạnh Đường Thiên, đưa tay khoác vai hắn, đồng thời nói: "Thiếu niên như thần, toàn bộ trông chờ vào ngươi rồi."
Đường Thiên vừa định chửi ầm lên, thì một khe ánh sáng chợt tách ra.
"Á..." Đường Thiên mặc kệ mọi thứ mà tránh sang bên cạnh.
Một mũi tên đồng xượt qua người hắn cái "roạt" rồi cắm sâu vào bức tường cứng rắn, nó rung lên bần bật kêu "ong, o.....n...g...." làm cho tâm can của Đường Thiên cũng run rẫy dữ dội, đồng thời sắc mặt hắn tái mét, thứ kia mà bắn trúng chỉ sợ thân thể sẽ lủng một lỗ.
"Đừng mất tập trung. Xung phong." Binh hét lớn.
"Đồ khốn." Đường Thiên tức giận mà mắng, rồi đạp mạnh chân xuống nền lao tới vách tường, cùng lúc đó lại có một mũi tên bằng đồng bắn ra.
"Đừng bước trên mặt đất." Binh trốn ở sau lưng Đường Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Vun vút...!!!
Tiếng xé gió khiến da đầu tê buốt vọng lại từ sâu trong hành lang.
Con ngươi Đường Thiên chợt co rút, mấy chấm nhỏ li ti lọt vào mắt làm hắn vội vàng mượn lực chân cứ như một mũi tên rời khỏi cung lao về bức tường đối diện.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Đường Thiên muốn chửi thề, khi thấy một chùm mưa tên "ầm ầm" bắn tới, mỗi đợt gồm mười hai mủi tên đồng hầu như đã phong tỏa toàn bộ không gian có thể tránh né.
Sự sợ hãi mãnh liệt kích thích tất cả cơ bắp trên thân, hắn chưa từng quá chú ý tới một điểm cụ thể nào mà cứ sắp chạm đến là năm ngón tay co lại thành hình móc câu "bụp" đâm lên tục vô vách tường đồng. Lực quán tính gần như ép thân thể hắn vào vách tường đồng, luồng lực này truyền về các đầu ngón tay khiến Đường Thiên đau đớn kịch liệt. Nhưng hắn bất chấp mọi thứ, cứ tiếp tục hành động như vậy.
Cánh tay dùng thêm lực, Đường Thiên giống như một con thạch sùng bò trên vách tường đồng tiến về phía trước.
Xoạt, xoạt, xoạt!
Mấy mũi tên đồng xé gió bay sát người hắn lạnh thấu xương, khiến da đầu Đường Thiên tê buốt.
"Làm tốt lắm." Dường như Binh đang kích động: "Tay mơ, đúng là thế. Xung phong."
Tay mơ...???
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, cố kìm lòng không quất một bạt tai cho thằng cha này rớt xuống, mà đành cúi đầu húc tới. Cả người hắn ép sát vách tường, chỉ có thể dùng sức ngón tay và cánh tay, may mắn thể lực Đường Thiên mạnh mẽ nên bây giờ mang ra sử dụng mới phát huy tác dụng cỡ này.
Vun vút...!!!
Mũi tên nhiều như mưa rơi, chúng từ sâu trong hành lang không ngừng phóng ra, kèm theo âm thanh xé gió khiến người ta sợ hãi.
Vẻ mặt Đường Thiên thay đổi, thầm hô không ổn, liền xòe tay chống xuống, đồng thời chân đạp mạnh giống như ếch ộp nhảy lên cái "phốc".
"Vô cùng tốt. Sức lực cơ thể phối hợp cân bằng, cái bật nhảy này đầy quyến rũ. Tay mơ, rất giỏi! Đừng có ngừng, xung phong!"
Dường như Binh ở sau lưng đang sôi sục máu khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, khiến hắn như trở về thời đại kia. Gã dẫn theo một đám thiếu niên non nớt, rồi huấn luyện nghiêm khắc, ngày trước, gã cũng gào thét, động viên bọn chúng giống bây giờ.
Binh đoàn chỉ còn lại mình gã!
Không thể coi là đã chết, mà cũng chẳng phải đang sống.
Một mất mát làm phiền lòng gã, vì cớ gì chỉ còn lại có một mình...
