Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Thiếu nữ áo đen thấy thủ hạ kiêu ngạo không khỏi nhíu mày, quát khẽ: “Tất cả im miệng cho ta!”
Thanh âm lạnh lùng, sắc bén như băng lướt qua. Tất cả âm thanh lập tức tắt đi. Mọi người giật mình, câm như hến.
“Chỉ một ngoại doanh thì có gì đắc ý?” Ngữ khí thiếu nữ áo đen uy nghiêm đáng sợ: “Nếu ngay cả ngoại doanh của Quang Minh võ hội cũng không thu thập được thì… hừ…”
Tiếng hừ lạnh cuối cùng giống như búa tạ hung hăng nện vào tâm can mỗi người. Trong lòng bọn họ đều run lên.
“Tỉnh Hào ở phía dưới nơi này.” Một hắc y nhân bên cạnh thiếu nữ áo đen trầm giọng nói: “Nghe nói còn có một tên người mới, thực lực hơi khá. Nhưng không tin về hắn rất ít.”
Nói đến Tỉnh Hào, sắc mặt cả bọn đều trở nên ngưng trọng.
Quang Minh võ hội là địch nhân chủ yếu nhất cả Hắc Hồn. Cao thủ Quang Minh võ hội, bọn hắn rõ như lòng ban tay.
Tỉnh Hào là một trong những cao thủ trẻ tuổi của Quang Minh võ hội trong những năm nay, am hiểu kiếm thuật. Thầy của y là cao thủ nổi danh Tả Dịch Thiên của Quang Minh võ hội. Tỉnh Hào không làm mất mặt thầy của y, tuổi còn trẻ đã trở thành Thanh Đồng võ giả. Hơn nữa, là người ít xuất hiện, rất nội liễm một lòng cầu võ. Thực lực y như thế nào cũng ít ai biết đến.
Thiếu nữ áo đen cũng không ngờ Tỉnh Hào lại ở ngoại doanh Đại Lăng. Cho đến vừa rồi khi thẩm vấn những tên đệ tử ngoại doanh của Quang Minh võ hội mới biết được Tỉnh Hào đang ở đây.
Khi biết được tin tức này, trong lòng thiếu nữ áo đen chấn động vô cùng. Thiếu chút nữa ả đã đưa ra quyết định buông bỏ hành động lần này. Nhưng sau một hồi do dự rất lâu, cảm thấy thực lực bên mình vẫn còn sung mãn nên ả mới tiếp tục xâm nhập.
Vì hành động lần này, ả đã chuẩn bị rất lâu, hao tốn vô số thời gian và tinh lực nên không dễ dàng buông bỏ như thế.
*********
“Là Hắc Hồn.” Tỉnh Hào khẽ nói. Thần sắc y lạnh lùng, sát ý dâng trào.
Hắc Hồn là tử địch của Quang Minh võ hội. Sự đấu đá giữa hai bên dường như đã phát sinh khi cả hai được dựng lên.
Trong nội tâm Đường Thiên rùng mình. Hắn nghĩ đến lần ở thành Tinh Phong. Thật sự hắn cảm thấy không ưa đối với Hắc Hồn, hiện tại càng thêm không ưa.
Tỉnh Hào nheo mắt nhìn xuyên khe hở, thấy một đoàn người từ phía xa đang lục lọi về hướng này. Rất nhanh, ánh mắt y đặt lên người thiếu nữ áo đen đeo mặt nạ. Thần sắc lập tức nghiêm túc.
Đường Thiên một bên thấy thần sắc biến hóa của Tỉnh Hào vội thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Phải cẩn thận là Hắc Hồn Mã!” Tỉnh Hào nhắc nhở. Nhưng y chợt nhớ đến Đường Thiên không hiểu rõ đối với Hắc Hồn, bèn nhẹ giọng giải thích: “Hắc Hồn phân chia không giống so với những tổ chức khác, lấy theo tên trong cờ tướng Tốt Pháo Mã Xe Tượng Sĩ Tướng. Số lượng đông nhất, trình độ cũng kém nhất là Hắc Hồn Tốt, trình độ cao thấp không đồng đều. Pháo thì các võ giả dũng mãnh gan dạ chiếm đa số. Mã chính là thám mã, thông tin nhanh nhất, am hiểu truy tung và công kích cự ly xa. Số lượng Xe không nhiều lắm nhưng đều là cường giả chân chính, đại khai đại hợp. Nếu ngươi gặp chúng thì ngàn vạn lần phải cẩn trọng. Đa số Tượng am hiểu nghiên cứu huyết mạch và cơ quan, số lượng rất ít. Nhưng là loại Hắc Hồn trong chiến đấu am hiểu âm mưu quỷ kế, có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị. Gặp phải địch nhân thế này, phải nhớ không cho đối phương có thời gian nói chuyện, lập tức diệt sát. Sĩ tinh thông ám sát tới vô ảnh đi vô tung, rất phiền toái, đa số đều là tinh anh. Tướng là cường giả cao cấp nhất. Một khi ngươi chưa trở thành cường giả cao cấp, gặp bọn chúng, không cần do dự, quay đầu mà chạy.”
