Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813
Trong đầu binh sĩ tất cả đều nghĩ tới chuyện lâp công, từ đầu Ngũ Hiên không nghĩ đến sẽ bị tập kích.
Quang Minh cứ điểm đã qua hai trăm năm, ánh sáng cứ điểm tràn ngập tròn sáu mươi dặm. Ánh sáng cứ điểm đạt tới bán kính sáu mươi dặm, không chỉ có thể tạo ra tác dụng làm yếu địch nhân, nó còn có thể chuyển hóa giữa hư và thực. Một khi cần thiết, nó có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành ánh sáng phòng ngự. Muốn tiến công Quang Minh cứ điểm thì phải đột phá cái vỏ rùa độ dày vượt quá sáu mươi dặm này.
Đỗ Khắc lần trước có thể đánh tới trước Tội môn, chỉ là bọn chúng nhàn đến rất buồn chán, cố ý đem hắn dẫn tới trước cửa nhằm tìm cái việc mua vui thôi. Bằng không lấy thực lực Đỗ Khắc, chăc chắn không khả năng đột phá ánh sáng cứ điểm.
Có ánh sáng cứ điểm vượt quá sáu mươi dặm bảo hộ, Ngũ Hiên tự nhiên không lo lắng các loại như đánh lén. Chưa từng nghe nói qua, có cái công kích gì có thể đột phá ánh sáng cứ điểm vượt quá sáu mươi dặm.
Trước đây chưa có xuất hiện, tương lai cũng sẽ không, toàn bộ Quang Minh châu tràn đầy lòng tin với điều này.
Sở dĩ Ngũ Hiên ngẩng đầu, chỉ là nhận thấy được dao động ở xa xa. Khi hắn nhìn thấy tiểu đội ngũ hơn hai trăm người đang trên không trung súc thế chuẩn bị công kích, không khỏi mỉm cười.
Chớ nói hơn hai trăm người, nhân số có nhiều gấp mười cũng tuyệt không khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Quang Minh cứ điểm.
Khiến Ngũ Hiên có chút hứng thú chỉ là gã cầm đầu kia.
Thực sự là tuổi còn trẻ phải có phần quá phận a, Ngũ Hiên nhịn không được cảm khái. Năm tháng vô tình, thời gian phí hoài, cái khuôn mặt non nớt ngây ngô kia khiến hắn không khỏi nhớ tới lúc mình tuổi còn trẻ.
Thực sự là tốt đẹp a.
Trong lòng Ngũ Hiên thổn thức, nhất thời ngây ra. Bây giờ mỗi ngày uống đến say lâng lâng, không việc gì, lại nhới tới năm đó chí khí tràn đầy, phấn chấn hăng hái như thế nào a, trong miệng không khỏi cay đắng dị thường.
Hắn ánh mắt mờ mịt, thần tình hoảng hốt.
Đột nhiên, một tia khí tức cực kỳ nguy hiểm không có dấu hiệu xuất phát từ đáy lòng hắn.
Hắn trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, lại càng sửng sốt.
Lâu ngày trầm luân trong nhàn nhã cùng rượu khiến bản năng chiến đấu của hắn bị thoái hóa nghiêm trọng. Khi trong lòng hắn sinh ra báo động thì hắn không phải trước tiên né tránh, mà là kinh ngạc!
Nguy hiểm? Sao lại có nguy hiểm? Mình ở bên trong cứ điểm, chẳng lẽ còn có cái công kích gì có thể đột phá ánh sáng cứ điểm?
Quá buồn cười rồi, thế nào có thể...
Dáng tươi cười tự giễu trên mặt còn chưa rút đi, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.
Một cái điểm sáng hỏa hồng, trống rỗng xuất hiện tại chỗ cách hắn không đến hai trăm mét!
Ánh sáng cứ điểm mênh mông hào hùng lúc này mới giống như cự thú ngủ say đột nhiên giật mình tỉnh lại. Chúng nó cuộn trào mãnh liệt cuồng nộ, điên cuồng mà lao về phía điểm đỏ xuất hiện tại, ánh sáng cứ điểm tròn sáu mươi dặm, lúc này biến thành càng phát rừng rực, bạch quang hư vô mờ ảo lúc này ngưng thực giống như thực chất.