Trong binh đoàn, thực lực của gã còn không được xếp hạng và có vô số người mạnh hơn gã. Thêm nữa hiểu biết về máy móc và mưu kế trí tuệ của bản thân, mang so với người trong binh đoàn cũng chẳng bằng ai.
Thế vì cớ gì thân gốm của gã lại hóa hồn? Tại sao lại là gã? Tại sao!
Gã nhiều lần tự hỏi chính mình câu này, nhưng nghĩ không ra, nghĩ mãi mà không hiểu! Binh đoàn đã bị hủy diệt, còn giữ lại một giáo quan như hắn có hữu dụng gì? Nếu trời cao thật sự có mắt... cần phải cho người "kinh tài tuyệt diễm" như đoàn trưởng sống chứ...
Thế nhưng không, người sống là gã...
Bên tai truyền đến âm thanh rít gào của mũi tên, rồi dần dần lôi suy nghĩ của gã về thực tại.
Phải thừa nhận, Đường Thiên là một binh sĩ giỏi.
Mặc dù thiên phú của Đường Thiên không quá tốt, đồng thời Binh nói ngũ hành cân đối cũng chẳng xấu và lực tương tác năng lượng của Đường Thiên không vấn đề gì. Nhưng gã vẫn còn nửa câu chưa nói ra, theo lời gã "không vấn đề" chỉ nằm ở chỗ không bài xích chân lực mà thôi. Gã từng gặp qua rất nhiều người có thân thể hòa hợp với chân lực, chính là người có căn cốt thiên phú. Vì thế căn cốt đơn hành Binh không để vào mắt, cũng do vô số tân binh thiên tài có thân thể hòa hợp ngũ hành đã qua tay gã rồi. Những người này tu luyện chân lực thì chắc chắn so với người khác sẽ nhanh hơn, hiệu suất cao hơn và có sự tiến bộ nhanh kinh người.
Tuy nhiên, trong mắt Binh thì căn cốt thiên phú gì gì đó cũng như nhau. Dù thiên phú đối với đám thiếu niên thiên tài rất quan trọng, nhưng đối với binh sĩ thì dũng cảm, ý chí, cứng cỏi mới là mấu chốt. Mà trên mấy phương diện này, so với những tân binh từng qua tay gã thì Đường Thiên chắc chắn nổi trội nhất.
Đường Thiên không thông minh, nhưng lúc chiến đấu luôn tỉnh táo, cứ như bản năng của dã thú khiến Binh ngày càng sợ hãi và thán phục. Thực lực vừa mới đột phá lên cấp bốn, lại có thể giống như mũi tên vững vàng lao tới trước trên quãng đường dài, nếu như binh đoàn còn tồn tại, nhất định sẽ gây ra chấn động.
Cơ quan ở đây, cũng không phải Đường Thiên là người đầu tiên xông vào.
Đa phần binh sĩ binh đoàn Nam Thập Tự đều nhanh nhẹn, dũng mãnh và yêu thích khiên chiến. Cho nên sẽ thường xuyên có người không mang huy chương tới đây khiêu chiến cơ quan này, cũng có người lấy đó mua vui, nhưng có thể thuận lợi xông qua đều là lão binh chứ đám tân binh thì chưa từng có ai.
Bỗng dưng, Binh có chút tò mò, không biết Đường Thiên có xông qua được chăng?
Tất nhiên Đường Thiên chẳng rõ Binh đang suy nghĩ gì, mà hắn hết sức chăm chú và không có để tâm một vị trí cụ thể nào.
Di chuyển theo kiểu thạch sùng rất nhanh lại gặp phiền phức, dường như cơ quan đã nhìn thấu quy luật tiến lên của hắn, đồng thời mũi tên đồng ngày càng trở nên đáng sợ hơn. Đường Thiên lập tức cảm thấy áp lực, đã có liên tiếp mấy mũi tên đồng cọ sát vào người hắn thậm chí còn là chỗ hiểm. Mới đây có một mũi ma sát với trán hắn, luồng khí toát ra lạnh thấu xương và đã tạo thành một đường máu nhỏ ngay chỗ đó.
Đường Thiên chảy mồ hôi lạnh như mưa, lần đầu tiên hắn lâm vào tình thế bí bách thế này.
Không gian có thể né tránh ở trong hành lang rất hẹp, chỉ cần số lượng mũi tên đồng nhiều thêm chút nữa thì e rằng đã phong tỏa toàn bộ và khoảng không gian có thể tránh né ngày càng bó hẹp.
