• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (3 Viewers)

  • Chương 201-210

Chương 201: Hộp đá

Vừa đến nhà họ Diệp, Trần Thanh đi theo Diệp Sùng Minh đến trước một mảnh sân cực kỳ đổ nát.

“Cậu Diệp, đây chính là nơi bế quan của ông cụ, chúng tôi đều không thể vào được, bởi vì trong sân khá nguy hiểm, nghe nói bố trí rất nhiều cạm bẫy”, Diệp Sùng Minh thẳng thắn nói.

Lúc này, xung quanh vẫn còn mấy người nhà họ Diệp, sau khi nghe thấy lời gia chủ của mình nói, ai cũng trợn tròn mắt, rõ ràng bọn họ không ngờ gia chủ nhà mình còn nhắc nhở Trần Thanh.

“Nể tình ông trung thực nên tôi nhất định sẽ giữ lời!”, Trần Thanh nghe được lời nói của Diệp Sùng Minh thì thản nhiên gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt của nhiều người nhà họ Diệp, Trần Thanh bước thẳng vào trong sân.

“Đúng là đã cài cắm không ít cạm bẫy, không ngờ ông cụ Diệp này lại có bản lĩnh này”, sau khi Trần Thanh liếc mắt nhìn qua, nhìn rõ bố cục bên trong, lập tức hiểu rõ.

Trần Thanh vươn tay ra, bấm vào một cái cây trong đó, bẫy trên cây lập tức mất hiệu lực, Trần Thanh bước qua cực kỳ thong dong.

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, ai cũng ngạc nhiên.

Còn hiện giờ Diệp Sùng Minh lại thở dài một cái.

Quả nhiên, những thứ trong sân này không thể giữ chân Trần Thanh.

Sau đó, Trần Thanh lại vô hiệu hóa vài cái bẫy nữa, xem ra ông cụ Diệp bảo vệ mảnh sân này rất nghiêm ngặt.

Trần Thanh chỉ mong những thứ bên trong sẽ không khiến mình thất vọng.

Sau khi anh mở đôi mắt xuyên thấu, cuối cùng phát hiện một hộp ngọc ở bên dưới chiếc bàn đá đặt tại vị trí khiến người ta ít chú ý nhất.

Nhưng điều khiến Trần Thanh cảm thấy kỳ lạ chính là, anh không thể nhìn qua hộp đá này, việc này khiến Trần Thanh đột nhiên có chút hứng thú

Phải biết rằng, lúc đầu khi đến hồ Lộc Minh, anh không hề nhìn thấy tảng đá bảy màu đó, sau khi xuống đáy hồ, anh mới phát hiện là thứ đồ tốt.

Ngay lập tức, Trần Thanh dùng chưởng bổ bàn đá ra, lộ ra một khoảng trống.

Người nhà họ Diệp ai cũng sửng sốt, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Trần Thanh sẽ đi vào phòng tìm đồ, kết quả Trần Thanh lại xẻ đôi bàn đá mà ông cụ Diệp thường dùng để uống trà.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trần Thanh lấy ra một hộp đá khoảng 30cm từ khoảng trống dưới bàn đá.

Trần Thanh mở hộp đá ra, phát hiện bên trong nó còn có một cái hộp, chiếc hộp này giống ngọc mà lại không phải ngọc, anh thử lại thì phát hiện thật sự không thể nhìn xuyên thấu ní.

Đồng thời Trần Thanh còn phát hiện, hộp ngọc này không thể mở ra được.

Anh biết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể mở ra được, cứ mang về trước đã rồi nói sau.

Tiếp theo, Trần Thanh xử lý nhà họ Diệp một phen, hễ là người có tu vi, đều sẽ bị phế bỏ, còn Diệp Thiên Phàm thì bị giết chết, loại người này tàn nhẫn như vậy, chết cũng không đáng tiếc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Thanh mới dừng tay lại.

Đến bây giờ, nhà họ Diệp đã hoàn toàn sa sút, không còn đáng sợ nữa.

Trần Thanh xử lý xong chuyện nhà họ Diệp liền rời đi ngay lập tức, còn những người nhà họ Diệp còn sống, thì vô cùng hoảng sợ, bởi vì Trần Thanh giống như Thần chết, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng mọi người.

...

Trần Thanh trở lại biệt thự, Giang Tử Phong vẫn còn ở đó.

“Đại ca, anh về rồi ạ!”

Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Thanh, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ chạy đến, giống như làm sai chuyện gì đó.

“Trần Thanh, anh lại đây cho tôi!”

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nam Cung Yến cũng vang lên, Trần Thanh chỉ thấy hai mắt cô chợt đỏ lên, lập tức đi về phía anh, sau đó nắm lấy tay, kéo anh lên tầng hai.

-

Trần Thanh sững sờ, không biết Nam Cung Yến bị làm sao nhưng anh cũng không phản kháng, để Nam Cung Yến kéo anh lên tầng hai.

“Trần Thanh, đồ khốn nhà anh, sao anh không chết ở bên ngoài đi”, vừa vào đến phòng, Nam Cung Yến lập tức đóng cửa lại, ngay sau đó đánh Trần Thanh một cái thật mạnh.

Vốn dĩ Trần Thanh vẫn còn mù mờ, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Nam Cung Yến, anh mới hiểu ra, e là thằng nhóc Giang Tử Phong này nói cái gì rồi.

“Vợ à, anh đã khiến em lo lắng rồi, sau này anh làm chuyện gì, cũng sẽ nói với em”, Nam Cung Yến đánh Trần Thanh tầm năm sáu phút, đánh mệt rồi, Trần Thanh mới ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Trần Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng, Nam Cung Yến lại quan tâm anh như vậy, cảm xúc bộc phát lần này, thật sự khiến Trần Thanh hơi bất ngờ, nhưng trái tim lại cực kỳ ấm áp.

Tâm trạng của Nam Cung Yến dần dần ổn định lại, cô mới nhận ra mình đang được ôm trong vòng tay của Trần Thanh, khuôn mặt xinh đỏ bừng, lập tức đẩy Trần Thanh ra.

“Không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, nếu không tôi...”, Nam Cung Yến tức giận thở hổn hển nói, dường như cô thấy lời đe dọa của mình hơi yếu ớt, sau đó cô đạp mạnh vào chân của Trần Thanh.

“Để anh lợi dụng sờ mó tôi, hừ”, nói xong, Nam Cung Yến mới ngẩng đầu, đi xuống.

“Xì...”

Đợi sau khi Nam Cung Yến xuống dưới, Trần Thanh mới ôm chân, đứng dậy, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau khi xuống tầng, Trần Thanh thấy hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã rời đi, chỉ còn lại Giang Tử Phong với vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện gì đó.

Sau khi Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, bước đến trước mặt cậu ấy, không nói lời nào, cứ nhìn cậu ấy như vậy.

Ngay từ đầu Giang Tử Phong đã làm sai chuyện, bây giờ lại bị Trần Thanh nhìn như vậy, cậu ấy lập tức xấu hổ.

“Đại ca, em thật sự không cố ý, vốn dĩ em muốn nói với chị dâu hình ảnh huy hoàng của anh, cuối cùng còn chưa nói xong, em mới phát hiện ra sắc mặt của chị dâu hơi khó nhìn, em sai rồi”, Giang Tử Phong lộ vẻ mặt hối hận và tự trách rồi nói.

“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, lần sau đừng nói lung tung với chị dâu, chị dâu của cậu nhát gan, rất dễ lo lắng cho tôi”, Trần Thanh thấy dáng vẻ của Giang Tử Phong, lập tức bước tới, vuốt sau đầu cậu ấy.

“Phù... may quá, Đại ca không trách em là tốt rồi”, Giang Tử Phong nhìn bộ dạng của anh, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, nói cho tôi biết tình hình sau khi tôi đi nghe xem nào”, Trần Thanh tìm Giang Tử Phong chính là vì muốn hỏi chuyện này.

“Đại ca, em đang định nói với anh đây, không phải chúng ta đã tự cược 220 triệu tệ cho chính mình sao, khi em đi đổi tiền, tên nhà cái đó lại không cho em rút tiền”, Giang Tử Phong nói đến đây, vẻ mặt oán giận, rõ ràng đã bị đám người vô sỉ đó đánh bại.

“Tỷ lệ cược cuối cùng là bao nhiêu?”, Trần Thanh không lo lắng hay tức giận hỏi.

Anh thực sự không tin, ở thành phố Nam Hải này lại có người nợ tiền cược của mình.

“Bởi vì chúng ta đặt cược quá nhiều, tỷ lệ đặt cược cuối cùng từ 1:100 thành 1:50, cũng có nghĩa là, thằng khốn đó nợ chúng ta 122 tỷ, dám mở cược, không dám bồi thường tiền, đúng là chó má mà”.

Giang Tử Phong tức giận nói.

Chương 202: Người khiêm tốn

“Đừng nóng vội, không có ai có thể nợ tiền mà không trả chúng ta”. Trần Thanh nhẹ giọng nói.

“Đại ca, người mở cược này, em đã nghe ngóng qua rồi, tên là Hứa Thiệu Phong, hắn không phải là người đơn giản đâu, việc này có lẽ nên cẩn thận một chút?”, Giang Tử Phong ngập ngừng hỏi.

“Ồ? Nói cho tôi nghe xem tên Hứa Thiệu Phong này là người như thế nào?”, nghe thấy những lời của Giang Tử Phong, Trần Thanh ngạc nhiên.

“Người tên Hứa Thiệu Phong này là một người cực kỳ khiêm tốn ở Nam Hải, nhưng tất cả các sòng bạc ngầm ở Nam Hải đều có sự hiện diện của hắn, trong tay hắn có một nhóm côn đồ, nếu không phải chí hướng của hắn không nằm ở thế giới ngầm, sợ rằng dựa vào thực lực của hắn, Hứa Thiệu Phong đã là ông vua ngầm của Nam Hải rồi”.

Sau đó Giang Tử Phong nói cho Trần Thanh biết thông tin về Hứa Thiệu Phong.

“Đi, bây giờ đi mở mang kiến thức một chút”, Trần Thanh khá hứng thú với tên Hứa Thiệu Phong này.

Trần Thanh đặt hộp đá lấy được từ nhà họ Diệp vào phòng ngủ của mình, sau đó, Giang Tử Phong lái xe chở Trần Thanh đến sòng bạc mà Hứa Thiệu Phong đang ở, tọa lạc trên con phố phồn hoa nhất của thành phố..

Đây là một khu vui chơi, nhưng nhìn có vẻ cực kỳ cũ nát.

“Đây chính là sự khôn khéo của Hứa Thiệu Phong, hắn đặt sòng bạc ở khu phồn hoa nhất, hơn nữa bên ngoài vẫn là một phòng trò chơi cũ nát, người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện này”, Giang Tử Phong đưa Trần Thanh vào trong, giới thiệu cho anh biết.

“Sao cậu hiểu rõ thế?”, Trần Thanh đột nhiên hơi nghi ngờ.

“Trước đây không phải em từng rất thích đánh bạc sao, sòng bạc nào ở Nam Hải em cũng đi hết rồi”, nói đến đây, Giang Tử Phong hơi xấu hổ.

Dù sao thì với tài đánh bạc của mình, lần nào cậu ta cũng thua sạch.

Nhìn thấy vẻ xấu hổ của Giang Tử Phong, Trần Thanh đột nhiên bật cười.

“Có muốn ra oai một lần không?”, Trần Thanh bất ngờ nảy ra một ý tưởng, liền hỏi.

“Đại ca chẳng lẽ chúng ta đánh vào trong? Giết hắn ta không còn mảnh giáp!”, Giang Tử Phong nghe những lời của Trần Thanh, lập tức trở nên phấn khích.

