Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1073
Dương Thanh uy hiếp nói.
Mọi người sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần.
“Mọi người thấy chưa? Cậu ta chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Rõ ràng công trường của bọn họ không đạt chuẩn an toàn mới khiến hai người còn trẻ phải bỏ mạng”.
“Thế nhưng chủ tịch của bọn họ không hề nhận lỗi của tập đoàn mình, lại đi uy hiếp chúng ta”.
“Loại tập đoàn coi mạng người như cỏ rác này đúng là đang ăn trên xương máu của người khác”.
Mấy tên phóng viên chĩa camera vào người Dương Thanh, nhao nhao chỉ trích. Người nào không biết còn tưởng anh ác độc lắm.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không chỉ tập đoàn Nhạn Thanh bị tổn thất lớn, bản thân anh cũng sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.
Dương Thanh không thèm để ý. Bởi vì trước khi tới anh đã cho người chặn sóng ở công trường. Nói cách khác chỉ cần bọn họ không rời khỏi đây, những chuyện này cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.
“Chào cậu, tôi là Cung Chính, người phụ trách vụ án này”.
Lúc này có một người trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới chủ động chào hỏi Dương Thanh.
Anh bắt tay với đối phương rồi nói: “Chào ông, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra!”
“Được!”
Cung Chính gật đầu hỏi Dương Thanh vài câu, anh đều trả lời đầy đủ.
“Đội trưởng Cung, tôi nghi ngờ trong chuyện này có người giật dây”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Một gã công nhân sao có thể nhận ra được anh?
Nếu nói ông ta không có vấn đề, Dương Thanh chắc chắn không tin.
“Câm miệng lại cho tôi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên quát ầm lên, giọng nói như tiếng sấm rền vang nổ ầm bên tai mỗi người.
“Mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Ai còn dám nói vớ vẩn thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
Dương Thanh uy hiếp nói.
Mọi người sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần.
“Mọi người thấy chưa? Cậu ta chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Rõ ràng công trường của bọn họ không đạt chuẩn an toàn mới khiến hai người còn trẻ phải bỏ mạng”.
“Thế nhưng chủ tịch của bọn họ không hề nhận lỗi của tập đoàn mình, lại đi uy hiếp chúng ta”.
“Loại tập đoàn coi mạng người như cỏ rác này đúng là đang ăn trên xương máu của người khác”.
Mấy tên phóng viên chĩa camera vào người Dương Thanh, nhao nhao chỉ trích. Người nào không biết còn tưởng anh ác độc lắm.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không chỉ tập đoàn Nhạn Thanh bị tổn thất lớn, bản thân anh cũng sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.
Dương Thanh không thèm để ý. Bởi vì trước khi tới anh đã cho người chặn sóng ở công trường. Nói cách khác chỉ cần bọn họ không rời khỏi đây, những chuyện này cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.
“Chào cậu, tôi là Cung Chính, người phụ trách vụ án này”.
Lúc này có một người trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới chủ động chào hỏi Dương Thanh.
Anh bắt tay với đối phương rồi nói: “Chào ông, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra!”
“Được!”
Cung Chính gật đầu hỏi Dương Thanh vài câu, anh đều trả lời đầy đủ.
“Đội trưởng Cung, tôi nghi ngờ trong chuyện này có người giật dây”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Lạc Bân vội chạy tới báo lại chuyện đốc công thuê hai công nhân kia và quản lý công trường đều đồng loạt biến mất, cả chuyện phóng viên chạy tới chỉ sau năm phút xảy ra sự cố cho Cung Chính.
“Xem ra chuyện này thực sự có vấn đề. Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Cung Chính nghiêm túc nói.
Ầm!
Đúng lúc ấy, một tiếng động rung chuyển đất trời vang lên. Mấy chiếc xe tải quân đội màu xanh lao tới.
Ngay sau đó, mấy trăm chiến sĩ trang bị súng ống đầy đủ xông lên bao vây hiện trường.
Đột nhiên thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Dương Thanh cau mày. Trông thấy Mã Siêu tới, chân mày anh mới dãn ra.
