• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (7 Viewers)

  • Chương 401-405

Chương 401: Âm thanh thiên nhiên

“Được thôi”, Trần Thanh mỉm cười. Anh dĩ nhiên không muốn tự mình ra tay đấu giá, chính là sợ bị người khác nhìn ra tâm trạng sốt ruột của mình.

Tuy nhiên, món đồ này người khác lấy cũng vô ích, nhưng lỡ như thật sự bị người ta cướp ngang, anh không thể không ra tay cướp lại.

Tóm lại là anh không thích tự ra tay.

“Ba triệu”.

Đấu giá viên nhìn ngang nhìn dọc, lúc ông ta càng lúc càng thất vọng thì một giọng nói vô cùng êm tai truyền đến, cứ tưởng như là âm thanh của thiên nhiên vậy.

Đấu giá viên lập tức nhìn sang thì thấy Nam Cung Yến, trong mắt ông ta lộ ra vẻ cảm kích.

Nếu tại buổi đấu giá do ông ta dẫn chương trình mà xuất hiện một kỷ lục đấu giá, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta.

“Cô gái này ra giá ba triệu, còn ai ra giá nữa không? Ba triệu lần một, ba triệu lần hai, ba triệu... đấu giá thành công. Chúng ta hãy chúc mừng cô gái này”, đấu giá viên hình như dùng tốc độ nói nhanh nhất cả đời mình, lần đấu giá này đã được chốt hạ ngay lập tức.

“Ôi trời, đúng là có người đấu giá thật”.

“Xinh đẹp như vậy mà não có vấn đề rồi sao?”

“Anh muốn chết hả? Cô ấy là người phụ nữ của Trần gia đó”.

“Món đồ này trong tay người khác là tai hoạ, nhưng trong tay cao nhân thực thụ thì có lẽ là bảo vật”.

Người bên dưới nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bàn tán xôn xao cả lên.

Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thâm sâu khó đoán, còn có người chờ xem kịch hay.

“Đấu già viên này đúng là hài hước quá đi, lại một lần nữa đấu giá thành công, đáng ra phải kéo dài thời gian ra một chút nữa, để xem thử có ai ra giá hay không chứ?”, Tuyên Hoàng nhìn thấu được tâm tư của người đấu giá viên này thì không khỏi buồn cười, liền cười hihi nói.

“Vậy thì phải có người dám ra giá mới được chứ”, Trần Thanh không mấy vui vẻ trừng mắt liếc cô nhóc này, lúc làm chuyện chính thì cô ấy không xuất hiện, lúc này còn lén cười.

Sau khi trải qua lần đấu giá này, cuộc đấu giá phía sau vẫn diễn ra khá bình thường, đều là mấy thứ thường hay xuất hiện. Cho dù có mấy thứ đại loại như đồ cổ quý báu thì Trần Thanh căn bản cũng không mấy hứng thú.

“Anh Trần, món đồ tiếp theo chính là thứ mà tôi nói với anh”, ngay lúc này, Tăng Kim Lai nhỏ giọng nói.

“Ừm”, Trần Thanh gật đầu. Anh đã nhìn thấy cái rương lớn được mang lên, bên trong là cây linh dược trăm năm. Nếu là linh dược bình thường, Trần Thanh cũng không để ý làm gì, nhưng linh dược này là cây linh dược gia tăng sinh lực.

Phải biết là linh dược gia tăng tu vi, đan dược gia tăng xác suất đột phá, còn có linh dược gia tăng sinh lực đều là những thứ được võ giả săn lùng nhiều nhất.

Đặc biệt đan dược gia tăng tuổi thọ là thứ quan trọng nhất đối với võ giả sắp chạm đến giới hạn tuổi thọ của mình.

Đây không đơn chỉ là chuyện sống thêm bao nhiêu năm, mà nếu có cơ duyên thì có lẽ lại đột phá lần nữa, gia tăng tuổi thọ.

Cho nên, nếu linh dược như vậy xuất hiện chắc chắn sẽ thu hút một số cường giả, e là buổi đấu giá hôm nay chắc sẽ không yên bình đâu.

Nghĩ tới đây, việc đầu tiên Trần Thanh làm là dùng mắt xuyên thấu của mình quét hết xung quanh. Lần này, anh không những quét quanh đại sảnh, ngay cả trên lầu cũng sẽ quét qua một lượt.

Lúc mắt xuyên thấu của anh nhìn lên trên lầu thì đồng tử của anh bỗng dưng co rút.

Ngay tại lầu trên của khách sạn này lại xuất hiện một trực thăng, mà trên đó có năm sáu người nhân viên vũ trang đeo mặt nạ, trang bị kín bước xuống.

“Xem ra, cây linh dược này thu hút không ít sự chú ý của nhiều người”, thấy cảnh này thì Trần Thanh biết, bây giờ cho dù muốn ra ngoài cũng không thể được. Đám người này dám xuất hiện trắng trợn như vậy, chắc chắn đã phong toả nơi này rồi.

Quả nhiên, lúc Trần Thanh quét mắt xuyên thấu sang cửa chính thì phát hiện cửa bị đóng chặt, không những cửa bình thường bị khoá, bên ngoài còn được khoá bằng ổ khoá sắt to đùng.

Còn một số lối thoát hiểm cũng bị đóng chặt, chứ đừng nói tới cửa sổ đại loại vậy.

Trần Thanh lắc đầu, anh lập tức toàn lực mở rộng hết khả năng xuyên thấu, nhanh chóng tập trung vào vài người, rõ ràng có nội ứng trong đám đông này.

“Đợi chút nữa, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, đi theo anh có hiểu không?”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

“Sao vậy?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đột nhiên hồi hộp nên nhỏ giọng hỏi.

“Trước tiên đừng hỏi, chờ chút nữa sẽ biết”, Trần Thanh lắc đầu khiến bọn họ làm chuyện mà họ cũng không biết.

