Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1289
Chương 1289:
Nhưng ông ta vẫn giấu giếm như cũ là có ý gì chứ?
“Cho dù không tìm được sách về quyền thuật tôi cũng phải trở về” Ông ta không muốn trở về sớm như vậy, nhưng nghe mấy câu Giang Ninh nói khiến ông ta phẫn nộ, một kẻ hèn tóc vàng nhãi ranh mà dám sỉ nhục nhà họ Bảo, hai mươi năm nay không có ai dám làm vậy!
“Tôi trở về không phải để chứng minh tôi ghê gớm thế nào, tôi chỉ muốn nói cho những người ở miền Bắc biết, đồ tôi bị mất đi, tôi nhất định sẽ đích thân lấy lại cho bằng được!” Đã có một cái kê chân tốt như vậy, giết chết Giang Ninh rồi giãm lên thi thể anh trở về!
Còn về phía thượng chủ…
Ánh mắt Bảo Vinh Đông lại hiện lên một tia điên cuồng: “Môn phái ẩn danh thì sao chứ? Hiện giờ nhà họ Bảo chúng tôi chẳng phải kiêng kị gì nữa!” Âm vang…
Vừa dứt lời, tiếng sét bên ngoài cửa sổ vang ầm lên.
Sét thật lớn, nổ vang trời, phía đường chân trời chớp không ngừng lóe sáng khiến người ta nhìn thấy mà tê dại cả người.
Bảo Vinh Đông vẫn không chút do dự.
Ông ta biết rõ, nhà họ Bảo cần phải trở về, Thanh Môn cũng phải trở về.
Thứ ông ta muốn tranh đoạt không chỉ là tài nguyên ở nước ngoài hay tài nguyên trong nước mà còn xa hơn cả tưởng tượng của ông ta, ông ta biết rõ điều này.
“Truyền lệnh!” Bảo Vinh Đông đột nhiên quát lớn.
“Môn chủ!” Phía sau, hai bóng người xuất hiện, cả người mặc đồ đen, che kín mặt.
“Người của Thanh Môn chuẩn bị về nước, thứ năm đó các người mất đi, chuẩn bị tự mình lấy lại về đi!”
“Mặt khác, treo thưởng một trăm sáu mươi lăm tỷ cho cái đầu của Giang Ninh!” Bảo Vinh Đông lạnh lùng hạ lệnh.
“Vâng!” Hai bóng người biến mất, mang theo mệnh lệnh rời đi.
Vê nước.
Ông ta đã suy nghĩ suốt hai mươi năm, nếu năm đó không phải do chủ thượng, ông ta căn bản không muốn rời khỏi miền Bắc, nguyện vọng của ông ta vốn là trở thành gia tộc giàu có hàng đầu, nhưng chủ thượng lại muốn ông ta từ bỏ.
Lúc ấy, ông ta không có quyền lựa chọn, nếu ông ta cự tuyệt, sức mạnh của một mình chủ thượng có thể giết sạch nhà họ Bảo ông ta chỉ trong một đêm!
Cho dù, ông ta là trưởng lão của môn phái ẩn danh thì sao chứ?
Vẫn mãi chỉ là một công cụ của chủ thượng mà thôi.
Hiện giờ, ông ta muốn thoát khỏi thân phận đó!
Ông ta càng muốn có được thật nhiều sách về quyền thuật, để sức lực của mình càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Nếm được trái ngọt, cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của sách về quyên thuật, sao Bảo Vinh Đông có thể cam tâm tình nguyện giao lại sách về quyền thuật cho chủ thượng được chứ?
Nhà họ Bảo, nhất định phải trở về!
Giang Ninh càng nói lời tàn nhẫn thì Bảo Vinh Đông càng phải trở về, không chỉ trở về mà còn phải diễu võ giương oai cho Giang Ninh hối hận vì đã trêu chọc nhà họ Bảo!
Nước ngoài mưa to, còn ở trong nước, mặt trời đã lên cao.
