Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1501-1508
Nhìn Đường Đức Vũ quỳ xuống trước mặt mình, Dương Thanh cười như không cười nhìn chằm chằm đối phương, lão già này đúng là cũng có mắt nhìn, hiển nhiên đã nhận ra mình.
Lúc này, người kinh hãi nhất là Đường Ức Nhu, cô ta thật sự không ngờ ông nội mình, người đứng đầu nhà họ Đường – một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Diệp, lại bỗng nhiên quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.
“Bố, bố điên rồi sao? Mau đứng dậy!”
Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Đường Hải vội vàng tiến lên, định kéo Đường Đức Vũ lên, chỉ là lão ta lại quyết không đứng lên, hơn nữa còn tức giận quát: “Khốn nạn, quỳ xuống cho tao!”
“Bố, bố sao vậy? Tại sao phải quỳ trước thằng ranh này? Cậu ta dám đắc tội Diệp Thiên Minh, còn dám thừa dịp để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp xem kịch, đợi cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rảnh tay rồi, nhất định sẽ giết cậu ta”.
Đường Chấn cũng vội vàng nói, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường với Dương Thanh.
Trong mắt ông ta, cho dù bên cạnh Dương Thanh có cao thủ bảo vệ, vậy cũng còn xa mới là đối thủ của Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Đường nịnh nọt Hoàng tộc họ Diệp, nhất định không thể gây thêm rắc rối nữa.
Mặc dù Đường Bác vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta vô cùng rõ ràng, bố mình là người kiêu ngạo đến thế nào, cho dù gặp Diệp Hoàng cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ lại quỳ xuống xin lỗi cầu xin một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.
“Khốn nạn! Định làm phản phải không? Tao bảo chúng mày quỳ, chúng mày quỳ xuống cho tao!”
Đường Đức Vũ giận không nhịn được, lập tức đứng dậy, không ngừng đấm đá Đường Hải và Đường Chấn, ngay cả Đường Bác không lên tiếng cũng bị đánh một trận.
Sau khi tự tay đánh ba con trai quỳ xuống, Đường Đức Vũ mới vội vàng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, mặt đầy sợ hãi nói: “Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống”.
Hai anh em nhà họ Tống một trái một phải đứng ở bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng nhìn người nhà họ Đường. Lý Trọng cung kính đứng trước mặt Dương Thanh, nói: “Cậu Thanh, những người này rõ ràng tới để giúp Hoàng tộc họ Diệp, nếu bây giờ thả bọn họ đi, ai biết bọn họ có âm thầm giúp đỡ Hoàng tộc họ Diệp hay không, chi bằng cứ giết hết đi?”
Nghe Lý Trọng nói vậy, Đường Đức Vũ sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội vàng đảm bảo: “Cậu Thanh yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giúp Hoàng tộc họ Diệp. Không nói dối cậu, chúng tôi vốn không qua lại với Hoàng tộc họ Diệp, nếu như không phải e dè thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tới”.
Lúc này Đường Ức Nhu đã tỉnh táo lại, mặc dù cô ta không rõ tại sao Đường Đức Vũ lại sợ Dương Thanh như vậy, nhưng cũng biết, nếu như Đường Đức Vũ làm như vậy, nhất định có lý do của lão ta.
“Anh này, xin anh tha cho nhà họ Đường chúng tôi một con đường sống, tôi thề sau khi rời đi, nhà họ Đường sẽ tuyệt đối không trở lại nữa”.
Đường Ức Nhu không chút do dự cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Thanh, nói.
“Các người đi đi!”
Dương Thanh phất phất tay, thờ ơ nói.
Đừng nói nhà họ Đường không có lòng giúp Hoàng tộc họ Diệp, cho dù thật sự tới giúp Hoàng tộc họ Diệp thì bọn họ cũng có thể dễ dàng diệt nhà họ Đường.
Hơn nữa, Dương Thanh cũng hơi tán thưởng cô gái lương thiện Đường Ức Nhu này, nếu không chỉ bằng những lời nói mà mấy người con của Đường Đức Vũ nói ra, đã cho anh đủ lý do diệt nhà họ Đường rồi.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Đường Đức Vũ lập tức ngẩn ra, tựa như không ngờ Dương Thanh lại thoải mái thả họ đi như vậy.
Lão ta cảm thấy giống như đang nằm mơ, mặc dù lão ta vẫn cố cầu xin Dương Thanh, nhưng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng.
“Cậu Thanh đã cho các người đi rồi, các người còn ở đây là định trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”, Lý Trọng tức giận quát.
Lúc này, Đường Đức Vũ mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn cậu Thanh, chúng tôi sẽ rời đi!”
Dương Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói: “Lần trước ở sân bay, cảm ơn!”
Đường Ức Nhu nhất thời ngây dại, cô ta biết lai lịch của Dương Thanh chắc chắn rất lớn, cũng biết, cô ta vốn không thể giúp gì được cho anh, không ngờ anh lại cảm ơn cô ta.
Nhưng thoáng cái cô ta đã tỉnh táo lại, Dương Thanh cố ý nói những lời này trước mặt Đường Đức Vũ là vì muốn giúp cô ta tăng thêm địa vị ở nhà họ Đường.
“Ông chủ Đường, trước đây tôi đã nói với cô chủ Đường, sau này sẽ không để cô ấy trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị của gia tộc, chắc hẳn sau này ông chủ Đường sẽ không làm khó cô ấy nữa, đúng không?”, Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Người của nhà họ Đường đều giật mình, Đường Đức Vũ cũng sửng sốt một lát mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tỏ thái độ: “Xin cậu Thanh yên tâm, nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không hi sinh hạnh phúc của Ức Nhu nữa”.
Dứt lời, lão ta nhìn về phía Đường Bác, nói: “Đường Bác, bố vốn định đợi một thời gian nữa mới bổ nhiệm con làm người thừa kế nhà họ Đường, nhưng bây giờ bố quyết định con sẽ là người thừa kế của nhà họ Đường, đợi trở về nhà họ Đường rồi, bố sẽ tổ chức họp gia tộc để tuyên bố chuyện này”.
Đường Bác là con trai trưởng, nhưng vẫn luôn không được Đường Đức Vũ coi trọng, cho nên cho dù ông ta là con trai trưởng cũng không thể thừa kế vị trí chủ gia tộc, nhưng bây giờ Đường Đức Vũ lại tuyên bố để ông ta là người thừa kế.
Thoáng cái Đường Bác đã hiểu rõ chuyện này là như thế nào, bởi vì Dương Thanh nói giúp Đường Ức Nhu cũng như đang ra ám hiệu với Đường Đức Vũ, cho nên vị trí người thừa kế gia tộc mới có thể rơi vào tay ông ta.
Đường Hải và Đường Chấn nhất thời mặt xám như tro tàn, bọn họ thể hiện có vẻ vô cùng hòa thuận, nhưng thực tế vẫn thầm mưu toan lẫn nhau chỉ vì vị trí người thừa kế gia tộc.
Nhưng làm sao cũng không ngờ được bọn họ tranh giành nhau như vậy, vị trí người thừa kế gia tộc lại rơi vào tay Đường Bác.
“Cảm ơn bố! Con cảm ơn bố!”, Đường Bác kích động đến nói chuyện không còn mạch lạc.
Đường Đức Vũ vỗ mạnh vào bả vai ông ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tương lai của nhà họ Đường phải dựa vào con rồi”.
Đường Bác hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dương Thanh đầy vẻ cảm kích.
Chỉ là Dương Thanh lại không để ý tới người nhà họ Đường nữa, mà dẫn một đám cao thủ tiếp tục đi về phía Hoàng phủ họ Diệp.
Người nhà họ Đường vội vàng rời khỏi Hoàng phủ họ Điệp, đến khi trở lại nhà Đường, Đường Hải mới không cam lòng hỏi: “Bố, thằng ranh đó rốt cuộc là ai?”
Đường Chấn và Đường Bác, còn cả Đường Ức Nhu đều chờ mong nhìn về phía Đường Đức Vũ.
Đường Đức Vũ mặt vô cùng nghiêm nghị, yên lặng một lát mới nghiêm giọng nói: “Cậu ấy là Dương Thanh đến từ Yến Đô!”
“Cái gì?”
“Cậu ta lại chính là Dương Thanh đã khiến hai cao thủ Siêp Phàm Cảnh bỏ chạy mất dạng ở Yến Sơn của Yến Đô kia sao?”
Mọi người đều sợ ngây người.
Đường Ức Nhu bỗng nhớ ra lúc trước khi xuống máy bay, cô ta luôn miệng khuyên Dương Thanh rời đi, còn nhớ cảnh mình muốn bảo vệ Dương Thanh thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc ấy, cô ta còn nói muốn giúp Dương Thanh xử lý chuyện Hoàng thành Diệp, kết quả anh lại nói muốn lật đổ Hoàng tộc họ Diệp. Cô ta vỗn chỉ cho là nói đùa, không ngờ lại là thật.
“Ức Nhu, lần này cậu Thanh có thể bỏ qua cho nhà họ Đường đều là vì nể mặt cháu. Ông thấy Dương Thanh chắc chắn là có ý với cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đấy!”
Đường Đức Vũ nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói đầy ám chỉ.
Nghe Đường Đức Vũ nói xong, hai bên má Đường Ức Nhu ửng đỏ.
“Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu”.
Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Dương Thanh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa với thân phận và thực lực của anh ấy, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có? Sao có thể thích cháu được?”
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Đường, biết rõ có một ngày mình sẽ trở thành vật hy sinh để gia tộc kết thông gia. Vì biết rõ điều này, cho nên từ nhỏ cô ta đã cố gắng khiến mình trở nên xuất sắc hơn, là vì không để mình trở thành vật hy sinh như thế.
Nhưng cô ta không ngờ rằng dù mình có giỏi đến mức nào cũng không thể thoát khỏi số phận, mãi đến khi nãy, một câu nói khi thuận miệng của Dương Thanh đã giúp cô ta.
Dù cô ta không thể nói là mến mộ Dương Thanh, nhưng khi biết anh là Dương Thanh một mình khiến hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh chạy trối chết ở Yến Sơn Yến Đô, cô ta cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.
Đương nhiên nếu Dương Thanh chịu chấp nhận cô ta, cô ta cũng nguyện ý trở thành người phụ nữ của Dương Thanh.
Dương Thanh thì không hề suy nghĩ nhiều như thế, anh nói chuyện giúp Đường Ức Nhu trước mặt Đường Đức Vũ là vì cô gái này tốt bụng, khiến anh cảm thấy rất đáng quý.
Chỉ thế mà thôi!
Lúc này, anh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tấn công về phía điện Diệp Hoàng.
Nhưng chỉ cần là cao thủ đánh nhau với bọn họ đều sẽ bị giải quyết trong nháy mắt, không hề có ngoại lệ.
“Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, mấy người Dương Thanh đã đến Thúy Viên, qua Thúy Viên sẽ đến điện Diệp Hoàng”.
Một tôi tớ trong điện Diệp Hoàng vội vàng đi vào, sợ xanh mặt nói.
Trong điện Diệp Hoàng đều là lãnh đạo cấp cao của Hoàng tộc họ Diệp, sau khi nghe tôi tớ báo cáo xong, sắc mặt của những người trong Hoàng tộc họ Diệp đều cực kỳ nặng nề, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Lâm ngồi trên hoàng vị.
Diệp Lâm thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đã cảm giác được vị trí của Dương Thanh, cho nên lão ta cũng không hề bất ngờ, còn quát to: “Hoảng hốt cái gì? Không phải còn chưa đến điện Diệp Hoàng sao?”
“Dù cậu ta có đến thì thế nào? Còn có mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh trông coi, cho dù bọn họ thất bại thì vẫn còn có tôi, ta có thua thì vẫn còn người bảo vệ, sợ cái gì mà sợ?”
Tiếng hét giận dữ của Diệp Lâm tựa như sấm sét, nổ vang bên tai người của Hoàng tộc họ Diệp.
Nhưng sau khi lão ta quát xong, lại có một tôi tớ vội vàng chạy đến, sợ xanh mặt nói: “Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, bọn họ đã vượt qua Thúy Viên, đi tới trước điện Diệp Hoàng!”
Hoàng tộc họ Diệp vừa được Diệp Lâm nâng cao sĩ khí, bây giờ sau khi nghe thấy lời của tôi tớ này, sĩ khí lại bị hạ thấp, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này Dương Thanh cũng chỉ cách bọn họ có một cánh cửa thôi.
