• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 516-520

Chương 516: Đạp trên không mà đi

Ngay sau đó, đoàn người Trần Thanh lên du thuyền của bọn họ, đi về phía đất của Hoa Hạ.

“Thật sự là không thể đợi được, đuổi theo nhanh như vậy sao?”, Trần Thanh vẫn chú ý tới những chiếc thuyền xung quanh, ngay khi bọn họ rời chỗ thuyền đánh bạc không bao lâu, một chiếc cano lập tức đuổi theo bọn họ.

“Anh Trần, có người đuổi theo sao?”, nghe được lời của Trần Thanh, Tăng Kim Lai lập tức căng thẳng, dù sao thì đây cũng là vùng biển quốc tế, tuy rằng thực lực của Trần Thanh mạnh cỡ nào thì khi ở trên biển cũng sẽ bị người ta dùng đạn cối bắn trúng, đến lúc đó, người cũng đi đời nhà ma rồi.

“Ừ, có người đuổi theo, nhưng mà đừng lo lắng, bây giờ chúng ta đang hướng về phía một hòn đảo, bất kể đó là hòn đảo nào”, đương nhiên là Trần Thanh nhìn thấy chiếc cano đuổi theo, ánh mắt anh quét qua, thấy trên tàu không chỉ có một người lái, mà còn có một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu đón gió.

Trên tàu cũng không có vũ khí hạng nặng, nhưng tàu của đối phương lại là tàu cao tốc, tốc độ nhanh hơn du thuyền của bọn họ, anh không muốn chiến đấu trên du thuyền, hơn nữa, vùng biển này cũng không phải là nơi để chiến đấu.

“Vâng, anh Trần”, Tăng Kim Lai gật đầu, tất nhiên là anh ta biết việc đối phương muốn đuổi kịp du thuyền của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, mà chắc chắn sẽ đến trước khi bọn họ lên bờ.

Lúc này chỉ có thể tin tưởng Trần Thanh có thể ngăn cản đối phương, bằng không, lần này thật sự sẽ chết.

Tăng Kim Lai lập tức yêu cầu người lái du thuyền đi về phía hòn đảo nhỏ gần nhất.

Các hòn đảo gần đây không lớn lắm, nhiều hòn đảo chỉ là một số đá ngầm, hơn nữa, ở gần đó đặc biệt có rất nhiều đá.

“Để tôi lái”, Trần Thanh thấy du thuyền của bọn họ bắt đầu giảm tốc độ, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ sợ là du thuyền đã va vào đá ngầm, anh có đôi mắt xuyên thấu, có thể lái du thuyền, đi thẳng tới phòng điều khiển, sau đó nói với người lái tàu.

“Chuyện này…”, nghe thấy lời này của Trần Thanh, thuyền viên chợt đứng lên một cách do dự, hiển nhiên là không biết có nên làm vậy hay không.

“Để cho anh Trần lái đi”, Tăng Kim Lai cũng theo sau, đi vào phòng điều khiển, biết được yêu cầu của Trần Thanh, anh ta lập tức đồng ý.

“Vâng”, thuyền viên không do dự nữa, ra khỏi vị trí lái thuyền.

Trần Thanh lập tức ngồi vào vị trí điều khiển, bắt đầu lái.

Dưới đôi mắt xuyên thấu, tốc độ của du thuyền tăng lên.

Thuyền viên vừa đi ra trước đó cảm thấy tốc độ của du thuyền tăng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

Dù sao thì ở xung quanh đây có rất nhiều đá ngầm, với tốc độ nhanh như vậy sẽ không thể tránh đi kịp thời, chỉ sợ đến lúc đó, con thuyền sẽ bị phá, người chết mất.

“Tổng giám đốc Tăng, điều này có thực sự ổn hay không? Quá nguy hiểm, hay là cứ để tôi lái đi”, thuyền viên kia đề nghị với Tăng Kim Lai.

“Không sao, anh Trần sẽ không lấy tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn”, lúc này sắc mặt của Tăng Kim Lai hơi khó coi, nhưng mà từ trước cho tới bây giờ, Trần Thanh vẫn luôn tạo nên kỳ tích, anh ta tin rằng lần này, Trần Thanh nhất định sẽ làm được.

“Chuyện này…”, khi nghe thấy Tăng Kim Lai nói như vậy, thuyền viên hé miệng, định nói gì đó, nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tăng Kim Lai, anh ta chỉ có thể ngậm miệng.

Dĩ nhiên Tăng Kim Lai tin tưởng, bởi vì ở trên thuyền có những người mà anh quan tâm, tin rằng Trần Thanh sẽ không làm những chuyện mà không chắc chắn.

Đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.

“Chị nhìn kìa, ở kia có một chiếc cano đang đuổi theo chúng ta”, lúc này Tuyên Hoàng chợt nhìn về phía sau rồi hét to.

Tuyên Hoàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía sau du thuyền, chỉ thấy một chiếc cano đang lao nhanh, đuổi theo sau bọn họ.

“Chẳng lẽ là do anh rể thắng quá nhiều tiền, cho nên người trên thuyền đánh bạc muốn ăn quỵt sao? Phải làm sao đây? Sẽ không có cao thủ đến chứ?”, Tuyên Hoàng lập tức suy đoán.

“Đừng đoán mò, yên tâm đi, nhất định Thanh sẽ có cách”, Nam Cung Yến thấy bọn họ hơi hoảng loạn, lập tức mở miệng trấn an tinh thần.

“Đúng vậy, chắc chắn anh rể có thể giải quyết, ngay cả võ đạo tông sư cũng bị anh rể giết, em không tin những người đuổi theo này là võ đạo tông sư đâu?”, Tuyên Hoàng cũng đã lấy lại bình tĩnh, dù sao thì cô ấy đã từng nhìn thấy thực lực của Trần Thanh rồi.

“Cái gì? Giết võ đạo tông sư? Thật hay giả vậy?”, Tạ Thụy Ý ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Nam Cung Yến, thốt lên kinh hãi.

“Trời ạ, anh không phải là người của thành phố Long Hải sao? Chuyện này đã lan truyền khắp thành phố rồi, anh vậy mà không biết?”, Tuyên Hoàng nhìn về phía Tạ Thụy Ý bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

“Cái đó không phải là do tôi ở trong sòng bạc quanh năm suốt tháng sao, cho nên không biết nhiều về tin tức của thế giới bên ngoài thôi”, Tạ Thụy Ý cười nói.

“Được rồi, chị đi đến phòng điều khiển xem một chút”, Nam Cung Yến mặc kệ bọn họ, đi về phía phòng điều khiển.

“Bà xã, sao em lại tới đây?”, Trần Thanh đang lái thuyền, nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới thì lập tức lên tiếng hỏi.

“Có phải gặp rắc rối rồi không?”, Nam Cung Yến lo lắng, mở miệng hỏi.

“Em biết rồi? Không sao đâu, đừng lo lắng, anh sẽ dẫn mấy người đó đến hòn đảo gần đây để giải quyết, anh cũng không muốn du thuyền của chúng ta trở thành chiến trường”, Trần Thanh cười thoải mái, nói một cách chắc chắn.

“Thật không? Anh đừng có nói dối em”, nghe được Trần Thanh nói như vậy, mặc dù Nam Cung Yến vẫn hơi lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.

“Bà xã, sao anh có thể nói dối em được, hãy tin tưởng chồng em, chắc chắn không có việc gì. Em đi lên đi, anh phải tập trung lái thuyền, ở đây có rất nhiều đá ngầm”, Trần Thanh lập tức bảo Nam Cung Yến rời đi. Nam Cung Yến nghe nói nơi này có nhiều đá ngầm, đương nhiên là không dây dưa chuyện này nữa, lập tức đi lên.

“Kim Lai, chờ lát nữa tôi lên đảo, anh cho du thuyền đi ra xa một chút, chờ tín hiệu của tôi, sau đó anh lại đến đón”, lúc này Trần Thanh dặn dò Tăng Kim Lai.

“Vâng, anh Trần”, Tăng Kim Lai gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Sở dĩ Trần Thanh muốn cho du thuyền đi xa hơn là vì sợ đối phương chó cùng dứt dậu, đến lúc đó đối phương lấy đám người Nam Cung Yến ra uy hiếp anh thì sẽ không tốt. Dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, chiến đấu cũng hơi khó khăn, nếu như anh ta nắm được nhược điểm của anh, tỷ lệ chiến thắng sẽ càng thấp hơn.

Có du thuyền của Trần Thanh mở đường, chiếc cano ở phía sau không hề có ý giảm tốc độ, mà theo sát ở phía sau vô cùng thuận lợi.

“Chính là phía trước, để tôi xuống, các anh lái du thuyền đi”, đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh nhìn qua, phát hiện ra một hòn đảo gần nhất, bán kính chỉ có mấy trăm mét, trên đảo cũng không có thảm thực vật, chỉ có cát và đá ngầm.

“Được, anh Trần”, Tăng Kim Lai biết rằng lúc này bọn họ không thể giúp được gì nhiều, không cản trở là đã tốt lắm rồi.

Khi đến gần bờ, Trần Thanh cho du thuyền dừng lại.

Tàu cano theo sau bọn họ cũng dừng lại, Trần Thanh lập tức bay lên không trung, mũi chân chạm nhẹ trên mặt nước, cả người bay lên trên đảo giống như một con chim hải âu.

Người đàn ông trung niên trên cano cũng lập tức phát động thân thể, đạp không mà đi, tốc độ cũng không chậm hơn Trần Thanh, đáp xuống chỗ cách Trần Thanh không xa.

Chương 517: Lạc Vũ

Nhìn thấy cách hai người lên đảo, những ai đang đứng trên thuyền đều giật mình bật thốt. Suy cho cùng, ở đây trừ nhóm người Nam Cung Yến và một số đầu bếp, thủy thủ ra thì còn lại đều là người bình thường, chưa bao giờ gặp được cảnh tượng thần kỳ này.

Thấy họ đã lên đảo, Tăng Kim Lai lập tức ra lệnh cho du thuyền tiến về nơi xa.

"Tăng tốc độ đến mức cao nhất, vòng quanh hòn đảo này", Tăng Kim Lai nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Các nhân viên trên tàu đều là thuộc hạ thân tín của Tăng Kim Lai, lập tức tuân theo mệnh lệnh của anh ta mà không hề nghi ngờ gì.

"Anh Tăng, vì sao chúng ta không dừng lại?", mặc dù Nam Cung Yến vẫn đang chăm chú quan sát tình hình trên đảo, cô vẫn thấy thắc mắc về hành động của Tăng Kim Lai.

"Thưa cô, nếu chúng ta dừng lại thì phải tốn ít nhất một đến hai phút để đẩy tốc độ lên mức cao nhất, thời gian này đủ để kẻ đó đuổi kịp chúng ta. Có gì anh Trần không chống cự được thì chúng ta còn có thể cứu viện kịp thời".

Tăng Kim Lai lập tức giải thích.

"Thì ra là như vậy, anh suy nghĩ thấu đáo quá", Nam Cung Yến và những người khác cũng đã hiểu ra, sau đó cô lại hỏi: "Vậy chúng ta còn đủ dầu không?"

"Xin cô yên tâm, mỗi lần ra biển tôi đều chuẩn bị đủ dầu cả, trong kho hàng có tận mười mấy thùng dầu, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì", Tăng Kim Lai trả lời một cách chắc nịch.

"Ở đây còn vài cái ống nhòm, mọi người có thể dùng nó để xem tình hình trên đảo", Tăng Kim Lai cho người cầm một thùng ống nhòm tới, phân cho mỗi người một cái.

Ngoài các nhân viên đang điều khiển thuyền ra, những người khác đều vô cùng tò mò, mỗi người đều nằm trườn trên mạn thuyền bắt đầu quan sát.

"Sao họ vẫn chưa đánh nhau vậy?", khi họ thấy được Trần Thanh và một người khác đứng trên đảo, hai người này vẫn chưa nhúc nhích.

"Tôi nghĩ chắc đang so bì khí thế rồi, dù sao các cao thủ đều chú trọng cái này khi đấu với nhau", một nhân viên làm việc tưởng tượng, nói.

Trên đảo.

"Cậu cũng tài đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ lái thuyền chạy mãi", người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Thanh với vẻ thích thú, nói.

