Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371-380
Chương 371
“Lão thái gia nhà họ Dương chúng ta thật rộng lượng, cháu gái thật sự khâm phục nha”
Dương Tiêu đến!
Cô ta cười đi vào, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Bây giờ không ít người của Kiến Châu đều biết, sát thủ là do Dương Đống bỏ tiền mời nhưng lại tổn thất hoàn toàn, không những không báo được thù còn làm trò cười cho người khác, thậm chí có thể sẽ đảc tội tổ chức sát thủ. Ƒ “Mày đến làm gì!”
Dương Đống tức giận nói một tiếng, “Cười vào mặt tao saol”
“Sao tôi dám chứ?”
Dương Tiêu chống chân liếc nhìn Dương Đống một cái, “Ngài là lão thái gia của nhà họ Dương, khống chế cả nhà họ Dương này, dù có tốn thêm mấy trăm triệu mời sát thủ cho đứa con trai đã chết của ngài thì cũng không ai dám quản ngài đâu”
“Nhưng nếu liệt tổ liệt tông của nhà họ Dương ở dưới suối vàng biết được, không biết có tức giận không nhỉ”
Dương Tiêu liếc xéo Dương Đống một cái, “Đợi ông chết rồi, xuống dưới gặp họ, ông nói họ có chửi ông chơi trò chơi gây phá sản không đây?”
Dương Đống tức đến phát run nhưng một câu cũng không nói ra.
Người già rồi sẽ nghĩ đến cái chết.
Nếu thật sự chết đi, liệt tổ liệt tông nhìn thấy tình trạng hiện giờ của nhà họ Dương nhất định sẽ trách mắng ông †a mất.
Dương Đống chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tay chân lạnh run.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì!”
Dương Đống thét lớn.
“Rất đơn giản, tôi muốn nhà họ Dương!”
Dương Tiêu không vòng vo, “Chỉ cần ông giao nhà họ Dương ra, tôi giúp ông báo thù, phá tan cái tên cấm địa của Đông Hải, đem đầu của Giang Ninh về cho ông”
Mắt Dương Đống co rút.
“Ông nội, ông nên nhận mình già rồi, ông tưởng bản thân còn có thể sinh con trai sao?”
Dương Tiêu cười nhạo, “Đó là giống của người khác!”
“Mày nói nhảm!”
Dương Tiêu không tức giận ngược lại còn cười, từ trong túi lấy ra báo cáo xét nghiệm ném cho Dương Đống.
Dương Đống mở ra xem một cái, hai tay lập tức run rẩy.
“Mày… mày điều tra bằng cách nào?”
“Không cần biết tôi tra thế nào, cách điều tra thì có rất nhiều, ông chỉ cần để ý đến kết quả là được rồi”
Ngón tay Dương Tiêu chỉ chỉ, “Ông không có khả năng sinh sản, đừng quá tự tin nữa”
Câu này giống như sấm sét hung hăng đánh lên đầu của Dương Đống, khiến đầu của ông lập tức trống rỗng.
Cảm giác sỉ nhục khi bị cắm sừng lập tức dâng lên trong lòng!
Ngón tay Dương Đống run rẩy giống như bị trúng gió vậy.
Đả kích lớn nhất đối với ông ta là báo cáo xét nghiệm đó, ông ta không thể sinh con rồi, đừng mong bản thân có thể khống chế nhà họ Dương nữa, thậm chí còn bị cắm sừng, khiến ông ta hơi suy sụp.
Trước giờ chỉ có ông cắm sừng người khác, nhưng bây giờ…
Sẽ luôn phải trả giá cho điều xấu xa mà mình gây ra!
“Nhà họ Dương… không còn là của tôi nữa”
Dương Đống rất rõ, bản thân đối với nhà họ Dương đã dần mất khả năng khống chế rồi.
Hôm nay Dương Tiêu đến không phải để thương lượng mà để thông báo mà thôi.
Xong rồi, bản thân sẽ trở thành trò đùa lớn nhất trong lịch sử nhà họ Dương!
Dương Tiêu rời khỏi nhà họ Dương, Dương Hoàng đang đợi cô ta ở ngoài cửa, biểu cảm nghiêm trọng, biết rõ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Chương 372
“Các quản lý cấp cao trong công ty dưới trướng nhà họ Dương đều bị con thay đổi hết rồi, bây giờ đều là người của chúng ta”
Dương Hoàng nói, “Con đừng lo, trước khi chết, ba nhất định sẽ thanh lý sạch sẽ nhà họ Dương gia, để nó thật hoàn chỉnh mà giao cho con”
Ông ta cũng nghĩ dùng cái này để bù đắp những thứ mà bản thân ông ta đã nợ con gái trong nhiều năm nay.
Dương Tiêu gật đầu: “Cảm ơn ba”
Cơ thể Dương Hoàng có chút run rẩy, vì từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu nói cảm ơn ông ta.
Ông ta không nói chuyện, quay người rời đi, tiếp tục bận rộn.
Nhà họ Dương làm ăn lớn, liên quan đến rất nhiều ngành nghề, các mối quan hệ lại càng rắc rối phức tạp, điều ông ta cần làm là giải quyết tất cả, sau đó giao lại cho Dương Tiêu Khiến nhà họ Dương trở thành gia tộc hào môn chân chính của khu vực Đông Nam!
Mà Dương Tiêu cũng chuẩn bị ra tay.
Nhan Sùng tập hợp ngũ hổ và tất cả những người tài giỏi của thế giới ngầm.
Mục tiêu rất rõ ràng, Đông Hải!
Chiến tranh của thế giới ngầm tự nhiên phải dùng cách của thế giới ngầm để giải quyết, Dương Đống lại nghĩ đến việc mời sát thủ, không lẽ ông ta có thể giết sạch tất cả người của thế giới ngầm Đông Hải sao?
Thật nực cười!
Dương Tiêu ngồi ở trên nhất, bên cạnh là Nhan Sùng, cung kính nói: “Cô cả, người đều đã đến đủ rồi, lúc nào thì chúng ta bắt đầu”
Hắn chỉ nghe lệnh chứ không khuyên ngăn.
“Đông Hải này, mệnh danh là cấm địa, hôm nay chỉ giết mấy sát thủ mà đã chém gió đến mức độ đó rồi” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Nhưng quy tắc của thế giới ngầm là gì, có ai không biết chứ?”
Chỉ là sát thủ thôi mà, rơi vào vòng vây của thế giới ngầm cũng chết không nghi ngờ gì.
Sát thủ giỏi ám sát, chú trọng là một lần giết ngay, thất bại thì phải trốn chạy, nhưng một khi thế giới ngầm xảy ra bạo động, vậy thì sẽ là mấy trăm người, một ngàn người thậm chí là mấy ngàn người!
Chỉ dựa vào một sát thủ, mỗi người một đấm cũng có thể đánh cho người kia tan nát.
Nhan Sùng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
Mọi người đều không phải người lỗ mãng, có thể lăn lộn đến thân phận và địa vị như hôm nay, không có chút đầu óc thì sớm đã chết ở đầu đường rồi.
Đông Hải nhất định không dễ đối phó như vậy, nhưng họ cũng không sợ.
Dù là ông Phó và Tàn Kiếm năm đó, thế giới ngầm của Kiến Châu cũng chưa từng sợ, nếu không phải sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của người phương Bắc, ai cũng sẽ không cho phép một ông Phó chiếm giữ một thành phố hai mươi mấy năm như vậy.
Ai có thể ngờ là ông Phó và Tàn Kiếm cuối cùng chết trong tay mình chứ.
Giang Ninh đó chẳng qua chỉ là nhặt được đồ hời mà thôi.
“Hừ, ra tay thế nào, đó là chuyện của các anh!”
Dương Tiêu nói thẳng, “Ngũ hổ ra tay còn không giết nổi Giang Ninh? Lần trước kêu các anh đi thám tính, đều nói là Đông Hải không đáng nhắc đến”
Nhan Sùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi bảo đảm sẽ giết sạch cao thủ của Đông Hải!”
“Ngày mai xuất phát!”
Mà lúc này.
Trên đường đi đến Kiến Châu, Giang Ninh đến rồi!
Chương 373
“Anh là ông chủ, kết quả lại phải tự làm việc”
Anh có chút bất lực nói với điện thoại: “Nhiệm vụ mở rộng thị trường khu vực Đông Nam lần này cứ giao cho anh, vợ à, em yên tâm đi”
“Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, không tin đợi lúc anh về cho em kiểm tra nhé”
Hoàng Ngọc Minh ñgồi bên cạnirnhịn cười đến mức nội thương.
Muốn cười lại không dám cười, mặt nhịn đến sắp sưng lên rồi Ai dám tin, Giang Ninh giống như một đại ma vương nhưng ở trước mặt Lâm Vũ Chân lại không có cách nào khác.
Dù chỉ là nói chuyện điện thoại thôi nhưng ngữ khí cũng cực kỳ dịu dàng.
Cúp máy, Giang Ninh thở phào một hơi.
“Hết cách rồi, một khi phụ nữ đã dính mình thì thật sự không còn cách nào cả”
Anh thả tay xuống, bộ dạng nghiêm túc nói Hoàng Ngọc Minh gật đầu: “Vâng, em không nghi ngờ gì về sức hút của đại ca cả, chắc chắn Vũ Chân đã “chết chìm” trong đó rồi”
Lúc nên nịnh nhất định phải nịnh, mà còn phải nịnh đến nơi đến chốn.
Thoắt cái biểu cảm của Giang Ninh khôi phục lại, trong mắt lóe lên tia uy nghiêm đáng sợ.
“Nhà họ Dương kia đã khiêu khích tôi mấy lần rồi, còn dám đưa tên của Vũ Chân vào danh sách tiền thưởng của tổ chức sát thủ, tôi không thể không có chút phản ứng nào được nữa”
Anh híp mắt, “Hôm nay tôi mang các cậu đi giết người!”
Bên quản gia Triệu có được tình báo, thế giới ngầm của Kiến Châu đang tập hợp người, không ngoài dự kiến thì mai sẽ giết đến Đông Hải!
Họ muốn vào lúc uy danh của Đông Hải vang dội nhất hung hăng đánh tan nhuệ khí của cấm địa Đông Hải.
Nhưng họ thế nào cũng không ngờ được rằng Giang Ninh đã đến rồi!
“Vâng, lần này, san bằng thế giới ngầm Kiến Châu, san bằng cả nhà họ Dương!”
Hoàng Ngọc Minh nghiêm túc nói.
Ba mươi người anh Cẩu bọn họ, có mười lăm người đến đây, họ chỉ mang mười lăm người!
Mười lăm người còn lại ẩn náu ở các ngóc ngách của Đông Hải, luôn chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Còn có càng nhiều thuộc hạ đã bắt đầu giai đoạn huấn luyện đầu tiên, bây giờ đã dần trưởng thành trở thành lực lượng bảo vệ tuyệt đối của Đông Hải!
Giang Ninh rất rõ, muốn khiến Đông Hải trở thành cấm địa thật sự, chỉ dựa vào hắn không thể, dựa vào ba mươi người anh Cẩu cũng không đủ.
Đông Hải cần càng nhiều lực lượng không ngừng trưởng thành.
Đợi tương lai họ giết đến quốc tế, lúc du ngoạn đỉnh cao của thế giới, Đông Hải càng cần người trấn giữ!
“Nhớ rõ, dùng đức để khiến người khác phục”
Giang Ninh nói.
“Vâng, em nhớ rồi, lễ nghi nhất định phải làm đúng, quà đến thăm đã chuẩn bị xong rồi”
Giang Ninh lúc này mới gật đầu, nhắm mắt dựa ra sau ghế, bảo Hoàng Ngọc Minh đợi đến Kiến Châu mới gọi hản dậy.
Trước khi giết người thì phải ngủ một giấc trước.
Kiến Châu!
Là thành phố có thực lực đứng top ba của khu vực Đông Nam.
Thế giới ngầm của chỗ này càng vang danh gần xa, vì ở đây có Dương Tiêu, là đời sau của nhà họ Dương, đã ba đời chiếm giữ Kiến Châu rồi.
Không cần biết là giới kinh doanh chính trị hay thế giới ngầm, cũng đều có các quan hệ cực kỳ mạnh.
Mấy năm nay người bị nhà họ Dương gia ức hiếp còn ít sao?
Người bị nhà họ Dương gia cưỡng đoạt, hại đến tan nhà nát cửa còn ít ư?
Chỉ là người trong thành phố chỉ dám tức giận nhưng không dám nói!
Không ai dám đắc tội nhà họ Dương, càng không dám đắc tội người phụ nữ điên Dương Tiêu kia, trừ chấp nhận, bị đánh gãy răng nuốt vào bụng cũng chỉ có thể âm thầm thề trong lòng, dù có chết thì làm quỷ cũng sẽ không tha cho nhà họ Dương.
Đêm buông xuống.
Hai giờ sáng hôm sau.
Nhưng trong trang viên Tụ Hiền vẫn sáng đèn.
Đây là trang viên của Dương Tiêu, càng là trang viên của Nhan Sùng – thuộc hạ của cô ta và ngũ hổ.
Lúc này, trong viện có hơn trăm người đang đứng, tất cả đều là Nhan Sùng lựa chọn kỹ càng, thực lực cường đại.
Đây chính chủ lực tuyệt đối của thế giới ngầm Kiến Châu!
“Vù—”
Trước viện để một cái nồi, vẩy chút rượu vào bên trong, Nhan Sùng đốt lửa ném vào, trong nháy mắt lửa cháy ngập trời!
Một đám người nhìn vào, ánh mắt đều trở nên hưng phấn, nóng hừng hực.
“Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, giết Đông Hải, giết đến thế giới ngầm Đông Hải không còn một mảnh giáp!”
Chương 374
Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, nhảm nhí!”
“Để chúng biết là ai mới là vua của thế giới ngầm khu vực Đông Nam!”
“Giết hết người của thế giới ngầm Đông Hải!”
“Giết chúng!”
“Giết! Giết! Giết!”
Sĩ khí ngày càng cáo, tiếng gầm động trời! 2 Nhan Sùng kêu người đổ đầy rượu vào nồi, trong khung đặt đầy bát rượu.
Đây là rượu trước khi họ xuất chinh!
“Uống rượu này rồi chúng ta sẽ san bằng Đông Hải!”
“San bằng Đông Hải!”
“San bảng Đông Hải!”
Ai ai cũng la hét, lên trước múc một bát rượu từ trong rồi, ừng ực uống, sau đó đập nát cái bát trong tay!
Một trăm mấy người lúc này sát khí trỗi dậy đến cực điểm, hận không thể lập tức xông đến Đông Hải, đại sát bốn phương.
Nhìn thấy sĩ khí như vậy, Nhan Sùng rất hài lòng.
Hắn rất giỏi kích động sĩ khí, có khí thế như vậy, ấm địa Đông Hải chắc chắn tan nát!
