Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Tỉnh Hào nằm trên mặt đất như một bãi bùn nhão. Hai mắt thể hiện sự mệt mỏi, chỉ còn dư lại vài phần thở dốc. Y chưa từng tưởng tượng rằng chính mình sẽ có một ngày phải nằm trên mặt đất không một chút phong độ như thế này.
Thế nhưng, rốt cục cũng được giải thoát rồi.
Ánh mắt Tỉnh Hào tan rã, đáy lòng thở dài một hơi. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ a, liên tục đánh suốt hai mươi bốn tiếng!
Dù Tỉnh Hào là một gia hỏa có ý chí kiên định nhưng đối mặt với đấu pháp điên cuồng biến thái thế này thì cũng rất nhanh bị giày vò đến nôn thốc nôn tháo. Y không phải chưa từng cùng người khác đối luyện, nhưng chưa từng bị như thế này. Ngoài thời gian đả tỏa ra thì không hề có chút thời gian nghỉ ngơi. Đường Thiên lại như một cái cương thi bất tử, mỗi khi y hơi chút thả lỏng thì lại nhảy lên, gào thét đòi chiến.
Không thể chịu nổi!
Tỉnh Hào hiện tại hối hận vô cùng, bản thân sao lại đáp ứng hắn chứ?
Đường Thiên ngồi xổm bên cạnh Tỉnh Hào, mặt lộ vẻ bất mãn, cằn nhằn liên miên: “Ta nói nha Tỉnh Hào đại ca, sức chịu đựng của người hơi bị kém đó. Nãy giờ mới đánh được bao nhiêu đâu? Ta vẫn chưa thắng được, ngươi làm sao lại không đánh tiếp vậy? Là ngươi cố ý đúng không? Sợ bại bởi ta đúng không? Ai da người không nên như vậy chứ! Chúng ta đường đường chính chính là nam tử hán, sao lại có thể như vậy chứ?”
Bỏ qua cho ta đi…
Tỉnh Hào suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Đường Thiên khiêu khích Tỉnh Hào nửa ngày trời mà Tỉnh Hào vẫn không có nửa điểm phản ứng. Hắn không thể làm gì hơn đành phẫn nộ đứng dậy rời đi, có chút không cam lòng.
Bởi vì cùng Tỉnh Hào đại ca đối luyện có hiệu quả vô cùng tốt, so với khổ tu còn muốn tốt hơn. Bất kể loại võ kỳ nào, hắn đều có thể dùng trực giác để thích ứng, tạo ra hiệu quả. Thế nhưng khiến Đường Thiên không muốn dừng việc đối chiến chính là Thiên Long Kình. Thiên Long Kình, hắn vừa tìm được một chút môn đạo, khoảng cách tới đại thành còn kém xa. Là thời điểm tối quan trọng thì Tỉnh Hào đại ca lại đột nhiên nói không luyện.
Nhưng mà nghe tiếng ngáy của Tỉnh Hào đại ca, hắn không thể làm gì khác hơn là kiềm chế nỗi kích động muốn kéo Tỉnh Hào đại ca tiếp tục đối luyện.
Chỉ là trong lòng hắn có chút kỳ quái, sức chịu đựng của Tỉnh Hào đại ca sao lại kém như thế?
Phía sau Đường Thiên, Bình liếc nhìn Tỉnh Hào đang ngủ say, lộ vẻ đồng cảm.
Đường Thiên không biết, hắn đã quen với thời gian khổ tu huấn luyện với cường độ cao. Mỗi một lần khổ tu đều là mười ngày. Trong thời gian mười ngày này, có thể duy trì sự tập trung, không gián đoạn tu luyện thì ngoại trừ hắn không ai có thể làm được.
Mới hai mươi bốn tiếng mà thôi…
Đường Thiên không biết gì, chỉ lấy chính mình làm vật đối chiếu. Hắn không biết người khác tu luyện như thế nào?
Không có ai cùng đối luyện, Đường Thiên trở lại vị trí cũ của mình, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Hắn dự định qua mấy ngày sẽ tiếp tục
Nếu như trong giấc mộng Tỉnh Hào biết ý nghĩ này của Đường Thiên, sợ rằng sẽ lập tức bị làm cho tỉnh lại. Thế nhưng hiện, hắn đang hưởng thụ cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có.