"Ông là ai? Là họ Kim kia bảo ông tới giết tôi à?", Trần Thanh mở hai tay, sau đó mở miệng hỏi.

"Tôi là Lạc Vũ, mấy người đó muốn tôi che mặt nhưng tôi khinh thường làm việc đó nên không che. Đúng là họ Kim đã yêu cầu tôi đến giết cậu, cậu còn gì muốn hỏi không, hỏi hết đi, mất công chết rồi lại không hiểu vì sao mình chết", Lạc Vũ ngạo nghễ nhìn Trần Thanh, nói.

"Tự tin quá nhỉ, chẳng lẽ ông không sợ làm ngọn kích gãy chìm trong bãi cát à? Phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng thích hợp làm nơi an nghỉ đấy", Trần Thanh cười nhạo một tiếng, sau đó lạnh lùng châm biếm.

"Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén không đem lại bất cứ lợi ích gì cho cậu trong thời điểm này đâu, nếu cậu chịu thua, tôi có thể bỏ qua tất cả những người trên chiếc du thuyền kia, nếu không thì tôi sẽ lên chiếc thuyền đó sau khi xử cậu xong, cậu sẽ hối hận đấy".

Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nói.

"Ông đang tự tìm đường chết đây mà, chúng ta không thù không oán, ông tu luyện tới cảnh giới này cũng không dễ dàng, tôi còn định tha cho ông một mạng, nhưng xem ra là tôi đã quá nhân từ", một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe qua trong mắt Trần Thanh, anh lạnh giọng nói.

"Tuổi còn nhỏ mà nói năng huênh hoang thật, xem ra trên chiếc du thuyền đó có người rất quan trọng với cậu. Yên tâm, tôi sẽ giữ lại mạng của cậu, để cậu là kẻ ra đi cuối cùng", ánh mắt Lạc Vũ đầy khát máu điên cuồng, nhìn Trần Thanh, nói.

"Ra tay đi, nếu không ông không còn cơ hội nào nữa đâu", Trần Thanh không nói gì thêm, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

"Như vậy thì tôi sẽ cậu biết cảnh giới tông sư đại thành đáng sợ đến nhường nào", Lạc Vũ liếm khóe môi, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm vô cùng nhỏ ra từ giữa hông, đột nhiên uốn một cái, thanh nhuyễn kiếm trở nên vô cùng cứng rắn.

"Vũ khí của cậu đâu? Đừng nói tôi bắt nạt cậu”, Lạc Vũ không sốt ruột hành động mà đáp trả lại.

"Đối phó ông không cần dùng vũ khí, yên tâm, tôi sẽ nương tay, dù sao tôi còn phải đánh ông thành tàn phế, đưa lên thuyền đánh bạc mà", Trần Thanh mỉm cười.

"Nói nhiều quá rồi đấy, cậu không muốn thì sau này cũng đừng hối hận", Lạc Vũ nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó thanh nhuyễn kiếm trong tay run lên, ông ta tung người lên cao, chém xuống về phía Trần Thanh.

"Thật là một kẻ ngu ngốc", Trần Thanh thấy động tác của Lạc Vũ thì lạnh lùng cười, sau đó thi triển Tiêu Dao Bộ, vòng qua sau lưng ông ta và đột ngột tung đùi phải lên.

"Kẻ ngu ngốc là cậu mới đúng", Lạc Vũ đang đứng giữa không trung đương nhiên cũng cảm nhận được đòn tấn công của Trần Thanh, thanh nhuyễn kiếm của ông ta đột nhiên vòng qua, nhuyễn kiếm vốn thẳng đứng chợt chém một vòng nhằm đâm vào chân của Trần Thanh.

"Cũng thú vị", Trần Thanh khá ngạc nhiên vì phản ứng nhanh nhạy của Lạc Vũ, anh lập tức rút chân về, chân kia đạp mạnh một cái, cơ thể nghiêng sang một bên.

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng rút chân và đạp xuống bờ cát, khiến cho Trần Thanh xoay một nửa vòng tròn như con quay rồi lần nữa đi tới bên cạnh Lạc Vũ, quả đấm mạnh mẽ nện lên người Lạc Vũ.

"Dám cứng đối cứng với tôi à, cậu thật là ngây thơ", Lạc Vũ nở nụ cười tàn khốc, không hề tránh né mà tung cú đấm đón lấy nắm đấm của Trần Thanh.

"Uỳnh..."

Hai người chạm nắm đấm vào nhau rồi đồng thời lùi ra phía sau, Trần Thanh ra vẻ không trụ nổi, quay mấy vòng dưới đất, đụng vào tảng đá ngầm một cách nặng nề rồi mới dừng lại.

Còn Lạc Vũ chỉ lui về phía sau năm sáu bước là đã dừng, chẳng qua, khuôn mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, sau đó màu đỏ ấy bị ông ta liều mạng áp chế xuống.

"Nhãi ranh, không ngờ biết tôi là tông sư đại thành rồi mà cậu vẫn dám cứng đối cứng với tôi, đúng là quá ngây thơ mà", Ngoài miệng Lạc Vũ nói như vậy nhưng trong lòng lại hoảng hồn.

Bởi vì ngay vừa rồi khi đấm vào nắm tay của Trần Thanh, cánh tay của ông ta bị tác động rất đau đớn, không những thế còn có một luồng chân khí kỳ lạ chui vào trong cơ thể ông ta, khiến ông ta không thể không chuyển một phần chân khí qua để áp chế nó.

Vốn dĩ Lạc Vũ muốn trực tiếp loại trừ nó, nhưng luồng chân khí ấy thật sự quá quái lạ, quá đáng sợ, không thể bị loại trừ trong thời gian ngắn. Hơn nữa, khả năng hủy hoại của nó còn vô cùng mạnh mẽ, nếu không tiêu diệt nó thì không thể làm những chuyện khác được.

"Làm nhanh cho xong đi", Lạc Vũ đã bắt đầu sốt ruột, vì ông ta muốn mau chóng giải quyết Trần Thanh rồi loại trừ chân khí trong cơ thể.

Vì vậy, ông ta chỉ nói một câu với Trần Thanh rồi tăng tốc độ bay nhanh về phía anh.

