Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133
Ông cậu đứng bên cửa mặt đỏ lên, sau chỉ đành hậm hực không nói năng gì nữa, một mình chậm rãi dán câu đối.
Tô Hồng nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, còn có người dám chưa đến?
Là người chị cả như bà ta không nói rõ thời gian cho họ, hay là bọn họ không thèm đến?
“Ngay cả sinh nhật mẹ còn dám lơ là, cả ngày từ sáng đến tối làm cái gì không biết? Kiếm bộn tiền sao, cũng đâu có thấy kiếm được mấy đồng!”
Tô Hồng đứng bật dậy, vỏ dưa văng tung toé dưới đất, bà lập tức gọi cô cháu đến, bảo cô bé quét dọn.
Bà hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng, cô ba Tô Cầm đang thay quần áo cho bà cụ.
“Để tôi”
Tô Hồng híp mắt, khuôn mặt tươi cười: “Mẹ, bộ này thế nào? Con tiêu mấy ngàn mua cho mẹ đó, mẹ thích không?”
Bà lão cười gật đầu: “Thích, thích lắm”
Sao bà không biết chứ, bộ này đâu cần đến mấy ngàn, là đồ cửa hàng người ta giảm giá thì có.
Chỉ là, bà không dám nói, con gái cả của bà ngang ngược vô cùng, bà mà nói ra có khi còn bị mắng.
“Em rể đâu?”
Tô Hồng quay sang nhìn Tô Cầm hỏi: “Lần trước cậu ấy nói mua cho mẹ một cái ghế massage mà, chưa chọn được à?”
Tô Cầm vội đáp: “Chọn được rồi, đã bảo cửa hàng hôm nay chuyển đến”
Mặt bà tỏ vẻ đắc ý: “Hơn tám ngàn lận”
Quay đầu nhìn bà cụ: “Mẹ, đến lúc mẹ thấy mệt thì nằm lên trên đó, bật công tắc lên là cả người sẽ cảm thấy dễ chịu ngay lập tức”
“Vẫn là con gái hiếu thảo”
Bà cụ cười võ võ tay Tô Cầm.
“Tô Mai đâu?”
Tô Cầm hỏi: “Chị gọi điện cho nó chưa? Mấy giờ rồi còn chưa thấy mặt mũi đâu”
“Gọi rồi!”
Tô Hồng trừng mát: “Sao lại chưa gọi được, hôm qua chị gọi mấy bận, nó nói chắc chắn sẽ đến, cô nhìn xem giờ là mấy giờ rồi, cũng không biết đường đến sớm giúp đỡ làm ít việc”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Giọng điệu tràn ngập ai oán và bất mãn.
“Từ Đông Hải đến hơn xa, chắc đang trên đường đi”
Bà ngoại nói đỡ một câu.
“Trên đường gì chứ? Con lái xe cũng chỉ mất một tiếng”
Tô Hồng hừ lạnh: “Suýt nữa thì con quên mất, nhà em gái cũng không có xe, chắc ngồi xe khách, rồi lại ngồi xe bus, đúng là phải mất chút thời gian nha”
Tí nữa thì bà ta quên mất, nhà em gái không giống nhà bà, nhà bà có xe, muốn đi Đông Hải thì lái xe có một tiếng là đến nơi, người không có xe, phải ngồi xe bus đến bến xe, sau đó mua vé xe khách, rồi lại bắt xe bus đến đây, không mất nhiều thời gian mới lạ.
“Mẹ xem em gái cũng thật là, chẳng phải giờ xe rẻ lắm hay sao? Năm sáu mươi ngàn là mua được một chiếc hàng quốc nội rồi, nếu không có tiền mua một lần, thì có thể trả góp làm mấy lần không được chắc?”
Tô Hồng vừa chỉnh lại quần áo cho bà cụ, vừa liên mồm oán trách: “Có một chiếc xe thì tiện biết bao, muốn đi đâu thì đi”
“Năm sáu mươi ngàn cũng đâu ít, chân em rể đấy, tháng nào cũng phải uống thuốc, nó lấy đâu ra tiền tiết kiệm”
Tô Cầm lắc lắc đầu ngán ngẩm.
“Cũng là do tên tàn tật kia liên luy đến em gái”
Tô Hồng không nể nang chút nào: “Điều kiện em gái chúng ta tốt thế mà, trước đây là hoa khôi trường học, bao nhiêu người theo đuổi, sao lại mắt mù nhìn trúng một tên phế vật”
“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa”
Bà cụ không muốn nghe những lời này, nếu như Tô Mai nghe thấy thì hẳn là sẽ khổ sở lắm.
“Mẹ, mẹ đừng nói đỡ cho nó, lúc đầu nó cảm thấy gả cho nhà họ Lâm thì sẽ được hưởng phúc, giờ thì sao?
Lâm Văn không được xem trọng ở nhà họ Lâm, những người khác nhà họ Lâm ăn sung mặc sướng, Lâm Văn thì sao, là một tên tàn tật, nhu nhược không thể chấp nhận nổi!”
Tô Hồng hừ: “Con nghe nói, Lâm Văn tìm cho Lâm Vũ Chân một người chồng đến ở rể, mẹ nói xem còn có cái gì vô dụng hơn cái này không?”
“Chồng ở rể?”
“Chả vậy!”
Giọng Tô Hồng: hận không thể để tất cả mọi người đều biết thế “Nghe nói còn là một tên lang thang!”
Bà lấy tay chỉ vào đầu: “Chỗ này còn có vấn đề!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ông cậu đứng bên cửa mặt đỏ lên, sau chỉ đành hậm hực không nói năng gì nữa, một mình chậm rãi dán câu đối.
Tô Hồng nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, còn có người dám chưa đến?
Là người chị cả như bà ta không nói rõ thời gian cho họ, hay là bọn họ không thèm đến?
“Ngay cả sinh nhật mẹ còn dám lơ là, cả ngày từ sáng đến tối làm cái gì không biết? Kiếm bộn tiền sao, cũng đâu có thấy kiếm được mấy đồng!”
Tô Hồng đứng bật dậy, vỏ dưa văng tung toé dưới đất, bà lập tức gọi cô cháu đến, bảo cô bé quét dọn.
Bà hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng, cô ba Tô Cầm đang thay quần áo cho bà cụ.
“Để tôi”
Tô Hồng híp mắt, khuôn mặt tươi cười: “Mẹ, bộ này thế nào? Con tiêu mấy ngàn mua cho mẹ đó, mẹ thích không?”
Bà lão cười gật đầu: “Thích, thích lắm”
Sao bà không biết chứ, bộ này đâu cần đến mấy ngàn, là đồ cửa hàng người ta giảm giá thì có.
Chỉ là, bà không dám nói, con gái cả của bà ngang ngược vô cùng, bà mà nói ra có khi còn bị mắng.
“Em rể đâu?”
Tô Hồng quay sang nhìn Tô Cầm hỏi: “Lần trước cậu ấy nói mua cho mẹ một cái ghế massage mà, chưa chọn được à?”
Tô Cầm vội đáp: “Chọn được rồi, đã bảo cửa hàng hôm nay chuyển đến”
Mặt bà tỏ vẻ đắc ý: “Hơn tám ngàn lận”
Quay đầu nhìn bà cụ: “Mẹ, đến lúc mẹ thấy mệt thì nằm lên trên đó, bật công tắc lên là cả người sẽ cảm thấy dễ chịu ngay lập tức”
“Vẫn là con gái hiếu thảo”
Bà cụ cười võ võ tay Tô Cầm.
“Tô Mai đâu?”
Tô Cầm hỏi: “Chị gọi điện cho nó chưa? Mấy giờ rồi còn chưa thấy mặt mũi đâu”
“Gọi rồi!”
Tô Hồng trừng mát: “Sao lại chưa gọi được, hôm qua chị gọi mấy bận, nó nói chắc chắn sẽ đến, cô nhìn xem giờ là mấy giờ rồi, cũng không biết đường đến sớm giúp đỡ làm ít việc”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Giọng điệu tràn ngập ai oán và bất mãn.
“Từ Đông Hải đến hơn xa, chắc đang trên đường đi”
Bà ngoại nói đỡ một câu.
“Trên đường gì chứ? Con lái xe cũng chỉ mất một tiếng”
Tô Hồng hừ lạnh: “Suýt nữa thì con quên mất, nhà em gái cũng không có xe, chắc ngồi xe khách, rồi lại ngồi xe bus, đúng là phải mất chút thời gian nha”
Tí nữa thì bà ta quên mất, nhà em gái không giống nhà bà, nhà bà có xe, muốn đi Đông Hải thì lái xe có một tiếng là đến nơi, người không có xe, phải ngồi xe bus đến bến xe, sau đó mua vé xe khách, rồi lại bắt xe bus đến đây, không mất nhiều thời gian mới lạ.
“Mẹ xem em gái cũng thật là, chẳng phải giờ xe rẻ lắm hay sao? Năm sáu mươi ngàn là mua được một chiếc hàng quốc nội rồi, nếu không có tiền mua một lần, thì có thể trả góp làm mấy lần không được chắc?”
Tô Hồng vừa chỉnh lại quần áo cho bà cụ, vừa liên mồm oán trách: “Có một chiếc xe thì tiện biết bao, muốn đi đâu thì đi”
“Năm sáu mươi ngàn cũng đâu ít, chân em rể đấy, tháng nào cũng phải uống thuốc, nó lấy đâu ra tiền tiết kiệm”
Tô Cầm lắc lắc đầu ngán ngẩm.
“Cũng là do tên tàn tật kia liên luy đến em gái”
Tô Hồng không nể nang chút nào: “Điều kiện em gái chúng ta tốt thế mà, trước đây là hoa khôi trường học, bao nhiêu người theo đuổi, sao lại mắt mù nhìn trúng một tên phế vật”
“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa”
Bà cụ không muốn nghe những lời này, nếu như Tô Mai nghe thấy thì hẳn là sẽ khổ sở lắm.
“Mẹ, mẹ đừng nói đỡ cho nó, lúc đầu nó cảm thấy gả cho nhà họ Lâm thì sẽ được hưởng phúc, giờ thì sao?
Lâm Văn không được xem trọng ở nhà họ Lâm, những người khác nhà họ Lâm ăn sung mặc sướng, Lâm Văn thì sao, là một tên tàn tật, nhu nhược không thể chấp nhận nổi!”
Tô Hồng hừ: “Con nghe nói, Lâm Văn tìm cho Lâm Vũ Chân một người chồng đến ở rể, mẹ nói xem còn có cái gì vô dụng hơn cái này không?”
“Chồng ở rể?”
“Chả vậy!”
Giọng Tô Hồng: hận không thể để tất cả mọi người đều biết thế “Nghe nói còn là một tên lang thang!”
Bà lấy tay chỉ vào đầu: “Chỗ này còn có vấn đề!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook