Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Chương 687
Mấy người Đàm Long lập tức kinh hồn bạt vía, bọn họ căn bản không nhìn thấy rõ động tác của Giang Ninh, chỉ có thể thấy được mấy bóng tàn hiện lên, Giang Ninh đã đến trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ này.
“Âm ầm..”
Một quyền đánh ra, tiếng không khí nổ vang!
Đến Đàm Hưng cũng nhịn không được mà mở to mắt nhìn: ˆ SG Ông ta biết Giang.Ninh dũng mãnh vượt xa sự tưởng: tượng của mình, nhưng một quyền này vẫn khiến cho.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
ông ta eó cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Người đàn ông đeo mặt nạ không dám khinh thường, chỉ: nhìn tốc độ của Giang Ninh đã biết người trẻ tuổi trước.
mắt này tuyệt đối không tầm thường.
‘Y cũng đánh ra một quyền giống như hổ dữ xuống núi!
“Âm!”
Hai nắm đấm chợt va chạm vào nhau, ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ lại lập tức biến đổi.
“Không thể nào!”
Y lập tức lùi lại mấy bước, nhưng Giang Ninh không hề dừng lại, lại đánh một quyền!
“Âm!”
Giang Ninh lại ra quyền, một hơi liên tục đánh ra chín quyền, quyền sau càng ngang ngược, cuồng bạo hơn quyền trước!
Trong nháy mát, hán dừng lại, bất chợt đứng đó, cuồng phong cũng thoáng ngừng lại!
Hắn đứng đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ với ánh mắt lạnh lẽo: “Không phải ông vẫn luôn muốn tìm tôi sao?”
Nghe được câu này, cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ run lên.
“Vua… Đông Hải!”
Vừa dứt lời, mặt nạ lập tức vỡ nát, rơi xuống đầy đất.
Gương mặt này đã sớm bị phá hủy, vô cùng dữ tợn, trong giọng nói khàn khàn đầy chấn động: “Là cậu! Không ngờ là cậu!”
Y vừa nói chuyện, một bên khóe miệng lại có máu tràn ra, môi run rẩy, thậm chí còn chưa nói hết lời đã đột nhiên mở miệng, oa một tiếng và phun ra một ngụm máu đen, còn kèm theo chút mảnh vụn.
“Quyền của cậu… quyền của cậu…”
Y chỉ tay về phía Giang Ninh, giọng đã mơ hồ không rõ, nhưng còn chưa nói hết lời đã kêu lên một tiếng và trực tiếp ngã trên mặt đất, mất mạng!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bầu không khí yên tĩnh giống như chết chóc!
Đám người Đàm Long đều trợn mát há hốc mồm, căn bản không dám tin tưởng.
Cho dù chuyện này xảy ra ở trước mặt bọn họ, vừa mới xảy ra ngay trước mắt bọn họ!
Giang Ninh trước mắt này chính là người trước đó bọn họ muốn đi đòi lại công bằng, muốn giết chết à?
Nếu như Đàm thị tập trung đi tới Đông Hải, sợ rằng bây giờ đã thật sự chẳng còn một người nào nữa?
Nghĩ đến đây, người của tám chi mạch lớn thấy ớn lạnh toàn thân, nghĩ tới lại cực kỳ sợ hãi.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã đủ mạnh, gần như khiến Đàm thị bọn họ phải biến mất!
Nhưng Giang Ninh vừa ra tay, chín quyền liên tiếp đã trực tiếp giết chết người đàn ông đeo mặt nạ, thực lực.
như vậy… quá khủng khiếp rồi!
Lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao Đàm Hưng nhắc nhở bọn họ vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng bao giờ đối địch với Giang NinhI “Nếu cậu đến chậm một bước thì Đàm thị… sẽ không còn nữa”
Đàm Hưng đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt, liếc nhìn gương mặt dữ tợn của người đàn ông đeo mặt nạ kia: “Tôi biết y là ai”
Ông ta hơi khổ sở, nhìn những người Đàm thị nằm chết đầy đất. Đó đều tương lai của Đàm thị.
Trải qua những chuyện này, bọn họ có thể mới hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất.
Giang Ninh liếc nhìn Đàm Hưng rồi đi tới trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ, kiểm tra một lúc, xác nhận hình xăm đám mây đỏ trên cổ y chính là cái mình vẫn Tìm kiếm. Xem ra những người này đang dần trồi lên khỏi mặt nước rồi.
Chúng cũng không kìm chế được nữa.
“Các người xử lý một chút đi”
Đàm Hưng ho khan vài tiếng, lau vết máu tươi bên khóe miệng: “Giang Ninh, cậu đi theo tôi”
Giang Ninh đi theo Đàm Hưng vào từ đường.
“Y là truyền nhân đời thứ hai mươi tư của Hình Ý Quyền, Nghiêm Nhụ”
Đàm Hưng ngồi xuống và chậm rãi hít thở, sác mặt vẫn tái nhợt: “Tôi còn tưởng là… y đã chết rồi”
Con ngươi Giang Ninh co lại. Tông Sư Hình Ý Quyền mà lần trước Đàm Hưng nói đã chết mấy năm trước chính là người này à?
Không phải y đã chết rồi sao?
“Thật sự không ngờ y tự nhiên lại giả chết.”
Đàm Hưng than thở: “Sau ngày đó cậu nói ra với tôi, tôi còn không tin, bởi vì cao thủ Tông Sư Hình Ý Quyền duy nhất chính là y, y chết thì lấy đâu ra đệ tử cơ chứ?”
“Cho nên tôi phái người tới quê y xem thử, không ngờ, không ngờ được”
Từ sau khi biết người mình phái đi đã chết, Đàm Hưng liền biết được chuyện này trở nên vô cùng phức tạp.
Đây không chỉ là chuyện của Giang Ninh, còn là chuyện của cả giới giang hồ nữa!
Mấy người Đàm Long lập tức kinh hồn bạt vía, bọn họ căn bản không nhìn thấy rõ động tác của Giang Ninh, chỉ có thể thấy được mấy bóng tàn hiện lên, Giang Ninh đã đến trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ này.
“Âm ầm..”
Một quyền đánh ra, tiếng không khí nổ vang!
Đến Đàm Hưng cũng nhịn không được mà mở to mắt nhìn: ˆ SG Ông ta biết Giang.Ninh dũng mãnh vượt xa sự tưởng: tượng của mình, nhưng một quyền này vẫn khiến cho.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
ông ta eó cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Người đàn ông đeo mặt nạ không dám khinh thường, chỉ: nhìn tốc độ của Giang Ninh đã biết người trẻ tuổi trước.
mắt này tuyệt đối không tầm thường.
‘Y cũng đánh ra một quyền giống như hổ dữ xuống núi!
“Âm!”
Hai nắm đấm chợt va chạm vào nhau, ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ lại lập tức biến đổi.
“Không thể nào!”
Y lập tức lùi lại mấy bước, nhưng Giang Ninh không hề dừng lại, lại đánh một quyền!
“Âm!”
Giang Ninh lại ra quyền, một hơi liên tục đánh ra chín quyền, quyền sau càng ngang ngược, cuồng bạo hơn quyền trước!
Trong nháy mát, hán dừng lại, bất chợt đứng đó, cuồng phong cũng thoáng ngừng lại!
Hắn đứng đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ với ánh mắt lạnh lẽo: “Không phải ông vẫn luôn muốn tìm tôi sao?”
Nghe được câu này, cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ run lên.
“Vua… Đông Hải!”
Vừa dứt lời, mặt nạ lập tức vỡ nát, rơi xuống đầy đất.
Gương mặt này đã sớm bị phá hủy, vô cùng dữ tợn, trong giọng nói khàn khàn đầy chấn động: “Là cậu! Không ngờ là cậu!”