"Đừng vội chứ, tôi vẫn chưa đánh sướng đâu, chúng ta cứ từ từ thôi", Trần Thanh mới vừa đánh một chiêu với Lạc Vũ nên trong lòng đã cầm chừng được, lúc này anh không vội giết người lắm.

Một người đánh cặp lý tưởng như vậy mà giết thẳng tay thì thật sự quá ngu xuẩn.

Cho nên Trần Thanh quyết định đánh nhau với ông ta để rèn luyện, khi nào cảm thấy ông ta đã hết giá trị rồi giết sau cũng không muộn.

Chương 518: Vẻ mặt nghiêm trọng

“Không ổn rồi, Trần Thanh gặp nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?”, tất nhiên là đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền có thể nhìn thấy Trần Thanh bị nắm đấm của Lạc Vũ đánh bay ra ngoài, rơi xuống thế bất lợi, nhất thời cảm thấy nôn nóng.

“Chị đừng gấp, nhìn lại đi”, Tuyên Hoàng ở bên cạnh, lập tức nắm chặt lấy tay của Nam Cung Yến rồi khẽ an ủi.

Những người ở trên du thuyền đều rất lo lắng, nhưng Trần Thanh ở trên đảo lại không hề bị ảnh hưởng.

Quả thật anh không chịu nổi cú đấm vừa rồi, dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, cấp độ thực lực của ông ta cao hơn anh hai cấp.

Nhưng mà cường độ thể chất của anh cũng phải là cấp bạch, nếu như đối phương không luyện thể lực, e rằng tổn thất còn lớn hơn chính mình.

“Thật thú vị, tới nữa đi”, Lạc Vũ hừ lạnh, cả người lại lập tức lao tới, thanh nhuyễn kiếm ở trong tay hóa thành một con rồng bay lượn, bao phủ toàn thân Trần Thanh, ông ta muốn ép Trần Thanh phải ngạnh kháng, dù sao thì vũ khí của ông ta cũng chiếm được lợi thế, dĩ nhiên sẽ không sợ.

“Chút tài mọn mà thôi”, cảm nhận được ý định của Lạc Vũ, Trần Thanh cười khẩy, thân thể giống như bèo trôi, lay chuyển không ngừng trước sự tấn công của Lạc Vũ.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng lần nào Trần Thanh cũng có thể né được đòn tấn công, hơn nữa, dưới loạt động tác này, Trần Thanh đã tới gần người Lạc Vũ, phát hiện ra sơ hở liền đấm vào bàn tay đang cầm nhuyễn kiếm của ông ta.

“Lạch cạch…”, thanh nhuyễn kiếm của Lạc Vũ lập tức rơi xuống đất, Trần Thanh nhân cơ hội này để lấy lại thế chủ động, chiếm lấy cơ hội tấn công trước.

Lạc Vũ không ngờ rằng bản thân đường đường là một võ đạo tông sư thuộc cảnh giới đại thành lại bị một võ giả thiên tiên ép thành ra bộ dạng như thế này.

Trước khi đến đây, ông ta cảm thấy chỉ cần một chiêu cũng đủ để giết chết Trần Thanh, tình huống xấu nhất thì cũng có thể bắt được người.

Nhưng mà không ngờ ông ta lại chịu thiệt nặng như vậy.

“Tốt nhất là ông không nên giở trò hèn hạ, bây giờ không còn mấy trò này, xem ông còn muốn chơi đùa kiểu gì”, giọng nói của Trần Thanh rất rõ ràng, nhưng thế tấn công ở trên tay không hề yếu đi chút nào, ngược lại còn nhanh hơn.

“Cậu muốn chết sao, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu xem võ đạo tông sư đại thành là như thế nào”, Lạc Vũ bị lời mỉa mai của Trần Thanh làm cho tức giận, dùng sức đánh ra một chưởng về phía anh, lùi lại phía sau mấy bước. Chân khí ở trong cơ thể của ông ta vận chuyển một cách điên cuồng, một loại lực lượng vô cùng đáng sợ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cực kỳ nguy hiểm.

Đương nhiên là Trần Thanh cảm nhận được nên anh không vội ra tay mà yên lặng theo dõi diễn biến.

“Lạc Vũ chưởng”, Lạc Vũ hừ lạnh, trên hai tay xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, giống như một cơn mưa to đang ủ ở trong đó.

“Thật thú vị, không hổ danh là Lạc Vũ”, cảm nhận được những biến đổi trong lòng bàn tay của Lạc Vũ, Trần Thanh lập tức chế nhạo.

Vốn dĩ anh còn tưởng tuyệt chiêu của Lạc Vũ vô cùng lợi hại, chẳng qua là dùng chân khí của võ đạo tông sư để mô phỏng mưa rơi mà thôi, tuy nhìn qua đòn tấn công này có vẻ uy lực rất lớn nhưng lại rất tiêu hao chân khí, chỉ sợ chiêu thức này sẽ lấy đi ba phần chân khí trong cơ thể Lạc Vũ.

“Này, ông tên là Lạc Vũ, hay là sau khi luyện thành võ kỹ này rồi mới đổi thành tên Lạc Vũ?”, Trần Thanh hơi tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Đợi đến khi cậu chết, tôi sẽ nói cho cậu biết”, sắc mặt của Lạc Vũ đỏ bừng, lúc này hai tay bắt đầu mạnh mẽ đập về phía Trần Thanh.

Khi hai tay Lạc Vũ đánh ra, những hạt mưa được ngưng tụ bởi luồng chân khí đập về phía Trần Thanh, tư thế kia thực sự giống như trời mưa, nhưng lại là một cơn bão tố.

“Thật sự là khiến cho người ta thất vọng”, Trần Thanh lắc đầu, một đòn tấn công cấp độ này không thể gây ra thương tổn cho anh, dù sao thì cường độ thể chất của anh cũng không phải chuyện đùa.

Theo lý mà nói thì lực kiểm soát chân khí của võ đạo tông sư hẳn là càng mạnh hơn mới đúng, mặc dù đòn tấn công không tập trung vào một mục tiêu như vậy có thể bao trùm toàn bộ phạm vi tấn công, nhưng lực tấn công lại tương đối yếu.

Chân khí trong cơ thể Trần Thanh bắt đầu vận chuyển, anh vung tay lên, những hạt mưa bằng chân khí vô cùng hung bạo bị Trần Thanh ném thẳng sang một bên, không có một giọt nào rơi xuống người.