“Lão Hoàng Chủ, Dương Thanh đến rồi, đến rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
“Lão Hoàng Chủ, mong ngài ra tay, mau chóng giết chết Dương Thanh, nếu không chúng ta sẽ chết chắc đó!”
“Lão Hoàng Chủ, xin ngài ra tay cứu chúng tôi với!”
Trong nháy mắt, đám người thuộc dòng chính trong điện Diệp Hoàng bắt đầu cầu xin.
Trong chuyện xảy ra ở Yến Sơn một tuần trước, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm và Lưu lão quái đều chạy trối chết.
Bây giờ Dương Thanh ở ngay bên ngoài, bọn họ thật sự rất sợ.
Sắc mặt của Diệp Lâm cực kỳ u ám, trong con ngươi tràn đầy sát khí mãnh liệt, tức giận quát: “Tất cả im miệng cho tôi! Ai còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Lúc này trong điện Diệp Hoàng đang ồn ào mới yên tĩnh lại.
Diệp Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Mọi người đều là cao thủ mạnh nhất của Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, nếu ngay cả mọi người cũng sợ, thì Hoàng tộc họ Diệp còn có tương lai sao?”
“Mọi người tỉnh táo lại cho tôi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Lúc này, mấy người Dương Thanh xuất hiện bên ngoài điện Diệp Hoàng, mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh chặn trước mặt bọn họ.
Khiến Dương Thanh thấy bất ngờ là trong mười tám cao thủ vẫn còn có ba cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, Hoàng tộc họ Diệp đúng là có nền tảng vững vàng!
Mà cao thủ Lý Trọng đưa đến cũng là Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có tới mười lăm người, dù không nhiều bằng mười tám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng bọn họ đều là cao thủ được lựa chọn tỉ mỉ, Hoàng tộc họ Diệp có ưu thế về số lượng, nhưng mấy người Dương Thanh vẫn tự tin rằng mình sẽ thắng.
“Lão chó già Diệp Lâm, lăn ra đây chịu chết đi!”
Dương Thanh cũng không ra lệnh tấn công, mà la to về phía điện Diệp Hoàng.
Trong điện Diệp Hoàng, sau khi nghe thấy Dương Thanh tức giận mắng mình là lão chó già, Diệp Lâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng lão ta vẫn cố nhịn, không lập tức đi ra ngoài.
Tuy lão ta đã đột phá cảnh giới một lần nữa, tự tin có thể chiến thắng Dương Thanh, nhưng vẫn thấy không yên tâm, cho nên mới sắp xếp cao thủ trong các gia tộc lớn của Hoàng thành Diệp đến đây, giúp lão ta làm Dương Thanh mất sức.
Nhưng Dương Thanh đã xông đến trước cửa điện Diệp Hoàng mà vẫn không ra tay, chẳng những anh không ra tay, ngay cả ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng không ra tay.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào mười tám cao thủ bên ngoài điện Diệp Hoàng thôi, sau khi sử dụng thuật hợp kích, mười tám người này đã có thể bộc phát ra thực lực của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
“Trước điện Diệp Hoàng, không cho phép ai được làm càn!”
Một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu tức giận nhìn Dương Thanh, quát lên.
“Ông muốn chết sao!”
Lý Trọng quát lên, nhanh chóng tiến tới một bước, ra lệnh: “Cao thủ của nhà họ Lý…”
Lão ta vừa định ra lệnh cho cao thủ dưới trướng ra tay, Dương Thanh bỗng nói: “Đợi đã!”
“Cậu Thanh…”
Lý Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt khó hiểu.
Lão ta thấy Dương Thanh híp mắt lại, quan sát mười tám cao thủ bắt đầu chạy quanh bọn họ này.
Hai anh em họ Tống cũng cau mày, tiết tấu chạy của mười tám người này không đơn giản chút nào, hai anh em họ tâm linh tương thông, liên thủ lại có thể bùng nổ ra sức chiến đấu càng mạnh hơn.
Trên mặt Lý Trọng tràn đầy sát khí, người di chuyển, xông thẳng về phía cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu.
“Không biết tự lượng sức mình! Giết!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đang dẫn đầu hừ lạnh, lập tức đánh xuống một chưởng.
"Bố!"
Sắc mặt của Lý Giang Hùng thay đổi, ông ta vội vàng xông đến đỡ Lý Trọng lên.
Lúc này, hơi thở của Lý Trọng vô cùng yếu ớt, giống như một ông già đang cận kề cái chết.
Dương Thanh và anh em nhà họ Tống cũng sợ đến ngây người. Bọn họ biết rằng mười tám tên cao thủ này liên kết với nhau sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với thực lực của Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại không ngờ rằng nó lại mạnh đến vậy, chỉ cần một đòn thì đã khiến Lý Trọng đánh mất khả năng chiến đấu.
Lý Trọng lắc đầu, ra hiệu rằng bản thân không sao, rồi bắt đầu thiền và điều chỉnh hơi thở.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng quét mắt quá mười tám cao thủ của nhà họ Diệp, lạnh giọng nói: “Rút lui ngay, tôi sẽ tha chết cho các người!”
Anh thực sự có ý giết người, thương tích của Lý Trọng rất nghiêm trọng, nền tảng võ thuật của lão ta gần như bị phế sạch.
Lý Trọng là Hoàng Chủ mới của Hoàng thành Diệp mà anh đang định bổ nhiệm, nếu nền tảng võ thuật bị huỷ đi thì sao nhà họ Lý có thể thay thế được Hoàng tộc họ Diệp chỉ với thực lực của nhà họ Lý đây?
"Hừ! Mạnh miệng! Cậu mà cũng muốn giết bọn tôi? Tốt hơn là cậu nên chuẩn bị bị bọn tôi giết đi!”
Tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cầm đầu ngạo nghễ nói.
Đánh bại Lý Trọng chỉ bằng một đòn đã khiến mười tám người của Hoàng tộc họ Diệp cực kỳ phấn khích, lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
"Cậu Thanh, để chúng tôi lên!"
Tống Tả đột nhiên lên tiếng, lão ta và Tống Hữu cùng nhau bước về phía trước, khí thế võ đạo trên người của cả hai đều dần dần hiện ra.
Dương Thanh cũng không ngăn cản. Mười tám tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp sử dụng thuật hợp kích, mà anh em họ Tống cũng tu luyện thuật pháp đó, có lẽ họ có cách phá vỡ thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp.
Mặc dù Dương Thanh tự tin có thể dễ dàng quét sạch mười tám cao thủ này, nhưng hiện giờ vẫn còn một kẻ chưa xuất hiện là Diệp Lâm, ngoài lão ta ra thì còn có một người bảo vệ Hoàng tộc vẫn chưa xuất hiện.
Nếu như bây giờ anh tiêu hao hết thể lực thì sao có thể đối mặt với Diệp Lâm và người bảo vệ Hoàng tộc?
"Giết!"
Tống Tả đột nhiên ra lệnh, gần như ngay lập tức, lão ta lao về phía mười tám tên cao thủ.
Trước đây, anh em nhà họ Tống đều cùng nhau ra tay với đối thủ, nhưng lần này thì Tống Tả vọt lên từ bên trái, còn Tống Hữu thì xông lên từ bên phải.
Tống Tả là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống Hữu mặc dù vẫn là Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng khí thế võ đạo trên người ông ta đã có thể sánh với Siêu Phàm Tam Cảnh.
Một giây sau, trận chiến giữa hai bên nổ ra, Tống Tả lao sang từ bên trái, đưa tay hướng ra ngoài và đánh một chưởng về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Cùng lúc đó, Tống Hữu lao sang bên phải, giơ tay tung chưởng về phía người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên phải.
Mặc dù hai anh em đang tấn công kẻ thù khác nhau, nhưng tốc độ và cách thức tấn công của họ là hoàn toàn giống nhau.
"Rút lui!"
Tên chỉ huy là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đứng ở chính giữa ra lệnh, mười tám người không chút do dự đồng loạt đi về phía sau.
"Bùm!"
"Bùm!"
Gần như cùng một lúc, các đòn tấn công của Tống Tả và Tống Hữu đều giáng xuống và đánh trúng đối thủ của mình. Họ nhìn thấy hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên trái và bên phải nôn ra máu và bay lộn ngược như một quả bóng bị bắn.
"Hay!"
Người của nhà họ Lý nhìn thấy cảnh này đều lần lượt thét lên.
Việc Lý Trọng suýt chút nữa đã bị giết khiến bọn họ không thể kiềm được lửa giận, bây giờ lại thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị đánh bay nên họ đều vô cùng kích động.
Tuy nhiên, biểu cảm của anh em nhà họ Tống không hề thoải mái mà ngược lại càng nặng nề hơn.
Hai tên cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã mất mạng ngay khi bị bọn họ đánh trúng.
Thế nhưng, ngay lúc anh em họ Tống đánh bật hai kẻ đó thì mười sáu tên cao thủ khác cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
"Giết!"
Ngay khi mười sáu người còn lại của Hoàng tộc họ Diệp dừng bước thì tên cầm đầu ra lệnh một tiếng, mười sáu tên cao thủ lại bộc phát tấn công mạnh mẽ một lần nữa, lao về phía anh em họ Tống.
"Bùm bùm bùm!"
Chỉ là, hai anh em họ vừa mới đánh bật hai người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, vẫn chưa kịp tích lũy sức mạnh thì mười sáu tên cao thủ lại hợp sức tấn công thêm lần nữa, bọn họ muốn lùi về sau nhưng đã không kịp.
Đòn tấn công của mười sáu tên cao thủ dường như cùng một lúc ập vào thân thể của anh em họ Tống.
Hầu như trên cơ thể của mỗi người đều phải hứng chịu đòn mạnh nhất của tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dù bọn họ có là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh và Siêu Phàm Nhị Cảnh thì cơ thể cũng đều bị trọng thương dưới sự công kích của nhiều cao thủ như vậy.
Hai người lùi lại hơn vài chục bước, hai chân của cả hai trượt trên mặt đất để lại bốn dấu vết sâu đến ghê người.
Tất cả đều xảy trong tích tắc, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp hợp sức vậy mà lại gây ra thương tích cho hai anh em nhà họ Tống.
Lúc này vẻ mặt của hai anh em đầy nghiêm trọng, nhìn về phía mười sáu tên cao thủ ở đối diện.
"Hai người cứ cùng xông lên hết đi!”
Nhìn thấy anh em họ Tống bị đánh lùi, mặt mũi của mười sáu tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đều đầy vẻ ngạo nghễ, hoàn toàn không để họ vào mắt.
Vẻ mặt của Dương Thanh cũng vô cùng âm trầm.
Giờ đây, đến cả anh em nhà họ Tống cũng bị thương dưới thuật hợp kích của bọn họ.
Khi kết hợp với nhau, hai anh em này có thể bùng nổ sức mạnh của Siêu Phàm Tứ Cảnh, nhưng lúc này họ lại bị thương. Như vậy đã nói rõ rằng thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp đã có thể bộc phát ra sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Mà Dương Thanh thì chỉ là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lợi dụng phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nên có thể duy trì được thực lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Dương Thanh khẽ nheo mắt, vốn dĩ anh nghĩ rằng anh em họ Tống đã ở trong trạng thái mạnh nhất, không ngờ còn có thể trở nên mạnh hơn.
Hiển nhiên đây mới đúng là sức mạnh thật sự của họ, chỉ là lúc trước không bộc phát ra mà thôi.
“Chúng tôi đã biết điểm yếu của mấy người rồi!”, Tống Tả đột nhiên chế nhạo.
Cao thủ cầm đầu phía Hoàng tộc họ Diệp khi nhận ra điều không ổn đã ra lệnh rút lui nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
"Bùm!"
Tống Tả vừa lao qua bên trái được nửa đường thì thay đổi hướng đi, nhanh chóng lao thẳng vào tên cầm đứng giữa, tung một chưởng vào lồng ngực khiến kẻ đó hộc máu bay lộn ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tống Hữu cũng lao tới một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh khác và đánh ra một đòn khiến đối phương cũng nôn ra máu và bay lộn nhào.
Hai anh em nhà họ Tống vốn đã ở Siêu Phàm Cảnh, lúc này lại bộc phát toàn bộ sức mạnh nên hai tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh gần như bị đánh bay ngay trong nháy mắt.
