Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1120
Chương 1120:
Đúng là anh ta chưa bao giờ gặp Tôn Chí Kiều, nhưng mẹ anh ta và mẹ của Tôn Chí Kiều là chị em họ xa, kiểu chị em mà đã nhiều năm không gặp ấy.
Lần này anh ta đến phim trường Hoành Điếm để quay phim, mẹ anh ta đã giúp liên lạc với mẹ của Tôn Chí Kiều, hy vọng nhà họ Tôn có thể chăm sóc cho Ngô Thiên Hữu.
Mẹ của Tôn Chí Kiều đã đồng ý, nhưng không ngờ người ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi chứ không hề coi trọng họ một chút nào.
Còn về việc anh ta nói Viên Nhã Kỳ là bạn thân của Tôn Chí Kiều đều là nghe trên mạng nói vậy.
“Phụt!”
Viên Nhã Kỳ không nhịn được nữa mà bật cười: “Thật là buồn cười chết mất thôi, anh tìm chị họ anh, người ta không những không quen anh mà còn nói anh không được mượn danh nghĩa của người ta để làm gì, nếu không sẽ cắt lưỡi anh!”
Lúc này, đạo diễn Vương, người vừa lái xe đến quán Starbucks cách đó ba cây để mua cà phê cũng quay trở lại.
Ông ta mang theo cà phê trong tay, chạy cà nhắc đến bên cạnh Viên Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, cà phê đến rồi đây, cô mau tranh thủ lúc còn nóng uống đi!”
Viên Nhã Kỳ khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại vứt cà phê sang một bên, lạnh lùng nói: “Ông nghe không hiểu tiếng người à? Tôi muốn cà phê bốn mươi độ, cà phê mà ông mua có được bốn mươi độ không? Còn không nổi ba mươi lăm độ!”
Vẻ mặt của đạo diễn Vương đột nhiên đông cứng lại: “Viên Nhã Kỳ, cô đang cố tình làm khó tôi phải không?”
“Đúng vậy, tôi đang làm khó dễ ông đấy!”
Ai ngờ Viên Nhã Kỳ lại thẳng thắn thừa nhận trước đám đông là mình đang cố tình gây khó dễ.
Đạo diễn Vương cũng sững sờ mất một lúc.
Một lúc sau, ông ta mới hoàn hồn và hỏi với vẻ khó hiểu: “Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và cô quen biết nhau, tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội với cô, không biết vì sao cô lại làm khó tôi?”
“Ông làm chuyện gì quá đáng, lẽ nào còn không rõ hay sao?”
Viên Nhã Kỳ cười mỉa mai: “Hay là đạo diễn Vương cần tôi nói nói trước đám đông về những chuyện đáng xấu hổ mà ông đã làm?”
Sau khi nghe những lời của Viên Nhã Kỳ, đạo diễn Vương đột nhiên có dự cảm không lành.
Mặc dù bao nhiêu năm làm đạo diễn không đạt được nhiều thành tựu nhưng ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu xa.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ toàn những chuyện xấu xa mà ông ta đã từng làm, chẳng lẽ một trong những việc này có liên quan gì đến Viên Nhã Kỳ?
Lúc này Ngô Thiên Hữu mới mở miệng nói: “Viên Nhã Kỳ, dù thế nào thì đạo diễn Vương cũng là đạo diễn của đoàn phim chúng tôi. Nếu cô làm khó ông ấy, cô không sợ chúng tôi sẽ phơi bày mọi chuyện ở đây, làm ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của cô sao?”
Viên Nhã Kỳ liếc nhìn Ngô Thiên Hữu một cách mỉa mai: “Tôi chỉ cố ý làm khó một thứ cặn bã, cho dù bị bại lộ thì đã sao?”
“Chỉ cần tôi tùy tiện vạch trần một chút những gì đạo diễn Vương đã làm thì đã đủ để tất cả mọi người hướng mũi dùi vào ông ta rồi”.
“Không chỉ vậy, tôi còn cố ý làm khó dễ anh nữa đấy, nếu như anh có khả năng thì cũng vạch trần tôi đi!”
“Viên Nhã Kỳ tôi không làm chuyện trái với lương tâm nên tôi không sợ ma gõ cửa. Chỉ sợ mấy người sẽ không vạch trần chuyện tôi cố tình làm khó dễ mấy người thôi. Nếu không sao tôi có thể vạch trần những giao dịch bẩn thỉu đằng sau mấy người chứ?”
Nghe thấy vậy, biểu cảm của cả đạo diễn Vương và Ngô Thiên Hữu đều thay đổi rõ rệt.
Hai người nhìn nhau, họ có thể thấy được vẻ sợ hãi trong mắt nhau.
Rõ ràng họ đã biết Viên Nhã Kỳ có ý gì.
Một khi cô ta thực sự vạch trần những chuyện đó, tuyệt đối không ai trách Viên Nhã Kỳ mà ngược lại sẽ khiến đạo diễn Vương và Ngô Thiên Hữu phải hoàn toàn cút ra khỏi giới diễn xuất.
“Cô Nhã Kỳ dạy phải, chúng tôi là những kẻ cặn bã, cô làm khó chúng tôi cũng là đáng đời chúng tôi thôi”.
Đạo diễn Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói.
Mặc dù Ngô Thiên Hữu không cam tâm, nhưng anh ta cũng nghiến răng nói: “Cô Nhã Kỳ, công ty có yêu cầu rất cao đối với bộ phim của chúng ta. Chúng ta có thể bắt đầu quay phim được chưa?”
Viên Nhã Kỳ thờ ơ liếc nhìn hai người họ, sau đó ánh mắt đột nhiên hướng về phía một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Viên Nhã Kỳ di chuyển từng bước, trên mặt mang nụ cười dịu dàng bước đến trước mặt người kia.
“Hạ Hà, chào cô, tôi là fan hâm mộ số một của cô. Tôi đã xem video quảng cáo ‘Chiến Thần Bất Bại’ trước đây của cô, cô thật sự quá tuyệt luôn, thực sự là nữa thần hoàn hảo!”
Viên Nhã Kỳ trìu mến nắm lấy tay Hạ Hà, cười nói: “Cô mới là người duy nhất phù hợp nhất với vai nữ chính trong bộ phim này”.
Bùm!
Đúng là anh ta chưa bao giờ gặp Tôn Chí Kiều, nhưng mẹ anh ta và mẹ của Tôn Chí Kiều là chị em họ xa, kiểu chị em mà đã nhiều năm không gặp ấy.
Lần này anh ta đến phim trường Hoành Điếm để quay phim, mẹ anh ta đã giúp liên lạc với mẹ của Tôn Chí Kiều, hy vọng nhà họ Tôn có thể chăm sóc cho Ngô Thiên Hữu.
Mẹ của Tôn Chí Kiều đã đồng ý, nhưng không ngờ người ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi chứ không hề coi trọng họ một chút nào.
Còn về việc anh ta nói Viên Nhã Kỳ là bạn thân của Tôn Chí Kiều đều là nghe trên mạng nói vậy.
“Phụt!”
Viên Nhã Kỳ không nhịn được nữa mà bật cười: “Thật là buồn cười chết mất thôi, anh tìm chị họ anh, người ta không những không quen anh mà còn nói anh không được mượn danh nghĩa của người ta để làm gì, nếu không sẽ cắt lưỡi anh!”
Lúc này, đạo diễn Vương, người vừa lái xe đến quán Starbucks cách đó ba cây để mua cà phê cũng quay trở lại.
Ông ta mang theo cà phê trong tay, chạy cà nhắc đến bên cạnh Viên Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, cà phê đến rồi đây, cô mau tranh thủ lúc còn nóng uống đi!”
Viên Nhã Kỳ khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại vứt cà phê sang một bên, lạnh lùng nói: “Ông nghe không hiểu tiếng người à? Tôi muốn cà phê bốn mươi độ, cà phê mà ông mua có được bốn mươi độ không? Còn không nổi ba mươi lăm độ!”
Vẻ mặt của đạo diễn Vương đột nhiên đông cứng lại: “Viên Nhã Kỳ, cô đang cố tình làm khó tôi phải không?”
“Đúng vậy, tôi đang làm khó dễ ông đấy!”
Ai ngờ Viên Nhã Kỳ lại thẳng thắn thừa nhận trước đám đông là mình đang cố tình gây khó dễ.
