Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chiến Thần Ngạo Thế - Chương 84: Tôi muốn anh ta chết
"Liếm sạch, tôi sẽ tha cho anh."
Nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, Trương Nhất Minh không nhịn được bật cười: "Không phải anh nói là cho tôi được mở rộng tầm mắt sao? Không có cái bản lĩnh đấy, thì đừng giả vờ ghê ghớm nữa được không?"
Giờ phút này, anh ta đã đứng dậy từ dưới mặt đấy, người bên cạnh lập tức nịnh bợ, họ cầm khăn giấy đến giúp anh ta lau vết máu ở miệng.
Vừa lau vết máu, vừa cầm ly rượu vang đỏ lên xúc miệng.
Màu rượu đỏ hòa xen lẫn máu loãng, từ trong miệng phun ra
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm với vẻ mặt u ám, như một con sư tử đực nổi giận, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Dương Kiến Nghiêm, anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiến anh chết thật khó coi, hơn nữa sẽ là ngày mai luôn!" Nói xong, anh ta bắt đầu gọi điện thoại.
Đối tượng mà anh ta gọi điện là quản gia của nhà họ Trương bọn họ, ông ta đã đi theo bố anh ta mấy chục năm, cực kỳ đáng tin.
"Tôi muốn giết người, ông dẫn người tới".
Đầu dây bên kia do dự một lát rồi hỏi: "Cậu chủ, sao vậy ạ?"
"Tôi muốn đánh chết một người, ông chỉ cần lo việc dẫn người tới là được."
"Cậu chủ, chúng ta vừa mới về Hải Kinh, vẫn chưa hoàn toàn cắm rễ, sự việc kiểu như giết người, đừng để ở bên ngoài, phải kín đáo một chút, thế thì, cậu nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì đi, tôi tới thu xếp"
Trương Nhất Minh nói nhỏ kể hết sự việc ra một lượt, còn nhấn mạnh tên của Dương Kiến Nghiêm nữa.
Nghe xong, quản gia gật đầu: "Cậu chủ, tôi đã báo cảnh sát cho cậu rồi, cậu yên tâm, tới lúc đó mà muốn bắt người, chúng ta cứ nói linh tinh mấy câu, nếu nhu mà bồi thường tiền thì ít nhất cũng phải mất mấy chục tỷ đồng, không đều được thì cho anh ta ngồi tù, đi tù thì cũng phải mấy chục năm mới ra được. Mọi chuyện xử lý theo ý cậu chủ."
"Cứ làm thế đi"
Nhận được câu trả lời, lúc này Trương Nhất Minh mới hài lòng cúp điện thoại.
"Đi ra khóa cửa lại cho tôi"
Tiếp sau đó, anh ta dawjnnn người đi khóa cửa phòng bao này lại.
Thấy cảnh này, Hứa Khinh Tử hơi căng thẳng, cô hơi sợ, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
"Dương Kiến Nghiêm, em hơi sợ"
Cô nắm chặt vào tay Dương Kiến Nghiêm, nói nhỏ: "Hay là chúng ta gọi điện cho Vương Kim Siêng, chúng ta lại nợ giám đốc Vương một nhân tình nữa?"
"Em yên tâm, không sao"
"Xin lỗi, đều tại em, em không nên đến đây." Hứa Khinh Tử tự trách: "Em đã làm liên lụy đến anh rồi"
"Vợ ngốc, em nói linh tinh cái gì đấy" Dương Kiển Nghiêm cưng chiều vuốt tóc cô: "Em quên rồi à, nếu không có em, anh đã chết bên bờ sông Hoài từ lâu rồi."
"Ha ha, sợ rồi hả?"
Trương Nhất Minh ở cách đó không xa, trông thấy hai người Dương Kiển Nghiêm thì thầm to nhỏ, đặc biệt là nhìn vào gương mặt có nét hoảng sợ của Hứa Khinh Tử, anh ta mỉm cười đắc ý.
"Tôi nói cho Dương Kiến Nghiêm anh biết này, trên đời này không có ai dám đánh tôi, anh đã đánh tôi thì phải trả giá đắt, anh yên tâm, tôi sẽ giày vò anh từ từ.
Còn con đĩ Hứa Khinh Tử, đợi tôi chơi chán rồi tôi sẽ làm người tốt, tìm mấy thằng ăn xin ở gầm cầu rồi cho họ được thỏa mãn một ít dục vọng."
"Tiếp tục lời nói lúc nãy, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh không cần." Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói.
"À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo là anh chỉ cần nói một câu, vô số người sẽ thịt tôi thay anh sao, anh mau cho tôi được mở rộng tầm mắt đi, tôi muốn thấy lắm rồi."