Ban đầu có đến mười tám người, ngay khi trận chiến bắt đầu thì hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã bị đánh bại và mất đi sức chiến đấu, đến bây giờ thì hai người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh mạnh nhất cũng bị đánh bay, chỉ còn lại một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, những người khác đều chỉ ở mức Thần Cảnh đỉnh phong.
Ngay khi anh em họ Tống đánh bại hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì sự liên kết giữa những người phía Hoàng tộc họ Diệp đã sụp đổ trong nháy mắt.
"Không ổn, đội hình loạn rồi, rút lui!”
Người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh duy nhất còn lại nhanh chóng phát lệnh rút lui.
Trên thực tế, trong trận hình mười tám người thì người đứng giữa mới là then chốt, nhưng anh em nhà họ Tống đã bất ngờ đánh bại hai cao thủ ở giữa và phá vỡ trận hình này.
Trận hình bị phá vỡ nên không thể sử dụng thuật hợp kích được nữa. Chỉ dựa vào thực lực của những người này thì không thể nào đấu lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
"Giết!"
Dương Thanh thấy thế thì ra lệnh một tiếng, những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhà họ Lý nhanh chóng lao ra ngoài.
Trận chiến nổ ra trong giây lát!
Anh em nhà họ Tống chỉ phá vỡ thuật hợp kích của những người bên Hoàng tộc họ Diệp rồi trở về bên cạnh Dương Thanh.
“Không sao chứ?”, Dương Thanh hỏi.
Hai anh em lắc đầu, sắc mặt của Tống Tả trở nên nghiêm trọng, nói: “Chỉ là hai anh em tôi đều đã bị thương, nếu muốn khống chế sức mạnh ở cùng một mức thì gần như không thể. Chuyện này cũng nói lên rằng chúng tôi không thể thực hiện thuật hợp kích được nữa”.
Tống Tả có sức mạnh của Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống hữu lại có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh. Mặc dù hai người hiểu ý nhau nhưng cũng cần phải khống chế sức mạnh của mình ngang bằng với đối phương để có thể thực hiện thuật hợp kích, từ đó bộc phát sức mạnh sánh ngang với Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Bây giờ không có cách nào sử dụng thuật hợp kích nên bọn họ chỉ có thể chiến đấu bằng thực lực của mình.
Sắc mặt của Dương Thanh đột nhiên có chút tối tăm, hiện giờ Lý Trọng đã bị thương nặng, anh em nhà họ Tống tuy không bị thương nặng như Lý Trọng, nhưng dẫu sao vẫn bị thương nên họ không thể sử dụng thuật hợp kích, vì vậy mà thực lực cũng giảm đi nhiều.
May mắn thay Dương Thanh vẫn còn đang trong trạng thái mạnh nhất, có lẽ tiếp theo chỉ có thể dựa vào anh.
"Bùm!"
Dương Thanh không nói nhiều lời, tung chưởng tạo ra một tiếng vang thật lớn, cổng chính của điện Diệp Hoàng nhanh chóng chia năm xẻ bảy.
Mọi thứ bên trong điện Diệp Hoàng đều xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lúc này đây, Diệp Lâm đang ngồi trên hoàng vị, hai bên lão ta chính là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp.
Nhìn thấy cửa cung điện bị nổ tung, sắc mặt của mọi người bên trong điện Diệp Hoàng đều thay đổi rõ rệt.
Mặt mũi Diệp Lâm âm trầm vô cùng, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thần, lạnh giọng nói: “Không ngờ rằng cậu lại lăn đến Hoàng tộc họ Diệp để chịu chết nhanh như vậy".
Dương Thanh nhíu mày. Diệp Lâm là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng anh cũng có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với lão ta. Trước đây anh đã suýt giết chết được Diệp Lâm ở Yến Sơn.
Theo lý mà nói thì Diệp Lâm nên tỏ ra dè chừng khi nhìn thấy anh mới đúng, nhưng bây giờ Dương Thanh lại cảm thấy có một luồng sát khí mạnh mẽ từ cơ thể lão ta.
Dương Thanh có cảm giác Diệp Lâm dường như không để mình vào mắt chút nào.
“Xem ra trận chiến ở Yến Sơn một tuần trước không những không làm tổn hại đến nền tảng võ thuật của ông, ngược lại còn khiến thực lực của ông được nâng cao", Dương Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lâm.
Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu luôn đi theo Dương Thanh, lúc này họ đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, chờ đợi mệnh lệnh của anh.
"Cậu nói không sai!”
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Diệp Lâm đã thừa nhận rằng sức mạnh của mình đã có sự tăng tiến.
Diệp Lâm đột nhiên đứng lên khỏi hoàng vị, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát từ người lão ta.
"Siêu Phàm Lục Cảnh!"
Cảm nhận được khí thế võ đạo bộc phát ra khỏi cơ thể Diệp Lâm, sắc mặt của Dương Thanh biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Một tuần trước, anh vừa gặp Diệp Lâm nên biết rất rõ về thực lực của lão ta, chính là Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Nhưng bây giờ thì Diệp Lâm thật sự đã đột phát lên thêm một cảnh giới.
Sau khi thực lực đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì càng về sau càng khó đột phá hơn, vậy mà Diệp Lâm lại có thể đột phá tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh.
"Dương Thanh, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì tôi có thể tha chết cho cậu!”
Diệp Lâm ngạo mạn nói, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Dương Thanh hơi híp mắt: "Nếu ông muốn chết thì tôi cho phép!”
Lời vừa nói xong thì Dương Thanh không chút do dự, thân hình phóng ra như một viên đạn lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Lão ta đã sớm đoán được Dương Thanh sẽ ra tay với mình nên đấm ra một quyền.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
Thình lình, một luồng khí kình đáng sợ quét qua bốn phía.
"Xoảng xoảng xoảng!"
"Không ngờ cậu lại mạnh như vậy, nhưng không sao, cậu cũng sắp phải chết rồi”.
Bỗng nhiên Diệp Lâm dùng sức vung đấm, một luồng khí kình mạnh mẽ truyền đến từ trên nắm đấm của lão ta. Dương Thanh lui về phía sau mấy bước, Diệp Lâm cũng lùi về phía sau mấy bước.
“Siêu Phàm Lục Cảnh, cũng chỉ là như thế thôi!”, Dương Thanh cười lạnh một tiếng.
Thoạt nhìn Dương Thanh đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng, thực lực mạnh mẽ của Diệp Lâm thật sự làm anh quá bất ngờ.
Quan trọng là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp còn chưa xuất hiện, nếu như bây giờ tiêu hao hết thực lực để đối phó một mình Diệp Lâm thì phải ứng phó như thế nào khi người bảo vệ đó xuất hiện?
Nếu như thế Dương Thanh vẫn còn một biện pháp, đó là thông qua huyết mạch cuồng hóa để bản thân tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Nhưng cách này là anh chuẩn bị để đối phó người bảo vệ Hoàng tộc, tuyệt đối không thể dùng trước khi kẻ đó xuất hiện.
"Dương Thanh, bây giờ tôi có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, mà cậu thì chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh, cho dù cậu có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn thì nhiều nhất cũng đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh là cùng, cậu cho rằng có thể đánh bại tôi sao?"
"Hơn nữa, cho dù cậu thật sự có thể đánh bại tôi, nhưng mà cậu đã cân nhắc sẽ tiêu hao bao nhiêu chưa? Đừng quên, Hoàng tộc họ Diệp của tôi còn có người bảo vệ đang âm thầm theo dõi".
"Bây giờ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin tha mạng và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, làm việc cho tôi, cậu mới có thể được miễn tội chết. Tôi cho cậu một phút đồng hồ suy nghĩ".
Diệp Lâm kiêu ngạo cao giọng nói, hiển nhiên lão ta vô cùng tự tin với thực lực hiện tại của mình.
Chỉ là trong lòng Diệp Lâm cũng có chút kiêng dè. Một tuần trước tại đỉnh Yến Sơn, thực lực của Dương Thanh tăng vọt, suýt chút nữa giết chết lão ta và Lưu lão quái.
Lão ta có thể khẳng định trạng thái lúc ấy của Dương Thanh tuyệt đối có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.
Mà bản thân Dương Thanh đã rất mạnh, thiên phú võ thuật hơn người, nếu như có thể trở thành thành viên của Hoàng tộc họ Diệp thì đó sẽ là một trợ giúp rất lớn cho bọn họ.
Và lão ta cũng tin chắc rằng sau khi Dương Thanh gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, mình sẽ có thể kiểm soát sự sống chết của anh ở trong tay.
"Không cần suy nghĩ, đừng nói lời vô ích, đánh thì đánh đi!"
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Khi lời nói vừa dứt, trong nháy mắt tần suất hô hấp của anh đã xảy ra thay đổi, là phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.
Trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ tràn ngập trong cơ thể Dương Thanh, lao đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thẳng tới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Chỉ có điều, nếu chưa đạt tới thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thì vẫn không thể đánh bại Diệp Lâm.
"Đã như vậy, tôi đành phải tiễn cậu lên đường!"
Trong mắt Diệp Lâm hiện lên sát khí nồng đậm, bóng dáng của lão ta biến mất tại chỗ.
"Chết đi!"
Dương Thanh gầm thét một tiếng, bùng nổ khí thế đáng sợ.
"Oành!"
Đòn công kích của hai người gần như được đồng thời đánh ra. Dưới sự oanh tạc của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khí kình kinh người như biển bão quét qua tứ phương tám hướng.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, điện Diệp Hoàng to lớn mà không thể chịu đựng được lực xung kích từ cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, sập xuống phát ra những âm thanh vang dội.
Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vốn đã lui ra xa ngoài trăm mét đều mở to hai mắt. Nếu tiếp tục để cho Diệp Lâm đấu với Dương Thanh ở đây thì chẳng phải toàn bộ Hoàng phủ họ Diệp sẽ bị phá hủy sao?
"Ở đây không thể phát huy hết sức mạnh, chúng ta tới Hoàng Sơn đánh một trận, như thế nào?", Diệp Lâm chăm chú nhìn Dương Thanh, hỏi.
"Được!", Dương Thanh đồng ý.
Dương Thanh nhất định phải tiêu diệt Diệp Lâm để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, cứ vậy mà hủy đi tất cả tương đương với việc hủy đi tất cả của anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương Thanh lại đồng ý khi Diệp Lâm đề nghị rời khỏi Hoàng phủ họ Diệp để đánh một trận.
Bóng dáng của hai người nhanh như chớp, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì đã biến mất ở Hoàng phủ họ Diệp.
"Đi thôi, đến Hoàng Sơn!", một đám cao thủ kéo nhau rời đi.
Hoàng Sơn là ngọn núi cao nhất của Hoàng thành Diệp, mà Hoàng phủ họ Diệp lại tựa lưng Hoàng Sơn. Không lâu sau, Dương Thanh và Diệp Lâm đã đến đỉnh Hoàng Sơn.
Rất nhiều cao thủ của Hoàng thành Diệp cũng chạy tới đó, nhưng bọn họ chỉ dám đứng ở chân núi để quan sát trận chiến chứ không ai dám đi lên.
"Dương Thanh, tại sao cậu lại hận Hoàng tộc họ Diệp của tôi như vậy? Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng không đến tình cảnh không thể giải hòa cơ mà".
Mặc dù thực lực của Diệp Lâm vượt qua Dương Thanh nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kiêng dè. Trong cuộc chiến tại đỉnh Yến Sơn hôm đó, Dương Thanh để lại cho lão ta ấn tượng quá sâu.
Hiện giờ Dương Thanh còn chưa tiến vào trạng thái đó mà đã có thể bùng nổ ra sức chiến đấu gần tương đương với lão ta, nếu như tiến vào trạng thái đó thì sao?
Cho dù cuối cùng người bảo vệ Hoàng tộc cũng sẽ xuất hiện thì lúc đó e rằng Dương Thanh đã giết lão ta rồi.
"Hoàng tộc họ Diệp gióng trống khua chiêng dẫn người đến Yến Đô, lấy cớ tổ chức tiệc mừng thọ để dẫn Đế Thôn xuất thế, còn muốn giết tôi, chẳng lẽ cái này chưa được tính là thù hận?"
Dương Thanh đứng cách Diệp Lâm hơn mười mấy mét, châm chọc nói: "Nếu như thực lực của tôi không đủ thì chắc hôm đó đã trúng phải thủ đoạn hiểm ác của ông rồi nhỉ?"