“Đầu óc cậu suy nghĩ cái gì thế hả? Chúng ta là người văn minh, sao có thể chém chém giết giết được, đi!”, thế nhưng Trần Thanh lại vỗ đầu Giang Tử Phong, đi vào bên trong.

“Không thể chém chém giết giết? Nếu người khác nói câu này, có lẽ em sẽ tin, nhưng anh thì...”, nghe Trần Thanh nói, Giang Tử Phong bĩu môi, nhỏ giọng nói.

Sau khi vào khu vui chơi, Trần Thanh nhìn một lượt nhưng lại không phát hiện ra chỗ khác biệt, chỉ có vài máy chơi điện tử.

“Yo, đây không phải là Phong gia sao, sao thế? Bố mẹ phát tiền tiêu vặt à?”, sau khi Giang Tử Phong bước vào, người quản lý khu vui chơi lập tức cười nói với cậu ấy.

“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, đưa tôi vào trong”, Giang Tử Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng nghĩ đến tài đánh bạc của Trần Thanh, trong lòng cậu ấy lại cực kỳ tự tin.

“Được thôi, Phong gia, chúc cậu đại sát bốn phương", nghe được câu nói của Giang Tử Phong, người kia lại không hề quan tâm, ngược lại còn nịnh hót một cách giả tạo.

“Đi thôi, Đại ca!”, Giang Tử Phong dẫn Trần Thanh, đi theo người đàn ông kia ra phía sau khu vui chơi.

Bước đến sân sau, người đàn ông dẫn Trần Thanh và Giang Tử Phong đến cửa một căn phòng nhỏ cực kỳ cũ nát.

Người này gõ cửa vài tiếng theo một quy luật, bên trong mới mở cửa ra.

“Là Phong gia hả, mời vào!”, sau khi người bên trong nhìn thấy Giang Tử Phong, đột nhiên bật cười, vội vàng nhường đường.

Với tư cách là “tống tài đồng tử”, đương nhiên họ biết cậu ấy, nhìn thấy Giang Tử Phong đến, cũng không cần nói, vội vàng kính cẩn mời cậu ấy vào.

(Chơi chữ từ “Thiện Tài Đồng Tử”, một tiểu đồng của Quan Thế Âm Bồ tát, ở đây ý nói Giang Tử Phong chơi toàn thua, không khác gì tới tặng tiền cho sòng bạc.)

Sắc mặt của Trần Thanh hơi kỳ lạ, liếc Giang Tử Phong một cái, nhìn đến mức Giang Tử Phong ngứa cả răng rồi, hai tên khốn này, làm như mình thân quen với chúng nó vậy.

“Đại ca, chúng ta có kế hoạch gì không?”, trong lòng Giang Tử Phong hơi ngứa ngáy hỏi.

“Không có kế hoạch nào cả, rất đơn giản, nếu tên Hứa Thiệu Phong này không trả tiền cho chúng ta thì chúng ta thắng lại tất cả các sòng bạc của hắn, thắng đến khi hắn đưa tiền cho chúng ta mới thôi”, khóe miệng Trần Thanh lộ ra nụ cười xấu xa.

“Cái gì?”, nghe những lời của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức trợn tròn mắt.

Trong suy nghĩ của cậu ấy, đại ca chắc chắn sẽ dùng sức chiến đấu đáng sợ của mình, thu phục đối phương, cứ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ đưa tiền.

Nhưng Giang Tử Phong không hề ngờ rằng, Trần Thanh lại muốn thắng sạch sòng bạc của Hứa Thiệu Phong.

Mặc dù, Giang Tử Phong biết tài đánh bạc của Trần Thanh không tệ, nhưng cậu ấy không nghĩ Trần Thanh sánh bằng những cao thủ trong sòng bạc này.

Giang Tử Phong mang tâm tình thấp thỏm, đi theo sau Trần Thanh.

Họ đi qua một hành lang rất dài, đến một cánh cửa bí mật, người dẫn đường và người bên trong dùng ám hiệu, sau đó cánh cửa mới được mở ra.

“Thảo nào lại xây sòng bạc dưới lòng đất, đúng là có bản lĩnh”, mặc dù hành lang này rất bằng phẳng, nhưng Trần Thanh có thể cảm nhận được, hành lang này dẫn xuống mặt đất.

Khi cánh cửa bí mật mở ra, bên trong vang lên nhiều tiếng la hét, còn có tiếng xúc xắc va chạm, và âm thanh của các loại thiết bị đánh bạc khác nhau.

Đây là một đại sảnh rất lớn, diện tích khoảng năm sáu trăm mét vuông, được trang trí rất sang trọng, mười mấy bàn đánh bạc, và vài thứ đồ giống như máy đánh bạc.

Vài người đẹp ăn mặc cực kỳ gợi cảm đi đi lại lại giữa các bàn đánh bạc.

“Ngơ ra đấy làm gì? Đi đổi đồng token đánh bạc đi”, sau khi vào, Trần Thanh thấy Giang Tử Phong ngẩn người, lập tức nhắc nhở.

“Vâng, vâng, đúng rồi, Đại ca, chúng ta đổi bao nhiêu đồng token?”, Giang Tử Phong tỉnh táo lại, hơi chần chừ hỏi.

“Đồng token nhỏ nhất là bao nhiêu?”, Trần Thanh hỏi.

“Nhỏ nhất là 100!”, Giang Tử Phong không chút nghi ngờ gì, trả lời anh.

“Thế đổi một trăm tệ tiền token đi”, khóe miệng của Trần Thanh nở nụ cười, nói.

“Đại ca, anh đang đùa sao?”, Giang Tử Phong trợn tròn mắt, vội vàng hỏi.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, một trăm tệ đủ để thắng đến mức khiến họ tán gia bại sản, là một chuyện cực kỳ sảng khoái sao?”, Trần Thanh cười tủm tỉm nói.

“Đúng là rất kích thích!”, Giang Tử Phong thấy ánh mắt của Đại ca không giống như đang đùa, cũng chỉ đành làm theo.

Nếu như có thể thắng thật, thì đương nhiên là rất tuyệt rồi.

Khi Trần Thanh đến chỗ đổi đồng token, cô gái đổi token đương nhiên nhận ra Giang Tử Phong.

“Anh Phong, lâu lắm rồi anh không đến đây đấy nhé, người ta rất nhớ anh đó!”, cô gái này rất xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn, sau khi nhìn thấy Giang Tử Phong, liền nhẹ nhàng kéo áo của mình xuống một chút, nháy mắt.

“Khụ khụ... đúng thế, lâu rồi không gặp!”, Giang Tử Phong hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.

“Anh Phong, hôm nay muốn đổi bao nhiêu đồng token?”, khuôn mặt của cô gái lộ ra vẻ quyến rũ, nói.

“Đổi cho tôi một trăm tệ token đi”, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Giang Tử Phong vẫn sẵn sàng tin tưởng Đại ca của mình, lập tức nói.

“Oa, anh Phong, hôm nay muốn đổi một trăm ngàn đồng token, quá đẹp trai rồi!”, cô gái nghe thấy Giang Tử Phong nói là một trăm, hoàn toàn không nghe ra đằng sau là một trăm ngàn hay là một trăm tệ, hai mắt lập tức sáng lên rồi nói.

Nói xong, cô ta lại kéo áo của mình xuống một chút.

Chương 203: Đồng tử tặng tiền, Giang Tử Phong?

“Cô nghe nhầm rồi, không phải là một trăm ngàn, mà là một trăm tệ, đây là một trăm tệ, mau đưa đồng token cho tôi!”, Giang Tử Phong cứng họng, lập tức đập hai tờ năm mươi tệ lên bàn.

“Hả...”, cô gái thấy Giang Tử Phong đập 100 tệ lên bàn, liền sững sờ.

Cô ta rất nhanh chóng, tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Giang Tử Phong trở thành khinh thường, nhanh chóng che quần áo của mình lại.

“Được rồi, đồng token của anh đây, mau đi đi!”, Cô gái ra vẻ ghét bỏ, vứt 100 tệ tiền chíp lên bàn, tức giận nói.

“Mẹ nó, cô lật mặt nhanh thế à? Cô là tắc kè hoa sao?”, Giang Tử Phong lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Lúc bình thường, cậu ta đâu thể chịu cơn tức giận này.

Nhưng Giang Tử Phong cũng lười tính toán với loại người hợm hĩnh này, cầm theo 100 tệ tiền token, quay trở về.

“Chắc nhà anh ta không phá sản đâu nhỉ? Phá sản rồi mà vẫn còn đánh bạc, đúng là không biết sống chết như thế nào, với tài đánh bạc của anh ta, không tán gia bại sản là tốt rồi”. Cô gái nhìn bóng lưng của Giang Tử Phong rời đi, lập tức khinh thường nói.

Giang Tử Phong còn chưa đi được bao xa nên đương nhiên nghe thấy, cậu ta suýt chút nữa quay lại tát cho cô ta hai cái.

“Đại ca, số chip anh muốn đây”, Giang Tử Phong tới bên cạnh Trần Thanh, đưa 100 tệ tiền token cho anh.

“Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, là cậu. Chốc nữa tôi bảo cậu đặt cái nào, cậu đặt cái đấy. Hôm nay tôi đến để cho cậu nổi tiếng một chút”, Trần Thanh không nhận lấy chip.

“Cái gì? Đại ca đừng đùa chứ, người như em cược ở đâu cũng thua”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, Giang Tử Phong vội vàng xua tay, không dám nhận.

“Bảo cậu cầm thì cứ cầm, chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?”, Trần Thanh liếc cậu ta một cái.

“Được rồi!”, Giang Tử Phong bất lực, chỉ có thể nhận lấy.

“Ở bàn này, đặt con báo!”, Trần Thanh chỉ Giang Tử Phong đến một bàn đánh bạc, mở miệng.

Giang Tử Phong mở to mắt, tỷ lệ vào con báo này thật sự quá thấp, Đại ca lại bảo cậu ta đặt con báo.

Nhưng mà, cậu ta nghĩ đến kỳ tích do Trần Thanh tạo ra, nhanh chóng đặt token vào con báo.

Tất cả những người trong sòng bạc đều nhìn Giang Tử Phong như một thằng ngốc, nhìn đến mức khiến cậu ta xấu hổ, dù sao thì trong tình huống này, cậu ta không thể không xấu hổ được.

“Mẹ nó, đây không phải là Giang Tử Phong sao!”

“Nhà họ Giang phá sản rồi à? Chỉ có 100 tệ đồng token sao?”

“Tôi nghĩ cậu ta muốn thử vận may, một lần một trăm, có thể cược được thêm vài lần”.

Sau khi những người xung quanh nhìn thấy người đánh cược là Giang Tử Phong, tất cả đều bắt đầu chế giễu, ánh mắt nhìn về phía cậu ta trở nên khinh bỉ.

“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, để cho các người biết cái gì gọi là thần cá cược”, dù sao thì cũng bị khinh thường rồi, Giang Tử Phong cũng dứt khoát thả lỏng bản thân.

“Ha ha... thần cá cược, hú hồn con chồn nè!”

“Phong gia, tôi thấy cậu điên rồi!”

“Với loại người như cậu, còn thần cá cược cái gì, tôi thấy có mà cặn bã thì có.”

“Chẳng trách gọi là đồng tử tặng tiền, chỉ số IQ của cậu ta thật sự khiến người khác lo lắng đó”.

Những người xung quanh sau khi nghe Giang Tử Phong nói, không những không kiềm chế lại, mà còn cười phá lên.

Những người trong sòng bạc vốn luôn nở nụ cười, nhưng nghĩ đến Giang Tử Phong là khách hàng lớn trong sòng bạc của họ, lập tức chia bài để đám người bớt chế giễu.