Mọi người sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần.
“Mọi người thấy chưa? Cậu ta chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Rõ ràng công trường của bọn họ không đạt chuẩn an toàn mới khiến hai người còn trẻ phải bỏ mạng”.
“Thế nhưng chủ tịch của bọn họ không hề nhận lỗi của tập đoàn mình, lại đi uy hiếp chúng ta”.
“Loại tập đoàn coi mạng người như cỏ rác này đúng là đang ăn trên xương máu của người khác”.
Mấy tên phóng viên chĩa camera vào người Dương Thanh, nhao nhao chỉ trích. Người nào không biết còn tưởng anh ác độc lắm.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không chỉ tập đoàn Nhạn Thanh bị tổn thất lớn, bản thân anh cũng sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.
Dương Thanh không thèm để ý. Bởi vì trước khi tới anh đã cho người chặn sóng ở công trường. Nói cách khác chỉ cần bọn họ không rời khỏi đây, những chuyện này cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.
“Chào cậu, tôi là Cung Chính, người phụ trách vụ án này”.
Lúc này có một người trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới chủ động chào hỏi Dương Thanh.
Anh bắt tay với đối phương rồi nói: “Chào ông, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra!”
“Được!”
Cung Chính gật đầu hỏi Dương Thanh vài câu, anh đều trả lời đầy đủ.
“Đội trưởng Cung, tôi nghi ngờ trong chuyện này có người giật dây”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Một gã công nhân sao có thể nhận ra được anh?
Nếu nói ông ta không có vấn đề, Dương Thanh chắc chắn không tin.
“Câm miệng lại cho tôi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên quát ầm lên, giọng nói như tiếng sấm rền vang nổ ầm bên tai mỗi người.
“Mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Ai còn dám nói vớ vẩn thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
Dương Thanh uy hiếp nói.
Mọi người sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần.
“Mọi người thấy chưa? Cậu ta chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Rõ ràng công trường của bọn họ không đạt chuẩn an toàn mới khiến hai người còn trẻ phải bỏ mạng”.
“Thế nhưng chủ tịch của bọn họ không hề nhận lỗi của tập đoàn mình, lại đi uy hiếp chúng ta”.
“Loại tập đoàn coi mạng người như cỏ rác này đúng là đang ăn trên xương máu của người khác”.
Mấy tên phóng viên chĩa camera vào người Dương Thanh, nhao nhao chỉ trích. Người nào không biết còn tưởng anh ác độc lắm.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, không chỉ tập đoàn Nhạn Thanh bị tổn thất lớn, bản thân anh cũng sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.
Dương Thanh không thèm để ý. Bởi vì trước khi tới anh đã cho người chặn sóng ở công trường. Nói cách khác chỉ cần bọn họ không rời khỏi đây, những chuyện này cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.
“Chào cậu, tôi là Cung Chính, người phụ trách vụ án này”.
Lúc này có một người trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới chủ động chào hỏi Dương Thanh.
Anh bắt tay với đối phương rồi nói: “Chào ông, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra!”
“Được!”
Cung Chính gật đầu hỏi Dương Thanh vài câu, anh đều trả lời đầy đủ.
“Đội trưởng Cung, tôi nghi ngờ trong chuyện này có người giật dây”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Lạc Bân vội chạy tới báo lại chuyện đốc công thuê hai công nhân kia và quản lý công trường đều đồng loạt biến mất, cả chuyện phóng viên chạy tới chỉ sau năm phút xảy ra sự cố cho Cung Chính.
“Xem ra chuyện này thực sự có vấn đề. Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Cung Chính nghiêm túc nói.
Ầm!
Đúng lúc ấy, một tiếng động rung chuyển đất trời vang lên. Mấy chiếc xe tải quân đội màu xanh lao tới.
Ngay sau đó, mấy trăm chiến sĩ trang bị súng ống đầy đủ xông lên bao vây hiện trường.
Đột nhiên thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Dương Thanh cau mày. Trông thấy Mã Siêu tới, chân mày anh mới dãn ra.
Bình luận facebook