Diệp Lâm cố gắng thuyết phục: "Dương Thanh, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cho dù cậu muốn giết tôi hay tôi muốn giết cậu thì đến lúc này chúng ta đều còn sống, vậy thì có thể làm bạn bè".
"Với thực lực hiện nay của cậu, nếu gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì cả mấy Hoàng tộc lớn còn có ai là đối thủ của chúng ta? Cậu và tôi hợp sức, cho dù người bảo vệ của ba Hoàng tộc khác xuất hiện cũng không làm gì được chúng ta".
"Dương Thanh, chúng ta hãy liên kết lật đổ ba Hoàng tộc khác đi. Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thành lập Hoàng tộc họ Dương, đến lúc đó, dù là Hoàng tộc cổ xưa thì chúng ta cũng có tư cách tranh đấu".
Diệp Lâm không chịu bỏ cuộc, tham vọng của lão ta rất lớn, không chỉ muốn thống nhất bốn Hoàng tộc lớn mà còn muốn tranh đấu với hai Hoàng tộc cổ xưa.
Dương Thanh lại lạnh lùng cười: "Không cùng chí hướng, mưu cầu khác nhau!"
Gần như ngay lập tức, Dương Thanh giậm chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Nếu như anh lui ra phía sau trễ một chút nữa thôi thì toàn bộ cánh tay đều sẽ gãy mất.
Dù vậy, cánh tay của anh vẫn run lên.
Ngay khi Dương Thanh đang cân nhắc nên đối phó với tình huống trước mắt như thế nào, Diệp Lâm đã tung ra một đòn về đến phía anh.
Dương Thanh không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng hết sức chiến đấu.
Nhìn thấy trận đấu quyết liệt ấy, rất nhiều cao thủ đang đứng dưới Hoàng Sơn đều trợn mắt há mồm. Trận chiến của những người ở cấp bậc này cả đời khó gặp một lần.
Anh em nhà họ Tống ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía hai người đang điên cuồng chiến đấu, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
“Nếu cậu Thanh muốn đánh bại Diệp Lâm thì e rằng phải tiến vào trạng thái cuồng hóa, nhưng cậu ấy đang đối phó với Diệp Lâm, nếu tiến vào trạng thái cuồng hóa thì phải đối phó thế nào khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện đây?”
Tống Tả nặng nề nói.
Tống Hữu cũng cho ý kiến: “Lần này cậu Thanh gặp phiền phức lớn rồi, em nghĩ chỉ có thể tạm thời buông tha cho Hoàng tộc họ Diệp thôi”.
Tống Tả gật đầu: “Nếu không bỏ qua thì Dương Thanh nhất định phải đánh bại Diệp Lâm, nhưng một khi đánh bại ông ta, Hoàng tộc họ Diệp sắp bị tiêu diệt thì người bảo vệ Hoàng tộc chắc chắn sẽ xuất hiện, khi đó gánh nặng của cậu Thanh lại càng lớn hơn”.
Ngay cả anh em nhà họ Tống có kiến thức rộng rãi cũng không thấy được Dương Thanh có phần thắng nào.
“Cậu Thanh còn có cách để giành chiến thắng”.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lý Trọng bước tới.
“Ồ?”
Anh em nhà họ Tống có chút kinh ngạc.
Lý Trọng nhìn trận chiến trên đỉnh Hoàng Sơn, mở miệng nói: “Đừng lo lắng, cậu Thanh sẽ không dễ dàng bị đánh bại”.
Đại Đạo Thiên Diễn Kinh là thứ do chính tay Lý Trọng giao cho Dương Thanh. Lão ta biết rằng khi Dương Thanh còn ở Siêu Phàm Nhị Cảnh đã có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hiện giờ anh đã đột phá vào Siêu Phàm Tam Cảnh, nhất định có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.
Tuy rằng Dương Thanh tạm thời chưa vận dụng phép hô hấp tầng thứ sáu, nhưng Lý Trọng hiểu rõ đó là vì anh chưa bị ép đến mức đó, nếu không nhất định đã có thể sử dụng nó rồi.
“Nếu chỉ có người của Hoàng tộc họ Diệp thì tốt rồi, chỉ sợ sau lưng còn tồn tại cao thủ mạnh hơn thôi”, Tống Tả lo lắng nói.
Hoàng tộc họ Diệp là một trong những thế lực hàng đầu Chiêu Châu, nhất định có rất nhiều cao thủ, không ai có thể nói trước liệu có cao thủ khác xuất hiện hỗ trợ hay không.
Sau khi nghe lời nói của Tống Tả, Lý Trọng cũng hơi sốt ruột. Tuy lão ta rất tin tưởng Dương Thanh nhưng cảnh giới võ thuật của anh vẫn rất thấp.
Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã khiến Dương Thanh phải vất vả đến vậy, nếu xuất hiện ai đó có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh thì e là anh sẽ không còn phần thắng.
“Để tôi gọi điện thoại!”
Tống Tả đột nhiên nói, sau khi cuộc gọi kết nối, mở miệng nói: “Tôi cần sự giúp đỡ của ông…”
Ông ta vừa nói vừa đi sang chỗ khác, hiển nhiên có một số việc không tiện để Lý Trọng nghe.
Lý Trọng kinh ngạc liếc nhìn Tống Tả, dường như không ngờ rằng ông ta có thể tìm được người giúp đỡ.
Không bao lâu, Tống Tả đã trở lại, Lý Trọng nhìn ông ta hỏi: “Tìm được người giúp đỡ sao?”
Tống Tả gật đầu: “Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh”.
Lý Trọng âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Tống Tả lại có thể tìm được người giúp đỡ, còn là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Như thế thì tỷ lệ chiến thắng của Dương Thanh đã lớn hơn rất nhiều.
“Có điều ông ấy không thể đến ngay được, ít nhất cũng phải đợi nửa tiếng”, Tống Tả bỗng nhiên nói.
“Nửa tiếng sao? Chắc là đủ rồi!”
Lý Trọng lẩm bẩm nói, trong mắt xẹt qua tia sáng sắc lạnh, nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: “Trước mắt, chúng ta cũng không thể đợi như vậy”.
Dứt lời, lão ta đi về phía chân núi, nơi các cao thủ nhà họ Lý đang đứng.
Tống Hữu nhìn về phía Tống Tả: “Nhà họ Lý định bắt đầu kế hoạch với Hoàng tộc họ Diệp rồi sao?”
Tống Tả gật đầu: “Mặc kệ ông ta, bọn mình tiếp tục quan sát để lỡ cậu Thanh có cần giúp đỡ”.
“Em biết rồi!”
Không bao lâu sau, dưới chân núi đã nổ ra trận chiến lớn, Lý Trọng dẫn đầu cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý chủ động tấn công người của Hoàng tộc họ Diệp.
Hiện giờ, Hoàng tộc họ Diệp chỉ có duy nhất Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lão ta đang chiến đấu với Dương Thanh, mà nhà họ Lý có Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, người trong nhà họ Lý không lo mình sẽ bị kẻ thù giết nên yên tâm liều chết chiến đấu.
Lý Trọng đứng một bên quan sát toàn bộ chiến trường, lão ta không động thủ, chỉ cần cao thủ nhà họ Lý không bị giết là được.
“Đây là ân oán giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Diệp, ai dám xen vào chính là kẻ thù của chúng tôi!”
Cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người của cao thủ thuộc các thế lực đứng đầu Hoàng thành Diệp, ánh mắt Lý Trọng lạnh lùng, nghiêm giọng nói, khí thế võ đạo đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhanh chóng trấn áp toàn bộ.
Một số cao thủ các nơi có quan hệ tốt với Hoàng tộc họ Diệp sau khi cảm nhận khí thế kinh khủng phát ra từ Lý Trọng thì vội vàng thu lại uy thế trên người.
Có Lý Trọng ở đó, sĩ khí của cao thủ nhà họ Lý dâng cao, họ dùng hết sức chiến đấu. Người của Hoàng tộc họ Diệp liên tiếp bị đánh bại, lũ lượt tháo chạy.
Diệp Lâm đang chiến đấu với Dương Thanh cũng cảm giác được chuyện xảy ra dưới chân núi, sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm Dương Thanh tức giận nói: “Dương Thanh, sao cậu có thể để cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh trong Hoàng tộc họ Diệp chứ?”
Dương Thanh cười lạnh: “Ai nói với ông cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên tôi đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh bên Hoàng tộc họ Diệp?”
Đương nhiên anh cũng có thể cảm nhận được Lý Trọng không ra tay, đó chỉ là cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh thuộc nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Diệp, còn Lý Trọng chỉ đứng ở một bên.
Chẳng qua, bất cứ khi nào cao thủ nhà họ Lý sắp bị giết, lão ta sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng chỉ giải cứu người của mình chứ không ra tay với người của Hoàng tộc họ Diệp.
Diệp Lâm nhìn thấy đám cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ngã xuống thì sắc mặt vô cùng u ám: “Dương Thanh, cậu đừng khinh người quá đáng! Đây là trận chiến của tôi và cậu, kêu họ dừng đánh nhanh lên”.
Dương Thanh cười lạnh: “Đánh nhau với tôi mà còn dám phân tâm chuyện khác, người muốn chết là ông đấy!”
Vừa dứt lời, anh đã lao tới trước người Diệp Lâm, đồng thời tung ra một chưởng.
“Rầm!”
Một chưởng của Dương Thanh đánh trúng ngực Diệp Lâm. Lão ta buộc phải lui về phía sau bảy tám bước, còn chưa kịp đứng vững thì công kích của anh lại ập tới.
“Cút!”
Diệp Lâm tức giận, mạnh mẽ dừng bước, đánh mạnh một quyền vào đầu Dương Thanh.
Ban đầu Dương Thanh chủ động tấn công, nhìn thấy nắm đấm Diệp Lâm đánh về phía đầu mình thì ngay lập tức giẫm lên đất, thân thể mạnh mẽ quay sang trái.
Nắm đấm của Diệp Lâm, gần như đã chạm qua tai.
Dương Thanh sớm có chuẩn bị, ngay thời điểm né sang trái đột nhiên thu tay phải, đồng thời gấp tay phải và xoay tròn.
“Rầm!”
Dương Thanh dùng cùi chỏ đánh mạnh vào cổ Diệp Lâm. Lão ta hét lên một tiếng, thân thể bị đánh bay, đụng phải một tảng đá lớn.
“Đi chết đi!”
Sát khí lóe lên trong mắt, Dương Thanh vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến trình độ cao nhất, trong chớp mắt khí thế võ đạo trên người kéo lên cực hạn.
Anh đã thừa lúc Diệp Lâm phân tâm chú ý đến cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bị người thuộc nhà họ Lý đè bẹp dưới chân núi nên mới đánh trọng thương được lão ta.
Diệp Lâm bị Dương Thanh thúc chỏ vào cổ, cảm giác cổ mình sắp gãy, thân thể lại đụng mạnh vào tảng đá lớn. Lão ta cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Nhưng vào lúc này, Dương Thanh lại mạnh mẽ lao đến tấn công.
Diệp Lâm sợ hãi, chịu đựng đau nhức ở cổ, dựa lưng vào tảng đá mà lăn một vòng để né tránh.
“Rầm!”
Dương Thanh đá một cước trúng tảng đá, ngay lập tức tảng đá đầy vết nứt.
Tuy nhiên, anh lại tiếp tục phát ra những đòn tấn công mãnh liệt.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy lần tấn công liên tiếp đều bị Diệp Lâm tránh được.
Nói cho cùng Diệp Lâm cũng là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hàng thật giá thật, dù Dương Thanh có mạnh đến đâu cũng chỉ có sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dương Thanh phát động hơn chục công kích, tảng đá liên tục vỡ vụn.
“Ầm ầm!”
Đúng vào lúc này, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng khiến người khác sợ hãi bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ cả Hoàng Sơn. Cả ngọn núi cũng rung lắc dữ dội.
“Xảy ra chuyện gì?”
Người của Hoàng tộc họ Diệp và nhà họ Lý đang đánh nhau ở dưới chân núi đều dừng tay, hoảng sợ nhìn lên đỉnh Hoàng Sơn.
Lúc này, trên đỉnh núi, Dương Thanh và Diệp Lâm cũng ngừng tấn công.