Đường Thiên chợt nhớ đến vị Ngũ tiên sinh gặp ở thành Tinh Phong kia. Chắc hẳn y chính là Tượng.
Nhưng thực lực Ngũ tiên sinh để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc.
“Đây là phân loại theo chức nghiệp của bọn chúng, cũng không thể nói lên thực lực. Từng cấp bậc được phân chia trong chức nghiệp của bọn chúng, ngoại trừ Hắc Hồn Tốt, những chức nghiệp khác cũng không nên xem thường. Hắc Hồn cạnh tranh với chúng ta rất kịch liệt. Bọn chúng am hiểu hơn về chiến đấu. Gặp được Hắc Hồn tốt nhất đừng giữ sức.” Thần sắc Tỉnh Hào ngưng trọng dặn dò.
Y thật không ngờ lại gặp một đội nhân mã lớn của Hắc Hồn. Có thể thấy được, chắc chắn Hắc Hồn có âm mưu. Nhưng đã đến thì cũng không cần lo lắng nữa. Bản thân Tỉnh Hào không sợ hãi gì. Y chỉ có chút lo lắng cho Đường Thiên.
“Hắc Hồn Mã giao cho ta!” Tỉnh Hào trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận với tên hắc y nhân bên cạnh nữ tử đeo mặt nạ. Thực lực tên đó không tầm thường. Rất có thể là Hắc Hồn Pháo, nếu không phải thì chính là kẻ mạnh trong Hắc Hồn Tốt.”
“Ừm!” Đường Thiên nhẹ nhàng ứng thanh đáp. Trong mắt hắn sôi trào chiến ý.
Thần sắc Tỉnh Hào ngưng trọng, dựng thẳng trường kiếm, bỗng nhiên buông tay quát nhẹ: “Bắc Miện!”
Phựt!
Bên dưới chuôi kiếm bỗng nhiên lóe lên một tia hào quang rất nhỏ. Hào quang xoay chuyển như dệt tơ. Trong nháy mắt chuôi kiếm biến ảo thành một vương miện tráng lệ chói mắt. Một đoàn lửa u lãnh tuôn ra từ vương miện, chảy dọc theo thân kiếm cho đến khi ngọn lửa u lãnh kia bao phủ mũi kiếm.
Bắc Miện kiếm, Thanh Đồng bí bảo của Bắc Miện tinh tọa.
Vẻ mặt Đường Thiên khiếp sợ nhìn thanh kiếm hoa lệ đến tận cùng trước mặt này. Những ngày nay, Tỉnh Hào đại ca dùng thanh kiếm này luận bàn với hắn. Đường Thiên căn bản không nghĩ đến thanh kiếm này lại là một kiện Thanh Đồng bí bảo.
Hơn nữa, khí tức rất mạnh!
Mạnh đến nổi Đường Thiên cho rằng đây không còn là Thanh Đồng bí bảo nữa. So sánh với Thiên Lô quyền sáo của bản thân thì khí thế vượt trội hoàn toàn.
“Thanh Bắc Miện kiếm này là do lão sư ban tặng, những năm nay chưa hề rời tay.” Tỉnh Hào có chút ngạo nghễ nói.
Y thấy được vẻ mặt trợn mắt há miệng của Đường Thiên cũng hiểu được một phần sự nghi hoặc của Đường Thiên: “Uy danh Khổng Tước Lam trên người Đường huynh đệ năm đó cũng rất lớn. Chỉ do những năm nay, võ hồn của bí bảo thiếu đi sự bồi dưỡng nên mới trở nên yếu đi. Không có ai phù hợp hơn Quang Minh võ hội về việc nghiên cứu bí bảo. Về sau, Đường huynh đệ sẽ có cơ hội tiếp xúc với những vật phẩm về phương diện này. Hy vọng ngươi không bôi xấu danh tiếng Khổng Tước Lam.”
