Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Thành lập công ty mới
Vương Tuệ Lâm biết, bây giờ mình nói cái gì cũng vô ích, đối đầu với bà nội trước mặt mọi người thì chỉ có phản tác dụng.
Cô đành phải bất đắc dĩ mà quay người rời đi.
Trở về nhà, Điêu Ngọc Lan biết chuyện này, bỗng chốc phát hoả lên đầu.
“Bà cụ quá đáng lắm, có cần lộ liễu như vậy không, quá thiên vị, bà ta đúng là trọng nam khinh nữ!”
Điêu Ngọc Lan chống nạnh đi qua đi lại trong phòng khách, mồm miệng liến thoắng lên án.
“Không được, mẹ phải gọi điện thoại cho bố con, bảo ông ấy nhanh chóng quay lại. Nếu nhà họ Vương thật sự rơi vào tay thằng nhãi Vương Húc thì sau này nhà chúng ta yên ổn làm sao được?”
Điêu Ngọc Lam tức tối nhấc điện thoại lên, vừa nói vừa muốn gọi đi.
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng rối lên nữa! Bố đang ở nước ngoài trị bệnh dưỡng thân thể vừa mới có chút khởi sắc, đừng làm phiền ông ấy!”
Vương Tuệ Lâm bóp trán, vẻ mặt chán nản mở miệng nói.
Điêu Ngọc Lan đành phải để điện thoại xuống nhưng vẫn tức giận như cũ.
Nhìn Giang Thần đang xem TV ở một bên, bỗng chốc lửa giận lại bùng lên.
Bà ta vội vàng cầm điều khiển, hung hăng tắt TV: “Xem gì mà xem! Thằng vô dụng như cậu chỉ biết xem! Tuệ Lâm bị bắt nạt rồi, lẽ nào cậu không lo lắng chút nào sao? Cậu nói cậu có tác dụng gì, nhà chúng tôi nuôi cậu còn không bằng nuôi chó!”
Vương Tuệ Lâm liếc nhìn Giang Thần, cũng không nhịn được mà ngán ngẩm lắc đầu.
Tuy mẹ cô nói khó nghe nhưng cũng đúng.
Người chồng làm lính này của cô vừa trở về cũng không giúp cô được chuyện gì.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Quả thật là cô đơn và bất lực.
Mà lúc này, Giang Thần lại lắc đầu, liếc nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Không phải chỉ mất một công ty thôi sao?”
“Cùng lắm là chúng ta lại mở một công ty mới, từ này về sau sẽ không phải nhìn sắc mặt của nhà họ Vương nữa!”
Mà nghe Giang Thần nói như vậy, khiến hai mẹ con chợt sững sờ.
“Nói linh tinh gì thế! Cậu cho rằng mở công ty là chuyện dễ như thế sao?”
“Chi phí xây nhà máy không cần tiền à?”
“Thuê văn phòng không cần tiền à?”
Điêu Ngọc Lan như nhìn một thằng ngốc, lườm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Còn tưởng cậu nói ra được cách hay gì, thế mà lại nói toàn chuyện mất não, vô dụng!”
Vương Tuệ Lâm lại im lặng một lát, lập tức cau mày nói: “Mẹ, cách đó cũng không hẳn là không khả thi”.
“Bố là người đăng ký nhãn hiệu Tư Vận, chúng ta hoàn toàn có thể mang nó đi”.
“Đội ngũ thiết kế cũng là một tay con xây dựng cho nên chắc chắn sẽ theo con”.
“Mà vấn đề sản xuất thì chỉ cần chúng ta có tiền đầu tư thì có thể tìm nhà máy gia công thuê”.
“Còn lại chỉ cần thuê một văn phòng tại CBD là được!”
Nói đến cuối cùng, Vương Tuệ Lâm rốt cuộc cũng thả lỏng đầu mày.
Mấy năm nay ở nhà họ Vương, cô vẫn luôn nơm nớp lo âu, sợ một ngày Tư Vận bị người ta cướp đi.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù cô nỗ lực bao nhiêu thì bà nội cũng sẽ vẫn cướp Tư Vận từ trong tay cô đi mà thôi.
Bây giờ cũng đã đến lúc phải mạnh mẽ đứng lên rồi.
Giang Thần liếc nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Không thể không nói, cô đúng là người phụ nữ làm việc lớn.
Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”
“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.
“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”
Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.
Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”
Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.
“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.
“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”
“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”
Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.
Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”
“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”
“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.
“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”
Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.
Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”
Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.
“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.
“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”
“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”
Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.
Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”
“Không cần, anh làm tốt việc của mình đi!”
Vương Tuệ Lâm cau mày, theo cô thấy gã này cũng chỉ nói chơi mà thôi.
Chứ công việc còn không tìm được thì làm được cái vẹo gì đâu.
Anh ta còn thật sự cho rằng có thể nhúng tay vào giúp đỡ cái gì.
“Điên rồi, điên rồi! Các người điên hết rồi, con gái, sao con lại nghe lời nó thế!”
Điêu Ngọc Lan ngồi trên sofa sốt ruột khoa tay múa chân.
“Được rồi mẹ à, đây là ý tưởng của con, không liên quan gì tới anh ta cả!”
Sau khi Vương Tuệ Lâm thuyết phục một hồi thì Điêu Ngọc Lan mới miễn cưỡng đồng ý kế hoạch Vương Tuệ Lâm mở công ty mới.
Nhưng đối với việc thành lập công ty thì vấn đề đầu tiên Vương Tuệ Lâm gặp phải đó chính là vấn đề tiền mặt.
Thành lập một công ty thì vốn ban đầu cũng phải có 2-3 triệu.
Đầu tiên, cô nghĩ tới chuyện đến ngân hàng vay tiền.
Vậy là cô gọi điện cho mấy người bạn ở vài ngân hàng nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Năm nay, tình hình kinh tế không ổn định, các ngân hàng làm hồ sơ vay rất nghiêm ngặt, sợ là không thể làm vay.
Chương 22: Mười triệu không phải của tôi
Sau đó đành phải tìm người khác mượn tiền.
“Xem ra vẫn phải mượn tiền Trần Chí Siêu rồi!”
Vương Tuệ Lâm tỏ ra đầy bất lực nói.
Do dự một lát, cô vẫn gọi điện thoại cho Trần Chí Siêu.
Lúc Vương Tuệ Lâm gọi điện thoại, Điêu Ngọc Lan ngồi bên cạnh không khỏi liếc nhìn Giang Thần, nói cạnh khoé: “Vào lúc quan trọng, vẫn cần người có năng lực”.
“Mẹ thấy Trần Chí Siêu không tệ đâu”.
“Có bản lĩnh lại tài giỏi, còn là ông chủ lớn!”
Trước đây, Trần Chí Siêu đã tới nhà họ Vương vài lần, lần nào cũng mang quà tặng sang, xịn tới biếu.
Quan trọng là, người ta tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc công ty, Điêu Ngọc Lan càng nhìn càng thấy hài lòng.
Hận một nỗi không thể khiến Vương Tuệ Lâm và Giang Thần ly hôn ngay được, sau đó để Trần Chí Siêu làm con rể của mình.
Mà ở đầu kia điện thoại, Trần Chí Siêu đang ôm bình rượu, một mình ngồi ngây ngốc ở văn phòng lạnh lẽo, giấy vụn phủ đầy mặt đất.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng hai ngày, một công ty công nghệ mới nổi như ánh nắng ban mai đã sụp đổ trong chớp mắt chỉ vì Vinh Đỉnh rút đầu tư trong một đêm.
Đúng vậy. Anh ta phá sản rồi, hơn nữa còn ôm một cục nợ to tướng.
Mà phía bên Vinh Đỉnh lại đưa ra câu trả lời là anh ta đã chọc phải người không nên chọc.
Anh ta vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc là mình đắc tội vị Phật tổ nào?
“Alo, Chí Siêu, chuyện lần trước cảm ơn anh”.
“Nhưng tôi muốn nhờ anh giúp đỡ thêm”.
“Tôi chuẩn bị thành lập công ty mới”.
“Cần một khoản tiền để thành lập công ty”.
“Đại khái khoảng… hai triệu!”
Vương Tuệ Lâm do dự một lát rồi thăm dò nói.
Trần Chí Siêu nghe thấy giọng của nói của Vương Tuệ Lâm thì ánh mắt cũng sáng lên một chút, nhưng nghe tới hai triệu thì sắc mặt bỗng trở nên cứng ngắc: “Xin, xin lỗi Tuệ Lâm, gần đây tôi gặp phải chút phiền phức, cho nên…”
“Hả, là do 10 triệu hôm trước sao?”
Giọng nói của Vương Tuệ Lâm bỗng chốc trở nên căng thẳng, dù sao Trần Chí Siêu đã dùng khoản đầu tư của Vinh Đỉnh để giúp cô. Nếu chuyện này bị Vinh Đỉnh phát hiện thì sợ là Trần Chí Siêu sẽ gặp phải rắc rối lớn!”
“Hả, 10 triệu, 10 triệu nào?”
Trần Chí Siêu hơi sững sờ.
Vương Tuệ Lâm cũng có chút khó hiểu nói: “Chi phiếu 10 triệu đó, không phải anh đưa tới cho tôi à?”
“Chi phiếu 10 triệu?”
“Tôi làm gì có chi phiếu 10 triệu nào đâu!”
Trần Chí Siêu cười khổ. Nếu anh ta có 10 triệu thì bây giờ đã không bị phá sản.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm có chút ngây ngốc.
Tấm chi phiếu đó không phải của Trần Chí Siêu! Nếu không phải của Trần Chí Siêu thì của ai chứ?
Cô bất giác liếc nhìn Giang Thần.
Nhưng lại lập tức lắc đầu.
Cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường.
Một anh lính quèn thì sao có thể có chi phiếu 10 triệu.
Nghĩ nửa ngày, Vương Tuệ Lâm vẫn không thể hiểu nổi.