“Anh Tăng, anh giúp tôi lấy vài cây tăm xỉa răng ở bàn ăn bên ngoài, lấy nhiều một chút”, Trần Thanh không có vũ khí trong tay, kim bạc đã dùng hết rồi, gần đây không có thời gian để bổ sung kịp nên phải tìm một số vật thay thế.

“Tôi biết rồi anh Trần”, Tăng Kim Lai dĩ nhiên cũng nghe thấy lời Trần Thanh nói với Nam Cung Yến. Tuy anh ta không nghĩ ở nơi như thế này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh ta rất tin vào Trần Thanh, lập tức rời khỏi rồi nhanh chóng quay lại.

Anh ta không tự ý là càn, thật sự chỉ lấy vài cây tăm, còn lấy thêm vài đôi đũa mà không lấy mấy thứ như dao ăn đại loại vậy vì anh ta sợ có người sẽ để ý.

“Anh Trần, đồ đã lấy xong. Điện thoại không có tín hiệu, xem ra quả nhiên là xảy ra chuyện rồi”, lúc nãy Tăng Kim Lai lấy đồ thì nhìn điện thoại của mình, phát hiện không có tín hiệu”.

Nếu là rừng núi hoang sơ thì cũng không có gì lạ. Nhưng đây là khách sạn, khách sạn thì tuyệt đối không thể có vụ mất tín hiệu. Cho nên chắc chắn có người đã ngăn tín hiệu ở nơi này.

“Ừm, quả đúng là vậy. Chút nữa anh đừng ra mặt. Bọn họ muốn gì thì đưa nấy”, Trần Thanh cũng không lấy điện thoại ra. Anh biết chắc chắn đã bị chặn tín hiệu mất rồi.

“Tôi biết rồi anh Trần”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai gật đầu. Anh ta chỉ cần biết nghe theo lời của anh Trần là không sai, đi theo anh Trần chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Quả nhiên, Thuý Linh Chi này thu hút sự truy đuổi của nhiều người. Giá đã đi từ giá khởi điểm một triệu, tới giờ đã lên 30 triệu, thậm chí còn có người vẫn tiếp tục tăng giá.

Trần Thanh thì không tăng giá mà là chờ giá cuối cùng thì anh mới ra tay. Cho dù có người cướp đồ thì đó cũng là trên danh nghĩa thuộc về mình mới được.

“150 triệu, còn ai ra giá nữa không?”, chính ngay lúc này, một giọng điên cuồng truyền đến, chỉ thấy trước đó người đàn ông trung niên này không ngừng đấu giá theo đột nhiên đứng dậy và rống lên.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh bỗng dưng ngơ người ra. Anh bèn lắc đầu. Tên này e là đã mất trí rồi. Xem ra là trong nhà có người sắp chết.

Nhưng Thuý Linh Chi quả thật có thể tăng tuổi thọ của con người nhưng nếu chỉ uống đơn thuần thì hiệu quả cũng có hạn. Cho dù là có thể tăng tuổi thọ của con người, cùng lắm chỉ mười mấy ngày thôi, hầu hết hiệu quả của thuốc sẽ bị lãng phí.

“Vị này, xin đừng kích động, nếu không sẽ làm rối buổi đấu giá. Chúng tôi sẽ huỷ đi tư cách đấu giá với những ai gây rối buổi đấu giá”, đấu giá viên đột nhiên nhìn sang người đó rồi lạnh lùng nói.

Chương 402: Một trăm tám mươi triệu tệ!

“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Tôi ngồi xuống ngay”, người đàn ông trung niên kia cũng do gấp rút. Hôm nay ông ta nhất định phải đấu giá cho được cây linh dược này, nhưng trước mắt thấy tư thế này thì e là không dễ dàng rồi.

Vốn dĩ ông ta muốn dùng cách này để dọa một số người, nhưng ai biết lại bị cảnh cáo trước buổi đấu giá.

“Bây giờ vị khách này đã ra giá 150 triệu tệ, còn ai tăng giá không?”, sau khi cảnh cáo tên này xong, đấu giá viên lập tức hét lên.

Hiện trường lúc này rất im ắng, Trần Thanh trực tiếp lên tiếng: “180 triệu tệ”.

Nghe Trần Thanh tăng giá, sắc mặt của người đàn ông kia bỗng dưng trắng bệch, sau đó ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt lộ ra vẻ khổ sở.

“Được, vị này ra giá 180 triệu tệ, còn ai ra giá nữa không? Nếu không có ai ra giá, vậy…”, vẻ mặt của đấu giá viên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ông ta lập tức muốn chốt đơn ngay.

“Tôi ra giá 10 tỷ”, chính ngay lúc này, một giọng vô cùng khó nghe truyền đến.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói như vậy thì tất cả đều bị dọa một phen.

Cho dù linh dược này rất có ích nhưng cũng không thể đáng giá nhiêu đó tiền được.

“Tới rồi”, Trần Thanh bình thản nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đột nhiên giật mình, còn Tăng Kim Lai nhanh chóng cúi đầu. Dù gì lúc nãy Trần Thanh có nói, kêu anh ta cố gắng khiêm tốn một chút, trốn đi thì há chẳng phải càng khiêm tốn hơn ư.

“Vị này ra giá 10 tỷ”, đấu giá viên vui mừng khôn xiết, vì ra giá cao như vậy thì đây đúng là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời người của ông ta rồi.

Nhưng sau đó ông ta lại thấy có gì đó không đúng, vì linh dược này cho dù có mạnh cỡ nào thì cũng không phải vật hiếm thấy, sao có thể có người tốn 10 tỷ để mua chứ?

Quả nhiên, giọng của người này vừa dứt thì một đám người mặc đồng phục rằn ri màu đen và xám, trang bị vũ khí nặng nề nối đuôi nhau tiến vào từ bên ngoài.

“Các người là ai vậy? Bảo vệ đâu?”, có người bỗng dưng đứng lên hét vào mặt đám người này.

Theo họ thấy, đám người này cũng không phải ekip nào đó chạy tới làm loạn, vốn dĩ không ai ngờ đám người này lại tới thật.