Đạo diễn Vương cũng sững sờ mất một lúc.
Một lúc sau, ông ta mới hoàn hồn và hỏi với vẻ khó hiểu: “Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và cô quen biết nhau, tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội với cô, không biết vì sao cô lại làm khó tôi?”
“Ông làm chuyện gì quá đáng, lẽ nào còn không rõ hay sao?”
Viên Nhã Kỳ cười mỉa mai: “Hay là đạo diễn Vương cần tôi nói nói trước đám đông về những chuyện đáng xấu hổ mà ông đã làm?”
Sau khi nghe những lời của Viên Nhã Kỳ, đạo diễn Vương đột nhiên có dự cảm không lành.
Mặc dù bao nhiêu năm làm đạo diễn không đạt được nhiều thành tựu nhưng ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu xa.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ toàn những chuyện xấu xa mà ông ta đã từng làm, chẳng lẽ một trong những việc này có liên quan gì đến Viên Nhã Kỳ?
Lúc này Ngô Thiên Hữu mới mở miệng nói: “Viên Nhã Kỳ, dù thế nào thì đạo diễn Vương cũng là đạo diễn của đoàn phim chúng tôi. Nếu cô làm khó ông ấy, cô không sợ chúng tôi sẽ phơi bày mọi chuyện ở đây, làm ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của cô sao?”
Viên Nhã Kỳ liếc nhìn Ngô Thiên Hữu một cách mỉa mai: “Tôi chỉ cố ý làm khó một thứ cặn bã, cho dù bị bại lộ thì đã sao?”
“Chỉ cần tôi tùy tiện vạch trần một chút những gì đạo diễn Vương đã làm thì đã đủ để tất cả mọi người hướng mũi dùi vào ông ta rồi”.
“Không chỉ vậy, tôi còn cố ý làm khó dễ anh nữa đấy, nếu như anh có khả năng thì cũng vạch trần tôi đi!”
“Viên Nhã Kỳ tôi không làm chuyện trái với lương tâm nên tôi không sợ ma gõ cửa. Chỉ sợ mấy người sẽ không vạch trần chuyện tôi cố tình làm khó dễ mấy người thôi. Nếu không sao tôi có thể vạch trần những giao dịch bẩn thỉu đằng sau mấy người chứ?”
Nghe thấy vậy, biểu cảm của cả đạo diễn Vương và Ngô Thiên Hữu đều thay đổi rõ rệt.
Hai người nhìn nhau, họ có thể thấy được vẻ sợ hãi trong mắt nhau.
Rõ ràng họ đã biết Viên Nhã Kỳ có ý gì.
Một khi cô ta thực sự vạch trần những chuyện đó, tuyệt đối không ai trách Viên Nhã Kỳ mà ngược lại sẽ khiến đạo diễn Vương và Ngô Thiên Hữu phải hoàn toàn cút ra khỏi giới diễn xuất.
“Cô Nhã Kỳ dạy phải, chúng tôi là những kẻ cặn bã, cô làm khó chúng tôi cũng là đáng đời chúng tôi thôi”.
Đạo diễn Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói.
Mặc dù Ngô Thiên Hữu không cam tâm, nhưng anh ta cũng nghiến răng nói: “Cô Nhã Kỳ, công ty có yêu cầu rất cao đối với bộ phim của chúng ta. Chúng ta có thể bắt đầu quay phim được chưa?”
Viên Nhã Kỳ thờ ơ liếc nhìn hai người họ, sau đó ánh mắt đột nhiên hướng về phía một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Viên Nhã Kỳ di chuyển từng bước, trên mặt mang nụ cười dịu dàng bước đến trước mặt người kia.
“Hạ Hà, chào cô, tôi là fan hâm mộ số một của cô. Tôi đã xem video quảng cáo ‘Chiến Thần Bất Bại’ trước đây của cô, cô thật sự quá tuyệt luôn, thực sự là nữa thần hoàn hảo!”
Viên Nhã Kỳ trìu mến nắm lấy tay Hạ Hà, cười nói: “Cô mới là người duy nhất phù hợp nhất với vai nữ chính trong bộ phim này”.
Bùm!
Bình luận facebook