Thế nào cũng không hiểu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết vấn đề tài chính, nếu không kế hoạch thành lập công ty mới cũng chỉ đành nằm trên giấy.
Vương Tuệ Lâm có chút bất lực.
Mượn tiền không được vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là đầu tư mạo hiểm.
Nghĩ là làm, cô ôm hi vọng thử một chút, tới Vinh Đỉnh một lát.
“Chi phiếu 10 triệu?”
“Tôi làm gì có chi phiếu 10 triệu nào đâu!”
Trần Chí Siêu cười khổ. Nếu anh ta có 10 triệu thì bây giờ đã không bị phá sản.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm có chút ngây ngốc.
Tấm chi phiếu đó không phải của Trần Chí Siêu! Nếu không phải của Trần Chí Siêu thì của ai chứ?
Cô bất giác liếc nhìn Giang Thần.
Nhưng lại lập tức lắc đầu.
Cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường.
Một anh lính quèn thì sao có thể có chi phiếu 10 triệu.
Nghĩ nửa ngày, Vương Tuệ Lâm vẫn không thể hiểu nổi.
Thế nào cũng không hiểu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết vấn đề tài chính, nếu không kế hoạch thành lập công ty mới cũng chỉ đành nằm trên giấy.
Vương Tuệ Lâm có chút bất lực.
Mượn tiền không được vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là đầu tư mạo hiểm.
Nghĩ là làm, cô ôm hi vọng thử một chút, tới Vinh Đỉnh một lát.
Dù sao Vinh Đỉnh đã từng nói là rất xem trọng tiềm lực của Tư Vận.
Sau khi Vương Tuệ Lâm tới Vinh Đỉnh thì đã nói suy nghĩ của mình cho giám đốc Chu bộ phận đầu tư của Vinh Đỉnh.
Tuy bản kế hoạch của cô rất chi tiết nhưng giám đốc Chu nhìn thấy thì chỉ cau mày.
Vương Tuệ Lâm vẫn luôn quan sát vẻ mặt của đối phương, trong lòng chán nản, cảm thấy đến 8 phần là thất bại rồi.
“Ngại quá, tổng giám đốc Vương”, reng! Ngay khi giám đốc Chu đang định mở miệng từ chối thì chuông điện thoại chợt vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát!”
Giám đốc Chu tỏ vẻ xin lỗi, đứng dậy nghe điện thoại.
“Vâng, tổng giám đốc! Vâng, vâng! Tôi hiểu rồi!”
Giám đốc Chu nghe điện thoại với điệu bộ vô cùng kính cẩn, liên tục gật đầu, mà sau khi quay lại thì lập tức đổi nụ cười như gió xuân.
“Ha ha, tổng giám đốc Vương. Tôi đang xem qua phương án của cô rồi, rất tốt! Vinh Đỉnh của chúng tôi rất coi trọng hướng phát triển tương lai của quý công ty!”
“Hả… giám đốc Chu, anh đồng ý rồi?”
Vương Tuệ Lâm có chút sững sờ.
Chương 23: Tòa nhà văn phòng khu A
Vương Tuệ Lâm hết sức nghi hoặc.
Mới vừa rồi đối phương rõ ràng là muốn từ chối.
Tại sao vừa trả lời một cuộc điện thoại xong lại đột nhiên đồng ý?
Hơn nữa, thái độ lúc này so với thái độ của lúc trước tưởng chừng như là của hai người khác nhau vậy! Sau đó, dưới sự hướng dẫn của giám đốc Chu, cô sững sờ ký hợp đồng, cho đến tận khi 10 triệu đã vào tài khoản, Vương Tuệ Lâm vẫn cảm thấy choáng váng.
Nhưng dù sao thì bài toán kinh phí cũng đã được giải quyết.
Đang lúc vui mừng tột độ, cô cũng không cân nhắc nhiều như vậy.
Cô lập tức quay đi lo thủ tục cho công ty mới.
Bước tiếp theo chính là tìm nhà máy, cùng với giải quyết chuyện di dời.
Mọi việc nhanh chóng được thực hiện trong vòng chưa đầy hai ngày.
Cuối cùng, cần phải thuê một tòa nhà văn phòng.
Vị trí đặt văn phòng là rất quan trọng, đại biểu cho bộ mặt của công ty.
Vừa hay Vương Tuệ Lâm có một người bạn thân tên là Từ Duyệt đang làm việc ở quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, cô ấy biết rõ về các tòa nhà văn phòng xung quanh.
Cô ấy đã hứa sẽ giúp cô tìm một tòa nhà văn phòng.
Cuối tuần này, bởi vì tài xế đã xin nghỉ, nên Vương Tuệ Lâm liền bắt Giang Thần làm tài xế.
Cùng với trợ lý Vu Thiến, cả ba đến quận kinh doanh trung tâm để tìm Từ Duyệt.
Khi họ đến quận kinh doanh trung tâm, họ được một cô gái có dáng người cao chừng 1m65 ra đón, cô gái này trông rất kênh kiệu, lối ăn mặc hết sức chưng diện, tướng mạo cũng coi là xinh đẹp, chẳng qua là tô son môi quá dày, cả người nồng nặc mùi nước hoa.
"Tuệ Lâm, anh ta là chồng của cậu sao? Mới đi lính trở về à?"
Từ Duyệt liếc nhìn Giang Thần, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường nặng nề.
Nghe thấy từ "chồng", nét mặt của Vương Tuệ Lâm có vẻ mất tự nhiên.
"Đi thôi, chúng ta đi xem tòa nhà văn phòng trước!"
Vương Tuệ Lâm quả thực không muốn nói thêm, thúc giục một tiếng, vì vậy ba người phụ nữ đi phía trước.
“Tuệ Lâm, chồng của cậu ăn mặc kiểu gì vậy, một chút thẩm mỹ cũng không có. Tôi nói chứ đừng níu kéo nữa mà mau chóng cắt đứt đi. Cậu là người ưu tú nhất trong số mấy chị em chúng ta, sao lại lấy trúng một tên vô dụng như vậy!"
"Chị Tuệ Lâm, em thấy chị Duyệt nói không sai chút nào, chị nên cắt đứt càng sớm càng tốt. Nếu không thì sớm muộn gì chị cũng bị anh ta kéo xuống!"
Trương Duyệt và Vu Thiến ở trước mặt còn cố ý nói to, chỉ sợ Giang Thần không nghe thấy.
Vương Tuệ Lâm bị kẹt ở giữa, cảm thấy khó chịu.
Cô bất giác cắn chặt môi nói: "Chuyện đó để sau, hiện tại việc của công ty mới đang rất căng, tớ không muốn bị chuyện khác làm phân tâm".
Ba người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện, sau đó đã tới một tòa nhà văn phòng ở khu E của quận kinh doanh trung tâm.
"Duyệt Duyệt, khu E này chẳng phải là có chút không tương xứng sao?"
Vương Tuệ Lâm cau mày, cảm thấy có chút không hài lòng.
"Chị hai của tôi ơi, cậu chỉ có ngân sách năm trăm ngàn, vậy cậu muốn thuê tòa nhà văn phòng ở khu nào nữa? Giá thuê ở quận kinh doanh trung tâm rất đắt, cậu có biết ngay cả tiền thuê ở khu C cũng đã lên tới hai triệu rồi!"
Từ Duyệt khoa trương nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi.
Các công việc trong giai đoạn đầu đã phải chi ra tiền rất nhiều, bây giờ trong tay cô cũng không còn lại quá nhiều tiền, xem ra đành phải chịu như vậy.
Giang Thần lúc này đang đi tới đi lui xem xét, liền quay lại nói: "Nơi này không tốt! Văn phòng là bộ mặt của một công ty, nếu đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, ấn tượng tốt của khách hàng đối với công ty sẽ giảm đáng kể!"
Ba người phụ nữ hơi sững sờ một chút, ban đầu họ gọi Giang Thần theo chỉ để làm người hộ tống, không ai nghĩ lúc này anh sẽ phát biểu ý kiến.
"Không hiểu thì đừng nói nhảm! Đây đâu phải là chợ rau mà phải chọn nơi có nhiều phương tiện qua lại? Tòa nhà văn phòng này tôi đã phải rất vất vả dựa vào các mối quan hệ mới tìm được! Anh chỉ là một tên lính thì biết cái gì hả!”, Từ Duyệt nhìn Giang Thần bằng nửa con mắt, ngay lập tức bắt đầu châm chọc.
"Đúng vậy, anh chỉ là đồ vô dụng thì biết cái quái gì, vả lại anh có thể trả tiền thuê tòa nhà được không? Chỉ cần anh có thể giúp một chút, thì chị Tuệ Lâm cũng không cần phải mệt mỏi như vậy!", Vu Thiến cũng hùa theo châm chọc.
Giang Thần nhíu mày, nhìn xoáy vào Vu Thiến, nghiêm nghị nói: "Cô chỉ là trợ lý, không có chỗ cho cô nói ở đây, cô hãy ngậm miệng lại!"
Vu Thiến ngay lập tức bị giật mình, ánh mắt vừa rồi của Giang Thần quá đáng sợ, làm cho cô ta sợ tới mức không nói nổi nên lời.
Từ Duyệt khoa trương nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi.
Các công việc trong giai đoạn đầu đã phải chi ra tiền rất nhiều, bây giờ trong tay cô cũng không còn lại quá nhiều tiền, xem ra đành phải chịu như vậy.
Giang Thần lúc này đang đi tới đi lui xem xét, liền quay lại nói: "Nơi này không tốt! Văn phòng là bộ mặt của một công ty, nếu đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, ấn tượng tốt của khách hàng đối với công ty sẽ giảm đáng kể!"
Ba người phụ nữ hơi sững sờ một chút, ban đầu họ gọi Giang Thần theo chỉ để làm người hộ tống, không ai nghĩ lúc này anh sẽ phát biểu ý kiến.
