Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138: Ngày sinh nhật
Dặn dò xong mọi việc, Trần Thái Nhật dẫn người trở về khách sạn nghỉ ngơi, đồng thời gặp mặt bàn bạc những người khác từ Trung Châu đến, làm một số công tác chuẩn bị.
Một đêm trôi qua.
Vào giữa trưa, mặt trời chói chang.
Trong nhà họ Hoàng - gia tộc lớn nhất thành phố Hàng Thành, nhà giàu nhất tỉnh Lâm Giang.
Lúc này, từ trên xuống dưới, tất cả mọi người trong nhà đều đang bận rộn.
Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhà họ Hoàng, phải chúc tụng tưng bừng.
Cùng với tiếng chuông đồng hồ điểm.
Chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, cửa chính rộng mở.
Thực ra, nhà họ Hoàng chính là một tòa phủ đệ khuôn viên Giang Nam cổ điển.
Bên ngoài có quảng trường, bên trong có vườn cảnh, quy mô diện tích rất lớn.
Lúc này, ở quảng trường ngoài cổng, các nhân viên đang hướng dẫn khách khứa vào phủ một cách có trật tự.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô chủ Hoàng Thanh Uyển nhà họ Hoàng, thiệp mời được gửi rộng rãi, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng.
Vì là nhà họ Hoàng tổ chức, nên những nhà giàu có đứng đầu tỉnh Lâm Giang đều đến chúc mừng.
Khách khứa nườm nượp.
So với những bữa tiệc bình thường được tổ chức trước đây, thì quy mô đón khách, thái độ phục vụ của người đón khách, quy trình nghiêm ngặt của nhà họ Hoàng lần này, đã đạt đến tiêu chuẩn cao nhất của cả tỉnh.
Mọi người cũng biết rõ nguyên nhân.
Sau tiệc sinh nhật này sẽ là buổi giám định bảo vật mà cả Hoa Hạ quan tâm.
Đến lúc đó, những vị khách tham gia sẽ không đơn giản là chỉ đến để chúc mừng.
Những nhân vật có máu mặt thực sự sẽ xuất hiện.
Sóng ngầm đã nổi, nhà họ Hoàng chỉ là một sân khấu.
Rốt cuộc nhân vật chính là ai thì vẫn chưa rõ.
"Chủ tịch Trương Vĩ của tập đoàn Hân Vận và phu nhân đến, chúc mừng sinh nhật cô chủ Hoàng, tiền mặt một trăm sáu mươi nghìn tệ, quà là tranh vẽ mỹ nhân cổ đại thời Đường!"
"Chủ tịch Lý Cương của tập đoàn Đại Long và phu nhân tới, chúc mừng sinh nhật cô chủ Hoàng, tiền mặt hai trăm nghìn tệ, quà là ngọc bội phỉ thúy cổ của Miến Điện!"
"Tổng giám đốc Tân Cầm của công ty cổ phần Minh Thành tới..."
"Chủ tịch tập đoàn Lỗi Hâm…"
Người tiếp đón báo tên của những khách mời quan trọng, và tiền với quà bọn họ mang tới.
Những khách mời có địa vị khá thấp đứng ở vòng ngoài nhà họ Hoàng bắt đầu bàn tán, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Nhà họ Hoàng dù gì cũng là đại ca của tỉnh Lâm Giang.
Chỉ là tiệc sinh nhật của cô chủ, mà các khách mời lại tặng quà quý giá đến như vậy.
Riêng tiền mặt, ít thì hơn trăm nghìn tệ, nhiều thì mấy trăm nghìn tệ.
Còn một số đồ cổ không thể định giá nữa, khiến mọi người không nhịn được than thở thế giới của người giàu có đúng là khác với mọi người.
Ở gần trung tâm quảng trường có một chỗ kỳ lạ, bị một hàng rào trúc quây lại tạm thời.
Không ít khách mời đi qua chỉ trỏ chỗ này, xì xào bàn tán.
"Nhìn kìa, anh chàng đẹp trai tóc trắng kia sao lại chôn nửa người xuống đất thế kia?"
"Chắc là nghệ thuật trình diễn đấy".
"Đúng đúng, anh ta nhắm mắt, chắc là giống với những người đóng giả làm tượng điêu khắc trên phố đến biểu diễn cho các khách mời xem".
Tiếng bàn tán của mọi người lọt vào tai người đàn ông đầu đầy tóc trắng kia.
Hắn coi như không nghe thấy.
Tiêu Vân Phi với biệt danh "Bạch Đầu Tiên" đã bị ấn vào trong đất một ngày một đêm, lúc này đang hối hận muốn chết.
Không chỉ hối hận vì đã đến trước cửa nhà họ Hoàng vênh váo, bây giờ hắn cảm thấy, bản thân mình đáng lẽ không nên đặt chân vào phạm vi của tỉnh Lâm Giang.
Đường đường là cao thủ hạng tám, được mọi người tôn sùng, là võ sĩ hàng đầu có cả nhan sắc và thực lực.
Còn chưa kịp thể hiện võ công trước mặt mọi người, đã phải triển lãm vóc dáng trước mặt họ tròn một ngày, đương nhiên là chỉ có nửa thân trên.
Còn chẳng bằng những con ma nơ canh ở tủ kính.
Mẹ kiếp, tốt xấu gì chúng nó cũng thò được cái chân ra ngoài.
Tiêu Vân Phi cảm giác mình chẳng khác gì gấu trúc trong vườn thú, được mọi người chú ý cao độ.
Thậm chí có người tò mò còn mở đèn flash chụp ảnh.
Tiêu Vân Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu hắn mà thoát được thì đã cầm dao kề cổ đám người này rồi.
Về phần Trần Thái Nhật thì Tiêu Vân Phi không hận nổi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn không dám...
Đúng lúc này, vị khách mời đặc biệt đầu tiên đã đến.
"Trang chủ sơn trang Thất Tú Thục Trung, cô Khúc Lan Phi đến!"
Tất cả mọi người ở đây đều hưng phấn.
Nhất là những võ sĩ bình thường muốn đến để chứng kiến tận mắt hình dáng thật của Trấn Quốc Khí, vẻ mặt lại càng kích động.
Cao thủ đến rồi!
Trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cao thủ số một Thục Trung, đại gia ám khí, đối tượng yêu thầm của vô số võ sĩ.
Danh tiếng của Khúc Lan Phi thậm chí còn nổi tiếng hơn cả những cao thủ hàng đầu hạng chín.
Cô ta mặc váy nhung màu xanh da trời, đi đôi giày nữ khảm kim cương nhỏ nhắn, tùy ý xõa tóc sau vai, vóc dáng cao gầy, khí chất thanh thoát, khuôn mặt tinh xảo bình thản, dẫn theo hai nữ đồ đệ bước vào cổng chính.
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Khúc Lan Phi.
Nam thì kinh ngạc, nữ thì ngưỡng mộ.
Vốn dĩ người đẹp đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Huống hồ còn là người đẹp có thực lực cao cường, nổi tiếng như cồn.
Cả đường đi Khúc Lan Phi chỉ nhìn thẳng, dường như những tiếng bàn tán xung quanh không liên quan gì đến cô ta cả.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một "bức tượng điêu khắc" bị chôn xuống đất ở trung tâm quảng trường.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười tò mò.
"Tiêu Vân Phi? Anh đang làm gì ở đây vậy? Tạo hình này của anh là phương pháp luyện công tự sáng tạo à?"
Khúc Lan Phi vừa gọi tên của Tiêu Vân Phi xong, mấy võ sĩ xúm lại hóng hớt ở xung quanh không còn bình tĩnh được nữa.
"Cái gì? Bạch Đầu Tiên - Tiêu Vân Phi sao?"
"Sao anh ấy lại ở đây? Lại còn có tạo hình này nữa?"
"Không ngờ có cao thủ hạng tám đến từ lâu rồi!"
Đều là người cùng tầng lớp trong giới võ sĩ, không thể giả vờ không quen được nữa.
Tiêu Vân Phi thầm chửi Trần Thái Nhật, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.
"Trang chủ Khúc, lẽ nào cô không nhận ra tôi bị nhốt ở đây sao?"
"Tốt xấu gì anh cũng là cao thủ hạng tám, ai có thể nhốt được anh chứ? Với viên gạch này, anh vận công phá nó là được mà".
Dứt lời, Khúc Lan Phi dùng chân giẫm lên bề mặt, thử thăm dò chất liệu và mật độ.
Khuôn mặt của người đẹp biến sắc, lộ vẻ không thể tin được.
Khúc Lan Phi thu lại nụ cười, giọng nói nghiêm túc hỏi Tiêu Vân Phi.
"Rốt cuộc là ai làm?"
Vẻ mặt Tiêu Vân Phi đầy tủi thân.
"Là một người trước kia chưa từng nghe nói, cao thủ không tiếng tăm, tên là Trần Thái Nhật".
Khúc Lan Phi chấn động, sau đó tỏ vẻ đã hiểu.
Một nữ đồ đệ có vẻ hoạt bát đứng phía sau, thấy Khúc Lan Phi thay đổi sắc mặt, không nhịn được liền hỏi.
"Trang chủ, Trần Thái Nhật là ai vậy?"
Vẻ mặt Khúc Lan Phi như chìm vào hồi ức, trong miệng lẩm bẩm.
"Là một người đàn ông rất rất mạnh, cũng rất đặc biệt".
Tiêu Vân Phi chớp mắt.
"Không nói nhiều nữa, trang chủ Khúc, hai chúng ta hợp sức, chắc chắn có thể phá được sự giam cầm của lớp gạch này, nể tình đồng đạo, cô giúp tôi đi mà".
Khúc Lan Phi nở nụ cười, đôi tay thanh tú xòe ra.
"Đừng tốn công vô ích nữa, tôi còn chưa đủ bản lĩnh để cứu anh đâu".
Câu nói của Khúc Lan Phi khiến tất cả mọi người quan sát xung quanh, nhất là các võ sĩ, đều há hốc miệng.
Hai võ sĩ hạng tám hợp sức mà không làm được sao?
Không nói những người khác, bản thân Tiêu Vân Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cô... cô là trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ mà! Ngay cả cô mà cũng không làm được sao?"
Khúc Lan Phi lắc đầu.
"Cụ thể thì chờ Không Huyền phương trượng đến anh sẽ biết".
Đúng lúc này, người tiếp đón ở cổng cao giọng hô, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Đoàn đại biểu tỉnh Trung Châu tới!"
- -------------------
Một đêm trôi qua.
Vào giữa trưa, mặt trời chói chang.
Trong nhà họ Hoàng - gia tộc lớn nhất thành phố Hàng Thành, nhà giàu nhất tỉnh Lâm Giang.
Lúc này, từ trên xuống dưới, tất cả mọi người trong nhà đều đang bận rộn.
Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhà họ Hoàng, phải chúc tụng tưng bừng.
Cùng với tiếng chuông đồng hồ điểm.
Chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, cửa chính rộng mở.
Thực ra, nhà họ Hoàng chính là một tòa phủ đệ khuôn viên Giang Nam cổ điển.
Bên ngoài có quảng trường, bên trong có vườn cảnh, quy mô diện tích rất lớn.
Lúc này, ở quảng trường ngoài cổng, các nhân viên đang hướng dẫn khách khứa vào phủ một cách có trật tự.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô chủ Hoàng Thanh Uyển nhà họ Hoàng, thiệp mời được gửi rộng rãi, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng.
Vì là nhà họ Hoàng tổ chức, nên những nhà giàu có đứng đầu tỉnh Lâm Giang đều đến chúc mừng.
Khách khứa nườm nượp.
So với những bữa tiệc bình thường được tổ chức trước đây, thì quy mô đón khách, thái độ phục vụ của người đón khách, quy trình nghiêm ngặt của nhà họ Hoàng lần này, đã đạt đến tiêu chuẩn cao nhất của cả tỉnh.
Mọi người cũng biết rõ nguyên nhân.
Sau tiệc sinh nhật này sẽ là buổi giám định bảo vật mà cả Hoa Hạ quan tâm.
Đến lúc đó, những vị khách tham gia sẽ không đơn giản là chỉ đến để chúc mừng.
Những nhân vật có máu mặt thực sự sẽ xuất hiện.
Sóng ngầm đã nổi, nhà họ Hoàng chỉ là một sân khấu.
Rốt cuộc nhân vật chính là ai thì vẫn chưa rõ.
"Chủ tịch Trương Vĩ của tập đoàn Hân Vận và phu nhân đến, chúc mừng sinh nhật cô chủ Hoàng, tiền mặt một trăm sáu mươi nghìn tệ, quà là tranh vẽ mỹ nhân cổ đại thời Đường!"
"Chủ tịch Lý Cương của tập đoàn Đại Long và phu nhân tới, chúc mừng sinh nhật cô chủ Hoàng, tiền mặt hai trăm nghìn tệ, quà là ngọc bội phỉ thúy cổ của Miến Điện!"
"Tổng giám đốc Tân Cầm của công ty cổ phần Minh Thành tới..."
"Chủ tịch tập đoàn Lỗi Hâm…"
Người tiếp đón báo tên của những khách mời quan trọng, và tiền với quà bọn họ mang tới.
Những khách mời có địa vị khá thấp đứng ở vòng ngoài nhà họ Hoàng bắt đầu bàn tán, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Nhà họ Hoàng dù gì cũng là đại ca của tỉnh Lâm Giang.
Chỉ là tiệc sinh nhật của cô chủ, mà các khách mời lại tặng quà quý giá đến như vậy.
Riêng tiền mặt, ít thì hơn trăm nghìn tệ, nhiều thì mấy trăm nghìn tệ.
Còn một số đồ cổ không thể định giá nữa, khiến mọi người không nhịn được than thở thế giới của người giàu có đúng là khác với mọi người.
Ở gần trung tâm quảng trường có một chỗ kỳ lạ, bị một hàng rào trúc quây lại tạm thời.
Không ít khách mời đi qua chỉ trỏ chỗ này, xì xào bàn tán.
"Nhìn kìa, anh chàng đẹp trai tóc trắng kia sao lại chôn nửa người xuống đất thế kia?"
"Chắc là nghệ thuật trình diễn đấy".
"Đúng đúng, anh ta nhắm mắt, chắc là giống với những người đóng giả làm tượng điêu khắc trên phố đến biểu diễn cho các khách mời xem".
Tiếng bàn tán của mọi người lọt vào tai người đàn ông đầu đầy tóc trắng kia.
Hắn coi như không nghe thấy.
Tiêu Vân Phi với biệt danh "Bạch Đầu Tiên" đã bị ấn vào trong đất một ngày một đêm, lúc này đang hối hận muốn chết.
Không chỉ hối hận vì đã đến trước cửa nhà họ Hoàng vênh váo, bây giờ hắn cảm thấy, bản thân mình đáng lẽ không nên đặt chân vào phạm vi của tỉnh Lâm Giang.
Đường đường là cao thủ hạng tám, được mọi người tôn sùng, là võ sĩ hàng đầu có cả nhan sắc và thực lực.
Còn chưa kịp thể hiện võ công trước mặt mọi người, đã phải triển lãm vóc dáng trước mặt họ tròn một ngày, đương nhiên là chỉ có nửa thân trên.
Còn chẳng bằng những con ma nơ canh ở tủ kính.
Mẹ kiếp, tốt xấu gì chúng nó cũng thò được cái chân ra ngoài.
Tiêu Vân Phi cảm giác mình chẳng khác gì gấu trúc trong vườn thú, được mọi người chú ý cao độ.
Thậm chí có người tò mò còn mở đèn flash chụp ảnh.
Tiêu Vân Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu hắn mà thoát được thì đã cầm dao kề cổ đám người này rồi.
Về phần Trần Thái Nhật thì Tiêu Vân Phi không hận nổi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn không dám...
Đúng lúc này, vị khách mời đặc biệt đầu tiên đã đến.
"Trang chủ sơn trang Thất Tú Thục Trung, cô Khúc Lan Phi đến!"
Tất cả mọi người ở đây đều hưng phấn.
Nhất là những võ sĩ bình thường muốn đến để chứng kiến tận mắt hình dáng thật của Trấn Quốc Khí, vẻ mặt lại càng kích động.
Cao thủ đến rồi!
Trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cao thủ số một Thục Trung, đại gia ám khí, đối tượng yêu thầm của vô số võ sĩ.
Danh tiếng của Khúc Lan Phi thậm chí còn nổi tiếng hơn cả những cao thủ hàng đầu hạng chín.
Cô ta mặc váy nhung màu xanh da trời, đi đôi giày nữ khảm kim cương nhỏ nhắn, tùy ý xõa tóc sau vai, vóc dáng cao gầy, khí chất thanh thoát, khuôn mặt tinh xảo bình thản, dẫn theo hai nữ đồ đệ bước vào cổng chính.
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Khúc Lan Phi.
Nam thì kinh ngạc, nữ thì ngưỡng mộ.
Vốn dĩ người đẹp đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Huống hồ còn là người đẹp có thực lực cao cường, nổi tiếng như cồn.
Cả đường đi Khúc Lan Phi chỉ nhìn thẳng, dường như những tiếng bàn tán xung quanh không liên quan gì đến cô ta cả.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một "bức tượng điêu khắc" bị chôn xuống đất ở trung tâm quảng trường.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười tò mò.
"Tiêu Vân Phi? Anh đang làm gì ở đây vậy? Tạo hình này của anh là phương pháp luyện công tự sáng tạo à?"
Khúc Lan Phi vừa gọi tên của Tiêu Vân Phi xong, mấy võ sĩ xúm lại hóng hớt ở xung quanh không còn bình tĩnh được nữa.
"Cái gì? Bạch Đầu Tiên - Tiêu Vân Phi sao?"
"Sao anh ấy lại ở đây? Lại còn có tạo hình này nữa?"
"Không ngờ có cao thủ hạng tám đến từ lâu rồi!"
Đều là người cùng tầng lớp trong giới võ sĩ, không thể giả vờ không quen được nữa.
Tiêu Vân Phi thầm chửi Trần Thái Nhật, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.
"Trang chủ Khúc, lẽ nào cô không nhận ra tôi bị nhốt ở đây sao?"
"Tốt xấu gì anh cũng là cao thủ hạng tám, ai có thể nhốt được anh chứ? Với viên gạch này, anh vận công phá nó là được mà".
Dứt lời, Khúc Lan Phi dùng chân giẫm lên bề mặt, thử thăm dò chất liệu và mật độ.
Khuôn mặt của người đẹp biến sắc, lộ vẻ không thể tin được.
Khúc Lan Phi thu lại nụ cười, giọng nói nghiêm túc hỏi Tiêu Vân Phi.
"Rốt cuộc là ai làm?"
Vẻ mặt Tiêu Vân Phi đầy tủi thân.
"Là một người trước kia chưa từng nghe nói, cao thủ không tiếng tăm, tên là Trần Thái Nhật".
Khúc Lan Phi chấn động, sau đó tỏ vẻ đã hiểu.
Một nữ đồ đệ có vẻ hoạt bát đứng phía sau, thấy Khúc Lan Phi thay đổi sắc mặt, không nhịn được liền hỏi.
"Trang chủ, Trần Thái Nhật là ai vậy?"
Vẻ mặt Khúc Lan Phi như chìm vào hồi ức, trong miệng lẩm bẩm.
"Là một người đàn ông rất rất mạnh, cũng rất đặc biệt".
Tiêu Vân Phi chớp mắt.
"Không nói nhiều nữa, trang chủ Khúc, hai chúng ta hợp sức, chắc chắn có thể phá được sự giam cầm của lớp gạch này, nể tình đồng đạo, cô giúp tôi đi mà".
Khúc Lan Phi nở nụ cười, đôi tay thanh tú xòe ra.
"Đừng tốn công vô ích nữa, tôi còn chưa đủ bản lĩnh để cứu anh đâu".
Câu nói của Khúc Lan Phi khiến tất cả mọi người quan sát xung quanh, nhất là các võ sĩ, đều há hốc miệng.
Hai võ sĩ hạng tám hợp sức mà không làm được sao?
Không nói những người khác, bản thân Tiêu Vân Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cô... cô là trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ mà! Ngay cả cô mà cũng không làm được sao?"
Khúc Lan Phi lắc đầu.
"Cụ thể thì chờ Không Huyền phương trượng đến anh sẽ biết".
Đúng lúc này, người tiếp đón ở cổng cao giọng hô, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Đoàn đại biểu tỉnh Trung Châu tới!"
- -------------------
Bình luận facebook