“Cậu… Cậu không phải võ đạo tông sư, tại sao lại có chân khí ngoại phóng?”, Lạc Vũ không ngờ Trần Thanh lại dùng biện pháp này để chống lại đòn tấn công của ông ta.

Rõ ràng ông ta cảm nhận được Trần Thanh chỉ là một võ giả thiên tiên, hoàn toàn không phải là võ đạo tông sư, nhưng mà đòn tấn công vừa rồi của Trần Thanh thực sự là chân khí ngoại phóng.

Phải biết rằng chân khí ngoại phóng chính là dấu hiệu của võ đạo tông sư, Trần Thanh có thể làm được, chẳng lẽ thực lực của anh đã có thể chống lại võ đạo tông sư rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Lạc Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sát khí ở trong lòng ông ta bắt đầu dâng trào.

Thiên tài võ học như vậy phải bóp chết càng sớm càng tốt, nếu không, một khi lớn lên sẽ khó mà tiêu diệt.

“Lúc trước đều là ông đánh, bây giờ đến lượt tôi, ông cũng nên cẩn thận, có mấy võ đạo tông sư đã chết dưới một chiêu này của tôi rồi đấy”, Trần Thanh mỉm cười, nhắc nhở.

Nghe thấy một câu này của Trần Thanh, trong mắt của Lạc Vũ chợt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta lập tức tập trung cao độ, di chuyển không ngừng, hy vọng có thể phá hủy đòn tấn công của anh.

“Như Lai thần chưởng”, Trần Thanh hét lên một tiếng vang dội, sau đó phi người lên, vỗ một chưởng về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ không ngờ Trần Thanh lại nhanh như vậy, không có cách nào để né tránh, chỉ có thể lựa chọn cách liều mạng mà thôi.

Nhìn thấy hai người sắp va chạm, đột nhiên Trần Thanh đổi hướng tấn công, cả người nhảy sang bên cạnh Lạc Vũ, nện một đấm vào hông ông ta.

“Bịch…”.

Lạc Vũ bị Trần Thanh đánh bay ra ngoài, một đòn tấn công này suýt chút nữa thì khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu.

“Cậu... đồ xảo trá…”, sắc mặt Lạc Vũ rất xấu, vốn tưởng rằng Trần Thanh sẽ đối đầu trực diện với ông ta, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lại khi đối diện lại là khoảng không, cuối cùng bị người ta tính kế đánh cho bị thương.

“Tôi chưa từng nói tôi sẽ đánh trực diện với ông. Hơn nữa, chúng ta là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì dùng bất cứ phương pháp nào cũng có thể”, Trần Thanh dang hai tay ra, trông rất giống một tên lưu manh.

Chỉ là trong lúc nói chuyện, Trần Thanh lại tiếp cận Lạc Vũ, lợi dụng lúc ông ta bị thương thì giết ông ta, anh cũng không muốn cho Lạc Vũ một cơ hội để thở dốc.

“Đừng ép tôi, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi hòn đảo này không”, vừa chống đỡ đòn tấn công của Trần Thanh, Lạc Vũ vừa nói.

“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông rời khỏi hòn đảo nhỏ này”, lúc này Lạc Vũ còn muốn đe dọa anh, thật sự là quá ngây thơ.

“Được, đây là do cậu ép tôi, đừng có mà hối hận”, Lạc Vũ bị chọc tức, lập tức gào thét như điên dại.

“Ồ! Ông có tuyệt chiêu gì thì bày ra đây, nếu không thì ông sẽ không có cơ hội”, vẻ mặt của Trần Thanh vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói khích.

“Được, tôi hi vọng sau này cậu sẽ không hối hận”, trong mắt của Lạc Vũ tràn ngập sự điên cuồng, vốn dĩ ông ta cho rằng chiêu Lạc Vũ chưởng vừa rồi có thể khiến cho Trần Thanh bị thương, nhưng không ngờ nó lại bị phá đi một cách dễ dàng như vậy.

Chương 519: Con át chủ bài thật sự

“Đến đây đi, đến làm cho tôi hối hận đi”, Trần Thanh cười nhạo, tên Lạc Vũ này có sức mạnh của đại thành tông sư nhưng lại không biết cách sử dụng, kinh nghiệm chiến đấu cũng quá ít ỏi.

Thực ra, anh rất muốn nhìn thấy con át chủ bài thật sự của Lạc Vũ, dù sao thì nãy giờ đánh qua đánh lại vẫn còn chưa đã, thật vất vả mới gặp được người có thể làm đối thủ của mình, anh không muốn dễ dàng giết chết đối phương như vậy.

Lạc Vũ không nói thêm gì nữa, toàn bộ chân khí trong cơ thể ông ta điên cuồng rít gào, một luồng hơi thở đáng sợ bộc phát ra từ trên người ông ta, khiến cho sỏi đá xung quanh cũng bắt đầu run rẩy.

“Chết tiệt, như thế này cũng có chút ác liệt quá rồi”, cảm nhận được đảo nhỏ bắt đầu rung lên, Trần Thanh có chút giật mình. Khí thế khiến cho cả hòn đảo rung chuyển thế này chỉ sợ đợt tấn công tiếp theo của Lạc Vũ sẽ không dễ dàng đối phó.

Phía sau, mặt biển vốn tĩnh lặng cũng bắt đầu dâng trào, sóng biển không ngừng đánh về phía đảo nhỏ.

“Không đúng, đây không phải do Lạc Vũ tạo thành”, cảm nhận được những biến động khủng khiếp, vẻ mặt của Trần Thanh đột nhiên thay đổi, anh dùng đôi mắt xuyên thấu trực tiếp dò xét một vòng xung quanh đảo nhỏ, kể cả dưới đáy biển.

“Chết tiệt, xong đời rồi”, khi Trần Thanh thăm dò tới phía dưới đảo, anh đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ gần như là đạt tới cực hạn.

“Trần Thanh, đừng chạy, cậu không thoát được đâu”, Lạc Vũ vẫn đang ngưng tụ chân khí thì nhìn thấy Trần Thanh muốn bỏ chạy, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, rít gào đuổi theo.

“Cái tên bệnh thần kinh này, đừng dây dưa với tôi nữa, tôi không muốn cùng ông chết trên hòn đảo này”, Trần Thanh nhảy xuống biển, vừa muốn đạp lên không mà đi thì bị Lạc Vũ cấp tốc đuổi theo ngay phía sau.

Vốn dĩ tốc độ của Trần Thanh không chậm hơn Lạc Vũ là bao, nhưng hiện tại là đang trên mặt biển, Lạc Vũ là một võ đạo tông sư, tất nhiên sẽ có ưu thế hơn, chỉ cần chân khí trong cơ thể ông ta không cạn kiệt thì tốc độ trên biển sẽ nhanh hơn Trần Thanh.

“Phải chết chỉ có mình cậu mà thôi, nếu như cậu đã không thích đảo nhỏ này như vậy thì tôi sẽ đưa tro cốt của cậu đến một nơi khác, nhất định sẽ tìm cho cậu một nơi có phong thuỷ tốt để an táng”, ánh mắt Lạc Vũ toát ra sự điên cuồng, ông ta lớn tiếng nói với Trần Thanh.

“Cút ngay cho tôi, phải chết thì cũng là chính ông tự đi tìm đường chết”, đối mặt với sự dây dưa của Lạc Vũ, Trần Thanh không muốn phản ứng lại, anh vận chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hung hăng đánh một quyền về phía Lạc Vũ, thật giống như là đang muốn liều mạng.

Lạc Vũ bị trạng thái của Trần Thanh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.

Trần Thanh không muốn cùng Lạc Vũ dây dưa, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người giống như một mũi tên đã rời cung, điên cuồng lao ra khỏi hòn đảo.

“Cút trở về cho tôi”, Lạc Vũ căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ thả Trần Thanh đi, nếu cho Trần Thanh có thêm thời gian để trưởng thành, chỉ sợ sau này ngay cả dũng khí đối mặt với anh ông ta cũng không có. Vì thế hôm nay, cho dù có như thế nào thì ông ta cũng phải giết chết Trần Thanh.

Lúc này, tốc độ của Lạc Vũ còn nhanh hơn cả Trần Thanh, ông ta lập tức chặn anh lại, đồng thời tàn nhẫn tung ra một quyền.

Trần Thanh không do dự, lập tức dùng tay đỡ một quyền của Lạc Vũ.

“A…”

Vốn dĩ Trần Thanh còn nghĩ rằng bản thân sẽ không hề hấn gì dưới một quyền của Lạc Vũ, nhưng thật không nghĩ đến, khi chống lại một quyền này lại làm cho bàn tay phải của anh bị chấn động đến mức xé rách, cả người bị đánh bay chục mét. Dù sao thì nơi này là mặt biển, không phải ở trên mặt đất nên căn bản không thể giảm xóc gì cả.

“Nhóc con, hôm nay cậu đừng mong chạy thoát, khoanh tay chịu trói đi, tôi còn có thể cho cậu làm một khối thi thể trọn vẹn”, công kích thành công, Lạc Vũ cười lớn, mở lời khuyên Trần Thanh.

“Ngu ngốc, để tôi xem ông có thể kiên trì được bao lâu”, Trần Thanh cười lạnh, sao anh có thể không biết Lạc Vũ đã dùng công pháp cấm kỵ làm cho thực lực của ông ta tăng lên một tầng, khó trách một quyền khi nãy đã khiến anh ăn đau không ít.

Chỉ là, loại công pháp có thể làm tăng thực lực bình thường đều bị cấm dùng, tuy rằng trong thời gian ngắn làm tăng sức mạnh của người dùng, nhưng một khi mất tác dụng, chẳng những thực lực bị hạ thấp mà còn xuất hiện tác dụng phụ vô cùng lớn.

Có thể nói, nếu không phải là trường hợp cực kì bất đắc dĩ, sẽ không ai dùng đến.

Trần Thanh xông ra thêm vài lần nữa, chỉ là, thực lực của Lạc Vũ lúc này đã ẩn ẩn đạt đến võ đạo tông sư đỉnh cấp, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, hoàn toàn áp đảo Trần Thanh.

Đối mặt với trạng thái như vậy của Lạc Vũ, Trần Thanh chỉ có thể chậm rãi rút lui, cuối cùng vẫn về tới đảo nhỏ.

“Chết tiệt, ông có bệnh à? Không thấy nơi này sắp xảy ra một trận biến động lớn sao? Nhanh chạy khỏi nơi này rồi nói sau”, Trần Thanh gấp gáp đến độ muốn điên rồi, đối mặt với thực lực cường đại của Lạc Vũ, anh căn bản không có cách nào chạy thoát.

“Bớt giả thần giả quỷ đi, biển cả vốn luôn đầy biến động, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”, buộc Trần Thanh quay trở về đảo, Lạc Vũ không nhiều lời, trực tiếp lao về phía Trần Thanh.

Ở trên đảo, tốc độ của Trần Thanh rất nhanh, đòn tấn công của Lạc Vũ hoàn toàn không chạm được đến anh.

Trần Thanh không dám chậm trễ nhiều thời gian, bắt đầu điên cuồng tấn công, anh phải đánh bại Lạc Vũ bằng tốc độ nhanh nhất, ít nhất là khiến cho ông ta mất đi năng lực hành động, nếu không, như đã nói trước đó, thực sự là không có cách nào rời đi.

Chỉ là, đối phó với Lạc Vũ đã sử dụng công pháp cấm kỵ quả thực là rất khó khăn.

“Nếu ông không muốn chết thì mau đi theo tôi, còn muốn đánh nhau thì chúng ta lên hòn đảo kế tiếp”, lời nói vừa dứt, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sắc mặt Trần Thanh lập tức thay đổi, điên cuồng chạy về phía mặt biển.

Lạc Vũ sửng sốt, lúc này ông ta mới chú ý tới đảo nhỏ ban đầu vốn rộng mấy trăm mét hiện tại chỉ còn lại một trăm mét. Hơn nữa đảo nhỏ còn bắt đầu rung chuyển dữ dội, hiển nhiên là sắp có chuyện không lành xảy ra.

“Chết tiệt”, Lạc Vũ cũng không dám dây dưa với Trần Thanh nữa, cơ thể lập tức bộc phát ra chân khí, hướng tới vị trí Trần Thanh vừa rời đi mà phóng thẳng.

Ngay khi Lạc Vũ vừa ra đến mặt biển, hòn đảo nhỏ vốn tĩnh lặng trong nháy mắt đã bị tách ra những vết nứt lớn, một dòng nham thạch nóng chảy điên cuồng phun trào, trực tiếp phun lên đến độ cao hàng mấy mét, sau đó dừng lại ở trên mặt biển.

Mặt biển vốn yên tĩnh trong nháy mắt cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng biến thành dòng nước sôi sùng sục.

Trần Thanh hành động rất nhanh, lúc núi lửa phun trào, anh đã cách đảo nhỏ ước chừng mấy trăm mét. Tuy nhiên, cho dù là khoảng cách này anh cũng không dám dừng lại, chẳng qua là thông qua đôi mắt xuyên thấu anh vẫn quan sát được tình trạng của Lạc Vũ phía sau.

Thật ra tốc độ của Lạc Vũ cũng không chậm, núi lửa đột nhiên phun trào, ông ta sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại, điên cuồng lao ra phía xa.

Chỉ là lúc này, cơ thể ông ta bỗng nhiên như bị thứ gì đó kiềm hãm, sau đó ngã vào trong lòng biển.

“Chết tiệt, sao lại thế này? Sao lại phát sinh vấn đề ngay lúc này?”, trong lòng Lạc Vũ điên cuồng gào thét, ông ta cảm nhận được tốc độ thay đổi nhiệt độ của nước biển đang cực kỳ nhanh, mà công pháp cấm kỵ ông ta sử dụng lúc này đã đến giới hạn.

Nếu không phải khi nãy cứ dây dưa với Trần Thanh không dứt thì thời gian giới hạn của công pháp cấm kỵ cũng không đến nhanh như vậy. Nếu ông ta không cắn mãi không buông thì chắc hẳn giờ này bọn họ đã rời xa cái hòn đảo chết tiệt này rồi.

Chương 520: Chỉ bằng vào Lưỡi Săn

Ở phía xa, Trần Thanh đang điên cuồng lao đi, nhìn thấy cảnh này thì lập tức dừng lại.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Vũ này lại xui xẻo như thế, dưới sức mạnh này của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cấp đại thành, căn bản cũng không có khả năng may mắn thoát được.

Trần Thanh biết, Lạc Vũ này xong đời rồi.

Du thuyền của Tăng Kim Lai vẫn luôn loanh quanh gần đây, tốc độ lúc nào cũng ở mức tối đa. Khi núi lửa phun trào, Tăng Kim Lai đã bảo thuyền trưởng lái du thuyền điên cuồng chạy về phía xa, né tránh cái tai vạ này trước.

Mà chiếc ca-nô của Lạc Vũ thì lại không may như thế, chiếc ca-nô ấy luôn ở gần đảo nhỏ, cũng chưa được khởi động gì. Khi tai nạn ập đến, thuyền viên kia mới khởi động chiếc ca-nô, đáng tiếc, tốc độ lại không đủ nhanh, bị dòng nham thạch nuốt ngay lập tức.

Trần Thanh lao tới như điên, dừng ở trên du thuyền của Tăng Kim Lai, từ phía xa nhìn về nơi mặt biển đang bốc khói, sắc mặt đám người Trần Thanh cũng chẳng có vẻ thoải mái gì.

Mặc dù Lạc Vũ là kẻ địch, thế nhưng mà cái chết như vậy cũng quá tàn nhẫn. Ông ta là một người đã ở cấp đại thành tông sư, người như thế, ở bất kì chỗ nào cũng có thể xưng bá một phương.

“Anh Tăng, đi, chúng ta quay về thôi”, Trần Thanh có chút thổn thức. Như vậy quả là người tính không bằng trời tính, trước sức mạnh của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cũng không có năng lực phản kháng.

Cũng may trên du thuyền có cái đứa dở hơi như Tuyên Hoàng, cho nên chưa đầy một lúc sau, bầu không khí đã bắt đầu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Chỉ một thời gian ngắn sau du thuyền đã cập bờ, Tạ Thụy Ý rất thức thời, không dây dưa lằng nhằng quá nhiều mà rời đi luôn.

Mà Trần Thanh có được hộp cơ quan rồi, lúc này vô cùng muốn mở cái hộp đó ra, nhưng mà, hộp cơ quan lần này lại phức tạp hơn rất nhiều so với cái hộp trước đó, anh không thử mở ra làm gì cả, dù sao thì cũng có Mặc Uyên ở đây, lúc quay về cứ đưa cho anh ta mở là được rồi.

Hộp cơ quan lần này phức tạp như vậy, hẳn là đồ vật bên trong chắc chắn cũng sẽ tốto, anh thật sự rất chờ mong.

Dù sao thì, mặc dù lần này chiến đấu với Lạc Vũ có chút mạo hiểm, nhưng so về tổng thể mà nói, lợi ích của việc thể chất được cường hóa đã tốt hơn.

Trải qua việc chiến đấu cùng với Lạc Vũ, Trần Thanh cảm thấy hơi nghi ngờ, hình như tông sư võ đạo của ông ta có yếu hơn anh một chút, thật sự là bởi vì bản thân anh quá mạnh sao?

Sau khi trải qua một loạt chuyện này, mấy người Nam Cung Yến đều mệt muốn chết, vừa trở về biệt thự đã chạy đi ngủ.

Còn Trần Thanh thì gọi điện cho nhóm người Tật Phong, muốn xem xem có phải người của Lưỡi Săn tới hay không.

“Đại ca, sao ạ?”, người nghe điện thoại không phải Tật Phong mà là Hắc Kiện, trong điện thoại còn truyền tới từng đợt tiếng súng.

“Đánh nhau? Còn chưa giải quyết xong sao?”, nghe thấy tiếng súng, Trần Thanh nghi ngờ hỏi.

“Đại ca, đối phương phái năm tay súng bắn tỉa tới, áp chế phe chúng ta. Bây giờ hai người Cẩu Tử và Tật Phong đang luồn lách tới, chuẩn bị giải quyết hai tên, bằng không thì cũng không dám thò đầu ra”, Hắc Kiện nói chuyện cũng không có vẻ lo lắng gì, ngược lại là vô cùng nhẹ nhõm.