********
Thiếu nữ ngồi ở trước bàn, xem một quyển sách cũ bìa trắng tinh, vẻ mặt nghiêm túc.
Mái tóc dài đen bóng xõa qua vai. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không nhiễm bụi tục hương trần. Cặp mắt đen láy của thiếu nữ hiện vẻ yên tĩnh nhưng lại vô cùng mê người. Thân nàng mặc trang phục màu xanh sẫm truyền thống của Thượng Quan Gia, đôi ủng da màu đen, dải lụa vàng óng ả, đôi găng tay trắng như tuyết làm cho nàng lộ ra dáng vẻ hiên ngang nhưng trong đó có sự sắc bén cùng thanh lãnh.
Thượng Quan Gia có lịch sử lâu đời. Sự tồn tại của nó có thể tra cứu đến thời khai hoang Anh Tiên tinh tọa. Ở thời đại kia, Thượng Quan Gia ở Anh Tiên tinh tọa danh tiếng to lớn, là thế gia vọng tộc, đã vì Anh Tiên tinh tọa bỏ ra vô số nỗ lực.
Nhưng mấy năm trước, thế gia nhà giàu có lịch sử lâu đời nhất Anh Tiên tinh tọa này suýt nữa gặp phải tai họa diệt tộc. Khi đó Thượng Quan Thiên Huệ được đưa đến Vũ An tinh xa xôi để được an toàn. Theo hoàn cảnh từ từ trở lại yên ắng, nguy cơ của Thượng Quan Gia cũng được giải trừ, thế nhưng nguyên khí đại thương. Thượng Quan gia ở trong mắt tất cả mọi người đã xuống dốc không phanh.
Nhưng không ai nghĩ tới năm năm trước, một thiếu nữ trở về đã cải biến tất cả mọi việc.
Đó chính là Thượng Quan Thiên Huệ. Thiếu nữ thiên tài chói mắt đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nàng bây giờ là người cầm quyền thực sự trong Thượng Quan gia!
Nàng yên lặng không một tiếng động trở lại Thượng Quan gia. Trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Thượng Quan gia một lần nữa quật khởi làm nhiều người mắt chữ A mồm chữ O(nguyên văn: trợn mắt ngoác mồm). Nàng giành được sự tôn kính của mọi người, không ai dám xem nàng như một thiếu nữ bình thường. Thượng Quan gia suy sụp ở trong tay nàng lại bùng phát ra năng lượng kinh người. Một lần nữa đoạt lại danh hiệu đệ nhất thế gia tại Anh Tiên tinh tọa cùng vinh quang ngày xưa.
Đối với kẻ địch, nàng lạnh lùng tuyệt sát. Làm việc sát phạt vô cùng quyết đoán, chẳng có nửa điểm dài dòng lôi thôi. Thế nhưng đối với dân nghèo, nàng vô cùng dịu dàng thiện lương, kính già yêu trẻ.
Trong Anh Tiên tinh tọa nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất.
“Tiên thúc, trong nhà gần đây có sự việc gì không?” Thượng Quan Thiên Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Hết thảy đều trong quỹ đạo.” Thượng Quan Tiền vội vã đáp, y là quản gia Thượng Quan Thiên Huệ tín nhiệm nhất, cũng là tộc thúc của nàng. Y nhìn Thượng Quan Thiên Huệ lớn lên. Năm đó Thượng Quan Thiên Huệ tránh họa đến thành Tinh Phong là y cùng đi với nàng, đối với nàng trung thành tuyệt đối.
“Tin tức Thiên ca ca đã điều tra xong chưa?” Thượng Quan Thiên Huệ hỏi. Nói đến Đường Thiên, vẻ băng tuyết trên mặt nàng như bị hòa tan, dịu dàng mê người.