Làm sao bây giờ?
Mồ hôi chảy dọc tới cằm rồi nhỏ xuống, hắn vẫn không cảm thấy gì mà hì hục tiến lên và đã tiêu hao rất nhiều thể lực. Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn kiêm quyết chưa từng lùi bước, kèm theo khuôn mặt đang chăm chú ngẩng cao có thể thấy đầu óc hắn đang vận hành hết công suất.
Chẳng có không gian tránh né... làm sao bây giờ?
Trong mắt Đường Thiên chợt lóe lên một tia ngoan lệ.
Không có không gian né tránh, vậy sẽ tạo ra không gian né tránh!
Đường Thiên áp sát vách tường rồi tăng tốc, hắn vừa lao tới, vừa tránh né mũi tên đồng đang gào thét, sự lạnh giá của vách tường đồng lại làm cho đầu óc hắn tỉnh táo. Mắt thấy bảy mũi tên đã phong tỏa toàn bộ không gian, Đường thiên không chút do dự lập tức nhảy lên.
Lại thêm ba mũi tên đồng khác đang gào thét, chúng xếp thành hình tam giác xé gió bắn tới.
Ở giững không trung, Đường Thiên chợt ôm đầu gối của mình co hết người lại chui lọt vào giữa ba mũi tên đồng và làm chúng thất bại mà đi ngang qua.
Nhưng vào lúc hắn ở giữa không trung chẳng thể di chuyển được nữa, thì chợt có một mũi tên phẫn nộ nối gót tới.
Mắt thấy sẽ bị xuyên thủng, Đường Thiên nhanh chóng triển khai...
Nơi đây đầy mạng nhện và bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết tích những người đi trước và ngẫu nhiên còn thấy thêm xác của vài kẻ bất tài đã từng phiêu lưu mà thiệt mạng. Mấy hành lang dài, sâu hun hút xuất hiện trong mắt Binh và Đường Thiên, nó làm Đường Thiên chú ý cũng do loại vật liệu xây hành lang khá giống khối nham thạch màu đỏ ở bên ngoài kia.
Nét mặt Binh lộ vẻ ngưng trọng: "Đi theo ta, nhớ phải cẩn thận."
"Binh đại thúc đã từng đến đây à?" Đường Thiên nhỏ giọng hỏi. Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng hắn không sợ hãi.
Binh lơ lửng trôi nhanh tới trước, đồng thời đáp: "Đã từng tới. Trước kia nó là trụ sở của binh đoàn, bên trong đặt một kho vũ khí, vì thế có khá nhiều cơ quan."
"Cơ quan?" Đường Thiên mở to mắt, rồi đảo loạn quan sát xung quanh.
Nha Nha nằm trên vai Đường Thiên cũng bắt chước hắn, đôi má rung rung, sau đó trợn tròn cặp mắt nhỏ rồi đảo loạn lên. Cũng không biết hồn thạch bị nó lấy từ khi nào, còn trên tay thì đang cầm cung tên nhỏ.
"Ơ?" Binh chợt phát giác một chuyện, liền hừ lạnh một tiếng: "Đằng sau chúng ta có người."
"Có người?" Trong mắt Đường Thiên lộ vẻ cảnh giác.
Toàn thân Binh tràn ngập hàn ý, gã không tiến vào hành lang mà lặng lẽ đi tới sát vách tường trước mặt. Cũng chẳng biết gã mò mẫm chỗ nào, bỗng dưng toàn bộ vách đá "kịch, kịch, kịch" rời khỏi nền, để lộ ra một hành lang màu vàng.
Đường Thiên nuốt một ngụm nước miếng nhìn cái hàng lang được làm hoàn toàn bằng đồng, đã qua nhiều năm như thế mà không có một lớp gỉ nào. Những viên gạch nền tuyệt đẹp được khắc họa tiết cổ xưa trải khắp hành lang, nhưng lại phủ đầy bụi bặm từ từ xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Từng cái đèn dẫn đường nhỏ cỡ cái chén ở trên vách thi nhau mà sáng, kéo dài tới tận cuối hành lang.
"Khá tốt, không có bị hỏng."
Đường Thiên nghe ra Binh đã kiệt sức và đang cố gắng giữ cho giọng của mình bình tĩnh hơn, nhưng sự thay đổi của ngữ điệu đã bán đứng sự bình tĩnh kia.