Dương Thanh nhíu chặt mày. Khí thế này quá mạnh mẽ, khiến cho ngay cả anh cũng thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Là người bảo vệ Hoàng tộc! Ha ha ha ha… người bảo vệ đã tới! Người bảo vệ đã tới! Dương Thanh, cậu xong rồi! Ha ha ha ha…”
Diệp Lâm bỗng nhiên điên cuồng cười, trong miệng đều là máu tươi. Tuy lão ta vẫn còn sức để tiếp tục đánh nhau với Dương Thanh nhưng đã bị thương nặng do vừa rồi bị anh liên tục mạnh mẽ tấn công. Nếu tiếp tục, Diệp Lâm sẽ sớm bại trận, thậm chí bị Dương Thanh giết chết.
Khi Dương Thanh nghe được cụm từ “người bảo vệ Hoàng tộc” từ trong miệng Diệp Lâm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Khí thế võ đạo này quá kinh khủng.
Anh hoàn toàn không biết rõ thực lực của đối phương mạnh đến cỡ nào, nhưng chắc chắn chí ít là Siêu Phàm Thất Cảnh.
Trong khi thực lực lúc này của anh cố lắm cũng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù tiến vào trạng thái cuồng hóa, có thể khống chế bản thân thì tối đa có thể triển khai thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.
“Vâng!”
Lý Trọng và hai người kia lao xuống chân núi.
Rất nhanh, trên đỉnh Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm.
“Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc cho cậu thời gian mười nhịp thở để cút xuống núi, cậu tiếp tục ở lại đây là định đối đầu với ngài ấy sao?”
Diệp Lâm cười híp mắt, nhìn chằm chằm Dương Thanh hỏi.
Lúc này đây, trên toàn bộ Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm, những người khác đã sớm trốn xuống núi.
Luồng uy thế võ thuật kinh khủng vừa rồi đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người, khiến cho ai nấy đều run rẩy từ sâu trong linh hồn.
Dương Thanh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Lâm thì không nói lời nào mà chỉ vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất.
Trong lúc đó, khí thế võ thuật trên người anh bắt đầu tăng vọt. Sau khi cảm nhận được khí thế của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Lâm từ từ biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Không ngờ luồng uy thế từ trên người của Dương Thanh lại kinh khủng đến mức khiến cho lão ta thấy tim đập nhanh hơn.
“Hử?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ngạc nhiên vang lên, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh còn có thể mạnh lên.
“Cậu… cậu…”
Bỗng nhiên Diệp Lâm trông thấy con ngươi vốn đen nhánh của Dương Thanh xảy ra sự thay đổi, dường như nó bị nhuộm một lớp máu đỏ, còn tròng trắng mắt cũng từ từ trở nên đỏ như máu.
Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, trên người Dương Thanh cũng xảy ra biến đổi như vậy rồi sau đó thực lực tăng vọt, ngay cả lão ta và Lưu lão quái liên kết lại cũng không phải là đối thủ, phải bỏ chạy trối chết.
“Người bảo vệ, xin ngài mau xuất hiện giết chết thằng nhóc này đi. Trên người cậu ta có gì đó rất kỳ lạ, vốn chỉ ở thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng lại có thể phát ra sức mạnh võ thuật tương đương với Siêu Phàm Thất Cảnh”.
Bỗng nhiên Diệp Lâm hét lớn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Lão ta nói Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh cũng không phải nói hươu nói vượn mà là do bản thân đã tính toán ra. Dù sao thì bây giờ Diệp Lâm đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng lại cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ trên người anh, nếu như đây không phải Siêu Phàm Thất Cảnh thì là gì?
Lúc này, khí thế võ thuật trên người của Dương Thanh vẫn còn đang không ngừng tăng lên.
“Hừ! Dám đến Hoàng tộc họ Diệp kiếm chuyện thì đi chết đi!”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh đến tột cùng vang lên.
Ngay sau đó có một ông già tóc trắng mặc áo xám xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh, giơ tay đánh ra một chưởng.
Trông thấy ông già áo xám thì mặt mũi của Diệp Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, vậy mà thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của lão ta cũng không có cách nào cảm nhận được bóng dáng của người bảo vệ.
Diệp Lâm chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên, ngay sau đó nhìn thấy người đó xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh.
“Ầm!”
Dương Thanh vốn vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bất chợt vung một chưởng ra, va chạm trực diện với một chưởng của người bảo vệ Hoàng tộc.
“Rầm rầm rầm!”
Núi đá ở xung quanh hai người như bị đánh sập, vỡ nát trong phút chốc. Bụi đất tung bay.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, sau khi bàn tay của hai người đụng vào nhau thì từ đó bộc phát ra khí thế võ thuật giống như ném tảng đá xuống biển khiến sóng lớn cuộn trào, quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Cũng trong một thoáng này, cây rừng trên núi như bị cuồng phong tàn phá, lấy Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc làm trung tâm mà lan rộng ra xung quanh.
Cho dù là Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm thì cũng bị ảnh hưởng nặng nề trong khoảnh khắc ấy, phải lùi bảy tám bước mới có thể dừng lại.
Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chạy trốn đến chân núi kia cũng bị liên lụy, chợt bị đẩy xa mười mấy mét.
“Chuyện này…”
Sau khi đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dưới chân núi đứng vững, ai cũng đều bàng hoàng nhìn về phía đỉnh Hoàng Sơn.
Một chưởng, núi lở đất rung!
Một chưởng, khí thế đánh bay chúng cao thủ!
Đây là khí thế mà con người có thể bộc phát ra sao?
Còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn, sau khi Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc đấu chưởng với nhau thì khí thế võ thuật kinh khủng lan rộng ra khắp toàn bộ cánh tay của anh, như muốn tàn phá hết mọi thứ trong cơ thể.
Cảm nhận được đối phương đang đè ép bằng khí thế võ thuật, Dương Thanh cũng không do dự chút nào, đột nhiên giơ chân ra sức giẫm một cái. Nương theo khí kình tấn công của người bảo vệ Hoàng tộc, người anh đột nhiên vút lên cao, bay về phía sau mấy chục mét mới giải trừ được hơn phân nửa khí thế.
Chỉ có điều cho dù đã lập tức nương nhờ vào khí thế của đối phương mà thực hiện động tác rút lui ra phía sau, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh nên vẫn khiến cho Dương Thanh bị thương.
“Hửm?”
Tất nhiên người bảo vệ Hoàng tộc cũng cảm nhận được Dương Thanh không phải hoàn toàn bị sức mạnh của mình đánh bay mà là bản thân anh cũng dốc hết sức lực để lui lại.
Nhưng điều khiến cho lão ta kinh ngạc chính là bản thân dùng sức mạnh của mình để bộc phát ra một đòn nặng như vậy mà lại không thể lập tức giết chết Dương Thanh, dường như cũng chỉ khiến cho Dương Thanh bị thương thôi.
Nhưng đó cũng chỉ có thể xem là vết thương nhẹ, không mấy ảnh hưởng đến thực lực của Dương Thanh.
“Cậu là con cái nhà ai, thuộc gia tộc Cổ Võ nào?”
Lần này người bảo vệ Hoàng tộc không tiếp tục ra tay với Dương Thanh nữa mà chỉ hỏi.
Diệp Lâm bị dọa đến run rẩy toàn thân, liên tục nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi không dám nói lung tung nữa!”
“Hừ! Còn dám nói lung tung nữa thì tôi sẽ giết ông!”, người bảo vệ Hoàng tộc lạnh lùng dọa dẫm.
Nhìn dáng vẻ của lão ta có vẻ như oai phong lẫm liệt nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng tham lam. Lão ta vốn còn kiêng dè Dương Thanh có bối cảnh gia tộc Cổ Võ, không ngờ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.
"Miệng nói ra toàn những lời giả nhân giả nghĩa, ông coi tôi là thằng ngu đấy à? Theo ông đến Hoàng Sơn tu hành á?"
Dương Thanh chế giễu nói, sát ý mãnh liệt tràn ngập trong con ngươi.
Sao anh lại không cảm giác được đối phương đang mơ ước bí mật trên người mình cơ chứ?
"Mày muốn chết à!"
Người bảo vệ Hoàng tộc nghe vậy lập tức nổi giận, một luồng sát ý kinh người phóng ra từ cơ thể lão ta, mang theo khí thế võ thuật vô cùng khủng bố như muốn xé nát Dương Thanh ra vậy.
"Oắt con, tao có lòng tốt muốn cho mày một con đường sống, thế mà mày lại dám sỉ nhục tao như vậy, bây giờ cho dù có là ông trời xuất hiện đi chăng nữa, tao cũng phải giết mày".
Người bảo vệ Hoàng tộc tức giận gào lên.
"Nói nhảm ít thôi, muốn đánh thì đánh luôn đi!", Dương Thanh không chút sợ hãi, khí thế võ thuật trên người cũng tăng vọt trong giây lát.
Hai mắt anh dần nhiễm đỏ như màu máu, một hơi thở khủng khiếp, thô bạo nhanh chóng toả ra từ cơ thể.
Càng tiến sâu vào trạng thái cuồng hoá, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh càng tăng mạnh, kết hợp với phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thực lực của anh nhanh chóng đạt mức Siêu Phàm Lục Cảnh.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải điểm cuối cùng thực lực của Dương Thanh, mà nó là thực lực mạnh nhất để anh có thể duy trì trạng thái tỉnh táo.
Lúc này, lỗ chân lông trên toàn cơ thể anh như bị máu tươi thẩm thấu, da dẻ lộ trong không khí có máu tươi rỉ ra.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trông Dương Thanh đã rất khủng bố, tựa như vừa tắm mình trong máu quỷ bước ra, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Bây giờ, anh cảm thấy cơ thể mình như sắp bị luồng sức mạnh kinh khủng kia xé nát, đau đớn mãnh liệt kéo đến giúp anh duy trì tinh thần tập trung cao độ.
Vốn Dương Thanh vẫn có thể trở nên mạnh hơn nữa, nhưng anh có cảm giác nếu còn cố mạnh thêm thì cơ thể mình sẽ nứt toạc ra mất.
"A!"
Dương Thanh ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, như muốn phát tiết toàn bộ đau đớn trên người ra ngoài.
Diệp Lâm đang đứng một bên vô cùng kinh ngạc khi cảm nhận được khí thế bộc phát ra trên người Dương Thanh. Cho đến giờ phút này, lão ta mới ý thức được một chuyện, nếu như vừa nãy Dương Thanh bùng nổ ra thực lực như vậy thì chắc chắn mình sẽ không chống đỡ nổi.
Trước mắt tuy rằng Dương Thanh vẫn chưa đạt tới thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, nhưng khoảng cách đến cấp bậc ấy cũng chẳng còn xa nữa.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng kinh ngạc quá đỗi, dáng vẻ tham lam ấn sâu dưới đáy mắt càng ngày càng đậm. Mặc dù lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, trấn thủ Hoàng tộc họ Diệp nhưng lão ta cũng là một người theo đuổi điểm cực hạn của võ thuật. Đã bao năm trôi qua, thực lực của lão ta vẫn không có chút tinh tiến nào, thế nhưng lão ta có thể thấy được hi vọng trên người Dương Thanh.
Nếu có được bí mật trên cơ thể Dương Thanh, lão ta tin chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng lên thêm một bậc nữa.
"Không ngờ một Siêu Phàm Tam Cảnh như mày lại có thể bùng nổ ra thực lực sánh ngang với một Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, tao phải thừa nhận một điều, thiên phú võ thuật của mày rất mạnh. Ngay cả mấy thiên tài võ đạo yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ kia có đứng trước mặt mày cũng không đáng chú ý".
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp tham lam nhìn về phía Dương Thanh, ý muốn giết người lấp loé trong đáy mắt: "Nhưng nếu như mày chỉ dùng chút thực lực này mà muốn đánh bại tao chắc chắn là không thể".
"Ngoan ngoãn giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đi, tao có thể để mày sống sót rời khỏi đây."
Lần này, lão ta không thèm che giấu sự tham lam của bản thân đối với bí mật của Dương Thanh nữa mà thẳng thắn nói ra điều đó.
Ở bên cạnh, Diệp Lâm sau khi nghe thấy lời này thì toàn thân cũng không ngừng run rẩy. Lão ta không tin lời nói đó, một khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp biết được bí mật của Dương Thanh chắc gì đã chịu buông tha, chỉ sợ ngay cả lão ta cũng sẽ bị diệt khẩu.
"Giết!"
Dương Thanh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang điên cuồng cắn xé mỗi một tế bào trong cơ thể, làm anh chỉ muốn trút bỏ luồng sức mạnh ấy ra ngoài ngay lập tức.
Cơ thể Dương Thanh lao đi nhanh như chớp giật, nhằm về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, kình khí khủng bố cuốn lên vô vàn đất đá dọc theo đường đi.
"Lấy trứng chọi đá!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hừ lạnh, đứng yên tại chỗ, thậm chí không hề di chuyển dù chỉ là nửa bước. Sau đó đột nhiên lão ta đạp mạnh xuống mặt đất làm phát ra tiếng rầm vang trời, mấy viên đá vụn to bằng nắm tay dưới chân lão ta như đạn pháo phóng thẳng về phía Dương Thanh.
"Rầm rầm rầm!"
Dường như Dương Thanh không hề cảm nhận được sự uy hiếp của những cục đá vụn này. Anh vung tay, những cục đá vụn kia lập tức biến thành bột mịn trong giây lát.
Bấy giờ, Dương Thanh cũng đã xuất hiện ở trước mặt người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, giơ tay tung ra một đấm thật mạnh: "Chết đi!"
"Bành!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, núi đá dưới chân hai người lập tức nứt toác. Cả ngọn núi Hoàng Sơn tựa như không thể chịu đựng được cú va chạm vừa rồi, rung lắc thật mạnh.
Nắm đấm do Dương Thanh ra sức đánh đến lại bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp duỗi một cánh tay ra nắm chặt lấy.
Lúc Dương Thanh xông tới, hai chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng trượt về phía sau ba, bốn mét.
Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt, sức mạnh của Dương Thanh đã vượt qua sự tưởng tượng của lão ta.
"Rầm rầm rầm!"
Sau đòn đầu tiên đánh ra bị cản trở, Dương Thanh tiếp tục vung tay đánh thêm mấy đấm nữa, mỗi đấm đều hội tụ toàn bộ sức lực của một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.
Cơ thể của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không ngừng lùi về phía sau. Lúc này đây, một người hùng mạnh như lão ta cũng cảm thấy hai tay tê dại, mỗi đòn tấn công của Dương Thanh buộc lão phải dùng cả hai tay đỡ lấy.
Khiếp sợ trong lòng Dương Thanh càng thêm đậm, bây giờ gần như anh đã có thể kết luận một điều là thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang ở cấp độ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Dương Thanh chỉ cảm thấy cú đạp của đối phương như một quả tạ nặng nghìn cân, ép tới mức anh sắp tắc thở đến nơi.
Hai mắt anh nhìn chằm chặp vào đối phương như muốn khắc toàn bộ hình dáng vào trong lòng, để rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ tự tay giết chết lão ta.
"Oắt con, sự nhẫn nại của tao có hạn thôi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, một là giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đây và tao sẽ tha cho mày một mạng, hai là tự tay tao tiễn mày lên đường!"
Lúc này, người kinh hãi nhất là Đường Ức Nhu, cô ta thật sự không ngờ ông nội mình, người đứng đầu nhà họ Đường – một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Diệp, lại bỗng nhiên quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.
“Bố, bố điên rồi sao? Mau đứng dậy!”
Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Đường Hải vội vàng tiến lên, định kéo Đường Đức Vũ lên, chỉ là lão ta lại quyết không đứng lên, hơn nữa còn tức giận quát: “Khốn nạn, quỳ xuống cho tao!”
“Bố, bố sao vậy? Tại sao phải quỳ trước thằng ranh này? Cậu ta dám đắc tội Diệp Thiên Minh, còn dám thừa dịp để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp xem kịch, đợi cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rảnh tay rồi, nhất định sẽ giết cậu ta”.
Đường Chấn cũng vội vàng nói, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường với Dương Thanh.
Trong mắt ông ta, cho dù bên cạnh Dương Thanh có cao thủ bảo vệ, vậy cũng còn xa mới là đối thủ của Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Đường nịnh nọt Hoàng tộc họ Diệp, nhất định không thể gây thêm rắc rối nữa.
Mặc dù Đường Bác vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta vô cùng rõ ràng, bố mình là người kiêu ngạo đến thế nào, cho dù gặp Diệp Hoàng cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ lại quỳ xuống xin lỗi cầu xin một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.
“Khốn nạn! Định làm phản phải không? Tao bảo chúng mày quỳ, chúng mày quỳ xuống cho tao!”
Đường Đức Vũ giận không nhịn được, lập tức đứng dậy, không ngừng đấm đá Đường Hải và Đường Chấn, ngay cả Đường Bác không lên tiếng cũng bị đánh một trận.
Sau khi tự tay đánh ba con trai quỳ xuống, Đường Đức Vũ mới vội vàng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, mặt đầy sợ hãi nói: “Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống”.
Hai anh em nhà họ Tống một trái một phải đứng ở bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng nhìn người nhà họ Đường. Lý Trọng cung kính đứng trước mặt Dương Thanh, nói: “Cậu Thanh, những người này rõ ràng tới để giúp Hoàng tộc họ Diệp, nếu bây giờ thả bọn họ đi, ai biết bọn họ có âm thầm giúp đỡ Hoàng tộc họ Diệp hay không, chi bằng cứ giết hết đi?”
Nghe Lý Trọng nói vậy, Đường Đức Vũ sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội vàng đảm bảo: “Cậu Thanh yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giúp Hoàng tộc họ Diệp. Không nói dối cậu, chúng tôi vốn không qua lại với Hoàng tộc họ Diệp, nếu như không phải e dè thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tới”.
Lúc này Đường Ức Nhu đã tỉnh táo lại, mặc dù cô ta không rõ tại sao Đường Đức Vũ lại sợ Dương Thanh như vậy, nhưng cũng biết, nếu như Đường Đức Vũ làm như vậy, nhất định có lý do của lão ta.
“Anh này, xin anh tha cho nhà họ Đường chúng tôi một con đường sống, tôi thề sau khi rời đi, nhà họ Đường sẽ tuyệt đối không trở lại nữa”.
Đường Ức Nhu không chút do dự cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Thanh, nói.
“Các người đi đi!”
Dương Thanh phất phất tay, thờ ơ nói.
Đừng nói nhà họ Đường không có lòng giúp Hoàng tộc họ Diệp, cho dù thật sự tới giúp Hoàng tộc họ Diệp thì bọn họ cũng có thể dễ dàng diệt nhà họ Đường.
Hơn nữa, Dương Thanh cũng hơi tán thưởng cô gái lương thiện Đường Ức Nhu này, nếu không chỉ bằng những lời nói mà mấy người con của Đường Đức Vũ nói ra, đã cho anh đủ lý do diệt nhà họ Đường rồi.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Đường Đức Vũ lập tức ngẩn ra, tựa như không ngờ Dương Thanh lại thoải mái thả họ đi như vậy.
Lão ta cảm thấy giống như đang nằm mơ, mặc dù lão ta vẫn cố cầu xin Dương Thanh, nhưng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng.
“Cậu Thanh đã cho các người đi rồi, các người còn ở đây là định trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”, Lý Trọng tức giận quát.
Lúc này, Đường Đức Vũ mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn cậu Thanh, chúng tôi sẽ rời đi!”
Dương Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói: “Lần trước ở sân bay, cảm ơn!”
Đường Ức Nhu nhất thời ngây dại, cô ta biết lai lịch của Dương Thanh chắc chắn rất lớn, cũng biết, cô ta vốn không thể giúp gì được cho anh, không ngờ anh lại cảm ơn cô ta.
Nhưng thoáng cái cô ta đã tỉnh táo lại, Dương Thanh cố ý nói những lời này trước mặt Đường Đức Vũ là vì muốn giúp cô ta tăng thêm địa vị ở nhà họ Đường.
“Ông chủ Đường, trước đây tôi đã nói với cô chủ Đường, sau này sẽ không để cô ấy trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị của gia tộc, chắc hẳn sau này ông chủ Đường sẽ không làm khó cô ấy nữa, đúng không?”, Dương Thanh bỗng nhiên nói.
Người của nhà họ Đường đều giật mình, Đường Đức Vũ cũng sửng sốt một lát mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tỏ thái độ: “Xin cậu Thanh yên tâm, nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không hi sinh hạnh phúc của Ức Nhu nữa”.
Dứt lời, lão ta nhìn về phía Đường Bác, nói: “Đường Bác, bố vốn định đợi một thời gian nữa mới bổ nhiệm con làm người thừa kế nhà họ Đường, nhưng bây giờ bố quyết định con sẽ là người thừa kế của nhà họ Đường, đợi trở về nhà họ Đường rồi, bố sẽ tổ chức họp gia tộc để tuyên bố chuyện này”.
Đường Bác là con trai trưởng, nhưng vẫn luôn không được Đường Đức Vũ coi trọng, cho nên cho dù ông ta là con trai trưởng cũng không thể thừa kế vị trí chủ gia tộc, nhưng bây giờ Đường Đức Vũ lại tuyên bố để ông ta là người thừa kế.
Thoáng cái Đường Bác đã hiểu rõ chuyện này là như thế nào, bởi vì Dương Thanh nói giúp Đường Ức Nhu cũng như đang ra ám hiệu với Đường Đức Vũ, cho nên vị trí người thừa kế gia tộc mới có thể rơi vào tay ông ta.
Đường Hải và Đường Chấn nhất thời mặt xám như tro tàn, bọn họ thể hiện có vẻ vô cùng hòa thuận, nhưng thực tế vẫn thầm mưu toan lẫn nhau chỉ vì vị trí người thừa kế gia tộc.
Nhưng làm sao cũng không ngờ được bọn họ tranh giành nhau như vậy, vị trí người thừa kế gia tộc lại rơi vào tay Đường Bác.
“Cảm ơn bố! Con cảm ơn bố!”, Đường Bác kích động đến nói chuyện không còn mạch lạc.
Đường Đức Vũ vỗ mạnh vào bả vai ông ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tương lai của nhà họ Đường phải dựa vào con rồi”.
Đường Bác hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dương Thanh đầy vẻ cảm kích.
Chỉ là Dương Thanh lại không để ý tới người nhà họ Đường nữa, mà dẫn một đám cao thủ tiếp tục đi về phía Hoàng phủ họ Diệp.
Người nhà họ Đường vội vàng rời khỏi Hoàng phủ họ Điệp, đến khi trở lại nhà Đường, Đường Hải mới không cam lòng hỏi: “Bố, thằng ranh đó rốt cuộc là ai?”
Đường Chấn và Đường Bác, còn cả Đường Ức Nhu đều chờ mong nhìn về phía Đường Đức Vũ.
Đường Đức Vũ mặt vô cùng nghiêm nghị, yên lặng một lát mới nghiêm giọng nói: “Cậu ấy là Dương Thanh đến từ Yến Đô!”
“Cái gì?”
“Cậu ta lại chính là Dương Thanh đã khiến hai cao thủ Siêp Phàm Cảnh bỏ chạy mất dạng ở Yến Sơn của Yến Đô kia sao?”
Mọi người đều sợ ngây người.
Đường Ức Nhu bỗng nhớ ra lúc trước khi xuống máy bay, cô ta luôn miệng khuyên Dương Thanh rời đi, còn nhớ cảnh mình muốn bảo vệ Dương Thanh thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc ấy, cô ta còn nói muốn giúp Dương Thanh xử lý chuyện Hoàng thành Diệp, kết quả anh lại nói muốn lật đổ Hoàng tộc họ Diệp. Cô ta vỗn chỉ cho là nói đùa, không ngờ lại là thật.
“Ức Nhu, lần này cậu Thanh có thể bỏ qua cho nhà họ Đường đều là vì nể mặt cháu. Ông thấy Dương Thanh chắc chắn là có ý với cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đấy!”
Đường Đức Vũ nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói đầy ám chỉ.
Nghe Đường Đức Vũ nói xong, hai bên má Đường Ức Nhu ửng đỏ.
“Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu”.
Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Dương Thanh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa với thân phận và thực lực của anh ấy, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có? Sao có thể thích cháu được?”
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Đường, biết rõ có một ngày mình sẽ trở thành vật hy sinh để gia tộc kết thông gia. Vì biết rõ điều này, cho nên từ nhỏ cô ta đã cố gắng khiến mình trở nên xuất sắc hơn, là vì không để mình trở thành vật hy sinh như thế.