Bạch quang chi hải, nộ trào điên cuồng gào thét.
Băng tiễn mượn không gian pháp tắc, xuyên vào trong bạch quang chi hải, thể tích so với trước, lại biến nhỏ phân nửa. Không gian pháp tắc hoa văn trên thân tiễn triệt để biến mất tăm mất tích, nhưng nó không chút nào trì trệ, như một đạo điện quang u lãnh, chợt lóe rồi biến mất.
Bạch quang nồng nặc đến cực hạn điên cuồng nhào tới, mặt ngoài băng tiễn lấy cũng tốc độ kinh người mà tan ra, khí hóa!
Phía sau tiễn ảnh, phút chốc xuất hiện tàn ảnh giống như đuôi sao chổi.
Nhưng tốc độ nó quá nhanh!
Khoảng cách hai trăm mét, dù cho ánh sáng cứ điểm cực độ nồng nặc cũng không cách nào tại chỉ là hai trăm mét làm nó tan rã!
Không quang mang rực sáng, chỉ có giống như đuôi sao băng trống rỗng xuất hiện.
Bùm!
Cái đầu Ngũ Hiên giống như dưa hấu ầm ầm nổ tung.
Dư thế chưa hết, băng tiễn không chút nào mất công xuyên thủng thân thể ba gã binh sĩ, xuyên vào trong tường cứ điểm.
Khi nó tiếp xúc cùng tường thể thì chỉ còn lớn cỡ hạt đậu tương, nhưng nó vẫn lưu lại một cái lỗ sâu lớn cỡ hạt đậu tương, cùng vết rách với giống như mạng nhện.
Thi thể không đầu của Ngũ Hiên, vẫn đứng thẳng nguyên chỗ.
Bạch quang chi hải đang giống như cuồng nộ, mất đi mục tiêu, an tĩnh lại.
Vốn đang nghị luận dồn dập, Quang Minh cứ điểm an tĩnh lại.
Ngoài cứ điểm sáu mươi dặm, mấy chục vạn người, an tĩnh lại.
Chiến trường to như vậy, rơi vào một bầu không khí tĩnh mịch, thời gian giống như tại giờ khắc này ngững lại.
Đám người Nhiếp Thu, Chung Ly Bạch, Đỗ Khắc cũng không ngoại lệ, biểu tình đọng lại.
Yên tĩnh như chết duy trì liên tục tròn ba mươi giây, làn sóng âm thanh ầm ầm giống như sóng dữ bị cuốn lên không trung rồi lại hung hăng nện xuống, cuốn tất cả toàn bộ chiến trường.
Kích động vô cùng, Đỗ Khắc một cái bước xa vọt tới rớt xuống đứng khựng trước mặt Đường Thiên, nói năng lộn xộn: "Các ngươi là sao có thể làm được? Các ngươi là sao có thể làm được?"
Chung Ly Bạch hai tay ôm đầu, đầy vẻ không thể tin được, miệng như bệnh tâm thần: "Không khả năng! Điều đó không khả năng! Đáng chết! Đáng chết!"
Hắn như là là rít gào theo trong miệng hộc ra hai chữ "Đáng chết".
Nhiếp Thu cũng mất đi trầm tĩnh thường ngày, hắn thậm chí không chú ý tới tay mình không thụ khống chế mà rung động trong tay áo, hắn đầy vẻ thất hồn lạc phách: "Không hợp lý, cái này không hợp lý..."
Cùng mấy người Đỗ Khắc thất thố hoàn toàn tương phản, binh đoàn do Đỗ Tâm Vũ chỉ huy, lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong tĩnh mịch. Những cường giả Chiến Lực bảng mắt cao hơn đỉnh kia, lúc này lại là giống như tượng.
Nói thật đi, những cường giả Chiến Lực bảng này, trong lòng là khinh thường cái gì Linh bộ. Mỗi một vị cường giả Chiến Lực bảng không những cần phải thiên phú siêu phàm, còn cần vô số chiến đấu ma luyện, bọn họ từng bước một bước lên hàng ngũ người mạnh nhất Tội vực, sao lại coi trọng được người khác?