"Không hiểu thì đừng nói nhảm! Đây đâu phải là chợ rau mà phải chọn nơi có nhiều phương tiện qua lại? Tòa nhà văn phòng này tôi đã phải rất vất vả dựa vào các mối quan hệ mới tìm được! Anh chỉ là một tên lính thì biết cái gì hả!”, Từ Duyệt nhìn Giang Thần bằng nửa con mắt, ngay lập tức bắt đầu châm chọc.
"Đúng vậy, anh chỉ là đồ vô dụng thì biết cái quái gì, vả lại anh có thể trả tiền thuê tòa nhà được không? Chỉ cần anh có thể giúp một chút, thì chị Tuệ Lâm cũng không cần phải mệt mỏi như vậy!", Vu Thiến cũng hùa theo châm chọc.
Giang Thần nhíu mày, nhìn xoáy vào Vu Thiến, nghiêm nghị nói: "Cô chỉ là trợ lý, không có chỗ cho cô nói ở đây, cô hãy ngậm miệng lại!"
Vu Thiến ngay lập tức bị giật mình, ánh mắt vừa rồi của Giang Thần quá đáng sợ, làm cho cô ta sợ tới mức không nói nổi nên lời.
"Ấy, Tuệ Lâm, tính khí ông chồng vô dụng của cậu cũng thật khó chịu nha!"
Từ Duyệt buông ra một câu quái gở, sau đó liếc nhìn Giang Thần một cái, giễu cợt nói: "Người ta nói mấy người có tính khí cao ngạo đều phải là người có bản lĩnh. Vậy thì tốt rồi. Có bản lĩnh thì anh thuê cho Tuệ Lâm một tòa nhà văn phòng đi!"
Chương 24: Tòa nhà văn phòng khu A (2)
Vương Tuệ Lâm không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mắng: "Giang Thần, anh đứng nói ở đây cũng không có ích lợi gì, cút ra ngoài đợi đi!"
"Cô đợi tôi một lát, tôi đi gọi điện thoại!"
Giang Thần bước sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Miêu.
"Tôi cần một tòa nhà văn phòng ở khu A, quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ngay lập tức!"
Giang Thần ra lệnh vào điện thoại.
Từ Duyệt nghe thấy Giang Thần nói vậy, liền bật cười thành tiếng.
"Tuệ Lâm, cậu có nghe thấy không, chồng cậu sắp thuê cho cậu một tòa nhà văn phòng ở khu A trong quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ha ha, ôi thật là chọc cho tớ cười chết mất!"
Từ Duyệt nói xong thì vỗ vỗ lên bả vai của Vương Tuệ Lâm.
"Cậu có biết muốn thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mười triệu đó! Chồng cậu đúng là có nhiều tiền!"
Mặt của Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Chị Duyệt, chị đừng cười. Đầu óc của anh ta không có được bình thường nên hay tự huyễn hoặc bản thân như thế. Chỉ cần nghe thôi, không cần xem trọng đâu!"
Vu Thiến bực mình nên ngứa miệng nói, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Vương Tuệ Lâm.
Lúc này, Giang Thần mới buông điện thoại xuống, đi tới nói với Vương Tuệ Lâm: "Tôi giúp cô thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A, đi thôi, chúng ta đi xem một chút!"
"Đủ rồi Giang Thần! Chỉ khoác lác cái miệng thì có lợi ích gì?"
Vương Tuệ Lâm run lên vì tức giận, không thể không gầm lên.
Hôm nay cô thực sự rất hối hận, lẽ ra không nên đưa anh ta ra ngoài, anh ta đã làm cho cô thật mất mặt trước mặt bạn thân của mình!
"Anh lính, anh có biết tòa nhà văn phòng khu A tiền thuê một năm là bao nhiêu không? Mười triệu! Anh đã từng được thấy nhiều tiền như vậy bao giờ chưa? Có phải quần áo và ngay cả cái vớ mà anh đang mang của là Tuệ Lâm mua cho anh phải không? Có muốn khoác lác thì cũng phải nói chuyện gì đáng tin hơn chút đi chứ, thật là chọc tôi cười muốn chết!"
Nói xong, Từ Duyệt không cười nữa, chỉ khoanh tay lại, vẻ mặt đầy khinh thường.
"Tôi giúp vợ tôi tìm thuê một tòa nhà văn phòng thì có liên quan gì đến cô?"
Giang Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, cô làm sao có thể chắc chắn rằng tôi không thuê được tòa nhà văn phòng ở khu A?"
Từ Duyệt bị cái nhìn chằm chằm của Giang Thần làm cho lúng túng không thể giải thích được, phải lùi lại một bước, nhưng vẫn không nhịn được nhếch mép khinh khi: "Cắt! Anh còn dám nghĩ tới chuyện đó sao? Mọi người đều biết, anh chỉ là một tên vô dụng, chỉ là một con chó do nhà họ Vương nuôi mà thôi!"
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhanh chóng nói: "Thôi được rồi, Duyệt Duyệt, đừng nói lung tung, tớ thuê tòa nhà này cũng được!"
Dù gì thì cũng là chồng của cô, nhìn thấy Giang Thần bị xúc phạm ở nơi công cộng, sắc mặt của cô không được tốt lắm.
"Đừng! Chồng của cậu có bản lĩnh như thế, nếu anh ta đã muốn thuê tòa nhà văn phòng khu A cho cậu, thì chúng ta cứ cùng đi xem thử. Đừng phụ tấm lòng của người ta!"
Từ Duyệt làm ra vẻ hài hước nói, rõ ràng trong lòng cô ta vô cùng tức giận, muốn Giang Thần phải bẽ mặt.
"Giang Thần, anh mau xin lỗi Từ Duyệt!"
Vương Tuệ Lâm không biết phải làm sao, không còn cách nào khác ngoài ra lệnh cho Giang Thần.
Giang Thần lắc đầu, chỉ vào Từ Duyệt nói: "Cô ta mới là người phải xin lỗi!"
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm trầm xuống.
"Giang Thần, anh điên rồi sao? Chị Tuệ Lâm đã bắc cho anh một cái thang để anh bước xuống, anh không nhìn ra sao?"
Vu Thiến không nhịn được nữa, dậm chân vì tức giận.
Khi Vương Tuệ Lâm định nói tiếp, thì Từ Duyệt đã xua tay, nhìn chằm chằm vào Giang Thần rồi chế nhạo: "Được rồi, nếu như anh thực sự có thể thuê cho Tuệ Lâm một tòa nhà văn phòng ở khu A, thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi! Nhưng nếu không thuê được thì hôm nay anh phải quỳ xuống xin lỗi Từ Duyệt tôi! Dám không?"
“Được!”
Giang Thần nói xong liền bước ra ngoài trước.
Ba người phụ nữ cùng sửng sốt, không ngờ Giang Thần lại thực sự đồng ý.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, thì Từ Duyệt lại chế nhạo, cô ta thật sự không tin một người lính lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh ta chỉ đang cố giãy chết để cứu lấy thể diện mà thôi.
Mà trong lòng của Vương Tuệ Lâm lại càng thêm phức tạp, cô sợ rằng hôm nay sẽ bị tên chồng vô dụng của mình làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng vậy cũng tốt, thông qua chuyện này, có thể để cho cô thấy rõ nhiều điều.
Cô vốn nghĩ rằng mình và Giang Thần còn có thể đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, cô đã quyết định dứt khoát, sau khi trở về cô sẽ lập tức đưa thỏa thuận ly hôn cho Giang Thần!
Ba người rất nhanh đã tới khu A của quận kinh doanh trung tâm.
Tòa nhà văn phòng khu A có hình dáng như một con tàu chiến của dải ngân hà, trông sang trọng và mang hơi thở đô thị hiện đại.
Mọi người đều biết, tất cả các doanh nghiệp lớn ở thành phố Vân Hải đều đặt văn phòng ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 toàn cầu.
Được làm việc tại đây gần như là ước mơ của tất cả mọi người trẻ ở Vân Hải.
Từ Duyệt đứng sang một, khoanh tay cười chế nhạo.
Bảo vệ lối vào của khu A rất nghiêm ngặt, ngay cả cô ta bình thường cũng không có cơ hội vào xem.
Ngay cả vào cũng không vào được, cô ta muốn xem Giang Thần sẽ tiếp tục giả vờ như thế nào! Thế mà tại thời điểm này, Giang Thần lại thực hiện một cuộc gọi.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, thì Từ Duyệt lại chế nhạo, cô ta thật sự không tin một người lính lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh ta chỉ đang cố giãy chết để cứu lấy thể diện mà thôi.
Mà trong lòng của Vương Tuệ Lâm lại càng thêm phức tạp, cô sợ rằng hôm nay sẽ bị tên chồng vô dụng của mình làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng vậy cũng tốt, thông qua chuyện này, có thể để cho cô thấy rõ nhiều điều.
Cô vốn nghĩ rằng mình và Giang Thần còn có thể đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, cô đã quyết định dứt khoát, sau khi trở về cô sẽ lập tức đưa thỏa thuận ly hôn cho Giang Thần!
Ba người rất nhanh đã tới khu A của quận kinh doanh trung tâm.
Tòa nhà văn phòng khu A có hình dáng như một con tàu chiến của dải ngân hà, trông sang trọng và mang hơi thở đô thị hiện đại.
Mọi người đều biết, tất cả các doanh nghiệp lớn ở thành phố Vân Hải đều đặt văn phòng ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 toàn cầu.
Được làm việc tại đây gần như là ước mơ của tất cả mọi người trẻ ở Vân Hải.
Từ Duyệt đứng sang một, khoanh tay cười chế nhạo.
Bảo vệ lối vào của khu A rất nghiêm ngặt, ngay cả cô ta bình thường cũng không có cơ hội vào xem.
Ngay cả vào cũng không vào được, cô ta muốn xem Giang Thần sẽ tiếp tục giả vờ như thế nào! Thế mà tại thời điểm này, Giang Thần lại thực hiện một cuộc gọi.