Trần Thanh lúc này lại muốn điên cuồng cười phá lên, anh không ngờ Giang Tử Phong lại có biệt danh như vậy trong sòng bạc, đúng thật là... quá hợp khí chất của cậu ta.

“Có mở không? Nếu không mở, thì tôi đổi chỗ khác chơi đó”, Giang Tử Phong lập tức nhìn về phía người chia bài.

“Mọi người buông tay ra, mở!”, người chia bài sợ hú hồn, nhưng không phải là sợ Giang Tử Phong tức giận, mà là sợ Giang Tử Phong chạy đến bàn khác chơi, thế thì tiền hoa hồng của anh ta sẽ bớt đi nhiều lắm.

“Mẹ nó, mắt tôi mù rồi sao?”

“Có phải là nhìn thấy quỷ không.”

“Chẳng lẽ hôm nay tôi mở mắt không đúng cách à?”

Sau khi cốc xúc xắc được mở ra, mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Giang Tử Phong, trước khi cốc xúc xắc được mở ra, cậu ta cũng giống những người này, không hề nghĩ đến sẽ mở ra được con báo, kết quả lại thật sự mở ra con báo.

“Ha ha... hôm nay ông đây đã nói rồi, sẽ đại sát bốn phương, chính là đại sát bốn phương, mau, thu tiền, thu tiền”, từ đáy lòng cậu ta dâng lên cảm giác hưng phấn, đó là khoái cảm mà cậu ta chưa từng có được.

Hóa ra, cảm giác thắng bạc lại sảng khoái như vậy.

Trước đây dưới sự giúp đỡ của Trần Thanh, mặc dù thắng, nhưng lại không sảng khoái như lần này.

Dù sao thì, số lần thua của cậu ta vẫn nhiều hơn hẳn.

Người chia bài dụi mắt, không dám tin vào con xúc xắc trước mặt mình.

Mặc dù có chút không muốn, nhưng quy củ ở đây, chỉ có thể mất tiền.

Nếu ra con báo, tỷ lệ mất là 1:180, tức là, Giang Tử Phong được 18 ngàn, có thể nói là kiếm được khoản lời to.

“Nào nào, tiếp tục, nhân lúc bây giờ ông đây đang may mắn, mau lên đi”, Giang Tử Phong điên cuồng cười, gạt hết đống thẻ chip tới trước mặt mình.

“Mọi người đặt cược đi!”, người chia bài hận đến mức nghiến răng, tên Giang Tử Phong này đã thua ở những bàn khác, sao đến lượt mình thì lại thắng.

Anh ta không tin vận may của cậu ta tốt như vậy, lập tức lắc một lần nữa.

“Lần này tiếp tục đặt báo, đặt hết”, khi Giang Tử Phong còn hơi chần chừ, giọng nói của Trần Thanh đột nhiên vang lên.

Giang Tử Phong giật nảy mình, nhưng nhìn đám người xung quanh không có phản ứng nào khác, rõ ràng chỉ có mình nghe thấy.

Thực lực của Đại ca quá đỉnh, hóa ra còn có cả bản lĩnh như vậy nữa.

Điều này càng khiến cậu củng cố niềm tin sẽ đi theo Trần Thanh.

“Lần này ông tiếp tục đặt báo!”, Giang Tử Phong hét lớn cực kỳ gượng gạo, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, còn đặt hết!”

Nhìn thấy Giang Tử Phong đặt hết vào con báo. Mọi người đều cảm thấy cậu ta bị điên rồi, dù là thắng được nhiều, cũng không thể đặt hết, hơn nữa còn đặt vào con báo chỉ có tỷ lệ thắng 10%.

Không có ai đặt theo Giang Tử Phong, dù sao thì, tỷ lệ vào báo rất thấp, càng đừng nói đến việc sẽ tiếp tục mở ra con báo.

Người chia bài thở phào, tên này đúng là ngốc nghếch, chẳng lẽ được nhiều tiền lúc đặt báo, nên giờ đặt báo tiếp sao?

“Mở đi, bây giờ vận may của ông đây rất tốt!”, Giang Tử Phong có thể nói cực kỳ vui vẻ, lập tức thúc giục người chia bài mở ra.

Người chia bài mỉm cười, sau đó mở con xúc xắc ra.

Chỉ là sau khi anh ta mở ra, đôi mắt như sắp rớt ra ngoài.

Bởi vì... bên trong con xúc xắc là con báo.

Những người xung quanh cũng ngạc nhiên, đúng là đáng sợ quá đi.

Đây là con báo đó, lại còn mở ra được hai lần.

Điều khiến mọi người ghen tị nhất chính là, tên Giang Tử Phong này lại đặt hết, cũng chính là, mười tám ngàn tệ trở thành ba triệu hai trăm bốn mươi ngàn tệ, đúng là đáng sợ.

Mặc dù không là gì so với số tiền Giang Tử Phong thua vào sòng bạc, nhưng cũng là con số khiến mọi người sợ hãi.

Chương 204: Ba ván bộ ba đồng nhất

“Không thể nào, sao có thể chứ?”, lúc này tâm trạng của người lắc xúc xắc vô cùng rối bời, thật sự là có điều gì đó rất kỳ lạ.

“Haha… Ông đây đã nói là hôm nay sẽ càn quét hết tất cả mà, thế nào? Có lợi hại không?”, lúc này sự kinh ngạc của Giang Tử Phong đã giảm đi rất nhiều, dù sao đại ca cũng là người tạo ra kỳ tích, cho nên cậu ta vô cùng tin tưởng anh.

“Không phải ai ai trong các người cũng đều coi thường ông đây sao? Bây giờ coi thường lại cho ông đây xem thử?”, Giang Tử Phong khí thế hừng hực, cười rộ lên.

Tất cả những tức giận mà cậu ta đã phải chịu đựng nhiều năm qua vì mỗi lần cá cược đều thua, trong phút chốc đã được bù đắp lại khiến trong lòng cậu ta không khỏi vui sướng tột cùng.

“Nào, mau bồi tiền đi”, Giang Tử Phong cười nói với người lắc xúc xắc.

Lúc này, tên đó toát mồ hôi hột, phải biết rằng những người này, tiền thưởng cho mỗi bàn cao nhất là năm triệu tệ. Tuy chưa vượt quá con số này, nhưng ngộ nhỡ vận may của Giang Tử Phong phất lên không ngừng, cậu ta lại cược trúng một lần nữa, há chẳng phải gã ta thê thảm rồi sao.

“Xin lỗi, việc này vượt quá thẩm quyền của tôi rồi, tôi sẽ gọi chủ quản của chúng tôi đến”, người lắc xúc xắc lập tức nhấn một nút gọi người chủ quản xuống.

Sau khi người chủ quản nắm được tình hình, hắn ta lập tức đưa ra chỉ thị rằng dù khách thắng bao nhiêu tiền thì cũng theo đó mà bồi tiền.

Bọn họ không muốn hủy hoại uy tín của sòng bạc mình chỉ vì vài triệu tệ này.

Hơn nữa, cho là bọn họ có bồi tiền cho Giang Tử Phong đi nữa thì vẫn còn kém xa số tiền cậu ta đã thua trước đây.

Hành động này của người chủ quản khiến các con bạc càng nể phục sòng bạc, bọn họ càng chơi điên cuồng hơn.

“Tiếp tục cược bộ ba đồng nhất, hơn nữa cược toàn bộ”, giọng nói của Trần Thanh lọt vào tai Giang Tử Phong, khiến cậu ta vô cùng chấn động.

Đại ca thật sự quá khủng bố rồi, lẽ nào anh thật sự muốn sòng bạc này phá sản sao?

Tuy nhiên, bây giờ cậu ta tuyệt đối nghe theo chỉ thị của anh.

“Mau lên, có muốn tiếp tục nữa không? Nếu không chơi thì ông đây đổi sòng khác”, Giang Tử Phong vừa nói vừa nhìn người chủ quản.

“Đương nhiên là tiếp tục rồi, Phong gia, để cho thằng em đây cùng chơi với hai người nhé, thế nào?”, người chủ quản lập tức cười nói.

“Tiếp tục thôi”, mặc dù Giang Tử Phong biết tên chủ quản này hẳn là cá cược rất giỏi, nhưng cậu ta càng tin tưởng vào Trần Thanh hơn.

Là chủ quản của sòng bạc, đương nhiên kỹ năng cá cược của hắn ta rất tốt rồi.

Hắn ta muốn Giang Tử Phong phải nôn lại tất cả số tiền mà cậu ta vừa giành được, hắn ta tự tin là sẽ làm được điều này.

Ngay lập tức, người chủ quản sòng bạc trực tiếp cầm cốc xúc xắc lên rồi bất ngờ vung một phát, viên xúc xắc trên bàn lao thẳng vào cốc xúc xắc.

Tiếp theo một loạt kỹ thuật lắc cốc khiến người ta hoa mắt, trong lòng Giang Tử Phong khẽ chùng xuống.

Nhưng lúc này những người xung quanh lại vô cùng phấn khích, thật là vinh hạnh khi được xem kỹ thuật lắc xúc xắc của cao thủ trong ngành.

Tuy nhiên, những người xem cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đích thân người chủ quản đã ra tay rồi, đây có lẽ là sòng bạc muốn dạy cho Giang Tử Phong một bài học nhớ đời.

Sau khi hiểu ra điều này, mọi người xung quanh cậu ta đều ngừng cá cược.

“Vui lòng đặt cược”, người chủ quản lập tức đặt cốc xúc xắc xuống, nhìn Giang Tử Phong.

“Tiếp tục cược bộ ba đồng nhất, hơn nữa cược toàn bộ”, Giang Tử Phong đẩy tất cả hơn ba triệu chip đó lên bộ ba đồng nhất, cười híp mắt nói.

Sau khi nghe thấy những gì Giang Tử Phong nói, tên chủ quản sửng sốt, nhưng nghĩ đến những điểm mình vừa mới lắc, trong lòng hắn ta thầm chế nhạo.

Thằng nhãi này đúng là thùng rỗng kêu to, nghĩ mình là thần bài thật sao.

“Mở ra, một, hai, ba điểm nhỏ!”, tên chủ quản lập tức mở cốc xúc xắc, không nhìn vào trong mà trực tiếp hét lên.

Rõ ràng là hắn ta rất tự tin vào những điểm mà mình đã lắc.

“Xì xì...”

Ngay khi người chủ quản cảm thấy mình rất ngầu thì những con bạc xung quanh lại truyền đến một âm thanh lạnh lẽo.

“Mình thật ngu mà, sớm biết vậy thì đã đặt theo Phong gia rồi”.

“Đúng vậy, nếu tôi vừa rồi đặt cược theo một ván thì tuyệt rồi”.

“Điều này làm sao có thể chứ? Xác suất của bộ ba đồng nhất rất thấp, huống chi lại ra hẳn ba ván rồi”.

“Mau để tôi tính một chút. Nhà cái sẽ bồi cho Phong gia bao nhiêu đây? Tôi tính không ra con số này rồi”.

“Hơn 580 triệu, trời ơi, quá khủng khiếp rồi”.

Những người xung quanh đều như phát điên lên, nhưng trong lòng tên chủ quản lại chùng xuống, hắn ta lập tức nhìn xuống viên xúc xắc mà mình vừa mở ra.

Khi nhìn thấy những điểm mà mình vừa lắc ra, hắn ta trực tiếp ngất đi mà không nói được lời nào.

Mặc dù với tư cách là chủ quản, hắn ta cũng có một số tiền thù lao nhất định, nhưng đó là 580 triệu, không phải số tiền mà hắn ta có thể bồi được.

Giang Tử Phong mất một lúc lâu mới có phản ứng, cậu ta dùng số tiền ba triệu tệ để đặt cược thế mà lại thắng được hơn 580 triệu tệ, quả là quá kích động rồi.