Đỗ Khắc bọn họ chịu phục, hình thức binh đoàn bọn họ đồng nhất, nhưng bọn họ tin tưởng vững chắc, chỉ cần chờ bọn hắn nắm giữ then chốt của binh đoàn, cái gì Linh bộ, nhất định bị bọn họ đạp dưới chân.
Nhưng một kích vượt quá tưởng tượng vừa rồi giống như một chậu nước đá xối ướt bọn họ từ đầu đến chân.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, bản thân hiểu biết buồn cười như thế nào a.
Quang Minh cứ điểm triệt để nổ tung, không gì so với quan chỉ huy bị giết ở trước mặt chính mình, càng làm cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng cùng sợ hãi. Trên tường thành cứ điểm, một mảnh hỗn loạn, binh lính giống như con ruồi không đầu. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, con mắt phủ đầy sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng thét mà mình cũng không biết.
Rất nhiều người trước tiên úp sấp trên mặt đất, đem thân thể của mình giấu tại sau công sự che chắn.
Trong nháy mắt, trên tường thành cứ điểm cũng không nhìn thấy một cái thân ảnh còn đứng nữa.
Môi Văn khang không chút nào huyết sắc, run rẩy không thể nói ra một câu nào, hắn toàn thân đều đang tại run rầy. Tại cách hắn không xa, thân thể Lữ Khai hoàn toàn cuộn mình tại sau thành tường, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, toàn thân run được như cái sàng, trong miệng trùng lặp lẩm bẩm.
"Hết rồi... Hết rồi..."
Đúng vậy, hết rồi, trong đầu mỗi người đều là hai chữ này.
Ngũ Hiên tuy rằng mấy năm nay không quản chuyện, nhưng cái chi binh đoàn này là chính tay hắn mang đi ra, uy tín và danh vọng của hắn ở trong quần binh sĩ không ai có thể đụng. Tuy rằng mấy năm nay, hành vi của hắn cũng không thể làm người tán thưởng, nhưng vẫn là người được lòng duy nhất của mọi ngưởi. Cái gì kiến công lập nghiệp, cái gì anh hùng, cái gì tương lai, tất cả đều bị bọn họ vứt hết ra ngoài.
"A Khai, chúng ta có chết hay không?"
Thanh âm Văn Khang xen lẫn rung động, hắn không rõ, vì sao tình huống sẽ đột nhiên biến thành như vậy.
Tử vong, như thế thình lình xảy ra, như thế gần.
Lữ Khai run rẩy lẩm bẩm: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết."
Tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ Tội môn.
Ngũ Hiên chết, tạo ra biến hóa đối với toàn bộ chiến trường là có tính quyết định.
Hoàn toàn trái ngược với sự tuyệt vọng suy sụp của Tội môn, phía Đường Thiên lại là sĩ khí tăng vọt. Đỗ Khắc lúc trước là ôm ý nghĩ không thành công thì thành nhân mà đến, nhưng hiện tại, hắn lại thấy được cánh cửa thắng lợi được đẩy ra một cái khe hở!
"Vừa mới chết hẳn phải là chủ tướng đối phương!" Chung Ly Bạch thần tình phấn khích, lời nói rất nhanh: "Nhiếp Thu vừa mới cẩn thận tính toán qua, ánh sáng cứ điểm của Tội môn suy yếu 15%. Chỉ có chủ tướng đóng giữ cứ điểm chết mới sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Cái này cũng là một cái đặc điểm của Quang Minh cứ điểm, cứ điểm liên hệ mật thiết cùng chủ tướng. Tuy rằng binh sĩ phổ thông cũng khả dĩ vận dụng ánh sáng cứ điểm với mức độ nhất định, nhưng thủ đoạn phạm vi lớn, đại uy lực, đều không ngoại lệ, đều cần phải chủ tướng chủ đạo."
Mọi người thần tình đều rất phấn chấn, ai nấy nghe được rất cẩn thận, đoàn người đều biết rõ nói tới lý giải (thấu hiểu-giải thích) về Quang Minh cứ điểm không một ai nhiều hơn hai người này.
