Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: Mục đích của người ám sát
Trần Thái Nhật nghe tiếng oán thán như làm nũng của Hoàng Thanh Uyển liền nhíu mày, mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Vừa nãy tôi nói gì cơ?”
Hoàng Thanh Uyển lập tức biến sắc, nhảy phắt khỏi vòng tay Trần Thái Nhật, ngón tay thon nhỏ chỉ vào mũi anh, vẻ mặt căng thẳng.
“Này! Đàn ông con trai, dám làm phải dám chịu chứ! Anh đã bảo là sẽ lấy tôi, bây giờ lại nuốt lời à?”
Lúc này, Hoàng Thanh Uyển đã không còn vẻ dịu dàng rụt rè của một cô chủ lá ngọc cành vàng như trước, cũng không còn mưu đồ hiểm ác tổ truyền của nhà họ Hoàng nữa.
Mà chỉ cần hai từ để miêu tả - ăn vạ!
Đường đường là cô chủ đứng đầu Hàng Thành, cô chủ nhà họ Hoàng, mà lại ăn vạ Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật quan sát Hoàng Thanh Uyển kiều diễm, bình tĩnh đáp.
"Tôi không định lấy vợ trước năm mươi tuổi".
"Vậy tôi ở bên anh đến năm năm mươi tuổi".
"Nói thật với cô là tôi có cảm tình với rất nhiều cô gái".
"Tôi không quan tâm, chỉ cần anh chịu lấy tôi là được, trong số những người đàn ông tôi từng gặp, chỉ có anh là xứng với tôi".
"Cô còn nhỏ, tôi lớn hơn cô tận mấy tuổi đấy!"
"Qua loa đại khái! Chẳng có tý sức thuyết phục nào cả, trừ khi anh có một lý do hợp lý, nếu không đừng hòng chối bỏ!"
"Tôi có con rồi!"
Cắt.
Cuộc nói chuyện dừng lại đột ngột.
Kết thúc chủ đề.
Hoàng Thanh Uyển nghe thấy thế, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
"Anh... anh... anh có con rồi sao? Anh mới bao tuổi chứ?"
Trần Thái Nhật nhún vai, xòe tay nói.
"Thế nên hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi".
Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc như quả cà chua bị dầm sương, ủ rũ chán chường.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ nghiêm túc, lên tiếng hỏi.
"Nói chuyện chính đi, lúc cô ở trong hồ nước đã bị người ta dùng ám khí tấn công, nhà họ Hoàng các cô có nhiều kẻ thù lắm sao?"
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt, nhìn vết thương trên bắp chân mình, trên đó vẫn còn dấu răng mờ mờ Trần Thái Nhật để lại lúc hút máu độc ra.
Vừa nghĩ đến việc hai người từng có sự tiếp xúc thân mật về da thịt như vậy, khuôn mặt Hoàng Thanh Uyển không khỏi ửng đỏ, suy nghĩ thật kĩ.
"Ở tỉnh Lâm Giang, trong số những thế lực không đối phó được nhà họ Hoàng chúng tôi mà tôi biết rõ, không ai dám ra tay độc ác với tôi như vậy cả".
Trần Thái Nhật không thấy ngạc nhiên.
Là cô chủ lá ngọc cành vàng của nhà họ Hoàng đứng đầu tỉnh Lâm Giang, nếu ngày nào cũng phải đề phòng vấn đề an toàn ở chính sân nhà của mình thì đúng là thất bại.
Nếu không có khả năng là thế lực địa phương ra tay, thì tức là có kẻ tâm địa độc ác từ nơi khác đến.
Trần Thái Nhật xoa cằm, vẫy tay với Hoàng Thanh Uyển.
"Cô lại đây".
Hoàng Thanh Uyển không hiểu gì cả, nhưng vẫn nghe lời bước tới.
…
Trần Thái Nhật dẫn theo ba cô gái, chậm rãi men theo hồ Tây Tử đi về phía Đông, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vực thắng cảnh, đến một rừng cây chưa được khai thác.
Khu rừng ở bên cạnh hồ Tây Tử, nhưng cạnh đó là làn đường, xung quanh cũng không có nhà cửa gì, nếu có người nấp ở đây, thông thường sẽ không bị phát hiện.
Trần Thái Nhật đứng ở bìa rừng, xác nhận một chút rồi đi thẳng vào sâu bên trong.
Đi được khoảng năm phút.
Ở một khoảng rừng khá thoáng đãng, Genko tinh tường có phát hiện đầu tiên.
"Chủ nhân, ở bên kia".
Trần Thái Nhật nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, đồng tử co lại.
Anh chậm rãi bước tới bên cạnh một cái cây, ở vị trí bằng khoảng nửa người, trên cành cây có một cái lỗ nhỏ sâu mười mấy centimet, mặt trời chiếu xuống, bên trong phản xạ tia sáng màu vàng.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nhảy lên, năm ngón tay biến thành vuốt, đào cành cây.
Một tiếng rắc vang lên.
Một miếng gỗ to bằng nắm đấm bị Trần Thái Nhật dùng tay đào ra.
Anh giơ lên trước mặt, xòe ra.
Trong đó có một đồng xu một tệ bình thường đang yên lặng nằm đó.
Trên đồng xu hình như có vết xước, còn có vết đốm tối màu.
Hoàng Thanh Uyển tỏ vẻ hiếu kỳ, xúm lại hỏi: "Đồng xu này ở đâu ra vậy?"
"Ám khí tôi bắn ra".
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt: "Anh bắn từ đâu?"
"Lúc cứu cô, tôi tiện tay ném từ trong hồ ra, chắc là lúc đó người tấn công cô vẫn ở vị trí này”.
Hoàng Thanh Uyển nhất thời cạn lời, cô ta quay đầu lại, nhìn hồ Tây Tử cách chỗ này khoảng hơn một kilomet.
Đây là ám khí sao?
Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc được mở mang tầm mắt, vô cùng kinh ngạc.
"Chúng ta tìm đồng xu này làm gì? Kẻ xấu đã chạy mất rồi còn đâu".
Trần Thái Nhật khẽ hít một hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Thanh Uyển, nhét đồng xu vào tay cô ta.
Hoàng Thanh Uyển đỏ bừng mặt.
"Anh làm gì vậy? Đưa tôi một tệ để làm tín vật tình yêu sao?"
Trần Thái Nhật bĩu môi: "Bớt nghĩ lung tung đi, cô cầm đồng xu này đến bệnh viện xét nghiệm đi".
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc trở nên thâm trầm.
"Xét nghiệm?"
Cô ta nói xong, cúi đầu nhìn kĩ đồng xu, mắt sáng rực lên.
"Những đốm tối màu này là máu?"
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Có thể xét nghiệm ADN trước đã, cho dù không thể tóm được ngay kẻ này, thì cũng có tư liệu sẵn có, đây là một manh mối rất quan trọng".
Anh ngừng một lúc, lại bổ sung thêm.
"Lúc tôi ném đồng xu này đã dùng hết sức, nếu bị đồng xu làm cho bị thương, trong bảy bảy bốn chín ngày vết thương sẽ không thể lành được, cô có thể để ý đến những người khả nghi gần đây”.
Hoàng Thanh Uyển không nhịn được nuốt nước bọt.
Trong lòng không khỏi suy đoán một cách nghiêm túc rốt cuộc võ công của Trần Thái Nhật cao đến mức nào.
Nói xong mọi chuyện, Trần Thái Nhật phất tay, dẫn theo Tề Vũ và Genko rời đi.
Hoàng Thanh Uyển sững sờ đứng im tại chỗ mấy giây, rồi mở miệng hét lên.
"Trần Thái Nhật! Anh bỏ mặc tôi à?"
Trần Thái Nhật dừng bước, quay lại tỏ vẻ khó hiểu: "Cô có tay có chân, tự bắt xe về được mà".
"Nhưng chân tôi bị thương".
"Tôi đã xem rồi, không nghiêm trọng lắm, ba ngày sau là lành”.
"Tôi... tôi..."
Hoàng Thanh Uyển cuống lên, đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.
"Thế trước đó anh nói tôi là người phụ nữ của anh, câu này có tính không?"
Trần Thái Nhật không trả lời, chỉ xua tay.
Hoàng Thanh Uyển ở phía sau tức tối giậm chân.
Tề Vũ đi theo phía sau, vẻ mặt hoài nghi.
"Ông chủ, anh không thích cô ta sao?"
"Có chút cảm tình, nhưng cô gái mà tôi thích phải thẳng thắn, chân thành với tôi, đây là yêu cầu cơ bản, cô chủ Hoàng này nhiều mưu mô quá".
Genko chậm rãi đi theo đằng sau.
"Chủ nhân, anh nói xem người tấn công Hoàng Thanh Uyển sẽ là ai được nhỉ? Mục đích của bọn chúng là gì?"
Trần Thái Nhật nhếch mép nở nụ cười.
"Trước buổi giám định bảo vật, mấy vụ tấn công kiểu này sẽ còn xảy ra lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba, đến lúc đó bắt tận tay chẳng phải rõ ràng hơn sao?"
Genko suy nghĩ, đôi mắt to đảo vòng quanh: "Ý chủ nhân là những người này tấn công Hoàng Thanh Uyển là vì Trấn Quốc Khí sao?"
Ánh mắt Trần Thái Nhật nghiêm túc, chậm rãi nói.
"Hiện giờ Trấn Quốc Khí nằm trong tay Hoàng Thừa, nhà họ Hoàng lại chỉ có mỗi cô cháu gái quý hóa này, nếu Hoàng Thanh Uyển bị trúng kịch độc, gặp phải nguy hiểm..."
Anh ngừng lại một giây.
"Nói không chừng Hoàng Thừa... sẽ từ bỏ quyền sở hữu Trấn Quốc Khí, lấy ra để cứu mạng cô cháu gái của mình".
“Vừa nãy tôi nói gì cơ?”
Hoàng Thanh Uyển lập tức biến sắc, nhảy phắt khỏi vòng tay Trần Thái Nhật, ngón tay thon nhỏ chỉ vào mũi anh, vẻ mặt căng thẳng.
“Này! Đàn ông con trai, dám làm phải dám chịu chứ! Anh đã bảo là sẽ lấy tôi, bây giờ lại nuốt lời à?”
Lúc này, Hoàng Thanh Uyển đã không còn vẻ dịu dàng rụt rè của một cô chủ lá ngọc cành vàng như trước, cũng không còn mưu đồ hiểm ác tổ truyền của nhà họ Hoàng nữa.
Mà chỉ cần hai từ để miêu tả - ăn vạ!
Đường đường là cô chủ đứng đầu Hàng Thành, cô chủ nhà họ Hoàng, mà lại ăn vạ Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật quan sát Hoàng Thanh Uyển kiều diễm, bình tĩnh đáp.
"Tôi không định lấy vợ trước năm mươi tuổi".
"Vậy tôi ở bên anh đến năm năm mươi tuổi".
"Nói thật với cô là tôi có cảm tình với rất nhiều cô gái".
"Tôi không quan tâm, chỉ cần anh chịu lấy tôi là được, trong số những người đàn ông tôi từng gặp, chỉ có anh là xứng với tôi".
"Cô còn nhỏ, tôi lớn hơn cô tận mấy tuổi đấy!"
"Qua loa đại khái! Chẳng có tý sức thuyết phục nào cả, trừ khi anh có một lý do hợp lý, nếu không đừng hòng chối bỏ!"
"Tôi có con rồi!"
Cắt.
Cuộc nói chuyện dừng lại đột ngột.
Kết thúc chủ đề.
Hoàng Thanh Uyển nghe thấy thế, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
"Anh... anh... anh có con rồi sao? Anh mới bao tuổi chứ?"
Trần Thái Nhật nhún vai, xòe tay nói.
"Thế nên hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi".
Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc như quả cà chua bị dầm sương, ủ rũ chán chường.
Trần Thái Nhật tỏ vẻ nghiêm túc, lên tiếng hỏi.
"Nói chuyện chính đi, lúc cô ở trong hồ nước đã bị người ta dùng ám khí tấn công, nhà họ Hoàng các cô có nhiều kẻ thù lắm sao?"
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt, nhìn vết thương trên bắp chân mình, trên đó vẫn còn dấu răng mờ mờ Trần Thái Nhật để lại lúc hút máu độc ra.
Vừa nghĩ đến việc hai người từng có sự tiếp xúc thân mật về da thịt như vậy, khuôn mặt Hoàng Thanh Uyển không khỏi ửng đỏ, suy nghĩ thật kĩ.
"Ở tỉnh Lâm Giang, trong số những thế lực không đối phó được nhà họ Hoàng chúng tôi mà tôi biết rõ, không ai dám ra tay độc ác với tôi như vậy cả".
Trần Thái Nhật không thấy ngạc nhiên.
Là cô chủ lá ngọc cành vàng của nhà họ Hoàng đứng đầu tỉnh Lâm Giang, nếu ngày nào cũng phải đề phòng vấn đề an toàn ở chính sân nhà của mình thì đúng là thất bại.
Nếu không có khả năng là thế lực địa phương ra tay, thì tức là có kẻ tâm địa độc ác từ nơi khác đến.
Trần Thái Nhật xoa cằm, vẫy tay với Hoàng Thanh Uyển.
"Cô lại đây".
Hoàng Thanh Uyển không hiểu gì cả, nhưng vẫn nghe lời bước tới.
…
Trần Thái Nhật dẫn theo ba cô gái, chậm rãi men theo hồ Tây Tử đi về phía Đông, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vực thắng cảnh, đến một rừng cây chưa được khai thác.
Khu rừng ở bên cạnh hồ Tây Tử, nhưng cạnh đó là làn đường, xung quanh cũng không có nhà cửa gì, nếu có người nấp ở đây, thông thường sẽ không bị phát hiện.
Trần Thái Nhật đứng ở bìa rừng, xác nhận một chút rồi đi thẳng vào sâu bên trong.
Đi được khoảng năm phút.
Ở một khoảng rừng khá thoáng đãng, Genko tinh tường có phát hiện đầu tiên.
"Chủ nhân, ở bên kia".
Trần Thái Nhật nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, đồng tử co lại.
Anh chậm rãi bước tới bên cạnh một cái cây, ở vị trí bằng khoảng nửa người, trên cành cây có một cái lỗ nhỏ sâu mười mấy centimet, mặt trời chiếu xuống, bên trong phản xạ tia sáng màu vàng.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nhảy lên, năm ngón tay biến thành vuốt, đào cành cây.
Một tiếng rắc vang lên.
Một miếng gỗ to bằng nắm đấm bị Trần Thái Nhật dùng tay đào ra.
Anh giơ lên trước mặt, xòe ra.
Trong đó có một đồng xu một tệ bình thường đang yên lặng nằm đó.
Trên đồng xu hình như có vết xước, còn có vết đốm tối màu.
Hoàng Thanh Uyển tỏ vẻ hiếu kỳ, xúm lại hỏi: "Đồng xu này ở đâu ra vậy?"
"Ám khí tôi bắn ra".
Hoàng Thanh Uyển sửng sốt: "Anh bắn từ đâu?"
"Lúc cứu cô, tôi tiện tay ném từ trong hồ ra, chắc là lúc đó người tấn công cô vẫn ở vị trí này”.
Hoàng Thanh Uyển nhất thời cạn lời, cô ta quay đầu lại, nhìn hồ Tây Tử cách chỗ này khoảng hơn một kilomet.
Đây là ám khí sao?
Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc được mở mang tầm mắt, vô cùng kinh ngạc.
"Chúng ta tìm đồng xu này làm gì? Kẻ xấu đã chạy mất rồi còn đâu".
Trần Thái Nhật khẽ hít một hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Thanh Uyển, nhét đồng xu vào tay cô ta.
Hoàng Thanh Uyển đỏ bừng mặt.
"Anh làm gì vậy? Đưa tôi một tệ để làm tín vật tình yêu sao?"
Trần Thái Nhật bĩu môi: "Bớt nghĩ lung tung đi, cô cầm đồng xu này đến bệnh viện xét nghiệm đi".
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Thanh Uyển bỗng chốc trở nên thâm trầm.
"Xét nghiệm?"
Cô ta nói xong, cúi đầu nhìn kĩ đồng xu, mắt sáng rực lên.
"Những đốm tối màu này là máu?"
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Có thể xét nghiệm ADN trước đã, cho dù không thể tóm được ngay kẻ này, thì cũng có tư liệu sẵn có, đây là một manh mối rất quan trọng".
Anh ngừng một lúc, lại bổ sung thêm.
"Lúc tôi ném đồng xu này đã dùng hết sức, nếu bị đồng xu làm cho bị thương, trong bảy bảy bốn chín ngày vết thương sẽ không thể lành được, cô có thể để ý đến những người khả nghi gần đây”.
Hoàng Thanh Uyển không nhịn được nuốt nước bọt.
Trong lòng không khỏi suy đoán một cách nghiêm túc rốt cuộc võ công của Trần Thái Nhật cao đến mức nào.
Nói xong mọi chuyện, Trần Thái Nhật phất tay, dẫn theo Tề Vũ và Genko rời đi.
Hoàng Thanh Uyển sững sờ đứng im tại chỗ mấy giây, rồi mở miệng hét lên.
"Trần Thái Nhật! Anh bỏ mặc tôi à?"
Trần Thái Nhật dừng bước, quay lại tỏ vẻ khó hiểu: "Cô có tay có chân, tự bắt xe về được mà".
"Nhưng chân tôi bị thương".
"Tôi đã xem rồi, không nghiêm trọng lắm, ba ngày sau là lành”.
"Tôi... tôi..."
Hoàng Thanh Uyển cuống lên, đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.
"Thế trước đó anh nói tôi là người phụ nữ của anh, câu này có tính không?"
Trần Thái Nhật không trả lời, chỉ xua tay.
Hoàng Thanh Uyển ở phía sau tức tối giậm chân.
Tề Vũ đi theo phía sau, vẻ mặt hoài nghi.
"Ông chủ, anh không thích cô ta sao?"
"Có chút cảm tình, nhưng cô gái mà tôi thích phải thẳng thắn, chân thành với tôi, đây là yêu cầu cơ bản, cô chủ Hoàng này nhiều mưu mô quá".
Genko chậm rãi đi theo đằng sau.
"Chủ nhân, anh nói xem người tấn công Hoàng Thanh Uyển sẽ là ai được nhỉ? Mục đích của bọn chúng là gì?"
Trần Thái Nhật nhếch mép nở nụ cười.
"Trước buổi giám định bảo vật, mấy vụ tấn công kiểu này sẽ còn xảy ra lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba, đến lúc đó bắt tận tay chẳng phải rõ ràng hơn sao?"
Genko suy nghĩ, đôi mắt to đảo vòng quanh: "Ý chủ nhân là những người này tấn công Hoàng Thanh Uyển là vì Trấn Quốc Khí sao?"
Ánh mắt Trần Thái Nhật nghiêm túc, chậm rãi nói.
"Hiện giờ Trấn Quốc Khí nằm trong tay Hoàng Thừa, nhà họ Hoàng lại chỉ có mỗi cô cháu gái quý hóa này, nếu Hoàng Thanh Uyển bị trúng kịch độc, gặp phải nguy hiểm..."
Anh ngừng lại một giây.
"Nói không chừng Hoàng Thừa... sẽ từ bỏ quyền sở hữu Trấn Quốc Khí, lấy ra để cứu mạng cô cháu gái của mình".
Bình luận facebook