Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676
Chương 676 Giang Ninh ra lệnh một tiếng, mấy người anh Cẩu lập tức.
lại hành động!
Bọn họ ấn Hứa Nghị xuống đất, làm anh ta không thể.
động đậy!
“Dừng tay! Dừng tay lại!”
Hứa Nghị sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Anh biết tôi là ai không? Anh biết tôi có bao nhiêu bạn bè ở thành phố Thiên Bắc này không?” Z “Tôi còn quen biết với gia tộc lớn ở phương bắc đấy!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Anh dám động vào tôi thì Lâm thị đừng mong tiến vào thị trường phía bắc nữa!”
Anh ta kêu to và ra sức giãy giụa, nhưng bị lão Ngũ ấn chặt, anh ta căn bản không thể nào thoát ra được.
Giang Ninh không để ý tới anh ta.
Hắn nhìn Lý Đông thản nhiên nói: “Trên mặt có ba vết thương”
Hắn vừa dứt lời, anh Cẩu lập tức ra tay!
Bốp!
Bốp!
Liên tục ba cái tát đánh cho miệng Hứa Nghị đầy là máu, lập tức có ba dấu vết máu chảy đầm đìa hiện ra làm người ta nhìn thấy mà giật mình!
Hứa Nghị kêu thảm, toàn thân run rẩy.
“Dừng tay đi!”
Anh ta kêu to và cực kỳ sợ hãi.
Giang Ninh bị điên rồi sao?
Anh ta chỉ đánh một nhân viên bình thường của Lâm thị mà thôi, hắn có cần ra tác với mình ác như vậy không?
Chẳng lẽ hắn không biết, nếu hắn đắc tội với mình ở thành phố Thiên Bắc này, hàng của Lâm thị cũng đừng mong tiến vào được nữa.
“Trên cổ có ba chỗ”
Giang Ninh lại căn bản không để ý tới anh ta, nghiêm túc kiểm tra vết thương trên người Lý Đông.
Hắn nói một câu, anh Cẩu liền lập tức ra tay, trả lại gấp đôi lên người Hứa Nghị.
Chỉ một thoáng, cả quán trà chỉ còn tiếng kêu thảm thiết, xé tim xé phổi của Hứa Nghị!
Đám đàn em của anh ta đều bị dọa đến run lẩy bẩy, lỗ chân lông trên người đều mở ra, nín thở, không dám thở mạnh, ngoài khủng hoảng thì không còn gì khác.
“Ngực có tám vết thương”
Giang Ninh cứ nói một câu, anh Cẩu lại ra tay một lần.
Chỉ một lát sau, trên người Hứa Nghị đầy rẫy những vết thương, anh ta thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trải khắp trên gương mặt.
Anh ta sợ hãi nhìn Giang Ninh, thậm chí cũng sắp chẳng còn hơi sức để nói chuyện nữa.
“Cầu xin… Cầu xin anh… Thả tôi, thả tôi ra”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tôi sai rồi, tôi không nên trêu chọc Lâm thị, tôi biết sai rồi!”
“Tha cho tôi, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
Hứa Nghị kêu khóc nhưng Giang Ninh căn bản không để ý tới, đám người anh Cẩu lại càng không để ý tới.
Nghe Giang Ninh nói một câu, nắm đấm của anh ta lại đập gãy một cái xương của Hứa Nghị.
Rắc!
Lại một tiếng động vang lên, Hứa Nghị kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể chợt co giật và trực tiếp hôn mê, ngã trên mặt đất không động đậy nữa.
Giang Ninh thấy vậy lại quay đầu nhìn mấy người vừa áp giải Lý Đông tới đây.
Chắc hản phần lớn vết thương trên người Lý Đông đều do bọn chúng đánh.
“Đổi người”
Một câu nói của Giang Ninh lại làm cho mấy người kia có cảm giác như rơi xuống vực sâu!
Gần như hồn bay phách lạc ngay lập tức!
Trong một tiếng, ngoài những tiếng kêu thảm thiết thì trong cả quán trà đã không còn âm thanh nào khác.
Người từ phía xa đi ngang qua giống như gặp ma, tất cả đều dựng gáy góc, có chết cũng không dám tới gần.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này giống như lệ quỷ vậy, quá mức khiếp người!
Bên ngoài cũng bắt đầu truyền ra chuyện quán trà ma quái!
Ngay cả ông chủ quán trà cũng sợ đến mức hai chân run rẩy, miệng run rẩy, muốn hỏi lại không dám hỏi, muốn nói lại không dám nói.
Từ trước tới nay ông ta chưa từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Ông ta do dự nghĩ có nên hỏi một câu hay không thì anh Cẩu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta làm ông ta sợ đến mức cổ họng cũng khô khốc.
“Đại ca của tôi mua lại quán trà này”
Anh Cẩu lãnh đạm nói: “Anh ấy nói thích chỗ này”
Anh ta nói xong liền hỏi tài khoản của ông chủ, lập tức chuyển mười triệu qua cho ông ta. Ông chủ ngây người tại chỗ.
Quán trà này của ông ta đâu có đáng giá nhiều tiền như vậy chứ…
Tiền nhiều khí lớn như vậy, còn ngang ngược đến dọa người làm ông chủ không dám hỏi nhiều, cầm tiền vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này.
Lúc này.
Đám người Hứa Nghị đều nằm trên mặt đất, không có một ai còn có thể đứng nữa.
Bọn họ cảm giác như mình đã vào địa ngục, mà Giang Ninh ngồi ở đó chính là Diêm Vương!
Không, hắn còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!
“Tôi, tôi… sai rồi, tôi biết sai rồi”
Hứa Nghị ngửa đầu, quỳ gối trước mặt Giang Ninh, xương sườn bị gãy làm cho anh ta nói ngay cả nói chuyện và thở dốc cũng thấy đau. Anh ta hận không thể trực tiếp hôn mê, nhưng đau đớn lại làm cho anh ta tỉnh táo lạ thường.
Anh ta thật sự không biết trong Lâm thị tự nhiên có người khủng khiếp như Giang Ninh tồn tại.
Anh ta dường như đã đột nhiên hiểu rõ, vì sao Lâm thị có thể phát triển nhanh như vậy, càng hiểu rõ quái vật khổng lồ như tập đoàn Linh Long tất nhiên sẽ xem một Lâm thị vừa mới phát triển không bao lâu thành đối thủ quan trọng nhất.
Bọn họ không phải là kiêng ky Lâm thị, mà là kiêng ky Giang Ninh người trước mắt này!
lại hành động!
Bọn họ ấn Hứa Nghị xuống đất, làm anh ta không thể.
động đậy!
“Dừng tay! Dừng tay lại!”
Hứa Nghị sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Anh biết tôi là ai không? Anh biết tôi có bao nhiêu bạn bè ở thành phố Thiên Bắc này không?” Z “Tôi còn quen biết với gia tộc lớn ở phương bắc đấy!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Anh dám động vào tôi thì Lâm thị đừng mong tiến vào thị trường phía bắc nữa!”
Anh ta kêu to và ra sức giãy giụa, nhưng bị lão Ngũ ấn chặt, anh ta căn bản không thể nào thoát ra được.
Giang Ninh không để ý tới anh ta.
Hắn nhìn Lý Đông thản nhiên nói: “Trên mặt có ba vết thương”
Hắn vừa dứt lời, anh Cẩu lập tức ra tay!
Bốp!
Bốp!
Liên tục ba cái tát đánh cho miệng Hứa Nghị đầy là máu, lập tức có ba dấu vết máu chảy đầm đìa hiện ra làm người ta nhìn thấy mà giật mình!
Hứa Nghị kêu thảm, toàn thân run rẩy.
“Dừng tay đi!”
Anh ta kêu to và cực kỳ sợ hãi.
Giang Ninh bị điên rồi sao?
Anh ta chỉ đánh một nhân viên bình thường của Lâm thị mà thôi, hắn có cần ra tác với mình ác như vậy không?
Chẳng lẽ hắn không biết, nếu hắn đắc tội với mình ở thành phố Thiên Bắc này, hàng của Lâm thị cũng đừng mong tiến vào được nữa.
“Trên cổ có ba chỗ”
Giang Ninh lại căn bản không để ý tới anh ta, nghiêm túc kiểm tra vết thương trên người Lý Đông.
Hắn nói một câu, anh Cẩu liền lập tức ra tay, trả lại gấp đôi lên người Hứa Nghị.
Chỉ một thoáng, cả quán trà chỉ còn tiếng kêu thảm thiết, xé tim xé phổi của Hứa Nghị!