Nhưng cô ta không ngờ rằng dù mình có giỏi đến mức nào cũng không thể thoát khỏi số phận, mãi đến khi nãy, một câu nói khi thuận miệng của Dương Thanh đã giúp cô ta.
Dù cô ta không thể nói là mến mộ Dương Thanh, nhưng khi biết anh là Dương Thanh một mình khiến hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh chạy trối chết ở Yến Sơn Yến Đô, cô ta cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.
Đương nhiên nếu Dương Thanh chịu chấp nhận cô ta, cô ta cũng nguyện ý trở thành người phụ nữ của Dương Thanh.
Dương Thanh thì không hề suy nghĩ nhiều như thế, anh nói chuyện giúp Đường Ức Nhu trước mặt Đường Đức Vũ là vì cô gái này tốt bụng, khiến anh cảm thấy rất đáng quý.
Chỉ thế mà thôi!
Lúc này, anh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tấn công về phía điện Diệp Hoàng.
Nhưng chỉ cần là cao thủ đánh nhau với bọn họ đều sẽ bị giải quyết trong nháy mắt, không hề có ngoại lệ.
“Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, mấy người Dương Thanh đã đến Thúy Viên, qua Thúy Viên sẽ đến điện Diệp Hoàng”.
Một tôi tớ trong điện Diệp Hoàng vội vàng đi vào, sợ xanh mặt nói.
Trong điện Diệp Hoàng đều là lãnh đạo cấp cao của Hoàng tộc họ Diệp, sau khi nghe tôi tớ báo cáo xong, sắc mặt của những người trong Hoàng tộc họ Diệp đều cực kỳ nặng nề, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Lâm ngồi trên hoàng vị.
Diệp Lâm thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đã cảm giác được vị trí của Dương Thanh, cho nên lão ta cũng không hề bất ngờ, còn quát to: “Hoảng hốt cái gì? Không phải còn chưa đến điện Diệp Hoàng sao?”
“Dù cậu ta có đến thì thế nào? Còn có mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh trông coi, cho dù bọn họ thất bại thì vẫn còn có tôi, ta có thua thì vẫn còn người bảo vệ, sợ cái gì mà sợ?”
Tiếng hét giận dữ của Diệp Lâm tựa như sấm sét, nổ vang bên tai người của Hoàng tộc họ Diệp.
Nhưng sau khi lão ta quát xong, lại có một tôi tớ vội vàng chạy đến, sợ xanh mặt nói: “Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, bọn họ đã vượt qua Thúy Viên, đi tới trước điện Diệp Hoàng!”
Hoàng tộc họ Diệp vừa được Diệp Lâm nâng cao sĩ khí, bây giờ sau khi nghe thấy lời của tôi tớ này, sĩ khí lại bị hạ thấp, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này Dương Thanh cũng chỉ cách bọn họ có một cánh cửa thôi.
“Lão Hoàng Chủ, Dương Thanh đến rồi, đến rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
“Lão Hoàng Chủ, mong ngài ra tay, mau chóng giết chết Dương Thanh, nếu không chúng ta sẽ chết chắc đó!”
“Lão Hoàng Chủ, xin ngài ra tay cứu chúng tôi với!”
Trong nháy mắt, đám người thuộc dòng chính trong điện Diệp Hoàng bắt đầu cầu xin.
Trong chuyện xảy ra ở Yến Sơn một tuần trước, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm và Lưu lão quái đều chạy trối chết.
Bây giờ Dương Thanh ở ngay bên ngoài, bọn họ thật sự rất sợ.
Sắc mặt của Diệp Lâm cực kỳ u ám, trong con ngươi tràn đầy sát khí mãnh liệt, tức giận quát: “Tất cả im miệng cho tôi! Ai còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Lúc này trong điện Diệp Hoàng đang ồn ào mới yên tĩnh lại.
Diệp Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Mọi người đều là cao thủ mạnh nhất của Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, nếu ngay cả mọi người cũng sợ, thì Hoàng tộc họ Diệp còn có tương lai sao?”
“Mọi người tỉnh táo lại cho tôi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Lúc này, mấy người Dương Thanh xuất hiện bên ngoài điện Diệp Hoàng, mười tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh chặn trước mặt bọn họ.
Khiến Dương Thanh thấy bất ngờ là trong mười tám cao thủ vẫn còn có ba cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, Hoàng tộc họ Diệp đúng là có nền tảng vững vàng!
Mà cao thủ Lý Trọng đưa đến cũng là Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có tới mười lăm người, dù không nhiều bằng mười tám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng bọn họ đều là cao thủ được lựa chọn tỉ mỉ, Hoàng tộc họ Diệp có ưu thế về số lượng, nhưng mấy người Dương Thanh vẫn tự tin rằng mình sẽ thắng.
“Lão chó già Diệp Lâm, lăn ra đây chịu chết đi!”
Dương Thanh cũng không ra lệnh tấn công, mà la to về phía điện Diệp Hoàng.
Trong điện Diệp Hoàng, sau khi nghe thấy Dương Thanh tức giận mắng mình là lão chó già, Diệp Lâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng lão ta vẫn cố nhịn, không lập tức đi ra ngoài.
Tuy lão ta đã đột phá cảnh giới một lần nữa, tự tin có thể chiến thắng Dương Thanh, nhưng vẫn thấy không yên tâm, cho nên mới sắp xếp cao thủ trong các gia tộc lớn của Hoàng thành Diệp đến đây, giúp lão ta làm Dương Thanh mất sức.
Nhưng Dương Thanh đã xông đến trước cửa điện Diệp Hoàng mà vẫn không ra tay, chẳng những anh không ra tay, ngay cả ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng không ra tay.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào mười tám cao thủ bên ngoài điện Diệp Hoàng thôi, sau khi sử dụng thuật hợp kích, mười tám người này đã có thể bộc phát ra thực lực của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
“Trước điện Diệp Hoàng, không cho phép ai được làm càn!”
Một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu tức giận nhìn Dương Thanh, quát lên.
“Ông muốn chết sao!”
Lý Trọng quát lên, nhanh chóng tiến tới một bước, ra lệnh: “Cao thủ của nhà họ Lý…”
Lão ta vừa định ra lệnh cho cao thủ dưới trướng ra tay, Dương Thanh bỗng nói: “Đợi đã!”
“Cậu Thanh…”
Lý Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt khó hiểu.
Lão ta thấy Dương Thanh híp mắt lại, quan sát mười tám cao thủ bắt đầu chạy quanh bọn họ này.
Hai anh em họ Tống cũng cau mày, tiết tấu chạy của mười tám người này không đơn giản chút nào, hai anh em họ tâm linh tương thông, liên thủ lại có thể bùng nổ ra sức chiến đấu càng mạnh hơn.
Trên mặt Lý Trọng tràn đầy sát khí, người di chuyển, xông thẳng về phía cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu.
“Không biết tự lượng sức mình! Giết!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đang dẫn đầu hừ lạnh, lập tức đánh xuống một chưởng.
"Bố!"
Sắc mặt của Lý Giang Hùng thay đổi, ông ta vội vàng xông đến đỡ Lý Trọng lên.
Lúc này, hơi thở của Lý Trọng vô cùng yếu ớt, giống như một ông già đang cận kề cái chết.
Dương Thanh và anh em nhà họ Tống cũng sợ đến ngây người. Bọn họ biết rằng mười tám tên cao thủ này liên kết với nhau sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với thực lực của Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại không ngờ rằng nó lại mạnh đến vậy, chỉ cần một đòn thì đã khiến Lý Trọng đánh mất khả năng chiến đấu.
Lý Trọng lắc đầu, ra hiệu rằng bản thân không sao, rồi bắt đầu thiền và điều chỉnh hơi thở.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng quét mắt quá mười tám cao thủ của nhà họ Diệp, lạnh giọng nói: “Rút lui ngay, tôi sẽ tha chết cho các người!”
Anh thực sự có ý giết người, thương tích của Lý Trọng rất nghiêm trọng, nền tảng võ thuật của lão ta gần như bị phế sạch.
Lý Trọng là Hoàng Chủ mới của Hoàng thành Diệp mà anh đang định bổ nhiệm, nếu nền tảng võ thuật bị huỷ đi thì sao nhà họ Lý có thể thay thế được Hoàng tộc họ Diệp chỉ với thực lực của nhà họ Lý đây?
"Hừ! Mạnh miệng! Cậu mà cũng muốn giết bọn tôi? Tốt hơn là cậu nên chuẩn bị bị bọn tôi giết đi!”
Tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cầm đầu ngạo nghễ nói.
Đánh bại Lý Trọng chỉ bằng một đòn đã khiến mười tám người của Hoàng tộc họ Diệp cực kỳ phấn khích, lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
"Cậu Thanh, để chúng tôi lên!"
Tống Tả đột nhiên lên tiếng, lão ta và Tống Hữu cùng nhau bước về phía trước, khí thế võ đạo trên người của cả hai đều dần dần hiện ra.
Dương Thanh cũng không ngăn cản. Mười tám tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp sử dụng thuật hợp kích, mà anh em họ Tống cũng tu luyện thuật pháp đó, có lẽ họ có cách phá vỡ thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp.
Mặc dù Dương Thanh tự tin có thể dễ dàng quét sạch mười tám cao thủ này, nhưng hiện giờ vẫn còn một kẻ chưa xuất hiện là Diệp Lâm, ngoài lão ta ra thì còn có một người bảo vệ Hoàng tộc vẫn chưa xuất hiện.
Nếu như bây giờ anh tiêu hao hết thể lực thì sao có thể đối mặt với Diệp Lâm và người bảo vệ Hoàng tộc?
"Giết!"
Tống Tả đột nhiên ra lệnh, gần như ngay lập tức, lão ta lao về phía mười tám tên cao thủ.
Trước đây, anh em nhà họ Tống đều cùng nhau ra tay với đối thủ, nhưng lần này thì Tống Tả vọt lên từ bên trái, còn Tống Hữu thì xông lên từ bên phải.
Tống Tả là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống Hữu mặc dù vẫn là Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng khí thế võ đạo trên người ông ta đã có thể sánh với Siêu Phàm Tam Cảnh.
Một giây sau, trận chiến giữa hai bên nổ ra, Tống Tả lao sang từ bên trái, đưa tay hướng ra ngoài và đánh một chưởng về phía cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Cùng lúc đó, Tống Hữu lao sang bên phải, giơ tay tung chưởng về phía người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên phải.
Mặc dù hai anh em đang tấn công kẻ thù khác nhau, nhưng tốc độ và cách thức tấn công của họ là hoàn toàn giống nhau.
"Rút lui!"
Tên chỉ huy là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đứng ở chính giữa ra lệnh, mười tám người không chút do dự đồng loạt đi về phía sau.
"Bùm!"
"Bùm!"
Gần như cùng một lúc, các đòn tấn công của Tống Tả và Tống Hữu đều giáng xuống và đánh trúng đối thủ của mình. Họ nhìn thấy hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong ở ngoài cùng bên trái và bên phải nôn ra máu và bay lộn ngược như một quả bóng bị bắn.
"Hay!"
Người của nhà họ Lý nhìn thấy cảnh này đều lần lượt thét lên.
Việc Lý Trọng suýt chút nữa đã bị giết khiến bọn họ không thể kiềm được lửa giận, bây giờ lại thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị đánh bay nên họ đều vô cùng kích động.
Tuy nhiên, biểu cảm của anh em nhà họ Tống không hề thoải mái mà ngược lại càng nặng nề hơn.
Hai tên cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã mất mạng ngay khi bị bọn họ đánh trúng.
Thế nhưng, ngay lúc anh em họ Tống đánh bật hai kẻ đó thì mười sáu tên cao thủ khác cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
"Giết!"
Ngay khi mười sáu người còn lại của Hoàng tộc họ Diệp dừng bước thì tên cầm đầu ra lệnh một tiếng, mười sáu tên cao thủ lại bộc phát tấn công mạnh mẽ một lần nữa, lao về phía anh em họ Tống.
"Bùm bùm bùm!"
Chỉ là, hai anh em họ vừa mới đánh bật hai người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, vẫn chưa kịp tích lũy sức mạnh thì mười sáu tên cao thủ lại hợp sức tấn công thêm lần nữa, bọn họ muốn lùi về sau nhưng đã không kịp.
