Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 131
Bùn đất văng tung toé, tiếng gầm thét rung trời.
Đánh hơn hai tiếng, lão Tam trụ đến cuối cùng, khoé miệng nứt toác đứng đó, cũng không lau đi vết bùn trên mặt.
“Cướp với tao à? Chúng mày còn non lắm!”
Lão Tam cười đắc chí, anh Cẩu: “Sao, giờ xác định được chưa?”
“Được rồi”
Anh Cẩu gật đầu: “Lão Tam, anh cũng nghe rõ rồi, chuyện khá quan trọng, đừng để anh em mất mặt”
“Dù ông đây có mất cái mạng này cũng phải bảo đảm an toàn cho bố vợ của đại ca”
Những người còn lại không còn gì để nuối tiếc nữa.
Thua tức là thua, tâm phục khẩu phục.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng, bản thân mình đã đi đúng đường, chỉ cần không ngừng phát triển bản thân, bọn họ cũng nhất định sẽ có thể mạnh lên.
Đám người đánh nhau hăng như chọi gà, không chỉ bởi vì sự khích lệ của Giang Ninh, mà là vì Giang Ninh đã tin tưởng họ.
Tô Mai ở bệnh viện chăm sóc Lâm Văn, nhiệm vụ nấu cơm đương nhiên sẽ rơi vào tay Lâm Vũ Chân.
Nhưng mà, so với Tô Mai thì tay nghề của Lâm Vũ Chân không tốt lắm.
“Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Em mời”
Lâm Vũ Chân nhìn những món ăn mình làm đang đặt ở trên bàn, chả món nào ra được đúng cái màu sắc mùi vị vốn có.
Cô hiếm khi vào bếp, trong nhà có Tô Mai là người mẹ người vợ hiền đủ tiêu chuẩn, làm gì có cơ hội cho cô đụng tay vào.
“Không”
Ngược lại Giang Ninh không để ý nhiều đến thế, ăn rất ngon miệng.
Lúc ở ngoài chấp hành nhiệm vụ, đồ gì hắn cũng từng ăn qua, đã luyện thành một dạ dày sắt thép rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm Lâm Vũ Chân nấu, nên dáng vẻ Giang Ninh khi ăn trông rất hưởng thụ.
Ngược lại Lâm Vũ Chân không sao hạ đũa được.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Mặn quát!
“Tinh tinh tinh"
Cô định bảo Giang Ninh đừng ăn nữa, thì điện thoại bàn reo lên.
Lâm Vũ Chân bước đến nhận điện thoại: “Alo! Dì cả, mẹ con không có nhà, mẹ đang ở bệnh viện với ba con rồi”
“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại?”
Giọng Lâm Vũ Chân rõ ràng có hơi đổi: “Vâng, nhà con sẽ đi, con sẽ nói với ba mẹ”
Cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Vũ Chân hơi khó coi.
“Sao vậy?”
Giang Ninh sắp khoảng hết sạch đồ ăn trên bàn.
“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại em”
Lâm Vũ Chân cười khổ, người dì cả đó của cô rất biết phô trương, năm nào cũng phải tổ chức sinh nhật cho bà ngoại.
Bà ta chẳng hiếu thuận gì đâu, chỉ muốn nhân cơ hội này tỏ ra hiếu thuận với với bà ngoại trước mặt người khác, thuận tiện lấy thêm vài phong bì tiền, dẫu sao chuyện gì bà cũng làm, bà ta nói tiêu bao nhiêu thì bấy nhiêu, ai biết được.
Mấy lần trước do hoàn cảnh trong nhà khó khăn nên Tô Mai không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nhưng lại bị dì cả diếc móc bao nhiêu năm.
Khiến cho Tô Mai mấy năm nay tiếc tiền chả dám chi tiêu cho bản thân mà mua vài bộ quần áo mới, chỉ canh cánh gom góp tiền để hiếu thuận người lớn trong nhà.
Nếu không lại mang tiếng bất hiếu.
“Chắc chắn ba không đi được rồi” Lâm Vũ Chân bảo: “Mẹ phải chăm ba, cũng không thể đi, vậy phải làm sao?”
“Nếu nhà mình không ai đi, không biết dì cả lại nói những lời khó nghe gì nữa”
Lâm Vũ Chân quá hiểu mồm miệng bà dì cả này nhà mình rồi, bà ta cái gì cũng nói ra được, cái gì cũng dám nói chả kiêng nể ai.
“Vậy chúng ta đi”
Giang Ninh nói: “Sinh nhật người lớn trong nhà là chuyện nên làm, anh chuẩn bị quà đem qua”
“Hả?”
Lâm Vũ Chân vội lắc đầu: “Không cần, anh không cần phải tiêu tiền đâu”
Cô nghĩ bụng, mình cũng chả muốn đi, cô không thích nhìn thấy những họ hàng này.
Từ sau khi Lâm Văn bị liệt, thì làm gì có thân thích nào hỏi han quan tâm được một câu? Thậm chí còn âm thầm cười nhạo Lâm Văn cả đời này là một người tàn tật, cười nhạo Tô Mai mắt mù, vốn cho rằng có thể gả cho một người giàu có, ai ngờ lại cưới phải một tên tàn tật.
Lâm Vũ Chân không nói ra, nhưng cô hiểu hết.
Cô tốt bụng, nhưng không đồng nghĩa với ta bắt nạt thì vĩnh viễn giả vờ như không biết.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bùn đất văng tung toé, tiếng gầm thét rung trời.