Đứng kế bên hắn chính là ngũ hổ của Kiến Châu trong lời đồn!
Trừ Sơn Hổ và Liệp Hổ mấy ngày trước theo Dương Tiêu đến thành phố Thiên Hải, ba người còn lại thực lực cũng không yếu.
“Nhiệm vụ của các cậu chính là giết Giang Ninh, cùng với rác rưởi bên cạnh hắn!”
Nhan Sùng lạnh lùng nói, “Nghe nói Giang Ninh đã huấn luyện ba mươi người, lần trước sau khi thám tính, có chắc chắn không?”
“Hừ, chẳng qua chỉ có vậy!”
Sơn Hổ cười lạnh một tiếng, “Một mình tôi có thể giết mười tên!”
Ngạo mạn đến cực điểm!
Hắn hoàn toàn không bỏ anh Cẩu bọn họ vào trong mắt, lần trước nhiều người như vậy vây đánh hẳn và Liệp Hổ hai người, nếu họ dùng hết sức, hôm đó ít nhất phải chết năm người.
“Được!”
Nhan Sùng gật đầu, “Quan trọng nhất là giết Giang Ninh, còn mấy thứ chó khác không quan trọng!”
“Nếu Giang Ninh đó trốn thì sao?”
Liệp Hổ nhịn không được nói, “Chúng ta phải giết mấy thứ chó đó trước mới đi tìm Giang Ninh?”
“Hừ, nếu hắn làm rùa rụt cổ trốn đi, vậy thì giết sạch mấy tên khác! Bao gồm người phụ nữ bên cạnh hắn!”
Mắt Nhan Sùng lạnh lẽo.
Hắn rất hiểu lòng người.
Nếu Giang Ninh bỏ trốn, vậy thì những người khác sẽ bị giết sạch, Giang Ninh cũng chỉ có thể chết càng thảm hơn.
“Hy vọng mày đừng trốn”
Nhan Sùng nói bằng giọng quái gở.
“Tao đương nhiên sẽ không trốn”
Đột nhiên cửa lớn của viện bị người đá mở, ầm một tiếng cực lớn, cửa lớn sầm một tiếng đập xuống đất, bụi bay tung tóe!
Biểu cảm của Nhan Sùng thay đổi, ngẩng đầu lên.
Giang Ninh!
Anh lại đến Kiến Châu!
Anh lại dám đến Kiến Châu!
“Tao không những không trốn còn chủ động đưa đến tận cửa rồi đây”
Giang Ninh bước vào, bộ dạng nhàn nhã tản bộ, dường như đang đi trong viện nhà mình, hai tay để sau lưng, trên mặt còn mang ý cười.
“Không biết bọn mày có hoan nghênh tao không?”
Theo sau Giang Ninh chỉ có Hoàng Ngọc Minh và mười lăm người anh Cẩu bọn họ, Nhan Sùng đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là cười lớn.
“Ha ha ha! Mày lại tự đến tìm cái chết!”
Hắn không ngờ Giang Ninh lại ngu xuẩn như vậy.
Anh thật sự cho rằng bản thân vô địch sao?
Đây là Kiến Châu!
Là địa bàn của họ, khoan nói ngũ hổ của Kiến Châu mạnh vô địch, so với Tàn Kiếm trước đó còn mạnh hơn, chỉ dựa vào đám thuộc hạ cũng có thể trực tiếp gặm đến xương của Giang Ninh cũng không còn.
“Nếu mày tự đến tìm cái chết vậy đỡ tốn việc cho bọn †ao rồi!”
Nhan Sùng vẫy tay một cái, “Vây chúng lại cho tôi!”
Ngay lập tức một đám người vừa nãy hưng phấn càng hưng phấn hơn.
Họ không ngờ người muốn giết lại chủ động đến tận cửa.
Có người ngu như vậy sao?
Trước giờ chưa từng thấy qua!
Rầm rầm.
Hơn một trăm mấy người trực tiếp vây lấy mấy người Giang Ninh, mấy người phía sau nâng cửa lớn lên, khóa lại lần nữa, chặn đường chạy trốn của đám người Giang Ninh.
Nhìn thấy xung quanh mắt ai cũng hưng phấn đỏ như máu, Giang Ninh vẫn bình thản.
Mặt không gợn sóng, tâm trạng không hề thay đổi.
Dù bị đám chó vây lấy thì cũng không có gì đáng căng tháng đúng không.
“Giết chúng rồi mới san bằng Đông Hải sau!”
Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, tao phải để tụi mày biết, đắc tội cô cả thì sẽ có hậu quả gì!”
Sắc mặt hắn tối sầm, trong mắt hiện lên sát ý: “Giết cho Tôi!
Lời vừa dứt, tất cả mọi người di chuyển rồi!
Trực tiếp vung vũ khí lao về hướng đám người Giang Ninh.
Chương 375
Giang Ninh vẫn ung dung đứng đó, hai tay để sau lưng, thậm chí đến ý muốn ngẩng đầu cũng không hề có.
Chỉ nhàn nhạt nói một cái: “Chơi vui chút”
Âm.
Hơi thở cuồng bạo lập tức bùng phát!
Mấy người anh Cẩu trở nên điên cưồng.
“Kỹ xảo trận chiến!”
Anh thét lên một tiếng, mười năm người giống như hợp lại thành một thể ngay lập tức, hóa thành một con rồng khủng bố, lắc đầu vẫy đuôi, mở to miệng máu!
“Giết!”
Mười lăm người giống như một thể, bùng phát!
Người đối mặt đầu tiên, lão cửu xuất hai quyền ra trực tiếp đánh nát đầu của một tên tay chân, vật màu trắng đỏ bắn tung tóe.
‘Vô cùng thê thảm!
Một kích khủng bố dường như lập tức khiến mấy tên tay chân khác dừng lại, nhìn thấy mà phát hoảng.
Nhưng đám người anh Cẩu không dừng lại.
Giang Ninh nói rồi, không chừa một ai!
Trận chiến trở nên điên cưồng trong tức khắc.
Không phải là hơn trăm người vây giết mười năm người, mà là mười lăm người vây giết hơn trăm người!
Mới vừa đánh thôi, sắc mặt của Nhan Sùng liền thay đổi.
Mười năm người này hoàn toàn không giống như trong miệng Sơn Hổ nói, rất yếu, kỹ xảo trận chiến này rốt cuộc là thứ gì?
Nhìn thấy Giang Ninh đang bước về hướng họ, khóe mắt Nhan Sùng co rút, chỉ tay về hướng anh.
Kế hoạch trong tức khắc bị đánh tan rồi.
“Bọn mày mau giết nó!”
Ra lệnh một tiếng, ngũ hổ xông ra, điên cuồng mà hung ác!
Dù đối mặt với Tàn Kiếm, lúc năm người cùng ra tay thì cũng có thể dễ dàng giết chết, đừng nói là Giang Ninh?
“Chết!”
Sơn Hổ la một tiếng, hổ pháo quyền, gầm lên như con hổ thật sự đang gầm vậy, khí thế kinh người!
Vừa xuất chiêu đã là tuyệt chiêu!
Sơn Hổ không chút lưu tình, đánh thẳng trường quyền, khí thế nuốt chừng núi sông!
Giống như mãnh thú xuống núi vậy, hắn gầm thấp một tiếng rồi hung hăng xuất quyền đánh vào tim Giang Ninh, ở một bên khác Liệp Hổ cũng xuất tuyệt chiêu.
Ba người khác nhau đến sau lưng Giang Ninh, trực tiếp vây hắn lại, không cho hắn đường trốn chạy.
Muốn giết, hôm nay phải giết Giang Ninh một cách triệt để!
Một nắm đấm xuất ra, Sơn Hổ nhìn thấy Giang Ninh không chút phản ứng, bất giác cười lạnh, đến thời gian phản ứng cũng không kịp sao?
“Soạt!”
Nhưng đột nhiên, nắm đấm còn chưa đến người của Giang Ninh thì hắn liền chuyển động.
Chỉ nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nắm đấm trực tiếp lướt qua trước mặt của Giang Ninh mà đi, đánh vào không trung.
Bước chân tuyệt diệu không quy luật giống như bước nhảy, chân chẳng qua chỉ di chuyển vài centimet lại giống như thay đổi cả trời đất.
Sơn Hổ tức giận, vậy mà hản lại đánh không trúng.
Chân hắn giậm mạnh một cái, mạnh đến đất cũng rung chuyển.
Văn mình một cái lại xuất một nắm đấm, lần này nhắm chuẩn vào đầu của Giang Ninh!
“Chết đi!”
Đồng thời Liệp Hổ từ một bên khác công kích nửa người dưới của Giang Ninh.
Một trên một dưới, rất rõ ràng hai người phối hợp rất chặt chẽ khiến Giang Ninh khó mà đề phòng được.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ trúng chiêu, nếu không phải bị đá gãy chân thì đầu cũng sẽ bị đập nát!
Nhưng… người họ đối diện là Giang Ninh!
Là chiến thần vô địch!
Mắt Giang Ninh co rút, lập tức chuyển động!
Chuyển động này như chớp. , cơ thể đột nhiên cúi thấp thuận thế xuất một nắm đấm.
“Rắc rắc!”
Giống như đậu nành chiên vậy, xương khớp rắc rắc vang lên!
Sức mạnh đáng sợ thông qua nắm đấm xuất ra, gây ra một loạt tiếng ồn.
Sắc mặt của Sơn Hổ lập tức thay đổi, nhưng hoàn toàn không né được, muốn rụt người về nhưng đã hoàn toàn không làm được rồi.
Hắn không ngờ Giang Ninh lại không phòng thủ ngược: lại còn công kích, chỉ có thể cứ thế đón nắm đấm này của Giang Ninh!
Bên khác Liệp Hổ nhìn thấy cơ hội, tăng nhanh tốc độ, chân dài hung hăng đá vào báp chân Giang Ninh, sức mạnh của cú đá này có thể đá nát xương bắp chân Giang Ninh!
“Âm!”
Nắm đấm!
Tất cả đều quá nhanh!
Nắm đấm này của Giang Ninh đánh lên cánh tay dùng để chắn của Sơn Hổ, nhưng trong tích tắc sắc mặt của Sơn Hổ trắng bệch, hắn cảm nhận được hai cánh tay của bản thân tê dại rồi.
Xương tay… nhất định đã nứt ra rồi!
“Liệp Hổi”
Hắn la lớn, biết được sự đáng sợ của Giang Ninh, phải nắm bắt cơ hội giết Giang Ninh, vậy thì phải xem cú đá này của Liệp Hổ rồi.
Giang Ninh đối mặt với Sơn Hổ, đối lưng với Liệp Hổ, hắn hoàn toàn không nhìn thấy cái đá đó.
“Đi chết đi!”
Tiếng Liệp Hổ như tiếng sấm lớn, chân dài bộc phát sức.
lực mạnh nhất của bản thân.
Chương 376 Nhưng!
Đột nhiên Giang Ninh quay đầu lại, chỉ quay đầu còn cơ thể không động đậy.
Một tay mạnh mẽ đưa ra, lập tức nắm lấy mắt cá chân Liệp Hổ, rắc rắc…
Ngón tay bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp, trực tiếp bóp nát mắt cá chân của Liệp Hổ giả Liệp Hổ bất giác kêu thảm.
Hẳn hoàn toàn không dám tin sức mạnh của Giang Ninh lại đáng sợ như vậy!
Chỉ có hai ngón tay đã bóp nát mắt cá chân của hán?
“Mày…”
Hắn chưa kịp nói thì hai tay Giang Ninh đã bắt lấy mắt cá hắn, trực tiếp vung lên rồi nặng nề đập xuống đất!
“Âm “Âm “Âm”
Đập liên tục ba bốn lần, giống như chỉ đang vung một cây gỗ vậy!
Mặt đất ầm ầm kêu vang!
“Phụt!”
Liệp Hổ không nói được lời nào, mở miệng ói máu, trong cơ thể không biết đã gãy bao nhiêu đoạn xương nữa.
“Cút”
Giang Ninh khẽ gầm một tiếng, một chân hung hăng đá lên người Liệp Hổ, trực tiếp đá hắn bay đi, giống như đang đập Nhan Sùng lăn lông lốc vậy.
Sắc mặt Nhan Sùng thay đổi cực lớn, dường như tim hắn muốn nhảy cả ra ngoài luôn.
Đáng sợi Quả thật quá đáng sợi!
Đây còn là con người sao?
Ngũ hổ của Kiến Châu mới vừa vào trận, Sơn Hổ bị đập nát cánh tay, còn Liệp Hổ…
Hắn nghĩ đến cảnh vừa nãy Giang Ninh nắm chân của Liệp Hổ, hung hăng đập xuống đất, hai chân có chút run rẩy.
Đây… đây mẹ nó tuyệt đối không phải người!
“Giết… giết hán đi! Giết hán đi!”
Trong lòng Nhan Sùng đột nhiên dâng lên sự sợ hãi, hoàn toàn không áp chế được, hán chỉ có thể la lớn khiến ba người còn lại giết Giang Ninh đi.
Nhưng lúc này ba người còn lại làm gì còn dám xem.
thường Giang Ninh.
Chỉ một chiêu đã phế Liệp Hổ, làm Sơn Hổ trọng thương!
Giang Ninh quá nhanh, thân thủ nhanh, nắm đấm cũng nhanh, sức mạnh lại càng có tính bộc phát, ai có thể chặn được đây?
“Tông sư…”
Mãnh Hổ híp mắt, giọng nói mang theo sự kiêng kị, nhìn chằm chằm nắm đấm của Giang Ninh, bên tai vẫn vang lên tiếng khí nổ do nắm đấm của Giang Ninh phát ra vừa nãy!
Chỉ có cao thủ đạt đến đẳng cấp tông sư mới đánh ra tiếng khí nổ, thật là mạnh mết!
Họ làm sao cũng không ngờ Giang Ninh trẻ tuổi như vậy lại có thực lực của tông sư.
“Ngũ hổ của Kiến Châu”
Giang Ninh nhìn lướt một cái, bị ánh mắt của hắn nhìn đến, Sơn Hổ bất giác lùi hai bước, cánh tay của hắn bị phế rồi!
“Chẳng qua chỉ có vậy”
“Tôi còn tưởng lợi hại cỡ nào”
Giang Ninh lắc đầu, mặt đầy ý không tốt càng có chút thất vọng, “So với Diệp Tâm Hỏa thì còn kém một chút”
Nghe thấy tên Diệp Tâm Hỏa, sác mặt mấy người Sơn Hổ càng khó coi.
Diệp Tâm Hỏa, nghe nói là cao thủ của phương Bắc đạt được đảng cấp tông sư… không phải hán ta chết rồi sao?
Không lẽ chính là chết dưới tay của Giang Ninh?
Họ chỉ nghe nói Diệp Tâm Hỏa đi Đông Hải khiêu chiến, nhưng tin tức bị mấy người phương Bắc chặn lại, họ không hề biết người bị khiêu chiến chính là Giang Ninh!
Nghe nói Diệp Tâm Hỏa bị Giang Ninh đấm một phát chết tươi!
Trong chớp mắt, ba người trong lòng sợ hãi thậm chí có xúc động muốn chạy trốn.
Cái này làm sao đánh?
Còn muốn giết Giang Ninh?
Hoàn toàn không thể!
“Giết—”
Quay đầu lần nữa, trong viện đã máu chảy thành sông!
Mấy người anh Cẩu như hổ như sói vậy, hung ác tàn nhãn, dùng kỹ xảo trận chiến không ai có thể chặn được.
Trong thời gian ngắn đã có mười mấy người chết thảm tại trận!
Nhan Sùng run rẩy sợ hãi!
Mấy người Sơn Hổ cũng sợ hãi không thôi!
Đây chính là thực lực của Đông Hải?
Đây chính là nguyên nhân… mà Đông Hải được mệnh danh là cấm địa?
Họ còn muốn san bằng Đông Hải! Họ cảm thấy não của bản thân nhất định có vấn đề rồi!
“Không đánh nữa à?”
Nhìn thấy mấy người đang ngây ngốc, Giang Ninh đột nhiên nâng tay lên, “Vậy tao phải bắt đầu đây”
Soạt— Vừa dứt lời, Giang Ninh di chuyển!
Gió mạnh thổi đến, cát bụi dưới đất nổi lên, nhanh quá!
Sơn Hổ kinh hồn bạt vía: “Cẩn thận!”
Nhưng hắn chưa nói xong thì Giang Ninh đã đến trước mặt ba con hổ còn lại.
“Âm!”
“Âm!
“Âm!”
Liên tục đấm ba đấm!
Nắm đấm sau bá đạo và mạnh hơn nắm đấm trướ!
cTam hổ trừ việc miễn cưỡng nâng tay lên ra thì không làm được gì, chỉ nghe mấy tiếng vang lên, ba người bay ra rồi nặng nề đập xuống đất, miệng phun ra máu tươi lập tức mất mạng!
Sơn Hổ bị dọa đến da đầu tê dại “Tông sư…”
Dù là tông sư cũng không đáng sợ như vậy!
Hắn muốn nói là trên cả tông sư, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng Giang Ninh đã đến bên cạnh.
Sơn Hổ chỉ có thể nhìn thấy nằm đấm không ngừng phóng đại trong mắt mình, giống như cửa địa ngục đang mở ra với hắn.
Hắn không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm rơi lên đầu mình.
Trước khi chết hắn còn có thể nghe được tiếng vang lớn.
Hình như là tiếng đầu hắn bị nứt toác!
Chương 377
Ngũ hổ đều bị giết!
Cường thế như hổ, ngũ hổ của Kiến Châu danh tiếng vang dội, lúc này không một ai có thể đứng!
Nhan Sùng đã bị dọa đến ngốc rồi Hai chân run rẩy, đến nói chuyện cũng không biết nên nói gì, xương cốt toàn thân đều đang đánh lộn.
Hản nhì Giang Ninh giống như:nìn ác ma từ địa ngục bò lên!
“Mày… mày..”
Mặt cát không còn giọt máu, toàn thân lạnh băng giống như rơi vào hầm băng vạn trượng.
Cổ họng Nhan Sùng khô khan, không ngừng lùi về sau, rồi đột nhiên kêu lớn một tiếng, sau đó giống như gặp.
phải ma mà hoảng sợ chạy khỏi nơi đó từ cửa sau.
Hản làm gì còn dám ở lại?
Đến ngũ hổ cũng chết dưới tay của Giang Ninh, hắn càng không có đường sống!
Giang Ninh chỉ nhìn một cái, đến hứng thú muốn đuổi theo cũng không có.
Loại rác rưởi này chết là kết quả sớm muộn thôi.
Hắn quay đầu, mấy người anh Cẩu vẫn đang điên cưồng!
Kỹ xảo trận chiến khiến thực họ của họ tăng lên một bậc, không chỉ có thể phát huy hết ưu điểm của bản thân mà còn có thể tránh né tình hình xấu một cách hoàn mỹ.
Thực lực mạnh mẽ bộc phát, mấy người đó làm sao có thể đấu lại?
Tiếng kêu thảm, tiếng gào thét vang trời!
Ngũ hổ ngã xuống càng khiến chúng lập tức mất đi tự tin chiến đấu, trực tiếp suy sụp, đến ngũ hổ mạnh nhất cũng tiêu hết rồi, chúng còn có thể làm gì?
Rất nhanh, chúng bị mấy người anh Cẩu ấn xuống đất mà chà đạp.
Trừ cầu xin ra thì không còn sức kháng cự.
“Nhan Sùng chạy rồi, cần đuổi theo không?”
Hoàng Ngọc Minh châm điếu thuốc cho Giang Ninh, nhẹ giọng hỏi.
“Hắn chạy thoát sao?”
Giang Ninh nhả ra khói thuốc.
Ba phút sau, trong cả cái viện lớn, trừ Giang Ninh còn đang đứng, những người khác đều nằm tứ tung, máu chảy thành sông ..
Mấy người anh Cẩu ai ai cũng hưng phấn đến cực điểm.
Họ đã nhận thức được sự lợi hại của kỹ xảo trận chiến, hưng phấn đến hận không thể ngẩng lên trời la lớn!
Mạnh quát!
Quá mạnh ấy chứ!
Nhưng so với Giang Ninh còn kém rất nhiều, kém rất xa!
Anh Cẩu từng hỏi Giang Ninh, làm sao mới có thể trở nên lớn mạnh.
Giang Ninh chỉ trả lời hai chữ: Huấn luyện!
Không ngừng huấn luyện, huấn luyện gấp trăm lần ngàn lần vạn lần so với người thường.
Họ không biết chỉ một nắm đấm thôi, Giang Ninh đã luyện hàng trăm ngàn lần, cho đến khi nắm đấm này trở thành bản năng của cơ thể.
Giang Ninh nhìn lướt một vòng, mấy người đó run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên càng đừng nói là nhìn thẳng vào Giang Ninh.
“Đi, đến nhà họ Dương”
Giang Ninh quay người rời đi, mấy người Hoàng Ngọc.
Minh lập tức đi theo.
Mà trong đại viện, tiếng khóc vang lên khắp nơi, loại sợ hãi, loại hối hận, loại mục nhã đó sẽ đi theo chúng suốt đời.
Lúc này, trong đại viện nhà họ Dương.
Hai ba con Dương Hoàng và Dương Tiêu đều đến rồi.
Ngày mai sẽ xuất phát, Nhan Sùng sẽ mang ngũ hổ đến Đông Hải sau đó đem đầu của Giang Ninh về.
Tối nay là ngày họ quay lại nhà họ Dương, hoàn toàn lấy được quyền điều khiển nhà họ Dương.
Dù Dương Đống không đồng ý thì ông ta cũng không có cách nào khác.
“Bọn mày… bọn mày dám!”
Dương Đống đập bàn, tức giận không thôi.
Dương Hoàng đã coi ông ta thành không khí rồi.
“Không gì không dám, hôm nay chỉ đến thông báo cho ông một tiếng”
Dương Hoàng lạnh nhạt nói, “Niệm tình ba con, nếu ông ngoan ngoãn lùi xuống, tôi còn có thể bảo đảm ông được ăn ở đầy đủ, nếu không ..”
Cơ thể Dương Đống run rẩy, tay chỉ ba con Dương Hoàng, không nói nên lời.
Ông ta trầm mặc một lúc, vẫn cam chịu số phận.
Ông ta già rồi không thể tiếp tục điều khiển nhà họ Dương, hơn nữa ông ta cũng hết cách với tình hình hiện giờ rồi.
Dương Tiêu quá lớn mạnh, bản thân hoàn toàn không đấu lại, càng đừng nói đến chuyện đứa con trai duy nhất bây giờ cũng muốn phản bội bản thân.
“Tao đồng ý, tao nhường lại nhà họ Dương, mày giúp tao giết Giang Ninh”
Dương Đống mở miệng.
Giang Ninh khiến ông ta mất mặt, khiến ông chịu sỉ nhục, món nợ này ông ta phải đòi lại.
Dương Tiêu ngồi đó cười một tiếng, biết Dương Đống chịu thua rồi.
“Đương nhiên, ngày mai đầu của Giang Ninh sẽ được mang về, để trước mộ của Dương La Lâm mà tế cho hắn: Đây là yêu cầu cuối cùng của Dương Đống.
Cô ta cười cười: “Ông già, ông thật sự rất quan tâm Dương La Lâm đó”
“Hừ”
Dương Đống không nói nhiều nữa.
Đứa con trai được sinh lúc ông ta đã già, chắc chắn sẽ là đứa được thương nhất.
Đây đã là điều chắc chắn, ông ta không thể thay đổi.
Nhưng còn có thể báo thù cho Dương La Lâm cũng đáng rồi.
“Giang Ninh… tao muốn đầu của nó để tế con trai tao!”
Dương Đống cắn răng nói.
Hai người Dương Hoàng đã không quan tâm ông ta nữa rồi, nghe thấy Dương Đống cam chịu như vậy, trên mặt họ đều mang theo ý cười đắc ý.
Cuối cùng cũng lấy được nhà họ Dương rồi Vật khổng lồ như nhà họ Dương, thể hiện thực lực và địa vị ở Kiến Châu!
Cộng thêm Dương Tiêu của bây giờ, đủ khả năng khiến nhà họ Dương trở thành hào môn ở khu vực Đông Nam, cả khu vực Đông Nam này cũng không ai dám trêu chọc.
“Chúc mừng ba”
Dương Tiêu đứng trước mặt Dương Đống mà nói với Dương Hoàng : “Ba xứng đáng là gia chủ của nhà họ Dương”
Dương Hoàng cười một tiếng rồi gật đầu.
Hai người đều không quan tâm biểu cảm của Dương Đống.
Có được nhà họ Dương rồi, bây giờ chỉ đợi ngày mai, đầu của Giang Ninh đưa đến trước mặt họ, cái tên cấm địa Đông Hải hoàn toàn bị phá vỡ!
“Chắc chắn nhà họ Dương chúng ta sẽ có thể đứng lên lần nữa, sẽ trở thành hào môn chân chính!”
Dương Hoàng hưng phấn nói, “Ba đã có thể nhìn thấy viễn cảnh nhà họ Dương trong tương lai rồi, sẽ trở nên rất lớn mạnh ở khu vực Đông Nam, không ai dám trêu chọc nữa!”
Ông ta siết chặt nắm đấm.
Trước mắt dường như đã xuất hiện cảnh tượng, người cả khu vực Đông Nam đều sợ Dương Hoàng ông!
Đều kính sợ nhà họ Dương của ông ta!
Ở trước mặt ông ta đều mang bộ dạng run rẩy, cung kính!
Ông ta không đợi được nữa rồi!
Thậm chí còn muốn mở tiệc chúc mừng ngay ngày mai.
“Uống bao nhiêu rồi? Thêm một đĩa đậu phộng thì sao, đã bắt đầu nói sảng rồi cơ à”
Đột nhiên—- Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mang theo tia nhạo báng.
Chương 378
Mấy người Dương Hoàng đột nhiên quay đầu, đêm hôm như vậy ai lại đến nhà họ Dương cơ chứ?
Dương Tiêu ngả lưng trên ghế, khi nhìn thấy khuôn mặt của người ở trước cửa, cả người cô ta lập tức nhảy dựng lên, trong mát lập tức bộc phát sát ý nồng đậm!
“Giang Ninh!”
Cô ta không ngờ tối nay Giang Ninh lại đến Kiến Châu, thậm ehf còn đến nhà họ Dương!”
“Giang Ninh! Mày.€hinh là Giang Ninh!”
Nghe thấy cái tên này, mắt Dương Đống đỏ lên, người trước mặt chính là Giang Ninh – người đã giết Dương La Lâm?
Hắn lại dám đến Kiến Châu?
“Chính là tôi.”
Giang Ninh gật đầu, “Nhìn bộ dạng của các người thì hình như không hoan nghênh tôi cho lắm nhỉ”
Hắn vỗ tay nói: “Nhưng tôi lại đến đấy để chúc thọ ông cụ đấy”
Nghe thấy lời này, mấy người Dương Đống đều ngây.
ngẩn, Dương Đống sắp đại thọ thật nhưng bây giờ họ làm gì có tâm trạng để tổ chức cho ông ta, vậy mà Giang Ninh lại biết, còn đến tặng quà?
Dương Đống ngẩng đầu nhìn một cái, bên ngoài, lão cửu và Thập Tam cùng nâng một cái đồng hồ đi thẳng vào trong.
“Ruỳnh”
Đồng hồ lớn rơi xuống đất phát ra tiếng rất lớn, chấn động khiến màng nhĩ cũng có chút đau.
“Chút quà nhỏ không thể hiện hết thành ý”
Giang Ninh cười nói.
Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn đó, sắc mặt của Dương Đống dần trở nên xanh xám, tiếp đó lại tím tái, cuối cùng là đỏ ửng lan đến cổi “Mày… mày muốn chết!”
Dương Đống tức điên rồi!
Giang Ninh tặng đồng hồ cho ông ta!
Nguyền rủa ông ta chết!
Ông ta phụt ra một ngụm máu, đứng cũng không vững, ngồi thẳng xuống ghế, hai tay nám chặt tay vịn.
“Giết hắn đi! Nhanh giết hắn!”
Ông ta hét lớn với Dương Tiêu, khuôn mặt hung tợn, “Tụi bây giết hắn rồi! Nhà họ Dương sẽ là của bọn mày, cho bọn mày hết!”
Dương Đống lớn tiếng thét, thét xong cả người đều suy yếu.
Giang Ninh đứng đó, trên mặt vẫn mỉm cười, hoàn toàn không tức giận.
“Hình như ông không thích món quà này nhỉ”
Hắn thở dài, “Uổng phí tấm lòng của tôi rồi”
“Giang Ninh!”
Đến thẳng Kiến Châu, giao mạng vào tay họ.
Đây không phải đồ ngu sao!
Dương Tiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi số của Nhan Sùng, bảo hắn lập tức mang người đến nhà họ Dương.
Cô ta vừa gọi điện vừa nhìn chằm chằm Giang Ninh, đề phòng Giang Ninh động thủ ngay bây giờ.
Nhưng không ngờ Giang Ninh chỉ đứng đó, bình tĩnh nhìn cô ta.
Giống như không chút sợ hãi.
“Tút tút…
Điện thoại vang một hồi cũng không thấy ai nghe máy.
Nhan Sùng này, bây giờ đi làm gì rôi?
Không phải bảo hắn sắp xếp cho ngũ hổ Kiến Châu mở tiệc cho mấy anh em dưới trướng, ngày mai san bằng Đông Hải, giết chết Giang Ninh à!
“Không sao, không cần gấp, cô tiếp tục gọi đi”
Giang Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống, Hoàng Ngọc.
Minh đi thẳng đến trước mặt Dương Đống lấy ấm trà trước mặt ông ta qua rót một chén cho Giang Ninh.
Dường như đây không phải ở nhà họ Dương mà ở nhà của Giang Ninh.
Sắc mặt Dương Hoàng khẽ thay đổi, có dự cảm không tốt.
Giang Ninh quá mức bình thản, bình tĩnh đến khiến người khác có chút sợ hãi.
Còn mấy người hắn dẫn đến tuy đứng đó không nói chuyện nhưng trên người mỗi người đều toả ra hơi thở dũng mãnh!
Giống như… mãnh thú đáng sợ nhất trong rừng nguyên thủy!
Những đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm về phía này, khiến mấy người nhà họ Dương có cảm giác như sắp bị nuốt chửng đến nơi!
“Tút tút tút ..”
Sắc mặt của Dương Tiêu có chút khó coi, gọi số của Nhan Sùng một lần nữa.
Gọi được rồi!
Trên mặt cô ta lập tức có chút vui mừng.
“Nhan Sùng! Anh đang ở đâu!”
Dương Tiêu lớn tiếng nói, “Anh lập tức mang …”
Cô ta còn chưa nói xong, trong viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hơn nữa còn mang theo hơi thở gấp gáp nặng nề, Nhan Sùng đã chạy đến nhà họ Dương rồi!
“Cô cả, tôi đến nhà các cô rồi, mọi người… nhanh…
nhanh chạy đi, Giang Ninh đó đến rồi.
Nhan Sùng gấp gáp xông vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Ninh ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Cả người giống như bị điện giật, điện thoại trong tay rơi xuống đất bộp một tiếng!
Chương 379 “Giang… Giang Ninh!”
Giọng của Nhan Sùng đang run rẩy, đột nhiên phịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
Hắn luôn không gọi được cho Dương Tiêu, liều mạng chạy đến thông báo kêu họ chạy đi, nhưng Giang Ninh lại nhanh hơn hản!
Tiêu rồi!
Xong đời rồi!
Cảnh tượng vừa nãy mấy người Sơn Hổ bị Giang Ninh một năm đấm giết chết, lúc này lại xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng phát đi phát l Ác ma, ác ma đến từ địa ngục lúc này đang ngồi trước mặt hẳn!
Không lâu sau, Nhan Sùng cười thê lương một tiếng, dưới thân truyền đến mùi khó ngửi.
Lúc này sắc mặt ba con Dương Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Họ không biết vì sao Nhan Sùng lại trở thành bộ dạng.
này, tại sao hắn vừa nhìn thấy Giang Ninh liền bị dọa thành như thế, hoàn toàn mất khống chế như thế.
Cổ họng Dương Hoàng khô khốc, còn Dương Tiêu nhìn chằm chäm Giang Ninh, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, càng có chút run rẩy.
“Đây là Kiến Châu, ngũ hổ Kiến Châu…”
“Đều chết rồi”
Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tôi giết”
Cơ thể Dương Tiêu đột nhiên chấn động, Nhan Sùng càng run rẩy, là giết trước mặt hắn!
Đáng sợ quá rồi!
Cảnh tượng đó trong đầu khiến hắn nhịn không được.
run rẩy.
“Thế giới ngầm Kiến Châu của tao..”
“Tất cả cao thủ đều chết rồi”
Giang Ninh nói tiếp.
“Người của cô, thuộc hạ của cô, người có thể ra tay bây giờ không ai có thể đứng lên”
“Có phải rất tuyệt vọng không?”
Giang Ninh nhìn Dương Tiêu, nhìn thấy cô ta dần trở nên cứng nhắc, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Đều chết rồi?
Thế giới ngầm của Kiến Châu, lực lượng tinh nhuệ nhất cứ thế hủy diệt rồi?
Chuyện lúc nào vậy, làm sao Giang Ninh làm được?
Chuyện này sao có thể!
Dương Tiêu cảm thấy cơ thể mình tê dại, cô ta không muốn tin, nhìn Nhan Sùng một cái, cơ thể Nhan Sùng chỉ run rẩy, môi run rẩy lẩm bẩm nói: “Đều chết rồi… chết cả Giống như tiếng sét cực lớn hung hăng đập lên đầu cô ta.
Gô ta đột nhiên sợ hãi!
Cô ta lại càng cảm thấy tuyệt vọng!
Sao lại trở nên như vậy, cô ta vừa có được toàn bộ nhà họ Dương nhưng chớp mắt đã phải mất đi rồi?
Còn chưa kịp vui mừng, tại sao lại… mất rồi?
“Nhà họ Dương của cô thật sự bá đạo”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Nhà họ Lâm chúng tôi phát triển vững chắc, các người âm thầm giở trò, còn muốn cướp đoạt, Dương La Lâm dám bất kính với cô gái của tôi, tôi để hắn làm phân bón, còn cô, cô nói muốn rạch nát mặt Vũ Chân?”
Đột nhiên, vẻ mặt Giang Ninh lạnh lẽo như sương!
Không khí xung quanh giống như lập tức bị hạ xuống mười mấy độ, khiến mấy người Dương Tiêu bất giác run lẩy bẩy.
“Mày… mày dám giết tao!”
Dương Tiêu cắn răng, sắc mặt có chút hung tợn, “Sau lưng tao có phương Bắc đấy!”
Giang Ninh hừ một tiếng, phương Bắc?
Sau lưng Châu Hoa cũng có bóng dáng của phương Bắc, sau lưng Lục Thiên đó cũng có bóng dáng của phương Bắc, thậm chí sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của phương Bắc, nhưng vậy thì thế nào?
Đến giờ có ai dám tìm hắn báo thù đâu.
Giang Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Dương Tiêu, dọa Dương Tiêu nhịn không được phải lùi về sau hai bước, nhưng lại không dám tiếp tục lùi nữa.
“BốpI”
Đột nhiên Giang Ninh hung hăng tát một cái vào mặt Dương Tiêu, đánh đến da thịt nứt ra!
Hoàn toàn biến dạng!
Sợ là xương mặt của cô ta đều bị đánh nứt rồi!
SA»: Dương Tiêu kêu thảm một tiếng, che mặt kêu la thảm thiết.
“Mày muốn làm gì!”
Dương Hoàng lập tức lên trước chặn lại, Giang Ninh nâng chân lên trực tiếp đá bay ông ta, nhìn cũng không nhìn một cái.
“Muốn làm tổn thương con gái tao? Dù là vua chúa thì †ao cũng sẽ giết chết hắn!”
Giang Ninh lạnh lùng nói.
Dương Tiêu làm gì có thể nói chuyện, căm bị méo, co ro run rẩy dưới đất.
Mà hai người Dương Đống và Dương Hoàng sắc mặt càng trắng bệch, trong lòng trừ sợ hãi ra chính là hối hận, tại sao… tại sao lại đụng vào Giang Ninh.
Tên khốn đáng chết Dương La Lâm này, tại sao lại đụng vào Giang Ninh!
Đến Dương Đống cũng đột nhiên cảm thấy Dương La Lâm đáng chết, nó sớm nên chết đi!
Nó chết rồi, nhà họ Dương sẽ không đụng phải nhân vật đáng sợ như vậy, sẽ không bị tiêu diệt!
“Sau tối nay, Kiến Châu, không còn nhà họ Dương nữa!”
Giang Ninh nói.
Chương 380
Nhà họ Dương biến mất sau một đêm.
Không ai biết tại sao, cũng không biết rốt cuộc đêm qua.
đã xảy ra chuyện gì.
Hôm sau có người nhìn thấy trong trang viên Tụ Hiền máu chảy thành sông, chấn động đến cả Kiến Châu đều phải lung lay.
Thế giới ngầm của Kiến Châu bốc hơi trong một đêm như thế: R z* ) Ngũ hổ của Kiến Châu nổi như cồn đều chếtthảm!
Hơn trăm người tinh nhuệ không chết thì phết Càng đừng nói đến người phụ nữ điên Dương Tiêu, khuôn mặt biến dạng, có người thấy cô ta điên khùng trên đường, cũng có người nói cô ta chết rồi, bị ném xuống hồ, không rõ tung tích.
Còn có người nói Dương Tiêu thành phân bón rồi…
Nhà họ Dương trực tiếp sụp đổ trong một đêm, sản nghiệp dưới tên không ngừng đóng cửa, tổn thất cực nặng nề!
Điều này khiến cả Kiến Châu chấn động.
Trong mơ hồ có người biết vài tin tức, sau đó suy đoán là ai làm, tuy không nói rõ nhưng càng khiến người khác xác định được chính là nơi đó.
Đông Hải!
Đông Hải được mệnh danh là cấm địa!
Vì gần đây nhà họ Dương đắc tội với bên Đông Hải, mà nghe nói rất nghiêm trọng, chút nữa làm tổn hại đến tính mạng của người khác.
Đây là sự báo thù của cấm địa Đông Hải!
Trong chớp mắt uy danh của cấm địa Đông Hải càng khiến người khác tin phục.
Trên giang hồ đều xuất hiện lời đồn, chỉ cần người đến từ Đông Hải đều không ai dám ức hiếp, cũng không ai dám đụng vào.
Sợ chọc phải nhân vật lớn.
Nhà họ Dương sụp đổ chỉ sau một đêm, sự áp chế và bóc lột của nhà họ Dương trong các ngành nghề cũng hoàn toàn loại bỏ.
Không biết bao nhiêu ông chủ ngẩng đầu nhìn trời nói ông trời có mắt, tiêu diệt nhà họ Dương bá đạo ngông cuồng mấy mươi năm qua.
Không biết có bao nhiêu người bị nhà họ Dương ức hiết sỉ nhục, quỳ dưới đất cung kính khấu đầu, cảm ơn người ra tay.
Khu vực Đông Nam không còn nhà họ Dương nữa, đồng thời cho một roi thức tỉnh mấy gia tộc bá đạo ngang ngược giống như nhà họ Dương kia, để họ biết rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo!
Mà lúc này.
Giang Ninh – người một tay gây ra động đất lớn đang năm trên giường ngủ ngon lành.
Trong chăn là mùi hương của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh ngủ rất trầm ổn.
“Heo lười!”
Chăn bị kéo ra, Giang Ninh mở mắt, Lâm Vũ Chân đang đứng trước giường, một tay chống nạnh một tay kéo.
chăn.
“Mấy giờ rồi hả? Có muốn đưa em đi làm không đây?”
Giang Ninh ngồi dậy, dụi mắt: “Hôm nay không phải cuối tuần sao?”
“Cuối tuần cũng phải tăng ca”
Lâm Vũ Chân mặt căm giận nhìn người trước mắt, đây là ông chủ thật sự của Lâm Vũ Chân cô đấy.
Hắn thì ngủ ngon lành, còn hỏi tại sao cô phải tăng ca nữa cơ à.
“Không được, em như vậy thì quá mệt mỏi”
Giang Ninh sờ cằm, “Hay là, đóng cửa Lâm thị đi, anh không muốn nhìn thấy em quá mệt mỏi”
“Nói bậy cái gì đói”
Lâm Vũ Chân lập tức bịt miệng Giang Ninh lại.
Tên khốn này vô trách nhiệm quá rồi đấy.
Nói thành lập Lâm thị thì thành lập Lâm thị, nói đóng.
cửa thì đóng cửa?
Bây giờ có thể đóng cửa sao.
Không nói đến tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh chóng, nhân viên ngày càng nhiều, toàn bộ khối lượng sản xuất cũng không ngừng tăng lên.
Chỉ dựa vào những gì tập đoàn Lâm thị đóng góp cho.
Đông Hải, cũng khiến người dân của Đông Hải rất kính phục, đột nhiên đóng cửa, bạn hỏi thử mấy người dân kia có đồng ý hay không?
Nếu họ tưởng là tiền vốn có vấn đề, sợ sẽ không chút do dự góp vốn giúp đỡ Lâm thị vượt qua giai đoạn khó khăn này!
“Vậy phải làm sao đây, anh không muốn vợ mình quá vất vả: Giang Ninh nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, nói bằng giọng lo lắng, “Anh sẽ đau lòng lắm”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt.
Dù cô đã chấp nhận quan hệ với Giang Ninh, thậm chí buổi tối hai người còn ngủ chung.
Tuy không làm chuyện giữa vợ và chồng, nhưng… nhưng dường như cũng chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Cô vẫn xấu hổ đỏ mặt, khiến Giang Ninh cũng không nhịn được mà muốn cắn một miếng.
“Không được”
Lâm Vũ Chân kiên định lắc đầu, “Em nói rồi, muốn trở thành người phụ nữ ưu tú, một người phụ nữ có thể dũng cảm đứng bên cạnh anh”
“Chồng à, anh đừng đóng cửa Lâm thị được không?”
Cô bắt đầu làm nũng.
Toàn thân Giang Ninh run rẩy.
Làm sao có thể chống lại được đây.
“Được, anh nghe lời vợi”
Giang Ninh đứng dậy thay đồ, đánh răng rửa mặt xong thì Lâm Vũ Chân đã hâm nóng lại đồ ăn sáng xong xuôi.
“Ba và mẹ ra ngoài dạo rồi, hiếm khi thấy họ nhàn nhã như vậy”
Lâm Vũ Chân nói.
Mấy chục năm trước hai người họ đều sống rất cực khổ, đến bây giờ cuối cùng có thể vui vẻ một chút, có thể an hưởng tuổi già rồi.
Tất cả thứ này đều vì có Giang Ninh.
Chỉ ân tình này cũng đủ khiến Lâm Vũ Chân cảm động.
Giang Ninh biết ba mẹ ra ngoài là vì muốn hắn và Lâm Vũ Chân có nhiều thời gian ở riêng với nhau hơn.
Dù gì nhà này quá nhỏ, bốn người đều có mặt quả thật hơi chật chội.
Dù sao bây giờ Lâm Vũ Chân cũng không bài xích việc ngủ chung với hắn nữa, Giang Ninh ăn nhanh vài miếng liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài.
Khởi động xe chạy khỏi hẻm nhỏ nhưng không đi về hướng công ty.
“Anh đi đâu đó?”
Lâm Vũ Chân tò mò hỏi, “Em phải đi tăng ca đấy”
“Chuyện công việc bận hoài không hết, làm chuyện quan trọng trước.”
Xe chạy đến văn phòng môi giới, đây là một trung tâm bất động sản mới mở, quảng cáo được dán khắp đường phố và ngõ hẻm, Giang Ninh muốn không biết cũng khó.
Anh dừng xe rồi kéo Lâm Vũ Chân đi vào.
“Lão thái gia nhà họ Dương chúng ta thật rộng lượng, cháu gái thật sự khâm phục nha”
Dương Tiêu đến!
Cô ta cười đi vào, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Bây giờ không ít người của Kiến Châu đều biết, sát thủ là do Dương Đống bỏ tiền mời nhưng lại tổn thất hoàn toàn, không những không báo được thù còn làm trò cười cho người khác, thậm chí có thể sẽ đảc tội tổ chức sát thủ. Ƒ “Mày đến làm gì!”
Dương Đống tức giận nói một tiếng, “Cười vào mặt tao saol”
“Sao tôi dám chứ?”
Dương Tiêu chống chân liếc nhìn Dương Đống một cái, “Ngài là lão thái gia của nhà họ Dương, khống chế cả nhà họ Dương này, dù có tốn thêm mấy trăm triệu mời sát thủ cho đứa con trai đã chết của ngài thì cũng không ai dám quản ngài đâu”
“Nhưng nếu liệt tổ liệt tông của nhà họ Dương ở dưới suối vàng biết được, không biết có tức giận không nhỉ”
Dương Tiêu liếc xéo Dương Đống một cái, “Đợi ông chết rồi, xuống dưới gặp họ, ông nói họ có chửi ông chơi trò chơi gây phá sản không đây?”
Dương Đống tức đến phát run nhưng một câu cũng không nói ra.
Người già rồi sẽ nghĩ đến cái chết.
Nếu thật sự chết đi, liệt tổ liệt tông nhìn thấy tình trạng hiện giờ của nhà họ Dương nhất định sẽ trách mắng ông †a mất.
Dương Đống chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tay chân lạnh run.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì!”
Dương Đống thét lớn.
“Rất đơn giản, tôi muốn nhà họ Dương!”
Dương Tiêu không vòng vo, “Chỉ cần ông giao nhà họ Dương ra, tôi giúp ông báo thù, phá tan cái tên cấm địa của Đông Hải, đem đầu của Giang Ninh về cho ông”
Mắt Dương Đống co rút.
“Ông nội, ông nên nhận mình già rồi, ông tưởng bản thân còn có thể sinh con trai sao?”
Dương Tiêu cười nhạo, “Đó là giống của người khác!”
“Mày nói nhảm!”
Dương Tiêu không tức giận ngược lại còn cười, từ trong túi lấy ra báo cáo xét nghiệm ném cho Dương Đống.
Dương Đống mở ra xem một cái, hai tay lập tức run rẩy.
“Mày… mày điều tra bằng cách nào?”
“Không cần biết tôi tra thế nào, cách điều tra thì có rất nhiều, ông chỉ cần để ý đến kết quả là được rồi”
Ngón tay Dương Tiêu chỉ chỉ, “Ông không có khả năng sinh sản, đừng quá tự tin nữa”
Câu này giống như sấm sét hung hăng đánh lên đầu của Dương Đống, khiến đầu của ông lập tức trống rỗng.
Cảm giác sỉ nhục khi bị cắm sừng lập tức dâng lên trong lòng!
Ngón tay Dương Đống run rẩy giống như bị trúng gió vậy.
Đả kích lớn nhất đối với ông ta là báo cáo xét nghiệm đó, ông ta không thể sinh con rồi, đừng mong bản thân có thể khống chế nhà họ Dương nữa, thậm chí còn bị cắm sừng, khiến ông ta hơi suy sụp.
Trước giờ chỉ có ông cắm sừng người khác, nhưng bây giờ…
Sẽ luôn phải trả giá cho điều xấu xa mà mình gây ra!
“Nhà họ Dương… không còn là của tôi nữa”
Dương Đống rất rõ, bản thân đối với nhà họ Dương đã dần mất khả năng khống chế rồi.
Hôm nay Dương Tiêu đến không phải để thương lượng mà để thông báo mà thôi.
Xong rồi, bản thân sẽ trở thành trò đùa lớn nhất trong lịch sử nhà họ Dương!
Dương Tiêu rời khỏi nhà họ Dương, Dương Hoàng đang đợi cô ta ở ngoài cửa, biểu cảm nghiêm trọng, biết rõ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Chương 372
“Các quản lý cấp cao trong công ty dưới trướng nhà họ Dương đều bị con thay đổi hết rồi, bây giờ đều là người của chúng ta”
Dương Hoàng nói, “Con đừng lo, trước khi chết, ba nhất định sẽ thanh lý sạch sẽ nhà họ Dương gia, để nó thật hoàn chỉnh mà giao cho con”
Ông ta cũng nghĩ dùng cái này để bù đắp những thứ mà bản thân ông ta đã nợ con gái trong nhiều năm nay.
Dương Tiêu gật đầu: “Cảm ơn ba”
Cơ thể Dương Hoàng có chút run rẩy, vì từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu nói cảm ơn ông ta.
Ông ta không nói chuyện, quay người rời đi, tiếp tục bận rộn.
Nhà họ Dương làm ăn lớn, liên quan đến rất nhiều ngành nghề, các mối quan hệ lại càng rắc rối phức tạp, điều ông ta cần làm là giải quyết tất cả, sau đó giao lại cho Dương Tiêu Khiến nhà họ Dương trở thành gia tộc hào môn chân chính của khu vực Đông Nam!
Mà Dương Tiêu cũng chuẩn bị ra tay.
Nhan Sùng tập hợp ngũ hổ và tất cả những người tài giỏi của thế giới ngầm.
Mục tiêu rất rõ ràng, Đông Hải!
Chiến tranh của thế giới ngầm tự nhiên phải dùng cách của thế giới ngầm để giải quyết, Dương Đống lại nghĩ đến việc mời sát thủ, không lẽ ông ta có thể giết sạch tất cả người của thế giới ngầm Đông Hải sao?
Thật nực cười!
Dương Tiêu ngồi ở trên nhất, bên cạnh là Nhan Sùng, cung kính nói: “Cô cả, người đều đã đến đủ rồi, lúc nào thì chúng ta bắt đầu”
Hắn chỉ nghe lệnh chứ không khuyên ngăn.
“Đông Hải này, mệnh danh là cấm địa, hôm nay chỉ giết mấy sát thủ mà đã chém gió đến mức độ đó rồi” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Nhưng quy tắc của thế giới ngầm là gì, có ai không biết chứ?”
Chỉ là sát thủ thôi mà, rơi vào vòng vây của thế giới ngầm cũng chết không nghi ngờ gì.
Sát thủ giỏi ám sát, chú trọng là một lần giết ngay, thất bại thì phải trốn chạy, nhưng một khi thế giới ngầm xảy ra bạo động, vậy thì sẽ là mấy trăm người, một ngàn người thậm chí là mấy ngàn người!
Chỉ dựa vào một sát thủ, mỗi người một đấm cũng có thể đánh cho người kia tan nát.
Nhan Sùng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
Mọi người đều không phải người lỗ mãng, có thể lăn lộn đến thân phận và địa vị như hôm nay, không có chút đầu óc thì sớm đã chết ở đầu đường rồi.
Đông Hải nhất định không dễ đối phó như vậy, nhưng họ cũng không sợ.
Dù là ông Phó và Tàn Kiếm năm đó, thế giới ngầm của Kiến Châu cũng chưa từng sợ, nếu không phải sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của người phương Bắc, ai cũng sẽ không cho phép một ông Phó chiếm giữ một thành phố hai mươi mấy năm như vậy.
Ai có thể ngờ là ông Phó và Tàn Kiếm cuối cùng chết trong tay mình chứ.
Giang Ninh đó chẳng qua chỉ là nhặt được đồ hời mà thôi.
“Hừ, ra tay thế nào, đó là chuyện của các anh!”
Dương Tiêu nói thẳng, “Ngũ hổ ra tay còn không giết nổi Giang Ninh? Lần trước kêu các anh đi thám tính, đều nói là Đông Hải không đáng nhắc đến”
Nhan Sùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi bảo đảm sẽ giết sạch cao thủ của Đông Hải!”
“Ngày mai xuất phát!”
Mà lúc này.
Trên đường đi đến Kiến Châu, Giang Ninh đến rồi!
Chương 373
“Anh là ông chủ, kết quả lại phải tự làm việc”
Anh có chút bất lực nói với điện thoại: “Nhiệm vụ mở rộng thị trường khu vực Đông Nam lần này cứ giao cho anh, vợ à, em yên tâm đi”
“Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, không tin đợi lúc anh về cho em kiểm tra nhé”
Hoàng Ngọc Minh ñgồi bên cạnirnhịn cười đến mức nội thương.
Muốn cười lại không dám cười, mặt nhịn đến sắp sưng lên rồi Ai dám tin, Giang Ninh giống như một đại ma vương nhưng ở trước mặt Lâm Vũ Chân lại không có cách nào khác.
Dù chỉ là nói chuyện điện thoại thôi nhưng ngữ khí cũng cực kỳ dịu dàng.
Cúp máy, Giang Ninh thở phào một hơi.
“Hết cách rồi, một khi phụ nữ đã dính mình thì thật sự không còn cách nào cả”
Anh thả tay xuống, bộ dạng nghiêm túc nói Hoàng Ngọc Minh gật đầu: “Vâng, em không nghi ngờ gì về sức hút của đại ca cả, chắc chắn Vũ Chân đã “chết chìm” trong đó rồi”
Lúc nên nịnh nhất định phải nịnh, mà còn phải nịnh đến nơi đến chốn.
Thoắt cái biểu cảm của Giang Ninh khôi phục lại, trong mắt lóe lên tia uy nghiêm đáng sợ.
“Nhà họ Dương kia đã khiêu khích tôi mấy lần rồi, còn dám đưa tên của Vũ Chân vào danh sách tiền thưởng của tổ chức sát thủ, tôi không thể không có chút phản ứng nào được nữa”
Anh híp mắt, “Hôm nay tôi mang các cậu đi giết người!”
Bên quản gia Triệu có được tình báo, thế giới ngầm của Kiến Châu đang tập hợp người, không ngoài dự kiến thì mai sẽ giết đến Đông Hải!
Họ muốn vào lúc uy danh của Đông Hải vang dội nhất hung hăng đánh tan nhuệ khí của cấm địa Đông Hải.
Nhưng họ thế nào cũng không ngờ được rằng Giang Ninh đã đến rồi!
“Vâng, lần này, san bằng thế giới ngầm Kiến Châu, san bằng cả nhà họ Dương!”
Hoàng Ngọc Minh nghiêm túc nói.
Ba mươi người anh Cẩu bọn họ, có mười lăm người đến đây, họ chỉ mang mười lăm người!
Mười lăm người còn lại ẩn náu ở các ngóc ngách của Đông Hải, luôn chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Còn có càng nhiều thuộc hạ đã bắt đầu giai đoạn huấn luyện đầu tiên, bây giờ đã dần trưởng thành trở thành lực lượng bảo vệ tuyệt đối của Đông Hải!
Giang Ninh rất rõ, muốn khiến Đông Hải trở thành cấm địa thật sự, chỉ dựa vào hắn không thể, dựa vào ba mươi người anh Cẩu cũng không đủ.
Đông Hải cần càng nhiều lực lượng không ngừng trưởng thành.
Đợi tương lai họ giết đến quốc tế, lúc du ngoạn đỉnh cao của thế giới, Đông Hải càng cần người trấn giữ!
“Nhớ rõ, dùng đức để khiến người khác phục”
Giang Ninh nói.
“Vâng, em nhớ rồi, lễ nghi nhất định phải làm đúng, quà đến thăm đã chuẩn bị xong rồi”
Giang Ninh lúc này mới gật đầu, nhắm mắt dựa ra sau ghế, bảo Hoàng Ngọc Minh đợi đến Kiến Châu mới gọi hản dậy.
Trước khi giết người thì phải ngủ một giấc trước.
Kiến Châu!
Là thành phố có thực lực đứng top ba của khu vực Đông Nam.
Thế giới ngầm của chỗ này càng vang danh gần xa, vì ở đây có Dương Tiêu, là đời sau của nhà họ Dương, đã ba đời chiếm giữ Kiến Châu rồi.
Không cần biết là giới kinh doanh chính trị hay thế giới ngầm, cũng đều có các quan hệ cực kỳ mạnh.
Mấy năm nay người bị nhà họ Dương gia ức hiếp còn ít sao?
Người bị nhà họ Dương gia cưỡng đoạt, hại đến tan nhà nát cửa còn ít ư?
Chỉ là người trong thành phố chỉ dám tức giận nhưng không dám nói!
Không ai dám đắc tội nhà họ Dương, càng không dám đắc tội người phụ nữ điên Dương Tiêu kia, trừ chấp nhận, bị đánh gãy răng nuốt vào bụng cũng chỉ có thể âm thầm thề trong lòng, dù có chết thì làm quỷ cũng sẽ không tha cho nhà họ Dương.
Đêm buông xuống.
Hai giờ sáng hôm sau.
Nhưng trong trang viên Tụ Hiền vẫn sáng đèn.
Đây là trang viên của Dương Tiêu, càng là trang viên của Nhan Sùng – thuộc hạ của cô ta và ngũ hổ.
Lúc này, trong viện có hơn trăm người đang đứng, tất cả đều là Nhan Sùng lựa chọn kỹ càng, thực lực cường đại.
Đây chính chủ lực tuyệt đối của thế giới ngầm Kiến Châu!
“Vù—”
Trước viện để một cái nồi, vẩy chút rượu vào bên trong, Nhan Sùng đốt lửa ném vào, trong nháy mắt lửa cháy ngập trời!
Một đám người nhìn vào, ánh mắt đều trở nên hưng phấn, nóng hừng hực.
“Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, giết Đông Hải, giết đến thế giới ngầm Đông Hải không còn một mảnh giáp!”
Chương 374
Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, nhảm nhí!”
“Để chúng biết là ai mới là vua của thế giới ngầm khu vực Đông Nam!”
“Giết hết người của thế giới ngầm Đông Hải!”
“Giết chúng!”
“Giết! Giết! Giết!”
Sĩ khí ngày càng cáo, tiếng gầm động trời! 2 Nhan Sùng kêu người đổ đầy rượu vào nồi, trong khung đặt đầy bát rượu.
Đây là rượu trước khi họ xuất chinh!
“Uống rượu này rồi chúng ta sẽ san bằng Đông Hải!”
“San bằng Đông Hải!”
“San bảng Đông Hải!”
Ai ai cũng la hét, lên trước múc một bát rượu từ trong rồi, ừng ực uống, sau đó đập nát cái bát trong tay!
Một trăm mấy người lúc này sát khí trỗi dậy đến cực điểm, hận không thể lập tức xông đến Đông Hải, đại sát bốn phương.
Nhìn thấy sĩ khí như vậy, Nhan Sùng rất hài lòng.
Hắn rất giỏi kích động sĩ khí, có khí thế như vậy, ấm địa Đông Hải chắc chắn tan nát!
Đứng kế bên hắn chính là ngũ hổ của Kiến Châu trong lời đồn!
Trừ Sơn Hổ và Liệp Hổ mấy ngày trước theo Dương Tiêu đến thành phố Thiên Hải, ba người còn lại thực lực cũng không yếu.
“Nhiệm vụ của các cậu chính là giết Giang Ninh, cùng với rác rưởi bên cạnh hắn!”
Nhan Sùng lạnh lùng nói, “Nghe nói Giang Ninh đã huấn luyện ba mươi người, lần trước sau khi thám tính, có chắc chắn không?”
“Hừ, chẳng qua chỉ có vậy!”
Sơn Hổ cười lạnh một tiếng, “Một mình tôi có thể giết mười tên!”
Ngạo mạn đến cực điểm!
Hắn hoàn toàn không bỏ anh Cẩu bọn họ vào trong mắt, lần trước nhiều người như vậy vây đánh hẳn và Liệp Hổ hai người, nếu họ dùng hết sức, hôm đó ít nhất phải chết năm người.
“Được!”
Nhan Sùng gật đầu, “Quan trọng nhất là giết Giang Ninh, còn mấy thứ chó khác không quan trọng!”
“Nếu Giang Ninh đó trốn thì sao?”
Liệp Hổ nhịn không được nói, “Chúng ta phải giết mấy thứ chó đó trước mới đi tìm Giang Ninh?”
“Hừ, nếu hắn làm rùa rụt cổ trốn đi, vậy thì giết sạch mấy tên khác! Bao gồm người phụ nữ bên cạnh hắn!”
Mắt Nhan Sùng lạnh lẽo.
Hắn rất hiểu lòng người.
Nếu Giang Ninh bỏ trốn, vậy thì những người khác sẽ bị giết sạch, Giang Ninh cũng chỉ có thể chết càng thảm hơn.
“Hy vọng mày đừng trốn”
Nhan Sùng nói bằng giọng quái gở.
“Tao đương nhiên sẽ không trốn”
Đột nhiên cửa lớn của viện bị người đá mở, ầm một tiếng cực lớn, cửa lớn sầm một tiếng đập xuống đất, bụi bay tung tóe!
Biểu cảm của Nhan Sùng thay đổi, ngẩng đầu lên.
Giang Ninh!
Anh lại đến Kiến Châu!
Anh lại dám đến Kiến Châu!
“Tao không những không trốn còn chủ động đưa đến tận cửa rồi đây”
Giang Ninh bước vào, bộ dạng nhàn nhã tản bộ, dường như đang đi trong viện nhà mình, hai tay để sau lưng, trên mặt còn mang ý cười.
“Không biết bọn mày có hoan nghênh tao không?”
Theo sau Giang Ninh chỉ có Hoàng Ngọc Minh và mười lăm người anh Cẩu bọn họ, Nhan Sùng đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là cười lớn.
“Ha ha ha! Mày lại tự đến tìm cái chết!”
Hắn không ngờ Giang Ninh lại ngu xuẩn như vậy.
Anh thật sự cho rằng bản thân vô địch sao?
Đây là Kiến Châu!
Là địa bàn của họ, khoan nói ngũ hổ của Kiến Châu mạnh vô địch, so với Tàn Kiếm trước đó còn mạnh hơn, chỉ dựa vào đám thuộc hạ cũng có thể trực tiếp gặm đến xương của Giang Ninh cũng không còn.
“Nếu mày tự đến tìm cái chết vậy đỡ tốn việc cho bọn †ao rồi!”
Nhan Sùng vẫy tay một cái, “Vây chúng lại cho tôi!”
Ngay lập tức một đám người vừa nãy hưng phấn càng hưng phấn hơn.
Họ không ngờ người muốn giết lại chủ động đến tận cửa.
Có người ngu như vậy sao?
Trước giờ chưa từng thấy qua!
Rầm rầm.
Hơn một trăm mấy người trực tiếp vây lấy mấy người Giang Ninh, mấy người phía sau nâng cửa lớn lên, khóa lại lần nữa, chặn đường chạy trốn của đám người Giang Ninh.
Nhìn thấy xung quanh mắt ai cũng hưng phấn đỏ như máu, Giang Ninh vẫn bình thản.
Mặt không gợn sóng, tâm trạng không hề thay đổi.
Dù bị đám chó vây lấy thì cũng không có gì đáng căng tháng đúng không.
“Giết chúng rồi mới san bằng Đông Hải sau!”
Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, tao phải để tụi mày biết, đắc tội cô cả thì sẽ có hậu quả gì!”
Sắc mặt hắn tối sầm, trong mắt hiện lên sát ý: “Giết cho Tôi!
Lời vừa dứt, tất cả mọi người di chuyển rồi!
Trực tiếp vung vũ khí lao về hướng đám người Giang Ninh.
Chương 375
Giang Ninh vẫn ung dung đứng đó, hai tay để sau lưng, thậm chí đến ý muốn ngẩng đầu cũng không hề có.
Chỉ nhàn nhạt nói một cái: “Chơi vui chút”
Âm.
Hơi thở cuồng bạo lập tức bùng phát!
Mấy người anh Cẩu trở nên điên cưồng.
“Kỹ xảo trận chiến!”
Anh thét lên một tiếng, mười năm người giống như hợp lại thành một thể ngay lập tức, hóa thành một con rồng khủng bố, lắc đầu vẫy đuôi, mở to miệng máu!
“Giết!”
Mười lăm người giống như một thể, bùng phát!
Người đối mặt đầu tiên, lão cửu xuất hai quyền ra trực tiếp đánh nát đầu của một tên tay chân, vật màu trắng đỏ bắn tung tóe.
‘Vô cùng thê thảm!
Một kích khủng bố dường như lập tức khiến mấy tên tay chân khác dừng lại, nhìn thấy mà phát hoảng.
Nhưng đám người anh Cẩu không dừng lại.
Giang Ninh nói rồi, không chừa một ai!
Trận chiến trở nên điên cưồng trong tức khắc.
Không phải là hơn trăm người vây giết mười năm người, mà là mười lăm người vây giết hơn trăm người!
Mới vừa đánh thôi, sắc mặt của Nhan Sùng liền thay đổi.
Mười năm người này hoàn toàn không giống như trong miệng Sơn Hổ nói, rất yếu, kỹ xảo trận chiến này rốt cuộc là thứ gì?
Nhìn thấy Giang Ninh đang bước về hướng họ, khóe mắt Nhan Sùng co rút, chỉ tay về hướng anh.
Kế hoạch trong tức khắc bị đánh tan rồi.
“Bọn mày mau giết nó!”
Ra lệnh một tiếng, ngũ hổ xông ra, điên cuồng mà hung ác!
Dù đối mặt với Tàn Kiếm, lúc năm người cùng ra tay thì cũng có thể dễ dàng giết chết, đừng nói là Giang Ninh?
“Chết!”
Sơn Hổ la một tiếng, hổ pháo quyền, gầm lên như con hổ thật sự đang gầm vậy, khí thế kinh người!
Vừa xuất chiêu đã là tuyệt chiêu!
Sơn Hổ không chút lưu tình, đánh thẳng trường quyền, khí thế nuốt chừng núi sông!
Giống như mãnh thú xuống núi vậy, hắn gầm thấp một tiếng rồi hung hăng xuất quyền đánh vào tim Giang Ninh, ở một bên khác Liệp Hổ cũng xuất tuyệt chiêu.
Ba người khác nhau đến sau lưng Giang Ninh, trực tiếp vây hắn lại, không cho hắn đường trốn chạy.
Muốn giết, hôm nay phải giết Giang Ninh một cách triệt để!
Một nắm đấm xuất ra, Sơn Hổ nhìn thấy Giang Ninh không chút phản ứng, bất giác cười lạnh, đến thời gian phản ứng cũng không kịp sao?
“Soạt!”
Nhưng đột nhiên, nắm đấm còn chưa đến người của Giang Ninh thì hắn liền chuyển động.
Chỉ nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nắm đấm trực tiếp lướt qua trước mặt của Giang Ninh mà đi, đánh vào không trung.
Bước chân tuyệt diệu không quy luật giống như bước nhảy, chân chẳng qua chỉ di chuyển vài centimet lại giống như thay đổi cả trời đất.
Sơn Hổ tức giận, vậy mà hản lại đánh không trúng.
Chân hắn giậm mạnh một cái, mạnh đến đất cũng rung chuyển.
Văn mình một cái lại xuất một nắm đấm, lần này nhắm chuẩn vào đầu của Giang Ninh!
“Chết đi!”
Đồng thời Liệp Hổ từ một bên khác công kích nửa người dưới của Giang Ninh.
Một trên một dưới, rất rõ ràng hai người phối hợp rất chặt chẽ khiến Giang Ninh khó mà đề phòng được.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ trúng chiêu, nếu không phải bị đá gãy chân thì đầu cũng sẽ bị đập nát!
Nhưng… người họ đối diện là Giang Ninh!
Là chiến thần vô địch!
Mắt Giang Ninh co rút, lập tức chuyển động!
Chuyển động này như chớp. , cơ thể đột nhiên cúi thấp thuận thế xuất một nắm đấm.
“Rắc rắc!”
Giống như đậu nành chiên vậy, xương khớp rắc rắc vang lên!
Sức mạnh đáng sợ thông qua nắm đấm xuất ra, gây ra một loạt tiếng ồn.
Sắc mặt của Sơn Hổ lập tức thay đổi, nhưng hoàn toàn không né được, muốn rụt người về nhưng đã hoàn toàn không làm được rồi.
Hắn không ngờ Giang Ninh lại không phòng thủ ngược: lại còn công kích, chỉ có thể cứ thế đón nắm đấm này của Giang Ninh!
Bên khác Liệp Hổ nhìn thấy cơ hội, tăng nhanh tốc độ, chân dài hung hăng đá vào báp chân Giang Ninh, sức mạnh của cú đá này có thể đá nát xương bắp chân Giang Ninh!
“Âm!”
Nắm đấm!
Tất cả đều quá nhanh!
Nắm đấm này của Giang Ninh đánh lên cánh tay dùng để chắn của Sơn Hổ, nhưng trong tích tắc sắc mặt của Sơn Hổ trắng bệch, hắn cảm nhận được hai cánh tay của bản thân tê dại rồi.
Xương tay… nhất định đã nứt ra rồi!
“Liệp Hổi”
Hắn la lớn, biết được sự đáng sợ của Giang Ninh, phải nắm bắt cơ hội giết Giang Ninh, vậy thì phải xem cú đá này của Liệp Hổ rồi.
Giang Ninh đối mặt với Sơn Hổ, đối lưng với Liệp Hổ, hắn hoàn toàn không nhìn thấy cái đá đó.
“Đi chết đi!”
Tiếng Liệp Hổ như tiếng sấm lớn, chân dài bộc phát sức.
lực mạnh nhất của bản thân.
Chương 376 Nhưng!
Đột nhiên Giang Ninh quay đầu lại, chỉ quay đầu còn cơ thể không động đậy.
Một tay mạnh mẽ đưa ra, lập tức nắm lấy mắt cá chân Liệp Hổ, rắc rắc…
Ngón tay bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp, trực tiếp bóp nát mắt cá chân của Liệp Hổ giả Liệp Hổ bất giác kêu thảm.
Hẳn hoàn toàn không dám tin sức mạnh của Giang Ninh lại đáng sợ như vậy!
Chỉ có hai ngón tay đã bóp nát mắt cá chân của hán?
“Mày…”
Hắn chưa kịp nói thì hai tay Giang Ninh đã bắt lấy mắt cá hắn, trực tiếp vung lên rồi nặng nề đập xuống đất!
“Âm “Âm “Âm”
Đập liên tục ba bốn lần, giống như chỉ đang vung một cây gỗ vậy!
Mặt đất ầm ầm kêu vang!
“Phụt!”
Liệp Hổ không nói được lời nào, mở miệng ói máu, trong cơ thể không biết đã gãy bao nhiêu đoạn xương nữa.
“Cút”
Giang Ninh khẽ gầm một tiếng, một chân hung hăng đá lên người Liệp Hổ, trực tiếp đá hắn bay đi, giống như đang đập Nhan Sùng lăn lông lốc vậy.
Sắc mặt Nhan Sùng thay đổi cực lớn, dường như tim hắn muốn nhảy cả ra ngoài luôn.
Đáng sợi Quả thật quá đáng sợi!
Đây còn là con người sao?
Ngũ hổ của Kiến Châu mới vừa vào trận, Sơn Hổ bị đập nát cánh tay, còn Liệp Hổ…
Hắn nghĩ đến cảnh vừa nãy Giang Ninh nắm chân của Liệp Hổ, hung hăng đập xuống đất, hai chân có chút run rẩy.
Đây… đây mẹ nó tuyệt đối không phải người!
“Giết… giết hán đi! Giết hán đi!”
Trong lòng Nhan Sùng đột nhiên dâng lên sự sợ hãi, hoàn toàn không áp chế được, hán chỉ có thể la lớn khiến ba người còn lại giết Giang Ninh đi.
Nhưng lúc này ba người còn lại làm gì còn dám xem.
thường Giang Ninh.
Chỉ một chiêu đã phế Liệp Hổ, làm Sơn Hổ trọng thương!
Giang Ninh quá nhanh, thân thủ nhanh, nắm đấm cũng nhanh, sức mạnh lại càng có tính bộc phát, ai có thể chặn được đây?
“Tông sư…”
Mãnh Hổ híp mắt, giọng nói mang theo sự kiêng kị, nhìn chằm chằm nắm đấm của Giang Ninh, bên tai vẫn vang lên tiếng khí nổ do nắm đấm của Giang Ninh phát ra vừa nãy!
Chỉ có cao thủ đạt đến đẳng cấp tông sư mới đánh ra tiếng khí nổ, thật là mạnh mết!
Họ làm sao cũng không ngờ Giang Ninh trẻ tuổi như vậy lại có thực lực của tông sư.
“Ngũ hổ của Kiến Châu”
Giang Ninh nhìn lướt một cái, bị ánh mắt của hắn nhìn đến, Sơn Hổ bất giác lùi hai bước, cánh tay của hắn bị phế rồi!
“Chẳng qua chỉ có vậy”
“Tôi còn tưởng lợi hại cỡ nào”
Giang Ninh lắc đầu, mặt đầy ý không tốt càng có chút thất vọng, “So với Diệp Tâm Hỏa thì còn kém một chút”
Nghe thấy tên Diệp Tâm Hỏa, sác mặt mấy người Sơn Hổ càng khó coi.
Diệp Tâm Hỏa, nghe nói là cao thủ của phương Bắc đạt được đảng cấp tông sư… không phải hán ta chết rồi sao?
Không lẽ chính là chết dưới tay của Giang Ninh?
Họ chỉ nghe nói Diệp Tâm Hỏa đi Đông Hải khiêu chiến, nhưng tin tức bị mấy người phương Bắc chặn lại, họ không hề biết người bị khiêu chiến chính là Giang Ninh!
Nghe nói Diệp Tâm Hỏa bị Giang Ninh đấm một phát chết tươi!
Trong chớp mắt, ba người trong lòng sợ hãi thậm chí có xúc động muốn chạy trốn.
Cái này làm sao đánh?
Còn muốn giết Giang Ninh?
Hoàn toàn không thể!
“Giết—”
Quay đầu lần nữa, trong viện đã máu chảy thành sông!
Mấy người anh Cẩu như hổ như sói vậy, hung ác tàn nhãn, dùng kỹ xảo trận chiến không ai có thể chặn được.
Trong thời gian ngắn đã có mười mấy người chết thảm tại trận!
Nhan Sùng run rẩy sợ hãi!
Mấy người Sơn Hổ cũng sợ hãi không thôi!
Đây chính là thực lực của Đông Hải?
Đây chính là nguyên nhân… mà Đông Hải được mệnh danh là cấm địa?
Họ còn muốn san bằng Đông Hải! Họ cảm thấy não của bản thân nhất định có vấn đề rồi!
“Không đánh nữa à?”
Nhìn thấy mấy người đang ngây ngốc, Giang Ninh đột nhiên nâng tay lên, “Vậy tao phải bắt đầu đây”
Soạt— Vừa dứt lời, Giang Ninh di chuyển!
Gió mạnh thổi đến, cát bụi dưới đất nổi lên, nhanh quá!
Sơn Hổ kinh hồn bạt vía: “Cẩn thận!”
Nhưng hắn chưa nói xong thì Giang Ninh đã đến trước mặt ba con hổ còn lại.
“Âm!”
“Âm!
“Âm!”
Liên tục đấm ba đấm!
Nắm đấm sau bá đạo và mạnh hơn nắm đấm trướ!
cTam hổ trừ việc miễn cưỡng nâng tay lên ra thì không làm được gì, chỉ nghe mấy tiếng vang lên, ba người bay ra rồi nặng nề đập xuống đất, miệng phun ra máu tươi lập tức mất mạng!
Sơn Hổ bị dọa đến da đầu tê dại “Tông sư…”
Dù là tông sư cũng không đáng sợ như vậy!
Hắn muốn nói là trên cả tông sư, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng Giang Ninh đã đến bên cạnh.
Sơn Hổ chỉ có thể nhìn thấy nằm đấm không ngừng phóng đại trong mắt mình, giống như cửa địa ngục đang mở ra với hắn.
Hắn không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm rơi lên đầu mình.
Trước khi chết hắn còn có thể nghe được tiếng vang lớn.
Hình như là tiếng đầu hắn bị nứt toác!
Chương 377
Ngũ hổ đều bị giết!
Cường thế như hổ, ngũ hổ của Kiến Châu danh tiếng vang dội, lúc này không một ai có thể đứng!
Nhan Sùng đã bị dọa đến ngốc rồi Hai chân run rẩy, đến nói chuyện cũng không biết nên nói gì, xương cốt toàn thân đều đang đánh lộn.
Hản nhì Giang Ninh giống như:nìn ác ma từ địa ngục bò lên!
“Mày… mày..”
Mặt cát không còn giọt máu, toàn thân lạnh băng giống như rơi vào hầm băng vạn trượng.
Cổ họng Nhan Sùng khô khan, không ngừng lùi về sau, rồi đột nhiên kêu lớn một tiếng, sau đó giống như gặp.
phải ma mà hoảng sợ chạy khỏi nơi đó từ cửa sau.
Hản làm gì còn dám ở lại?
Đến ngũ hổ cũng chết dưới tay của Giang Ninh, hắn càng không có đường sống!
Giang Ninh chỉ nhìn một cái, đến hứng thú muốn đuổi theo cũng không có.
Loại rác rưởi này chết là kết quả sớm muộn thôi.
Hắn quay đầu, mấy người anh Cẩu vẫn đang điên cưồng!
Kỹ xảo trận chiến khiến thực họ của họ tăng lên một bậc, không chỉ có thể phát huy hết ưu điểm của bản thân mà còn có thể tránh né tình hình xấu một cách hoàn mỹ.
Thực lực mạnh mẽ bộc phát, mấy người đó làm sao có thể đấu lại?
Tiếng kêu thảm, tiếng gào thét vang trời!
Ngũ hổ ngã xuống càng khiến chúng lập tức mất đi tự tin chiến đấu, trực tiếp suy sụp, đến ngũ hổ mạnh nhất cũng tiêu hết rồi, chúng còn có thể làm gì?
Rất nhanh, chúng bị mấy người anh Cẩu ấn xuống đất mà chà đạp.
Trừ cầu xin ra thì không còn sức kháng cự.
“Nhan Sùng chạy rồi, cần đuổi theo không?”
Hoàng Ngọc Minh châm điếu thuốc cho Giang Ninh, nhẹ giọng hỏi.
“Hắn chạy thoát sao?”
Giang Ninh nhả ra khói thuốc.
Ba phút sau, trong cả cái viện lớn, trừ Giang Ninh còn đang đứng, những người khác đều nằm tứ tung, máu chảy thành sông ..
Mấy người anh Cẩu ai ai cũng hưng phấn đến cực điểm.
Họ đã nhận thức được sự lợi hại của kỹ xảo trận chiến, hưng phấn đến hận không thể ngẩng lên trời la lớn!
Mạnh quát!
Quá mạnh ấy chứ!
Nhưng so với Giang Ninh còn kém rất nhiều, kém rất xa!
Anh Cẩu từng hỏi Giang Ninh, làm sao mới có thể trở nên lớn mạnh.
Giang Ninh chỉ trả lời hai chữ: Huấn luyện!
Không ngừng huấn luyện, huấn luyện gấp trăm lần ngàn lần vạn lần so với người thường.
Họ không biết chỉ một nắm đấm thôi, Giang Ninh đã luyện hàng trăm ngàn lần, cho đến khi nắm đấm này trở thành bản năng của cơ thể.
Giang Ninh nhìn lướt một vòng, mấy người đó run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên càng đừng nói là nhìn thẳng vào Giang Ninh.
“Đi, đến nhà họ Dương”
Giang Ninh quay người rời đi, mấy người Hoàng Ngọc.
Minh lập tức đi theo.
Mà trong đại viện, tiếng khóc vang lên khắp nơi, loại sợ hãi, loại hối hận, loại mục nhã đó sẽ đi theo chúng suốt đời.
Lúc này, trong đại viện nhà họ Dương.
Hai ba con Dương Hoàng và Dương Tiêu đều đến rồi.
Ngày mai sẽ xuất phát, Nhan Sùng sẽ mang ngũ hổ đến Đông Hải sau đó đem đầu của Giang Ninh về.
Tối nay là ngày họ quay lại nhà họ Dương, hoàn toàn lấy được quyền điều khiển nhà họ Dương.
Dù Dương Đống không đồng ý thì ông ta cũng không có cách nào khác.
“Bọn mày… bọn mày dám!”
Dương Đống đập bàn, tức giận không thôi.
Dương Hoàng đã coi ông ta thành không khí rồi.
“Không gì không dám, hôm nay chỉ đến thông báo cho ông một tiếng”
Dương Hoàng lạnh nhạt nói, “Niệm tình ba con, nếu ông ngoan ngoãn lùi xuống, tôi còn có thể bảo đảm ông được ăn ở đầy đủ, nếu không ..”
Cơ thể Dương Đống run rẩy, tay chỉ ba con Dương Hoàng, không nói nên lời.
Ông ta trầm mặc một lúc, vẫn cam chịu số phận.
Ông ta già rồi không thể tiếp tục điều khiển nhà họ Dương, hơn nữa ông ta cũng hết cách với tình hình hiện giờ rồi.
Dương Tiêu quá lớn mạnh, bản thân hoàn toàn không đấu lại, càng đừng nói đến chuyện đứa con trai duy nhất bây giờ cũng muốn phản bội bản thân.
“Tao đồng ý, tao nhường lại nhà họ Dương, mày giúp tao giết Giang Ninh”
Dương Đống mở miệng.
Giang Ninh khiến ông ta mất mặt, khiến ông chịu sỉ nhục, món nợ này ông ta phải đòi lại.
Dương Tiêu ngồi đó cười một tiếng, biết Dương Đống chịu thua rồi.
“Đương nhiên, ngày mai đầu của Giang Ninh sẽ được mang về, để trước mộ của Dương La Lâm mà tế cho hắn: Đây là yêu cầu cuối cùng của Dương Đống.
Cô ta cười cười: “Ông già, ông thật sự rất quan tâm Dương La Lâm đó”
“Hừ”
Dương Đống không nói nhiều nữa.
Đứa con trai được sinh lúc ông ta đã già, chắc chắn sẽ là đứa được thương nhất.
Đây đã là điều chắc chắn, ông ta không thể thay đổi.
Nhưng còn có thể báo thù cho Dương La Lâm cũng đáng rồi.
“Giang Ninh… tao muốn đầu của nó để tế con trai tao!”
Dương Đống cắn răng nói.
Hai người Dương Hoàng đã không quan tâm ông ta nữa rồi, nghe thấy Dương Đống cam chịu như vậy, trên mặt họ đều mang theo ý cười đắc ý.
Cuối cùng cũng lấy được nhà họ Dương rồi Vật khổng lồ như nhà họ Dương, thể hiện thực lực và địa vị ở Kiến Châu!
Cộng thêm Dương Tiêu của bây giờ, đủ khả năng khiến nhà họ Dương trở thành hào môn ở khu vực Đông Nam, cả khu vực Đông Nam này cũng không ai dám trêu chọc.
“Chúc mừng ba”
Dương Tiêu đứng trước mặt Dương Đống mà nói với Dương Hoàng : “Ba xứng đáng là gia chủ của nhà họ Dương”
Dương Hoàng cười một tiếng rồi gật đầu.
Hai người đều không quan tâm biểu cảm của Dương Đống.
Có được nhà họ Dương rồi, bây giờ chỉ đợi ngày mai, đầu của Giang Ninh đưa đến trước mặt họ, cái tên cấm địa Đông Hải hoàn toàn bị phá vỡ!
“Chắc chắn nhà họ Dương chúng ta sẽ có thể đứng lên lần nữa, sẽ trở thành hào môn chân chính!”
Dương Hoàng hưng phấn nói, “Ba đã có thể nhìn thấy viễn cảnh nhà họ Dương trong tương lai rồi, sẽ trở nên rất lớn mạnh ở khu vực Đông Nam, không ai dám trêu chọc nữa!”
Ông ta siết chặt nắm đấm.
Trước mắt dường như đã xuất hiện cảnh tượng, người cả khu vực Đông Nam đều sợ Dương Hoàng ông!
Đều kính sợ nhà họ Dương của ông ta!
Ở trước mặt ông ta đều mang bộ dạng run rẩy, cung kính!
Ông ta không đợi được nữa rồi!
Thậm chí còn muốn mở tiệc chúc mừng ngay ngày mai.
“Uống bao nhiêu rồi? Thêm một đĩa đậu phộng thì sao, đã bắt đầu nói sảng rồi cơ à”
Đột nhiên—- Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mang theo tia nhạo báng.
Chương 378
Mấy người Dương Hoàng đột nhiên quay đầu, đêm hôm như vậy ai lại đến nhà họ Dương cơ chứ?
Dương Tiêu ngả lưng trên ghế, khi nhìn thấy khuôn mặt của người ở trước cửa, cả người cô ta lập tức nhảy dựng lên, trong mát lập tức bộc phát sát ý nồng đậm!
“Giang Ninh!”
Cô ta không ngờ tối nay Giang Ninh lại đến Kiến Châu, thậm ehf còn đến nhà họ Dương!”
“Giang Ninh! Mày.€hinh là Giang Ninh!”
Nghe thấy cái tên này, mắt Dương Đống đỏ lên, người trước mặt chính là Giang Ninh – người đã giết Dương La Lâm?
Hắn lại dám đến Kiến Châu?
“Chính là tôi.”
Giang Ninh gật đầu, “Nhìn bộ dạng của các người thì hình như không hoan nghênh tôi cho lắm nhỉ”
Hắn vỗ tay nói: “Nhưng tôi lại đến đấy để chúc thọ ông cụ đấy”
Nghe thấy lời này, mấy người Dương Đống đều ngây.
ngẩn, Dương Đống sắp đại thọ thật nhưng bây giờ họ làm gì có tâm trạng để tổ chức cho ông ta, vậy mà Giang Ninh lại biết, còn đến tặng quà?
Dương Đống ngẩng đầu nhìn một cái, bên ngoài, lão cửu và Thập Tam cùng nâng một cái đồng hồ đi thẳng vào trong.
“Ruỳnh”
Đồng hồ lớn rơi xuống đất phát ra tiếng rất lớn, chấn động khiến màng nhĩ cũng có chút đau.
“Chút quà nhỏ không thể hiện hết thành ý”
Giang Ninh cười nói.
Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn đó, sắc mặt của Dương Đống dần trở nên xanh xám, tiếp đó lại tím tái, cuối cùng là đỏ ửng lan đến cổi “Mày… mày muốn chết!”
Dương Đống tức điên rồi!
Giang Ninh tặng đồng hồ cho ông ta!
Nguyền rủa ông ta chết!
Ông ta phụt ra một ngụm máu, đứng cũng không vững, ngồi thẳng xuống ghế, hai tay nám chặt tay vịn.
“Giết hắn đi! Nhanh giết hắn!”
Ông ta hét lớn với Dương Tiêu, khuôn mặt hung tợn, “Tụi bây giết hắn rồi! Nhà họ Dương sẽ là của bọn mày, cho bọn mày hết!”
Dương Đống lớn tiếng thét, thét xong cả người đều suy yếu.
Giang Ninh đứng đó, trên mặt vẫn mỉm cười, hoàn toàn không tức giận.
“Hình như ông không thích món quà này nhỉ”
Hắn thở dài, “Uổng phí tấm lòng của tôi rồi”
“Giang Ninh!”
Đến thẳng Kiến Châu, giao mạng vào tay họ.
Đây không phải đồ ngu sao!
Dương Tiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi số của Nhan Sùng, bảo hắn lập tức mang người đến nhà họ Dương.
Cô ta vừa gọi điện vừa nhìn chằm chằm Giang Ninh, đề phòng Giang Ninh động thủ ngay bây giờ.
Nhưng không ngờ Giang Ninh chỉ đứng đó, bình tĩnh nhìn cô ta.
Giống như không chút sợ hãi.
“Tút tút…
Điện thoại vang một hồi cũng không thấy ai nghe máy.
Nhan Sùng này, bây giờ đi làm gì rôi?
Không phải bảo hắn sắp xếp cho ngũ hổ Kiến Châu mở tiệc cho mấy anh em dưới trướng, ngày mai san bằng Đông Hải, giết chết Giang Ninh à!
“Không sao, không cần gấp, cô tiếp tục gọi đi”
Giang Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống, Hoàng Ngọc.
Minh đi thẳng đến trước mặt Dương Đống lấy ấm trà trước mặt ông ta qua rót một chén cho Giang Ninh.
Dường như đây không phải ở nhà họ Dương mà ở nhà của Giang Ninh.
Sắc mặt Dương Hoàng khẽ thay đổi, có dự cảm không tốt.
Giang Ninh quá mức bình thản, bình tĩnh đến khiến người khác có chút sợ hãi.
Còn mấy người hắn dẫn đến tuy đứng đó không nói chuyện nhưng trên người mỗi người đều toả ra hơi thở dũng mãnh!
Giống như… mãnh thú đáng sợ nhất trong rừng nguyên thủy!
Những đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm về phía này, khiến mấy người nhà họ Dương có cảm giác như sắp bị nuốt chửng đến nơi!
“Tút tút tút ..”
Sắc mặt của Dương Tiêu có chút khó coi, gọi số của Nhan Sùng một lần nữa.
Gọi được rồi!
Trên mặt cô ta lập tức có chút vui mừng.
“Nhan Sùng! Anh đang ở đâu!”
Dương Tiêu lớn tiếng nói, “Anh lập tức mang …”
Cô ta còn chưa nói xong, trong viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hơn nữa còn mang theo hơi thở gấp gáp nặng nề, Nhan Sùng đã chạy đến nhà họ Dương rồi!
“Cô cả, tôi đến nhà các cô rồi, mọi người… nhanh…
nhanh chạy đi, Giang Ninh đó đến rồi.
Nhan Sùng gấp gáp xông vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Ninh ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Cả người giống như bị điện giật, điện thoại trong tay rơi xuống đất bộp một tiếng!
Chương 379 “Giang… Giang Ninh!”
Giọng của Nhan Sùng đang run rẩy, đột nhiên phịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
Hắn luôn không gọi được cho Dương Tiêu, liều mạng chạy đến thông báo kêu họ chạy đi, nhưng Giang Ninh lại nhanh hơn hản!
Tiêu rồi!
Xong đời rồi!
Cảnh tượng vừa nãy mấy người Sơn Hổ bị Giang Ninh một năm đấm giết chết, lúc này lại xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng phát đi phát l Ác ma, ác ma đến từ địa ngục lúc này đang ngồi trước mặt hẳn!
Không lâu sau, Nhan Sùng cười thê lương một tiếng, dưới thân truyền đến mùi khó ngửi.
Lúc này sắc mặt ba con Dương Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Họ không biết vì sao Nhan Sùng lại trở thành bộ dạng.
này, tại sao hắn vừa nhìn thấy Giang Ninh liền bị dọa thành như thế, hoàn toàn mất khống chế như thế.
Cổ họng Dương Hoàng khô khốc, còn Dương Tiêu nhìn chằm chäm Giang Ninh, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, càng có chút run rẩy.
“Đây là Kiến Châu, ngũ hổ Kiến Châu…”
“Đều chết rồi”
Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tôi giết”
Cơ thể Dương Tiêu đột nhiên chấn động, Nhan Sùng càng run rẩy, là giết trước mặt hắn!
Đáng sợ quá rồi!
Cảnh tượng đó trong đầu khiến hắn nhịn không được.
run rẩy.
“Thế giới ngầm Kiến Châu của tao..”
“Tất cả cao thủ đều chết rồi”
Giang Ninh nói tiếp.
“Người của cô, thuộc hạ của cô, người có thể ra tay bây giờ không ai có thể đứng lên”
“Có phải rất tuyệt vọng không?”
Giang Ninh nhìn Dương Tiêu, nhìn thấy cô ta dần trở nên cứng nhắc, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Đều chết rồi?
Thế giới ngầm của Kiến Châu, lực lượng tinh nhuệ nhất cứ thế hủy diệt rồi?
Chuyện lúc nào vậy, làm sao Giang Ninh làm được?
Chuyện này sao có thể!
Dương Tiêu cảm thấy cơ thể mình tê dại, cô ta không muốn tin, nhìn Nhan Sùng một cái, cơ thể Nhan Sùng chỉ run rẩy, môi run rẩy lẩm bẩm nói: “Đều chết rồi… chết cả Giống như tiếng sét cực lớn hung hăng đập lên đầu cô ta.
Gô ta đột nhiên sợ hãi!
Cô ta lại càng cảm thấy tuyệt vọng!
Sao lại trở nên như vậy, cô ta vừa có được toàn bộ nhà họ Dương nhưng chớp mắt đã phải mất đi rồi?
Còn chưa kịp vui mừng, tại sao lại… mất rồi?
“Nhà họ Dương của cô thật sự bá đạo”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Nhà họ Lâm chúng tôi phát triển vững chắc, các người âm thầm giở trò, còn muốn cướp đoạt, Dương La Lâm dám bất kính với cô gái của tôi, tôi để hắn làm phân bón, còn cô, cô nói muốn rạch nát mặt Vũ Chân?”
Đột nhiên, vẻ mặt Giang Ninh lạnh lẽo như sương!
Không khí xung quanh giống như lập tức bị hạ xuống mười mấy độ, khiến mấy người Dương Tiêu bất giác run lẩy bẩy.
“Mày… mày dám giết tao!”
Dương Tiêu cắn răng, sắc mặt có chút hung tợn, “Sau lưng tao có phương Bắc đấy!”
Giang Ninh hừ một tiếng, phương Bắc?
Sau lưng Châu Hoa cũng có bóng dáng của phương Bắc, sau lưng Lục Thiên đó cũng có bóng dáng của phương Bắc, thậm chí sau lưng ông Phó cũng có bóng dáng của phương Bắc, nhưng vậy thì thế nào?
Đến giờ có ai dám tìm hắn báo thù đâu.
Giang Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Dương Tiêu, dọa Dương Tiêu nhịn không được phải lùi về sau hai bước, nhưng lại không dám tiếp tục lùi nữa.
“BốpI”
Đột nhiên Giang Ninh hung hăng tát một cái vào mặt Dương Tiêu, đánh đến da thịt nứt ra!
Hoàn toàn biến dạng!
Sợ là xương mặt của cô ta đều bị đánh nứt rồi!
SA»: Dương Tiêu kêu thảm một tiếng, che mặt kêu la thảm thiết.
“Mày muốn làm gì!”
Dương Hoàng lập tức lên trước chặn lại, Giang Ninh nâng chân lên trực tiếp đá bay ông ta, nhìn cũng không nhìn một cái.
“Muốn làm tổn thương con gái tao? Dù là vua chúa thì †ao cũng sẽ giết chết hắn!”
Giang Ninh lạnh lùng nói.
Dương Tiêu làm gì có thể nói chuyện, căm bị méo, co ro run rẩy dưới đất.
Mà hai người Dương Đống và Dương Hoàng sắc mặt càng trắng bệch, trong lòng trừ sợ hãi ra chính là hối hận, tại sao… tại sao lại đụng vào Giang Ninh.
Tên khốn đáng chết Dương La Lâm này, tại sao lại đụng vào Giang Ninh!
Đến Dương Đống cũng đột nhiên cảm thấy Dương La Lâm đáng chết, nó sớm nên chết đi!
Nó chết rồi, nhà họ Dương sẽ không đụng phải nhân vật đáng sợ như vậy, sẽ không bị tiêu diệt!
“Sau tối nay, Kiến Châu, không còn nhà họ Dương nữa!”
Giang Ninh nói.
Chương 380
Nhà họ Dương biến mất sau một đêm.
Không ai biết tại sao, cũng không biết rốt cuộc đêm qua.
đã xảy ra chuyện gì.
Hôm sau có người nhìn thấy trong trang viên Tụ Hiền máu chảy thành sông, chấn động đến cả Kiến Châu đều phải lung lay.
Thế giới ngầm của Kiến Châu bốc hơi trong một đêm như thế: R z* ) Ngũ hổ của Kiến Châu nổi như cồn đều chếtthảm!
Hơn trăm người tinh nhuệ không chết thì phết Càng đừng nói đến người phụ nữ điên Dương Tiêu, khuôn mặt biến dạng, có người thấy cô ta điên khùng trên đường, cũng có người nói cô ta chết rồi, bị ném xuống hồ, không rõ tung tích.
Còn có người nói Dương Tiêu thành phân bón rồi…
Nhà họ Dương trực tiếp sụp đổ trong một đêm, sản nghiệp dưới tên không ngừng đóng cửa, tổn thất cực nặng nề!
Điều này khiến cả Kiến Châu chấn động.
Trong mơ hồ có người biết vài tin tức, sau đó suy đoán là ai làm, tuy không nói rõ nhưng càng khiến người khác xác định được chính là nơi đó.
Đông Hải!
Đông Hải được mệnh danh là cấm địa!
Vì gần đây nhà họ Dương đắc tội với bên Đông Hải, mà nghe nói rất nghiêm trọng, chút nữa làm tổn hại đến tính mạng của người khác.
Đây là sự báo thù của cấm địa Đông Hải!
Trong chớp mắt uy danh của cấm địa Đông Hải càng khiến người khác tin phục.
Trên giang hồ đều xuất hiện lời đồn, chỉ cần người đến từ Đông Hải đều không ai dám ức hiếp, cũng không ai dám đụng vào.
Sợ chọc phải nhân vật lớn.
Nhà họ Dương sụp đổ chỉ sau một đêm, sự áp chế và bóc lột của nhà họ Dương trong các ngành nghề cũng hoàn toàn loại bỏ.
Không biết bao nhiêu ông chủ ngẩng đầu nhìn trời nói ông trời có mắt, tiêu diệt nhà họ Dương bá đạo ngông cuồng mấy mươi năm qua.
Không biết có bao nhiêu người bị nhà họ Dương ức hiết sỉ nhục, quỳ dưới đất cung kính khấu đầu, cảm ơn người ra tay.
Khu vực Đông Nam không còn nhà họ Dương nữa, đồng thời cho một roi thức tỉnh mấy gia tộc bá đạo ngang ngược giống như nhà họ Dương kia, để họ biết rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo!
Mà lúc này.
Giang Ninh – người một tay gây ra động đất lớn đang năm trên giường ngủ ngon lành.
Trong chăn là mùi hương của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh ngủ rất trầm ổn.
“Heo lười!”
Chăn bị kéo ra, Giang Ninh mở mắt, Lâm Vũ Chân đang đứng trước giường, một tay chống nạnh một tay kéo.
chăn.
“Mấy giờ rồi hả? Có muốn đưa em đi làm không đây?”
Giang Ninh ngồi dậy, dụi mắt: “Hôm nay không phải cuối tuần sao?”
“Cuối tuần cũng phải tăng ca”
Lâm Vũ Chân mặt căm giận nhìn người trước mắt, đây là ông chủ thật sự của Lâm Vũ Chân cô đấy.
Hắn thì ngủ ngon lành, còn hỏi tại sao cô phải tăng ca nữa cơ à.
“Không được, em như vậy thì quá mệt mỏi”
Giang Ninh sờ cằm, “Hay là, đóng cửa Lâm thị đi, anh không muốn nhìn thấy em quá mệt mỏi”
“Nói bậy cái gì đói”
Lâm Vũ Chân lập tức bịt miệng Giang Ninh lại.
Tên khốn này vô trách nhiệm quá rồi đấy.
Nói thành lập Lâm thị thì thành lập Lâm thị, nói đóng.
cửa thì đóng cửa?
Bây giờ có thể đóng cửa sao.
Không nói đến tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh chóng, nhân viên ngày càng nhiều, toàn bộ khối lượng sản xuất cũng không ngừng tăng lên.
Chỉ dựa vào những gì tập đoàn Lâm thị đóng góp cho.
Đông Hải, cũng khiến người dân của Đông Hải rất kính phục, đột nhiên đóng cửa, bạn hỏi thử mấy người dân kia có đồng ý hay không?
Nếu họ tưởng là tiền vốn có vấn đề, sợ sẽ không chút do dự góp vốn giúp đỡ Lâm thị vượt qua giai đoạn khó khăn này!
“Vậy phải làm sao đây, anh không muốn vợ mình quá vất vả: Giang Ninh nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, nói bằng giọng lo lắng, “Anh sẽ đau lòng lắm”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt.
Dù cô đã chấp nhận quan hệ với Giang Ninh, thậm chí buổi tối hai người còn ngủ chung.
Tuy không làm chuyện giữa vợ và chồng, nhưng… nhưng dường như cũng chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Cô vẫn xấu hổ đỏ mặt, khiến Giang Ninh cũng không nhịn được mà muốn cắn một miếng.
“Không được”
Lâm Vũ Chân kiên định lắc đầu, “Em nói rồi, muốn trở thành người phụ nữ ưu tú, một người phụ nữ có thể dũng cảm đứng bên cạnh anh”
“Chồng à, anh đừng đóng cửa Lâm thị được không?”
Cô bắt đầu làm nũng.
Toàn thân Giang Ninh run rẩy.
Làm sao có thể chống lại được đây.
“Được, anh nghe lời vợi”
Giang Ninh đứng dậy thay đồ, đánh răng rửa mặt xong thì Lâm Vũ Chân đã hâm nóng lại đồ ăn sáng xong xuôi.
“Ba và mẹ ra ngoài dạo rồi, hiếm khi thấy họ nhàn nhã như vậy”
Lâm Vũ Chân nói.
Mấy chục năm trước hai người họ đều sống rất cực khổ, đến bây giờ cuối cùng có thể vui vẻ một chút, có thể an hưởng tuổi già rồi.
Tất cả thứ này đều vì có Giang Ninh.
Chỉ ân tình này cũng đủ khiến Lâm Vũ Chân cảm động.
Giang Ninh biết ba mẹ ra ngoài là vì muốn hắn và Lâm Vũ Chân có nhiều thời gian ở riêng với nhau hơn.
Dù gì nhà này quá nhỏ, bốn người đều có mặt quả thật hơi chật chội.
Dù sao bây giờ Lâm Vũ Chân cũng không bài xích việc ngủ chung với hắn nữa, Giang Ninh ăn nhanh vài miếng liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài.
Khởi động xe chạy khỏi hẻm nhỏ nhưng không đi về hướng công ty.
“Anh đi đâu đó?”
Lâm Vũ Chân tò mò hỏi, “Em phải đi tăng ca đấy”
“Chuyện công việc bận hoài không hết, làm chuyện quan trọng trước.”
Xe chạy đến văn phòng môi giới, đây là một trung tâm bất động sản mới mở, quảng cáo được dán khắp đường phố và ngõ hẻm, Giang Ninh muốn không biết cũng khó.
Anh dừng xe rồi kéo Lâm Vũ Chân đi vào.
Bình luận facebook