Không lâu sau, một người đàn ông ăn mặc như một quản lý chuyên nghiệp bước ra khỏi đó và kính cẩn nói chuyện với Giang Thần.
"Anh có phải là anh Giang không? Tôi là quản lý của tòa nhà văn phòng khu A quận kinh doanh trung tâm, đây là chìa khóa tòa nhà văn phòng 16 tầng của anh và hợp đồng, trên hợp đồng có số điện thoại của tôi. Nếu có thắc mắc gì trong tương lai, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào!"
Chương 25: Có thể biến đi được rồi
Quản lý của tòa nhà A đưa chìa khóa và hợp đồng cho Giang Thần.
Mà lúc này đây, ba người phụ nữ thực sự sững sờ.
Nhất là Từ Duyệt, trên gương mặt cô ta là biểu cảm không thể tin nổi.
Dường như không thể tin nổi điều này là thật.
“Sao có thể thế được?”
Từ Duyệt vội vàng giật lấy bản hợp đồng trong tay Giang Thần, nhìn thấy giấy trắng mực đen mà choáng váng đầu óc.
Vương Tuệ Lâm cũng hơi sốc.
Tòa nhà văn phòng với tiền thuê mười nghìn tệ đấy.
Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhưng sau khi ba người lên tầng, họ nhìn thấy môi trường làm việc đơn giản và hào sáng, tràn ngập ánh sáng, vị trí địa lý đẹp, tất cả mọi thứ có vẻ rất chân thực.
Quả thực Giang Thần không hề chém gió.
“Cô có thể quỳ xuống xin lỗi rồi đấy!”
Giang Thần nhìn Từ Duyệt với vẻ bỡn cợt, cười khẩy một cái. Nếu không phải nể tình đối phương là bạn thân của vợ anh, lúc này mọi thứ sẽ không đơn giản là một lời xin lỗi.
Từ Duyệt hoàn hồn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cất giọng châm chọc: “Anh lính quèn, anh có tư cách gì mà đắc ý, ai biết được bản hợp đồng của anh từ đâu mà có, chưa biết chừng anh đi lừa đảo được ấy chứ!”
Nghe thấy câu này, trái tim Vương Tuệ Lâm đập thình thịch, cô vội vàng kéo Giang Thần tới một phòng họp.
“Giang Thần, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thế này là thế nào? Bản hợp đồng này rốt cuộc có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Vương Tuệ Lâm có vẻ lo lắng, cô chỉ sợ Giang Thần làm chuyện gì vi phạm pháp luật.
“Yên tâm đi, một người bạn của tôi chuyển tiền tôi để tôi thuê giúp, bây giờ người ta đang ở nước ngoài, đợi một năm sau mới khởi nghiệp xong mà về được. Thời gian này cô có thể dùng tạm!”
Giang Thần buột miệng tìm đại một lý do.
“Bạn của anh? Anh có người bạn giỏi thế cơ à?”
Vương Tuệ Lâm tỏ vẻ không tin lắm, bạn bè của Giang Thần đa số cũng là người làm lính, làm sao có thể đỉnh như vậy được.
“Là bạn quen nhiều đời từ khi bố tôi còn sống!”
Giang Thần bất lực, bồi thêm một câu.
Vương Tuệ Lâm run lên, bỗng chốc lộ ra vẻ thương cảm.
Suýt nữa thì cô quên, hóa ra Giang Thần cũng là cậu ấm nhà giàu.
Chẳng qua sau này gia đình sa sút thôi.
Nhưng nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không băn khoăn về lai lịch của tòa cao ốc văn phòng này nữa.
“Ơ? Vu Thiến à, Từ Duyệt đâu?”
Khi hai người bước ra khỏi phòng họp, chỉ còn Vu Thiến đứng yên tại chỗ mà ngó trái ngó phải, Vương Tuệ Lâm mới buột miệng hỏi.
Vu Thiến nhìn Giang Thần với vẻ mặt thiếu tự nhiên: “Chị Từ Duyệt nói là có chút việc nên đi trước rồi!”
Nói thì nói vậy, chứ ba người đều biết tỏng tòng tong.
Hiển nhiên vì chuyện ban nãy đánh cược cùng Giang Thần nên Từ Duyệt không còn mặt mũi nào đứng đây nữa mới bỏ chạy.
Hai ngày sau, tại công ty Vinh Đỉnh.
Giang Thần cầm ly rượu vang đứng trước cửa sổ sát sàn.
Sau khi anh âm thầm gọi điện thoại bảo giám đốc Chu đầu tư vào Tân Tư Vận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tân Tư Vận đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đồng thời còn được vận hành đâu ra đấy.
Người vợ này của mình đúng là có năng lực.
Ding! Đúng lúc này, điện thoại anh nhận được tin nhắn, người gửi là Vương Tuệ Lâm.
“Anh đang ở đâu, tìm được việc chưa? Tới Tân Tư Vận làm bảo vệ đi, đàn ông có thể không có bản lĩnh nhưng nhất định phải ổn định, công việc bảo vệ có sẵn năm loại bảo hiểm với một loại trợ cấp đấy!”
Khóe miệng Giang Thần khẽ nhếch lên, người vợ này vẫn coi thường mình lắm! Anh vừa đặt điện thoại xuống, một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao ráo mặc âu phục màu đen đã bước vào.
“Tổng giám đốc, Vương Húc của nhà họ Vương đã đến rồi, điều khoản thỏa thuận bổ sung mà anh yêu cầu tôi chuẩn bị đã được soạn xong rồi!”
Trương Miêu cung kính nói.
Giang Thần gật gật đầu: “Bảo anh ta ký vào thỏa thuận, ký xong thì đuổi anh ta đi. Báo với anh ta rằng việc hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương đã bị hủy bỏ”.
“Vâng!”
Trương Miêu cúi người trả lời, sau đó đi ra ngoài.
Tại phòng tiếp khách, Vương Húc đang nhàn nhã uống trà hoa cúc mà Trương Miêu đưa cho, ánh mắt tham lam liếc nhìn cơ thể nóng bỏng của Trương Miêu, thậm chí “hoa cúc” của anh ta cũng không kiềm chế nổi mà thít lại.
Người phụ nữ này đẹp quá đi mất.
Tổng giám đốc của Vinh Đỉnh biết hưởng thụ quá nhỉ, kiếm được một cô gái đẹp đến mức này làm thư ký bên cạnh mình.
“Giám đốc Vương, đây là điều khoản bổ sung liên quan đến dự án Tú Xuân Các mà tổng giám đốc của chúng tôi đã soạn ra, anh xem, nếu không có vấn đề gì thì làm phiền anh ký tên!”
Trương Miêu mỉm cười rất ngọt ngào.
Vương Húc bỗng chốc cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như sắp tan chảy.
“Ký chứ, tôi ký ngay!”
Vương Húc hoàn toàn chết mê chết mệt Trương Miêu, căn bản không hề nhìn xem bên trên viết những gì đã đặt bút ký tên soàn soạt.
Trương Miêu cười khà khà thu lại bản thỏa thuận, nụ cười trên mặt cũng từ từ tiêu tan, biến thành một gương mặt lạnh ngắt như núi băng, lên tiếng nói: “Giám đốc Vương, anh, có thể cút được rồi!”
“Ơ... cô nói gì cơ?”
Vương Húc lập tức sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Trương Miêu cười khẩy một tiếng, nụ cười hờ hững như không: “Tổng giám đốc của tôi đã nói, ký thỏa thuận xong, anh có thể cút được rồi, hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương chính thức bị hủy bỏ!”
“Hả?”
Vương Húc sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Ai cũng bảo phụ nữ trở mặt sẽ vô tình lắm, nhưng như thế này thì nhanh quá đấy nhỉ?
Vương Húc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy anh bảo vệ xách lên, đuổi ra ngoài.
Mà khi nhận được tin tức này, nhà họ Vương cũng lập tức bùng nổ.
Trương Miêu mỉm cười rất ngọt ngào.
Vương Húc bỗng chốc cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như sắp tan chảy.
“Ký chứ, tôi ký ngay!”
Vương Húc hoàn toàn chết mê chết mệt Trương Miêu, căn bản không hề nhìn xem bên trên viết những gì đã đặt bút ký tên soàn soạt.
Trương Miêu cười khà khà thu lại bản thỏa thuận, nụ cười trên mặt cũng từ từ tiêu tan, biến thành một gương mặt lạnh ngắt như núi băng, lên tiếng nói: “Giám đốc Vương, anh, có thể cút được rồi!”
“Ơ... cô nói gì cơ?”
Vương Húc lập tức sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Trương Miêu cười khẩy một tiếng, nụ cười hờ hững như không: “Tổng giám đốc của tôi đã nói, ký thỏa thuận xong, anh có thể cút được rồi, hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương chính thức bị hủy bỏ!”
“Hả?”
Vương Húc sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Ai cũng bảo phụ nữ trở mặt sẽ vô tình lắm, nhưng như thế này thì nhanh quá đấy nhỉ?
Vương Húc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy anh bảo vệ xách lên, đuổi ra ngoài.
Mà khi nhận được tin tức này, nhà họ Vương cũng lập tức bùng nổ.
Dù sao thì trước kia bà cụ đã nói rất rõ về tầm quan trọng của dự án này đối với nhà họ Vương.
Vương Tuệ Lâm biết, bây giờ mình nói cái gì cũng vô ích, đối đầu với bà nội trước mặt mọi người thì chỉ có phản tác dụng.
Cô đành phải bất đắc dĩ mà quay người rời đi.
Trở về nhà, Điêu Ngọc Lan biết chuyện này, bỗng chốc phát hoả lên đầu.
“Bà cụ quá đáng lắm, có cần lộ liễu như vậy không, quá thiên vị, bà ta đúng là trọng nam khinh nữ!”