“Ồn ào”, người đàn ông đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó súng trong tay hắn ta bắn thẳng vào người đang nói.

“Pằng…”

“A…”

Một tiếng súng vang lên, người đàn ông đó trực tiếp ngã nhà xuống nền, hai chân bị đạn xuyên thủng.

Người đó kêu gào thảm thiết, sau đó ai nấy cũng đều rít lên, bầu không khí của hiện trường khá hỗn loạn.

“Pằng pằng pằng …”

Chính ngay lúc này, một tiếng súng máy nổ lên, tất cả đều im bặt lại, hoảng sợ nhìn đám côn đồ trước mặt.

“Các vị, chúng tôi đều là người tốt, chỉ cầu tài, sẽ không làm người khác bị thương, trừ phi các người muốn phản kháng. Tôi nghĩ các người sẽ phối hợp đúng không?”, đợi khi đám người này đều trở nên im lặng, tên cầm đầu đeo mặt nạ khàn giọng nói.

“Các người cũng đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Mọi tín hiệu không dây ở nơi này, bao gồm bộ đàm cũng đã bị chặn, không ai có thể nhận được tín hiệu kêu cứu đâu”, tên đó lạnh lùng nhìn vào một người trong số bọn họ rồi ra dấu câu câu đầu ngón tay.

Lúc này, mọi người đều nhìn sang người kia trong đám đông. Đó là một cô gái có tướng mạo xinh đẹp, thân hình cũng không tệ, nhưng lúc này gương mặt của cô ta hoảng loạn, liều mạng lắc đầu, rõ ràng là không muốn đi qua đó.

“Tôi sai rồi, tôi không nên gọi điện thoại, cầu xin anh, tha cho tôi đi…”, cô gái xinh đẹp kia van nài, nhanh chóng bỏ điện thoại của mình xuống đất và liều mình bảo đảm.

“Haiz, tôi thật sự không muốn thô lỗ, nhất là đối với cô gái xinh đẹp như cô, đúng là cụt hứng mà”, người đàn ông cầm đầu kia lắc đầu, sau đó hắn ta lên tiếng.

Nghe tên cầm đầu nói vậy, cô gái xinh đẹp chợt thở phào.

“Haiz”, Trần Thanh lại thở dài. Anh dĩ nhiên có thể thấy sự châm chọc trong lời nói của tên cầm đầu này, rõ ràng tên này không hề có ý định bỏ qua cho người phụ nữ này, đáng tiếc cô ta lại nghĩ mình có thể thoát khỏi.

Quả nhiên, chờ tới lúc người phụ nữ này thư thả, tên cầm đầu đó đột nhiên giơ súng trong tay lên, bắn thẳng một phát vào cánh tay lúc nãy người phụ nữ này cầm điện thoại.

“A…”

“Im miệng cho tôi”.

Người phụ nữ đó bị súng bắn vào cánh tay thì kêu gào thảm thiết, nhưng sau đó tên cầm đầu kia lại cao giọng hét lên.

Nghe hắn ta nói vậy, người phụ nữ vốn dĩ đang kêu gào thì đột nhiên im bặt, căn bản không dám lên tiếng, sợ hắn ta tính khí thất thường lại bắn lần nữa.

“Trần Thanh, làm sao đây? Có khi nào chúng cũng giết chúng ta không?”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều khá hoảng. Dù gì họ cũng là phụ nữ, có lúc nào thấy qua cảnh này đâu.

“Yên tâm, có anh đây, sẽ không có ai làm hai người bị thương đâu”, Trần Thanh đưa tay ra kéo tay hai người họ rồi nhẹ nhàng an ủi.

Bây giờ anh vẫn chưa thể ra tay, đám người này đứng quá thưa thớt, nếu ra tay thì nhất định phải bảo đảm không sót tên nào. Nhưng hễ có một người chạy thoát thì e là sẽ gây ra những thương vong không đáng có.

Được Trần Thanh an ủi, hai người họ mới có vẻ an tâm hơn một chút.

Còn lúc này Tăng Kim Lai lại vô cùng sùng bái bản lĩnh của Trần Thanh. Anh ta không ngờ trước khi đám người này tới thì Trần Thanh đã biết đối phương sẽ tới.

Dưới tình hình như vậy, nếu là người khác nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho họ, anh ta nhất định khinh vào mặt đối phương, nhưng người này là Trần Thanh, Trần gia, thì anh ta hoàn toàn tin tưởng.

“Các vị, hôm nay chúng tôi lấy thứ chúng tôi cần, bảo đảm không làm bị thương tới tính mạng của các người”, tên đầm đầu bước từng bước lên bục đấu giá, quét mắt nhìn mọi người, sau đó hắn ta thờ ơ lên tiếng.

“Nhưng nếu có người muốn gây rối. Tới lúc đó đạn không có mắt, làm bị thương người đó, hoặc giết chết ai đó thì không thể trách tôi được đâu à”, tên cầm đầu không chờ mọi người thở phào thì hắn ta lại lên tiếng lần nữa.

Tên cầm đầu nói xong thì trực tiếp đi tới trước mặt của đấu giá viên.

“Đưa chìa khóa két sắt cho tôi”, đúng lúc những người này tiến vào, đấu giá viên đã nhanh chóng cho Thuý Linh Chi vào két. Những người này muốn lấy đồ cũng không dễ dàng.

“Tôi… tôi không có chìa khóa”, đấu giá viên kìm hãm nỗi sợ hãi trong lòng mình, ông ta nói với giọng run rẩy.

“Hừ, tôi biết ông không có chìa khoá. Nhưng nếu ông không có chìa khóa, vậy tại sao ông lại muốn để những món đồ này vào trong két sắt? Xem ra, ông thấy sống đủ rồi, muốn đổi cách sống tuyệt vời hơn đúng không?”, tên cầm đầu hừ lạnh, sau đó hắn ta rút một con dao găm đen từ chân của mình, nhẹ nhàng vỗ lên mặt đấu giá viên.