“Ồ!” Đường Thiên nhớ kỹ trong lòng.
Không ngờ cái Quang Minh võ hội lợi hại nhất chính là bí bảo. Đường Thiên có chút bất ngờ.
Thấy bộ dáng Tỉnh Hào như gặp đại địch. Đường Thiên không nói nhiều, kích hoạt bí bảo của mình.
Phựt! Thiên Lô quyền sáo tỏa ra ngọn lửa đỏ rực.
Cộp! Tiểu Mã Phi Ngoa duỗi ra bốn cái móng ngựa nhỏ.
Khổng Tước Lam hiện ra bên ngoài cơ thể. Khổng Tước linh giáp màu lam xậm xinh đẹp cực kỳ.
Chân lực được kích thích cũng trở nên sinh động chưa từng có. Lòng tin của Đường Thiên tăng mạnh.
Chỉ tiếc là sẽ không ổn khi dùng Kiếm Xỉ Hổ trước mặt Tỉnh Hào đại ca…
Ảnh hưởng từ cái chết của Khổng Hữu Lâm lớn hơn dự tính của hắn nhiều lắm. Đường Thiên quyết định trước khi chuyện này trở lại bình thường thì không dùng cơ quan võ giáp. Nếu không nhỡ lộ ra khẳng định Khổng Diệc Ngữ sẽ tìm đến gây phiền toái cho mình.
Nhưng những tiến bộ gần đây cũng làm cho lòng tin của hắn tăng lên gấp đôi, dù không có cơ quan võ giáp cũng không chút sợ hãi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tỉnh Hào hỏi nhưng không quay lại.
“Được rồi!”
Đối mặt với trận chiến phía trước, Đường Thiên không hề có chút sợ hãi. Chiến ý như ngọn lửa đang cháy, hừng hực thiêu đốt.
“SÁT!”
Không gian vang vọng âm thanh của Tỉnh Hào, tiếp đó thân ảnh lập tức biến mất.
Đường Thiên không thèm nói nhiều, lao sát theo.
Không thể không nói Tỉnh Hào lựa chọn thời cơ vô cùng xảo diệu. Hai người bất ngờ xuất hiện, như hai thanh đao sắc bén đâm vào đội ngũ đối phương, lập tức gây nên một vùng hỗn loạn.
Bắc Miện kiếm trong tay Tỉnh Hào điểm nhẹ. Vài vệt máu xuất hiện giữa không trung. Trên yết hầu mấy tên bỗng hiện ra một đường máu. Bọn chúng trợn trừng hai mắt, lấy tay bụm yết hầu, chỉ kêu lên những tiếng ôi ôi vô nghĩa rồi ầm ầm ngã xuống.
Sự hung hãn của Tỉnh Hào lập tức gây nên một hồi rối loạn.
Không một ai để ý đến Đường Thiên.
Mục tiêu của Đường Thiên chính là nam tử áo đen mà Tỉnh Hào nói có thể là Hắc Hồn Pháo kia.
Khi Đường Thiên áp sát tên nam tử áo đen trong phạm vi năm thước, gã mới giật mình phát hiện. Nhưng khi nhìn ra người tập kích là Đường Thiên thì khóe miệng nhếch lên, nhe răng cười.
Thiết chưởng giơ lên, đẩy ra một đòn đón lấy Đường Thiên.
Ào!
Hai chưởng phát ra chưởng mang đen thui. Một luồng sát ý mãnh liệt lập tức phủ lấy Đường Thiên.
Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng. Một chưởng này của đối phương mạnh phi thường.
Hắn không hề có chút ý niệm né tránh, tung một quyền nghênh đón.
Nam tử áo đen thấy Đường Thiên không thèm né tránh, trong mắt hiện lên vẻ nhạo báng. Nhất là khi gã nhìn thấy những gợn sóng nhỏ xung quanh nắm tay Đường Thiên, gã liền nhận ra quyền này của Đường Thiên là võ kỹ tứ giai, Chấn Đãng Quyền.