Điêu Ngọc Lan chống nạnh đi qua đi lại trong phòng khách, mồm miệng liến thoắng lên án.
“Không được, mẹ phải gọi điện thoại cho bố con, bảo ông ấy nhanh chóng quay lại. Nếu nhà họ Vương thật sự rơi vào tay thằng nhãi Vương Húc thì sau này nhà chúng ta yên ổn làm sao được?”
Điêu Ngọc Lam tức tối nhấc điện thoại lên, vừa nói vừa muốn gọi đi.
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng rối lên nữa! Bố đang ở nước ngoài trị bệnh dưỡng thân thể vừa mới có chút khởi sắc, đừng làm phiền ông ấy!”
Vương Tuệ Lâm bóp trán, vẻ mặt chán nản mở miệng nói.
Điêu Ngọc Lan đành phải để điện thoại xuống nhưng vẫn tức giận như cũ.
Nhìn Giang Thần đang xem TV ở một bên, bỗng chốc lửa giận lại bùng lên.
Bà ta vội vàng cầm điều khiển, hung hăng tắt TV: “Xem gì mà xem! Thằng vô dụng như cậu chỉ biết xem! Tuệ Lâm bị bắt nạt rồi, lẽ nào cậu không lo lắng chút nào sao? Cậu nói cậu có tác dụng gì, nhà chúng tôi nuôi cậu còn không bằng nuôi chó!”
Vương Tuệ Lâm liếc nhìn Giang Thần, cũng không nhịn được mà ngán ngẩm lắc đầu.
Tuy mẹ cô nói khó nghe nhưng cũng đúng.
Người chồng làm lính này của cô vừa trở về cũng không giúp cô được chuyện gì.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Quả thật là cô đơn và bất lực.
Mà lúc này, Giang Thần lại lắc đầu, liếc nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Không phải chỉ mất một công ty thôi sao?”
“Cùng lắm là chúng ta lại mở một công ty mới, từ này về sau sẽ không phải nhìn sắc mặt của nhà họ Vương nữa!”
Mà nghe Giang Thần nói như vậy, khiến hai mẹ con chợt sững sờ.
“Nói linh tinh gì thế! Cậu cho rằng mở công ty là chuyện dễ như thế sao?”
“Chi phí xây nhà máy không cần tiền à?”
“Thuê văn phòng không cần tiền à?”
Điêu Ngọc Lan như nhìn một thằng ngốc, lườm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Còn tưởng cậu nói ra được cách hay gì, thế mà lại nói toàn chuyện mất não, vô dụng!”
Vương Tuệ Lâm lại im lặng một lát, lập tức cau mày nói: “Mẹ, cách đó cũng không hẳn là không khả thi”.
“Bố là người đăng ký nhãn hiệu Tư Vận, chúng ta hoàn toàn có thể mang nó đi”.
“Đội ngũ thiết kế cũng là một tay con xây dựng cho nên chắc chắn sẽ theo con”.
“Mà vấn đề sản xuất thì chỉ cần chúng ta có tiền đầu tư thì có thể tìm nhà máy gia công thuê”.
“Còn lại chỉ cần thuê một văn phòng tại CBD là được!”
Nói đến cuối cùng, Vương Tuệ Lâm rốt cuộc cũng thả lỏng đầu mày.
Mấy năm nay ở nhà họ Vương, cô vẫn luôn nơm nớp lo âu, sợ một ngày Tư Vận bị người ta cướp đi.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù cô nỗ lực bao nhiêu thì bà nội cũng sẽ vẫn cướp Tư Vận từ trong tay cô đi mà thôi.
Bây giờ cũng đã đến lúc phải mạnh mẽ đứng lên rồi.
Giang Thần liếc nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Không thể không nói, cô đúng là người phụ nữ làm việc lớn.
Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”
“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.
“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”
Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.
Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”
Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.
“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.
“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”
“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”
Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.
Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”
“Tuệ Lâm, con điên rồi sao?”
“Nếu con thật sự làm như vậy chính là đối đầu với bà nội”.
“Chúng ta sẽ không còn đường quay đầu đâu!”
Điêu Ngọc Lam lại vội vàng hoảng sợ la lối, bà ta biết nếu để bà nội ra tay thì độc ác thế nào.
Ở nhà họ Vương mà đối đấu với bà cụ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Nếu mà ngồi không chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ vận mệnh trong lòng tay mình!”
Giang Thần nhàn nhạt nói, tỏ ra cổ vũ quyết định của Vương Tuệ Lâm.
“Giang Thần, cậu im miệng cho tôi! Tất cả là tại cậu đưa ra cái ý tưởng này cho Tuệ Lâm”.
“Cậu muốn hãm hại nhà chúng tôi đúng không?”
“Cậu thử nói xem, nhà này bại rồi thì cậu có ích lợi gì!”
Điêu Ngọc Lan quát mắng ầm ĩ.
Giang Thần không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Lâm nói: “Nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì lúc nào tôi cũng có thể giúp đỡ!”
“Không cần, anh làm tốt việc của mình đi!”
Vương Tuệ Lâm cau mày, theo cô thấy gã này cũng chỉ nói chơi mà thôi.
Chứ công việc còn không tìm được thì làm được cái vẹo gì đâu.
Anh ta còn thật sự cho rằng có thể nhúng tay vào giúp đỡ cái gì.
“Điên rồi, điên rồi! Các người điên hết rồi, con gái, sao con lại nghe lời nó thế!”
Điêu Ngọc Lan ngồi trên sofa sốt ruột khoa tay múa chân.
“Được rồi mẹ à, đây là ý tưởng của con, không liên quan gì tới anh ta cả!”
Sau khi Vương Tuệ Lâm thuyết phục một hồi thì Điêu Ngọc Lan mới miễn cưỡng đồng ý kế hoạch Vương Tuệ Lâm mở công ty mới.
Nhưng đối với việc thành lập công ty thì vấn đề đầu tiên Vương Tuệ Lâm gặp phải đó chính là vấn đề tiền mặt.
Thành lập một công ty thì vốn ban đầu cũng phải có 2-3 triệu.
Đầu tiên, cô nghĩ tới chuyện đến ngân hàng vay tiền.
Vậy là cô gọi điện cho mấy người bạn ở vài ngân hàng nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Năm nay, tình hình kinh tế không ổn định, các ngân hàng làm hồ sơ vay rất nghiêm ngặt, sợ là không thể làm vay.
Chương 22: Mười triệu không phải của tôi
Sau đó đành phải tìm người khác mượn tiền.
“Xem ra vẫn phải mượn tiền Trần Chí Siêu rồi!”
Vương Tuệ Lâm tỏ ra đầy bất lực nói.
Do dự một lát, cô vẫn gọi điện thoại cho Trần Chí Siêu.
Lúc Vương Tuệ Lâm gọi điện thoại, Điêu Ngọc Lan ngồi bên cạnh không khỏi liếc nhìn Giang Thần, nói cạnh khoé: “Vào lúc quan trọng, vẫn cần người có năng lực”.
“Mẹ thấy Trần Chí Siêu không tệ đâu”.
“Có bản lĩnh lại tài giỏi, còn là ông chủ lớn!”
Trước đây, Trần Chí Siêu đã tới nhà họ Vương vài lần, lần nào cũng mang quà tặng sang, xịn tới biếu.
Quan trọng là, người ta tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc công ty, Điêu Ngọc Lan càng nhìn càng thấy hài lòng.
Hận một nỗi không thể khiến Vương Tuệ Lâm và Giang Thần ly hôn ngay được, sau đó để Trần Chí Siêu làm con rể của mình.
Mà ở đầu kia điện thoại, Trần Chí Siêu đang ôm bình rượu, một mình ngồi ngây ngốc ở văn phòng lạnh lẽo, giấy vụn phủ đầy mặt đất.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng hai ngày, một công ty công nghệ mới nổi như ánh nắng ban mai đã sụp đổ trong chớp mắt chỉ vì Vinh Đỉnh rút đầu tư trong một đêm.
Đúng vậy. Anh ta phá sản rồi, hơn nữa còn ôm một cục nợ to tướng.
Mà phía bên Vinh Đỉnh lại đưa ra câu trả lời là anh ta đã chọc phải người không nên chọc.
Anh ta vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc là mình đắc tội vị Phật tổ nào?
“Alo, Chí Siêu, chuyện lần trước cảm ơn anh”.
“Nhưng tôi muốn nhờ anh giúp đỡ thêm”.
“Tôi chuẩn bị thành lập công ty mới”.
“Cần một khoản tiền để thành lập công ty”.
“Đại khái khoảng… hai triệu!”
Vương Tuệ Lâm do dự một lát rồi thăm dò nói.
Trần Chí Siêu nghe thấy giọng của nói của Vương Tuệ Lâm thì ánh mắt cũng sáng lên một chút, nhưng nghe tới hai triệu thì sắc mặt bỗng trở nên cứng ngắc: “Xin, xin lỗi Tuệ Lâm, gần đây tôi gặp phải chút phiền phức, cho nên…”
“Hả, là do 10 triệu hôm trước sao?”
Giọng nói của Vương Tuệ Lâm bỗng chốc trở nên căng thẳng, dù sao Trần Chí Siêu đã dùng khoản đầu tư của Vinh Đỉnh để giúp cô. Nếu chuyện này bị Vinh Đỉnh phát hiện thì sợ là Trần Chí Siêu sẽ gặp phải rắc rối lớn!”
“Hả, 10 triệu, 10 triệu nào?”
Trần Chí Siêu hơi sững sờ.
Vương Tuệ Lâm cũng có chút khó hiểu nói: “Chi phiếu 10 triệu đó, không phải anh đưa tới cho tôi à?”
“Chi phiếu 10 triệu?”
“Tôi làm gì có chi phiếu 10 triệu nào đâu!”
Trần Chí Siêu cười khổ. Nếu anh ta có 10 triệu thì bây giờ đã không bị phá sản.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm có chút ngây ngốc.
Tấm chi phiếu đó không phải của Trần Chí Siêu! Nếu không phải của Trần Chí Siêu thì của ai chứ?
Cô bất giác liếc nhìn Giang Thần.
Nhưng lại lập tức lắc đầu.
Cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường.
Một anh lính quèn thì sao có thể có chi phiếu 10 triệu.
Nghĩ nửa ngày, Vương Tuệ Lâm vẫn không thể hiểu nổi.
Thế nào cũng không hiểu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết vấn đề tài chính, nếu không kế hoạch thành lập công ty mới cũng chỉ đành nằm trên giấy.
Vương Tuệ Lâm có chút bất lực.
Mượn tiền không được vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là đầu tư mạo hiểm.
Nghĩ là làm, cô ôm hi vọng thử một chút, tới Vinh Đỉnh một lát.
“Chi phiếu 10 triệu?”
“Tôi làm gì có chi phiếu 10 triệu nào đâu!”
Trần Chí Siêu cười khổ. Nếu anh ta có 10 triệu thì bây giờ đã không bị phá sản.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm có chút ngây ngốc.
Tấm chi phiếu đó không phải của Trần Chí Siêu! Nếu không phải của Trần Chí Siêu thì của ai chứ?
Cô bất giác liếc nhìn Giang Thần.
Nhưng lại lập tức lắc đầu.
Cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường.
Một anh lính quèn thì sao có thể có chi phiếu 10 triệu.
Nghĩ nửa ngày, Vương Tuệ Lâm vẫn không thể hiểu nổi.
Thế nào cũng không hiểu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết vấn đề tài chính, nếu không kế hoạch thành lập công ty mới cũng chỉ đành nằm trên giấy.
Vương Tuệ Lâm có chút bất lực.
Mượn tiền không được vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là đầu tư mạo hiểm.
Nghĩ là làm, cô ôm hi vọng thử một chút, tới Vinh Đỉnh một lát.
Dù sao Vinh Đỉnh đã từng nói là rất xem trọng tiềm lực của Tư Vận.
Sau khi Vương Tuệ Lâm tới Vinh Đỉnh thì đã nói suy nghĩ của mình cho giám đốc Chu bộ phận đầu tư của Vinh Đỉnh.
Tuy bản kế hoạch của cô rất chi tiết nhưng giám đốc Chu nhìn thấy thì chỉ cau mày.
Vương Tuệ Lâm vẫn luôn quan sát vẻ mặt của đối phương, trong lòng chán nản, cảm thấy đến 8 phần là thất bại rồi.
“Ngại quá, tổng giám đốc Vương”, reng! Ngay khi giám đốc Chu đang định mở miệng từ chối thì chuông điện thoại chợt vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát!”
Giám đốc Chu tỏ vẻ xin lỗi, đứng dậy nghe điện thoại.
“Vâng, tổng giám đốc! Vâng, vâng! Tôi hiểu rồi!”
Giám đốc Chu nghe điện thoại với điệu bộ vô cùng kính cẩn, liên tục gật đầu, mà sau khi quay lại thì lập tức đổi nụ cười như gió xuân.
“Ha ha, tổng giám đốc Vương. Tôi đang xem qua phương án của cô rồi, rất tốt! Vinh Đỉnh của chúng tôi rất coi trọng hướng phát triển tương lai của quý công ty!”
“Hả… giám đốc Chu, anh đồng ý rồi?”
Vương Tuệ Lâm có chút sững sờ.
Chương 23: Tòa nhà văn phòng khu A
Vương Tuệ Lâm hết sức nghi hoặc.
Mới vừa rồi đối phương rõ ràng là muốn từ chối.
Tại sao vừa trả lời một cuộc điện thoại xong lại đột nhiên đồng ý?
Hơn nữa, thái độ lúc này so với thái độ của lúc trước tưởng chừng như là của hai người khác nhau vậy! Sau đó, dưới sự hướng dẫn của giám đốc Chu, cô sững sờ ký hợp đồng, cho đến tận khi 10 triệu đã vào tài khoản, Vương Tuệ Lâm vẫn cảm thấy choáng váng.
Nhưng dù sao thì bài toán kinh phí cũng đã được giải quyết.
Đang lúc vui mừng tột độ, cô cũng không cân nhắc nhiều như vậy.
Cô lập tức quay đi lo thủ tục cho công ty mới.
Bước tiếp theo chính là tìm nhà máy, cùng với giải quyết chuyện di dời.
Mọi việc nhanh chóng được thực hiện trong vòng chưa đầy hai ngày.
Cuối cùng, cần phải thuê một tòa nhà văn phòng.
Vị trí đặt văn phòng là rất quan trọng, đại biểu cho bộ mặt của công ty.
Vừa hay Vương Tuệ Lâm có một người bạn thân tên là Từ Duyệt đang làm việc ở quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, cô ấy biết rõ về các tòa nhà văn phòng xung quanh.
Cô ấy đã hứa sẽ giúp cô tìm một tòa nhà văn phòng.
Cuối tuần này, bởi vì tài xế đã xin nghỉ, nên Vương Tuệ Lâm liền bắt Giang Thần làm tài xế.
Cùng với trợ lý Vu Thiến, cả ba đến quận kinh doanh trung tâm để tìm Từ Duyệt.
Khi họ đến quận kinh doanh trung tâm, họ được một cô gái có dáng người cao chừng 1m65 ra đón, cô gái này trông rất kênh kiệu, lối ăn mặc hết sức chưng diện, tướng mạo cũng coi là xinh đẹp, chẳng qua là tô son môi quá dày, cả người nồng nặc mùi nước hoa.
"Tuệ Lâm, anh ta là chồng của cậu sao? Mới đi lính trở về à?"
Từ Duyệt liếc nhìn Giang Thần, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường nặng nề.
Nghe thấy từ "chồng", nét mặt của Vương Tuệ Lâm có vẻ mất tự nhiên.
"Đi thôi, chúng ta đi xem tòa nhà văn phòng trước!"
Vương Tuệ Lâm quả thực không muốn nói thêm, thúc giục một tiếng, vì vậy ba người phụ nữ đi phía trước.
“Tuệ Lâm, chồng của cậu ăn mặc kiểu gì vậy, một chút thẩm mỹ cũng không có. Tôi nói chứ đừng níu kéo nữa mà mau chóng cắt đứt đi. Cậu là người ưu tú nhất trong số mấy chị em chúng ta, sao lại lấy trúng một tên vô dụng như vậy!"
"Chị Tuệ Lâm, em thấy chị Duyệt nói không sai chút nào, chị nên cắt đứt càng sớm càng tốt. Nếu không thì sớm muộn gì chị cũng bị anh ta kéo xuống!"
Trương Duyệt và Vu Thiến ở trước mặt còn cố ý nói to, chỉ sợ Giang Thần không nghe thấy.
Vương Tuệ Lâm bị kẹt ở giữa, cảm thấy khó chịu.
Cô bất giác cắn chặt môi nói: "Chuyện đó để sau, hiện tại việc của công ty mới đang rất căng, tớ không muốn bị chuyện khác làm phân tâm".
Ba người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện, sau đó đã tới một tòa nhà văn phòng ở khu E của quận kinh doanh trung tâm.
"Duyệt Duyệt, khu E này chẳng phải là có chút không tương xứng sao?"
Vương Tuệ Lâm cau mày, cảm thấy có chút không hài lòng.
"Chị hai của tôi ơi, cậu chỉ có ngân sách năm trăm ngàn, vậy cậu muốn thuê tòa nhà văn phòng ở khu nào nữa? Giá thuê ở quận kinh doanh trung tâm rất đắt, cậu có biết ngay cả tiền thuê ở khu C cũng đã lên tới hai triệu rồi!"
Từ Duyệt khoa trương nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi.
Các công việc trong giai đoạn đầu đã phải chi ra tiền rất nhiều, bây giờ trong tay cô cũng không còn lại quá nhiều tiền, xem ra đành phải chịu như vậy.
Giang Thần lúc này đang đi tới đi lui xem xét, liền quay lại nói: "Nơi này không tốt! Văn phòng là bộ mặt của một công ty, nếu đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, ấn tượng tốt của khách hàng đối với công ty sẽ giảm đáng kể!"
Ba người phụ nữ hơi sững sờ một chút, ban đầu họ gọi Giang Thần theo chỉ để làm người hộ tống, không ai nghĩ lúc này anh sẽ phát biểu ý kiến.
"Không hiểu thì đừng nói nhảm! Đây đâu phải là chợ rau mà phải chọn nơi có nhiều phương tiện qua lại? Tòa nhà văn phòng này tôi đã phải rất vất vả dựa vào các mối quan hệ mới tìm được! Anh chỉ là một tên lính thì biết cái gì hả!”, Từ Duyệt nhìn Giang Thần bằng nửa con mắt, ngay lập tức bắt đầu châm chọc.
"Đúng vậy, anh chỉ là đồ vô dụng thì biết cái quái gì, vả lại anh có thể trả tiền thuê tòa nhà được không? Chỉ cần anh có thể giúp một chút, thì chị Tuệ Lâm cũng không cần phải mệt mỏi như vậy!", Vu Thiến cũng hùa theo châm chọc.
Giang Thần nhíu mày, nhìn xoáy vào Vu Thiến, nghiêm nghị nói: "Cô chỉ là trợ lý, không có chỗ cho cô nói ở đây, cô hãy ngậm miệng lại!"
Vu Thiến ngay lập tức bị giật mình, ánh mắt vừa rồi của Giang Thần quá đáng sợ, làm cho cô ta sợ tới mức không nói nổi nên lời.
Từ Duyệt khoa trương nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi.
Các công việc trong giai đoạn đầu đã phải chi ra tiền rất nhiều, bây giờ trong tay cô cũng không còn lại quá nhiều tiền, xem ra đành phải chịu như vậy.