Chương 403: Làm chuyện thừa thãi!

Đấu giá viên vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ tên đầu sỏ này lại có ánh mắt tinh tường như vậy, thế mà lại biết ông ta cất những món đấu giá có giá trị vào trong két sắt.

Mà chìa khóa két sắt thì ở chỗ ông chủ bọn họ, vốn dĩ cũng không nằm trong tay ông ta.

Nghĩ đến đây, đấu giá viên nhất thời khóc không ra nước mắt.

Tại sao mình lại làm chuyện thừa thãi như vậy chứ? Giờ thì hay rồi, e rằng hôm nay mình phải để lại lời trăn trối rồi.

"Nói xem, còn nguyện vọng gì không. Yên tâm đi, tôi nhân từ lắm, nhất định tôi sẽ để cho ông nói rõ nguyện vọng cuối cùng của ông", tên đầu sỏ bật cười rồi thở hổn hển.

"Có...có thể tha cho tôi một mạng không?", vẻ mặt đấu giá viên như đưa đám, ông ta còn định kéo dài một chút thời gian với tên đầu sỏ, sau cùng lại nhìn thấy hắn ta giơ cây súng trong tay lên thì lập tức ngậm miệng lại.

"Mong ước cuối cùng của tôi là sau khi tôi chết thì sẽ có người chăm sóc cho con gái của tôi. Đây là nguyện vọng đầu tiên của tôi", đấu giá viên nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi nói.

"Là sao hả? Ông lại còn có mấy cái nguyện vọng cơ à?", nghe đấu giá viên nói thế, nhất thời trong mắt tên đầu sỏ bừng bừng lửa giận, hùng hổ nói.

"Đại ca à, tôi chỉ có 3 cái, 3 cái thôi mà, anh để tôi nói hết được không?", đấu giá viên bị tên đầu sỏ hăm dọa đến mức giọng nói cũng nức nở.

"Tiếp đi!", lúc này tên đầu sỏ đã thấy hối hận vừa nãy huênh hoang làm gì, sớm biết thế đã không để cho cho ông già đấu giá viên này nói lời trăn trối, lôi thôi chết đi được.

Quả nhiên, đấu giá viên này lại bày tỏ từng cái nguyện vọng sau khi ông ta chết với tốc độ vô cùng chậm chạp, còn bổ sung thêm danh hiệu đấu giá viên hạng sao của ông ta.

Nhìn thấy đấu giá viên đang cố gắng hết sức để có được một con đường sống, Trần Thanh liền híp mắt lại.

Mấy tên này ban đầu cũng chỉ đánh vài người bị thương, chưa thật sự ra tay giết người, nhưng nếu mấy tên này có ý định sát hại người vô tội, Trần Thanh ắt hẳn sẽ không ngồi yên, dù cho không nắm chắc phần thắng thì cùng sẽ ra tay.

Cuối cùng thì đấu giá viên cũng nói xong 3 cái nguyện vọng của mình rồi nhìn về phía tên đầu sỏ.

Lúc này, tên đầu sỏ cũng hoàn toàn chịu thua rồi, ông già này chắc chắn bị mắc bệnh nói nhiều, chỉ có 3 cái nguyện vọng mà có thể nói như phát biểu diễn thuyết vậy, làm cho người nghe muốn ngủ gục luôn.

"Được rồi, nếu ông đã nói hết 3 cái nguyện vọng của mình vậy tôi tiễn ông lên đường đây", tên đầu sỏ đang cố kiềm chế ý định muốn bóp chết đấu giá viên, lạnh lùng nói.

"Đợi...đợi đã", đấu giá viên nhất thời hoảng sợ la lớn.

"Còn đợi gì nữa?", nghe đấu giá viên nói thế, gân xanh trên trán tên đầu sỏ không ngừng nổi lên, hiển nhiên sự nhẫn nại đã đến giới hạn.

"Cho...cho tôi uống một hớp nước được không?", đấu giá viên nói với giọng sợ sệt.

"Ông đúng là ghê gớm lắm cơ, suýt nữa thì tôi bị ông chọc tức điên rồi, nhưng mà ông cũng là một nhân tài đấy", ngay thời điểm mọi người đều nghĩ tên đầu sỏ sẽ bắn cho đấu giá viên một phát súng chết tươi, thì giọng điệu hắn ta đột nhiên trở nên dễ nói chuyện hơn, hắn ta nhẹ giọng nói.

"Là nhân tài sao", Trần Thanh liếc nhìn đấu giá viên rồi quay sang tên đầu sỏ, anh lắc đầu.

"Ông nói cho tôi biết, ai là người mở được két sắt thì tôi sẽ tha cho ông một mạng", tên đầu sỏ cười híp mắt nhìn đấu giá viên kia, nói ra điều kiện của hắn ta một cách thẳng thừng.

Nghe thấy tên đầu sỏ nói thế, ánh mắt đấu giá viên tức thì sáng lên, ông ta lập tức chỉ tay về phía Tăng Kim Lai đang cúi đầu giả chết.

"Chính là cậu ấy, cậu ấy là ông chủ của chúng tôi, Tăng Kim Lai", đấu giá viên chỉ vào Tăng Kim Lai rồi nhanh miệng hô lên.

"Chết tiệt!", Trần Thanh không ngờ người đấu giá viên này lại bán đứng Tăng Kim Lai dễ dàng như vậy, chuyện này đã làm hư kế hoạch của anh rồi.

Mấy tên cướp này cũng đã phân tán quá rộng, hơn nữa ngoài bọn họ ra, trong những người tại đây vẫn còn vài tên nội gián, tất cả đều là mối tại họa ngầm bất ổn.

Tăng Kim Lai đương nhiên cũng nghe thấy lời của đấu giá viên, vốn dĩ anh ta đang làm theo ý Trần Thanh mà yên ổn giả chết.

Nhưng đấu giá viên này lại thẳng thừng bán đứng anh ta, điều này làm anh ta không thể không đối mặt với những tên cướp hung hãn tàn bạo này.

