Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72:
“Tham gia huấn luyện của tôi có thể khiến các người trở nên mạnh mẽ nhưng cũng có thể chết” Đây là câu nói thứ hai của Giang Ninh.
“Muốn đi thì bây giờ có thể đi luôn” Đây là câu thứ ba của Giang Ninh.
Trước khi nhìn thấy những thiết bị huấn luyện, có lẽ có người sẽ bỏ cuộc nửa chừng, nhưng lúc này không ai từ bỏ.
Ai cũng là người luyện võ, có thể nhìn ra những thiết bị huấn luyện này đáng sợ đến mức nào.
Muốn thông qua? Không huấn luyện mấy tháng thì không thể qua được!
“Rất tốt”
Thấy không ai rút lui, Giang Ninh gật đầu: “Tôi chỉ làm mẫu một lần”
Nói xong anh đột nhiên di chuyển, cơ thể nhanh đến dọa người! Giống như một con giao long điên cuồng chuyển động, trong chớp mắt liền nhảy đến cửa thứ nhất trên cầu thăng bằng.
Sắc mặt của năm mươi người lập tức thay đổi, cầu thăng bằng đó chuyển động! Còn không có chút quy luật nào! Nhưng Giang Ninh chạy trên đó như trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã thông qua cửa thứ nhất.
Tiếp theo là cửa thứ hai, bao cát cực lớn từ trên trời rơi xuống cũng không chút quy luật, dường như chỉ có một con đường có thể thông qua, mà Giang Ninh… vẫn nhanh chóng vượt qua! Sắc mặt năm mươi người càng nặng nề.
Mạnh quát Đây không chỉ là sức chiến đấu, còn có cảm giác thăng bằng, sự nhanh nhẹn, sức lực, tốc độ, tổng hợp của các phương diện.
“Binhl” Giang Ninh vung một quyền đấm bục bao cát, nhanh chóng tiến vào cửa thứ sáu.
Nhanh quát Mấy người anh Cẩu nhìn đến hoa mát, thậm chí còn khô cả cổ họng, Giang Ninh còn là người sao? Họ cảm thấy cửa đầu tiên sợ là phải mấy ngày mới có thể thông qua, Giang Ninh lại như đang tản bộ.
“Soạt” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Giang Ninh đã đến đích.
Thời gian, bốn mươi chín giây! Chưa đến một phút! Một đám người nín thở ngây mắt, đến hít thở cũng không dám, căng thẳng, kiềm chế, kỳ vọng còn mang †heo một tia hưng phấn.
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Yêu cầu của tôi đối với các người không cao, trong mười phút hoàn thành là được” Giang Ninh quay đầu nhìn bọn họ: “Tôi chỉ cho các người thời gian một tháng, chỉ giữ lại ba mươi người đầu thông qua, bát đầu đi” Nói xong, Giang Ninh liền bỏ đi.
Anh Cẩu hít sâu một hơi, nhìn những người khác một cái, thấy họ đều bất động liền nhịn không được mà chửi.
“Bình thường không phải giỏi lắm à? Không phải đứa nào cũng nói bản thân là cao thủ sao, lên đi!” Lời vừa dứt, hắn cởi luôn áo mình ra, xông lên trước.
Nhưng vừa bước lên cầu thăng bằng, nhẹ lắc một cái thì trọng tâm bị nghiêng, lập tức té vào đống bùn.
“Mẹt Khó thế Sắc mặt anh Cẩu khó coi, xấu hổ quá.
Hắn cần răng thử lại lần nữa, lần này té càng nặng hơn, hắn đến một bước cũng không lên được, càng đừng nói đến chuyện đi như đi trên đất bằng phẳng giống như Giang Ninh.
Năm mươi người đều nhìn chằm chằm , đương nhiên họ hiểu rõ đợt huấn luyện của Giang Ninh khó cỡ nào.
Thời gian một tháng sao có thể làm được.
Nhưng nếu thông qua rồi, họ có thể tưởng tượng được tố chất của bản thân sẽ mạnh mẽ đến mức nào! “Âm!” ...
Anh Cẩu không từ bỏ, một lần rồi lại một lần, mặt đã đầy bùn nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội từ Giang Ninh, hắn nào chịu từ bỏ! Rất nhanh, có người bát đầu di chuyển, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…
Cũng không chịu thụt lùi, ai cũng hy vọng trở nên mạnh mẽ, ai cũng không muốn mất mặt trước mặt Giang Ninh.
Rất nhanh, sân huấn luyện truyền đến từng tiếng gầm tức giận, từng thân hình lăn lộn từ trong bùn, di chuyển ở các loại thiết bị huấn luyện.
Một lần thất bại, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba … càng chiến càng hưng phấn, càng chiến càng không cam tâm! Giang Ninh không quan tâm bọn họ.
Anh rất rõ, chỉ cần có thể vượt qua trong một tháng, vậy thì năng lực của họ chắc chắn được nâng cao đến kinh người. Chỉ là ai có thể kiên trì được đây? Vậy thì phải xem ý chí và bản lĩnh của mỗi người rồi.
Giang Ninh lái xe đến Lâm thị, mà lúc này người của Kim Nhiên đã đến rồi.
Hai người đàn ông vạm vỡ, nhìn một cái là biết họ là sinh đôi.
“Ngô Cường, Ngô Binh, nhiệm vụ của các người là kiếm tên thần kinh đó sau đó đánh phế hẳn!” Sắc mặt Kim Nhiên hung ác, ném ra tấm hình của Giang Ninh: “Đánh gãy tay chân của hắn, hiểu chưa!”
