Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1916
Chương 1916:
Liên tiếp vài cái tát, người kia bị đánh tới miệng đầy máu, muốn mở miệng giải thích gì đó cũng hoàn toàn không thể nói.
A Phi đá người kia một phát, rồi lấy ví tiền đi tới trước mặt A Phi khiến anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, lùi về sau hai bước.
“Có phải cái này?”
A Phi thờ ơ nói.
“Không, không…
“Hả?”
A Phi nhíu mày. “Nếu không phải, vậy tôi tiếp tục tìm giúp anh, nhưng tôi có thể khẳng định, là người của anh trộm.”
Lời vừa rơi xuống, A Tây ừng ực một tiếng, dùng sức nuốt một miếng nước bọt.
Anh ta không ngờ A Phi này lại lợi hại như vậy, mười mấy người mình dẫn theo đều giỏi. Anh ta rõ hơn ai hết, những người này thân thủ thế nào trong nhiều năm qua.
Nhưng hiện giờ, chưa đến một phút đã bị A Phi đánh nằm bò hết!
Còn… còn lột trân trước mặt mọi người, không một mảnh vải che thân, dường như đã mất sạch thể diện của hội Hắc Long.
Tin tức mà truyền tới chỗ Phác Đại Thành, chắc chắn anh ta sẽ bị giết chết!
“Đúng! Đúng cái này!”
Sợ A Phi tiếp tục ra tay, anh ta vội vàng hét lên. Ngay cả quần lót cũng không để lại cho họ, khiến họ thật sự mất mặt từ người mất tới cả nhà.
Trong đám đông đã có người lấy điện thoại ra chụp, A Tây sắc mặt trắng bệch nào còn dám ở lại, lập tức cầm lấy ví tiền, che người mình rồi quay người chạy.
“Đi! Đi đi! Đi mau!”
Anh ta nghe thấy tiếng chụp ảnh nhất thời chạy càng nhanh.
Trong phút chốc, người chạy không còn bóng, chỉ còn lại một đống quần áo bị xé rách nát trên đất.
Mọi người xung quanh đều nhìn ngơ ra.
Họ nhìn A Phi với đầy vẻ kinh ngạc.
Làm sao cũng không ngờ có thể có một người ác như vậy, dám lột trần toàn bộ người của hội Hắc Long, còn là ở nơi đông người.
“Không có gia giáo.”
A Phi lắc đầu. “Bị người của mình trộm ví tiền, mất mặt, thật mất mặt!”
Anh ta không thèm quan tâm những chuyện này, quay đầu nhìn Tiểu Triệu vẻ mặt lo lắng.
“Chúng ta phải rút ra bài học từ kinh nghiệm, phải quản lý nghiêm khắc, cô Triệu, cô nói đúng không?”
“Đúng.”
Tiểu Triệu nhịn cười, liếc nhìn A Phi, thầm nghĩ tên khốn này sao đáng yêu giống anh Ninh vậy.
Không, hình như còn đáng yêu hơn một chút.
“Đi thôi, mau lên không kịp rồi.”
Tiểu Triệu nhìn thời gian, vội vàng nói.
Liên tiếp vài cái tát, người kia bị đánh tới miệng đầy máu, muốn mở miệng giải thích gì đó cũng hoàn toàn không thể nói.
A Phi đá người kia một phát, rồi lấy ví tiền đi tới trước mặt A Phi khiến anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, lùi về sau hai bước.
“Có phải cái này?”
A Phi thờ ơ nói.
“Không, không…
“Hả?”
A Phi nhíu mày. “Nếu không phải, vậy tôi tiếp tục tìm giúp anh, nhưng tôi có thể khẳng định, là người của anh trộm.”
Lời vừa rơi xuống, A Tây ừng ực một tiếng, dùng sức nuốt một miếng nước bọt.
Anh ta không ngờ A Phi này lại lợi hại như vậy, mười mấy người mình dẫn theo đều giỏi. Anh ta rõ hơn ai hết, những người này thân thủ thế nào trong nhiều năm qua.
Nhưng hiện giờ, chưa đến một phút đã bị A Phi đánh nằm bò hết!
Còn… còn lột trân trước mặt mọi người, không một mảnh vải che thân, dường như đã mất sạch thể diện của hội Hắc Long.
Tin tức mà truyền tới chỗ Phác Đại Thành, chắc chắn anh ta sẽ bị giết chết!
“Đúng! Đúng cái này!”
Sợ A Phi tiếp tục ra tay, anh ta vội vàng hét lên. Ngay cả quần lót cũng không để lại cho họ, khiến họ thật sự mất mặt từ người mất tới cả nhà.
Trong đám đông đã có người lấy điện thoại ra chụp, A Tây sắc mặt trắng bệch nào còn dám ở lại, lập tức cầm lấy ví tiền, che người mình rồi quay người chạy.
“Đi! Đi đi! Đi mau!”
Anh ta nghe thấy tiếng chụp ảnh nhất thời chạy càng nhanh.
Trong phút chốc, người chạy không còn bóng, chỉ còn lại một đống quần áo bị xé rách nát trên đất.
Mọi người xung quanh đều nhìn ngơ ra.
Họ nhìn A Phi với đầy vẻ kinh ngạc.
Làm sao cũng không ngờ có thể có một người ác như vậy, dám lột trần toàn bộ người của hội Hắc Long, còn là ở nơi đông người.
“Không có gia giáo.”
A Phi lắc đầu. “Bị người của mình trộm ví tiền, mất mặt, thật mất mặt!”
Anh ta không thèm quan tâm những chuyện này, quay đầu nhìn Tiểu Triệu vẻ mặt lo lắng.
“Chúng ta phải rút ra bài học từ kinh nghiệm, phải quản lý nghiêm khắc, cô Triệu, cô nói đúng không?”
“Đúng.”
Tiểu Triệu nhịn cười, liếc nhìn A Phi, thầm nghĩ tên khốn này sao đáng yêu giống anh Ninh vậy.
Không, hình như còn đáng yêu hơn một chút.
“Đi thôi, mau lên không kịp rồi.”
Tiểu Triệu nhìn thời gian, vội vàng nói.
Bình luận facebook