Trần Thanh không ngạc nhiên vì điều này, bởi vì tất cả những viên xúc xắc trong cốc xúc xắc này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Anh không chỉ có khả năng xuyên thấu, mà ở cảnh giới hiện tại, anh có thể kiểm soát được chân khí trong cơ thể mình và đưa nó ra bên ngoài.

Điều này giúp anh có khả năng điều khiển được xúc xắc, cho nên mới xuất hiện bộ ba đồng nhất liên tiếp như vậy.

Vốn dĩ Trần Thanh chưa từng nghĩ tới việc dùng khả năng này để đoạt tiền.

Với khả năng xuyên thấu của anh, thực sự cũng có thể thắng được.

Chỉ là tốc độ thắng tiền quá chậm, hơn nữa không đạt được hiệu quả lớn.

Anh muốn cho Hứa Thiếu Phong biết rằng tiền của anh thì không dễ dàng mà quỵt được.

“Haha...”

Lúc này, Giang Tử Phong không thể nào che giấu được cảm xúc, cười điên cuồng không ngừng.

Các con bạc trong sòng bạc tất nhiên là rất ghen tị với cậu ta. Thứ vận may này thật sự quá đáng sợ rồi.

Cuối cùng bọn họ cũng biết ý nghĩa của câu nói.

Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!

Chính là nói về những người như Giang Tử Phong, trong phút chốc danh tiếng của cậu ta đã hoàn toàn được tẩy trắng.

Người sòng bạc sớm đã để ý tới tình hình ở đây, thấy tên chủ quản ngất xỉu thì có người nhanh chóng chạy đến sơ cứu, kẻ bấm huyệt, người phun nước lạnh.

Cuối cùng, hắn ta cũng tỉnh lại.

Chỉ là hắn ta nghĩ đến việc phải trả 580 triệu tệ, lại lập tức ngất đi.

Lần này, dù mọi người có gọi gì đi nữa cũng không thể tỉnh lại được.

“Có ai phụ trách không? Mau, mau bồi tiền trước đi”, lúc này Giang Tử Phong rất có khí thế, trực tiếp hét lên.

Kể từ khi Giang Tử Phong thắng ván thứ ba, tất cả những người xung quanh sòng bạc đều vây quanh cậu ta.

“Lẽ nào nhà cái không dám ra bồi tiền rồi sao?”

“Tôi nghĩ là vậy, 580 triệu tệ đấy, đây không phải là một con số nhỏ”.

“Chắc không đâu, mọi người biết đấy, Hứa Thiếu Phong rất giàu có”.

“Không sợ người cược nhiều tiền, chỉ sợ người cược có kỹ thuật cao”.

“Nhà họ Giang không dễ dây vào, cho là Hứa Thiếu Phong có không muốn cũng phải bồi tiền thôi".

Những người xung quanh ngay lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng cũng chỉ là bày tỏ ý kiến của mình mà thôi.

Lúc này, người thấy hối hận nhất chính là cô gái đổi chip cho Giang Tử Phong, ban đầu nhìn thấy cậu ta chỉ đổi một trăm tệ tiền chip, cô ả còn cười chế nhạo.

Cuối cùng, người ta chỉ cược ba ván thì đã giành được số tiền mà cả đời này cô ả cũng đừng hòng kiếm được.

Sớm biết có kết cục này thì mình đã không chua ngoa như vậy rồi, nói không chừng còn có thể nhận được một ít lợi.

Bây giờ thì hay ho rồi, cái gì cũng không có.

Nghĩ đến đây, cô ả không khỏi tiếc nuối.

Chương 205: Hứa Thiệu Phong

“Cả một sòng bạc lớn như vậy, chắc không phải chỉ có một nhân viên chủ quản chứ? Quản lý đâu? Mau vác mặt ra đây đền tiền đi”, Giang Tử Phong thấy người trong sòng bạc không có phản ứng gì, lập tức đứng lên trên bàn cược, hét lớn.

“Phong gia, cậu cứ bình tĩnh. Tôi đã gọi điện cho ông chủ rồi, cậu ấy sẽ tới đây nhanh thôi”, lúc này, một phó chủ quản đi tới, lau mồ hôi trên trán mình, vội vã nói.

Hắn vốn dĩ không muốn dính vào mớ rắc rối này nhưng hết cách rồi, ở đây không có quản lý, ngoại trừ chủ quản cũng chỉ có một mình phó chủ quản là hắn thôi.

Lúc này, hắn có phần ngưỡng mộ chủ quản, cứ ngất ra đấy lại hay.

“Được, vậy sòng bạc mấy người còn chơi tiếp không? Nếu còn chơi tiếp thì ông cũng cược tiếp, đến khi ông chủ mấy người về đây mới thôi”, Giang Tử Phong vốn rất kích động nhưng cứ nghĩ tới việc Hứa Thiệu Phong phải đền tiền, cậu ấy lại bình tĩnh lại.

Cái này đã là gì chứ, còn chán mới đạt tới 12 tỷ 200 triệu tệ

Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tên phó chủ quản kia bỗng cảm thấy chua xót vô cùng, sao hắn lại ra mặt cơ chứ!

Nên biết là, với số tiền trong tay Giang Tử Phong lúc này, nếu cậu ấy còn chơi một ván nữa, e là không chỉ sòng bạc của bọn họ bị phá sản mà tất cả những sòng bạc đứng tên Hứa Thiệu Phong đều bay màu theo.

“Phong gia, cậu đã cược nửa ngày trời, chắc cũng mệt rồi, chúng tôi có phòng nghỉ ở bên kia, hay là cậu đi nghỉ một lát?”, phó chủ quản chỉ đành chọn cách kéo dài thời gian.

“Mệt gì mà mệt? Ông mới cược có ba ván thì thấm vào đâu? Lúc trước ông chơi ở đây thua cả một ngày một đêm cũng không thấy mấy người tới quan tâm. Cút ra chỗ khác, mau đưa đồng token tới đây cho ông!”, Giang Tử Phong không thèm để tâm tới mấy lời nói sáo rỗng của hắn, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, phó chủ quản dở khóc dở cười, hắn thà vứt bỏ danh tiếng của sòng bạc cũng không thể để ông nội này cá cược tiếp.

“Phong gia, hay là đợi một lát. Chúng tôi thực sự không quyết định được chuyện này. Cho dù cậu có cược thắng đi nữa, chúng tôi cũng không đào đâu ra ngần đấy tiền để đền cho cậu”, dù gì tên phó chủ quản này cũng là cáo già, hắn biết rõ Giang Tử Phong đến đây vì tiền, đương nhiên sẽ lái theo lối này.

“Tụt cả hứng, được, ông đợi Hứa Thiệu Phong tới!”, Giang Tử Phong vốn không định bỏ qua chuyện này nhưng giọng nói của Trần Thanh bỗng vang lên bên tai nên cậu ấy mới xuống một nước.

Lúc này, Giang Tử Phong ngồi như bố tướng ngay trên bàn cược ở chính giữa sòng bạc, điệu bộ của cậu ấy đúng là vô cùng kiêu căng.

Các bàn cược khác trong sòng bạc cũng dừng lại. Bọn họ sợ Giang Tử Phong lén lút chạy tới mấy bàn cược khác, nhỡ mà cậu ấy cược một ván thì sòng bạc của bọn họ khóc lụt nhà.

Những con bạc khác cũng chẳng có gì khó chịu. Bọn họ đang muốn đứng hóng xem mọi chuyện sẽ đi về đâu, dù sao cũng chẳng dễ gì gặp được drama như này.

Trần Thanh cũng vác một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống. Anh biết, đợi Hứa Thiệu Phong quay lại, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản được.

Anh muốn xem xem, ông vua đứng đằng sau của thành phố Nam Hải có thủ đoạn gì.

“Cô, đi lấy cho ông cốc nước, ông khát rồi!”, lúc này, Giang Tử Phong bắt đầu phô diễn sự kiêu căng của mình, cậu ấy chỉ vào một nữ nhân viên phục vụ và nói.

Nghe thấy vậy, nữ nhân viên phục vụ bị Giang Tử Phong điểm mặt bỗng lóng ngóng, không biết nên làm gì, nhìn về phía phó chủ quản.

Lúc này, phó chủ quản chỉ muốn thỏa mãn ông nội này thật tốt, hy vọng cậu ấy đừng có cá cược nữa nên vội vã gật đầu với cô gái kia.

Giang Tử Phong nhanh chóng nằm ềnh lên một chiếc ghế, trên chiếc bàn đặt ở bên cạnh cậu ấy có đủ các thể loại đồ ăn, nước uống, hết sức nhàn nhã, sung sướng.

Nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của Giang Tử Phong, Trần Thanh bất lực lắc đầu.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ, ngay lúc Giang Tử Phong đang dần mất hết kiên nhẫn thì cuối cùng Hứa Thiệu Phong cũng chịu quay trở lại.

Sau khi nhìn thấy Giang Tử Phong đang ngồi trên chiếc bàn ngay chính giữa sòng bạc của mình, sắc mặt Hứa Thiệu Phong bỗng thay đổi, bởi vì hắn nhận ra, tên ranh này chính là Giang Tử Phong, đứa từng cược mạnh tay ở hồ Lộc Minh.

Hắn không ngờ rằng cậu ấy lại tìm tới địa bàn của mình. Vốn dĩ Hứa Thiệu Phong định để dây dưa như vậy, không nói trả tiền cũng chẳng bảo không trả, dù sao không dễ gì động được vào nhà họ Giang.

Đương nhiên, quan trọng hơn cả là hắn không muốn gây sự với Trần Thanh.

Hắn biết trong số 220 triệu kia, 200 triệu là của Trần Thanh, nếu như hắn nói thẳng không trả tiền, e là mấy đường quyền của hắn chẳng đáng cho người ta để vào mắt.

Nghĩ rồi, Hứa Thiệu Phong định quay người bỏ đi.

“Này, họ Hứa kia, nếu như mày dám đi ra ngoài, lát nữa ông sẽ đi dạo một vòng quanh tất cả sòng bạc của mày. Ngày nào mày còn không gặp ông, ngày nấy ông còn đi vòng vòng”, đương nhiên Giang Tử Phong không mải mê hưởng thụ mà quên mất mục đích đến đây.

Vậy nên, Giang Tử Phong vẫn luôn để ý tới cửa ra vào, vừa trông thấy cơ thể mập tròn của Hứa Thiệu Phong xuất hiện, cậu ấy lập tức đứng dậy, chỉ về phía cửa và quát.

Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, trông thấy ngay Hứa Thiệu Phong đang đặt một chân bên ngoài ngưỡng cửa.

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Giang Tử Phong, Hứa Thiệu Phong dừng bước, mắng thầm trong bụng.

“Ai da, đây chẳng phải Phong gia sao! Đã lâu không gặp!”, Hứa Thiệu Phong quay đầu lại, lộ ra một nụ cười vô tội, khiến người khác nhìn vào có cảm giác hắn vô cùng dễ mến.

“Ông chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, phó chủ quản vừa thấy ông chủ quay về, vội vã đi tới, nhỏ tiếng giới thiệu một lượt cho Hứa Thiệu Phong.

Nghe xong lời tường thuật của phó chủ quản, trong lòng hắn dậy sóng ầm ầm.

Hắn chỉ nghe nói có người thắng hơn 500 triệu tiền cược ở sòng bạc của mình nhưng lại không ngờ rằng người ta thắng bằng cách như vậy. Điều này chỉ có thể chứng minh, đối phương rất mạnh.

Chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn rất hiểu Giang Tử Phong, cậu ấy cược đâu thua đó, đào đâu ra được tay nghề cao đến vậy?