"Ông cũng lanh lợi lắm, yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông đâu, lăn qua một bên cho tôi ngay", tên đầu sỏ vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười đáng sợ, những người này một khi đối điện với cái chết sẽ tỏ ra yếu ớt như vậy đấy, chỉ một câu thì đã đầu hàng, đúng là chán quá đi mất.

Nghe tên đầu sỏ nói thế, nhất thời trong lòng đấu giá viên nhẹ nhõm hơn được một chút, vội vã chạy vào trong đám đông.

Có điều, những người trong đám đông lại tỏ ra cực kỳ khinh thường trước hành vi vô liêm sỉ của đấu giá viên, nhưng lúc này không thể làm gì hơn ngoài trừng mắt mà lườm nguýt ông ta.

"Mày đó, mày qua đây", đương nhiên tên đầu sỏ không quan tâm đến những người kia nhìn đấu giá viên với con mắt gì, bây giờ hắn ta đã tìm ra được cách mở khóa két sắt rồi, thế nên hắn ta chẳng cần phải suy nghĩ thêm làm gì nữa.

Tăng Kim Lai không còn cách nào chỉ đành đứng dậy, trước khi đứng lên, anh ta đã nhìn Trần Thanh với ánh mắt cầu cứu.

Trần Thanh đáp lại anh ta bằng một ánh mắt trấn an, điều này đã làm cho Tăng Kim Lai cảm giác thả lỏng hơn nhiều, nhưng khi đối mặt với đám cướp tay cầm súng này thì trong lòng anh ta vẫn bồn chồn không thôi.

"Nhanh, tới mở két sắt ra, bọn tao chỉ muốn lấy đồ trong két sắt, lấy được rồi thì sẽ đi, thế nên mong mày ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta không cần xung đột mất vui", biểu cảm tên đầu sỏ lại rất ôn hoà, nhưng những lời thốt ra lại làm cho Tăng Kim Lai cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Những người phía dưới cũng nghe rõ những lời này, bọn họ cảm thấy may mắn trong lòng, chỉ cần mấy tên ôn thần này chịu rời khỏi đây, đưa hết đồ trong két sắt cho bọn chúng thì có làm sao?

"Nhanh chóng mở ra đi, đừng có đắn đo suy nghĩ nữa, mất mạng thì những thứ này đâu giữ lại được gì cơ chứ?"

"Đúng thế, chúng tôi đến đây để tham gia buổi đấu giá của anh, chứ không phải đi tìm đường chết".

"Đúng đó, họ Tăng kia, nhanh chóng mở đi, đừng có lằng nhằng nữa".

Những người kia nghe thấy lời của tên đầu sỏ nhất thời đều cực kỳ kích động, từng người một lên tiếng chỉ trích Tăng Kim Lai, giống như chuyện ngoài ý muốn lần này đều do Tăng Kim Lai mà ra.

Trần Thanh nhìn cách cư xử và hành động của những người này chỉ âm thầm cười lạnh, xem ra những người kia đều cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến họ, thế nên không muốn dây vào và dĩ nhiên là bọn họ cũng chẳng cảm thấy làm sao cả.

"Mở ra cho bọn chúng đi", lúc Tăng Kim Lai còn đang do dự có nên mở hay không, thì đột nhiên có một giọng nói chui tọt vào tai anh ta, làm anh ta giật bắn cả người.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Thanh, liền thấy anh nháy mắt ra hiệu với mình, điều này làm cho Tăng Kim Lai âm thầm giật mình.

Anh ta không ngờ Trần Thanh lại còn có chiêu truyền âm từ xa như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy, vừa rồi anh ta đã xem xét xung quanh mới biết được không có ai chú ý tới cả, nên chắc chắn âm thanh này chỉ có một mình anh ta nghe thấy.

Truyền âm từ xa trong truyền thuyết này của Trần Thanh quả thật siêu đỉnh!

"Được rồi, chỉ cần mày đồng ý với tao, khi lấy được đồ rồi thì bọn mày phải rời khỏi đây", Tăng Kim Lai hít sâu một hơi rồi nói với tên đầu sỏ.

"Có đi hay không là do tao quyết định, mày chỉ có việc là phải mở cái két sắt này ra thôi", tên đầu sỏ vẫn bất động lạnh lùng đáp.

Chương 404: Nắm giữ cục diện

"Được rồi", Tăng Kim Lai đành gật đầu, anh ta biết bản thân chỉ cần làm theo những gì anh Trần nói mà thôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.

Lúc này, Tăng Kim Lai bước đến két sắt bên cạnh sân khấu đấu giá, bắt đầu mở ra.

Dưới sự đồng ý của Trần Thanh, chỉ trong chốc lát Tăng Kim Lai đã mở két sắt ra, nhưng để mở được nó thì phải mở ra từng cái ổ khóa một.

Đầu tiên là khóa mật mã, nhập xong khóa mật mã, tiếp đến là quét vân tay, rồi đến nhận dạng khuôn mặt.

Tiến hành hết thảy một loạt những phương pháp mở khóa thì két sắt mới được mở ra.

Lúc két sắt được mở ra, tên đầu sỏ mới bước lại gần két sắt, khi hắn ta nhìn thấy Thúy Linh Chi được đặt trong một cái bình trong suốt thì hai mắt sáng rực lên.

Đây chính là mục tiêu hành động lần này của bọn họ, hắn ta tức thì cầm Thúy Linh Chi lên.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, rút thôi", tên đầu sỏ vô cùng khôn ngoan, chỉ lấy Thúy Linh Chi đi thôi, những món đồ còn lại không hề động vào.

Trần Thanh híp mắt quan sát, đợi đến lúc bọn chúng muốn rút lui thì mới là thời cơ tốt nhất.

