Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chiến Thần Ngạo Thế - Chương 86: Tư liệu không tra được
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Dương Kiển Nghiêm giải thích với Hứa Khinh Tử một chút.
Dù sao thì một lúc gọi nhiều quân nhân tới như thế, anh phải giải thích cho cô.
May mà lúc ở Nam Hòa, Hứa Khinh Tử đã từng gặp Lang Hành.
Vì thế Dương Kiến Nghiêm giải thích là: "Người dẫn đầu đó là Lang Hành, trước đó em đã từ gặp anh ta ở Nam Hòa rồi mà đúng không, anh ta là chiến hữu ngày trước của anh, trùng hợp tới Hải Kinh, xảy ra chuyện nên anh liền gọi anh ấy tới giải quyết"
"Em cứ bảo là sao trông người dẫn đầu quen thế".
Hứa Khinh Tử không có bất kỳ nghi ngờ gì về lời giải thích của Dương Kiến Nghiêm. Bởi vì năm năm anh bỏ đi, cô biết Dương Kiển Nghiêm đã từng tham gia quân ngũ, có chiến hữu cũng là chuyện bình thường.
"Bọn họ đi chưa? Em vẫn chưa chào hỏi các chiến hữu của anh"
"Nếu mà em muốn gặp, anh sẽ gọi họ tới."
Nói xong, Dương Kiến Nghiêm liền gọi đám người Lang Hành sang.
Hứa Khinh Tử cảm ơn một trận, còn muốn mời họ ăn cơm, nhưng Lang Hành rất biết điều từ chối: "Chị dâu, ăn cơm thì thôi ạ, chúng tôi tới Hải Kinh là có nhiệm vụ, chúng tôi sẽ không trì hoãn nhiệm vụ vì ăn cơm"
"Cũng phải, các anh sẽ không gặp rắc rối gì vì chuyện lần này chứ?"
"Không đầu không đầu, chị dâu cứ yên tâm, sau này có chuyện gì, chị dâu có thể gọi cho chúng tôi" Lang Hành nói chuyện với Hứa Khinh Tử một lúc liền chào tạm biệt.
"Dương Kiến Nghiêm, bọn họ vì một mình anh mà đến, họ sẽ không gặp rắc rối gì chứ?" Hứa Khinh Tử vẫn không yên tâm.
"Không có gì đáng ngại"
"Lần này may mà có chiến hữu của anh." Đến giờ Hứa Khinh Tử vẫn hơi sợ, nếu không có những "chiến hữu" này của Dương Kiến Nghiêm, bây giờ đoán chừng họ đã dữ nhiều lành ít trong tay Trương Nhất Minh rồi.
"Trương Nhất Minh đó không dễ trêu vào, ngày mai em và anh tới chỗ giám đốc Vương đi? Nhà họ Trương không thể trêu vào, nếu giám đốc Vương có thể nói giúp cho chúng ta, chắc sẽ không sao đâu, cứ coi như chúng ta lại nợ giám đốc Vương một ân tình nữa đi." "Em không cần đi, mình anh đi là được rồi."
"Xin lỗi Dương Kiển Nghiêm, em không nên qua lại với Trương Nhất Minh, không ngờ anh ta lại là một thằng khốn nạn như thế, trước đây đúng là mắt em mù rồi."
"Này có là gì, đời này có ai mà chưa từng gặp phải một thằng đểu đâu".
Dương Kiến Nghiêm đưa Hứa Khinh Tử về nhà trước, sau đó anh tới chỗ Vương Kim Siêng.
Vương Kim Siêng đã đợi anh từ lâu, thấy Dương Kiến Nghiêm, lập tức mời anh vào.
"Ông chủ, tư liệu chi tiết về Trương Nhất Minh đã điều tra được rồi ạ".
Vương Kiem Siêng đưa một phần tài liệu cho Dương Kiến Nghiêm, sau đó giải thích: "Nhà họ Trương này từng thuộc vào hàng gia tộc hàng đầu Hải Kinh, thể lực mạnh mẽ. Ba năm trước đã ra nước ngoài kiếm tiềm.
Việc kinh doanh ở Hải Kinh đã điều tra rõ, họ là một nhà kinh doanh trang phục, tài sản có hàng nghìn tỷ đô la mỹ, không to cũng không nhỏ.
“Phải rồi." Vương Kim Siêng lại lấy một phần tài liệu nữa ra, sau đó nói: "Trương Nhất Minh đã kết hôn, vợ là người thủ đô, họ Trần"
"Họ Trần à?"
Dương Kiển Nghiêm nhướng mày.
Nghe đến họ Trần, người đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là Trần Phi Lan, anh nghĩ tới nhà họ Trần này.