Giang Thần lúc này đang đi tới đi lui xem xét, liền quay lại nói: "Nơi này không tốt! Văn phòng là bộ mặt của một công ty, nếu đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, ấn tượng tốt của khách hàng đối với công ty sẽ giảm đáng kể!"
Ba người phụ nữ hơi sững sờ một chút, ban đầu họ gọi Giang Thần theo chỉ để làm người hộ tống, không ai nghĩ lúc này anh sẽ phát biểu ý kiến.
"Không hiểu thì đừng nói nhảm! Đây đâu phải là chợ rau mà phải chọn nơi có nhiều phương tiện qua lại? Tòa nhà văn phòng này tôi đã phải rất vất vả dựa vào các mối quan hệ mới tìm được! Anh chỉ là một tên lính thì biết cái gì hả!”, Từ Duyệt nhìn Giang Thần bằng nửa con mắt, ngay lập tức bắt đầu châm chọc.
"Đúng vậy, anh chỉ là đồ vô dụng thì biết cái quái gì, vả lại anh có thể trả tiền thuê tòa nhà được không? Chỉ cần anh có thể giúp một chút, thì chị Tuệ Lâm cũng không cần phải mệt mỏi như vậy!", Vu Thiến cũng hùa theo châm chọc.
Giang Thần nhíu mày, nhìn xoáy vào Vu Thiến, nghiêm nghị nói: "Cô chỉ là trợ lý, không có chỗ cho cô nói ở đây, cô hãy ngậm miệng lại!"
Vu Thiến ngay lập tức bị giật mình, ánh mắt vừa rồi của Giang Thần quá đáng sợ, làm cho cô ta sợ tới mức không nói nổi nên lời.
"Ấy, Tuệ Lâm, tính khí ông chồng vô dụng của cậu cũng thật khó chịu nha!"
Từ Duyệt buông ra một câu quái gở, sau đó liếc nhìn Giang Thần một cái, giễu cợt nói: "Người ta nói mấy người có tính khí cao ngạo đều phải là người có bản lĩnh. Vậy thì tốt rồi. Có bản lĩnh thì anh thuê cho Tuệ Lâm một tòa nhà văn phòng đi!"
Chương 24: Tòa nhà văn phòng khu A (2)
Vương Tuệ Lâm không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mắng: "Giang Thần, anh đứng nói ở đây cũng không có ích lợi gì, cút ra ngoài đợi đi!"
"Cô đợi tôi một lát, tôi đi gọi điện thoại!"
Giang Thần bước sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Miêu.
"Tôi cần một tòa nhà văn phòng ở khu A, quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ngay lập tức!"
Giang Thần ra lệnh vào điện thoại.
Từ Duyệt nghe thấy Giang Thần nói vậy, liền bật cười thành tiếng.
"Tuệ Lâm, cậu có nghe thấy không, chồng cậu sắp thuê cho cậu một tòa nhà văn phòng ở khu A trong quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ha ha, ôi thật là chọc cho tớ cười chết mất!"
Từ Duyệt nói xong thì vỗ vỗ lên bả vai của Vương Tuệ Lâm.
"Cậu có biết muốn thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mười triệu đó! Chồng cậu đúng là có nhiều tiền!"
Mặt của Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Chị Duyệt, chị đừng cười. Đầu óc của anh ta không có được bình thường nên hay tự huyễn hoặc bản thân như thế. Chỉ cần nghe thôi, không cần xem trọng đâu!"
Vu Thiến bực mình nên ngứa miệng nói, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Vương Tuệ Lâm.
Lúc này, Giang Thần mới buông điện thoại xuống, đi tới nói với Vương Tuệ Lâm: "Tôi giúp cô thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A, đi thôi, chúng ta đi xem một chút!"
"Đủ rồi Giang Thần! Chỉ khoác lác cái miệng thì có lợi ích gì?"
Vương Tuệ Lâm run lên vì tức giận, không thể không gầm lên.
Hôm nay cô thực sự rất hối hận, lẽ ra không nên đưa anh ta ra ngoài, anh ta đã làm cho cô thật mất mặt trước mặt bạn thân của mình!
"Anh lính, anh có biết tòa nhà văn phòng khu A tiền thuê một năm là bao nhiêu không? Mười triệu! Anh đã từng được thấy nhiều tiền như vậy bao giờ chưa? Có phải quần áo và ngay cả cái vớ mà anh đang mang của là Tuệ Lâm mua cho anh phải không? Có muốn khoác lác thì cũng phải nói chuyện gì đáng tin hơn chút đi chứ, thật là chọc tôi cười muốn chết!"
Nói xong, Từ Duyệt không cười nữa, chỉ khoanh tay lại, vẻ mặt đầy khinh thường.
"Tôi giúp vợ tôi tìm thuê một tòa nhà văn phòng thì có liên quan gì đến cô?"
Giang Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, cô làm sao có thể chắc chắn rằng tôi không thuê được tòa nhà văn phòng ở khu A?"
Từ Duyệt bị cái nhìn chằm chằm của Giang Thần làm cho lúng túng không thể giải thích được, phải lùi lại một bước, nhưng vẫn không nhịn được nhếch mép khinh khi: "Cắt! Anh còn dám nghĩ tới chuyện đó sao? Mọi người đều biết, anh chỉ là một tên vô dụng, chỉ là một con chó do nhà họ Vương nuôi mà thôi!"
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhanh chóng nói: "Thôi được rồi, Duyệt Duyệt, đừng nói lung tung, tớ thuê tòa nhà này cũng được!"
Dù gì thì cũng là chồng của cô, nhìn thấy Giang Thần bị xúc phạm ở nơi công cộng, sắc mặt của cô không được tốt lắm.
"Đừng! Chồng của cậu có bản lĩnh như thế, nếu anh ta đã muốn thuê tòa nhà văn phòng khu A cho cậu, thì chúng ta cứ cùng đi xem thử. Đừng phụ tấm lòng của người ta!"
Từ Duyệt làm ra vẻ hài hước nói, rõ ràng trong lòng cô ta vô cùng tức giận, muốn Giang Thần phải bẽ mặt.
"Giang Thần, anh mau xin lỗi Từ Duyệt!"
Vương Tuệ Lâm không biết phải làm sao, không còn cách nào khác ngoài ra lệnh cho Giang Thần.
Giang Thần lắc đầu, chỉ vào Từ Duyệt nói: "Cô ta mới là người phải xin lỗi!"
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm trầm xuống.
"Giang Thần, anh điên rồi sao? Chị Tuệ Lâm đã bắc cho anh một cái thang để anh bước xuống, anh không nhìn ra sao?"
Vu Thiến không nhịn được nữa, dậm chân vì tức giận.
Khi Vương Tuệ Lâm định nói tiếp, thì Từ Duyệt đã xua tay, nhìn chằm chằm vào Giang Thần rồi chế nhạo: "Được rồi, nếu như anh thực sự có thể thuê cho Tuệ Lâm một tòa nhà văn phòng ở khu A, thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi! Nhưng nếu không thuê được thì hôm nay anh phải quỳ xuống xin lỗi Từ Duyệt tôi! Dám không?"
“Được!”
Giang Thần nói xong liền bước ra ngoài trước.
Ba người phụ nữ cùng sửng sốt, không ngờ Giang Thần lại thực sự đồng ý.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, thì Từ Duyệt lại chế nhạo, cô ta thật sự không tin một người lính lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh ta chỉ đang cố giãy chết để cứu lấy thể diện mà thôi.
Mà trong lòng của Vương Tuệ Lâm lại càng thêm phức tạp, cô sợ rằng hôm nay sẽ bị tên chồng vô dụng của mình làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng vậy cũng tốt, thông qua chuyện này, có thể để cho cô thấy rõ nhiều điều.
Cô vốn nghĩ rằng mình và Giang Thần còn có thể đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, cô đã quyết định dứt khoát, sau khi trở về cô sẽ lập tức đưa thỏa thuận ly hôn cho Giang Thần!
Ba người rất nhanh đã tới khu A của quận kinh doanh trung tâm.
Tòa nhà văn phòng khu A có hình dáng như một con tàu chiến của dải ngân hà, trông sang trọng và mang hơi thở đô thị hiện đại.
Mọi người đều biết, tất cả các doanh nghiệp lớn ở thành phố Vân Hải đều đặt văn phòng ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 toàn cầu.
Được làm việc tại đây gần như là ước mơ của tất cả mọi người trẻ ở Vân Hải.
Từ Duyệt đứng sang một, khoanh tay cười chế nhạo.
Bảo vệ lối vào của khu A rất nghiêm ngặt, ngay cả cô ta bình thường cũng không có cơ hội vào xem.
Ngay cả vào cũng không vào được, cô ta muốn xem Giang Thần sẽ tiếp tục giả vờ như thế nào! Thế mà tại thời điểm này, Giang Thần lại thực hiện một cuộc gọi.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, thì Từ Duyệt lại chế nhạo, cô ta thật sự không tin một người lính lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh ta chỉ đang cố giãy chết để cứu lấy thể diện mà thôi.
Mà trong lòng của Vương Tuệ Lâm lại càng thêm phức tạp, cô sợ rằng hôm nay sẽ bị tên chồng vô dụng của mình làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng vậy cũng tốt, thông qua chuyện này, có thể để cho cô thấy rõ nhiều điều.
Cô vốn nghĩ rằng mình và Giang Thần còn có thể đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, cô đã quyết định dứt khoát, sau khi trở về cô sẽ lập tức đưa thỏa thuận ly hôn cho Giang Thần!
Ba người rất nhanh đã tới khu A của quận kinh doanh trung tâm.
Tòa nhà văn phòng khu A có hình dáng như một con tàu chiến của dải ngân hà, trông sang trọng và mang hơi thở đô thị hiện đại.
Mọi người đều biết, tất cả các doanh nghiệp lớn ở thành phố Vân Hải đều đặt văn phòng ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 toàn cầu.
