Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1007
Chương 1007:
Giang Ninh liếc nhìn Chu Chính Hổ khiến ông ta không dám do dự nữa mà chạy ngay ra bên ngoài.
Trên hành lang, mười mấy người còn năm trên mặt đất, không động đậy được, bọn họ nhìn thấy Giang Ninh đang đi tới, cho dù chân tay rã rời nhưng vẫn phải liều mạng nhích người sang, dựa sát vào bên tường.
Quỳ xuống!
Trong lòng Chu Chính Hổ sợ hãi!
Càng nhìn càng run sợi!
Lâm thị làm sao lại có người hung dữ như vậy!
Những người thuộc hạ này đều là người có năng lực, họ đã đi theo ông ta nhiều năm, giúp ông ta xử lý không biết bao nhiêu chuyện, thậm chí là tranh giành cả quặng mỏ.
Sức mạnh có thừa!
Bây giờ, họ nhìn thấy Giang Ninh lại như nhìn thấy quỷ, vội vàng chạy trốn cũng không kịp.
Ông ta đi đến ngoài cửa, nhìn thấy đám người Bạch Mao, tất cả đều quỳ rạp trên đất, run rẩy, kêu rên đau đớn, trong lòng lại lại rơi mạnh một phát.
Cộng lại cũng đến bốn mươi người, đều đã bị một mình Giang Ninh đánh hạ nằm lăn lóc sao?
Anh còn là con người sao?
“Quỳ xuống!” Chu Chính Hổ vừa mới đi đến trước mặt đám công nhân, Giang Ninh đá một phát mạnh vào chân ông ta, Chu Chính Hổ lập tức quỳ xuống: “Nhận lỗi đi!”
“Ạ.
Ông ta kêu lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, đầu gối đập vào tảng đá, phát ra một tiếng vang lớn khiến hai chân ông ta tê dại.
Người công nhân tên Hoa Sinh nhìn thấy thế cũng ngây người, biểu cảm trên mặt anh ta phức tạp.
Kỳ lạ là ban đầu còn lo lắng Giang Ninh sẽ là người chịu khổ, giờ phút này lại trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Giang Ninh lại bắt được Chu Chính Hổ sao?
Anh thật là lợi hại!
“Được, rất xin lỗi!” Chu Chính Hổ không còn cách nào đành phải cúi đầu, nghiến răng, khuôn mặt đỏ ông ta, nhỏ giọng nói một câu.
“Mọi người có nghe được không?”
Giang Ninh liếc nhìn qua đám người Hoa Sinh: “Ông ta nhận lỗi với mọi người, mọi người nghe được chưa?”
Đám công nhân chỉ biết im lặng.
Đột nhiên, không biết có ai đó hét lên: “Không nghe thấy!”
“Chát!” Giang Ninh lập tức tát vào mặt Chu Chính Hổ một cái: “Bọn họ không nghe thấy!” Chu Chính Hổ dường như phát khóc, quỳ trên mặt đất, ông †a vừa định liều mạng, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Giang Ninh, sự phẫn nộ trên mặt trong giây lát lại tan thành mây khói, giọng nói lại yếu đuối.
“Tôi… Tôi thực sự xin lỗi!” Ông ta hét lên.
Đám công nhân nghe thấy câu thực sự xin lỗi, hốc mắt bỗng chốc trở nên đỏ lên.
Giang Ninh liếc nhìn Chu Chính Hổ khiến ông ta không dám do dự nữa mà chạy ngay ra bên ngoài.
Trên hành lang, mười mấy người còn năm trên mặt đất, không động đậy được, bọn họ nhìn thấy Giang Ninh đang đi tới, cho dù chân tay rã rời nhưng vẫn phải liều mạng nhích người sang, dựa sát vào bên tường.
Quỳ xuống!
Trong lòng Chu Chính Hổ sợ hãi!
Càng nhìn càng run sợi!
Lâm thị làm sao lại có người hung dữ như vậy!
Những người thuộc hạ này đều là người có năng lực, họ đã đi theo ông ta nhiều năm, giúp ông ta xử lý không biết bao nhiêu chuyện, thậm chí là tranh giành cả quặng mỏ.
Sức mạnh có thừa!
Bây giờ, họ nhìn thấy Giang Ninh lại như nhìn thấy quỷ, vội vàng chạy trốn cũng không kịp.
Ông ta đi đến ngoài cửa, nhìn thấy đám người Bạch Mao, tất cả đều quỳ rạp trên đất, run rẩy, kêu rên đau đớn, trong lòng lại lại rơi mạnh một phát.
Cộng lại cũng đến bốn mươi người, đều đã bị một mình Giang Ninh đánh hạ nằm lăn lóc sao?
Anh còn là con người sao?
“Quỳ xuống!” Chu Chính Hổ vừa mới đi đến trước mặt đám công nhân, Giang Ninh đá một phát mạnh vào chân ông ta, Chu Chính Hổ lập tức quỳ xuống: “Nhận lỗi đi!”
“Ạ.
Ông ta kêu lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, đầu gối đập vào tảng đá, phát ra một tiếng vang lớn khiến hai chân ông ta tê dại.
Người công nhân tên Hoa Sinh nhìn thấy thế cũng ngây người, biểu cảm trên mặt anh ta phức tạp.
Kỳ lạ là ban đầu còn lo lắng Giang Ninh sẽ là người chịu khổ, giờ phút này lại trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Giang Ninh lại bắt được Chu Chính Hổ sao?
Anh thật là lợi hại!
“Được, rất xin lỗi!” Chu Chính Hổ không còn cách nào đành phải cúi đầu, nghiến răng, khuôn mặt đỏ ông ta, nhỏ giọng nói một câu.
“Mọi người có nghe được không?”
Giang Ninh liếc nhìn qua đám người Hoa Sinh: “Ông ta nhận lỗi với mọi người, mọi người nghe được chưa?”
Đám công nhân chỉ biết im lặng.
Đột nhiên, không biết có ai đó hét lên: “Không nghe thấy!”
“Chát!” Giang Ninh lập tức tát vào mặt Chu Chính Hổ một cái: “Bọn họ không nghe thấy!” Chu Chính Hổ dường như phát khóc, quỳ trên mặt đất, ông †a vừa định liều mạng, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Giang Ninh, sự phẫn nộ trên mặt trong giây lát lại tan thành mây khói, giọng nói lại yếu đuối.
“Tôi… Tôi thực sự xin lỗi!” Ông ta hét lên.
Đám công nhân nghe thấy câu thực sự xin lỗi, hốc mắt bỗng chốc trở nên đỏ lên.
Bình luận facebook