"Rất cảm ơn sự phối hợp của các vị, lần hành động này vô cùng suôn sẻ, thôi thì hẹn gặp lại các vị sau nhé", khi tên đầu sỏ đã cầm chặt trong tay món đồ hắn ta muốn, hắn ta lập tức dẫn đàn em nhanh chóng rời đi, lúc đi đến trước cửa, đột nhiên hắn ta quay đầu nói với đám người đang còn ở trong đại sảnh.

"Thời cơ đến rồi!", ngay lúc bọn họ xoay người lại sắp bước ra khỏi cửa, Trần Thanh lại đột nhiên đứng bật dậy, anh vụt như chớp đến cạnh mấy tên đó.

Mấy tên này cũng là những cao thủ đã dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, ngay lúc Trần Thanh vọt lên trong tích tắc, bọn họ dù đã cảm nhận được, nhưng vì thực lực quá chênh lệch, vả lại khoảng cách cũng khá gần cho nên có cầm súng thì cũng vô dụng.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Người đầu tiên Trần Thanh muốn ra tay dĩ nhiên chính là tên đầu sỏ, nhưng điều mà Trần Thanh không ngờ là phản ứng của tên đầu sỏ này lại vô cùng nhanh nhạy, hắn ta tức khắc né tránh đòn tấn công của anh, hơn nữa liên tiếp chật vật lẩn tránh khỏi phạm vi tấn công của Trần Thanh.

"Mày không chạy thoát được đâu", Trần Thanh cười khẩy thi triển Tiêu Dao Bộ, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt tên đầu sỏ, hai tay ra đòn liên tiếp khắp nơi xung quanh hắn ta, làm hắn ta không thể nào lui lại được.

"Mày đừng có đến đây, nếu không tao sẽ nhấn cái nút này, toàn bộ người ở đây không một ai có thể thoát được, đều sẽ chết ở đây", tên đầu sỏ kia cảm thấy những đòn tấn công của Trần Thanh vô cùng mạnh mẽ, hắn ta biết rõ bản thân không có cách nào ngăn lại được, ngay lúc này, hắn ta bèn đưa một cái nút nhấn trong tay ra điên cuồng gào lên.

Trần Thanh lập tức dừng lại, anh thở dài trong bụng, về lại thành phố được bao lâu đâu mà lại quên hết những chiêu trò này rồi.

Nên biết là bàn về chơi "hàng nóng" thì đám người Huyết Lang anh mới là dân chuyên, mà đương nhiên Vua Sói là anh đây đều thông thạo hết thảy các loại vũ khí nóng rồi.

Vốn dĩ đám đông còn đang mừng thầm thì lại chứng kiến cảnh tượng này, toàn bộ nhất thời đều trợn tròn mắt, từng người một bắt đầu gào lên.

"Chết tiệt! Tại hắn ta hết! Tưởng mình là cậu Trần thì muốn làm gì làm sao?"

"Đúng thế, bọn cướp muốn đi thì để bọn chúng đi đi, ngăn cản làm gì không biết?"

"Lại muốn làm anh hùng đây mà, bây giờ thì hay rồi, liên lụy đến chúng ta luôn".

Đám người nhà giàu quyền quý kia người nào cũng đều tái mặt, có bao giờ bọn họ muốn chứng kiến đánh đấm đâu? Thế nên bọn họ không ngừng oán trách Trần Thanh.

"Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, đưa nút đồ điều khiển từ xa và để lại cây Thúy Linh Chi kia cho tao, tao sẽ chừa cho bọn mày một con đường sống", Trần Thanh bỏ ngoài tai, không mảy may để ý đến lời nghị luận của đám người kia, anh mở miệng nói với tên đầu sỏ một cách thẳng thừng.

"Mày...mày vừa nói gì thế?", nghe Trần Thanh nói thế, tên đầu sỏ kia nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, tên này bị điên rồi à?

"Chẳng lẽ mày không thấy người nắm giữ cục diện trong tay là ai sao?", sao khi tên đầu sỏ hoàn hồn lại, lập tức bị chọc điên lên, lúc này hắn ta hung hãn nói.

"Mày nghĩ mày là ai? Hừ! Cơ hội chỉ đến một lần, người thông minh thì phải nên nắm bắt nó, tốt nhất mày nên tin vào trực giác của bản thân đi", Trần Thanh lại nhếch mép giễu cợt, sau đó anh thản nhiên nói.

Tên đầu sỏ kia thầm giật bắn người, bởi vì lúc vừa rồi, quả thật trong lòng hắn ta có một dự cảm xấu, hắn ta cảm thấy nếu như không làm theo lời người thanh niên này nói thì sẽ xảy ra chuyện vô cùng thảm khốc.

"Làm...làm sao mày lại biết tao đang nghĩ gì?", lúc này tên đầu sỏ đã có chút rối loạn, hỏi lại với vẻ hoảng hốt.

"Tao cho mày thêm 10 giây để quyết định, 10 giây sau thì cơ hội của mày liền vụt mất", Trần Thanh lại không trả lời câu hỏi của hắn ta mà ngang ngạnh nói.

"Đại ca, thằng này bị ngu à? Biết bao nhiêu nòng súng của chúng ta đang nhắm vào hắn như vậy, hắn có thể làm trò mèo gì chứ?", lúc này có một tên đàn em lên tiếng.

"Đúng đó đại ca, hắn đang ba hoa với anh thôi, dù cho hắn có mạnh đến cỡ nào đi nữa, một phát súng là lật ngay, cũng về chầu ông bà thôi", lại thêm một tên nói, đồng thời trừng mắt nhìn về phía Trần Thanh.

"Ngu xuẩn nhất chính là người thiếu hiểu biết", Trần Thanh chỉ biết lắc đầu, sau đó anh lại nói: "Đã qua 10 giây rồi, xem ra bọn mày chọn chống trả đến cùng, được rồi, tao đã cho bọn mày cơ hội, là bọn mày không biết nắm bắt đấy nhé!"

Vừa dứt lời, Trần Thanh liền biến mất trong chớp mắt, ngay lúc anh xuất hiện lần nữa thì mấy tên cầm vũ khí trong tay chỉ cần động nhẹ thì đã bị Trần Thanh đánh bật ra, sau đó đập mạnh vào tường rồi ngất đi.

