Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1012-1013
Chương 1012:
Thành phố Tây Sơn này có tổng cộng ba mười khu vực khai thác mỏ, đến khu vực khai thác xa nhất Hoa Sinh cũng từng tới làm việc hai tháng rồi.
“Hoa Sinh, tôi cho anh biết, người có thể thay đổi cuộc đời của mọi người, chỉ có chính bản thân hai người mà thôi.” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Người lao động có danh dự của người lao động, chưa nói đến quyền lợi lao động, không một ai có quyền cướp đi quyền lợi của mọi người, giãm đạp lên danh dự của mọi người, anh hiểu không?”
Hoa Sinh nghiêm túc gật đầu, chỉ cần hai câu của Giang Ninh đã khiến cho mắt anh ta ửng hồng.
Những lời này anh ta chưa từng nghe ai nói tới, anh là người đầu tiên nói ra.
Trong mắt những người vừa có tiền vừa có quyền kia, những người công nhân thuộc tầng lớp thấp nhất như bọn họ đều là những công nhân nghèo hèn, chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền của bọn họ mà thôi.
Còn nói gì tới danh dự?
“Anh tìm tất tả những người có tiến nói ở các khu vực khai thác, dẫn họ tới đây” Giang Ninh dặn dò: “Sau đó…” Hoa Sinh vừa nghe xong thì đột nhiên hơi gấp gáp.
“Anh Giang, nhưng đây là tài sản của hai người mà!” Giang Ninh làm thế này, là vì bọn họ, nhưng đối với Lâm thị mà nói sẽ gây ra tổn thất không hề nhỏ.
Hoa Sinh đương nhiên biết Giang Ninh là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng vì vậy mà khiến cho Lâm thị phải chịu tổn thất, trong lòng anh ta thực sự cảm thấy không thể không quan tâm.
“Tài sản có ý nghĩa tôi mới cần, chỉ là vài đồng tiền bẩn thôi, không có ý nghĩa gì hết!” Giang Ninh không để tâm nói.
Tiền?
Anh thực sự không có hứng thú.
Nếu không thể giúp được nhiều người, không thể thực hiện ước mơ của Lâm Vũ Chân thì dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không cần.
“Tôi Giang nói Giang Ninh đưa tay võ võ bả vai Hoa Sinh, anh cười nói: “Tình hình của thành phố này trong tương lai có lẽ anh sẽ rất ¡ hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh thích!” Nói xong, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân rời đi, để lại một mình Hoa Sinh ngây ngốc, mãi lâu sau mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh của bản thân.
Giang Ninh nói tương lai của thành phố này, sẽ do chính tay bọn họ tạo ra sao?
Thình thịch!
Thình thịch!
Trái tim anh ta đập thật nhanh!
Cả dòng máu nóng đang sôi sục khắp toàn thân anh, khiến cho anh ta cảm thấy căng tràn sức sống, tinh thần trong chớp mắt đã phấn chấn hản lên!
Chuyện này không còn chỉ là vì một mình bản thân anh ta, đây còn là vì những người giống như anh ta, những người lao động thuộc tầng lớp xã hội, thậm chí còn vì những đứa con của họ, vì cuộc sống của chúng sau này được tốt hơn.
Liều thôi!
Cho dù lần này phải mất mạng, anh ta cũng không hề cảm thấy tiếc nuối!
Hoa Sinh bỗng chốc nổi lên một loại dũng cảm trước nay chưa từng có.
Anh ta nắm chặt tay, lại dần dần buông lỏng ra, ánh mắt càng thêm kiên định, hâu như không còn sự do dự nho bé kia nữa mà lập tức đi thực hiện nhiệm vụ Giang Ninh giao phó.
Cũng cùng lúc đó.
Chương 1013:
Bệnh viện số một thành phố Tây Sơn.
Chu Chính Hổ nằm trên giường bệnh biển số B06-025, sắc mặt có chút trắng bệch.
Cơ thể ông ta bị đánh gãy mất mấy cái xương liền, đặc biệt là xương đầu gối bị gãy làm hai, nếu muốn trong thời gian ngắn có thể đứng lên được thì không bao giờ có khả năng cả.
Lúc này ông ta nằm trên giường, đứng trước mặt ông ta hiện là cộng sự của ông ta, Lưu Siêu.