Chung Ly Bạch nói tiếp: "Cho nên, suy yếu 15% chỉ là mặt ngoài, thực tế xa không chỉ như vậy. Có thể tưởng tượng sĩ khí đối phương cũng suy sụp đến cực hạn. Không biết Quang Minh châu là tình huống gì, nhưng Quang Minh võ hội quy định là chủ tướng vong mà binh sĩ không tổn hao gì, vậy chứng minh binh sĩ bảo hộ bất lực, toàn bộ binh sĩ đều phải bị xử phạt, loại xử phạt này cực kỳ nghiêm khắc."
Đường Thiên nói: "Quang minh châu cũng vậy."
Sắc mặt hắn hơi có chút tái nhợt, một kích vừa rồi kia uy lực tuyệt luân, nhưng hắn tiêu hao cực lớn.
Ánh mắt người khác không khỏi rơi vào trên mặt Đường Thiên, hỗn tạp sùng bái, kính nể, sợ hãi, cái thiếu niên tuổi còn trẻ được quá phận này cuối cùng khiến những tinh anh Tội vực mắt cao hơn đỉnh này phải chịu phục.
"Vậy địch nhân nhất định đến biên giới sụp đổ." Chung Ly Bạch đích nhãn thần như đao, ngữ khí như đinh đóng cột: "Chủ tướng bỏ mình, mờ mịt không cách nào đối phó. Xử phạt ở phía sau, nhìn không thấy hi vọng. Mờ mịt mà tuyệt vọng, cái này là lúc bọn họ suy sụp nhất, chỉ cần tao ngộ đến đả kích, bọn họ liền giống như tuyết đọng tùng giòn trên núi cao, chỉ cần một thanh âm vang lên liền ầm ầm đổ nát. Cho nên, chúng ta không thể để cho bọn họ có cơ hội thở dốc, chúng ta phải lập tức phát động công kích bọn họ, Cho đến khi bọn họ sụp đổ!"
Đỗ Khắc không chút do dự đứng ra: "Chúng ta tới!"
Đỗ Tâm Vũ cũng đứng ra: "Ta bộ thỉnh chiến!"
Ánh mắt người khác lần thứ hai cùng nhau quét nhìn về phía Đường Thiên, chỉ có Chung Ly Bạch và Nhiếp Thu, lộ ra biểu tình như có đăm chiêu.
Cái này là muốn gia nhập đến trận doanh của đại nhân sao?
Đường Thiên không do dự, dứt khoát nói: "Tốt!"
"Thỉnh đại nhân nhìn xem!"
Đỗ Tâm Vũ học Chung Ly Bạch Nhiếp Thu lưu loát mà đi thi lễ, nàng tuy rằng thực lực cá nhân cũng không tính cường, nhưng mưu lược cùng ánh mắt lại cực kỳ xuất sắc. Nàng tuy rằng đã sớm cùng huynh trưởng quyết định gia nhập vào kế hoạch của Đường Thiên, nhưng chưa hề toát ra tới, chỉ tới lúc này mượn Đường Thiên đại thắng chi uy, dùng phương thức như vậy xác định tư tưởng.
Những cường giả Chiến Lực bảng phía sau nàng kia như có đăm chiêu, đoàn người liếc nhau, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Nếu như nói lúc trước, bọn họ không để Đường Thiên vào mắt, như vậy trận chiến vừa rồi ấy, bọn họ kiến thức đến thực lực kinh khủng tuyệt luân của Thần Trang binh đoàn, bọn họ cuối cùng ý thức được, Đường Thiên vốn bị bọn họ coi thường là có được thực lực cường đại cỡ nào.
Tại Tội vực, cường giả vi tôn, nhận ra Đường Thiên cường đại, mâu thuẫn trong lòng bọn họ liền thật to tiêu giảm.
Tuy rằng bọn họ còn vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu, nhưng tối thiểu đã không cái phản ứng quá khích gì.
Đỗ Khắc và Đỗ Tâm Vũ liếc nhau, trong lòng hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không muốn Tội vực binh đoàn thật vất vả tổ kiến ra vì cái nguyên nhân này mà tứ phân ngũ liệt.