Dương Kiến Nghiêm không nói chuyện, anh rút điện thoại ra.
Gọi một cuộc điện thoại..
"Lang Hành, dẫn người của cậu qua đây"
Chuyện của Nam Hòa đã giải quyết xong, cho nên lần này trở về, Côn Luân cho Lang Hành theo anh về, tiện đường sai bảo.
Anh chỉ nói một câu, xong cúp máy luôn. "Vậy là xong rồi hả?"
Mà bên này, Trương Nhất Minh thấy cảnh này, anh ta xì một tiếng, cười khẩy nói: "Nói một cậu là xong việc hả? Tôi lại muốn xem xem, anh có thể gọi được ai tới. Tôi muốn xem xem người mà anh gọi tới có giảm giết tôi hay không"
Lúc nói câu này, anh ta còn nhìn anh bạn học ở bên cạnh, như thể đang bảo, cậu nghe đi cậu nghe đi, người ta muốn tìm người giết tôi đấy.
Qủa nhiên, mấy tên chó săn này lập tức cười châm chọc.
"Cũng phải đần độn lắm mới nói ra những lời như vậy, các người nghĩ mình là anh hùng Lương Sơn hả? Nói giết người là giết người ngay?"
"Đúng thế, Khinh Tử, tôi khuyên cô, nhân lúc giờ vẫn còn cơ hội, cô mau thành khẩn xin lỗi cậu chủ Trương, nhà cậu chủ Trương có điều kiện như nào, cô biết rõ mà"
"Đúng đấy Khinh Tử, mọi người đều là bạn bè, cậu nói một câu xin lỗi, cầu xin một tí, anh
Trương mềm lòng là sẽ bỏ qua ngay thôi mà, không thì cậu tự đi tìm đường chết thật đấy."
"Đúng đấy đúng đấy! Vừa nãy người đánh cậu chủ Trương là Dương Kiến Nghiêm, không liên đến cậu, cậu cần gì phải vì thằng vô dụng này mà làm liên lụy đến bản thân chứ?"
Hứa Khinh Tử nắm tay Dương Kiển Nghiêm, yên lặng đứng ở đó, không nói một câu nào.
Bất luận có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ ở bên cạnh Dương Kiến Nghiêm.
Đây là trách nhiệm cơ bản nhất của người làm vợ, cho dù chết cũng phải chết cùng nhau.
Huống hồ, chuyện này còn vì mình mà ra.
"Hoa khôi Hứa này, cậu thật không biết suy nghĩ gì cả, cậu chủ Trương có hậu trường như thế nào, cậu không biết sao?
Bây giờ đừng nói là cậu và nhà họ Hứa các cậu gộp lại, cho dù có là nhà họ Hứa thì ở trước mặt nhà họ Trương cũng phải xưng em, đúng không?
Hơn nữa năm năm trôi qua, bây giờ nhà họ Trương đã là mạnh mẽ quay về Hải Kinh, chính xác là một cơ hội nổi danh, cậu phải nghĩ cho kỹ hậu quả"
Hứa Khinh Tử vẫn không nói lời nào.
Thấy thế, các bạn học thở dài: "Trời sắp đổ mưa, mẹ sắp xuất giá, có người tìm chết, gieo gió gặt bão, khuyên làm gì nữa."
Mọi người đều tiếc hận cho số phận của Hứa Khinh Tử.
Sau đó không có ai nói chuyện nữa, căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Dương Kiển Nghiêm đang đợi.
Giống anh, Trương Nhất Minh cũng đang đợi, đợi quản gia của nhà họ dẫn người tới đây, anh ta sốt suột muốn nhìn thấy dáng vẻ Dương Kiến Nghiêm quỳ xuống đất cầu xin anh ta tha thứ lắm rồi.
Bang bang!
Năm phút sau, cửa phòng bị người khác đập không ngừng.
"Ra đây!"
Trương Nhất Minh vui mừng: "Mau đi mở cửa"
Ngay lập tức có bạn học chạy ra mở cửa, nhưng đang chuẩn bị mở thì rầm một cái, cửa phòng đã bị người phá.
Những quân nhân này trang bị vũ trang, sau khi tiến vào thì nhanh chóng bao vây tất cả mọi người lại.
Anh ta nhìn sang Dương Kiến Nghiêm: "Thằng kia, anh chết chắc rồi."
"Anh Dương, có chuyện gì thế ạ"
Nhưng mà một giây sau, Trương Nhất Minh đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Lang Hành dẫn đầu, sau khi dò xét một vòng, anh đi tới trước mặt Dương Kiến Nghiêm, đứng thẳng ở đó, làm lễ chào.
"Tôi muốn anh ta chết"
Dương Kiển Nghiêm chỉ về phía Trương Nhất Minh.
Nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, Trương Nhất Minh không nhịn được bật cười: "Không phải anh nói là cho tôi được mở rộng tầm mắt sao? Không có cái bản lĩnh đấy, thì đừng giả vờ ghê ghớm nữa được không?"
Giờ phút này, anh ta đã đứng dậy từ dưới mặt đấy, người bên cạnh lập tức nịnh bợ, họ cầm khăn giấy đến giúp anh ta lau vết máu ở miệng.
Vừa lau vết máu, vừa cầm ly rượu vang đỏ lên xúc miệng.
Màu rượu đỏ hòa xen lẫn máu loãng, từ trong miệng phun ra
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm với vẻ mặt u ám, như một con sư tử đực nổi giận, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Dương Kiến Nghiêm, anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiến anh chết thật khó coi, hơn nữa sẽ là ngày mai luôn!" Nói xong, anh ta bắt đầu gọi điện thoại.
Đối tượng mà anh ta gọi điện là quản gia của nhà họ Trương bọn họ, ông ta đã đi theo bố anh ta mấy chục năm, cực kỳ đáng tin.
"Tôi muốn giết người, ông dẫn người tới".
Đầu dây bên kia do dự một lát rồi hỏi: "Cậu chủ, sao vậy ạ?"
"Tôi muốn đánh chết một người, ông chỉ cần lo việc dẫn người tới là được."
"Cậu chủ, chúng ta vừa mới về Hải Kinh, vẫn chưa hoàn toàn cắm rễ, sự việc kiểu như giết người, đừng để ở bên ngoài, phải kín đáo một chút, thế thì, cậu nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì đi, tôi tới thu xếp"
Trương Nhất Minh nói nhỏ kể hết sự việc ra một lượt, còn nhấn mạnh tên của Dương Kiến Nghiêm nữa.
Nghe xong, quản gia gật đầu: "Cậu chủ, tôi đã báo cảnh sát cho cậu rồi, cậu yên tâm, tới lúc đó mà muốn bắt người, chúng ta cứ nói linh tinh mấy câu, nếu nhu mà bồi thường tiền thì ít nhất cũng phải mất mấy chục tỷ đồng, không đều được thì cho anh ta ngồi tù, đi tù thì cũng phải mấy chục năm mới ra được. Mọi chuyện xử lý theo ý cậu chủ."
"Cứ làm thế đi"
Nhận được câu trả lời, lúc này Trương Nhất Minh mới hài lòng cúp điện thoại.
"Đi ra khóa cửa lại cho tôi"
Tiếp sau đó, anh ta dawjnnn người đi khóa cửa phòng bao này lại.
Thấy cảnh này, Hứa Khinh Tử hơi căng thẳng, cô hơi sợ, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
"Dương Kiến Nghiêm, em hơi sợ"
Cô nắm chặt vào tay Dương Kiến Nghiêm, nói nhỏ: "Hay là chúng ta gọi điện cho Vương Kim Siêng, chúng ta lại nợ giám đốc Vương một nhân tình nữa?"
"Em yên tâm, không sao"
"Xin lỗi, đều tại em, em không nên đến đây." Hứa Khinh Tử tự trách: "Em đã làm liên lụy đến anh rồi"
"Vợ ngốc, em nói linh tinh cái gì đấy" Dương Kiển Nghiêm cưng chiều vuốt tóc cô: "Em quên rồi à, nếu không có em, anh đã chết bên bờ sông Hoài từ lâu rồi."
"Ha ha, sợ rồi hả?"
Trương Nhất Minh ở cách đó không xa, trông thấy hai người Dương Kiển Nghiêm thì thầm to nhỏ, đặc biệt là nhìn vào gương mặt có nét hoảng sợ của Hứa Khinh Tử, anh ta mỉm cười đắc ý.
"Tôi nói cho Dương Kiến Nghiêm anh biết này, trên đời này không có ai dám đánh tôi, anh đã đánh tôi thì phải trả giá đắt, anh yên tâm, tôi sẽ giày vò anh từ từ.
Còn con đĩ Hứa Khinh Tử, đợi tôi chơi chán rồi tôi sẽ làm người tốt, tìm mấy thằng ăn xin ở gầm cầu rồi cho họ được thỏa mãn một ít dục vọng."
"Tiếp tục lời nói lúc nãy, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh không cần." Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói.
"À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo là anh chỉ cần nói một câu, vô số người sẽ thịt tôi thay anh sao, anh mau cho tôi được mở rộng tầm mắt đi, tôi muốn thấy lắm rồi."
Dương Kiến Nghiêm không nói chuyện, anh rút điện thoại ra.
Gọi một cuộc điện thoại..
"Lang Hành, dẫn người của cậu qua đây"
Chuyện của Nam Hòa đã giải quyết xong, cho nên lần này trở về, Côn Luân cho Lang Hành theo anh về, tiện đường sai bảo.
Anh chỉ nói một câu, xong cúp máy luôn. "Vậy là xong rồi hả?"
Mà bên này, Trương Nhất Minh thấy cảnh này, anh ta xì một tiếng, cười khẩy nói: "Nói một cậu là xong việc hả? Tôi lại muốn xem xem, anh có thể gọi được ai tới. Tôi muốn xem xem người mà anh gọi tới có giảm giết tôi hay không"
Lúc nói câu này, anh ta còn nhìn anh bạn học ở bên cạnh, như thể đang bảo, cậu nghe đi cậu nghe đi, người ta muốn tìm người giết tôi đấy.
Qủa nhiên, mấy tên chó săn này lập tức cười châm chọc.
"Cũng phải đần độn lắm mới nói ra những lời như vậy, các người nghĩ mình là anh hùng Lương Sơn hả? Nói giết người là giết người ngay?"
"Đúng thế, Khinh Tử, tôi khuyên cô, nhân lúc giờ vẫn còn cơ hội, cô mau thành khẩn xin lỗi cậu chủ Trương, nhà cậu chủ Trương có điều kiện như nào, cô biết rõ mà"
"Đúng đấy Khinh Tử, mọi người đều là bạn bè, cậu nói một câu xin lỗi, cầu xin một tí, anh
Trương mềm lòng là sẽ bỏ qua ngay thôi mà, không thì cậu tự đi tìm đường chết thật đấy."
"Đúng đấy đúng đấy! Vừa nãy người đánh cậu chủ Trương là Dương Kiến Nghiêm, không liên đến cậu, cậu cần gì phải vì thằng vô dụng này mà làm liên lụy đến bản thân chứ?"
Hứa Khinh Tử nắm tay Dương Kiển Nghiêm, yên lặng đứng ở đó, không nói một câu nào.
Bất luận có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ ở bên cạnh Dương Kiến Nghiêm.
Đây là trách nhiệm cơ bản nhất của người làm vợ, cho dù chết cũng phải chết cùng nhau.
Huống hồ, chuyện này còn vì mình mà ra.
"Hoa khôi Hứa này, cậu thật không biết suy nghĩ gì cả, cậu chủ Trương có hậu trường như thế nào, cậu không biết sao?
Bây giờ đừng nói là cậu và nhà họ Hứa các cậu gộp lại, cho dù có là nhà họ Hứa thì ở trước mặt nhà họ Trương cũng phải xưng em, đúng không?
Hơn nữa năm năm trôi qua, bây giờ nhà họ Trương đã là mạnh mẽ quay về Hải Kinh, chính xác là một cơ hội nổi danh, cậu phải nghĩ cho kỹ hậu quả"
Hứa Khinh Tử vẫn không nói lời nào.
Thấy thế, các bạn học thở dài: "Trời sắp đổ mưa, mẹ sắp xuất giá, có người tìm chết, gieo gió gặt bão, khuyên làm gì nữa."
Mọi người đều tiếc hận cho số phận của Hứa Khinh Tử.
Sau đó không có ai nói chuyện nữa, căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Dương Kiển Nghiêm đang đợi.
Giống anh, Trương Nhất Minh cũng đang đợi, đợi quản gia của nhà họ dẫn người tới đây, anh ta sốt suột muốn nhìn thấy dáng vẻ Dương Kiến Nghiêm quỳ xuống đất cầu xin anh ta tha thứ lắm rồi.
Bang bang!
Năm phút sau, cửa phòng bị người khác đập không ngừng.
"Ra đây!"
Trương Nhất Minh vui mừng: "Mau đi mở cửa"
Ngay lập tức có bạn học chạy ra mở cửa, nhưng đang chuẩn bị mở thì rầm một cái, cửa phòng đã bị người phá.
Những quân nhân này trang bị vũ trang, sau khi tiến vào thì nhanh chóng bao vây tất cả mọi người lại.
Anh ta nhìn sang Dương Kiến Nghiêm: "Thằng kia, anh chết chắc rồi."
"Anh Dương, có chuyện gì thế ạ"
Nhưng mà một giây sau, Trương Nhất Minh đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Lang Hành dẫn đầu, sau khi dò xét một vòng, anh đi tới trước mặt Dương Kiến Nghiêm, đứng thẳng ở đó, làm lễ chào.
"Tôi muốn anh ta chết"
Dương Kiển Nghiêm chỉ về phía Trương Nhất Minh.
Bình luận facebook