Đánh hơn hai tiếng, lão Tam trụ đến cuối cùng, khoé miệng nứt toác đứng đó, cũng không lau đi vết bùn trên mặt.
“Cướp với tao à? Chúng mày còn non lắm!”
Lão Tam cười đắc chí, anh Cẩu: “Sao, giờ xác định được chưa?”
“Được rồi”
Anh Cẩu gật đầu: “Lão Tam, anh cũng nghe rõ rồi, chuyện khá quan trọng, đừng để anh em mất mặt”
“Dù ông đây có mất cái mạng này cũng phải bảo đảm an toàn cho bố vợ của đại ca”
Những người còn lại không còn gì để nuối tiếc nữa.
Thua tức là thua, tâm phục khẩu phục.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng, bản thân mình đã đi đúng đường, chỉ cần không ngừng phát triển bản thân, bọn họ cũng nhất định sẽ có thể mạnh lên.
Đám người đánh nhau hăng như chọi gà, không chỉ bởi vì sự khích lệ của Giang Ninh, mà là vì Giang Ninh đã tin tưởng họ.
Tô Mai ở bệnh viện chăm sóc Lâm Văn, nhiệm vụ nấu cơm đương nhiên sẽ rơi vào tay Lâm Vũ Chân.
Nhưng mà, so với Tô Mai thì tay nghề của Lâm Vũ Chân không tốt lắm.
“Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Em mời”
Lâm Vũ Chân nhìn những món ăn mình làm đang đặt ở trên bàn, chả món nào ra được đúng cái màu sắc mùi vị vốn có.
Cô hiếm khi vào bếp, trong nhà có Tô Mai là người mẹ người vợ hiền đủ tiêu chuẩn, làm gì có cơ hội cho cô đụng tay vào.
“Không”
Ngược lại Giang Ninh không để ý nhiều đến thế, ăn rất ngon miệng.
Lúc ở ngoài chấp hành nhiệm vụ, đồ gì hắn cũng từng ăn qua, đã luyện thành một dạ dày sắt thép rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm Lâm Vũ Chân nấu, nên dáng vẻ Giang Ninh khi ăn trông rất hưởng thụ.
Ngược lại Lâm Vũ Chân không sao hạ đũa được.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Mặn quát!
“Tinh tinh tinh"
Cô định bảo Giang Ninh đừng ăn nữa, thì điện thoại bàn reo lên.
Lâm Vũ Chân bước đến nhận điện thoại: “Alo! Dì cả, mẹ con không có nhà, mẹ đang ở bệnh viện với ba con rồi”
“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại?”
Giọng Lâm Vũ Chân rõ ràng có hơi đổi: “Vâng, nhà con sẽ đi, con sẽ nói với ba mẹ”
Cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Vũ Chân hơi khó coi.
“Sao vậy?”
Giang Ninh sắp khoảng hết sạch đồ ăn trên bàn.
“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại em”
Lâm Vũ Chân cười khổ, người dì cả đó của cô rất biết phô trương, năm nào cũng phải tổ chức sinh nhật cho bà ngoại.
Bà ta chẳng hiếu thuận gì đâu, chỉ muốn nhân cơ hội này tỏ ra hiếu thuận với với bà ngoại trước mặt người khác, thuận tiện lấy thêm vài phong bì tiền, dẫu sao chuyện gì bà cũng làm, bà ta nói tiêu bao nhiêu thì bấy nhiêu, ai biết được.
Mấy lần trước do hoàn cảnh trong nhà khó khăn nên Tô Mai không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nhưng lại bị dì cả diếc móc bao nhiêu năm.
Khiến cho Tô Mai mấy năm nay tiếc tiền chả dám chi tiêu cho bản thân mà mua vài bộ quần áo mới, chỉ canh cánh gom góp tiền để hiếu thuận người lớn trong nhà.
Nếu không lại mang tiếng bất hiếu.
“Chắc chắn ba không đi được rồi” Lâm Vũ Chân bảo: “Mẹ phải chăm ba, cũng không thể đi, vậy phải làm sao?”
“Nếu nhà mình không ai đi, không biết dì cả lại nói những lời khó nghe gì nữa”
Lâm Vũ Chân quá hiểu mồm miệng bà dì cả này nhà mình rồi, bà ta cái gì cũng nói ra được, cái gì cũng dám nói chả kiêng nể ai.
“Vậy chúng ta đi”
Giang Ninh nói: “Sinh nhật người lớn trong nhà là chuyện nên làm, anh chuẩn bị quà đem qua”
“Hả?”
Lâm Vũ Chân vội lắc đầu: “Không cần, anh không cần phải tiêu tiền đâu”
Cô nghĩ bụng, mình cũng chả muốn đi, cô không thích nhìn thấy những họ hàng này.
Từ sau khi Lâm Văn bị liệt, thì làm gì có thân thích nào hỏi han quan tâm được một câu? Thậm chí còn âm thầm cười nhạo Lâm Văn cả đời này là một người tàn tật, cười nhạo Tô Mai mắt mù, vốn cho rằng có thể gả cho một người giàu có, ai ngờ lại cưới phải một tên tàn tật.
Lâm Vũ Chân không nói ra, nhưng cô hiểu hết.
Cô tốt bụng, nhưng không đồng nghĩa với ta bắt nạt thì vĩnh viễn giả vờ như không biết.
Mời đọc truyện trên Vietwriter