Nhưng thần tình hai người nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, kế tiếp đánh một trận, là một trận đánh thật sự ác liệt.
Quang Minh cứ điểm đã qua hai trăm năm, ánh sáng cứ điểm tràn ngập tròn sáu mươi dặm. Ánh sáng cứ điểm đạt tới bán kính sáu mươi dặm, không chỉ có thể tạo ra tác dụng làm yếu địch nhân, nó còn có thể chuyển hóa giữa hư và thực. Một khi cần thiết, nó có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành ánh sáng phòng ngự. Muốn tiến công Quang Minh cứ điểm thì phải đột phá cái vỏ rùa độ dày vượt quá sáu mươi dặm này.
Đỗ Khắc lần trước có thể đánh tới trước Tội môn, chỉ là bọn chúng nhàn đến rất buồn chán, cố ý đem hắn dẫn tới trước cửa nhằm tìm cái việc mua vui thôi. Bằng không lấy thực lực Đỗ Khắc, chăc chắn không khả năng đột phá ánh sáng cứ điểm.
Có ánh sáng cứ điểm vượt quá sáu mươi dặm bảo hộ, Ngũ Hiên tự nhiên không lo lắng các loại như đánh lén. Chưa từng nghe nói qua, có cái công kích gì có thể đột phá ánh sáng cứ điểm vượt quá sáu mươi dặm.
Trước đây chưa có xuất hiện, tương lai cũng sẽ không, toàn bộ Quang Minh châu tràn đầy lòng tin với điều này.
Sở dĩ Ngũ Hiên ngẩng đầu, chỉ là nhận thấy được dao động ở xa xa. Khi hắn nhìn thấy tiểu đội ngũ hơn hai trăm người đang trên không trung súc thế chuẩn bị công kích, không khỏi mỉm cười.
Chớ nói hơn hai trăm người, nhân số có nhiều gấp mười cũng tuyệt không khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Quang Minh cứ điểm.
Khiến Ngũ Hiên có chút hứng thú chỉ là gã cầm đầu kia.
Thực sự là tuổi còn trẻ phải có phần quá phận a, Ngũ Hiên nhịn không được cảm khái. Năm tháng vô tình, thời gian phí hoài, cái khuôn mặt non nớt ngây ngô kia khiến hắn không khỏi nhớ tới lúc mình tuổi còn trẻ.
Thực sự là tốt đẹp a.
Trong lòng Ngũ Hiên thổn thức, nhất thời ngây ra. Bây giờ mỗi ngày uống đến say lâng lâng, không việc gì, lại nhới tới năm đó chí khí tràn đầy, phấn chấn hăng hái như thế nào a, trong miệng không khỏi cay đắng dị thường.
Hắn ánh mắt mờ mịt, thần tình hoảng hốt.
Đột nhiên, một tia khí tức cực kỳ nguy hiểm không có dấu hiệu xuất phát từ đáy lòng hắn.
Hắn trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, lại càng sửng sốt.
Lâu ngày trầm luân trong nhàn nhã cùng rượu khiến bản năng chiến đấu của hắn bị thoái hóa nghiêm trọng. Khi trong lòng hắn sinh ra báo động thì hắn không phải trước tiên né tránh, mà là kinh ngạc!
Nguy hiểm? Sao lại có nguy hiểm? Mình ở bên trong cứ điểm, chẳng lẽ còn có cái công kích gì có thể đột phá ánh sáng cứ điểm?
Quá buồn cười rồi, thế nào có thể...
Dáng tươi cười tự giễu trên mặt còn chưa rút đi, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.
Một cái điểm sáng hỏa hồng, trống rỗng xuất hiện tại chỗ cách hắn không đến hai trăm mét!
Ánh sáng cứ điểm mênh mông hào hùng lúc này mới giống như cự thú ngủ say đột nhiên giật mình tỉnh lại. Chúng nó cuộn trào mãnh liệt cuồng nộ, điên cuồng mà lao về phía điểm đỏ xuất hiện tại, ánh sáng cứ điểm tròn sáu mươi dặm, lúc này biến thành càng phát rừng rực, bạch quang hư vô mờ ảo lúc này ngưng thực giống như thực chất.