“Người của Lâm thị sao?” Lưu Siêu nhìn có vẻ hung dữ, cả khuôn mặt đều có nét dữ tợn, nhìn qua trông có vẻ không phải người tốt: “Bọn chúng tới đây đúng là không sợ chết còn dám tới Đại Tây Bắc, thực sự nghĩ bọn họ thu mua lại rồi thì số tài sản này thành của bọn chúng sao?” “Tên đó…’’
Chu Chính Hổ thở dốc, cực kì giận dữ: “Ông đem theo nhiều người vào, đem theo mấy tên cao thủ, đem theo hết đi!” “Đánh chết nó! Nhất định phải đánh chết nó!” Ông ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu, thậm chí bị Giang Ninh đánh cho tàn phế còn phải quỳ xuống xin lỗi mấy tên công nhân nghèo hèn kia. Nợ này không trả, Chu Chính Hổ có chết cũng nuốt không trôi.
“Ha ha, yên tâm đi, Tây Sơn là địa bàn của chúng ta, Lâm thị muốn cướp đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh còn phải hỏi các vị kia đồng ý hay không đã” Lưu Siêu híp mắt lại nhìn Chu Chính Hổ: “Tôi nói cho ông biết, bên Bắc Phương hình như xảy ra chuyện rồi. Mấy gia tộc đứng đầu bên đó bị bắt phải từ bỏ tài sản bên Tây Sơn, mà Lâm thị đó muốn thừa nước đục thả câu, bọn chúng đúng là ảo tưởng mài!” Chu Chính Hổ cắn răng, nhìn chằm chằm Lưu Siêu, nhìn thấy trong mắt ông ta cái gì đó, thấp thỏm hỏi.
“Mấy vị kia biết hết rồi sao?” Lưu Siêu gật đầu: “Cậu ba Trấn nói rồi, Tây Sơn là của chúng ta không ai được phép lấy đi!” “Ai muốn cướp đi thì biến người đó thành quặng mỏ cho Tây Sơn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Chính Hổ lập tức thay đổi, đương nhiên là vì sự uy nghiêm ngập tràn ý giết người của Lưu Siêu.
Biến thành quặng của Tây Sơn?
Tốt nhất là biến anh thành khu vực khai thác mỏ số 8 luôn đi, ông ta phải đào Giang Ninh ra, tàn nhẫn đánh từng roi vào thi thể của anhI “Cậu ba Trấn nói như vậy thật sao?” Chu Chính Hổ hỏi.
Lưu Siêu nói: “Không sai, không chỉ là một mình cậu ba Trấn mà cả ba người nắm công ty khoáng nghiệp cũng lên tiếng, bọn họ đang tập trung cao thủ để chuẩn bị làm một hành động lớn, đó chính là giết gà dọa khi!” Lần này, bọn họ muốn mượn cơ hội làm Lâm Thị biến mất khỏi nơi này để bọn họ củng cố địa vị ở Tây Sơn.
Để cho những người mơ ước với khoáng nghiệp ở Tây Sơn kia sáng mắt ra, an phận không còn dám mơ tưởng đến nơi này nữa!
Nếu những gia tộc lớn ở Bắc Phương không cần thì chút tài sản này sẽ thuộc về bọn họ!
“Được được được, quá tốt! Quá tốt rồi!” Chu Chính Hổ cười lớn, ông ta đã không thể chờ đợi thêm nữa: “Lưu Siêu, những người khác thì tôi không quan tâm, nhưng mạng của Giang Ninh, tôi phải lấy!” “Này này, chưa chắc là đến lượt ông đây” Lưu Siêu cười như không cười, ông ta không nói nhiều nữa mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Khu vực khai thác mỏ số 8 cũng không giữ được, Chu Chính Hổ chắc chắn sẽ bị vứt bỏ đi, không nói đến hai vị kia, cậu ba Trấn cũng đã không tha cho ông ta rồi.
Ông ta tới cũng không phải là đến thăm Chu Chính Hố mà là tới gặp mặt lần cuối.
Cậu ba Trấn của bọn họ sẽ không cần một tên vô dụng.
“Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ nắm giữ khu vực khai thác mỏ số 8” Mặt Lưu Siêu ngập tràn sự đắc ý, ông ta cười lớn rồi rời đi.
Cùng lúc đó.
Trong nhà hàng, Lâm Vũ Chân đang viết kế hoạch phát triển, đặc biệt là nhằm vào tài nguyên và hoàn cảnh của thành phố Tây Sơn mà làm ra một quy hoạch và xử lý khoa học.
Ở bên ngoài, Giang Ninh đang ngồi trên ghế salon thì Hoàng Ngọc Minh đến.
Anh ta còn mang theo Lão Triệu bên kia để thu xếp lại thông tin.
Thành phố Tây Sơn này có tổng cộng ba mười khu vực khai thác mỏ, đến khu vực khai thác xa nhất Hoa Sinh cũng từng tới làm việc hai tháng rồi.
“Hoa Sinh, tôi cho anh biết, người có thể thay đổi cuộc đời của mọi người, chỉ có chính bản thân hai người mà thôi.” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Người lao động có danh dự của người lao động, chưa nói đến quyền lợi lao động, không một ai có quyền cướp đi quyền lợi của mọi người, giãm đạp lên danh dự của mọi người, anh hiểu không?”
Hoa Sinh nghiêm túc gật đầu, chỉ cần hai câu của Giang Ninh đã khiến cho mắt anh ta ửng hồng.
Những lời này anh ta chưa từng nghe ai nói tới, anh là người đầu tiên nói ra.
Trong mắt những người vừa có tiền vừa có quyền kia, những người công nhân thuộc tầng lớp thấp nhất như bọn họ đều là những công nhân nghèo hèn, chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền của bọn họ mà thôi.
Còn nói gì tới danh dự?
“Anh tìm tất tả những người có tiến nói ở các khu vực khai thác, dẫn họ tới đây” Giang Ninh dặn dò: “Sau đó…” Hoa Sinh vừa nghe xong thì đột nhiên hơi gấp gáp.
“Anh Giang, nhưng đây là tài sản của hai người mà!” Giang Ninh làm thế này, là vì bọn họ, nhưng đối với Lâm thị mà nói sẽ gây ra tổn thất không hề nhỏ.
Hoa Sinh đương nhiên biết Giang Ninh là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng vì vậy mà khiến cho Lâm thị phải chịu tổn thất, trong lòng anh ta thực sự cảm thấy không thể không quan tâm.
“Tài sản có ý nghĩa tôi mới cần, chỉ là vài đồng tiền bẩn thôi, không có ý nghĩa gì hết!” Giang Ninh không để tâm nói.
Tiền?
Anh thực sự không có hứng thú.
Nếu không thể giúp được nhiều người, không thể thực hiện ước mơ của Lâm Vũ Chân thì dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không cần.
“Tôi Giang nói Giang Ninh đưa tay võ võ bả vai Hoa Sinh, anh cười nói: “Tình hình của thành phố này trong tương lai có lẽ anh sẽ rất ¡ hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh thích!” Nói xong, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân rời đi, để lại một mình Hoa Sinh ngây ngốc, mãi lâu sau mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh của bản thân.
Giang Ninh nói tương lai của thành phố này, sẽ do chính tay bọn họ tạo ra sao?
Thình thịch!
Thình thịch!
Trái tim anh ta đập thật nhanh!
Cả dòng máu nóng đang sôi sục khắp toàn thân anh, khiến cho anh ta cảm thấy căng tràn sức sống, tinh thần trong chớp mắt đã phấn chấn hản lên!
Chuyện này không còn chỉ là vì một mình bản thân anh ta, đây còn là vì những người giống như anh ta, những người lao động thuộc tầng lớp xã hội, thậm chí còn vì những đứa con của họ, vì cuộc sống của chúng sau này được tốt hơn.
Liều thôi!
Cho dù lần này phải mất mạng, anh ta cũng không hề cảm thấy tiếc nuối!
Hoa Sinh bỗng chốc nổi lên một loại dũng cảm trước nay chưa từng có.
Anh ta nắm chặt tay, lại dần dần buông lỏng ra, ánh mắt càng thêm kiên định, hâu như không còn sự do dự nho bé kia nữa mà lập tức đi thực hiện nhiệm vụ Giang Ninh giao phó.
Cũng cùng lúc đó.
Chương 1013:
Bệnh viện số một thành phố Tây Sơn.
Chu Chính Hổ nằm trên giường bệnh biển số B06-025, sắc mặt có chút trắng bệch.
Cơ thể ông ta bị đánh gãy mất mấy cái xương liền, đặc biệt là xương đầu gối bị gãy làm hai, nếu muốn trong thời gian ngắn có thể đứng lên được thì không bao giờ có khả năng cả.
Lúc này ông ta nằm trên giường, đứng trước mặt ông ta hiện là cộng sự của ông ta, Lưu Siêu.
“Người của Lâm thị sao?” Lưu Siêu nhìn có vẻ hung dữ, cả khuôn mặt đều có nét dữ tợn, nhìn qua trông có vẻ không phải người tốt: “Bọn chúng tới đây đúng là không sợ chết còn dám tới Đại Tây Bắc, thực sự nghĩ bọn họ thu mua lại rồi thì số tài sản này thành của bọn chúng sao?” “Tên đó…’’
Chu Chính Hổ thở dốc, cực kì giận dữ: “Ông đem theo nhiều người vào, đem theo mấy tên cao thủ, đem theo hết đi!” “Đánh chết nó! Nhất định phải đánh chết nó!” Ông ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu, thậm chí bị Giang Ninh đánh cho tàn phế còn phải quỳ xuống xin lỗi mấy tên công nhân nghèo hèn kia. Nợ này không trả, Chu Chính Hổ có chết cũng nuốt không trôi.
“Ha ha, yên tâm đi, Tây Sơn là địa bàn của chúng ta, Lâm thị muốn cướp đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh còn phải hỏi các vị kia đồng ý hay không đã” Lưu Siêu híp mắt lại nhìn Chu Chính Hổ: “Tôi nói cho ông biết, bên Bắc Phương hình như xảy ra chuyện rồi. Mấy gia tộc đứng đầu bên đó bị bắt phải từ bỏ tài sản bên Tây Sơn, mà Lâm thị đó muốn thừa nước đục thả câu, bọn chúng đúng là ảo tưởng mài!” Chu Chính Hổ cắn răng, nhìn chằm chằm Lưu Siêu, nhìn thấy trong mắt ông ta cái gì đó, thấp thỏm hỏi.
“Mấy vị kia biết hết rồi sao?” Lưu Siêu gật đầu: “Cậu ba Trấn nói rồi, Tây Sơn là của chúng ta không ai được phép lấy đi!” “Ai muốn cướp đi thì biến người đó thành quặng mỏ cho Tây Sơn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Chính Hổ lập tức thay đổi, đương nhiên là vì sự uy nghiêm ngập tràn ý giết người của Lưu Siêu.
Biến thành quặng của Tây Sơn?
Tốt nhất là biến anh thành khu vực khai thác mỏ số 8 luôn đi, ông ta phải đào Giang Ninh ra, tàn nhẫn đánh từng roi vào thi thể của anhI “Cậu ba Trấn nói như vậy thật sao?” Chu Chính Hổ hỏi.
Lưu Siêu nói: “Không sai, không chỉ là một mình cậu ba Trấn mà cả ba người nắm công ty khoáng nghiệp cũng lên tiếng, bọn họ đang tập trung cao thủ để chuẩn bị làm một hành động lớn, đó chính là giết gà dọa khi!” Lần này, bọn họ muốn mượn cơ hội làm Lâm Thị biến mất khỏi nơi này để bọn họ củng cố địa vị ở Tây Sơn.
Để cho những người mơ ước với khoáng nghiệp ở Tây Sơn kia sáng mắt ra, an phận không còn dám mơ tưởng đến nơi này nữa!
Nếu những gia tộc lớn ở Bắc Phương không cần thì chút tài sản này sẽ thuộc về bọn họ!
“Được được được, quá tốt! Quá tốt rồi!” Chu Chính Hổ cười lớn, ông ta đã không thể chờ đợi thêm nữa: “Lưu Siêu, những người khác thì tôi không quan tâm, nhưng mạng của Giang Ninh, tôi phải lấy!” “Này này, chưa chắc là đến lượt ông đây” Lưu Siêu cười như không cười, ông ta không nói nhiều nữa mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Khu vực khai thác mỏ số 8 cũng không giữ được, Chu Chính Hổ chắc chắn sẽ bị vứt bỏ đi, không nói đến hai vị kia, cậu ba Trấn cũng đã không tha cho ông ta rồi.
Ông ta tới cũng không phải là đến thăm Chu Chính Hố mà là tới gặp mặt lần cuối.
Cậu ba Trấn của bọn họ sẽ không cần một tên vô dụng.
“Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ nắm giữ khu vực khai thác mỏ số 8” Mặt Lưu Siêu ngập tràn sự đắc ý, ông ta cười lớn rồi rời đi.
Cùng lúc đó.
Trong nhà hàng, Lâm Vũ Chân đang viết kế hoạch phát triển, đặc biệt là nhằm vào tài nguyên và hoàn cảnh của thành phố Tây Sơn mà làm ra một quy hoạch và xử lý khoa học.
Ở bên ngoài, Giang Ninh đang ngồi trên ghế salon thì Hoàng Ngọc Minh đến.
Anh ta còn mang theo Lão Triệu bên kia để thu xếp lại thông tin.
Bình luận facebook