"Tư liệu về vợ anh ta thì không tra được." Sau đó Vương Kim Siêng lại nói.
"Không tra được?"
Nháy mắt, Dương Kiển Nghiêm cảm thấy sự việc không thích hợp.
Không tra được thân phận, hoặc là thân phận cực kỳ khủng, hoặc là thân phận đặc thù.
Hoặc là không có hộ khẩu.
Cái cuối cùng chắc chắn là không còn nghĩ, cái đó không có khả năng, còn bất kể là hậu trường khủng bố hay là thân phận đặc thù, Dương Kiến Nghiêm cũng không quan tâm lắm.
Vợ của Trương Nhất Minh tên là Trần Thanh Hàm, không tra được tư liệu về gia thế, cộng thêm trùng hợp là họ Trần.
Lẽ nào là người nhà họ Trần thật sao?
"Ông chủ, nếu thật sự phải điều tra thì vẫn tra được, có điều cần thêm năng lực của anh nữa."
"Không cần."
Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
Nếu anh muốn điều tra thì anh vẫn tra được, có điều cái này không cần thiết.
Anh muốn xem xem Trương Nhất Minh này tới Hải Kinh là muốn làm cái gì.
"Đúng rồi ông Vương, ban nãy người mà Trương Nhất Minh gọi nhưng không tới, có phải là vì ông đã đánh tiếng trước rồi không?"
"Vâng."
Vương Kim Siêng giải thích một phen, thì ra ông đã dặn dò các bên từ trước, đánh tiếng với các bên hết rồi.
Chính vì thế, lúc muốn mời họ tới Trăng Sáng Trên Cao, họ từ chối luôn.
Bây giờ Vương Kim Siêng vẫn là nhà giàu số một Hải Kinh, hơn nữa bây giờ ông còn là trợ thủ đắc lực ở thương hội nước Chiêm, ai dám không nghe lời chứ?
"Tử sau, ông không cần làm những chuyện vô ích này nữa đâu." Dương Kiến nghiêm nói: "Thân phận của tôi, tôi không hy vọng nó bị quá nhiều người biết"
"Tôi biết rồi, thưa ông chủ."
Về phần Trương Nhất Minh, liệu anh ta có nuốt được cơn tức này không?
Tất nhiên là không!
Sau khi về nhà, anh ta đã trừng trị quản gia nhà họ một trận.
Gọi người tới mà cũng không gọi được, không phải phế vật thì là gì.
Nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức đi điều tra nguyên nhân của sự việc này.
"Cậu chủ cậu chủ, tra được rồi."
Quản gia vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Nhất Minh, giải thích: "Trăng sáng trên biển là sản nghiệp của thương hội nước Chiêm, chúng ta muốn dẫn người tới đó gây sự, những người đó không dám!"
Sau đó, quản gia lại giải thích cho Trương Nhất Minh về thương hội nước Chiêm.
"Không ngờ năm năm không về, Hải Kinh đã có nhiều thay đổi đến vậy, sau này nhất định phải qua lại với Thương hội nước Chiêm này!"
"Cậu chủ yên tâm, chúng ta muốn cắm rễ ở Hải Kinh thì chắc chắn phải giao thiệp với thương hội nước Chiêm, lão gia đã sắp xếp xong rồi."
"Đúng rồi, quản gia Chu. Ông điều tra cho tôi một người"
"Cậu chủ muốn điều tra cái người tên là Dương Kiển Nghiêm sao?" Quản gia nghĩ, cậu chủ đã xảy ra mâu thuẫn với người này, cho nên muốn điều tra cũng là bình thường.
"Đúng vậy, điều tra Dương Kiến Nghiêm cho tôi."
Trương Nhất Minh vốn nghĩ Dương Kiến Nghiêm chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng từ chỗ anh ta có thể huy động được nhiều quân nhân tới làm việc cho anh ta như vậy, có vẻ như anh ta không hề đơn giản, cứ điều tra rõ rồi nói sau.
Quản gia Chu đồng ý, sau đó liền đi ra ngoài làm việc. Đến tận buổi tối, ông ta mới cầm một xấp tư liệu rồi đi tới trước mặt Trương Nhất Minh.
Cái này có thể giải thích, tại sao anh ta có thể gọi được quân nhân đến.
Biết được điểm này là đủ rồi.
Chẳng qua là có bối cảnh từng làm lính thôi mà, cùng lắm thì có khả năng được làm cấp sĩ quan gì gì đó, bối cảnh thân phận không có quyền hạn điều tra thôi mà.
Nhưng thế thì có sao?
Một ít hậu thuẫn này có là cái thá gì.
"Sớm muộn gì ông đây cũng giết chết mày!"
Dù sao thì một lúc gọi nhiều quân nhân tới như thế, anh phải giải thích cho cô.
May mà lúc ở Nam Hòa, Hứa Khinh Tử đã từng gặp Lang Hành.
Vì thế Dương Kiến Nghiêm giải thích là: "Người dẫn đầu đó là Lang Hành, trước đó em đã từ gặp anh ta ở Nam Hòa rồi mà đúng không, anh ta là chiến hữu ngày trước của anh, trùng hợp tới Hải Kinh, xảy ra chuyện nên anh liền gọi anh ấy tới giải quyết"
"Em cứ bảo là sao trông người dẫn đầu quen thế".
Hứa Khinh Tử không có bất kỳ nghi ngờ gì về lời giải thích của Dương Kiến Nghiêm. Bởi vì năm năm anh bỏ đi, cô biết Dương Kiển Nghiêm đã từng tham gia quân ngũ, có chiến hữu cũng là chuyện bình thường.
"Bọn họ đi chưa? Em vẫn chưa chào hỏi các chiến hữu của anh"
"Nếu mà em muốn gặp, anh sẽ gọi họ tới."
Nói xong, Dương Kiến Nghiêm liền gọi đám người Lang Hành sang.
Hứa Khinh Tử cảm ơn một trận, còn muốn mời họ ăn cơm, nhưng Lang Hành rất biết điều từ chối: "Chị dâu, ăn cơm thì thôi ạ, chúng tôi tới Hải Kinh là có nhiệm vụ, chúng tôi sẽ không trì hoãn nhiệm vụ vì ăn cơm"
"Cũng phải, các anh sẽ không gặp rắc rối gì vì chuyện lần này chứ?"
"Không đầu không đầu, chị dâu cứ yên tâm, sau này có chuyện gì, chị dâu có thể gọi cho chúng tôi" Lang Hành nói chuyện với Hứa Khinh Tử một lúc liền chào tạm biệt.
"Dương Kiến Nghiêm, bọn họ vì một mình anh mà đến, họ sẽ không gặp rắc rối gì chứ?" Hứa Khinh Tử vẫn không yên tâm.
"Không có gì đáng ngại"
"Lần này may mà có chiến hữu của anh." Đến giờ Hứa Khinh Tử vẫn hơi sợ, nếu không có những "chiến hữu" này của Dương Kiến Nghiêm, bây giờ đoán chừng họ đã dữ nhiều lành ít trong tay Trương Nhất Minh rồi.
"Trương Nhất Minh đó không dễ trêu vào, ngày mai em và anh tới chỗ giám đốc Vương đi? Nhà họ Trương không thể trêu vào, nếu giám đốc Vương có thể nói giúp cho chúng ta, chắc sẽ không sao đâu, cứ coi như chúng ta lại nợ giám đốc Vương một ân tình nữa đi." "Em không cần đi, mình anh đi là được rồi."
"Xin lỗi Dương Kiển Nghiêm, em không nên qua lại với Trương Nhất Minh, không ngờ anh ta lại là một thằng khốn nạn như thế, trước đây đúng là mắt em mù rồi."
"Này có là gì, đời này có ai mà chưa từng gặp phải một thằng đểu đâu".
Dương Kiến Nghiêm đưa Hứa Khinh Tử về nhà trước, sau đó anh tới chỗ Vương Kim Siêng.
Vương Kim Siêng đã đợi anh từ lâu, thấy Dương Kiến Nghiêm, lập tức mời anh vào.
"Ông chủ, tư liệu chi tiết về Trương Nhất Minh đã điều tra được rồi ạ".
Vương Kiem Siêng đưa một phần tài liệu cho Dương Kiến Nghiêm, sau đó giải thích: "Nhà họ Trương này từng thuộc vào hàng gia tộc hàng đầu Hải Kinh, thể lực mạnh mẽ. Ba năm trước đã ra nước ngoài kiếm tiềm.
Việc kinh doanh ở Hải Kinh đã điều tra rõ, họ là một nhà kinh doanh trang phục, tài sản có hàng nghìn tỷ đô la mỹ, không to cũng không nhỏ.
“Phải rồi." Vương Kim Siêng lại lấy một phần tài liệu nữa ra, sau đó nói: "Trương Nhất Minh đã kết hôn, vợ là người thủ đô, họ Trần"
"Họ Trần à?"
Dương Kiển Nghiêm nhướng mày.
Nghe đến họ Trần, người đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là Trần Phi Lan, anh nghĩ tới nhà họ Trần này.
"Tư liệu về vợ anh ta thì không tra được." Sau đó Vương Kim Siêng lại nói.
"Không tra được?"
Nháy mắt, Dương Kiển Nghiêm cảm thấy sự việc không thích hợp.
Không tra được thân phận, hoặc là thân phận cực kỳ khủng, hoặc là thân phận đặc thù.
Hoặc là không có hộ khẩu.
Cái cuối cùng chắc chắn là không còn nghĩ, cái đó không có khả năng, còn bất kể là hậu trường khủng bố hay là thân phận đặc thù, Dương Kiến Nghiêm cũng không quan tâm lắm.
Vợ của Trương Nhất Minh tên là Trần Thanh Hàm, không tra được tư liệu về gia thế, cộng thêm trùng hợp là họ Trần.
Lẽ nào là người nhà họ Trần thật sao?
"Ông chủ, nếu thật sự phải điều tra thì vẫn tra được, có điều cần thêm năng lực của anh nữa."
"Không cần."
Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
Nếu anh muốn điều tra thì anh vẫn tra được, có điều cái này không cần thiết.
Anh muốn xem xem Trương Nhất Minh này tới Hải Kinh là muốn làm cái gì.
"Đúng rồi ông Vương, ban nãy người mà Trương Nhất Minh gọi nhưng không tới, có phải là vì ông đã đánh tiếng trước rồi không?"
"Vâng."
Vương Kim Siêng giải thích một phen, thì ra ông đã dặn dò các bên từ trước, đánh tiếng với các bên hết rồi.
Chính vì thế, lúc muốn mời họ tới Trăng Sáng Trên Cao, họ từ chối luôn.
Bây giờ Vương Kim Siêng vẫn là nhà giàu số một Hải Kinh, hơn nữa bây giờ ông còn là trợ thủ đắc lực ở thương hội nước Chiêm, ai dám không nghe lời chứ?
"Tử sau, ông không cần làm những chuyện vô ích này nữa đâu." Dương Kiến nghiêm nói: "Thân phận của tôi, tôi không hy vọng nó bị quá nhiều người biết"
"Tôi biết rồi, thưa ông chủ."
Về phần Trương Nhất Minh, liệu anh ta có nuốt được cơn tức này không?
Tất nhiên là không!
Sau khi về nhà, anh ta đã trừng trị quản gia nhà họ một trận.
Gọi người tới mà cũng không gọi được, không phải phế vật thì là gì.
Nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức đi điều tra nguyên nhân của sự việc này.
"Cậu chủ cậu chủ, tra được rồi."
Quản gia vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Nhất Minh, giải thích: "Trăng sáng trên biển là sản nghiệp của thương hội nước Chiêm, chúng ta muốn dẫn người tới đó gây sự, những người đó không dám!"
Sau đó, quản gia lại giải thích cho Trương Nhất Minh về thương hội nước Chiêm.
"Không ngờ năm năm không về, Hải Kinh đã có nhiều thay đổi đến vậy, sau này nhất định phải qua lại với Thương hội nước Chiêm này!"
"Cậu chủ yên tâm, chúng ta muốn cắm rễ ở Hải Kinh thì chắc chắn phải giao thiệp với thương hội nước Chiêm, lão gia đã sắp xếp xong rồi."
"Đúng rồi, quản gia Chu. Ông điều tra cho tôi một người"
"Cậu chủ muốn điều tra cái người tên là Dương Kiển Nghiêm sao?" Quản gia nghĩ, cậu chủ đã xảy ra mâu thuẫn với người này, cho nên muốn điều tra cũng là bình thường.
"Đúng vậy, điều tra Dương Kiến Nghiêm cho tôi."
Trương Nhất Minh vốn nghĩ Dương Kiến Nghiêm chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng từ chỗ anh ta có thể huy động được nhiều quân nhân tới làm việc cho anh ta như vậy, có vẻ như anh ta không hề đơn giản, cứ điều tra rõ rồi nói sau.
Quản gia Chu đồng ý, sau đó liền đi ra ngoài làm việc. Đến tận buổi tối, ông ta mới cầm một xấp tư liệu rồi đi tới trước mặt Trương Nhất Minh.
Cái này có thể giải thích, tại sao anh ta có thể gọi được quân nhân đến.
Biết được điểm này là đủ rồi.
Chẳng qua là có bối cảnh từng làm lính thôi mà, cùng lắm thì có khả năng được làm cấp sĩ quan gì gì đó, bối cảnh thân phận không có quyền hạn điều tra thôi mà.
Nhưng thế thì có sao?
Một ít hậu thuẫn này có là cái thá gì.
"Sớm muộn gì ông đây cũng giết chết mày!"