Bạch quang chi hải, nộ trào điên cuồng gào thét.
Băng tiễn mượn không gian pháp tắc, xuyên vào trong bạch quang chi hải, thể tích so với trước, lại biến nhỏ phân nửa. Không gian pháp tắc hoa văn trên thân tiễn triệt để biến mất tăm mất tích, nhưng nó không chút nào trì trệ, như một đạo điện quang u lãnh, chợt lóe rồi biến mất.
Bạch quang nồng nặc đến cực hạn điên cuồng nhào tới, mặt ngoài băng tiễn lấy cũng tốc độ kinh người mà tan ra, khí hóa!
Phía sau tiễn ảnh, phút chốc xuất hiện tàn ảnh giống như đuôi sao chổi.
Nhưng tốc độ nó quá nhanh!
Khoảng cách hai trăm mét, dù cho ánh sáng cứ điểm cực độ nồng nặc cũng không cách nào tại chỉ là hai trăm mét làm nó tan rã!
Không quang mang rực sáng, chỉ có giống như đuôi sao băng trống rỗng xuất hiện.
Bùm!
Cái đầu Ngũ Hiên giống như dưa hấu ầm ầm nổ tung.
Dư thế chưa hết, băng tiễn không chút nào mất công xuyên thủng thân thể ba gã binh sĩ, xuyên vào trong tường cứ điểm.
Khi nó tiếp xúc cùng tường thể thì chỉ còn lớn cỡ hạt đậu tương, nhưng nó vẫn lưu lại một cái lỗ sâu lớn cỡ hạt đậu tương, cùng vết rách với giống như mạng nhện.
Thi thể không đầu của Ngũ Hiên, vẫn đứng thẳng nguyên chỗ.
Bạch quang chi hải đang giống như cuồng nộ, mất đi mục tiêu, an tĩnh lại.
Vốn đang nghị luận dồn dập, Quang Minh cứ điểm an tĩnh lại.
Ngoài cứ điểm sáu mươi dặm, mấy chục vạn người, an tĩnh lại.
Chiến trường to như vậy, rơi vào một bầu không khí tĩnh mịch, thời gian giống như tại giờ khắc này ngững lại.
Đám người Nhiếp Thu, Chung Ly Bạch, Đỗ Khắc cũng không ngoại lệ, biểu tình đọng lại.
Yên tĩnh như chết duy trì liên tục tròn ba mươi giây, làn sóng âm thanh ầm ầm giống như sóng dữ bị cuốn lên không trung rồi lại hung hăng nện xuống, cuốn tất cả toàn bộ chiến trường.
Kích động vô cùng, Đỗ Khắc một cái bước xa vọt tới rớt xuống đứng khựng trước mặt Đường Thiên, nói năng lộn xộn: "Các ngươi là sao có thể làm được? Các ngươi là sao có thể làm được?"
Chung Ly Bạch hai tay ôm đầu, đầy vẻ không thể tin được, miệng như bệnh tâm thần: "Không khả năng! Điều đó không khả năng! Đáng chết! Đáng chết!"
Hắn như là là rít gào theo trong miệng hộc ra hai chữ "Đáng chết".
Nhiếp Thu cũng mất đi trầm tĩnh thường ngày, hắn thậm chí không chú ý tới tay mình không thụ khống chế mà rung động trong tay áo, hắn đầy vẻ thất hồn lạc phách: "Không hợp lý, cái này không hợp lý..."
Cùng mấy người Đỗ Khắc thất thố hoàn toàn tương phản, binh đoàn do Đỗ Tâm Vũ chỉ huy, lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong tĩnh mịch. Những cường giả Chiến Lực bảng mắt cao hơn đỉnh kia, lúc này lại là giống như tượng.
Nói thật đi, những cường giả Chiến Lực bảng này, trong lòng là khinh thường cái gì Linh bộ. Mỗi một vị cường giả Chiến Lực bảng không những cần phải thiên phú siêu phàm, còn cần vô số chiến đấu ma luyện, bọn họ từng bước một bước lên hàng ngũ người mạnh nhất Tội vực, sao lại coi trọng được người khác?
Đỗ Khắc bọn họ chịu phục, hình thức binh đoàn bọn họ đồng nhất, nhưng bọn họ tin tưởng vững chắc, chỉ cần chờ bọn hắn nắm giữ then chốt của binh đoàn, cái gì Linh bộ, nhất định bị bọn họ đạp dưới chân.
Nhưng một kích vượt quá tưởng tượng vừa rồi giống như một chậu nước đá xối ướt bọn họ từ đầu đến chân.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, bản thân hiểu biết buồn cười như thế nào a.
Quang Minh cứ điểm triệt để nổ tung, không gì so với quan chỉ huy bị giết ở trước mặt chính mình, càng làm cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng cùng sợ hãi. Trên tường thành cứ điểm, một mảnh hỗn loạn, binh lính giống như con ruồi không đầu. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, con mắt phủ đầy sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng thét mà mình cũng không biết.
Rất nhiều người trước tiên úp sấp trên mặt đất, đem thân thể của mình giấu tại sau công sự che chắn.
Trong nháy mắt, trên tường thành cứ điểm cũng không nhìn thấy một cái thân ảnh còn đứng nữa.
Môi Văn khang không chút nào huyết sắc, run rẩy không thể nói ra một câu nào, hắn toàn thân đều đang tại run rầy. Tại cách hắn không xa, thân thể Lữ Khai hoàn toàn cuộn mình tại sau thành tường, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, toàn thân run được như cái sàng, trong miệng trùng lặp lẩm bẩm.
"Hết rồi... Hết rồi..."
Đúng vậy, hết rồi, trong đầu mỗi người đều là hai chữ này.
Ngũ Hiên tuy rằng mấy năm nay không quản chuyện, nhưng cái chi binh đoàn này là chính tay hắn mang đi ra, uy tín và danh vọng của hắn ở trong quần binh sĩ không ai có thể đụng. Tuy rằng mấy năm nay, hành vi của hắn cũng không thể làm người tán thưởng, nhưng vẫn là người được lòng duy nhất của mọi ngưởi. Cái gì kiến công lập nghiệp, cái gì anh hùng, cái gì tương lai, tất cả đều bị bọn họ vứt hết ra ngoài.
"A Khai, chúng ta có chết hay không?"
Thanh âm Văn Khang xen lẫn rung động, hắn không rõ, vì sao tình huống sẽ đột nhiên biến thành như vậy.
Tử vong, như thế thình lình xảy ra, như thế gần.
Lữ Khai run rẩy lẩm bẩm: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết."
Tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ Tội môn.
Ngũ Hiên chết, tạo ra biến hóa đối với toàn bộ chiến trường là có tính quyết định.
Hoàn toàn trái ngược với sự tuyệt vọng suy sụp của Tội môn, phía Đường Thiên lại là sĩ khí tăng vọt. Đỗ Khắc lúc trước là ôm ý nghĩ không thành công thì thành nhân mà đến, nhưng hiện tại, hắn lại thấy được cánh cửa thắng lợi được đẩy ra một cái khe hở!
"Vừa mới chết hẳn phải là chủ tướng đối phương!" Chung Ly Bạch thần tình phấn khích, lời nói rất nhanh: "Nhiếp Thu vừa mới cẩn thận tính toán qua, ánh sáng cứ điểm của Tội môn suy yếu 15%. Chỉ có chủ tướng đóng giữ cứ điểm chết mới sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Cái này cũng là một cái đặc điểm của Quang Minh cứ điểm, cứ điểm liên hệ mật thiết cùng chủ tướng. Tuy rằng binh sĩ phổ thông cũng khả dĩ vận dụng ánh sáng cứ điểm với mức độ nhất định, nhưng thủ đoạn phạm vi lớn, đại uy lực, đều không ngoại lệ, đều cần phải chủ tướng chủ đạo."
Mọi người thần tình đều rất phấn chấn, ai nấy nghe được rất cẩn thận, đoàn người đều biết rõ nói tới lý giải (thấu hiểu-giải thích) về Quang Minh cứ điểm không một ai nhiều hơn hai người này.
Chung Ly Bạch nói tiếp: "Cho nên, suy yếu 15% chỉ là mặt ngoài, thực tế xa không chỉ như vậy. Có thể tưởng tượng sĩ khí đối phương cũng suy sụp đến cực hạn. Không biết Quang Minh châu là tình huống gì, nhưng Quang Minh võ hội quy định là chủ tướng vong mà binh sĩ không tổn hao gì, vậy chứng minh binh sĩ bảo hộ bất lực, toàn bộ binh sĩ đều phải bị xử phạt, loại xử phạt này cực kỳ nghiêm khắc."
Đường Thiên nói: "Quang minh châu cũng vậy."
Sắc mặt hắn hơi có chút tái nhợt, một kích vừa rồi kia uy lực tuyệt luân, nhưng hắn tiêu hao cực lớn.
Ánh mắt người khác không khỏi rơi vào trên mặt Đường Thiên, hỗn tạp sùng bái, kính nể, sợ hãi, cái thiếu niên tuổi còn trẻ được quá phận này cuối cùng khiến những tinh anh Tội vực mắt cao hơn đỉnh này phải chịu phục.
"Vậy địch nhân nhất định đến biên giới sụp đổ." Chung Ly Bạch đích nhãn thần như đao, ngữ khí như đinh đóng cột: "Chủ tướng bỏ mình, mờ mịt không cách nào đối phó. Xử phạt ở phía sau, nhìn không thấy hi vọng. Mờ mịt mà tuyệt vọng, cái này là lúc bọn họ suy sụp nhất, chỉ cần tao ngộ đến đả kích, bọn họ liền giống như tuyết đọng tùng giòn trên núi cao, chỉ cần một thanh âm vang lên liền ầm ầm đổ nát. Cho nên, chúng ta không thể để cho bọn họ có cơ hội thở dốc, chúng ta phải lập tức phát động công kích bọn họ, Cho đến khi bọn họ sụp đổ!"
Đỗ Khắc không chút do dự đứng ra: "Chúng ta tới!"
Đỗ Tâm Vũ cũng đứng ra: "Ta bộ thỉnh chiến!"
Ánh mắt người khác lần thứ hai cùng nhau quét nhìn về phía Đường Thiên, chỉ có Chung Ly Bạch và Nhiếp Thu, lộ ra biểu tình như có đăm chiêu.
Cái này là muốn gia nhập đến trận doanh của đại nhân sao?
Đường Thiên không do dự, dứt khoát nói: "Tốt!"
"Thỉnh đại nhân nhìn xem!"
Đỗ Tâm Vũ học Chung Ly Bạch Nhiếp Thu lưu loát mà đi thi lễ, nàng tuy rằng thực lực cá nhân cũng không tính cường, nhưng mưu lược cùng ánh mắt lại cực kỳ xuất sắc. Nàng tuy rằng đã sớm cùng huynh trưởng quyết định gia nhập vào kế hoạch của Đường Thiên, nhưng chưa hề toát ra tới, chỉ tới lúc này mượn Đường Thiên đại thắng chi uy, dùng phương thức như vậy xác định tư tưởng.
Những cường giả Chiến Lực bảng phía sau nàng kia như có đăm chiêu, đoàn người liếc nhau, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Nếu như nói lúc trước, bọn họ không để Đường Thiên vào mắt, như vậy trận chiến vừa rồi ấy, bọn họ kiến thức đến thực lực kinh khủng tuyệt luân của Thần Trang binh đoàn, bọn họ cuối cùng ý thức được, Đường Thiên vốn bị bọn họ coi thường là có được thực lực cường đại cỡ nào.
Tại Tội vực, cường giả vi tôn, nhận ra Đường Thiên cường đại, mâu thuẫn trong lòng bọn họ liền thật to tiêu giảm.
Tuy rằng bọn họ còn vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu, nhưng tối thiểu đã không cái phản ứng quá khích gì.
Đỗ Khắc và Đỗ Tâm Vũ liếc nhau, trong lòng hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không muốn Tội vực binh đoàn thật vất vả tổ kiến ra vì cái nguyên nhân này mà tứ phân ngũ liệt.
Nhưng thần tình hai người nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, kế tiếp đánh một trận, là một trận đánh thật sự ác liệt.
Bình luận facebook