Vẻ nhạo báng trong mắt càng đậm. Thật không biết tự lượng sức mình!
Võ kỹ tứ giai cũng dám khiêu chiến với mình, chán sống à? Chưởng pháp của gã chính là Tồi Tâm Chưởng, ngũ giai. Gã đã ngụp lặn trong bộ chưởng pháp này nhiều năm. Cũng nhờ vào bộ chưởng pháp cương mãnh không gì bì kịp này mới khiến gã trúng cử vào Hắc Hồn Pháo, thoát khỏi thân phận Hắc Hồn Tốt.
Hai bên đều không có ý định né tránh. Một quyền một chưởng không hề hoa mỹ mà va chạm vào nhau.
Vẻ mặt nam tử áo đen đột nhiên cứng ngắc.
Chấn động của một quyền này không vượt ra khỏi dự liệu của gã. Nhưng ngay sau đó, chân lực đối phương không dấu vết mà âm thầm bạo liệt phóng đến.
Không ổn!
Thiên Long kình!
Gã còn chưa kịp phản ứng thì một luồng khí kình sắc bén đã trực tiếp công phá phòng tuyến chân lực đang buông lỏng rồi chui vào cơ thể của gã.
Gã không tự chủ kêu lên một tiếng khó chịu. Chân liên tục lùi mấy bước mới miễn cưỡng triệt tiêu luồng kình lực này.
Trong lòng gã hoảng sợ. Tam trọng kình, chân lực tên này không ngờ ẩn chứa tam trọng kình.
Rõ ràng thực lực tứ giai lại khiến gã suýt nữa trúng chiêu.
Gã trì hoãn chưa được bao lâu, một tiếng thét như sấm rền đột ngột vang lên trong tai gã. Một thân hình u lam hung hãn mang theo vô số tàn ảnh lam xậm lao đến. Một quyền được bao phủ bởi vô số sóng chấn động nhanh chóng phóng to trước mắt gã.
Kinh nghiệm chiến đấu của nam tử áo đen cực kỳ phong phú, gã biết rõ lúc này không được phép có chút do dự nào. Thân hình cấp tốc lui lại, đồng thời chân phải như rắn độc thè lưỡi, vô thanh vô tức bắn ra.
Một vầng ánh sáng đen bao lấy chân gã, tựa như một ngọn mâu màu đen lặng lẽ tiến thẳng đến Đường Thiên.
Nhưng tiếp theo, Đường Thiên phản ứng nhanh lẹ, quỷ mỵ hư vô. Chân phải đột nhiên đạp một cái, hai chân co lại trên không. Cả người hóa thành một khối hướng đến ngực nam tử áo đen mà đánh.
Phản ứng quá nhanh này khiến nam tử áo đen sinh ra một loại cảm giác là Đường Thiên từ sớm đã dự định được đòn công kích của gã.
Trong lòng gã hoảng sợ vạn phần!
Gã lần đầu tiên trong chiến đấu bị ép như thế. Đường Thiên hóa thành một khối kia tựa như một hòn đá cực lớn được phóng ra từ máy bắn đá, kèm theo đó là tiếng rít trầm thấp ập đến trước mặt.
Nam tử áo đen định đẩy ngang song chưởng, ngăn cản công kích của Đường Thiên.
Nếu hai chưởng này ấn lên người đối phương, dù bản thân sẽ nhận phải trùng kích của đối phương, nhận một tổn thương nhỏ. Nhưng đối phương chắc chắn bị thương rất nặng.
Mắt thấy khoảng cách của hai bên ngày càng ngắn, hai chưởng kèm theo khói đen đúa xuất hiện, gào thét mà lao đến cơ thể Đường Thiên.
Thân thể Đường Thiên vốn co thành một khối đột nhiên dang rộng. Mũi chân điểm xuống mặt đất, bộp, bay lên trời, đã lướt qua phía trên đầu của nam tử áo đen.
Nam tử áo đen sững sờ. Gã không hiểu Đường Thiên đang muốn làm gì. Bỗng nhiên, khóe mắt liếc qua thấy được ba điểm hào quang đang lao thẳng tới. Gã lập tức giật mình, sắc mặt biến hóa.
Không ổn!
Thủ Nguyệt Đao!
Tất cả động tác trước đó của tên này đều là ngụy trang…
Phốc phốc phốc!
Ba luồng ánh sáng hình trăng lưỡi liềm chui vào bên trong làn khói đen dưới các góc độ khác nhau.
Thanh âm lạnh lùng, sắc bén như băng lướt qua. Tất cả âm thanh lập tức tắt đi. Mọi người giật mình, câm như hến.
“Chỉ một ngoại doanh thì có gì đắc ý?” Ngữ khí thiếu nữ áo đen uy nghiêm đáng sợ: “Nếu ngay cả ngoại doanh của Quang Minh võ hội cũng không thu thập được thì… hừ…”
Tiếng hừ lạnh cuối cùng giống như búa tạ hung hăng nện vào tâm can mỗi người. Trong lòng bọn họ đều run lên.
“Tỉnh Hào ở phía dưới nơi này.” Một hắc y nhân bên cạnh thiếu nữ áo đen trầm giọng nói: “Nghe nói còn có một tên người mới, thực lực hơi khá. Nhưng không tin về hắn rất ít.”
Nói đến Tỉnh Hào, sắc mặt cả bọn đều trở nên ngưng trọng.
Quang Minh võ hội là địch nhân chủ yếu nhất cả Hắc Hồn. Cao thủ Quang Minh võ hội, bọn hắn rõ như lòng ban tay.
Tỉnh Hào là một trong những cao thủ trẻ tuổi của Quang Minh võ hội trong những năm nay, am hiểu kiếm thuật. Thầy của y là cao thủ nổi danh Tả Dịch Thiên của Quang Minh võ hội. Tỉnh Hào không làm mất mặt thầy của y, tuổi còn trẻ đã trở thành Thanh Đồng võ giả. Hơn nữa, là người ít xuất hiện, rất nội liễm một lòng cầu võ. Thực lực y như thế nào cũng ít ai biết đến.
Thiếu nữ áo đen cũng không ngờ Tỉnh Hào lại ở ngoại doanh Đại Lăng. Cho đến vừa rồi khi thẩm vấn những tên đệ tử ngoại doanh của Quang Minh võ hội mới biết được Tỉnh Hào đang ở đây.
Khi biết được tin tức này, trong lòng thiếu nữ áo đen chấn động vô cùng. Thiếu chút nữa ả đã đưa ra quyết định buông bỏ hành động lần này. Nhưng sau một hồi do dự rất lâu, cảm thấy thực lực bên mình vẫn còn sung mãn nên ả mới tiếp tục xâm nhập.
Vì hành động lần này, ả đã chuẩn bị rất lâu, hao tốn vô số thời gian và tinh lực nên không dễ dàng buông bỏ như thế.
*********
“Là Hắc Hồn.” Tỉnh Hào khẽ nói. Thần sắc y lạnh lùng, sát ý dâng trào.
Hắc Hồn là tử địch của Quang Minh võ hội. Sự đấu đá giữa hai bên dường như đã phát sinh khi cả hai được dựng lên.
Trong nội tâm Đường Thiên rùng mình. Hắn nghĩ đến lần ở thành Tinh Phong. Thật sự hắn cảm thấy không ưa đối với Hắc Hồn, hiện tại càng thêm không ưa.
Tỉnh Hào nheo mắt nhìn xuyên khe hở, thấy một đoàn người từ phía xa đang lục lọi về hướng này. Rất nhanh, ánh mắt y đặt lên người thiếu nữ áo đen đeo mặt nạ. Thần sắc lập tức nghiêm túc.
Đường Thiên một bên thấy thần sắc biến hóa của Tỉnh Hào vội thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Phải cẩn thận là Hắc Hồn Mã!” Tỉnh Hào nhắc nhở. Nhưng y chợt nhớ đến Đường Thiên không hiểu rõ đối với Hắc Hồn, bèn nhẹ giọng giải thích: “Hắc Hồn phân chia không giống so với những tổ chức khác, lấy theo tên trong cờ tướng Tốt Pháo Mã Xe Tượng Sĩ Tướng. Số lượng đông nhất, trình độ cũng kém nhất là Hắc Hồn Tốt, trình độ cao thấp không đồng đều. Pháo thì các võ giả dũng mãnh gan dạ chiếm đa số. Mã chính là thám mã, thông tin nhanh nhất, am hiểu truy tung và công kích cự ly xa. Số lượng Xe không nhiều lắm nhưng đều là cường giả chân chính, đại khai đại hợp. Nếu ngươi gặp chúng thì ngàn vạn lần phải cẩn trọng. Đa số Tượng am hiểu nghiên cứu huyết mạch và cơ quan, số lượng rất ít. Nhưng là loại Hắc Hồn trong chiến đấu am hiểu âm mưu quỷ kế, có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị. Gặp phải địch nhân thế này, phải nhớ không cho đối phương có thời gian nói chuyện, lập tức diệt sát. Sĩ tinh thông ám sát tới vô ảnh đi vô tung, rất phiền toái, đa số đều là tinh anh. Tướng là cường giả cao cấp nhất. Một khi ngươi chưa trở thành cường giả cao cấp, gặp bọn chúng, không cần do dự, quay đầu mà chạy.”