“Ưng Chuẩn cũng không giải quyết được sao?”, nghe Hắc Kiện nói như thế, Trần Thanh cảm thấy hơi nghi ngờ, dù sao thì trình độ bắn tỉa của Ưng Chuẩn cũng thuộc dạng đẳng cấp trên thế giới, thế mà lại có người ngăn được bọn họ lại.

“Đối phương chuẩn bị năm khẩu súng ngắm đặc chế, đều giống với súng của Ưng Chuẩn. Phe chúng ta chỉ mỗi mình Ưng Chuẩn có súng như thế, nên căn bản là không dám thò đầu ra”, giọng nói của Hắc Kiện có chút phiền muộn, dù sao thì vũ khí tiên tiến cũng có ý nghĩa quyết định trong cuộc chiến đang lúc dầu sôi lửa bỏng.

Nhất là khi năm tay súng bắn tỉa của đối phương đều đã chiếm mất chỗ tốt nhất để bắn lén, nên càng khó để phá giải.

“Năm tay súng bắn tỉa đó có lai lịch gì?”, Trần Thanh hỏi.

“Mặc dù trình độ không bằng Ưng Chuẩn, nhưng mà cũng không kém cậu ta là bao”.

Năm tay súng bắn tỉa đẳng cấp thế giới đến một lần, ra tay khá hào phóng. Chỉ bằng vào Lưỡi Săn thì căn bản là bọn họ không thể có khả năng lớn như vậy được

“Bây giờ cậu vào web đen xem có tin tức liên quan gì không. Những tay súng bắn tỉa này không rõ lai lịch, rốt cuộc là bọn họ có mục đích gì? Tuyệt đối không có khả năng chỉ đến để báo thù, phải điều tra cho ra”, vẻ mặt Trần Thanh có chút lạnh lùng, những người này lại ngang nhiên tiến vào Hoa Hạ với quy mô lớn như thế, thật sự cho rằng Hoa Hạ dễ bị bắt nạt sao?

“Vâng đại ca, để bọn em giải quyết mấy con rệp này xong sẽ đi điều tra chuyện này”, Hắc Kiện gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Trần Thanh cũng không tới đó, anh tin rằng, mấy người đó sẽ không gây ra khó khăn gì quá lớn cho nhóm Tật Phong.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh bèn dùng điện thoại di động vào web đen dò xét một phen, cũng không phát hiện được tin tức hữu hiệu gì, chỉ có điều, đã có một tin tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Thanh.

Lưỡi Săn đã đổi một thủ lĩnh mới, lúc đầu đây chỉ là một tin tức vô cùng nhỏ. Dù sao thì Lưỡi Săn cũng chỉ là một tổ chức được xếp hạng rất thấp, nếu như không phải Trần Thanh vẫn luôn để ý kĩ những tin tức liên quan đến Lưỡi Săn thì sợ là cũng đã bỏ qua luôn rồi.

“Có chút thú vị, thế này là muốn thủ lĩnh mới phải “đốt lửa” thể hiện năng lực của bản thân sao? Thế này thì đốt cũng hơi quá rồi, chỉ có điều, đáng lẽ đống lửa này không nên được đốt trên đất Hoa Hạ mới phải”, trong mắt Trần Thanh chỉ có vẻ lạnh nhạt, lẩm bẩm.

“Có ý gì? Ý của cậu muốn nói là Lạc Vũ bị dung nham núi lửa nuốt mất luôn rồi ư?”, trên con thuyền đánh bạc, ông Kim nghe bọn cấp dưới báo cáo xong thì lập tức nổi trận lôi đình, gầm thét.

Phải biết rằng, dù thế nào thì ông Lạc Vũ cũng là tông sư võ đạo cấp bậc đại thành rồi, cho dù núi lửa có thật sự phun trào, với khả năng của ông ta thì cũng có thể chạy trốn được mới đúng.

Mà điều khiến ông ta nổi giận nhất chính là, Trần Thanh và ông Lạc Vũ cùng đánh nhau, thế mà cuối cùng Trần Thanh lại chạy thoát, còn Lạc Vũ thì đến cả xương cốt cũng chẳng còn, đây quả thật là một chuyện cười.

“Ông Kim, lúc máy bay không người lái của chúng ta tới đó, vừa lúc chụp được cảnh ông Lạc Vũ bị dung nham nuốt mất, còn Trần Thanh thì đạp nước trên biển mà đi, cuối cùng còn về tới du thuyền”, người ở phía đối diện ông Kim có hơi run rẩy nói.

“Đem hình ảnh đó đến đây cho tôi xem”, ông Kim hít sâu một hơi, ngăn lửa giận trong lòng mình lại.

Lần này chẳng những thua hơn một trăm tỷ, còn chết mất một tông sư võ đạo là ông Lạc Vũ, sau khi trở về, ông ta cũng không biết mình nên nói với ông Hà như thế nào nữa.

Nhưng mà ông ta cũng không dám chạy trốn, bởi vì ông ta biết, nếu như mình chạy trốn, vậy thì chỉ sợ thứ chờ đợi mình chính là kết cục còn thảm khốc hơn.

“Vì sao ông Lạc Vũ lại rơi từ trên mặt biển xuống? Cho tôi xem hình ảnh trước khi nông Lạc Vũ rơi xuống đi”, khi ông Kim nhìn thấy tất cả những hình ảnh đã được ghi lại, ông ta lập tức cảm thấy nghi ngờ, bảo người đó tua lại.

“Bây giờ, dùng tốc độ nhanh nhất để tua lại từ lúc bắt đầu”, ông Kim biết, nhất định phải nhanh chóng báo cáo lại chuyện này cho ông Hà, nên lập tức ra lệnh cho thuyền đánh bạc nhanh chóng quay về.

Còn ở một nơi khác, nơi nhóm Tật Phong đang giao chiến đã khiến cho một số thế lực của thành phố Long Hải chú ý, chỉ có điều, vì Trần Thanh đã thông báo với người của Long Tổ từ trước, cho nên cũng không có người nào đến gây rối.

Theo thời gian trôi qua, tiếng súng ngày càng ít đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Mà thế lực khắp thành phố Long Hải đều vô cùng tò mò, hai bên đánh nhau đó là ai? Cuối cùng người chiến thắng là ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom