Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909
Chương 909:
“Không biết là thứ gì mà bọn chúng có thể bỏ ra một cái giá lớn như vậy” Giang Ninh nói: “Nhưng trước mắt có thể thấy tiếp tục đi theo con đường này nhất định có thể phát hiện ra được mọi thứ”
“Không sail” Quản gia Triệu phấn khích nói: “Hơn nữa nếu nắm trong tay những sản nghiệp này sẽ có lợi cho mạng lưới tình báo của chúng ta, cũng là một điểm bổ sung cho chúng ta. Đây là chuyện mà tôi muốn làm từ lâu rồi. Anh Ninh, lân này chúng ta thật sự thắng lớn”
“Nhưng vẫn còn một vấn đề” Quản gia Triệu nuốt nước bọt: “Nhưng những sản nghiệp này đều rất phân tán. Trước đây là do mười mấy gia tộc lớn phương Bắc cùng quản lý. Bây giờ tất cả trên danh nghĩa đều là do anh nắm giữ nhưng muốn thực sự quản lý được nó thì không phải là chuyện dễ dàng”.
“Trong đó ngành khai thác khoáng sản ở Tây Bắc, ngành du lịch ở Nam Đảo và lương thực ở Đông Bắc đều có người quản lý. Những gia tộc lớn ở vùng Đông Bắc đều đã bị phá hủy, bọn chúng nhất định không dễ dàng giao ra đâu” Giang Ninh nhướn mày: “Đồ của tôi mà bọn chúng dám không giao sao?”
Không đi nữa Nếu đã là đồ của mình, hơn nữa lại có tác dụng lớn như vậy với việc điều tra gia tộc ẩn danh thì không cần nói cũng biết phải chỉnh đốn lại những sản nghiệp này và giao cho Lâm Vũ Chân quản lý.
Trước mắt anh vẫn còn có vài nhân tài có thể dùng được, vậy thì anh lãng phí sức lực của mình làm gì?
Nghe vậy, quản gia Triệu hơi kích động.
Đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, ông nói một mạch: “Cảm ơn sự tín nhiệm của cậu Ninh”
“Đây vẫn là thứ mà tôi muốn làm suốt bao nhiêu năm nay.
Bây giờ có cơ hội tôi nhất định sẽ làm nó thành công” Làm sao ông có thể không kích động được cơ chứ. Nếu như ông tự làm, cần một nguồn tiền lớn như vậy thì nhất định là không thể thực hiện được. Nhưng bây giờ ông không làm gì mà mọi thứ cũng đã thành hiện thực. Chỉ cần Giang Ninh lấy được hết số sản nghiệp đó về thì ông sẽ thỏa sức phát triển.
Mối làm ăn này có khi phải lên tới cả nghìn tỉ mà Giang Ninh cứ như thế giao cho ông sao?
Chỉ trách nhiệm này cũng khiến quản gia Triệu phải kích động.
Diệp Sơn đứng ở bên cạnh ngây người ra nhìn. Nếu ông ta không nghe nhầm thì rõ ràng quản gia Triệu làm công cho Giang Ninh, hình như không có lương mà ông ta cũng không có ý kiến, lại còn vui như vậy nữa.
Đây đúng là giúp người ta làm việc lại còn phải cảm ơn người ta. Giang Ninh đúng là lợi hại, không biết đã cho quản gia Triệu chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi.
Ông ta càng lo lắng nếu như Diệp Khinh Vũ cũng như vậy, bị Giang Ninh lừa như thế, làm không công cho anh ta mà vẫn còn cam tâm tình nguyện.
“Chú Triệu, tôi biết lúc đầu tôi giữ chú lại là một quyết định sáng suốt” Giang Ninh đứng dậy, không lãng phí thời gian: “Nếu chú có thể làm được thì tôi sẽ giao cho chú. Nhưng tôi muốn hỏi, 51% cổ phần của tập đoàn Linh Long e rằng vẫn không đủ, phần 49% của tập đoàn Linh Long kia có khi tôi sẽ lấy về hết” Quản gia Triệu càng vui mừng hơn. Cơ thể kích động tới mức run lên.
“Được! Được! Được!”
Chỉ cần đó là lời Giang Ninh nói thì ông đều tin, tin 100%.
Kể từ khi từ chỗ của quản gia Triệu rời đi, suốt dọc đường Diệp Sơn không nói gì cả.
Ông ra không biết Giang Ninh dẫn theo ông ta tới đây làm gì. Những gì bọn họ làm ông ta không hề thấy hứng thú, không những thế ông còn không hiểu gì cả.
Dù sao ông ta cũng chỉ biết gia tộc ẩn danh mà Giang Ninh đang truy tìm hình như đang tìm một thứ gì đó.
“Không biết là thứ gì mà bọn chúng có thể bỏ ra một cái giá lớn như vậy” Giang Ninh nói: “Nhưng trước mắt có thể thấy tiếp tục đi theo con đường này nhất định có thể phát hiện ra được mọi thứ”
“Không sail” Quản gia Triệu phấn khích nói: “Hơn nữa nếu nắm trong tay những sản nghiệp này sẽ có lợi cho mạng lưới tình báo của chúng ta, cũng là một điểm bổ sung cho chúng ta. Đây là chuyện mà tôi muốn làm từ lâu rồi. Anh Ninh, lân này chúng ta thật sự thắng lớn”
“Nhưng vẫn còn một vấn đề” Quản gia Triệu nuốt nước bọt: “Nhưng những sản nghiệp này đều rất phân tán. Trước đây là do mười mấy gia tộc lớn phương Bắc cùng quản lý. Bây giờ tất cả trên danh nghĩa đều là do anh nắm giữ nhưng muốn thực sự quản lý được nó thì không phải là chuyện dễ dàng”.
“Trong đó ngành khai thác khoáng sản ở Tây Bắc, ngành du lịch ở Nam Đảo và lương thực ở Đông Bắc đều có người quản lý. Những gia tộc lớn ở vùng Đông Bắc đều đã bị phá hủy, bọn chúng nhất định không dễ dàng giao ra đâu” Giang Ninh nhướn mày: “Đồ của tôi mà bọn chúng dám không giao sao?”
Không đi nữa Nếu đã là đồ của mình, hơn nữa lại có tác dụng lớn như vậy với việc điều tra gia tộc ẩn danh thì không cần nói cũng biết phải chỉnh đốn lại những sản nghiệp này và giao cho Lâm Vũ Chân quản lý.
Trước mắt anh vẫn còn có vài nhân tài có thể dùng được, vậy thì anh lãng phí sức lực của mình làm gì?
Nghe vậy, quản gia Triệu hơi kích động.
Đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, ông nói một mạch: “Cảm ơn sự tín nhiệm của cậu Ninh”
“Đây vẫn là thứ mà tôi muốn làm suốt bao nhiêu năm nay.
Bây giờ có cơ hội tôi nhất định sẽ làm nó thành công” Làm sao ông có thể không kích động được cơ chứ. Nếu như ông tự làm, cần một nguồn tiền lớn như vậy thì nhất định là không thể thực hiện được. Nhưng bây giờ ông không làm gì mà mọi thứ cũng đã thành hiện thực. Chỉ cần Giang Ninh lấy được hết số sản nghiệp đó về thì ông sẽ thỏa sức phát triển.
Mối làm ăn này có khi phải lên tới cả nghìn tỉ mà Giang Ninh cứ như thế giao cho ông sao?
Chỉ trách nhiệm này cũng khiến quản gia Triệu phải kích động.
Diệp Sơn đứng ở bên cạnh ngây người ra nhìn. Nếu ông ta không nghe nhầm thì rõ ràng quản gia Triệu làm công cho Giang Ninh, hình như không có lương mà ông ta cũng không có ý kiến, lại còn vui như vậy nữa.
Đây đúng là giúp người ta làm việc lại còn phải cảm ơn người ta. Giang Ninh đúng là lợi hại, không biết đã cho quản gia Triệu chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi.
Ông ta càng lo lắng nếu như Diệp Khinh Vũ cũng như vậy, bị Giang Ninh lừa như thế, làm không công cho anh ta mà vẫn còn cam tâm tình nguyện.
“Chú Triệu, tôi biết lúc đầu tôi giữ chú lại là một quyết định sáng suốt” Giang Ninh đứng dậy, không lãng phí thời gian: “Nếu chú có thể làm được thì tôi sẽ giao cho chú. Nhưng tôi muốn hỏi, 51% cổ phần của tập đoàn Linh Long e rằng vẫn không đủ, phần 49% của tập đoàn Linh Long kia có khi tôi sẽ lấy về hết” Quản gia Triệu càng vui mừng hơn. Cơ thể kích động tới mức run lên.
“Được! Được! Được!”
Chỉ cần đó là lời Giang Ninh nói thì ông đều tin, tin 100%.
Kể từ khi từ chỗ của quản gia Triệu rời đi, suốt dọc đường Diệp Sơn không nói gì cả.
Ông ra không biết Giang Ninh dẫn theo ông ta tới đây làm gì. Những gì bọn họ làm ông ta không hề thấy hứng thú, không những thế ông còn không hiểu gì cả.
Dù sao ông ta cũng chỉ biết gia tộc ẩn danh mà Giang Ninh đang truy tìm hình như đang tìm một thứ gì đó.
Bình luận facebook