Không đến 5 giây, hiện trường chỉ còn lại tên đầu sỏ với chiếc điều khiển từ xa trong tay.

Lúc này, tên đầu sỏ kia đã trợn tròn mắt, đám đàn em của hắn ta cũng từ trăm người chọn một, tinh anh trong tinh anh, theo hắn ta rong ruổi không biết bao nhiều trận chiến, nhưng khi đứng trước mặt người thanh niên thần bí này, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có.

Thậm chí hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy động tác của người thanh niên này thì đám đàn em của hắn ta đã bay ra ngoài hết rồi.

"Mày...mày đừng lại đây, nếu không tất cả đều sẽ chết hết", nhìn Trần Thanh đang bước lại gần hắn ta từng bước một, tên đầu sỏ bị dọa đến giọng nói cũng trở nên chói tai vô cùng.

"Dù cho không có sự xuất hiện của tao, e rằng mày cũng không định bỏ qua cho bọn tao đâu nhỉ? Dẫu sao thì mày cũng đã lắp đầy bom hẹn giờ ở đây rồi, cho dù mày không nhấn nút điều khiển từ xa trong tay mày, tối đa là 5 phút đồng hồ, toàn bộ số bom trong đây cũng sẽ phát nổ thôi".

"Vả lại, nếu tao đoán không lầm, số thuốc nổ bọn mày lắp đặt đủ để san bằng cái nhà hàng này thành bình địa rồi".

Trần Thanh vốn chẳng quan tâm đến lời đe doạ của hắn ta, vẫn duy trì nhịp bước ổn định, từng bước một bước về phía tên đầu sỏ.

"Tại...tại sao mày lại biết? Có ai đã tiết lộ bí mật cho mày sao?", nghe Trần Thanh nói thế, tên đầu sỏ bị dọa mất mật.

Bởi vì bọn chúng thật sự không chỉ muốn lấy cây Thúy Linh Chi này, từ đầu bọn chúng vẫn không ra tay độc ác là bởi vì muốn mọi người đều mất cảnh giác.

Bọn chúng đã tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác, khi mà bọn chúng chạy lên đến tầng thượng, leo lên trực thăng rời đi, e rằng thời gian kích nổ của đống bom này cũng đã đến.

Do đó, bọn chúng không chỉ muốn lấy được đồ vật, mà còn muốn có một cuộc tấn công đầy bất ngờ.

Chương 405: Hàng trăm trạng thái cuộc sống

Tất cả mọi người vốn dĩ vẫn rất bất mãn với hành động của Trần Thanh, tim họ nhảy loạn xạ khi nghe những lời nói của anh, họ không ngờ bọn côn đồ này lại điên cuồng như vậy.

Phải biết là toàn bộ khách sạn này không chỉ có vài người bọn họ, mà còn có rất nhiều người sống trong khách sạn.

Nếu thật sự để những tên này thực hiện được, vậy chắc chắn sẽ lên trên bản tin quốc tế.

“Haha... Đúng vậy, những gì bọn mày nói chính xác. Bọn tao đích thực có ý định đó, nhưng mày thì có thể làm gì được chứ? Mày nghĩ chỉ dựa vào mình mày mà có thể tìm thấy tất cả những quả bom này trong năm phút sao?”

“Cho là tao không bấm điều khiển từ xa trong tay đi nữa thì năm phút nữa mày cũng tiêu đời rồi”.

“Đương nhiên, nếu có ai trong bọn mày dám manh động, thì đừng trách tao không khách khí, e là đến năm phút thôi cũng không có đấy”.

“Tao vốn dĩ không có ý định dâng mình cho Thần vĩ đại của mình, nhưng mọi thứ đã đi tới bước này, đến lúc tao phải dâng hiến bản thân mình rồi”.

Khi tên cầm đầu băng cướp đối mặt với Trần Thanh, hắn ta đột nhiên lại không còn hoảng sợ nữa, dáng vẻ như không màng đến điều gì khác, hơn nữa trong mắt còn hiện lên vẻ điên cuồng.

“Đồ điên, đây quả là một tên điên rồ”.

“Thôi xong rồi, hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này, tôi không muốn chết”.

“Chết thì chết, tất cả đều chết vậy, cái thế giới chết tiệt này lẽ ra nên bị hủy diệt từ lâu rồi”.

“Tôi tin rằng sẽ có kỳ tích xảy ra”.

Người trong hội trường đã suy diễn ra hàng trăm trạng thái khác nhau của cái gọi là cuộc sống một cách rất sinh động, một số thì điên cuồng, một số thì bình tĩnh đến lạ thường...

“Vậy thì mày đi mà ôm lấy vị thần đó của bọn mày đi”, Trần Thanh không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, cây tăm trong tay phóng ra nhanh như chớp, trực tiếp đâm trúng vào huyệt vị trên cánh tay của tên cầm đầu.

Hắn ta không cách nào dùng lực được nữa, chiếc điều khiển từ xa trên tay lập tức rơi xuống đất.

Trần Thanh duỗi tay ra, bắt lấy chiếc điều khiển, đồng thời tung một cước đá tên cầm đầu đã lên cơn điên loạn đó ngất xỉu.

Với lực đá của anh vừa rồi, e rằng một hai tiếng nữa hắn ta cũng chưa thể tỉnh lại được.

“Hiện trường đã được kiểm soát, Lão Tăng, nhanh chóng cho người mở cửa, sơ tán đám đông, đồng thời, khống chế mấy người đó lại cho tôi”, Trần Thanh trực tiếp đến chỗ Tăng Kim Lai, hơn nữa lúc này Tăng Kim Lai cũng đã bắt đầu liên hệ được với bảo vệ qua đây thông qua các phương tiện khác.

“Vâng, anh Trần”, khi Tăng Kim Lại trả lời lại, Trần Thanh đã đến nơi của quả bom hẹn giờ đầu tiên.