Đám đàn em của anh ta đều bị dọa đến run lẩy bẩy, lỗ chân lông trên người đều mở ra, nín thở, không dám thở mạnh, ngoài khủng hoảng thì không còn gì khác.
“Ngực có tám vết thương”
Giang Ninh cứ nói một câu, anh Cẩu lại ra tay một lần.
Chỉ một lát sau, trên người Hứa Nghị đầy rẫy những vết thương, anh ta thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trải khắp trên gương mặt.
Anh ta sợ hãi nhìn Giang Ninh, thậm chí cũng sắp chẳng còn hơi sức để nói chuyện nữa.
“Cầu xin… Cầu xin anh… Thả tôi, thả tôi ra”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tôi sai rồi, tôi không nên trêu chọc Lâm thị, tôi biết sai rồi!”
“Tha cho tôi, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
Hứa Nghị kêu khóc nhưng Giang Ninh căn bản không để ý tới, đám người anh Cẩu lại càng không để ý tới.
Nghe Giang Ninh nói một câu, nắm đấm của anh ta lại đập gãy một cái xương của Hứa Nghị.
Rắc!
Lại một tiếng động vang lên, Hứa Nghị kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể chợt co giật và trực tiếp hôn mê, ngã trên mặt đất không động đậy nữa.
Giang Ninh thấy vậy lại quay đầu nhìn mấy người vừa áp giải Lý Đông tới đây.
Chắc hản phần lớn vết thương trên người Lý Đông đều do bọn chúng đánh.
“Đổi người”
Một câu nói của Giang Ninh lại làm cho mấy người kia có cảm giác như rơi xuống vực sâu!
Gần như hồn bay phách lạc ngay lập tức!
Trong một tiếng, ngoài những tiếng kêu thảm thiết thì trong cả quán trà đã không còn âm thanh nào khác.
Người từ phía xa đi ngang qua giống như gặp ma, tất cả đều dựng gáy góc, có chết cũng không dám tới gần.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này giống như lệ quỷ vậy, quá mức khiếp người!
Bên ngoài cũng bắt đầu truyền ra chuyện quán trà ma quái!
Ngay cả ông chủ quán trà cũng sợ đến mức hai chân run rẩy, miệng run rẩy, muốn hỏi lại không dám hỏi, muốn nói lại không dám nói.
Từ trước tới nay ông ta chưa từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Ông ta do dự nghĩ có nên hỏi một câu hay không thì anh Cẩu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta làm ông ta sợ đến mức cổ họng cũng khô khốc.
“Đại ca của tôi mua lại quán trà này”
Anh Cẩu lãnh đạm nói: “Anh ấy nói thích chỗ này”
Anh ta nói xong liền hỏi tài khoản của ông chủ, lập tức chuyển mười triệu qua cho ông ta. Ông chủ ngây người tại chỗ.
Quán trà này của ông ta đâu có đáng giá nhiều tiền như vậy chứ…
Tiền nhiều khí lớn như vậy, còn ngang ngược đến dọa người làm ông chủ không dám hỏi nhiều, cầm tiền vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này.
Lúc này.
Đám người Hứa Nghị đều nằm trên mặt đất, không có một ai còn có thể đứng nữa.
Bọn họ cảm giác như mình đã vào địa ngục, mà Giang Ninh ngồi ở đó chính là Diêm Vương!
Không, hắn còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!
“Tôi, tôi… sai rồi, tôi biết sai rồi”
Hứa Nghị ngửa đầu, quỳ gối trước mặt Giang Ninh, xương sườn bị gãy làm cho anh ta nói ngay cả nói chuyện và thở dốc cũng thấy đau. Anh ta hận không thể trực tiếp hôn mê, nhưng đau đớn lại làm cho anh ta tỉnh táo lạ thường.
Anh ta thật sự không biết trong Lâm thị tự nhiên có người khủng khiếp như Giang Ninh tồn tại.
Anh ta dường như đã đột nhiên hiểu rõ, vì sao Lâm thị có thể phát triển nhanh như vậy, càng hiểu rõ quái vật khổng lồ như tập đoàn Linh Long tất nhiên sẽ xem một Lâm thị vừa mới phát triển không bao lâu thành đối thủ quan trọng nhất.
Bọn họ không phải là kiêng ky Lâm thị, mà là kiêng ky Giang Ninh người trước mắt này!
Bình luận facebook