Đường Thiên chợt nhớ đến vị Ngũ tiên sinh gặp ở thành Tinh Phong kia. Chắc hẳn y chính là Tượng.
Nhưng thực lực Ngũ tiên sinh để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc.
“Đây là phân loại theo chức nghiệp của bọn chúng, cũng không thể nói lên thực lực. Từng cấp bậc được phân chia trong chức nghiệp của bọn chúng, ngoại trừ Hắc Hồn Tốt, những chức nghiệp khác cũng không nên xem thường. Hắc Hồn cạnh tranh với chúng ta rất kịch liệt. Bọn chúng am hiểu hơn về chiến đấu. Gặp được Hắc Hồn tốt nhất đừng giữ sức.” Thần sắc Tỉnh Hào ngưng trọng dặn dò.
Y thật không ngờ lại gặp một đội nhân mã lớn của Hắc Hồn. Có thể thấy được, chắc chắn Hắc Hồn có âm mưu. Nhưng đã đến thì cũng không cần lo lắng nữa. Bản thân Tỉnh Hào không sợ hãi gì. Y chỉ có chút lo lắng cho Đường Thiên.
“Hắc Hồn Mã giao cho ta!” Tỉnh Hào trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận với tên hắc y nhân bên cạnh nữ tử đeo mặt nạ. Thực lực tên đó không tầm thường. Rất có thể là Hắc Hồn Pháo, nếu không phải thì chính là kẻ mạnh trong Hắc Hồn Tốt.”
“Ừm!” Đường Thiên nhẹ nhàng ứng thanh đáp. Trong mắt hắn sôi trào chiến ý.
Thần sắc Tỉnh Hào ngưng trọng, dựng thẳng trường kiếm, bỗng nhiên buông tay quát nhẹ: “Bắc Miện!”
Phựt!
Bên dưới chuôi kiếm bỗng nhiên lóe lên một tia hào quang rất nhỏ. Hào quang xoay chuyển như dệt tơ. Trong nháy mắt chuôi kiếm biến ảo thành một vương miện tráng lệ chói mắt. Một đoàn lửa u lãnh tuôn ra từ vương miện, chảy dọc theo thân kiếm cho đến khi ngọn lửa u lãnh kia bao phủ mũi kiếm.
Bắc Miện kiếm, Thanh Đồng bí bảo của Bắc Miện tinh tọa.
Vẻ mặt Đường Thiên khiếp sợ nhìn thanh kiếm hoa lệ đến tận cùng trước mặt này. Những ngày nay, Tỉnh Hào đại ca dùng thanh kiếm này luận bàn với hắn. Đường Thiên căn bản không nghĩ đến thanh kiếm này lại là một kiện Thanh Đồng bí bảo.
Hơn nữa, khí tức rất mạnh!
Mạnh đến nổi Đường Thiên cho rằng đây không còn là Thanh Đồng bí bảo nữa. So sánh với Thiên Lô quyền sáo của bản thân thì khí thế vượt trội hoàn toàn.
“Thanh Bắc Miện kiếm này là do lão sư ban tặng, những năm nay chưa hề rời tay.” Tỉnh Hào có chút ngạo nghễ nói.
Y thấy được vẻ mặt trợn mắt há miệng của Đường Thiên cũng hiểu được một phần sự nghi hoặc của Đường Thiên: “Uy danh Khổng Tước Lam trên người Đường huynh đệ năm đó cũng rất lớn. Chỉ do những năm nay, võ hồn của bí bảo thiếu đi sự bồi dưỡng nên mới trở nên yếu đi. Không có ai phù hợp hơn Quang Minh võ hội về việc nghiên cứu bí bảo. Về sau, Đường huynh đệ sẽ có cơ hội tiếp xúc với những vật phẩm về phương diện này. Hy vọng ngươi không bôi xấu danh tiếng Khổng Tước Lam.”