Y vừa nói chuyện, một bên khóe miệng lại có máu tràn ra, môi run rẩy, thậm chí còn chưa nói hết lời đã đột nhiên mở miệng, oa một tiếng và phun ra một ngụm máu đen, còn kèm theo chút mảnh vụn.
“Quyền của cậu… quyền của cậu…”
Y chỉ tay về phía Giang Ninh, giọng đã mơ hồ không rõ, nhưng còn chưa nói hết lời đã kêu lên một tiếng và trực tiếp ngã trên mặt đất, mất mạng!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bầu không khí yên tĩnh giống như chết chóc!
Đám người Đàm Long đều trợn mát há hốc mồm, căn bản không dám tin tưởng.
Cho dù chuyện này xảy ra ở trước mặt bọn họ, vừa mới xảy ra ngay trước mắt bọn họ!
Giang Ninh trước mắt này chính là người trước đó bọn họ muốn đi đòi lại công bằng, muốn giết chết à?
Nếu như Đàm thị tập trung đi tới Đông Hải, sợ rằng bây giờ đã thật sự chẳng còn một người nào nữa?
Nghĩ đến đây, người của tám chi mạch lớn thấy ớn lạnh toàn thân, nghĩ tới lại cực kỳ sợ hãi.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã đủ mạnh, gần như khiến Đàm thị bọn họ phải biến mất!
Nhưng Giang Ninh vừa ra tay, chín quyền liên tiếp đã trực tiếp giết chết người đàn ông đeo mặt nạ, thực lực.
như vậy… quá khủng khiếp rồi!
Lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao Đàm Hưng nhắc nhở bọn họ vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng bao giờ đối địch với Giang NinhI “Nếu cậu đến chậm một bước thì Đàm thị… sẽ không còn nữa”
Đàm Hưng đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt, liếc nhìn gương mặt dữ tợn của người đàn ông đeo mặt nạ kia: “Tôi biết y là ai”
Ông ta hơi khổ sở, nhìn những người Đàm thị nằm chết đầy đất. Đó đều tương lai của Đàm thị.
Trải qua những chuyện này, bọn họ có thể mới hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất.
Giang Ninh liếc nhìn Đàm Hưng rồi đi tới trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ, kiểm tra một lúc, xác nhận hình xăm đám mây đỏ trên cổ y chính là cái mình vẫn Tìm kiếm. Xem ra những người này đang dần trồi lên khỏi mặt nước rồi.
Chúng cũng không kìm chế được nữa.
“Các người xử lý một chút đi”
Đàm Hưng ho khan vài tiếng, lau vết máu tươi bên khóe miệng: “Giang Ninh, cậu đi theo tôi”
Giang Ninh đi theo Đàm Hưng vào từ đường.
“Y là truyền nhân đời thứ hai mươi tư của Hình Ý Quyền, Nghiêm Nhụ”
Đàm Hưng ngồi xuống và chậm rãi hít thở, sác mặt vẫn tái nhợt: “Tôi còn tưởng là… y đã chết rồi”
Con ngươi Giang Ninh co lại. Tông Sư Hình Ý Quyền mà lần trước Đàm Hưng nói đã chết mấy năm trước chính là người này à?
Không phải y đã chết rồi sao?
“Thật sự không ngờ y tự nhiên lại giả chết.”
Đàm Hưng than thở: “Sau ngày đó cậu nói ra với tôi, tôi còn không tin, bởi vì cao thủ Tông Sư Hình Ý Quyền duy nhất chính là y, y chết thì lấy đâu ra đệ tử cơ chứ?”
“Cho nên tôi phái người tới quê y xem thử, không ngờ, không ngờ được”
Từ sau khi biết người mình phái đi đã chết, Đàm Hưng liền biết được chuyện này trở nên vô cùng phức tạp.
Đây không chỉ là chuyện của Giang Ninh, còn là chuyện của cả giới giang hồ nữa!
Bình luận facebook