Nghĩ rồi, hắn nhìn quanh sòng bạc một lượt.

Khi Hứa Thiệu Phong nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi ung dung trên chiếc ghế trong biển người, hắn lập tức sợ đến run cầm cập.

Hắn nhận ra được, người thanh niên này chính là Trần Thanh, từng quyết chiến một trận với ông cụ nhà họ Diệp.

Hắn biết, lần này coi như xong đời, người ta đã tìm đến tận cửa rồi!

Dù sao hắn cũng là người ngang ngược, có tâm địa, vừa mới suy nghĩ một hồi, bỗng có ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.

“Hứa béo, đừng ở đây giả nai với ông. Nói đi, mày định giải quyết chuyện này như nào?”, Giang Tử Phong ngồi xuống ghế, nói với Hứa Thiệu Phong.

“Hay là chúng ta vào phòng làm việc của tôi nói chuyện một lát đi? Ở đây không tiện trao đổi cho lắm”, Hứa Thiệu Phong nhúc nhích cơ thể mập mạp của hắn, nở một nụ cười ái ngại, nói với Giang Tử Phong.

Có điều ánh mắt của hắn lại hướng về phía Trần Thanh.

“Được, đi thôi!”, người xung quanh vốn cho rằng với tính cách của Giang Tử Phong, cậu ấy sẽ còn làm loạn một trận nữa mới thôi, ai ngờ lại nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.

Hứa Thiệu Phong dắt Giang Tử Phong đến phòng làm việc của hắn, đương nhiên Trần Thanh cũng theo ngay sau.

Vốn dĩ mọi người định đứng ở đây đợi hóng xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu nhưng người của sòng bạc không để bọn họ như ý muốn, trực tiếp mời bọn họ ra về.

Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng chẳng làm gì được người của sòng bạc, cuối cùng đành giải tán.

Chương 206: Trung thành với tôi

Sau khi đến phòng làm việc của Hứa Thiệu Phong, tên phó chủ quản còn tưởng rằng người ngồi vào chiếc ghế làm việc sẽ là Giang Tử Phong, ai ngờ rằng lại là chàng trai trẻ chẳng ho he một tiếng nào từ đầu đến giờ ngồi vào đó.

“Trần gia, thật ngại quá, không phải tôi không trả tiền cho cậu mà là hiện giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như thế, chỗ tiền ấy thực sự quá lớn!”, trông thấy Trần Thanh ngồi ngay lên chiếc ghế làm việc của mình, Hứa Thiệu Phong vội khom lưng, cúi đầu nói.

Phó chủ quản trợn tròn mắt, hắn biết rõ ông chủ của mình có bao nhiêu tiền nhưng ông chủ lại nói xin nợ tiền chàng trai trẻ này, hơn nữa còn không trả nổi, vậy thì phải nợ bao nhiêu tiền cơ chứ?

Trần Thanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, tuy không lên tiếng nhưng lại khiến bầu không khí như bị nén lại.

“Được rồi, tôi có thể không cần tiền”, ngay lúc mọi người đang cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, Trần Thanh đột nhiên lên tiếng.

“Vậy dùng mạng của anh đổi đi, anh chết cũng cam lòng. Dù gì cái mạng anh cũng đáng giá 12 tỷ 200 triệu, à không, phải là 12 tỷ 700 triệu chứ”.

Hứa Thiệu Phong vốn nghĩ rằng Trần Thanh sẽ tha cho mình nhưng nghe thấy câu nói tiếp sau của Trần Thanh, trong lòng hắn bỗng run lên bần bật.

Cho dù có nhiều tiền cỡ nào đi chăng nữa nhưng không giữ được mạng để tiêu thì đống tiền đó cũng chỉ là mớ giấy vụn và dãy số vô tri mà thôi.

“Để tôi tiễn anh lên đường!”, ánh mắt Trần Thanh vô cảm, lạnh lùng nói.

“Đợi chút, Trần gia, không biết tôi có thể dùng cách khác để trả số tiền này được không?”, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng không phải người thường, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

“Ồ? Cách gì? Nói ra nghe thử xem”, Trần Thanh cười nhếch mép, lập tức nói.

Anh biết Hứa Thiệu Phong không dễ dàng gì giao tiền ra, nhưng giờ anh cũng đang rảnh, cứ chơi với hắn lát coi sao.

“Chúng ta cược một ván nữa, nếu như cậu thắng thì không những lấy lại được số tiền tôi nợ cậu mà còn nhận được một số đồ có giá trị ngang ngửa khoản tiền đó”, Hứa Thiệu Phong đáp.

“Đây là cách của anh?”, nghe Hứa Thiệu Phong nói xong, Trần Thanh cười nhạt một tiếng, khóe mắt lóe lên một tia sáng.

“Được, tôi đồng ý với anh”, cảm nhận được sự lạnh buốt trong ánh mắt của Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong nghĩ bản thân mình toi thật rồi.

Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi hái tử thần đến tìm mình thì đột nhiên Trần Thanh lên tiếng đồng ý.

“Có điều mình đổi điều kiện khác đi. Nếu như tôi thắng rồi, sau này anh phải trung thành với tôi, được chứ?”, Trần Thanh đột nhiên nhớ ra, kể từ khi thế lực của mình lớn mạnh, anh vẫn đang thiếu một người quản lý.

Hứa Thiệu Phong có thể gây dựng được thế lực như này, chắc chắn không cần nghi ngờ năng lực của hắn. Nếu anh có thể có được sự trung thành của một người như này, vậy anh cũng không cần phải vất vả nữa.

“Cái gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Hứa Thiệu Phong bỗng ngơ ngác.

Hắn không ngờ rằng Trần Thanh lại đưa ra điều kiện này.

Nếu như thua rồi, hắn chắc chắn sẽ nghèo rớt mùng tơi, Trần Thanh còn cần gì ở hắn chứ?

“Dễ thôi!”, nghĩ đến thế lực đáng gờm của Trần Thanh, Hứa Thiệu phong lập tức đồng ý.

Có lẽ, hắn đi theo Trần Thanh sẽ càng thú vị hơn.

Chỉ có điều, khi nghĩ đến những gì mình cần phải thỏa thuận ván cược, hắn bỗng trở nên tự tin vô cùng.

“Nghĩ xong hình thức và địa điểm cá cược thì báo tôi một tiếng”, Trần Thanh nói rồi, đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Thanh rời đi, trong lòng bỗng run lên. Hắn biết đối phương không sợ mình chạy mất.

“Lão đại, sao anh lại đồng ý với tên đó chứ? Tên đó mở sòng bạc, chắc chắn hắn rất hiểu rõ về cá cược, thế chẳng phải chúng ta dâng tiền cho người ta sao?”, sau khi rời khỏi sòng bạc, Giang Tử Phong thắc mắc hỏi.

“Khi cậu có được một sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô dụng”, Trần Thanh mỉm cười, ánh mắt đầy khinh thường.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của lão đại, Giang Tử Phong bỗng cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Quả nhiên theo đúng người chính là một chuyện rất quan trọng.

Về đến biệt thự, sau khi đuổi được Giang Tử Phong, Trần Thanh mới nhớ ra anh muốn mua một chiếc xe, đáng lẽ anh nên để Giang Tử Phong chở mình đi mua.

Anh lại đột nhiên nhớ ra trong thẻ của mình không còn tiền, tất cả tiền đều đem đi cược hết rồi.

Bỏ đi, để hai ngày nữa rồi tính.

Về đến biệt thự, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã vẫn chưa quay lại, Trần Thanh nhàn rỗi, chỉ biết tiếp tục tu luyện.

Chỉ là anh đã quen với tốc độ tu luyện khi có Nam Cung Yến ở bên cạnh, tốc độ tu luyện hiện giờ khiến anh rất khó chịu.

Hộp ngọc!

Nghĩ đến hộp ngọc mà nhà họ Diệp có được lúc trước, Trần Thanh có phần hơi kích động, chắc đó là món đồ rất hay ho.

Sau khi tìm thấy hộp ngọc, Trần Thanh dùng con mắt xuyên thấu để nhìn thêm lần nữa nhưng chẳng thể nhìn xuyên qua được.

Trần Thanh lập tức ngồi nghiên cứu, chắc đây là loại hộp cơ quan giống như burr puzzle, chỉ cần tìm được cách chắc chắn sẽ mở ra được.

Trước đây, lúc ở chỗ ông cụ, anh gặp được rất nhiều loại hộp cơ quan như này, chỉ có điều chiếc hộp cơ quan lần này có chút khác biệt. Rõ ràng đây là chiếc hộp cơ quan do người đời sau dựa trên burr puzzle để nghiên cứu và chế tạo ra.

Loại hộp cơ quan này có một đặc điểm chính là không thể dùng sức mạnh để phá vỡ, nếu không món đồ trong hộp chắc chắc sẽ nát tan tành.

Người làm ra chiếc hộp cơ quan này chắc chắn là kiểu người tự cao tự đại, hơn nữa còn muốn kiểm tra chỉ số IQ người đời sau nữa, vậy nên loại hộp này thường sẽ lắp đặt thiết bị tự hủy.

Trần Thanh thích thử thách nên bắt đầu vùi đầu nghiên cứu.

May là anh từng có kinh nghiệm nghiên cứu chơi burr puzzle, chiếc hộp cơ quan này cũng là dựa trên burr puzzle để cải tạo.

Mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Thanh cũng mở được chiếc hộp cơ quan này.

Khi mở được chiếc hộp cơ quan này, Trần Thanh bỗng cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng mạnh.

“Thì ra là trái Bách Linh!”

Khi món đồ trong chiếc hộp hiện ra trước mặt, Trần Thanh bỗng trợn tròn mắt.

Trái Bách Linh không phải thứ để nâng cao tu vi mà nó là một loại linh dược dùng để để tôi luyện da thịt rất tốt.

Chỉ có điều những người luyện võ thường coi trái Bách Linh như một món linh dược để nâng cao tu vi, rất ít người biết rằng trái Bách Linh có tác dụng lớn trong việc tôi luyện da thịt.

“Đúng là món đồ tốt, không ngờ rằng ông cụ Diệp còn món đồ tốt đến vậy”, Trần Thanh sướng phát điên. Dù gì hiện giờ anh đang thiếu thứ để tôi luyện da thịt, đúng là ngủ gật rồi lại có người đưa gối tới mà.

Có điều, ông cụ Diệp có được món đồ này từ đâu?

Món đồ này không phải là thứ mà ông cụ có thể dễ dàng lấy được, xem ra ông cụ Diệp vẫn còn giấu bí mật gì đó.

Ngay lúc Trần Thanh chuẩn bị đóng nắp chiếc hộp lại, bên trong bỗng xuất hiện một mảnh giấy, anh lập tứ lôi tờ giấy đó ra.

Vừa nhìn đã biết tờ giấy có từ rất lâu rồi, mặt giấy đã ố vàng nhưng lại không hề bị mục nát. Xem ra chất liệu của chiếc hộp ngọc này không đơn giản chút nào.

Không những có thể bảo quản được linh quả mà còn bảo vệ được tờ giấy bình thường không bị mục nát theo thời gian.

Trần Thanh cẩn thận mở tờ giấy, hóa ra đó là một bản đồ kho báu.

Có điều nó vô cùng đơn giản, hơn nữa chỉ là một phần, chắc chắn phải thu thập đầy đủ các mảnh bản đồ kho báu mới có thể biết được nơi để kho báu.

Chương 207: Sợ khiếp vía

Bản đồ kho báu tạm thời không có tác dụng, trái Bách Linh cũng cần những dược liệu khác phụ trợ thì mới đạt được hiệu quả rèn luyện thân thể, vậy nên Trần Thanh lại dùng phương pháp lúc đầu để khóa chiếc hộp này lại.