Nhưng ông ta vẫn giấu giếm như cũ là có ý gì chứ?
“Cho dù không tìm được sách về quyền thuật tôi cũng phải trở về” Ông ta không muốn trở về sớm như vậy, nhưng nghe mấy câu Giang Ninh nói khiến ông ta phẫn nộ, một kẻ hèn tóc vàng nhãi ranh mà dám sỉ nhục nhà họ Bảo, hai mươi năm nay không có ai dám làm vậy!
“Tôi trở về không phải để chứng minh tôi ghê gớm thế nào, tôi chỉ muốn nói cho những người ở miền Bắc biết, đồ tôi bị mất đi, tôi nhất định sẽ đích thân lấy lại cho bằng được!” Đã có một cái kê chân tốt như vậy, giết chết Giang Ninh rồi giãm lên thi thể anh trở về!
Còn về phía thượng chủ…
Ánh mắt Bảo Vinh Đông lại hiện lên một tia điên cuồng: “Môn phái ẩn danh thì sao chứ? Hiện giờ nhà họ Bảo chúng tôi chẳng phải kiêng kị gì nữa!” Âm vang…
Vừa dứt lời, tiếng sét bên ngoài cửa sổ vang ầm lên.
Sét thật lớn, nổ vang trời, phía đường chân trời chớp không ngừng lóe sáng khiến người ta nhìn thấy mà tê dại cả người.
Bảo Vinh Đông vẫn không chút do dự.
Ông ta biết rõ, nhà họ Bảo cần phải trở về, Thanh Môn cũng phải trở về.
Thứ ông ta muốn tranh đoạt không chỉ là tài nguyên ở nước ngoài hay tài nguyên trong nước mà còn xa hơn cả tưởng tượng của ông ta, ông ta biết rõ điều này.
“Truyền lệnh!” Bảo Vinh Đông đột nhiên quát lớn.
“Môn chủ!” Phía sau, hai bóng người xuất hiện, cả người mặc đồ đen, che kín mặt.
“Người của Thanh Môn chuẩn bị về nước, thứ năm đó các người mất đi, chuẩn bị tự mình lấy lại về đi!”
“Mặt khác, treo thưởng một trăm sáu mươi lăm tỷ cho cái đầu của Giang Ninh!” Bảo Vinh Đông lạnh lùng hạ lệnh.
“Vâng!” Hai bóng người biến mất, mang theo mệnh lệnh rời đi.
Vê nước.
Ông ta đã suy nghĩ suốt hai mươi năm, nếu năm đó không phải do chủ thượng, ông ta căn bản không muốn rời khỏi miền Bắc, nguyện vọng của ông ta vốn là trở thành gia tộc giàu có hàng đầu, nhưng chủ thượng lại muốn ông ta từ bỏ.
Lúc ấy, ông ta không có quyền lựa chọn, nếu ông ta cự tuyệt, sức mạnh của một mình chủ thượng có thể giết sạch nhà họ Bảo ông ta chỉ trong một đêm!
Cho dù, ông ta là trưởng lão của môn phái ẩn danh thì sao chứ?
Vẫn mãi chỉ là một công cụ của chủ thượng mà thôi.
Hiện giờ, ông ta muốn thoát khỏi thân phận đó!
Ông ta càng muốn có được thật nhiều sách về quyền thuật, để sức lực của mình càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Nếm được trái ngọt, cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của sách về quyên thuật, sao Bảo Vinh Đông có thể cam tâm tình nguyện giao lại sách về quyền thuật cho chủ thượng được chứ?
Nhà họ Bảo, nhất định phải trở về!
Giang Ninh càng nói lời tàn nhẫn thì Bảo Vinh Đông càng phải trở về, không chỉ trở về mà còn phải diễu võ giương oai cho Giang Ninh hối hận vì đã trêu chọc nhà họ Bảo!
Nước ngoài mưa to, còn ở trong nước, mặt trời đã lên cao.
Bình luận facebook