Đường Thiên bước vào hành lang bằng đồng, sau đó vách đá cũng dần hạ xuống, đóng kín lại. Đường Thiên cảm thấy kỳ lạ khi không khí nơi đây rất trong lành, khác xa với đống bụi chất đầy như trong tưởng tượng.
"Đừng bước trên mặt đất." Binh nhắc nhở Đường Thiên.
"Không bước trên mặt đất?" Đường Thiên ngẩn ngơ: "Thế thì đi như thế nào?"
Hai mắt Nha Nha trên vai Đường Thiên chợt sáng lên, rồi đạp chân mạnh xuống lấy đà lao thằng vô vách tường. "Bịch, bịch, bịch" chỉ thấy nó giống như một quả bóng đàn hồi, liên tục đập qua, đập lại hai bên vách tường mà tiến lên.
"Xem ra so với ngươi thì Nha nha thông minh hơn." Binh vứt lại một câu, sau đó nhẹ nhàng lướt đi.
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, cũng không thèm nhiều lời liền dùng khinh công rồi nhẹ nhàng đạp qua, đạp lại hai bên vách tường theo hình zíc zắc (chữ Chi-之), cứ thế mà tiến lên. Cũng may, khinh công của hắn rất vững, việc đi kiểu này đối với hắn thật dễ dàng.
Hàng lang này sâu hơn xa suy nghĩ của Đường Thiên, thêm nữa hắn còn nhận thấy nó vẫn đang kéo dài xuống phía dưới.
Sự sợ hãi và thán phục ở trong thâm tâm Đường Thiên ngày càng mãnh liệt, hành lang bằng đồng ấy đã dài hơn mười kilômét. Công trình kinh người cỡ này, cần tài chính mạnh mẽ cỡ nào đây!?!
"Cẩn thận, nếu phía trước không bị hư hỏng thì sẽ yêu cầu xác minh thân phận." Giọng Binh tỏ ra ngưng trọng.
"Làm sao để xác minh?" Đường Thiên hỏi.
"Huy chương." Binh phun ra hai chữ.
"Chúng ta có nó không?" Đường Thiên lại hỏi.
"Không có." Binh trả lời dứt khoát.
Đường Thiên ngẩn ngơ: "Vậy phải làm sao?"
"Xông qua." Binh nói thẳng.
"Xông... xông qua?" Đường Thiên tưởng mình đã nghe nhầm.
"Đúng." Binh lướt tới xuất hiện gần Mầm Mầm, rồi tóm lấy nó, sau đó lùi về bên cạnh Đường Thiên, đưa tay khoác vai hắn, đồng thời nói: "Thiếu niên như thần, toàn bộ trông chờ vào ngươi rồi."
Đường Thiên vừa định chửi ầm lên, thì một khe ánh sáng chợt tách ra.
"Á..." Đường Thiên mặc kệ mọi thứ mà tránh sang bên cạnh.
Một mũi tên đồng xượt qua người hắn cái "roạt" rồi cắm sâu vào bức tường cứng rắn, nó rung lên bần bật kêu "ong, o.....n...g...." làm cho tâm can của Đường Thiên cũng run rẫy dữ dội, đồng thời sắc mặt hắn tái mét, thứ kia mà bắn trúng chỉ sợ thân thể sẽ lủng một lỗ.
"Đừng mất tập trung. Xung phong." Binh hét lớn.
"Đồ khốn." Đường Thiên tức giận mà mắng, rồi đạp mạnh chân xuống nền lao tới vách tường, cùng lúc đó lại có một mũi tên bằng đồng bắn ra.
"Đừng bước trên mặt đất." Binh trốn ở sau lưng Đường Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Vun vút...!!!
Tiếng xé gió khiến da đầu tê buốt vọng lại từ sâu trong hành lang.
Con ngươi Đường Thiên chợt co rút, mấy chấm nhỏ li ti lọt vào mắt làm hắn vội vàng mượn lực chân cứ như một mũi tên rời khỏi cung lao về bức tường đối diện.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Đường Thiên muốn chửi thề, khi thấy một chùm mưa tên "ầm ầm" bắn tới, mỗi đợt gồm mười hai mủi tên đồng hầu như đã phong tỏa toàn bộ không gian có thể tránh né.