May mà chiếc hộp này rất khó mở, nếu không thì chắc chắn ông cụ Diệp đã dùng trái Bách Linh rồi, vậy thì đúng là phí của trời.

“Reng reng reng…”

Ngay khi Trần Thanh chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của anh vang lên.

“Trần Thanh, cậu có rảnh không?”, Trần Thanh không nhìn vào màn hình mà bắt máy luôn, đầu bên kia là giọng nói mang theo men say của Dương Lệ.

“Sao vậy?”, nghe thấy lời nói mơ màng của Dương Lệ, Trần Thanh không khỏi nghĩ tới vụ ở quán bar lần trước, nếu không có anh thì e là cô ấy đã bị đám du côn kia “xử” rồi.

“Đến quán bar uống rượu với tôi đi, mau lên, trong vòng mười phút cậu nhất định phải xuất hiện, nếu không…”, còn đang nói dở, không biết vì sao Dương Lệ lại tắt máy.

Trần Thanh nhíu mày lại, chẳng lẽ người yêu cũ của Dương Lệ lại tới làm phiền cô ấy sao?

Bởi vì lo Dương Lệ sẽ gặp chuyện nên Trần Thanh vào nhà để xe, lái bừa một chiếc xe của Nam Cung Yến tới quán bar.

Trên đường đi, anh không ngừng tăng tốc, tới quán bar chỉ trong năm phút, may mà không vi phạm luật lệ giao thông.

Đến quán bar, anh nhìn thấy một đoàn người đang xếp hàng ở cửa quán bar, hiển nhiên trong đó đã đông nghịt rồi.

Trần Thanh chẳng hề để ý tới, anh cứ thế vào thẳng bên trong.

Hiển nhiên những người phụ trách trông coi biết Trần Thanh nên không ngăn cản anh, cứ thế để anh vào trong.

“Á đù, thằng kia vip chưa, vào luôn mà không cần xếp hàng à?”, thấy Trần Thanh đi thẳng vào trong, một vài vị khách đang xếp hàng lập tức nghi ngờ hô lên.

“Người bình thường thì đương nhiên là phải xếp hàng, nhưng anh ta không cần”, lúc này, một vị khách từng gặp Trần Thanh lần trước tiết lộ.

“Có gì đặc biệt à?”

“Anh ta là khách quý của bà chủ đấy”.

“À…”

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, những khách khứa đang uống rượu xung quanh đều sực hiểu, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt ghen tỵ.

Dù sao ai cũng biết bà chủ của Dạ Mị là một người đẹp nức tiếng, tiếc là không ai lọt được vào mắt xanh của cô ta.

Nhưng không ngờ bà chủ Dạ Mị lại tìm một cậu trai trẻ như thế, đúng là tiếc nẫu ruột.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết những người bên ngoài đang nói gì về mình. Sau khi vào quán bar, anh nhìn một lượt thì thấy đúng là Dương Lệ đang ở đây.

Chỉ có điều lúc này Dương Lệ đã say, ba người đàn ông đang vây quanh cô ấy, còn những người xung quanh thì chỉ hâm mộ chứ chẳng có phản ứng nào khác.

Hiển nhiên bọn họ đều quen với những chuyện như vậy rồi.

“Đi thôi, Tiểu Lục, về nhà với anh, uống nhiều rượu như thế, về nhà anh nhất định phải bảo bố mẹ phạt em”, người đàn ông dẫn đầu rất thành thạo với mấy chuyện như thế, ăn nói lưu loát ân cần.

Một số người không biết chân tướng ở bên cạnh cứ tưởng là thật.

Khi người đàn ông đó định đỡ Dương Lệ đứng lên, một cánh tay đã chặn hắn ta lại.

“Người anh em, chuyện còn lại không cần anh lo nữa đâu”, Trần Thanh hất người kia ra, sau đó bế Dương Lệ lên rồi định đi ra ngoài.

“Thằng nhãi, mày làm thế là không được đâu nhé, bọn tao phát hiện ra cô em này trước mà”, người đàn ông kia không ngờ có người lại nhảy ra phá đám, hắn ta lập tức nổi giận mắng Trần Thanh.

“Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu không muốn gặp rắc rối thì cút đi mau lên”, vẻ mặt của Trần Thanh hơi khó coi, anh lạnh lùng nói với ba người đàn ông kia.

“Ái chà, có kẻ dám nói chuyện với chúng ta như thế cơ à? Mày to gan thật!”, ba người kia trợn mắt lên, sau đó ngăn cản Trần Thanh, định cướp Dương Lệ đi.

“Cút đi!”, thấy thái độ đó của bọn họ, Trần Thanh trực tiếp tung ra một cú đá, ba người kia bị anh đá bay ra ngoài, đụng mạnh vào một cái bàn và làm vỡ tan hai chiếc ghế.

Trong quán bar đang rất ồn ào, nhưng khi đám Trần Thanh đánh nhau, tiếng nhạc DJ cũng dừng lại, mọi người nhìn hết về phía này.

“Thằng ranh, mày tiêu đời rồi, mày có biết người bảo kê quán bar Dạ Mị này là ai không?”, ba người kia bị Trần Thanh dọa co vòi, bò dậy rồi uy hiếp nói.

“Là ông nội mày”, Dương Lệ đang say khướt, dường như nghe thấy câu này, cô ấy lèm bèm nói một câu.

Trần Thanh cảm thấy cạn lời, cô nàng này đã say bí tỉ rồi mà vẫn còn gây thù chuốc oán được.

Không biết có phải anh có thù hằn gì với cô ấy không mà lần nào cũng gặp phiền phức vì cô ấy.

E là nói xong câu kia là những người này sẽ càng không chịu bỏ qua.

“A Lương, đi nói với chị Mị là hôm nay tôi có việc phải đi trước, lần sau sẽ tới thăm chị ấy. Dạy cho đám người này một bài học, thấy bọn họ còn làm chuyện như thế nữa thì đánh tàn phế luôn cho tôi”.

Trần Thanh chẳng để ý tới ba người kia, anh đi thẳng tới quầy bar và nói với nhân viên pha chế.

“Vâng, anh Thanh”, nhìn thấy Trần Thanh, đôi mắt của nhân viên pha chế lập tức sáng rực lên.

Tuy rằng cậu ta không tham gia đại hội Nam Hải, nhưng nghe người trở về từ đó kể lại rằng người tỏa sáng nhất trong đại hội Nam Hải lần này chính là Trần Thanh, vậy nên cậu ta rất sùng bái anh.

Lần này được gặp Trần Thanh, nhân viên pha chế kích động không thôi.

Cậu ta gật đầu lia lịa, sau đó lấy một cái còi dưới quầy pha chế lên rồi thổi thật mạnh.

“A…”, người đàn ông cầm đầu kia biết rất rõ còi trong quán bar là để làm gì, nếu bị bắt thì không chết cũng mất một lớp da.

Hai người còn lại lập tức tỉnh rượu, lúc này bọn họ đâu dám kiếm chuyện với Trần Thanh nữa, đang sợ khiếp vía kia kìa.

Trần Thanh chẳng hề để ý tới chuyện này, anh dìu Dương Lệ đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, gió đêm ập tới, Dương Lệ tỉnh táo hơn nhiều. Cô ấy hơi nheo mắt nhìn Trần Thanh, lẩm bẩm nói: “Tôi say thật rồi nên mới nhìn thấy tên khốn Trần Thanh ấy, rõ là cái đồ chết nhát”.

Trần Thanh lập tức trợn tròn mắt, Dương Lệ điên rồi à? Sao lại gọi anh là tên khốn, lại còn chết nhát nữa chứ?

“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại uống rượu? Nhà cô ở đâu? Tôi phải đưa cô về thế nào đây?”, Trần Thanh dựng thẳng người Dương Lệ lên rồi nghiêm túc hỏi.

“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn tìm nơi nào đó uống tiếp, ha ha… Ợ!”, như thể không hiểu anh đang nói gì, Dương Lệ đẩy Trần Thanh ra, lảo đảo bước ra đường.

“Cẩn thận”.

Đúng lúc này, một chiếc xe máy lao vọt tới, đâm thẳng về phía Dương Lệ.

Chương 208: Liếc xéo

Trần Thanh bật người lên, ôm eo Dương Lệ né sang một bên.

Dương Lệ cũng giật thót mình, lập tức tỉnh táo lại, cô ấy không ngờ là có người lại trắng trợn đâm mình như thế.

“Cô không sao chứ?”, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Dương Lệ, Trần Thanh hỏi.

“Tôi không sao, chúng ta đi thôi”, Dương Lệ đắc đầu, che giấu biểu cảm trên mặt.

“E là chúng ta không đi được rồi”, Trần Thanh nhìn về phía chiếc xe máy vừa rồi.

Dương Lệ nhìn theo ngón tay của Trần Thanh, phát hiện ra rằng ngoài chiếc xe máy vừa rồi thì còn ba chiếc nữa. Ba chiếc đó đang xả khói lao như điên về phía bọn họ.

Dương Lệ tái nhợt mặt, biểu cảm lại trở nên đau buồn.

“Đi!”, Trần Thanh ôm Dương Lệ né tránh sang bên cạnh, nhưng ba chiếc xe đã chặn hết mọi đường lui của bọn họ rồi.

“Cút!”, thấy vậy, trong mắt Trần Thanh hiện lên nét tàn nhẫn, hiển nhiên bốn chiếc xe máy ấy muốn lấy mạng Dương Lệ, tất nhiên là anh cũng chẳng nương tay nữa.

Lúc một chiếc xe máy lướt qua bên cạnh, Trần Thanh tung ra một cú đá nhanh như chớp, cả người lẫn xe bị anh đạp bay ra ngoài.

Sau đó Trần Thanh không hề dừng lại, hai chiếc xe máy còn lại cũng bị anh đá bay như thế.

Vốn dĩ người lái chiếc xe đầu tiên còn định đâm thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của đồng bạn, hắn ta lập tức run lên, định lái xe chạy trốn.

Trần Thanh đá vào một hòn đá trên mặt đất, nó đập thẳng vào lưng tên kia, khiến hắn ta bay ra khỏi chiếc xe máy.

“Ai sai chúng mày tới?”, Trần Thanh dẫn Dương Lệ đi tới trước mặt một người, giẫm vào ngực tên đó và lạnh lùng nói.

“Thằng nhãi, mau thả tao ra, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không mày sẽ không chịu nổi đâu”, người kia lắc lắc cái đầu choáng váng vì bị va đụng của mình, cắn răng quát tháo Trần Thanh.

“Không nói thì giữ lại mày có tích sự gì”, chân Trần Thanh bắt đầu dùng sức.

Tên lái xe máy ấy lập tức đỏ bừng mặt, hắn ta ra sức giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

“Tao… Tao nói”, cảm thấy ngực của mình sắp bị giẫm nát đến nơi rồi, tên cưỡi xe máy vừa nói vừa ra sức vùng vẫy.

“Nói đi”, Trần Thanh nhẹ chân hơn một chút.

“Là gia chủ bảo bọn tao tới”, tên lái xe máy nhìn Dương Lệ rồi nói.

“Quả nhiên là ông ấy”, vốn dĩ Dương Lệ còn đang mong chờ, nhưng khi nghe thấy câu nói của tên đó, cô ấy lập tức đau đớn ứa nước mắt.

“Nên xử lý những tên đó thế nào?”, thấy vậy, Trần Thanh lập tức hiểu ra, e rằng đây là chuyện gia đình của Dương Lệ.

“Để bọn họ đi đi”, sắc mặt của Dương Lệ rất khó coi, cô ấy lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.

Trần Thanh thở dài một hơi, anh để mặc mấy tên kia, đuổi theo hướng mà Dương Lệ đi.

