Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174
Như vậy anh cũng đã đạt mục đích rồi.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi thấy nhất định phải nói cho ông biết”.
Dương Thanh bỗng nói, sau đó ghé sát tai Tôn Húc thì thầm: “Ông có biết tại sao Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của Vương tộc họ Tiết rời đi không?”
Thân thể Tôn Húc bỗng run lên, vẻ mặt khó tìn nhìn Dương Thanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.
Lần trước Tiết Nguyên Bá mời các gia tộc đến khách sạn Đế Đô tham dự tiệc chúc mừng.
Nhưng kết quả Tiết Nguyên Bá không hề đến mà Dương Thanh lại xuất hiện.
Nếu không phải người nhà họ Tào đến Yến Đô kịp thời sợ là toàn bộ Yến Đô đã do Dương Thanh làm chủ rồi.
Lẽ nào lần trước Tiết Nguyên Bá rời đi không phải vì nhà họ Tiết xảy ra việc đột xuất mà là vì Dương Thanh?
Tôn Húc càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu đúng vậy chứng tỏ ông ta đã xem thường Dương Thanh, toàn bộ ông lớn đứng đầu Yến Đô đều xem thường Dương Thanh.
Một người có thể ép buộc người thừa kế Vương tộc rời đi, còn chưa đủ giải thích mọi việc sao?
Tuy Tôn Húc nhát gan sợ phiền phức, là kẻ gió chiều nào theo chiều đó nhưng có thể làm chủ nhà họ Tôn thì không phải là kẻ ngốc.
Qua mấy lời vừa rồi của Dương Thanh, ông ta đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
“Chúng ta đi!”
Dương Thanh không nói tiếp nữa, chỉ một câu hỏi ngược cũng đủ khiến Tôn Húc không ngừng suy đoán.
Như vậy anh cũng đã đạt mục đích rồi.
“Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!”
Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.
Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất. Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không thất vọng gì cả. Cô có thể giữ được sự lương thiện như vậy là rất tốt”.
“Hôm nay tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không phải tất cả mọi người đều đáng để cô đối xử tử tế như vậy”.
“Giới giải trí rất phức tạp, rất nhiều khi chỉ vì một vai diễn cũng khiến người khác sinh lòng thù hận với cô”.
“Cũng có thể vì câu nói hoặc một tin tức trên ứng dụng xã hội nào đó mà khiến cô gặp rắc rối.”
“Tôi mong rằng sau này lúc cô giao thiệp với người khác, có thể duy trì khoảng cách thích hợp, ý tôi không phải là muốn cô trở thành người phụ nữ lòng dạ mưu mô mà chỉ hy vọng cô có thể nâng cao cảnh giác”.
Nghe xong lời của Dương Thanh, Hạ Hà đăm chiêu.
Một lúc sau cô ta mới nhìn Dương Thanh nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ cảnh giác hơn khi qua lại với người khác”.
Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn”.
Khi Dương Thanh dẫn Hạ Hà rời đi, trên tầng cao nhất của Nam Tương Viên.
Vẻ đau đớn trên khuôn mặt của Tôn Chí Kiều dần trở nên méo mó, dữ tợn.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, tao xin thề bất kể mày là ai, tao cũng phải bắt mày trả giá đắt!”
“Câm miệng!”
Tôn Húc quát lên: “Ngay cả bác cũng không dám nói câu này, cháu vừa trở về từ cõi chết liền muốn trả thù rồi sao?”
“Bác cảnh cáo cháu, nếu sau này cháu còn dám trêu chọc Dương Thanh nữa thì đừng trách bác độc ác”.
“Cháu muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng liên lụy tới nhà họ Tôn phải chôn theo cháu”.
Bây giờ Tôn Húc vừa sợ lại vừa hận Dương Thanh.
Từ sau khi gặp phải Dương Thanh, tôn nghiêm của chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là ông ta đã bị Dương Thanh đạp nát dưới chân.
Thậm chí ông ta cũng đã quên mình quỳ dưới chân Dương Thanh bao nhiêu lần, chịu thiệt thòi cỡ nào trong tay anh.
Có thể nói, mỗi lần giao đấu với Dương Thanh ông ta đều là kẻ thua trận.
Thậm chí dù có Vương tộc họ Tào chống lưng, ông ta vẫn thất bại như thường.
“Bác, rốt cuộc thằng nhóc là ai? Sao bác lại sợ anh ta như vậy?”
Tôn Chí Kiều khó hiểu hỏi: “Với địa vị và thực lực của nhà họ Tôn, dù không tự mình ra tay, vẫn có thể tìm đại mấy sát thủ quốc tế lặng lẽ giết chết thằng nhóc đó rồi, đúng không?”
“Đúng rồi, có chuyện này tôi thấy nhất định phải nói cho ông biết”.
Dương Thanh bỗng nói, sau đó ghé sát tai Tôn Húc thì thầm: “Ông có biết tại sao Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của Vương tộc họ Tiết rời đi không?”
Thân thể Tôn Húc bỗng run lên, vẻ mặt khó tìn nhìn Dương Thanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.
Lần trước Tiết Nguyên Bá mời các gia tộc đến khách sạn Đế Đô tham dự tiệc chúc mừng.
Nhưng kết quả Tiết Nguyên Bá không hề đến mà Dương Thanh lại xuất hiện.
Nếu không phải người nhà họ Tào đến Yến Đô kịp thời sợ là toàn bộ Yến Đô đã do Dương Thanh làm chủ rồi.
Lẽ nào lần trước Tiết Nguyên Bá rời đi không phải vì nhà họ Tiết xảy ra việc đột xuất mà là vì Dương Thanh?
Tôn Húc càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu đúng vậy chứng tỏ ông ta đã xem thường Dương Thanh, toàn bộ ông lớn đứng đầu Yến Đô đều xem thường Dương Thanh.
Một người có thể ép buộc người thừa kế Vương tộc rời đi, còn chưa đủ giải thích mọi việc sao?
Tuy Tôn Húc nhát gan sợ phiền phức, là kẻ gió chiều nào theo chiều đó nhưng có thể làm chủ nhà họ Tôn thì không phải là kẻ ngốc.
Qua mấy lời vừa rồi của Dương Thanh, ông ta đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
“Chúng ta đi!”
Dương Thanh không nói tiếp nữa, chỉ một câu hỏi ngược cũng đủ khiến Tôn Húc không ngừng suy đoán.
Như vậy anh cũng đã đạt mục đích rồi.
“Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!”
Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.
Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất. Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không thất vọng gì cả. Cô có thể giữ được sự lương thiện như vậy là rất tốt”.
“Hôm nay tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không phải tất cả mọi người đều đáng để cô đối xử tử tế như vậy”.
“Giới giải trí rất phức tạp, rất nhiều khi chỉ vì một vai diễn cũng khiến người khác sinh lòng thù hận với cô”.
“Cũng có thể vì câu nói hoặc một tin tức trên ứng dụng xã hội nào đó mà khiến cô gặp rắc rối.”
“Tôi mong rằng sau này lúc cô giao thiệp với người khác, có thể duy trì khoảng cách thích hợp, ý tôi không phải là muốn cô trở thành người phụ nữ lòng dạ mưu mô mà chỉ hy vọng cô có thể nâng cao cảnh giác”.
Nghe xong lời của Dương Thanh, Hạ Hà đăm chiêu.
Một lúc sau cô ta mới nhìn Dương Thanh nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ cảnh giác hơn khi qua lại với người khác”.
Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn”.
Khi Dương Thanh dẫn Hạ Hà rời đi, trên tầng cao nhất của Nam Tương Viên.
Vẻ đau đớn trên khuôn mặt của Tôn Chí Kiều dần trở nên méo mó, dữ tợn.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, tao xin thề bất kể mày là ai, tao cũng phải bắt mày trả giá đắt!”
“Câm miệng!”
Tôn Húc quát lên: “Ngay cả bác cũng không dám nói câu này, cháu vừa trở về từ cõi chết liền muốn trả thù rồi sao?”
“Bác cảnh cáo cháu, nếu sau này cháu còn dám trêu chọc Dương Thanh nữa thì đừng trách bác độc ác”.
“Cháu muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng liên lụy tới nhà họ Tôn phải chôn theo cháu”.
Bây giờ Tôn Húc vừa sợ lại vừa hận Dương Thanh.
Từ sau khi gặp phải Dương Thanh, tôn nghiêm của chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là ông ta đã bị Dương Thanh đạp nát dưới chân.
Thậm chí ông ta cũng đã quên mình quỳ dưới chân Dương Thanh bao nhiêu lần, chịu thiệt thòi cỡ nào trong tay anh.
Có thể nói, mỗi lần giao đấu với Dương Thanh ông ta đều là kẻ thua trận.
Thậm chí dù có Vương tộc họ Tào chống lưng, ông ta vẫn thất bại như thường.
“Bác, rốt cuộc thằng nhóc là ai? Sao bác lại sợ anh ta như vậy?”
Tôn Chí Kiều khó hiểu hỏi: “Với địa vị và thực lực của nhà họ Tôn, dù không tự mình ra tay, vẫn có thể tìm đại mấy sát thủ quốc tế lặng lẽ giết chết thằng nhóc đó rồi, đúng không?”
Bình luận facebook