“Ồ!” Đường Thiên nhớ kỹ trong lòng.
Không ngờ cái Quang Minh võ hội lợi hại nhất chính là bí bảo. Đường Thiên có chút bất ngờ.
Thấy bộ dáng Tỉnh Hào như gặp đại địch. Đường Thiên không nói nhiều, kích hoạt bí bảo của mình.
Phựt! Thiên Lô quyền sáo tỏa ra ngọn lửa đỏ rực.
Cộp! Tiểu Mã Phi Ngoa duỗi ra bốn cái móng ngựa nhỏ.
Khổng Tước Lam hiện ra bên ngoài cơ thể. Khổng Tước linh giáp màu lam xậm xinh đẹp cực kỳ.
Chân lực được kích thích cũng trở nên sinh động chưa từng có. Lòng tin của Đường Thiên tăng mạnh.
Chỉ tiếc là sẽ không ổn khi dùng Kiếm Xỉ Hổ trước mặt Tỉnh Hào đại ca…
Ảnh hưởng từ cái chết của Khổng Hữu Lâm lớn hơn dự tính của hắn nhiều lắm. Đường Thiên quyết định trước khi chuyện này trở lại bình thường thì không dùng cơ quan võ giáp. Nếu không nhỡ lộ ra khẳng định Khổng Diệc Ngữ sẽ tìm đến gây phiền toái cho mình.
Nhưng những tiến bộ gần đây cũng làm cho lòng tin của hắn tăng lên gấp đôi, dù không có cơ quan võ giáp cũng không chút sợ hãi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tỉnh Hào hỏi nhưng không quay lại.
“Được rồi!”
Đối mặt với trận chiến phía trước, Đường Thiên không hề có chút sợ hãi. Chiến ý như ngọn lửa đang cháy, hừng hực thiêu đốt.
“SÁT!”
Không gian vang vọng âm thanh của Tỉnh Hào, tiếp đó thân ảnh lập tức biến mất.
Đường Thiên không thèm nói nhiều, lao sát theo.
Không thể không nói Tỉnh Hào lựa chọn thời cơ vô cùng xảo diệu. Hai người bất ngờ xuất hiện, như hai thanh đao sắc bén đâm vào đội ngũ đối phương, lập tức gây nên một vùng hỗn loạn.
Bắc Miện kiếm trong tay Tỉnh Hào điểm nhẹ. Vài vệt máu xuất hiện giữa không trung. Trên yết hầu mấy tên bỗng hiện ra một đường máu. Bọn chúng trợn trừng hai mắt, lấy tay bụm yết hầu, chỉ kêu lên những tiếng ôi ôi vô nghĩa rồi ầm ầm ngã xuống.
Sự hung hãn của Tỉnh Hào lập tức gây nên một hồi rối loạn.
Không một ai để ý đến Đường Thiên.
Mục tiêu của Đường Thiên chính là nam tử áo đen mà Tỉnh Hào nói có thể là Hắc Hồn Pháo kia.
Khi Đường Thiên áp sát tên nam tử áo đen trong phạm vi năm thước, gã mới giật mình phát hiện. Nhưng khi nhìn ra người tập kích là Đường Thiên thì khóe miệng nhếch lên, nhe răng cười.
Thiết chưởng giơ lên, đẩy ra một đòn đón lấy Đường Thiên.
Ào!
Hai chưởng phát ra chưởng mang đen thui. Một luồng sát ý mãnh liệt lập tức phủ lấy Đường Thiên.
Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng. Một chưởng này của đối phương mạnh phi thường.
Hắn không hề có chút ý niệm né tránh, tung một quyền nghênh đón.
Nam tử áo đen thấy Đường Thiên không thèm né tránh, trong mắt hiện lên vẻ nhạo báng. Nhất là khi gã nhìn thấy những gợn sóng nhỏ xung quanh nắm tay Đường Thiên, gã liền nhận ra quyền này của Đường Thiên là võ kỹ tứ giai, Chấn Đãng Quyền.
Vẻ nhạo báng trong mắt càng đậm. Thật không biết tự lượng sức mình!
Võ kỹ tứ giai cũng dám khiêu chiến với mình, chán sống à? Chưởng pháp của gã chính là Tồi Tâm Chưởng, ngũ giai. Gã đã ngụp lặn trong bộ chưởng pháp này nhiều năm. Cũng nhờ vào bộ chưởng pháp cương mãnh không gì bì kịp này mới khiến gã trúng cử vào Hắc Hồn Pháo, thoát khỏi thân phận Hắc Hồn Tốt.
Hai bên đều không có ý định né tránh. Một quyền một chưởng không hề hoa mỹ mà va chạm vào nhau.
Vẻ mặt nam tử áo đen đột nhiên cứng ngắc.
Chấn động của một quyền này không vượt ra khỏi dự liệu của gã. Nhưng ngay sau đó, chân lực đối phương không dấu vết mà âm thầm bạo liệt phóng đến.
Không ổn!
Thiên Long kình!
Gã còn chưa kịp phản ứng thì một luồng khí kình sắc bén đã trực tiếp công phá phòng tuyến chân lực đang buông lỏng rồi chui vào cơ thể của gã.
Gã không tự chủ kêu lên một tiếng khó chịu. Chân liên tục lùi mấy bước mới miễn cưỡng triệt tiêu luồng kình lực này.
Trong lòng gã hoảng sợ. Tam trọng kình, chân lực tên này không ngờ ẩn chứa tam trọng kình.
Rõ ràng thực lực tứ giai lại khiến gã suýt nữa trúng chiêu.
Gã trì hoãn chưa được bao lâu, một tiếng thét như sấm rền đột ngột vang lên trong tai gã. Một thân hình u lam hung hãn mang theo vô số tàn ảnh lam xậm lao đến. Một quyền được bao phủ bởi vô số sóng chấn động nhanh chóng phóng to trước mắt gã.
Kinh nghiệm chiến đấu của nam tử áo đen cực kỳ phong phú, gã biết rõ lúc này không được phép có chút do dự nào. Thân hình cấp tốc lui lại, đồng thời chân phải như rắn độc thè lưỡi, vô thanh vô tức bắn ra.
Một vầng ánh sáng đen bao lấy chân gã, tựa như một ngọn mâu màu đen lặng lẽ tiến thẳng đến Đường Thiên.
Nhưng tiếp theo, Đường Thiên phản ứng nhanh lẹ, quỷ mỵ hư vô. Chân phải đột nhiên đạp một cái, hai chân co lại trên không. Cả người hóa thành một khối hướng đến ngực nam tử áo đen mà đánh.
Phản ứng quá nhanh này khiến nam tử áo đen sinh ra một loại cảm giác là Đường Thiên từ sớm đã dự định được đòn công kích của gã.
Trong lòng gã hoảng sợ vạn phần!
Gã lần đầu tiên trong chiến đấu bị ép như thế. Đường Thiên hóa thành một khối kia tựa như một hòn đá cực lớn được phóng ra từ máy bắn đá, kèm theo đó là tiếng rít trầm thấp ập đến trước mặt.
Nam tử áo đen định đẩy ngang song chưởng, ngăn cản công kích của Đường Thiên.
Nếu hai chưởng này ấn lên người đối phương, dù bản thân sẽ nhận phải trùng kích của đối phương, nhận một tổn thương nhỏ. Nhưng đối phương chắc chắn bị thương rất nặng.
Mắt thấy khoảng cách của hai bên ngày càng ngắn, hai chưởng kèm theo khói đen đúa xuất hiện, gào thét mà lao đến cơ thể Đường Thiên.
Thân thể Đường Thiên vốn co thành một khối đột nhiên dang rộng. Mũi chân điểm xuống mặt đất, bộp, bay lên trời, đã lướt qua phía trên đầu của nam tử áo đen.
Nam tử áo đen sững sờ. Gã không hiểu Đường Thiên đang muốn làm gì. Bỗng nhiên, khóe mắt liếc qua thấy được ba điểm hào quang đang lao thẳng tới. Gã lập tức giật mình, sắc mặt biến hóa.
Không ổn!
Thủ Nguyệt Đao!
Tất cả động tác trước đó của tên này đều là ngụy trang…
Phốc phốc phốc!
Ba luồng ánh sáng hình trăng lưỡi liềm chui vào bên trong làn khói đen dưới các góc độ khác nhau.
Bình luận facebook