Dương Lệ đi rất lâu, Trần Thanh cứ đi theo sau cô ấy, bởi vì anh cảm thấy nét mặt của Dương Lệ có gì đó không ổn, sợ cô ấy sẽ gặp chuyện gì.

“Chẳng lẽ cậu không tò mò chút nào sao?”, hai người dừng lại trên một cây cầu lớn, đi lâu như thế, trên đường chẳng còn ai nữa. Dương Lệ nhìn dòng sông dưới cầu rồi nhẹ giọng hỏi.

“Nếu cô muốn nói thì tôi có thể trở thành người nghe trung thành nhất của cô”, Trần Thanh nói.

“Thực ra nhà tôi không phải ở đây, mà là nhà họ Dương ở thành phố Vân Hải”, nói xong, thấy biểu cảm của Trần Thanh không hề thay đổi, Dương Lệ mới nói tiếp: “Nhà họ Dương là một gia tộc lớn ở thành phố Vân Hải, bố tôi là gia chủ của nhà họ Dương”.

“Ừm”, Trần Thanh không có phản ứng nào khác, anh chỉ gật đầu.

“Trước kia bố tôi rất yêu thương tôi, chưa bao giờ ép tôi làm chuyện gì cả”, nói đến đây, vẻ mặt của Dương Lệ hiện lên nét hoài niệm và hạnh phúc.

“Nhưng vào nửa năm trước, tính cách của bố tôi đột nhiên thay đổi hẳn, ông ấy bắt tôi phải gả cho một người mà tôi không thích, khiến tôi không thể hiểu nổi. Sau đó tôi đã nhân lúc bố tôi không chú ý để chạy tới đây”.

Biểu cảm của Dương Lệ trở nên đắng chát.

“Nửa năm trôi qua, tôi cứ ngỡ là bố tôi đã đổi ý, nhưng không biết ông ấy đã tìm ra số điện thoại của tôi bằng cách nào, trưa nay mới gọi điện cho tôi bảo tôi quay về. Tôi không đồng ý, ông ấy nói sau này sẽ coi như không có đứa con gái như tôi”.

Nói đến đây, tâm trạng của Dương Lệ càng tệ hại hơn, cô ấy thẫn thờ nhìn mặt sông.

“Tính cách thay đổi hẳn sao? Nếu là thế thì tôi cảm thấy có vấn đề rồi. Giả dụ tôi nói trên đời có một thứ gọi là “thuật dịch dung” thì cô có tin không?”, Trần Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Dương Lệ.

Dù sao tình cảm bố con bao nhiêu năm như thế không thể tự nhiên thay đổi được, hơn nữa còn sai người tông xe, không biết nặng nhẹ và cũng chẳng cố kỵ điều gì, máu mủ ruột rà sẽ không thể làm ra chuyện như vậy được.

Trừ khi là có người cố tình giả mạo.

Hoa Hạ có lịch sử năm ngàn năm, người tài ba đếm không hết, thuật dịch dung là một kỹ xảo trong số đó. Tuy rằng đến giờ rất ít người biết, nhưng không có nghĩa là nó đã hoàn toàn thất truyền.

“Cái gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, đôi mắt của Dương Lệ lập tức sáng rực lên, cô ấy kích động túm lấy tay Trần Thanh.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, tôi chỉ nói là có thể như thế thôi. Nếu cô muốn xác nhận lại thì chỉ có một cách, đó là về nhà một chuyến, tôi sẽ kiểm tra giúp cô”, Trần Thanh thở dài một hơi. Tuy rằng anh không muốn chuốc thêm phiền phức, nhưng cũng không muốn người bên cạnh mình bị thương tổn.

“Cậu nói là có thể về với tôi ấy hả?”, nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Dương Lệ càng túm chặt hơn, sợ Trần Thanh chạy mất.

“Ừm, nếu tôi không đi theo cô thì cô có thể nhận ra thuật dịch dung được không?”, Trần Thanh gật đầu, anh không quen với sự nhiệt tình ấy của Dương Lệ cho lắm.

“Vì sao cậu lại tốt với tôi như thế?”, nhìn khuôn mặt cứng cỏi của Trần Thanh, Dương Lệ cảm thấy mê mẩn.

“Chắc không phải cô yêu tôi rồi đấy chứ? Tôi nói trước nhé, tôi là hoa đã có chủ, cô không bao giờ có được tôi đâu”, đối diện với ánh mắt si mê của Dương Lệ, Trần Thanh giữ chặt áo, cảnh giác nói.

“Xì… Cho dù đàn ông trên đời này chết sạch thì tôi cũng không yêu cái đồ lưu manh như cậu đâu”, nghe Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ bình thường trở lại, lạnh lùng liếc xéo Trần Thanh.

“Ha ha… Đây mới là Dương Lệ mà tôi biết chứ, đội trưởng Dương”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Dương Lệ, Trần Thanh lập tức cười ha ha.

“Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết phải làm gì nữa”, cảm nhận được ý tốt của Trần Thanh, Dương Lệ điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nói với anh.

“Nếu cô thật sự muốn cám ơn tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi, tôi thấy trong phim người ta vẫn hay diễn như thế”, thấy Dương Lệ nghiêm túc đến vậy, Trần Thanh không nhịn được trêu cợt.

Chương 209: Món quà lớn từ nhà họ Diệp

"Được thôi", không ngờ Dương Lệ lại trực tiếp đồng ý, Trần Thanh lập tức bị dọa đến mức ho sặc sụa.

"Khụ khụ… Tôi nói đùa đấy, tôi với chị thì ai theo đuổi ai chứ, không cần phải khách sáo như vậy", Trần Thanh giật mình vội xua tay nói.

"Hừ, đồ nhát gan! Bổn cô nương đây còn có rất nhiều người theo đuổi đấy, xếp hàng kéo dài ra tận ngoài thôn ý kìa, về sau cậu mà muốn theo đuổi tôi thì phải ra phía sau mà xếp hàng nhé", Dương Lệ lườm Trần Thanh một cái, tức giận nói.

"Nhưng mà ở chỗ tôi vẫn còn chút chuyện, nếu cô không vội thì hãy cho tôi một hai hôm, đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ cùng về nhà với cô", Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến vẫn còn một cuộc cá cược. Anh không muốn mất trắng một thằng em có tiềm năng.

Sau đó, Trần Thanh đưa Dương Lệ trở lại ký túc xá nhân viên, vốn dĩ anh muốn đưa cô ấy về nhà nhưng Dương Lệ sợ hãi nên chỉ có thể đưa cô ấy đến ký túc xá nhân viên.

May mắn thay, ký túc xá do công ty cung cấp cũng không tệ, rất nhiều người độc thân đều lựa chọn sống ở đây.

Sau khi đưa Dương Lệ về ký túc xá, Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến phải mua thuốc điều chế mỹ phẩm cho Nam Cung Yến và Hứa Tịnh Nhã, vì vậy anh bèn quay lại và tìm thấy một hiệu thuốc Đông y.

Chỉ là Trần Thanh đã tìm đến vài hiệu thuốc rồi nhưng cuối cùng vẫn thiếu một loại thuốc.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh chợt vang lên, là Giang Tử Phong gọi đến.

"Đại ca, em đã tra ra được thông tin mà anh nhờ em tra rồi. Khu đất ở hồ Lộc Minh sắp được bán đấu giá rồi, nhưng mức giá khởi điểm khá cao", Giang Tử Phong nói qua điện thoại.

"Khoảng bao nhiêu tiền?"

Qua lời của Giang Tử Phong, Trần Thanh đã hiểu được phần nào về cuộc đấu giá này.

Sau đó, anh nhờ cậu ấy giúp anh thu thập một số dược liệu mà mình vẫn chưa tìm được, dù sao thì mối quan hệ của nhà họ Giang ở thành phố Nam Hải cũng rất rộng rãi, cậu ấy nhất định tìm dược liệu tốt hơn anh.

Hơn nữa, anh dự định trong tương lai sẽ tập trung vào việc bồi dưỡng cho Giang Tử Phong, sau này có thể sẽ có rất nhiều việc cần cậu ấy đi giải quyết.

Cúp điện thoại xong, Trần Thanh nhíu mày.

Anh không ngờ rằng mảnh đất này sẽ được đấu giá công khai, hơn nữa giá khởi điểm đã hai tỷ, con số này không hề thấp.

Nếu Hứa Thiếu Phong đưa tiền thắng cược cho mình, vậy mình sẽ đi đấu giá thử xem, nhưng cuộc cá cược với hắn vẫn còn chưa bắt đầu.

Hơn nữa, ngay cả khi mình thắng cuộc cá cược này, cũng không đủ tiền để đấu giá mảnh đất này.

Anh cần phải nghiên cứu một chút, xem làm thế nào để huy động được tiền vì anh quyết tâm phải lấy bằng được mảnh đất ở hồ Lộc Minh.

Theo Giang Tử Phong nói thì không chỉ nhiều doanh nhân ở Nam Hải sẵn sàng tranh giành mảnh đất này, mà ngay cả các thế lực ở thị trường nước ngoài cũng muốn có được. Đến lúc đó, cuộc cạnh tranh chắc chắn sẽ rất khốc liệt.

Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là do chính phủ định gói thầu và bán đấu giá hàng chục kilomet quanh hồ Lộc Minh.

Đó là một mảnh đất rất lớn, các doanh nhân và các nhà bất động sản tất nhiên không phải nhìn trúng hồ Lộc Minh mà chính là vùng đất xung quanh nó.

Xét cho cùng, môi trường xung quanh hồ Lộc Minh vẫn rất tốt, nếu phát triển thành khu du lịch thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận.

Truyền thuyết về hồ Lộc Minh thực sự quá bất thường nên căn bản không ai dám chú ý đến nó.

Nhưng dù vậy, vùng đất xung quanh hồ Lộc Minh vẫn khiến rất nhiều người tranh giành muốn có được.

Đến lúc đó được đấu giá lên đến 15 tỷ cũng không phải điều gì đáng để kinh ngạc.

Nhưng Trần Thanh lại không quan tâm, nếu thật sự đấu giá không thành công, anh sẽ đến sống bên hồ đó đợi đến khi Mộc Thạch bảy màu chín muồi, anh sẽ trực tiếp hái xuống.

Anh tuyệt đối không thể để cho Mộc Thạch bảy màu - một báu vật như vậy lọt ra ngoài, cho dù có đắc tội đến người đấu giá mảnh đất này cũng đáng.

Trần Thanh đi đến sân sau của quán bar, anh muốn tìm Tô Hồng Mị xem cô ta còn bao nhiêu tiền.

"Ôi, cục cưng, cậu chân trước vừa mới đưa một người đẹp từ chỗ tôi đi, chân sau đã tìm đến người phụ nữ “già yếu”, không được yêu thương như tôi rồi?", lúc Trần Thanh xuất hiện bên ngoài phòng của mình, Tô Hồng Mị vui mừng không thôi, nhưng miệng cứ không ngừng trách móc.

"Chị Mị, nếu chị là người phụ nữ “già yếu” không được yêu thương thì trên đời sẽ không có người phụ nữ nào đẹp cả à", nhìn chiếc váy ngủ bằng lụa của cô ta, anh liền nuốt nước bọt ừng ực.

"Thật không? Chị đây có sức hấp dẫn đến vậy sao? Được thôi, chị tin lời cậu", Tô Hồng Mị lập tức kéo Trần Thanh vào phòng và đóng cửa lại.

"Nói đi, đã muộn như vậy rồi, cậu tới tìm người ta có chuyện gì sao?", các ngón tay của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực của Trần Thanh, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

"Chị Mị, tôi muốn hỏi, hiện tại chị có bao nhiêu tiền?", Trần Thanh bất lực hỏi, anh thực sự không thích hỏi vay tiền phụ nữ.