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Tham gia huấn luyện của tôi có thể khiến các người trở nên mạnh mẽ nhưng cũng có thể chết” Đây là câu nói thứ hai của Giang Ninh.
“Muốn đi thì bây giờ có thể đi luôn” Đây là câu thứ ba của Giang Ninh.
Trước khi nhìn thấy những thiết bị huấn luyện, có lẽ có người sẽ bỏ cuộc nửa chừng, nhưng lúc này không ai từ bỏ.
Ai cũng là người luyện võ, có thể nhìn ra những thiết bị huấn luyện này đáng sợ đến mức nào.
Muốn thông qua? Không huấn luyện mấy tháng thì không thể qua được!
“Rất tốt”
Thấy không ai rút lui, Giang Ninh gật đầu: “Tôi chỉ làm mẫu một lần”
Nói xong anh đột nhiên di chuyển, cơ thể nhanh đến dọa người! Giống như một con giao long điên cuồng chuyển động, trong chớp mắt liền nhảy đến cửa thứ nhất trên cầu thăng bằng.
Sắc mặt của năm mươi người lập tức thay đổi, cầu thăng bằng đó chuyển động! Còn không có chút quy luật nào! Nhưng Giang Ninh chạy trên đó như trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã thông qua cửa thứ nhất.
Tiếp theo là cửa thứ hai, bao cát cực lớn từ trên trời rơi xuống cũng không chút quy luật, dường như chỉ có một con đường có thể thông qua, mà Giang Ninh… vẫn nhanh chóng vượt qua! Sắc mặt năm mươi người càng nặng nề.
Mạnh quát Đây không chỉ là sức chiến đấu, còn có cảm giác thăng bằng, sự nhanh nhẹn, sức lực, tốc độ, tổng hợp của các phương diện.
“Binhl” Giang Ninh vung một quyền đấm bục bao cát, nhanh chóng tiến vào cửa thứ sáu.
Nhanh quát Mấy người anh Cẩu nhìn đến hoa mát, thậm chí còn khô cả cổ họng, Giang Ninh còn là người sao? Họ cảm thấy cửa đầu tiên sợ là phải mấy ngày mới có thể thông qua, Giang Ninh lại như đang tản bộ.
“Soạt” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Giang Ninh đã đến đích.
Thời gian, bốn mươi chín giây! Chưa đến một phút! Một đám người nín thở ngây mắt, đến hít thở cũng không dám, căng thẳng, kiềm chế, kỳ vọng còn mang †heo một tia hưng phấn.
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Yêu cầu của tôi đối với các người không cao, trong mười phút hoàn thành là được” Giang Ninh quay đầu nhìn bọn họ: “Tôi chỉ cho các người thời gian một tháng, chỉ giữ lại ba mươi người đầu thông qua, bát đầu đi” Nói xong, Giang Ninh liền bỏ đi.
Anh Cẩu hít sâu một hơi, nhìn những người khác một cái, thấy họ đều bất động liền nhịn không được mà chửi.
“Bình thường không phải giỏi lắm à? Không phải đứa nào cũng nói bản thân là cao thủ sao, lên đi!” Lời vừa dứt, hắn cởi luôn áo mình ra, xông lên trước.
Nhưng vừa bước lên cầu thăng bằng, nhẹ lắc một cái thì trọng tâm bị nghiêng, lập tức té vào đống bùn.
“Mẹt Khó thế Sắc mặt anh Cẩu khó coi, xấu hổ quá.
Hắn cần răng thử lại lần nữa, lần này té càng nặng hơn, hắn đến một bước cũng không lên được, càng đừng nói đến chuyện đi như đi trên đất bằng phẳng giống như Giang Ninh.
Năm mươi người đều nhìn chằm chằm , đương nhiên họ hiểu rõ đợt huấn luyện của Giang Ninh khó cỡ nào.
Thời gian một tháng sao có thể làm được.
Nhưng nếu thông qua rồi, họ có thể tưởng tượng được tố chất của bản thân sẽ mạnh mẽ đến mức nào! “Âm!” ...
Anh Cẩu không từ bỏ, một lần rồi lại một lần, mặt đã đầy bùn nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội từ Giang Ninh, hắn nào chịu từ bỏ! Rất nhanh, có người bát đầu di chuyển, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…
Cũng không chịu thụt lùi, ai cũng hy vọng trở nên mạnh mẽ, ai cũng không muốn mất mặt trước mặt Giang Ninh.
Rất nhanh, sân huấn luyện truyền đến từng tiếng gầm tức giận, từng thân hình lăn lộn từ trong bùn, di chuyển ở các loại thiết bị huấn luyện.
Một lần thất bại, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba … càng chiến càng hưng phấn, càng chiến càng không cam tâm! Giang Ninh không quan tâm bọn họ.
Anh rất rõ, chỉ cần có thể vượt qua trong một tháng, vậy thì năng lực của họ chắc chắn được nâng cao đến kinh người. Chỉ là ai có thể kiên trì được đây? Vậy thì phải xem ý chí và bản lĩnh của mỗi người rồi.
Giang Ninh lái xe đến Lâm thị, mà lúc này người của Kim Nhiên đã đến rồi.
Hai người đàn ông vạm vỡ, nhìn một cái là biết họ là sinh đôi.
“Ngô Cường, Ngô Binh, nhiệm vụ của các người là kiếm tên thần kinh đó sau đó đánh phế hẳn!” Sắc mặt Kim Nhiên hung ác, ném ra tấm hình của Giang Ninh: “Đánh gãy tay chân của hắn, hiểu chưa!”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Bình luận facebook