Sự sợ hãi mãnh liệt kích thích tất cả cơ bắp trên thân, hắn chưa từng quá chú ý tới một điểm cụ thể nào mà cứ sắp chạm đến là năm ngón tay co lại thành hình móc câu "bụp" đâm lên tục vô vách tường đồng. Lực quán tính gần như ép thân thể hắn vào vách tường đồng, luồng lực này truyền về các đầu ngón tay khiến Đường Thiên đau đớn kịch liệt. Nhưng hắn bất chấp mọi thứ, cứ tiếp tục hành động như vậy.
Cánh tay dùng thêm lực, Đường Thiên giống như một con thạch sùng bò trên vách tường đồng tiến về phía trước.
Xoạt, xoạt, xoạt!
Mấy mũi tên đồng xé gió bay sát người hắn lạnh thấu xương, khiến da đầu Đường Thiên tê buốt.
"Làm tốt lắm." Dường như Binh đang kích động: "Tay mơ, đúng là thế. Xung phong."
Tay mơ...???
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, cố kìm lòng không quất một bạt tai cho thằng cha này rớt xuống, mà đành cúi đầu húc tới. Cả người hắn ép sát vách tường, chỉ có thể dùng sức ngón tay và cánh tay, may mắn thể lực Đường Thiên mạnh mẽ nên bây giờ mang ra sử dụng mới phát huy tác dụng cỡ này.
Vun vút...!!!
Mũi tên nhiều như mưa rơi, chúng từ sâu trong hành lang không ngừng phóng ra, kèm theo âm thanh xé gió khiến người ta sợ hãi.
Vẻ mặt Đường Thiên thay đổi, thầm hô không ổn, liền xòe tay chống xuống, đồng thời chân đạp mạnh giống như ếch ộp nhảy lên cái "phốc".
"Vô cùng tốt. Sức lực cơ thể phối hợp cân bằng, cái bật nhảy này đầy quyến rũ. Tay mơ, rất giỏi! Đừng có ngừng, xung phong!"
Dường như Binh ở sau lưng đang sôi sục máu khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, khiến hắn như trở về thời đại kia. Gã dẫn theo một đám thiếu niên non nớt, rồi huấn luyện nghiêm khắc, ngày trước, gã cũng gào thét, động viên bọn chúng giống bây giờ.
Binh đoàn chỉ còn lại mình gã!
Không thể coi là đã chết, mà cũng chẳng phải đang sống.
Một mất mát làm phiền lòng gã, vì cớ gì chỉ còn lại có một mình...
Trong binh đoàn, thực lực của gã còn không được xếp hạng và có vô số người mạnh hơn gã. Thêm nữa hiểu biết về máy móc và mưu kế trí tuệ của bản thân, mang so với người trong binh đoàn cũng chẳng bằng ai.
Thế vì cớ gì thân gốm của gã lại hóa hồn? Tại sao lại là gã? Tại sao!
Gã nhiều lần tự hỏi chính mình câu này, nhưng nghĩ không ra, nghĩ mãi mà không hiểu! Binh đoàn đã bị hủy diệt, còn giữ lại một giáo quan như hắn có hữu dụng gì? Nếu trời cao thật sự có mắt... cần phải cho người "kinh tài tuyệt diễm" như đoàn trưởng sống chứ...
Thế nhưng không, người sống là gã...
Bên tai truyền đến âm thanh rít gào của mũi tên, rồi dần dần lôi suy nghĩ của gã về thực tại.
Phải thừa nhận, Đường Thiên là một binh sĩ giỏi.
Mặc dù thiên phú của Đường Thiên không quá tốt, đồng thời Binh nói ngũ hành cân đối cũng chẳng xấu và lực tương tác năng lượng của Đường Thiên không vấn đề gì. Nhưng gã vẫn còn nửa câu chưa nói ra, theo lời gã "không vấn đề" chỉ nằm ở chỗ không bài xích chân lực mà thôi. Gã từng gặp qua rất nhiều người có thân thể hòa hợp với chân lực, chính là người có căn cốt thiên phú. Vì thế căn cốt đơn hành Binh không để vào mắt, cũng do vô số tân binh thiên tài có thân thể hòa hợp ngũ hành đã qua tay gã rồi. Những người này tu luyện chân lực thì chắc chắn so với người khác sẽ nhanh hơn, hiệu suất cao hơn và có sự tiến bộ nhanh kinh người.
Tuy nhiên, trong mắt Binh thì căn cốt thiên phú gì gì đó cũng như nhau. Dù thiên phú đối với đám thiếu niên thiên tài rất quan trọng, nhưng đối với binh sĩ thì dũng cảm, ý chí, cứng cỏi mới là mấu chốt. Mà trên mấy phương diện này, so với những tân binh từng qua tay gã thì Đường Thiên chắc chắn nổi trội nhất.
Đường Thiên không thông minh, nhưng lúc chiến đấu luôn tỉnh táo, cứ như bản năng của dã thú khiến Binh ngày càng sợ hãi và thán phục. Thực lực vừa mới đột phá lên cấp bốn, lại có thể giống như mũi tên vững vàng lao tới trước trên quãng đường dài, nếu như binh đoàn còn tồn tại, nhất định sẽ gây ra chấn động.
Cơ quan ở đây, cũng không phải Đường Thiên là người đầu tiên xông vào.
Đa phần binh sĩ binh đoàn Nam Thập Tự đều nhanh nhẹn, dũng mãnh và yêu thích khiên chiến. Cho nên sẽ thường xuyên có người không mang huy chương tới đây khiêu chiến cơ quan này, cũng có người lấy đó mua vui, nhưng có thể thuận lợi xông qua đều là lão binh chứ đám tân binh thì chưa từng có ai.
Bỗng dưng, Binh có chút tò mò, không biết Đường Thiên có xông qua được chăng?
Tất nhiên Đường Thiên chẳng rõ Binh đang suy nghĩ gì, mà hắn hết sức chăm chú và không có để tâm một vị trí cụ thể nào.
Di chuyển theo kiểu thạch sùng rất nhanh lại gặp phiền phức, dường như cơ quan đã nhìn thấu quy luật tiến lên của hắn, đồng thời mũi tên đồng ngày càng trở nên đáng sợ hơn. Đường Thiên lập tức cảm thấy áp lực, đã có liên tiếp mấy mũi tên đồng cọ sát vào người hắn thậm chí còn là chỗ hiểm. Mới đây có một mũi ma sát với trán hắn, luồng khí toát ra lạnh thấu xương và đã tạo thành một đường máu nhỏ ngay chỗ đó.
Đường Thiên chảy mồ hôi lạnh như mưa, lần đầu tiên hắn lâm vào tình thế bí bách thế này.
Không gian có thể né tránh ở trong hành lang rất hẹp, chỉ cần số lượng mũi tên đồng nhiều thêm chút nữa thì e rằng đã phong tỏa toàn bộ và khoảng không gian có thể tránh né ngày càng bó hẹp.
Làm sao bây giờ?
Mồ hôi chảy dọc tới cằm rồi nhỏ xuống, hắn vẫn không cảm thấy gì mà hì hục tiến lên và đã tiêu hao rất nhiều thể lực. Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn kiêm quyết chưa từng lùi bước, kèm theo khuôn mặt đang chăm chú ngẩng cao có thể thấy đầu óc hắn đang vận hành hết công suất.
Chẳng có không gian tránh né... làm sao bây giờ?
Trong mắt Đường Thiên chợt lóe lên một tia ngoan lệ.
Không có không gian né tránh, vậy sẽ tạo ra không gian né tránh!
Đường Thiên áp sát vách tường rồi tăng tốc, hắn vừa lao tới, vừa tránh né mũi tên đồng đang gào thét, sự lạnh giá của vách tường đồng lại làm cho đầu óc hắn tỉnh táo. Mắt thấy bảy mũi tên đã phong tỏa toàn bộ không gian, Đường thiên không chút do dự lập tức nhảy lên.
Lại thêm ba mũi tên đồng khác đang gào thét, chúng xếp thành hình tam giác xé gió bắn tới.
Ở giững không trung, Đường Thiên chợt ôm đầu gối của mình co hết người lại chui lọt vào giữa ba mũi tên đồng và làm chúng thất bại mà đi ngang qua.
Nhưng vào lúc hắn ở giữa không trung chẳng thể di chuyển được nữa, thì chợt có một mũi tên phẫn nộ nối gót tới.
Mắt thấy sẽ bị xuyên thủng, Đường Thiên nhanh chóng triển khai...
Bình luận facebook