Được làm việc tại đây gần như là ước mơ của tất cả mọi người trẻ ở Vân Hải.
Từ Duyệt đứng sang một, khoanh tay cười chế nhạo.
Bảo vệ lối vào của khu A rất nghiêm ngặt, ngay cả cô ta bình thường cũng không có cơ hội vào xem.
Ngay cả vào cũng không vào được, cô ta muốn xem Giang Thần sẽ tiếp tục giả vờ như thế nào! Thế mà tại thời điểm này, Giang Thần lại thực hiện một cuộc gọi.
Không lâu sau, một người đàn ông ăn mặc như một quản lý chuyên nghiệp bước ra khỏi đó và kính cẩn nói chuyện với Giang Thần.
"Anh có phải là anh Giang không? Tôi là quản lý của tòa nhà văn phòng khu A quận kinh doanh trung tâm, đây là chìa khóa tòa nhà văn phòng 16 tầng của anh và hợp đồng, trên hợp đồng có số điện thoại của tôi. Nếu có thắc mắc gì trong tương lai, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào!"
Chương 25: Có thể biến đi được rồi
Quản lý của tòa nhà A đưa chìa khóa và hợp đồng cho Giang Thần.
Mà lúc này đây, ba người phụ nữ thực sự sững sờ.
Nhất là Từ Duyệt, trên gương mặt cô ta là biểu cảm không thể tin nổi.
Dường như không thể tin nổi điều này là thật.
“Sao có thể thế được?”
Từ Duyệt vội vàng giật lấy bản hợp đồng trong tay Giang Thần, nhìn thấy giấy trắng mực đen mà choáng váng đầu óc.
Vương Tuệ Lâm cũng hơi sốc.
Tòa nhà văn phòng với tiền thuê mười nghìn tệ đấy.
Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhưng sau khi ba người lên tầng, họ nhìn thấy môi trường làm việc đơn giản và hào sáng, tràn ngập ánh sáng, vị trí địa lý đẹp, tất cả mọi thứ có vẻ rất chân thực.
Quả thực Giang Thần không hề chém gió.
“Cô có thể quỳ xuống xin lỗi rồi đấy!”
Giang Thần nhìn Từ Duyệt với vẻ bỡn cợt, cười khẩy một cái. Nếu không phải nể tình đối phương là bạn thân của vợ anh, lúc này mọi thứ sẽ không đơn giản là một lời xin lỗi.
Từ Duyệt hoàn hồn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cất giọng châm chọc: “Anh lính quèn, anh có tư cách gì mà đắc ý, ai biết được bản hợp đồng của anh từ đâu mà có, chưa biết chừng anh đi lừa đảo được ấy chứ!”
Nghe thấy câu này, trái tim Vương Tuệ Lâm đập thình thịch, cô vội vàng kéo Giang Thần tới một phòng họp.
“Giang Thần, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thế này là thế nào? Bản hợp đồng này rốt cuộc có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Vương Tuệ Lâm có vẻ lo lắng, cô chỉ sợ Giang Thần làm chuyện gì vi phạm pháp luật.
“Yên tâm đi, một người bạn của tôi chuyển tiền tôi để tôi thuê giúp, bây giờ người ta đang ở nước ngoài, đợi một năm sau mới khởi nghiệp xong mà về được. Thời gian này cô có thể dùng tạm!”
Giang Thần buột miệng tìm đại một lý do.
“Bạn của anh? Anh có người bạn giỏi thế cơ à?”
Vương Tuệ Lâm tỏ vẻ không tin lắm, bạn bè của Giang Thần đa số cũng là người làm lính, làm sao có thể đỉnh như vậy được.
“Là bạn quen nhiều đời từ khi bố tôi còn sống!”
Giang Thần bất lực, bồi thêm một câu.
Vương Tuệ Lâm run lên, bỗng chốc lộ ra vẻ thương cảm.
Suýt nữa thì cô quên, hóa ra Giang Thần cũng là cậu ấm nhà giàu.
Chẳng qua sau này gia đình sa sút thôi.
Nhưng nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không băn khoăn về lai lịch của tòa cao ốc văn phòng này nữa.
“Ơ? Vu Thiến à, Từ Duyệt đâu?”
Khi hai người bước ra khỏi phòng họp, chỉ còn Vu Thiến đứng yên tại chỗ mà ngó trái ngó phải, Vương Tuệ Lâm mới buột miệng hỏi.
Vu Thiến nhìn Giang Thần với vẻ mặt thiếu tự nhiên: “Chị Từ Duyệt nói là có chút việc nên đi trước rồi!”
Nói thì nói vậy, chứ ba người đều biết tỏng tòng tong.
Hiển nhiên vì chuyện ban nãy đánh cược cùng Giang Thần nên Từ Duyệt không còn mặt mũi nào đứng đây nữa mới bỏ chạy.
Hai ngày sau, tại công ty Vinh Đỉnh.
Giang Thần cầm ly rượu vang đứng trước cửa sổ sát sàn.
Sau khi anh âm thầm gọi điện thoại bảo giám đốc Chu đầu tư vào Tân Tư Vận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tân Tư Vận đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đồng thời còn được vận hành đâu ra đấy.
Người vợ này của mình đúng là có năng lực.
Ding! Đúng lúc này, điện thoại anh nhận được tin nhắn, người gửi là Vương Tuệ Lâm.
“Anh đang ở đâu, tìm được việc chưa? Tới Tân Tư Vận làm bảo vệ đi, đàn ông có thể không có bản lĩnh nhưng nhất định phải ổn định, công việc bảo vệ có sẵn năm loại bảo hiểm với một loại trợ cấp đấy!”
Khóe miệng Giang Thần khẽ nhếch lên, người vợ này vẫn coi thường mình lắm! Anh vừa đặt điện thoại xuống, một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao ráo mặc âu phục màu đen đã bước vào.
“Tổng giám đốc, Vương Húc của nhà họ Vương đã đến rồi, điều khoản thỏa thuận bổ sung mà anh yêu cầu tôi chuẩn bị đã được soạn xong rồi!”
Trương Miêu cung kính nói.
Giang Thần gật gật đầu: “Bảo anh ta ký vào thỏa thuận, ký xong thì đuổi anh ta đi. Báo với anh ta rằng việc hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương đã bị hủy bỏ”.
“Vâng!”
Trương Miêu cúi người trả lời, sau đó đi ra ngoài.
Tại phòng tiếp khách, Vương Húc đang nhàn nhã uống trà hoa cúc mà Trương Miêu đưa cho, ánh mắt tham lam liếc nhìn cơ thể nóng bỏng của Trương Miêu, thậm chí “hoa cúc” của anh ta cũng không kiềm chế nổi mà thít lại.
Người phụ nữ này đẹp quá đi mất.
Tổng giám đốc của Vinh Đỉnh biết hưởng thụ quá nhỉ, kiếm được một cô gái đẹp đến mức này làm thư ký bên cạnh mình.
“Giám đốc Vương, đây là điều khoản bổ sung liên quan đến dự án Tú Xuân Các mà tổng giám đốc của chúng tôi đã soạn ra, anh xem, nếu không có vấn đề gì thì làm phiền anh ký tên!”
Trương Miêu mỉm cười rất ngọt ngào.
Vương Húc bỗng chốc cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như sắp tan chảy.
“Ký chứ, tôi ký ngay!”
Vương Húc hoàn toàn chết mê chết mệt Trương Miêu, căn bản không hề nhìn xem bên trên viết những gì đã đặt bút ký tên soàn soạt.
Trương Miêu cười khà khà thu lại bản thỏa thuận, nụ cười trên mặt cũng từ từ tiêu tan, biến thành một gương mặt lạnh ngắt như núi băng, lên tiếng nói: “Giám đốc Vương, anh, có thể cút được rồi!”
“Ơ... cô nói gì cơ?”
Vương Húc lập tức sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Trương Miêu cười khẩy một tiếng, nụ cười hờ hững như không: “Tổng giám đốc của tôi đã nói, ký thỏa thuận xong, anh có thể cút được rồi, hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương chính thức bị hủy bỏ!”
“Hả?”
Vương Húc sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Ai cũng bảo phụ nữ trở mặt sẽ vô tình lắm, nhưng như thế này thì nhanh quá đấy nhỉ?
Vương Húc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy anh bảo vệ xách lên, đuổi ra ngoài.
Mà khi nhận được tin tức này, nhà họ Vương cũng lập tức bùng nổ.
Trương Miêu mỉm cười rất ngọt ngào.
Vương Húc bỗng chốc cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như sắp tan chảy.
“Ký chứ, tôi ký ngay!”
Vương Húc hoàn toàn chết mê chết mệt Trương Miêu, căn bản không hề nhìn xem bên trên viết những gì đã đặt bút ký tên soàn soạt.
Trương Miêu cười khà khà thu lại bản thỏa thuận, nụ cười trên mặt cũng từ từ tiêu tan, biến thành một gương mặt lạnh ngắt như núi băng, lên tiếng nói: “Giám đốc Vương, anh, có thể cút được rồi!”
“Ơ... cô nói gì cơ?”
Vương Húc lập tức sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Trương Miêu cười khẩy một tiếng, nụ cười hờ hững như không: “Tổng giám đốc của tôi đã nói, ký thỏa thuận xong, anh có thể cút được rồi, hợp tác giữa Vinh Đỉnh và nhà họ Vương chính thức bị hủy bỏ!”
“Hả?”
Vương Húc sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Ai cũng bảo phụ nữ trở mặt sẽ vô tình lắm, nhưng như thế này thì nhanh quá đấy nhỉ?
Vương Húc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy anh bảo vệ xách lên, đuổi ra ngoài.
Mà khi nhận được tin tức này, nhà họ Vương cũng lập tức bùng nổ.
Dù sao thì trước kia bà cụ đã nói rất rõ về tầm quan trọng của dự án này đối với nhà họ Vương.
Bình luận facebook