Trần Thanh đã tìm thấy tất cả các quả bom bằng mắt xuyên thấu của mình.

Bọn cướp này rất chuyên nghiệp, cài đặt bom đều được đặt trên ngòi nổ, mà những ngòi nổ này được bố trí xung quanh hội trường tầng 1. Có thể nói, chỉ cần những ngòi nổ này phát nổ thì toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Có tổng cộng mười lăm quả bom, và vẫn còn hơn bốn phút.

“Thời gian như vậy cũng đủ rồi”, Trần Thanh cười nhạt một cái, ngòi nổ tìm rất chuyên nghiệp, nhưng quả bom hẹn giờ này lại được làm không mấy chuyên nghiệp.

Ngay lập tức, Trần Thanh trực tiếp dùng chân khí, vốn dĩ chỉ cần tháo bom và cắt sợi dây đi mới có thể khiến đồng hồ đếm ngược dừng lại.

Nhưng Trần Thanh trực tiếp dùng chân khí cắt đứt sợi dây và đồng hồ đếm ngược liền dừng lại ngay lập tức.

“Xong một cái”, khi Trần Thanh thấy đồng hồ đếm ngược đã dừng lại, lập tức yên tâm.

Phá những quả bom này thật sự quá đơn giản đối với Trần Thanh, cho nên anh không hề lo lắng chút nào.

Lúc đầu, mọi người nhìn thấy Trần Thanh chỉ đứng trước quả bom hẹn giờ mà không hề nhúc nhích gì thì có chút thất vọng, nhưng khi thấy thời gian trên quả bom dừng lại, bọn họ liền hò hét lên.

“Tuyệt quá rồi”.

“Tôi biết Trần gia là người giỏi nhất mà”.

“Hừm, không biết vừa rồi là ai nói, Trần gia lo chuyện bao đồng, làm liên lụy đến mọi người”.

“Đó chẳng phải là vì không biết được chân tướng của sự việc thôi mà”.

Những người trong đại sảnh vốn dĩ vẫn còn không ngừng run rẩy khi nhìn thấy Trần Thanh chỉ đứng yên ở nơi đó, nay đồng hồ đếm ngược trên quả bom dừng lại, trong lòng chợt vui mừng khôn xiết.

Trần Thanh nhanh chóng tăng tốc độ, chỉ trong vòng chưa đầy một phút mà anh đã tháo gỡ được bảy quả bom.

Nhìn thấy rất nhiều bom hẹn giờ như vậy, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, nếu những quả bom này cùng nhau phát nổ, e rằng hôm nay tất cả đều sẽ được chôn sống ở đây.

Lúc này, có vài người trong đám đông hành động rất mập mờ, tranh thủ đám đông vẫn còn đang hỗn loạn, bọn chúng nhìn nhau và đi về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

Trần Thanh mặc dù đang tháo bom nhưng cũng rất chú ý tới vài người đang ẩn trong đám đông, vốn dĩ anh muốn đợi đến khi nhân viên bảo vệ của Tăng Kim Lai tới rồi mới khống chế những người này, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn chúng rõ ràng là muốn nhắm vào Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

“Lũ đần độn”, Trần Thanh không vội vàng ra tay mà tiếp tục theo dõi.

Với thực lực của Nam Cung Yến lúc này, những kẻ thoạt nhìn chỉ là những người bình thường này hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Tận dụng khoảng thời gian này, có lẽ chính là lúc để rèn luyện khả năng ứng biến và sức chiến đấu của Nam Cung Yến.

Quả nhiên có tổng cộng năm người đàn ông với tạng người khác nhau và ngoại hình rất bình thường đang lặng lẽ tiếp cận đến bên cạnh Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

Nam Cung Yến vốn đang quan sát Trần Thanh, chợt trong lòng khẽ run lên và nhìn vài người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.

Mặc dù không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng với tư cách là một võ giả, cô vẫn có nhận thức cơ bản nhất về nguy hiểm.

Mặc dù Nam Cung Yến chưa bao giờ thực sự chiến đấu với bất kỳ ai nhưng cô cũng đã nhìn thấy Trần Thanh ra tay, cô đang chờ những kẻ này ra tay trước.

“Mau ra tay”, một người đàn ông khá béo đột nhiên hét lên, sau đó bốn người còn lại cùng nhau tấn công về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

“Cút ngay”, cảm nhận được hành động của những người này, Nam Cung Yến cười nhạt một cái, sau đó kéo Tuyên Hoàng ra sau lưng mình, đồng thời tay còn lại lập tức giáng cho tên đó một bạt tai.

Tên béo là người đầu tiên ăn phải cái tát của cô, trực tiếp bị văng ra ngoài.

Những người khác không ngờ lại có sự thay đổi như vậy, hiển nhiên là một cô nương xinh đẹp bỗng nhiên trở thành cao thủ võ thuật, sự chênh lệch này thật quá lớn rồi.

Bọn chúng chợt sửng sốt, nhưng Nam Cung Yến không hề khách khí, tốc độ giữa các lần ra tay rất nhanh, bốn người này chỉ là những người sùng bái cuồng tín, dù sao cũng là người thường, làm sao có thể là đối thủ của cô.

Bốn người bọn chúng bị cô tát tới tấp, mọi người xung quanh rất nhanh chóng tránh ra, nhìn Nam Cung Yến với ánh mắt kinh ngạc.

Họ cho rằng người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Trần gia chỉ là một cái bình hoa, làm sao họ có thể ngờ rằng cô thực sự là một cao thủ võ công cao cường.

“Thực sự xin lỗi, sơ suất của tôi rồi”, Tăng Kim Lai nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa bị dọa cho tè trong quần, trong lòng không khỏi hoảng hốt một phen.

Vừa rồi Trần gia kêu anh ta tìm người khống chế những người này, nhưng một hồi lâu rồi cũng không tìm được ai, kết quả những người này suýt chút nữa làm vợ của Trần gia bị thương, may mà cô cũng là cao thủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom