Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 494
Chương 494 “Cậu nói linh tính cái gì?”
Không đợi người đó nói tiếp, con trai cả của Tống Vĩ Minh là Tốn Cương lập tức nhíu mày nạt.
“Chuyện này đã rõ rồi, Cao Bân giấu diếm thực lực, nếu không chúng ta sao có thể thất bại?”
Hắn tỏ vẻ bất mãn, tựa như trong một trường hợp quan trọng thế này mà sự có mặt của Tống Tiểu Vũ đã khiến cho hắn a không thể vui lên nổi.
Trong một trường hợp thảo luận quan trọng dường này, Tống Tiểu Vũ lại dám chen vào lung tung.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Đại ca, em không nói lung tung”
Tống Tiểu Vũ cười.
Cậu ta trông rất thanh tú, nhìn có vẻ còn rất ngây thơ tựa như một thiếu niên.
Nhà họ Tống có năm anh chị em, cậu ta nhỏ tuổi nhất, cũng không có tài nguyên và kinh nghiệm gì.
Ở Phương Bắc, vị trí gia chủ cần nhất là con cái tự mình đi tranh đoạt, cậu ta hiển nhiên là yếu nhất, ở nhà họ.
Tống, cậu ta hầu như không có tiếng nói.
“Không nói linh tinh?”
Tống Thành con thứ hai nhà họ Tống nhìn Tống Tiểu Vũ nói: “Vậy cậu nói thử xem, người khác này là ai?”
Tống Tiểu Vũ nhìn hai người anh này của mình.
Sờ đầu, thẹn thùng cười: “Là ai thì không biết, nhưng chắc chán không phải Cao Bân, người có tính cách giống anh ta thì có thể giấu được thực lực sao?”
Nghe được lý do của Tống Tiểu Vũ, Tống Cương và Tống Thành không nhịn được mà lắc đầu.
Quả nhiên là tâm tính trẻ con, gì cũng không biết.
Đó còn không phải là nói linh tinh thì là gì?
“Tông sư Phương Bắc có thể đếm trên đầu ngón tay, ngày xảy ra chuyện thì đều ở Phương Bắc cả, chuyện này có thể tra ra được, lẽ nào ý của cậu là còn có cao thủ cấp bậc tông sư khác nữa đến giúp nhà họ Cao?”
Tống Thành không nhịn được mà chế giễu: “Vậy nhà họ Cao có tư cách gì mà có thể khiến cho một tông sư bán mạng cho nhà họ?”
Tống Tiểu Vũ rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Lời của cậu ta không có giá trị gì cả, đương nhiên là chả có ai tin.
“Ba bảo cậu học đi dự thính thì cậu học hành cho đàng hoàng, đừng có tuỳ tiện phát biểu linh tinh”
Tống Cương lên tiếng, giọng nói có chút bất mãn.
Gia chủ tương lai của nhà họ Tống rất có khả năng sẽ là hắn ta, nhưng cũng có khả năng là Tống Thành, nhưng tuyệt không thể là Tống Tiểu Vũ.
Nó quá ngây thơ.
“Được rồi”
Tống Vĩ Minh giơ tay ngắt ngang mấy lời tranh cãi.
Ông lại nghĩ rằng Tống Tiểu Vũ nói cũng có lý.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cao thủ cấp bậc tông sư, ai dám nói là có thể tra ra được hành tung của bọn họ.
Hơn nữa, không phải là không có khả năng khác đó là không phải là tông sư ở Phương Bắc ra tay, nhưng nhà họ Cao đã trả một cái giá lớn mới có thể mời được một vị cao thủ như vậy.
“Chuyện này không chỉ có chúng ta xem trọng, cả Phương Bắc giờ này cũng đang bàn tán, tôi nghĩ nếu có †in tức thì sớm muộn gì cũng sẽ lọt ra ngoài.”
Giống như một câu đố, tạm thời chưa có người giải được.
Nhà họ Cao lật mình như thế nào, không một ai biết cả.
Bởi bì đây hoàn toàn là một kỳ tích, thậm chí có thể nói là thần kỳ.
Đương nhiên là bọn họ không biết, đứng sau lưng nhà họ Cao xác thực là một tôn thần.
“Chiến thần” vô địch.
Cả Phương Bắc đều đang suy đoán sự thật đằng sau, chỉ có một người đoán ra chắc chăn là Giang Ninh ra tay.
Gia tộc hào môn chân chính Phương Bá!
cNhà họ Giang!
Trong thư phòng, Giang Đạo Nhiên đầu tóc hơi rối, mặt một bộ trường sam thoải mái, đang luyện viết chữ thảo.
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm †úc, nghiêm cẩn từ đầu đến cuối.
“Thật sự là thiếu gia sao?”
Hắn không có tin tức chuẩn xác.
“Không phải nó thì là ai?”
Giang Đạo Nhiên nhìn hàng chữ ông vừa viết xong, hơi nhíu mày, dường như không hài lòng lắm: “Ai có được thực lực như thế? Còn thật nhàm chán”
Người đàn ông mặc vest không dám tiếp lời.
Người dám nói Giang Ninh nhàm chán, ngoài người cha đẻ này ra không còn người thứ hai.
“Thiếu gia vì cái gì?”
Hắn nhịn không được hỏi.
“Vì cái gì?”
Giang Đạo Nhiên cười lạnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc vest: “Lẽ nào cậu không nhìn ra?”
Người đàn ông mặc vest cúi đầu: “Giang Hải thật xấu hổ, không nhìn ra”
“Vì người phụ nữ đó!”
Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng, có hơi tức giận, vứt chữ vừa mới viết xong qua một bên, rồi lại rút ra một tờ giấy trắng, nhấc bút viết tiếp.
“Nó thanh lý Đông Hải, thành lập Lâm thị, để cho người phụ nữ đó nắm quyền, bắt đầu lập nghiệp”
“Nó thanh lý tỉnh thành Thiên Hải, sau đó tập đoàn Lâm thị tiến vào tỉnh thành phát triển, tiến lên một bước mới”
“Sau đó, nó lại thanh lý khu vực Đông Nam, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị phủ khắp khu vực Đông Nam”
“Hiện giờ, Thịnh Hải bị thanh lý rồi, cậu hiểu chưa?”
Không đợi người đó nói tiếp, con trai cả của Tống Vĩ Minh là Tốn Cương lập tức nhíu mày nạt.
“Chuyện này đã rõ rồi, Cao Bân giấu diếm thực lực, nếu không chúng ta sao có thể thất bại?”
Hắn tỏ vẻ bất mãn, tựa như trong một trường hợp quan trọng thế này mà sự có mặt của Tống Tiểu Vũ đã khiến cho hắn a không thể vui lên nổi.
Trong một trường hợp thảo luận quan trọng dường này, Tống Tiểu Vũ lại dám chen vào lung tung.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Đại ca, em không nói lung tung”
Tống Tiểu Vũ cười.
Cậu ta trông rất thanh tú, nhìn có vẻ còn rất ngây thơ tựa như một thiếu niên.
Nhà họ Tống có năm anh chị em, cậu ta nhỏ tuổi nhất, cũng không có tài nguyên và kinh nghiệm gì.
Ở Phương Bắc, vị trí gia chủ cần nhất là con cái tự mình đi tranh đoạt, cậu ta hiển nhiên là yếu nhất, ở nhà họ.
Tống, cậu ta hầu như không có tiếng nói.
“Không nói linh tinh?”
Tống Thành con thứ hai nhà họ Tống nhìn Tống Tiểu Vũ nói: “Vậy cậu nói thử xem, người khác này là ai?”
Tống Tiểu Vũ nhìn hai người anh này của mình.
Sờ đầu, thẹn thùng cười: “Là ai thì không biết, nhưng chắc chán không phải Cao Bân, người có tính cách giống anh ta thì có thể giấu được thực lực sao?”
Nghe được lý do của Tống Tiểu Vũ, Tống Cương và Tống Thành không nhịn được mà lắc đầu.
Quả nhiên là tâm tính trẻ con, gì cũng không biết.
Đó còn không phải là nói linh tinh thì là gì?
“Tông sư Phương Bắc có thể đếm trên đầu ngón tay, ngày xảy ra chuyện thì đều ở Phương Bắc cả, chuyện này có thể tra ra được, lẽ nào ý của cậu là còn có cao thủ cấp bậc tông sư khác nữa đến giúp nhà họ Cao?”
Tống Thành không nhịn được mà chế giễu: “Vậy nhà họ Cao có tư cách gì mà có thể khiến cho một tông sư bán mạng cho nhà họ?”
Tống Tiểu Vũ rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Lời của cậu ta không có giá trị gì cả, đương nhiên là chả có ai tin.
“Ba bảo cậu học đi dự thính thì cậu học hành cho đàng hoàng, đừng có tuỳ tiện phát biểu linh tinh”
Tống Cương lên tiếng, giọng nói có chút bất mãn.
Gia chủ tương lai của nhà họ Tống rất có khả năng sẽ là hắn ta, nhưng cũng có khả năng là Tống Thành, nhưng tuyệt không thể là Tống Tiểu Vũ.
Nó quá ngây thơ.
“Được rồi”
Tống Vĩ Minh giơ tay ngắt ngang mấy lời tranh cãi.
Ông lại nghĩ rằng Tống Tiểu Vũ nói cũng có lý.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cao thủ cấp bậc tông sư, ai dám nói là có thể tra ra được hành tung của bọn họ.
Hơn nữa, không phải là không có khả năng khác đó là không phải là tông sư ở Phương Bắc ra tay, nhưng nhà họ Cao đã trả một cái giá lớn mới có thể mời được một vị cao thủ như vậy.
“Chuyện này không chỉ có chúng ta xem trọng, cả Phương Bắc giờ này cũng đang bàn tán, tôi nghĩ nếu có †in tức thì sớm muộn gì cũng sẽ lọt ra ngoài.”
Giống như một câu đố, tạm thời chưa có người giải được.
Nhà họ Cao lật mình như thế nào, không một ai biết cả.
Bởi bì đây hoàn toàn là một kỳ tích, thậm chí có thể nói là thần kỳ.
Đương nhiên là bọn họ không biết, đứng sau lưng nhà họ Cao xác thực là một tôn thần.
“Chiến thần” vô địch.
Cả Phương Bắc đều đang suy đoán sự thật đằng sau, chỉ có một người đoán ra chắc chăn là Giang Ninh ra tay.
Gia tộc hào môn chân chính Phương Bá!
cNhà họ Giang!
Trong thư phòng, Giang Đạo Nhiên đầu tóc hơi rối, mặt một bộ trường sam thoải mái, đang luyện viết chữ thảo.
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm †úc, nghiêm cẩn từ đầu đến cuối.
“Thật sự là thiếu gia sao?”
Hắn không có tin tức chuẩn xác.
“Không phải nó thì là ai?”
Giang Đạo Nhiên nhìn hàng chữ ông vừa viết xong, hơi nhíu mày, dường như không hài lòng lắm: “Ai có được thực lực như thế? Còn thật nhàm chán”
Người đàn ông mặc vest không dám tiếp lời.
Người dám nói Giang Ninh nhàm chán, ngoài người cha đẻ này ra không còn người thứ hai.
“Thiếu gia vì cái gì?”
Hắn nhịn không được hỏi.
“Vì cái gì?”
Giang Đạo Nhiên cười lạnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc vest: “Lẽ nào cậu không nhìn ra?”
Người đàn ông mặc vest cúi đầu: “Giang Hải thật xấu hổ, không nhìn ra”
“Vì người phụ nữ đó!”
Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng, có hơi tức giận, vứt chữ vừa mới viết xong qua một bên, rồi lại rút ra một tờ giấy trắng, nhấc bút viết tiếp.
“Nó thanh lý Đông Hải, thành lập Lâm thị, để cho người phụ nữ đó nắm quyền, bắt đầu lập nghiệp”
“Nó thanh lý tỉnh thành Thiên Hải, sau đó tập đoàn Lâm thị tiến vào tỉnh thành phát triển, tiến lên một bước mới”
“Sau đó, nó lại thanh lý khu vực Đông Nam, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị phủ khắp khu vực Đông Nam”
“Hiện giờ, Thịnh Hải bị thanh lý rồi, cậu hiểu chưa?”
Bình luận facebook