Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1239
Chiến Thần Ở Rể - Chương 1241: Ngàn cân treo sợi tóc
Thượng Quan Nhu chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng lúc này lại có khí thế Thần Cảnh trung kỳ, không hề thua kém cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc.
“Cút ra!”
Cô ta nổi giận quát lớn, cơ thể lướt qua giữa hai cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, tung chưởng về phía Diệp Xung.
“Bịch!”
Diệp Xung là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, mặc dù lúc này cũng bộc phát ra được thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng dù sao vẫn chưa thực sự bước vào Thần Cảnh. Anh ta trúng một chưởng của Thượng Quan Nhu, phun máu bay thẳng ra khỏi vòng tròn như con diều đứt dây.
“Thượng Quan Nhu!”
Diệp Xung là người đầu tiên bị loại, giận dữ gầm lên.
Vẻ mặt tươi cười giả dối đã biến mất, không còn bộ dạng ôn tồn lịch sự như trước.
Thượng Quan Nhu không thèm nhìn anh ta, sau khi loại được Diệp Xung lại tấn công một cao thủ Hoàng tộc họ Diệp khác.
Hai cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan liên thủ với Thượng Quan Nhu đánh cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.
“Bịch bịch bịch!”
Các đòn tấn công mạnh mẽ không ngừng được tung ra.
Nhưng đúng lúc này, hai cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật lao tới, không thèm nói nhảm dứt khoát dồn sức công kích cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan.
“Bịch bịch bịch!”
Ba cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan không thể đấu lại bốn cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Diệp, đều bị đẩy lùi ra xa mấy mét, sắp bị dồn ra ngoài vòng tròn.
“Giết!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp hét lớn, thừa thắng xông lên.
Diệp Xung được bọn họ bảo vệ mà vẫn bị Thượng Quan Nhu loại ra đầu tiên khiến họ vô cùng tức giận, liên thủ dồn đánh Thượng Quan Nhu.
“Cô chủ cẩn thận!”
Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc Thượng Quan thấy thế lập tức hoảng sợ muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị hai cao thủ của Hiệp hội Võ thuật giữ chân.
Bọn họ chỉ có thể bỏ mặc Thượng Quan Nhu tiếp tục nghênh chiến.
“Chết tiệt!”
Thượng Quan Nhu nghiến răng, cánh tay mềm mại đột nhiên bộc phát sức mạnh cực kỳ khủng khiếp tấn công một cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp.
Cho dù bị loại, cô ta cũng muốn kéo theo một cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.
“Bịch!”
Một chưởng của cô ta đánh bay một cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.
“Bịch!”
Ngay khi cô ta đánh trúng đối phương, cao thủ Hoàng tộc họ Diệp còn lại có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ cũng đánh trúng cô ta.
Thượng Quan Nhu phun máu, cơ thể bay thẳng ra ngoài vòng tròn.
“Bịch!”
Cô ta rơi xuống mặt đất ở ngoài vòng chiến.
Cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bị cô ta đánh trúng cũng bị loại, cô ta thở phào một hơi.
Mặc dù bị thương nặng nhưng mới chỉ Thần Cảnh sơ kỳ mà cô ta lại có thể loại được hai cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, tuy trong đó có một tên chỉ mới là bán bộ Thần Cảnh.
“Thượng Quan Nhu, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay.
Diệp Xung thấy cô ta bị loại, đắc ý nói.
Anh ta biết Thượng Quan Nhu bị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Diệp đánh bị thương nặng, chỉ sợ nền tảng võ thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thượng Quan Nhu lạnh lùng nhìn anh ta, lau đi vết máu trên khóe môi, châm chọc nói: “Dù tôi không thắng cũng loại được hai người của Hoàng tộc họ Diệp, cậu còn là người đầu tiên bị loại. Đừng có tỏ vẻ kiêu ngạo đáng thương trước mặt tôi nữa!”
“Cô…”
Diệp Xung tức điên lên nhưng lại không làm gì được.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị loại cũng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhu, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Ông ta chợt nghĩ nếu bây giờ lấy mạng Thượng Quan Nhu có thể đổ cho bị thương trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.
Nghĩ vậy, ông ta bèn thì thầm bên tai Diệp Xung vài câu.
Diệp Xung kinh hãi hỏi lại: “Ông nắm chắc được bao nhiêu?”
Người này có thực lực Thần Cảnh trung kỳ, ít nhất so về cảnh giới cũng cao hơn Thượng Quan Nhu.
Trừ phi chắc thắng, nếu không Diệp Xung sẽ không dám ra tay với Thượng Quan Nhu.
Dù sao Thượng Quan Nhu cũng là người có thiên phú mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hoàng tộc Thượng Quan. Nếu cô ta bỏ mạng ở đây, Hoàng tộc Thượng Quan nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thượng Quan Nhu chết thì thôi, nhưng nếu không giết được cô ta, còn bị phát hiện cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp muốn giết cô ta ở ngoài trận đấu, sợ là sẽ khiến hai Hoàng tộc trở mặt.
Thượng Quan Nhu không biết đối phương đang nói gì nhưng lại có dự cảm chẳng lành, lông mày nhíu chặt.
“80%!”
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia đáp.
Ánh mắt Diệp Xung trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Tốt! Vậy thì giao cho ông!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vội vàng đáp.
Ngay sau đó, ông ta đột nhiên biến mất.
Thượng Quan Nhu vẫn luôn cảnh giác quan sát đối phương nên khi ông ta lao tới, cô ta lập tức hiểu ra đối phương muốn giết mình.
“Diệp Xung!”
Cô ta nổi giận quát tháo, hội tụ toàn bộ sức mạnh ở đùi, đạp mạnh xuống đất định chạy đi.
Nhưng cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đã dám giết cô ta, đương nhiên phải nắm chắc phần thắng.
Còn Thượng Quan Nhu lại bị thương nặng từ cuộc chiến vừa rồi, thực lực giảm mạnh, không thể tránh được công kích của đối phương.
“Bịch!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đấm thẳng vào ngực Thượng Quan Nhu.
“Phụt!”
Cô ta phun máu, bị đánh bay ngược ra ngoài.
Giây phút cô ta rơi xuống đất, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp lại vọt lên, hung ác nói: “Chết đi!”
Ông ta giơ chân định đạp xuống đầu Thượng Quan Nhu.
Diệp Xung hưng phấn tin tưởng Thượng Quan Nhu sẽ đi đời.
Chỉ cần cô ta chết, anh ta sẽ trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của cả bốn Hoàng tộc.
Thượng Quan Nhu bị đấm bay, cảm thấy ruột gan đều nhộn nhạo, võ thuật lập tức bị phế bỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô ta trợn ngược mắt nhìn bàn chân của cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đang đạp xuống đầu mình.
Cô ta biết mình thực sự phải chết rồi.
Thế nhưng cô ta mới tròn ba mươi tuổi, trẻ như vậy đã trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bốn Hoàng tộc. Cô ta không cam lòng bị người ta giẫm chết như vậy.
Không
Bình luận facebook