Tuy nhiên, điều này cũng nói rõ lên được vị trí của Tô Hồng Mị trong lòng của Trần Thanh.

"Có rất nhiều, nhưng tiền không phải của chị, mà là của cậu", Tô Hồng Mị ngây người ra một hồi, sau đó lại nói: "Lúc chiều, một người phụ trách của nhà họ Diệp đã đem thẻ ngân hàng và một đống giấy tờ chuyển nhượng tài sản qua đây".

"Ồ? Là vì lý do gì?", Trần Thanh sững sờ khi nghe tin này.

Anh đã giết chết trụ cột chính của nhà họ Diệp, e rằng lúc này, nhà bọn họ cũng rất khó khăn.

"Bởi vì cậu đã thuần phục được nhà họ Diệp rồi, những người còn lại không thể giữ nổi khối tài sản khổng lồ của nhà bọn họ, nên người phụ trách mới của nhà họ Diệp đã giao cho cậu 70% tài sản và nói rằng bọn họ muốn mua lấy sự bình yên", Tô Hồng Mị nhìn Trần Thanh với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Người đàn ông trẻ tuổi này luôn khiến người ta phải chết mê chết mệt vì anh, một gia tộc lớn như nhà họ Diệp thế mà lại bị đánh thành bộ dạng thế này, đúng thật là một người chọi với cả một gia tộc.

Trần Thanh nghe xong liền hiểu ra, với tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, e rằng những gia tộc khác đã sớm có ý định lăm le nuốt chửng bọn họ.

Nếu đã không thể giữ được tài sản của mình chi bằng đưa nó cho Trần Thanh, các gia tộc khác sẽ không dám rục rịch.

Xem ra, người phụ trách mới này của nhà họ Diệp rất sáng suốt, cứ như vậy không những nhà họ Diệp không bị trấn áp, ngược lại còn có thể tồn tại dưới danh nghĩa của Trần Thanh.

Bây giờ đã biết người phụ trách của nhà họ Diệp đang nghĩ gì, Trần Thanh cũng không hề có gánh nặng về tâm lý rồi.

"70% tài sản của nhà họ Diệp là bao nhiêu?", Trần Thanh hỏi.

"Trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền chỉ cần kiểm tra là biết, nhưng những bất động sản đó phải cần nhân viên thống kê đến thống kê mới biết chính xác được", Tô Hồng Mị vừa nói vừa đi đến két sắt lấy những thứ mà nhà họ Diệp đã đưa ra.

"Cục cưng, chị không muốn giúp cậu xử lý những việc này đâu. Cậu phải tìm người quản lý chúng. Trong này có rất nhiều công ty, nếu không quản lý chúng, e là nguồn vốn của chủ sở hữu sẽ bị âm", Tô Hồng Mị nói rồi chuyển những thứ này cho Trần Thanh.

"Hơn nữa, ở thế giới ngầm của thành phố Nam Hải cũng có không ít tài sản, chị chỉ có thể giúp cậu xử lý một thời gian ngắn, nếu lâu dài, chị nhất định sẽ đình công đấy".

Tô Hồng Mị phàn nàn với Trần Thanh bằng dáng vẻ chán chường.

"Chuyện này... Thôi được rồi", Trần Thanh do dự một hồi, anh cũng biết Tô Hồng Mị không giỏi xử lí những thứ này, nếu miễn cưỡng, chỉ sợ cô ta sẽ kiệt sức mất.

"Chị vất vả rồi", Trần Thanh khá ngại ngùng nói.

Trong đầu anh đã chọn được người xử lí rồi, đó chính là Hứa Thiếu Phong, chỉ hy vọng hắn biết điều một chút, nếu không anh sẽ phải chọn lại người khác.

Chương 210: Đổi ý

Nhìn theo bóng Trần Thanh, Tô Hồng Mị bỗng cảm thấy lưu luyến.

“Rõ là đồ ngốc, không biết nài nỉ một chút gì cả, đến bây giờ vẫn chưa lên được giường của Nam Cung Yến cũng là đáng đời”.



Sau khi vào biệt thự, Trần Thanh phát hiện ra đám Nam Cung Yến vẫn chưa ngủ. Hôm nay anh chưa mua đủ dược liệu, bọn họ mà bắt được thì kiểu gì anh cũng sẽ bị càu nhàu một trận.

Thế là Trần Thanh lặng lẽ lẻn vào trong biệt thự, đám Đường Võ không hề phát hiện ra, khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Trần Thanh, nếu anh không điều chế ra thuốc dưỡng da cho tôi thì tôi nhất định sẽ cho anh biết tay”, khi mà Trần Thanh cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của anh.

Đọc hết tin nhắn, Trần Thanh đổ mồ hôi như mưa, Nam Cung Yến gửi tin nhắn cho anh vào đúng lúc này, chắc không phải cô nhìn thấy anh về rồi đấy chứ?

Nghĩ tới đây, Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu nhìn lên trên lầu.

“Phụt…”

Vốn dĩ Trần Thanh chỉ tùy tiện nhìn liếc qua để xác định lại xem có phải hai người Nam Cung Yến đứng cạnh cửa sổ và nhìn thấy anh vào hay không, kết quả lại nhìn thấy cảnh bọn họ nằm trần truồng trên giường, quả thực là rất quyến rũ.

Trần Thanh sắp chảy máu mũi luôn rồi, thử hỏi có ai không hâm mộ cái diễm phúc này của anh không cơ chứ.

Nhưng biết cô nàng này chỉ nhắn tin bâng quơ thế thôi, Trần Thanh lập tức thở phào một hơi.

Lúc này, anh soạn một tin nhắn gửi cho Giang Tử Phong.

Nhà họ Giang cắm rễ ở Nam Hải bao năm như thế, chắc hẳn phải biết nơi nào bán những dược liệu quý hiếm.

Dù sao cũng có một thằng đệ, tội gì mà không dùng.

Vốn dĩ gửi tin nhắn cho Trần Thanh xong là Giang Tử Phong chuẩn bị đi bar giải tỏa, nhưng khi nhận được tin nhắn của anh, đôi mắt cậu ấy lập tức sáng rực lên.

Kể từ khi được chứng kiến thực lực của Trần Thanh, Giang Tử Phong càng thêm quyết tâm phải đi theo anh.

Tiếc rằng năng lực của cậu ấy không quá xuất sắc, không thể giúp Trần Thanh quá nhiều. Bây giờ có cơ hội làm việc cho anh, đương nhiên là cậu ấy sẽ không bỏ lỡ.

Giang Tử Phong gọi điện thoại từ chối lời mời của đám cậu ấm ăn chơi kia rồi một mình lái xe ra ngoài.

Còn về Trần Thanh, anh không nghĩ tới những chuyện khác nữa, mà ngồi khoanh chân tu luyện.

Con đường tu luyện cũng như thuyền đi ngược dòng, không tiến thì chắc chắn sẽ lùi.

Nhưng anh mới tu luyện được một lát thì chuông điện thoại đã vang lên, cầm lên xem thì thấy là Giang Tử Phong.

“Tử Phong, sao thế?”, Trần Thanh hơi nghi hoặc, chẳng lẽ là tìm được dược liệu rồi sao?

Cho dù tìm được thì hôm sau nói với anh cũng được mà.

“Em tìm được dược liệu mà anh cần rồi, nhưng có người giành mất, làm sao đây?”, ở đầu bên kia, Giang Tử Phong vội vàng hô lên.

“Cậu đang ở đâu? Để tôi đi tìm cậu”, Trần Thanh thay đổi sắc mặt, anh vừa bảo Giang Tử Phong tìm hai đơn dược liệu, một là đơn dược liệu để làm thuốc dưỡng da cho đám Nam Cung Yến, đơn còn lại là để kết hợp với trái Bách Linh.

Vậy nên tuyệt đối không thể có sơ suất gì được.

Lúc này, Trần Thanh ra thẳng nhà để xe, lái một chiếc xe của Nam Cung Yến đi.

Tới nơi mà Giang Tử Phong nói, Trần Thanh dừng xe lại. Đây là một trung tâm giải trí, lúc đầu Trần Thanh còn tưởng là hiệu thuốc cơ.

“Anh tới rồi à! Những dược liệu khác thì em đã mua đủ hết rồi, bây giờ chỉ còn thiếu hai loại nữa. Em cũng đã điều tra ra là ông chủ của trung tâm giải trí này đang giữ chúng. Chỉ có điều em đang định mua thì có người gọi điện cho ông ta, thế là ông ta đổi ý ngay”.

Giang Tử Phong nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra ở đây cho Trần Thanh.

“Có biết đối phương là ai không? Còn nữa, ngoài tiền ra thì ông chủ này còn cần gì nữa?”, Trần Thanh gật đầu hỏi.

“Tạm thời chưa biết đối phương là ai, chỉ biết là lát nữa sẽ tới, hình như đã đưa ra một điều kiện mà người ta không thể từ chối được. Còn ông chủ này cần thứ gì nữa thì em không rõ”, Giang Tử Phong bất đắc dĩ nói.

Trần Thanh gật đầu, anh cũng thông cảm cho Giang Tử Phong, trong một thời gian ngắn như thế, tìm ra đã là khá lắm rồi, muốn biết thêm những thông tin khác thì hơi khó khăn.

“Đi thôi, vào đó xem sao”, Trần Thanh cất bước vào trong, Giang Tử Phong đi sát theo sau.

Vào trong trung tâm giải trí, Trần Thanh và Giang Tử Phong tới văn phòng của chủ trung tâm.

“Cậu Giang, không phải tôi không bán cho cậu, chủ yếu là bởi vì có người đưa ra một điều kiện mà tôi không thể từ chối được”, thấy Giang Tử Phong lại bước vào, ông chủ với thân hình gầy guộc cười khổ, trên mặt chỉ toàn nét bất đắc dĩ.

Dù sao ông ta cũng không đắc tội nổi với nhà họ Giang, nhưng điều kiện mà bên kia đưa ra lại khiến ông ta không thể từ chối được.

“Chứng dương hư, có thể chữa được”, lúc vào đây Trần Thanh đã quan sát ông chủ gầy guộc này, vậy nên anh cũng phát hiện ra chứng bệnh của ông ta.

Đàm phán thì đương nhiên là phải nắm giữ quyền chủ động trước rồi.

“Sao… Sao cậu biết?”, nghe Trần Thanh nói thế, ông chủ kia đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn Trần Thanh.

“Khó lắm à? Nhìn qua là biết, nếu ông cho tôi thứ tôi cần thì tôi sẽ chữa bệnh cho ông”, Trần Thanh hờ hững nhìn ông chủ kia.

Nghe thấy câu này của Trần Thanh, ông chủ lập tức im lặng, nghĩ xem chuyện này là thật hay giả.

Cũng bởi vì trông Trần Thanh quá trẻ, ông ta không dám tin cho lắm.

Xem ra điều kiện mà đối phương đưa ra cũng là chữa bệnh cho ông ta, nếu không thì ông ta đã chẳng có phản ứng như thế này.

“Ông chủ Phương, đại ca tôi đã nói là chữa được thì chắc chắn là sẽ chữa được mà”, Giang Tử Phong đang không biết phải lấy dược liệu bằng cách nào, bây giờ nghe Trần Thanh nói vậy, cậu ấy lập tức hiểu ra rằng Phương Minh muốn chữa bệnh.

Nếu là thế thì trúng tủ rồi, cậu ấy vô cùng tin tưởng y thuật của đại ca mình.

“Cậu Giang, không phải tôi không tin, mà là… Cậu đây còn trẻ quá, tầm tuổi này e là còn chưa tốt nghiệp ấy chứ”, Phương Minh nhìn Trần Thanh với vẻ áy náy rồi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom