Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29: Hạng ba chỉ là xoàng thôi
Sói điên?
Mọi người có mặt vừa nghe thấy Phùng Linh Nguyệt dáng người nhỏ nhắn tự báo biệt danh, ai nấy đều sững sờ.
Những người thành công có máu mặt ở thành phố An Thành đều trợn tròn mắt.
Cô gái nhìn có vẻ khí khái hào sảng này chính là Sói điên sao?
Ở cả tỉnh Trung Châu này, binh đoàn lính đánh thuê Sói điên rất nổi tiếng.
Rất nhiều nhà giàu có đều chọn thuê bọn họ để làm bảo vệ hoặc thực hiện một số nhiệm vụ cơ mật quan trọng.
Những kẻ xấu bình thường mà nghe đến tên của binh đoàn lính đánh thuê Sói điên đều sợ đến mất mật.
Nhưng rất ít người từng gặp Sói điên.
“Cô gái này chính là lính đánh thuê Sói điên nổi tiếng như cồn đó sao?”
“Không thể tin được! Sao cô ta lại giỏi thế nhỉ?”
“Sói điên nổi tiếng ở cả tỉnh Trung Châu như vậy, sao lại trở thành thư ký của Trần Thái Nhật thế này?”
“Lẽ nào binh đoàn lính đánh thuê Sói điên vốn là cấp dưới của Trần Thái Nhật?”
Nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao.
Lâm Thanh Châu, gia chủ Hà Kỳ Đạo nhà họ Hà, gia chủ Chu Đạt nhà họ Chu ngồi ở hàng đầu, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Còn Vi Giác Nghiệp của nhà họ Vi lại tươi cười hớn hở.
Ánh mắt của mọi người vô thức chuyển sang Trần Thái Nhật của phía công ty đầu tư Thẩm Ký ở hàng đầu tiên.
Hôm nay Trần Thái Nhật đeo một chiếc mặt nạ che mất nửa mặt, nên mọi người không nhìn rõ mặt.
Hà Hiên ngồi cách đó không xa, lầm bầm một tiếng.
“Ra vẻ”.
Bởi vì là trận đấu không có quy tắc, nên cũng không có trọng tài, bình luận viên Phùng Lệ thấy mọi người đã mong chờ lắm rồi, lập tức tuyên bố.
“Trận đấu đầu tiên bắt đầu!”
Phùng Linh Nguyệt tùy ý rút hai cái đệm khuỷu tay bằng hợp kim ra, đeo vào cánh tay, sau đó lại lấy một bộ bọc ngón tay bằng kim loại ra.
Ánh mắt Vũ Liên Phong lóe lên tia sáng, chẳng nói chẳng rằng, ra luôn đòn tấn công.
Lao thẳng đến!
Vũ Liên Phong vừa cất bước, cả sàn đấu đã vang lên tiếng bước chân chấn động màng nhĩ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Không có gì mới mẻ, cũng không tránh né.
Bước chân của Vũ Liên Phong ngày càng nhanh, động năng cũng ngày càng lớn.
Mọi người dường như nhìn thấy hai chiếc xe tăng hình người đang lao về phía Phùng Linh Nguyệt gầy nhỏ.
Tất cả kinh ngạc phát hiện, khi Vũ Liên Phong sắp đến gần mục tiêu, mặt đất còn để lại từng dấu chân lún sâu xuống.
“Tiếp chiêu đi!”
Chạy mười mấy bước, Vũ Liên Phong giơ chiếc khiên bằng sắt đen nặng mấy trăm cân trong tay lên, với khí thế che trời phủ đất, mang theo gió lốc rít gào, nện từ trên mà xuống.
“Mọi người đoán sai hết rồi! Các võ sĩ đều dốc sức chiến đấu, sở trường của cao thủ hạng ba Vũ Liên Phong không phải là phòng thủ, mà là dùng cách thức thô bạo, dùng áo giáp toàn thân làm vũ khí để tấn công!”
Phùng Lệ kinh ngạc hét lên với chiếc micro, dường như ngay giây tiếp theo có thể phân định thắng thua vậy.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi chân Phùng Linh Nguyệt khẽ nhún.
Ầm!
Chiếc khiên sắt màu đen nặng nề mang theo luồng gió, nện thẳng xuống mặt đất làm từ gạch nung, cả nhà thi đấu như chấn động.
Gạch đá tung tóe, bụi bay mù mịt.
“Lẽ nào Phùng Linh Nguyệt bị nện chết rồi sao?”, bình luận viên Chu Bân nói với vẻ ngạc nhiên.
Vân Sở Sở ngồi bên cạnh Trần Thái Nhật túm lấy góc áo, lo lắng hỏi: “Chú Trần, chị Linh Nguyệt sẽ không sao chứ?”
Trần Thái Nhật hơi bất lực.
Gọi là chị Phùng Linh Nguyệt, lại gọi anh là chú, con nhóc này chẳng nể mặt bố mình chút nào.
“Cháu yên tâm đi, Phùng Linh Nguyệt vẫn chưa ra tay đâu, cô ấy mà ra tay thì trận này cũng kết thúc”.
Một trận gió thổi qua, khói bụi dần tan hết.
Khi nhìn rõ tình hình trên sàn đấu, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Một phần năm sàn đấu được làm từ gạch nung đã bị chiếc khiên nện cho nát bét.
Uy lực này chẳng thua kém gì bom nổ!
Bình luận viên Chu Bân lầm bầm nói: “Đây… chính là thực lực của cao thủ sao?”
Võ sĩ chính là binh khí hình người!
Lần đầu tiên các khán giả ở An Thành được mở mang tầm mắt như vậy.
“Mau nhìn kìa, cô gái kia vẫn còn sống!”
Mọi người vội vàng nhìn lên sàn đấu.
Vũ Liên Phong nhìn đám gạch vụn trống không trước mặt, cũng đang tìm kiếm bóng dáng của Phùng Linh Nguyệt.
Đột nhiên, gã cảm thấy vai trái hơi nặng.
Gã liếc mắt nhìn lên.
Phùng Linh Nguyệt khoanh tay trước ngực, đứng trên vai trái Vũ Liên Phong trong tư thế gà trống với độ khó cao.
“Ngông cuồng đấy!”
Vũ Liên Phong nổi giận, lật tay hất chiếc khiên lên trên.
Vù! Một tiếng rít vang lên, chiếc khiên va vào khoảng không.
Phùng Linh Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng đằng sau Vũ Liên Phong khoảng ba mét.
Cuộc tấn công ở hiệp đầu, nói thì phức tạp, nhưng thực ra chỉ có mười giây.
Mọi người đều bị chấn động trước màn đấu đặc sắc của hai cao thủ võ sĩ.
Vũ Liên Phong có sức mạnh hơn người, mặc bộ áo giáp bất khả chiến bại.
Phùng Linh Nguyệt có thân pháp nhanh nhẹn, có thể tránh được một kích trí mạng, nhảy lên tận vai đối thủ, hơn nữa nhìn có vẻ kinh nghiệm phong phú, khiến người ta phải thán phục.
“Cố lên! Cố lên!”
“Đánh tiếp đi! Hay quá!”
Các khán giả đột nhiên trở nên sôi nổi, tiếng la hét, tiếng cổ vũ không dứt bên tai.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Liên Phong không có bất cứ cảm xúc nào, gã nhấc chiếc khiên lên che trước ngực.
“Tránh tránh né né, không thắng được tôi đâu”.
Phùng Linh Nguyệt giơ ngón trỏ ra quơ qua quơ lại.
“Không không, vừa rồi tôi chỉ thử nhiệt của anh thôi, chủ nhân nói đúng, dưới hạng ba không xứng làm đối thủ của tôi”.
“Gì cơ…”
Vũ Liên Phong nheo mắt lại, còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên.
Bóng dáng của Phùng Linh Nguyệt đột nhiên biến mất.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, bỗng gã cảm thấy một cái bóng lượn đến bên cạnh mình.
Vù vù.
Cái bóng đen coi Vũ Liên Phong là trục, đi hai vòng xung quanh như gió xoáy.
Bốp bốp!
Hai tiếng động nặng nề vang lên.
Vũ Liên Phong quay lại với vẻ mặt không thể tin nổi, lắp ba lắp bắp.
“Nhanh… quá…”
Đằng sau gã, Phùng Linh Nguyệt chậm rãi thu lại chiếc đệm khuỷu tay.
Rắc!
Tiếng sắt thép nứt ra.
Tấm thép bộ giáp của Vũ Liên Phong cứ thế nứt toác, vỡ thành một đống kim loại.
Chiếc áo màu đen đằng sau tấm thép cũng rách tan, một vết bầm màu tím đậm to bằng cái đĩa sứ xuất hiện sau lưng Vũ Liên Phong, thấu cả sang lồng ngực.
Phụt!
Vũ Liên Phong há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Leng keng, chiếc khiên rơi xuống đất.
Vũ Liên Phong cũng chậm rãi ngã xuống đất.
Thắng thua đã rõ!
Lâm Thanh Châu ngồi ở hàng ghế khán giả nheo mắt lại, nghiến răng ken két.
Lần này, để có thể giữ được cơ nghiệp của nhà họ Lâm, lão chẳng tiếc tiền mời các cao thủ đến thi đấu.
Võ sĩ hạng ba vốn dĩ không có nhiều, tên Vũ Liên Phong này trước kia từng nhận ơn của nhà họ Lâm, nên lão trả tám mươi triệu tệ tiền mặt, cộng thêm gã trả ơn, mới có thể mời được gã ra trận.
Trước khi thi đấu trận này, Vũ Liên Phong đã lập kỷ lục ba nghìn lần liên tiếp khiêu chiến thành công võ sĩ hạng hai!
Chính vì gã có thành tích khiến người ta yên tâm như vậy, nên Lâm Thanh Châu mới dám để gã đánh trận đầu.
Nhưng chẳng ngờ.
Trận đầu tiên, con ranh dưới trướng Trần Thái Nhật chỉ qua hai hiệp đã đánh bại gã chỉ trong ba chiêu.
Do người lão tìm chưa đủ giỏi sao?
Lâm Thanh Châu lắc đầu.
Hay là Phùng Linh Nguyệt quá mạnh?
Lâm Thanh Châu nghĩ nát óc vẫn không rõ, bởi vì nhà họ Lâm trước kia cũng biết về thực lực của Sói điên.
Đáng lẽ chỉ là hạng hai mới đúng.
Lời giải thích duy nhất là Trần Thái Nhật đã dùng cách gì đó để nâng cao thực lực của Phùng Linh Nguyệt.
Mới theo Trần Thái Nhật mấy ngày mà đã tiến bộ một cách đáng sợ như vậy.
Lâm Thanh Châu không khỏi nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó ba bốn dãy, đeo một nửa chiếc mặt nạ.
“Trần Thái Nhật, rốt cuộc cậu có thực lực thế nào…”
Các gia chủ của bốn gia tộc lớn ở An Thành cũng không ngừng suy đoán vấn đề này, nhưng đều không tìm được đáp án.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”, Phùng Lệ căng thẳng đếm số giây, cuối cùng cũng kết thúc.
“Tôi xin tuyên bố, trận đầu tiên, Phùng Linh Nguyệt thắng!”
Ồ!
Hàng ghế khán giả vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mọi người đều cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Ba trận thắng hai, nhà họ Lâm đã thua trận đầu!
Trận sau chính là trận quyết định!
Nếu còn thua nữa, thì Trần Thái Nhật sẽ thực hiện lời tuyên bố, xóa sổ nhà họ Lâm.
Tất cả các gia tộc giàu có của thành phố An Thành đều nhìn về phía Lâm Thanh Châu.
Gia chủ nhà họ Lâm vốn là người hành sự cẩn trọng, đột nhiên lão đứng bật dậy, bước về phía nhà họ Hà gần đó.
Gia chủ Hà Kỳ Đạo của nhà họ Hà là một người đàn ông có tướng mạo chất phác, thấy Lâm Thanh Châu bước tới, ánh mắt hơi do dự.
Lâm Thanh Châu đã tới trước mặt.
“Ông Hà này, bảo cháu trai ra đánh đi, từ nay về sau, một nửa tài sản của nhà họ Lâm sẽ thuộc về nhà họ Hà!”
Hà Kỳ Đạo vẫn ngồi yên đó, chưa trả lời ngay.
Hà Hiên ngồi ở bên cạnh, ánh mắt tỏ vẻ thù ghét: “Bố! Đã đến lúc này rồi, chỉ cần đánh thắng thì nhà họ Hà chúng ta sẽ trở thành người đứng đầu An Thành! Để anh họ ra trận đi bố!”
Trần Thái Nhật cũng chú ý tới tình hình bên nhà họ Hà.
Hà Kỳ Đạo dường như đã ra quyết định, giọng nói trầm thấp.
“Hà Cuồng, cháu ra đánh! Đánh luôn hai trận đi!”
- -------------------
Sói điên?
Mọi người có mặt vừa nghe thấy Phùng Linh Nguyệt dáng người nhỏ nhắn tự báo biệt danh, ai nấy đều sững sờ.
Những người thành công có máu mặt ở thành phố An Thành đều trợn tròn mắt.
Cô gái nhìn có vẻ khí khái hào sảng này chính là Sói điên sao?
Ở cả tỉnh Trung Châu này, binh đoàn lính đánh thuê Sói điên rất nổi tiếng.
Rất nhiều nhà giàu có đều chọn thuê bọn họ để làm bảo vệ hoặc thực hiện một số nhiệm vụ cơ mật quan trọng.
Những kẻ xấu bình thường mà nghe đến tên của binh đoàn lính đánh thuê Sói điên đều sợ đến mất mật.
Nhưng rất ít người từng gặp Sói điên.
“Cô gái này chính là lính đánh thuê Sói điên nổi tiếng như cồn đó sao?”
“Không thể tin được! Sao cô ta lại giỏi thế nhỉ?”
“Sói điên nổi tiếng ở cả tỉnh Trung Châu như vậy, sao lại trở thành thư ký của Trần Thái Nhật thế này?”
“Lẽ nào binh đoàn lính đánh thuê Sói điên vốn là cấp dưới của Trần Thái Nhật?”
Nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao.
Lâm Thanh Châu, gia chủ Hà Kỳ Đạo nhà họ Hà, gia chủ Chu Đạt nhà họ Chu ngồi ở hàng đầu, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Còn Vi Giác Nghiệp của nhà họ Vi lại tươi cười hớn hở.
Ánh mắt của mọi người vô thức chuyển sang Trần Thái Nhật của phía công ty đầu tư Thẩm Ký ở hàng đầu tiên.
Hôm nay Trần Thái Nhật đeo một chiếc mặt nạ che mất nửa mặt, nên mọi người không nhìn rõ mặt.
Hà Hiên ngồi cách đó không xa, lầm bầm một tiếng.
“Ra vẻ”.
Bởi vì là trận đấu không có quy tắc, nên cũng không có trọng tài, bình luận viên Phùng Lệ thấy mọi người đã mong chờ lắm rồi, lập tức tuyên bố.
“Trận đấu đầu tiên bắt đầu!”
Phùng Linh Nguyệt tùy ý rút hai cái đệm khuỷu tay bằng hợp kim ra, đeo vào cánh tay, sau đó lại lấy một bộ bọc ngón tay bằng kim loại ra.
Ánh mắt Vũ Liên Phong lóe lên tia sáng, chẳng nói chẳng rằng, ra luôn đòn tấn công.
Lao thẳng đến!
Vũ Liên Phong vừa cất bước, cả sàn đấu đã vang lên tiếng bước chân chấn động màng nhĩ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Không có gì mới mẻ, cũng không tránh né.
Bước chân của Vũ Liên Phong ngày càng nhanh, động năng cũng ngày càng lớn.
Mọi người dường như nhìn thấy hai chiếc xe tăng hình người đang lao về phía Phùng Linh Nguyệt gầy nhỏ.
Tất cả kinh ngạc phát hiện, khi Vũ Liên Phong sắp đến gần mục tiêu, mặt đất còn để lại từng dấu chân lún sâu xuống.
“Tiếp chiêu đi!”
Chạy mười mấy bước, Vũ Liên Phong giơ chiếc khiên bằng sắt đen nặng mấy trăm cân trong tay lên, với khí thế che trời phủ đất, mang theo gió lốc rít gào, nện từ trên mà xuống.
“Mọi người đoán sai hết rồi! Các võ sĩ đều dốc sức chiến đấu, sở trường của cao thủ hạng ba Vũ Liên Phong không phải là phòng thủ, mà là dùng cách thức thô bạo, dùng áo giáp toàn thân làm vũ khí để tấn công!”
Phùng Lệ kinh ngạc hét lên với chiếc micro, dường như ngay giây tiếp theo có thể phân định thắng thua vậy.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi chân Phùng Linh Nguyệt khẽ nhún.
Ầm!
Chiếc khiên sắt màu đen nặng nề mang theo luồng gió, nện thẳng xuống mặt đất làm từ gạch nung, cả nhà thi đấu như chấn động.
Gạch đá tung tóe, bụi bay mù mịt.
“Lẽ nào Phùng Linh Nguyệt bị nện chết rồi sao?”, bình luận viên Chu Bân nói với vẻ ngạc nhiên.
Vân Sở Sở ngồi bên cạnh Trần Thái Nhật túm lấy góc áo, lo lắng hỏi: “Chú Trần, chị Linh Nguyệt sẽ không sao chứ?”
Trần Thái Nhật hơi bất lực.
Gọi là chị Phùng Linh Nguyệt, lại gọi anh là chú, con nhóc này chẳng nể mặt bố mình chút nào.
“Cháu yên tâm đi, Phùng Linh Nguyệt vẫn chưa ra tay đâu, cô ấy mà ra tay thì trận này cũng kết thúc”.
Một trận gió thổi qua, khói bụi dần tan hết.
Khi nhìn rõ tình hình trên sàn đấu, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Một phần năm sàn đấu được làm từ gạch nung đã bị chiếc khiên nện cho nát bét.
Uy lực này chẳng thua kém gì bom nổ!
Bình luận viên Chu Bân lầm bầm nói: “Đây… chính là thực lực của cao thủ sao?”
Võ sĩ chính là binh khí hình người!
Lần đầu tiên các khán giả ở An Thành được mở mang tầm mắt như vậy.
“Mau nhìn kìa, cô gái kia vẫn còn sống!”
Mọi người vội vàng nhìn lên sàn đấu.
Vũ Liên Phong nhìn đám gạch vụn trống không trước mặt, cũng đang tìm kiếm bóng dáng của Phùng Linh Nguyệt.
Đột nhiên, gã cảm thấy vai trái hơi nặng.
Gã liếc mắt nhìn lên.
Phùng Linh Nguyệt khoanh tay trước ngực, đứng trên vai trái Vũ Liên Phong trong tư thế gà trống với độ khó cao.
“Ngông cuồng đấy!”
Vũ Liên Phong nổi giận, lật tay hất chiếc khiên lên trên.
Vù! Một tiếng rít vang lên, chiếc khiên va vào khoảng không.
Phùng Linh Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng đằng sau Vũ Liên Phong khoảng ba mét.
Cuộc tấn công ở hiệp đầu, nói thì phức tạp, nhưng thực ra chỉ có mười giây.
Mọi người đều bị chấn động trước màn đấu đặc sắc của hai cao thủ võ sĩ.
Vũ Liên Phong có sức mạnh hơn người, mặc bộ áo giáp bất khả chiến bại.
Phùng Linh Nguyệt có thân pháp nhanh nhẹn, có thể tránh được một kích trí mạng, nhảy lên tận vai đối thủ, hơn nữa nhìn có vẻ kinh nghiệm phong phú, khiến người ta phải thán phục.
“Cố lên! Cố lên!”
“Đánh tiếp đi! Hay quá!”
Các khán giả đột nhiên trở nên sôi nổi, tiếng la hét, tiếng cổ vũ không dứt bên tai.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Liên Phong không có bất cứ cảm xúc nào, gã nhấc chiếc khiên lên che trước ngực.
“Tránh tránh né né, không thắng được tôi đâu”.
Phùng Linh Nguyệt giơ ngón trỏ ra quơ qua quơ lại.
“Không không, vừa rồi tôi chỉ thử nhiệt của anh thôi, chủ nhân nói đúng, dưới hạng ba không xứng làm đối thủ của tôi”.
“Gì cơ…”
Vũ Liên Phong nheo mắt lại, còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên.
Bóng dáng của Phùng Linh Nguyệt đột nhiên biến mất.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, bỗng gã cảm thấy một cái bóng lượn đến bên cạnh mình.
Vù vù.
Cái bóng đen coi Vũ Liên Phong là trục, đi hai vòng xung quanh như gió xoáy.
Bốp bốp!
Hai tiếng động nặng nề vang lên.
Vũ Liên Phong quay lại với vẻ mặt không thể tin nổi, lắp ba lắp bắp.
“Nhanh… quá…”
Đằng sau gã, Phùng Linh Nguyệt chậm rãi thu lại chiếc đệm khuỷu tay.
Rắc!
Tiếng sắt thép nứt ra.
Tấm thép bộ giáp của Vũ Liên Phong cứ thế nứt toác, vỡ thành một đống kim loại.
Chiếc áo màu đen đằng sau tấm thép cũng rách tan, một vết bầm màu tím đậm to bằng cái đĩa sứ xuất hiện sau lưng Vũ Liên Phong, thấu cả sang lồng ngực.
Phụt!
Vũ Liên Phong há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Leng keng, chiếc khiên rơi xuống đất.
Vũ Liên Phong cũng chậm rãi ngã xuống đất.
Thắng thua đã rõ!
Lâm Thanh Châu ngồi ở hàng ghế khán giả nheo mắt lại, nghiến răng ken két.
Lần này, để có thể giữ được cơ nghiệp của nhà họ Lâm, lão chẳng tiếc tiền mời các cao thủ đến thi đấu.
Võ sĩ hạng ba vốn dĩ không có nhiều, tên Vũ Liên Phong này trước kia từng nhận ơn của nhà họ Lâm, nên lão trả tám mươi triệu tệ tiền mặt, cộng thêm gã trả ơn, mới có thể mời được gã ra trận.
Trước khi thi đấu trận này, Vũ Liên Phong đã lập kỷ lục ba nghìn lần liên tiếp khiêu chiến thành công võ sĩ hạng hai!
Chính vì gã có thành tích khiến người ta yên tâm như vậy, nên Lâm Thanh Châu mới dám để gã đánh trận đầu.
Nhưng chẳng ngờ.
Trận đầu tiên, con ranh dưới trướng Trần Thái Nhật chỉ qua hai hiệp đã đánh bại gã chỉ trong ba chiêu.
Do người lão tìm chưa đủ giỏi sao?
Lâm Thanh Châu lắc đầu.
Hay là Phùng Linh Nguyệt quá mạnh?
Lâm Thanh Châu nghĩ nát óc vẫn không rõ, bởi vì nhà họ Lâm trước kia cũng biết về thực lực của Sói điên.
Đáng lẽ chỉ là hạng hai mới đúng.
Lời giải thích duy nhất là Trần Thái Nhật đã dùng cách gì đó để nâng cao thực lực của Phùng Linh Nguyệt.
Mới theo Trần Thái Nhật mấy ngày mà đã tiến bộ một cách đáng sợ như vậy.
Lâm Thanh Châu không khỏi nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó ba bốn dãy, đeo một nửa chiếc mặt nạ.
“Trần Thái Nhật, rốt cuộc cậu có thực lực thế nào…”
Các gia chủ của bốn gia tộc lớn ở An Thành cũng không ngừng suy đoán vấn đề này, nhưng đều không tìm được đáp án.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”, Phùng Lệ căng thẳng đếm số giây, cuối cùng cũng kết thúc.
“Tôi xin tuyên bố, trận đầu tiên, Phùng Linh Nguyệt thắng!”
Ồ!
Hàng ghế khán giả vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mọi người đều cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Ba trận thắng hai, nhà họ Lâm đã thua trận đầu!
Trận sau chính là trận quyết định!
Nếu còn thua nữa, thì Trần Thái Nhật sẽ thực hiện lời tuyên bố, xóa sổ nhà họ Lâm.
Tất cả các gia tộc giàu có của thành phố An Thành đều nhìn về phía Lâm Thanh Châu.
Gia chủ nhà họ Lâm vốn là người hành sự cẩn trọng, đột nhiên lão đứng bật dậy, bước về phía nhà họ Hà gần đó.
Gia chủ Hà Kỳ Đạo của nhà họ Hà là một người đàn ông có tướng mạo chất phác, thấy Lâm Thanh Châu bước tới, ánh mắt hơi do dự.
Lâm Thanh Châu đã tới trước mặt.
“Ông Hà này, bảo cháu trai ra đánh đi, từ nay về sau, một nửa tài sản của nhà họ Lâm sẽ thuộc về nhà họ Hà!”
Hà Kỳ Đạo vẫn ngồi yên đó, chưa trả lời ngay.
Hà Hiên ngồi ở bên cạnh, ánh mắt tỏ vẻ thù ghét: “Bố! Đã đến lúc này rồi, chỉ cần đánh thắng thì nhà họ Hà chúng ta sẽ trở thành người đứng đầu An Thành! Để anh họ ra trận đi bố!”
Trần Thái Nhật cũng chú ý tới tình hình bên nhà họ Hà.
Hà Kỳ Đạo dường như đã ra quyết định, giọng nói trầm thấp.
“Hà Cuồng, cháu ra đánh! Đánh luôn hai trận đi!”
- -------------------
Bình luận facebook