“Đã điều tra xong. A Thiên thiếu gia được Quang Minh Võ Hôi mang từ thành Tinh Phong tới Anh Tiên tinh tọa” Thượng Quan Tiền trả lời Thượng Quang Thiên Huệ. Sống tại Tinh Phong thành năm năm, mỗi lần y nói đến Đường Thiên khuôn mặt luôn mang ý cười: “Hắn được Khổng Hữu Lâm của Quang Minh Võ Hội vừa ý. Có người nói Khổng Hữu Lâm đối với A Thiên thiếu gia vô cùng coi trọng. A Thiên thiếu gia nhất quyết phải tới Anh Tinh Tọa. Kết quả làm cho những người khác đều muốn đi theo. Vừa vặn muội muội Khổng Hữu Lâm là phân bộ trưởng của Quang Minh Võ Hội tại Anh Tiên tinh tọa. Khổng Hữu Lâm liền mang bọn họ đi. A Thiên thiếu gia nói làm như vậy là muốn cho tiêu thư một cái kinh hỉ(niềm vui bất ngờ)”
Khóe mắt Thượng Quan Thiên Huệ cong lên mang theo đầy ý vui vẻ, cười: “Hắn thích nhất là loại trò chơi này.”
Thế nhưng dần dần, nụ cười trên mặt Thượng Quan Thiên Huệ biến mất. Nàng đứng lên, trầm ngâm: “Như vậy mà nói, Thiên ca ca chẳng mấy chốc sẽ đến đây. Xem ra sự việc kia nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Nếu không lấy tính cách Thiên ca ca chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Thượng Quan Tiền kinh hãi, mặt biến sắc: “Tiểu thư, tuyệt đối không thể! Việc về Nam Thập Tự khổ tu bài liên lụy rất lớn. Thậm chí có thể truy tới thời đại tam đại binh đoàn. Việc này không hề đơn giản. Phụ thân A Thiên thiếu gia chỉ sợ là….”
“Ta biết” Thượng Quan Huệ gật đầu: “Thế nhưng chuyện này mà để Thiên ca ca biết thì dù có chết hắn cũng sẽ truy cho ra. Ta hiểu rõ hắn.”
“Nhưng mà tiểu thư! Chuyện của A Thiên thiếu gia chúng ta có thể nghĩ cách khác!” Thương Quan Tiền gấp gáp nói: “Một khi tiểu thư…. Thượng Quan gia….”
Thượng Quan Thiên Huệ không có nửa điểm dao động. Mái tóc dài đen bóng lay động, lộ ra khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người khác nghẹt thở. Trong đôi mắt chỉ có sự kiên quyết, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Đối với Thượng Quan gia, ta đã làm hết thảy trách nhiệm. Thượng Quan gia giờ đã ổn định lại. Dù không có ta cũng có thể duy trì khá tốt”
“Nhưng là…” Miệng Thượng Quan Tiền đầy cay đắng.
“Tuy rằng bình thường, Thiên ca ca biểu hiện không thèm để ý. Thế nhưng ta biết trong lòng hắn lại vô cùng lưu ý. Ngày trước lúc bồi tiếp hắn, trong lòng ta đã lập một lời thề. Dù cho cùng cả thế giới này đối địch, ta cũng muốn bồi tiếp hắn cùng hắn đối kháng thế giới này.” Thanh âm Thượng Quan Thiên Huệ nhàn nhạt, tràn ngập nhớ nhung, rồi lại kiên quyết: “Ta biết trách nhiệm của mình nên đã không từ chối. Năm năm trước, ta rời khỏi Thiên ca ca. Tiêu tốn năm năm thời gian, đem Thượng Quan gia một lần nữa tìm lại vinh quang. Ta đã vì gia tộc mà tận hết trách nhiệm của ta. Quyền thế đối với ta không có chút ý nghĩa nào. Nếu không phải trên người chảy xuôi huyết mạch Thượng Quan gia ta căn bản sẽ không đồng ý rời xa Thiên ca ca. Hiện tại, ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Trong mắt ta giờ chỉ có Thiên ca ca.”
“Sao lại đến mức như vậy…” Thượng Quan Tiền nói năng lộn xộn.
Thượng Quan Thiên Huệ khẽ mỉm cười, trầm tĩnh, trong mắt đầy vẻ hoài niệm: “Ngươi không hiểu đâu! Đối với một bé gái bảy tuổi phải tha hương tránh họa, thời gian đó là tuyệt vọng, là u ám, là lạnh lẽo tới cỡ nào. Lúc ấy ta sợ sệt cả đêm không dám ngủ. Vào trường học thì bị người ta bắt nạt. Lúc đó ta cảm thấy thế giới thật sự vô cùng ác nghiệt. Ngươi không thể biết, thời điểm hắn đột nhiên xuất hiện, giúp ta đánh chạy những tên hài tử ác bá kia. Hắn như mặt trời ấm áp, chói mắt. Ở bên cạnh hắn, ta mới có thể cảm thấy an tâm, ta mới có thể triệt để thanh thản. Mấy năm đó, đối với ta là thời gian tuyệt mỹ nhất!”
Thượng Quan Tiền than nhẹ một tiếng. Y cũng nhớ những năm tháng hoảng sợ không thể chịu nổi đó. Lại nghĩ tới khi đó tiểu thư chịu bao nhiêu kinh hãi. Hắn đột nhiên cảm thấy cứ như vậy không phải là không thể chấp nhận.
“Hắn rất ngốc. Thế nhưng ngươi sẽ cảm thấy, cùng hắn làm những sự tình có vẻ ngốc nghếch kia thì vui sướng biết bao.”
Nghĩ đến trước kia cùng Đường Thiên làm những sự việc ngốc nghếch, Thượng Quan Thiên Huệ bỗng thoáng bật cười, cả căn phòng đột nhiên trở nên sáng ngời.
“Ta trước nay chưa từng nghi ngờ. Thiên ca ca của ta sẽ trở nên rất cường đại. Hắn nhất định sẽ trở nên cường đại. Bởi vì hắn nắm giữ trái tim dũng cảm chân chính.” Thương Quan Thiên Huệ lần nữa khôi phục vẻ trầm tĩnh: “Cái hắn cần là thời gian. Mà trước lúc đó, hãy để ta thay hắn đi dò đường.”
Nàng bỗng nhiên nở nụ cười bướng bỉnh: “Ta dự định thừa dịp Thiên ca ca chưa tới nơi đó đem những đầu mối này điều tra rõ ràng. Nếu không để Thiên ca ca nhìn thấy, hắn lại nhất quyết đòi đi. Thực lực hắn bây giờ còn chưa đủ! Vì vậy lúc này, cần phải có Thiên Huệ cường đại này ra tay. Hừ hừ, hết thảy kẻ địch của Đường Thiên ca ca đều phải bị Thiên Huệ giết chết!” (Dg: Xinh đẹp mẫu bạo long, ực ực! Biên: ta thích!)
Thượng Quan Tiền biết mọi sự đã chắc như đinh đóng cột. Tiểu thư là người có chủ kiến, xưa nay một khi quyết định chuyện gì thì khẳng định muốn ngăn cũng ngăn không được.
“Vậy thì tiểu thư nên đem A Uy cùng Đại Trụ đi cùng đi”
A Uy và Đại Trụ là cao thủ chỉ đứng sau Thiên Huệ trong Thượng Quan gia.
“Bọn họ không giúp được gì.” Thượng Quan Thiên Huệ lắc đầu: “Chính ta lúc đó sẽ cẩn thận. Tiền thúc yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nếu A Thiên thiếu gia tìm đến tiểu thư, vậy ta nên nói như thế nào?” Tiền thúc hỏi.
“Ta lần này đi, nhiều nhất là ba tháng” Thượng Quan Thiên Huệ suy nghĩ một chút lại nói: “Người để Thiên ca ca ở tại nơi này. Nếu như ba tháng ta vẫn chưa về, ngươi hãy dẫn hắn tới thư phòng của ta.”
“Thư phòng của tiểu thư?” Thượng Quan Tiền ngẩn người.
“Ừm” Thượng Quan Thiên Huệ gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Tiền tùy ý nói: “Ta đi chuẩn bị cho tiểu thư.”
“Đi đi!”
Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Thiên Huệ, ánh mắt nàng lấp lánh quang mang.
Nàng có mấy lời chưa hề nói. Nàng sở dĩ gấp như vậy bởi vì khe hở dẫn đến Nam Thập Tự đang muốn khai mở.
Thế nhưng, rốt cục cũng được giải thoát rồi.
Ánh mắt Tỉnh Hào tan rã, đáy lòng thở dài một hơi. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ a, liên tục đánh suốt hai mươi bốn tiếng!
Dù Tỉnh Hào là một gia hỏa có ý chí kiên định nhưng đối mặt với đấu pháp điên cuồng biến thái thế này thì cũng rất nhanh bị giày vò đến nôn thốc nôn tháo. Y không phải chưa từng cùng người khác đối luyện, nhưng chưa từng bị như thế này. Ngoài thời gian đả tỏa ra thì không hề có chút thời gian nghỉ ngơi. Đường Thiên lại như một cái cương thi bất tử, mỗi khi y hơi chút thả lỏng thì lại nhảy lên, gào thét đòi chiến.
Không thể chịu nổi!
Tỉnh Hào hiện tại hối hận vô cùng, bản thân sao lại đáp ứng hắn chứ?
Đường Thiên ngồi xổm bên cạnh Tỉnh Hào, mặt lộ vẻ bất mãn, cằn nhằn liên miên: “Ta nói nha Tỉnh Hào đại ca, sức chịu đựng của người hơi bị kém đó. Nãy giờ mới đánh được bao nhiêu đâu? Ta vẫn chưa thắng được, ngươi làm sao lại không đánh tiếp vậy? Là ngươi cố ý đúng không? Sợ bại bởi ta đúng không? Ai da người không nên như vậy chứ! Chúng ta đường đường chính chính là nam tử hán, sao lại có thể như vậy chứ?”
Bỏ qua cho ta đi…
Tỉnh Hào suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Đường Thiên khiêu khích Tỉnh Hào nửa ngày trời mà Tỉnh Hào vẫn không có nửa điểm phản ứng. Hắn không thể làm gì hơn đành phẫn nộ đứng dậy rời đi, có chút không cam lòng.
Bởi vì cùng Tỉnh Hào đại ca đối luyện có hiệu quả vô cùng tốt, so với khổ tu còn muốn tốt hơn. Bất kể loại võ kỳ nào, hắn đều có thể dùng trực giác để thích ứng, tạo ra hiệu quả. Thế nhưng khiến Đường Thiên không muốn dừng việc đối chiến chính là Thiên Long Kình. Thiên Long Kình, hắn vừa tìm được một chút môn đạo, khoảng cách tới đại thành còn kém xa. Là thời điểm tối quan trọng thì Tỉnh Hào đại ca lại đột nhiên nói không luyện.
Nhưng mà nghe tiếng ngáy của Tỉnh Hào đại ca, hắn không thể làm gì khác hơn là kiềm chế nỗi kích động muốn kéo Tỉnh Hào đại ca tiếp tục đối luyện.
Chỉ là trong lòng hắn có chút kỳ quái, sức chịu đựng của Tỉnh Hào đại ca sao lại kém như thế?
Phía sau Đường Thiên, Bình liếc nhìn Tỉnh Hào đang ngủ say, lộ vẻ đồng cảm.
Đường Thiên không biết, hắn đã quen với thời gian khổ tu huấn luyện với cường độ cao. Mỗi một lần khổ tu đều là mười ngày. Trong thời gian mười ngày này, có thể duy trì sự tập trung, không gián đoạn tu luyện thì ngoại trừ hắn không ai có thể làm được.
Mới hai mươi bốn tiếng mà thôi…
Đường Thiên không biết gì, chỉ lấy chính mình làm vật đối chiếu. Hắn không biết người khác tu luyện như thế nào?
Không có ai cùng đối luyện, Đường Thiên trở lại vị trí cũ của mình, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Hắn dự định qua mấy ngày sẽ tiếp tục
Nếu như trong giấc mộng Tỉnh Hào biết ý nghĩ này của Đường Thiên, sợ rằng sẽ lập tức bị làm cho tỉnh lại. Thế nhưng hiện, hắn đang hưởng thụ cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có.
********
Thiếu nữ ngồi ở trước bàn, xem một quyển sách cũ bìa trắng tinh, vẻ mặt nghiêm túc.
Mái tóc dài đen bóng xõa qua vai. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không nhiễm bụi tục hương trần. Cặp mắt đen láy của thiếu nữ hiện vẻ yên tĩnh nhưng lại vô cùng mê người. Thân nàng mặc trang phục màu xanh sẫm truyền thống của Thượng Quan Gia, đôi ủng da màu đen, dải lụa vàng óng ả, đôi găng tay trắng như tuyết làm cho nàng lộ ra dáng vẻ hiên ngang nhưng trong đó có sự sắc bén cùng thanh lãnh.
Thượng Quan Gia có lịch sử lâu đời. Sự tồn tại của nó có thể tra cứu đến thời khai hoang Anh Tiên tinh tọa. Ở thời đại kia, Thượng Quan Gia ở Anh Tiên tinh tọa danh tiếng to lớn, là thế gia vọng tộc, đã vì Anh Tiên tinh tọa bỏ ra vô số nỗ lực.
Nhưng mấy năm trước, thế gia nhà giàu có lịch sử lâu đời nhất Anh Tiên tinh tọa này suýt nữa gặp phải tai họa diệt tộc. Khi đó Thượng Quan Thiên Huệ được đưa đến Vũ An tinh xa xôi để được an toàn. Theo hoàn cảnh từ từ trở lại yên ắng, nguy cơ của Thượng Quan Gia cũng được giải trừ, thế nhưng nguyên khí đại thương. Thượng Quan gia ở trong mắt tất cả mọi người đã xuống dốc không phanh.
Nhưng không ai nghĩ tới năm năm trước, một thiếu nữ trở về đã cải biến tất cả mọi việc.
Đó chính là Thượng Quan Thiên Huệ. Thiếu nữ thiên tài chói mắt đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nàng bây giờ là người cầm quyền thực sự trong Thượng Quan gia!
Nàng yên lặng không một tiếng động trở lại Thượng Quan gia. Trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Thượng Quan gia một lần nữa quật khởi làm nhiều người mắt chữ A mồm chữ O(nguyên văn: trợn mắt ngoác mồm). Nàng giành được sự tôn kính của mọi người, không ai dám xem nàng như một thiếu nữ bình thường. Thượng Quan gia suy sụp ở trong tay nàng lại bùng phát ra năng lượng kinh người. Một lần nữa đoạt lại danh hiệu đệ nhất thế gia tại Anh Tiên tinh tọa cùng vinh quang ngày xưa.
Đối với kẻ địch, nàng lạnh lùng tuyệt sát. Làm việc sát phạt vô cùng quyết đoán, chẳng có nửa điểm dài dòng lôi thôi. Thế nhưng đối với dân nghèo, nàng vô cùng dịu dàng thiện lương, kính già yêu trẻ.
Trong Anh Tiên tinh tọa nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất.
“Tiên thúc, trong nhà gần đây có sự việc gì không?” Thượng Quan Thiên Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Hết thảy đều trong quỹ đạo.” Thượng Quan Tiền vội vã đáp, y là quản gia Thượng Quan Thiên Huệ tín nhiệm nhất, cũng là tộc thúc của nàng. Y nhìn Thượng Quan Thiên Huệ lớn lên. Năm đó Thượng Quan Thiên Huệ tránh họa đến thành Tinh Phong là y cùng đi với nàng, đối với nàng trung thành tuyệt đối.
“Tin tức Thiên ca ca đã điều tra xong chưa?” Thượng Quan Thiên Huệ hỏi. Nói đến Đường Thiên, vẻ băng tuyết trên mặt nàng như bị hòa tan, dịu dàng mê người.
“Đã điều tra xong. A Thiên thiếu gia được Quang Minh Võ Hôi mang từ thành Tinh Phong tới Anh Tiên tinh tọa” Thượng Quan Tiền trả lời Thượng Quang Thiên Huệ. Sống tại Tinh Phong thành năm năm, mỗi lần y nói đến Đường Thiên khuôn mặt luôn mang ý cười: “Hắn được Khổng Hữu Lâm của Quang Minh Võ Hội vừa ý. Có người nói Khổng Hữu Lâm đối với A Thiên thiếu gia vô cùng coi trọng. A Thiên thiếu gia nhất quyết phải tới Anh Tinh Tọa. Kết quả làm cho những người khác đều muốn đi theo. Vừa vặn muội muội Khổng Hữu Lâm là phân bộ trưởng của Quang Minh Võ Hội tại Anh Tiên tinh tọa. Khổng Hữu Lâm liền mang bọn họ đi. A Thiên thiếu gia nói làm như vậy là muốn cho tiêu thư một cái kinh hỉ(niềm vui bất ngờ)”
Khóe mắt Thượng Quan Thiên Huệ cong lên mang theo đầy ý vui vẻ, cười: “Hắn thích nhất là loại trò chơi này.”
Thế nhưng dần dần, nụ cười trên mặt Thượng Quan Thiên Huệ biến mất. Nàng đứng lên, trầm ngâm: “Như vậy mà nói, Thiên ca ca chẳng mấy chốc sẽ đến đây. Xem ra sự việc kia nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Nếu không lấy tính cách Thiên ca ca chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Thượng Quan Tiền kinh hãi, mặt biến sắc: “Tiểu thư, tuyệt đối không thể! Việc về Nam Thập Tự khổ tu bài liên lụy rất lớn. Thậm chí có thể truy tới thời đại tam đại binh đoàn. Việc này không hề đơn giản. Phụ thân A Thiên thiếu gia chỉ sợ là….”
“Ta biết” Thượng Quan Huệ gật đầu: “Thế nhưng chuyện này mà để Thiên ca ca biết thì dù có chết hắn cũng sẽ truy cho ra. Ta hiểu rõ hắn.”
“Nhưng mà tiểu thư! Chuyện của A Thiên thiếu gia chúng ta có thể nghĩ cách khác!” Thương Quan Tiền gấp gáp nói: “Một khi tiểu thư…. Thượng Quan gia….”
Thượng Quan Thiên Huệ không có nửa điểm dao động. Mái tóc dài đen bóng lay động, lộ ra khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người khác nghẹt thở. Trong đôi mắt chỉ có sự kiên quyết, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Đối với Thượng Quan gia, ta đã làm hết thảy trách nhiệm. Thượng Quan gia giờ đã ổn định lại. Dù không có ta cũng có thể duy trì khá tốt”
“Nhưng là…” Miệng Thượng Quan Tiền đầy cay đắng.
“Tuy rằng bình thường, Thiên ca ca biểu hiện không thèm để ý. Thế nhưng ta biết trong lòng hắn lại vô cùng lưu ý. Ngày trước lúc bồi tiếp hắn, trong lòng ta đã lập một lời thề. Dù cho cùng cả thế giới này đối địch, ta cũng muốn bồi tiếp hắn cùng hắn đối kháng thế giới này.” Thanh âm Thượng Quan Thiên Huệ nhàn nhạt, tràn ngập nhớ nhung, rồi lại kiên quyết: “Ta biết trách nhiệm của mình nên đã không từ chối. Năm năm trước, ta rời khỏi Thiên ca ca. Tiêu tốn năm năm thời gian, đem Thượng Quan gia một lần nữa tìm lại vinh quang. Ta đã vì gia tộc mà tận hết trách nhiệm của ta. Quyền thế đối với ta không có chút ý nghĩa nào. Nếu không phải trên người chảy xuôi huyết mạch Thượng Quan gia ta căn bản sẽ không đồng ý rời xa Thiên ca ca. Hiện tại, ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Trong mắt ta giờ chỉ có Thiên ca ca.”
“Sao lại đến mức như vậy…” Thượng Quan Tiền nói năng lộn xộn.
Thượng Quan Thiên Huệ khẽ mỉm cười, trầm tĩnh, trong mắt đầy vẻ hoài niệm: “Ngươi không hiểu đâu! Đối với một bé gái bảy tuổi phải tha hương tránh họa, thời gian đó là tuyệt vọng, là u ám, là lạnh lẽo tới cỡ nào. Lúc ấy ta sợ sệt cả đêm không dám ngủ. Vào trường học thì bị người ta bắt nạt. Lúc đó ta cảm thấy thế giới thật sự vô cùng ác nghiệt. Ngươi không thể biết, thời điểm hắn đột nhiên xuất hiện, giúp ta đánh chạy những tên hài tử ác bá kia. Hắn như mặt trời ấm áp, chói mắt. Ở bên cạnh hắn, ta mới có thể cảm thấy an tâm, ta mới có thể triệt để thanh thản. Mấy năm đó, đối với ta là thời gian tuyệt mỹ nhất!”
Thượng Quan Tiền than nhẹ một tiếng. Y cũng nhớ những năm tháng hoảng sợ không thể chịu nổi đó. Lại nghĩ tới khi đó tiểu thư chịu bao nhiêu kinh hãi. Hắn đột nhiên cảm thấy cứ như vậy không phải là không thể chấp nhận.
“Hắn rất ngốc. Thế nhưng ngươi sẽ cảm thấy, cùng hắn làm những sự tình có vẻ ngốc nghếch kia thì vui sướng biết bao.”
Nghĩ đến trước kia cùng Đường Thiên làm những sự việc ngốc nghếch, Thượng Quan Thiên Huệ bỗng thoáng bật cười, cả căn phòng đột nhiên trở nên sáng ngời.
“Ta trước nay chưa từng nghi ngờ. Thiên ca ca của ta sẽ trở nên rất cường đại. Hắn nhất định sẽ trở nên cường đại. Bởi vì hắn nắm giữ trái tim dũng cảm chân chính.” Thương Quan Thiên Huệ lần nữa khôi phục vẻ trầm tĩnh: “Cái hắn cần là thời gian. Mà trước lúc đó, hãy để ta thay hắn đi dò đường.”
Nàng bỗng nhiên nở nụ cười bướng bỉnh: “Ta dự định thừa dịp Thiên ca ca chưa tới nơi đó đem những đầu mối này điều tra rõ ràng. Nếu không để Thiên ca ca nhìn thấy, hắn lại nhất quyết đòi đi. Thực lực hắn bây giờ còn chưa đủ! Vì vậy lúc này, cần phải có Thiên Huệ cường đại này ra tay. Hừ hừ, hết thảy kẻ địch của Đường Thiên ca ca đều phải bị Thiên Huệ giết chết!” (Dg: Xinh đẹp mẫu bạo long, ực ực! Biên: ta thích!)
Thượng Quan Tiền biết mọi sự đã chắc như đinh đóng cột. Tiểu thư là người có chủ kiến, xưa nay một khi quyết định chuyện gì thì khẳng định muốn ngăn cũng ngăn không được.
“Vậy thì tiểu thư nên đem A Uy cùng Đại Trụ đi cùng đi”
A Uy và Đại Trụ là cao thủ chỉ đứng sau Thiên Huệ trong Thượng Quan gia.
“Bọn họ không giúp được gì.” Thượng Quan Thiên Huệ lắc đầu: “Chính ta lúc đó sẽ cẩn thận. Tiền thúc yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nếu A Thiên thiếu gia tìm đến tiểu thư, vậy ta nên nói như thế nào?” Tiền thúc hỏi.
“Ta lần này đi, nhiều nhất là ba tháng” Thượng Quan Thiên Huệ suy nghĩ một chút lại nói: “Người để Thiên ca ca ở tại nơi này. Nếu như ba tháng ta vẫn chưa về, ngươi hãy dẫn hắn tới thư phòng của ta.”
“Thư phòng của tiểu thư?” Thượng Quan Tiền ngẩn người.
“Ừm” Thượng Quan Thiên Huệ gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Tiền tùy ý nói: “Ta đi chuẩn bị cho tiểu thư.”
“Đi đi!”
Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Thiên Huệ, ánh mắt nàng lấp lánh quang mang.
Nàng có mấy lời chưa hề nói. Nàng sở dĩ gấp như vậy bởi vì khe hở dẫn đến Nam Thập Tự đang muốn khai mở.
Bình luận facebook