Đòn tấn công của mười sáu tên cao thủ dường như cùng một lúc ập vào thân thể của anh em họ Tống.
Hầu như trên cơ thể của mỗi người đều phải hứng chịu đòn mạnh nhất của tám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dù bọn họ có là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh và Siêu Phàm Nhị Cảnh thì cơ thể cũng đều bị trọng thương dưới sự công kích của nhiều cao thủ như vậy.
Hai người lùi lại hơn vài chục bước, hai chân của cả hai trượt trên mặt đất để lại bốn dấu vết sâu đến ghê người.
Tất cả đều xảy trong tích tắc, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp hợp sức vậy mà lại gây ra thương tích cho hai anh em nhà họ Tống.
Lúc này vẻ mặt của hai anh em đầy nghiêm trọng, nhìn về phía mười sáu tên cao thủ ở đối diện.
"Hai người cứ cùng xông lên hết đi!”
Nhìn thấy anh em họ Tống bị đánh lùi, mặt mũi của mười sáu tên cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đều đầy vẻ ngạo nghễ, hoàn toàn không để họ vào mắt.
Vẻ mặt của Dương Thanh cũng vô cùng âm trầm.
Giờ đây, đến cả anh em nhà họ Tống cũng bị thương dưới thuật hợp kích của bọn họ.
Khi kết hợp với nhau, hai anh em này có thể bùng nổ sức mạnh của Siêu Phàm Tứ Cảnh, nhưng lúc này họ lại bị thương. Như vậy đã nói rõ rằng thuật hợp kích của Hoàng tộc họ Diệp đã có thể bộc phát ra sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Mà Dương Thanh thì chỉ là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lợi dụng phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nên có thể duy trì được thực lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Dương Thanh khẽ nheo mắt, vốn dĩ anh nghĩ rằng anh em họ Tống đã ở trong trạng thái mạnh nhất, không ngờ còn có thể trở nên mạnh hơn.
Hiển nhiên đây mới đúng là sức mạnh thật sự của họ, chỉ là lúc trước không bộc phát ra mà thôi.
“Chúng tôi đã biết điểm yếu của mấy người rồi!”, Tống Tả đột nhiên chế nhạo.
Cao thủ cầm đầu phía Hoàng tộc họ Diệp khi nhận ra điều không ổn đã ra lệnh rút lui nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
"Bùm!"
Tống Tả vừa lao qua bên trái được nửa đường thì thay đổi hướng đi, nhanh chóng lao thẳng vào tên cầm đứng giữa, tung một chưởng vào lồng ngực khiến kẻ đó hộc máu bay lộn ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tống Hữu cũng lao tới một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh khác và đánh ra một đòn khiến đối phương cũng nôn ra máu và bay lộn nhào.
Hai anh em nhà họ Tống vốn đã ở Siêu Phàm Cảnh, lúc này lại bộc phát toàn bộ sức mạnh nên hai tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh gần như bị đánh bay ngay trong nháy mắt.
Ban đầu có đến mười tám người, ngay khi trận chiến bắt đầu thì hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã bị đánh bại và mất đi sức chiến đấu, đến bây giờ thì hai người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh mạnh nhất cũng bị đánh bay, chỉ còn lại một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, những người khác đều chỉ ở mức Thần Cảnh đỉnh phong.
Ngay khi anh em họ Tống đánh bại hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì sự liên kết giữa những người phía Hoàng tộc họ Diệp đã sụp đổ trong nháy mắt.
"Không ổn, đội hình loạn rồi, rút lui!”
Người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh duy nhất còn lại nhanh chóng phát lệnh rút lui.
Trên thực tế, trong trận hình mười tám người thì người đứng giữa mới là then chốt, nhưng anh em nhà họ Tống đã bất ngờ đánh bại hai cao thủ ở giữa và phá vỡ trận hình này.
Trận hình bị phá vỡ nên không thể sử dụng thuật hợp kích được nữa. Chỉ dựa vào thực lực của những người này thì không thể nào đấu lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
"Giết!"
Dương Thanh thấy thế thì ra lệnh một tiếng, những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhà họ Lý nhanh chóng lao ra ngoài.
Trận chiến nổ ra trong giây lát!
Anh em nhà họ Tống chỉ phá vỡ thuật hợp kích của những người bên Hoàng tộc họ Diệp rồi trở về bên cạnh Dương Thanh.
“Không sao chứ?”, Dương Thanh hỏi.
Hai anh em lắc đầu, sắc mặt của Tống Tả trở nên nghiêm trọng, nói: “Chỉ là hai anh em tôi đều đã bị thương, nếu muốn khống chế sức mạnh ở cùng một mức thì gần như không thể. Chuyện này cũng nói lên rằng chúng tôi không thể thực hiện thuật hợp kích được nữa”.
Tống Tả có sức mạnh của Siêu Phàm Tam Cảnh, Tống hữu lại có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh. Mặc dù hai người hiểu ý nhau nhưng cũng cần phải khống chế sức mạnh của mình ngang bằng với đối phương để có thể thực hiện thuật hợp kích, từ đó bộc phát sức mạnh sánh ngang với Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Bây giờ không có cách nào sử dụng thuật hợp kích nên bọn họ chỉ có thể chiến đấu bằng thực lực của mình.
Sắc mặt của Dương Thanh đột nhiên có chút tối tăm, hiện giờ Lý Trọng đã bị thương nặng, anh em nhà họ Tống tuy không bị thương nặng như Lý Trọng, nhưng dẫu sao vẫn bị thương nên họ không thể sử dụng thuật hợp kích, vì vậy mà thực lực cũng giảm đi nhiều.
May mắn thay Dương Thanh vẫn còn đang trong trạng thái mạnh nhất, có lẽ tiếp theo chỉ có thể dựa vào anh.
"Bùm!"
Dương Thanh không nói nhiều lời, tung chưởng tạo ra một tiếng vang thật lớn, cổng chính của điện Diệp Hoàng nhanh chóng chia năm xẻ bảy.
Mọi thứ bên trong điện Diệp Hoàng đều xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lúc này đây, Diệp Lâm đang ngồi trên hoàng vị, hai bên lão ta chính là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp.
Nhìn thấy cửa cung điện bị nổ tung, sắc mặt của mọi người bên trong điện Diệp Hoàng đều thay đổi rõ rệt.
Mặt mũi Diệp Lâm âm trầm vô cùng, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thần, lạnh giọng nói: “Không ngờ rằng cậu lại lăn đến Hoàng tộc họ Diệp để chịu chết nhanh như vậy".
Dương Thanh nhíu mày. Diệp Lâm là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng anh cũng có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với lão ta. Trước đây anh đã suýt giết chết được Diệp Lâm ở Yến Sơn.
Theo lý mà nói thì Diệp Lâm nên tỏ ra dè chừng khi nhìn thấy anh mới đúng, nhưng bây giờ Dương Thanh lại cảm thấy có một luồng sát khí mạnh mẽ từ cơ thể lão ta.
Dương Thanh có cảm giác Diệp Lâm dường như không để mình vào mắt chút nào.
“Xem ra trận chiến ở Yến Sơn một tuần trước không những không làm tổn hại đến nền tảng võ thuật của ông, ngược lại còn khiến thực lực của ông được nâng cao", Dương Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lâm.
Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu luôn đi theo Dương Thanh, lúc này họ đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, chờ đợi mệnh lệnh của anh.
"Cậu nói không sai!”
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Diệp Lâm đã thừa nhận rằng sức mạnh của mình đã có sự tăng tiến.
Diệp Lâm đột nhiên đứng lên khỏi hoàng vị, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát từ người lão ta.
"Siêu Phàm Lục Cảnh!"
Cảm nhận được khí thế võ đạo bộc phát ra khỏi cơ thể Diệp Lâm, sắc mặt của Dương Thanh biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Một tuần trước, anh vừa gặp Diệp Lâm nên biết rất rõ về thực lực của lão ta, chính là Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Nhưng bây giờ thì Diệp Lâm thật sự đã đột phát lên thêm một cảnh giới.
Sau khi thực lực đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì càng về sau càng khó đột phá hơn, vậy mà Diệp Lâm lại có thể đột phá tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh.
"Dương Thanh, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì tôi có thể tha chết cho cậu!”
Diệp Lâm ngạo mạn nói, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Dương Thanh hơi híp mắt: "Nếu ông muốn chết thì tôi cho phép!”
Lời vừa nói xong thì Dương Thanh không chút do dự, thân hình phóng ra như một viên đạn lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Lão ta đã sớm đoán được Dương Thanh sẽ ra tay với mình nên đấm ra một quyền.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
Thình lình, một luồng khí kình đáng sợ quét qua bốn phía.
"Xoảng xoảng xoảng!"
"Không ngờ cậu lại mạnh như vậy, nhưng không sao, cậu cũng sắp phải chết rồi”.
Bỗng nhiên Diệp Lâm dùng sức vung đấm, một luồng khí kình mạnh mẽ truyền đến từ trên nắm đấm của lão ta. Dương Thanh lui về phía sau mấy bước, Diệp Lâm cũng lùi về phía sau mấy bước.
“Siêu Phàm Lục Cảnh, cũng chỉ là như thế thôi!”, Dương Thanh cười lạnh một tiếng.
Thoạt nhìn Dương Thanh đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng, thực lực mạnh mẽ của Diệp Lâm thật sự làm anh quá bất ngờ.
Quan trọng là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp còn chưa xuất hiện, nếu như bây giờ tiêu hao hết thực lực để đối phó một mình Diệp Lâm thì phải ứng phó như thế nào khi người bảo vệ đó xuất hiện?
Nếu như thế Dương Thanh vẫn còn một biện pháp, đó là thông qua huyết mạch cuồng hóa để bản thân tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Nhưng cách này là anh chuẩn bị để đối phó người bảo vệ Hoàng tộc, tuyệt đối không thể dùng trước khi kẻ đó xuất hiện.
"Dương Thanh, bây giờ tôi có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, mà cậu thì chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh, cho dù cậu có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn thì nhiều nhất cũng đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh là cùng, cậu cho rằng có thể đánh bại tôi sao?"
"Hơn nữa, cho dù cậu thật sự có thể đánh bại tôi, nhưng mà cậu đã cân nhắc sẽ tiêu hao bao nhiêu chưa? Đừng quên, Hoàng tộc họ Diệp của tôi còn có người bảo vệ đang âm thầm theo dõi".
"Bây giờ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin tha mạng và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, làm việc cho tôi, cậu mới có thể được miễn tội chết. Tôi cho cậu một phút đồng hồ suy nghĩ".
Diệp Lâm kiêu ngạo cao giọng nói, hiển nhiên lão ta vô cùng tự tin với thực lực hiện tại của mình.
Chỉ là trong lòng Diệp Lâm cũng có chút kiêng dè. Một tuần trước tại đỉnh Yến Sơn, thực lực của Dương Thanh tăng vọt, suýt chút nữa giết chết lão ta và Lưu lão quái.
Lão ta có thể khẳng định trạng thái lúc ấy của Dương Thanh tuyệt đối có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.
Mà bản thân Dương Thanh đã rất mạnh, thiên phú võ thuật hơn người, nếu như có thể trở thành thành viên của Hoàng tộc họ Diệp thì đó sẽ là một trợ giúp rất lớn cho bọn họ.
Và lão ta cũng tin chắc rằng sau khi Dương Thanh gia nhập Hoàng tộc họ Diệp, mình sẽ có thể kiểm soát sự sống chết của anh ở trong tay.
"Không cần suy nghĩ, đừng nói lời vô ích, đánh thì đánh đi!"
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Khi lời nói vừa dứt, trong nháy mắt tần suất hô hấp của anh đã xảy ra thay đổi, là phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.
Trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ tràn ngập trong cơ thể Dương Thanh, lao đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thẳng tới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Chỉ có điều, nếu chưa đạt tới thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thì vẫn không thể đánh bại Diệp Lâm.
"Đã như vậy, tôi đành phải tiễn cậu lên đường!"
Trong mắt Diệp Lâm hiện lên sát khí nồng đậm, bóng dáng của lão ta biến mất tại chỗ.
"Chết đi!"
Dương Thanh gầm thét một tiếng, bùng nổ khí thế đáng sợ.
"Oành!"
Đòn công kích của hai người gần như được đồng thời đánh ra. Dưới sự oanh tạc của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khí kình kinh người như biển bão quét qua tứ phương tám hướng.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, điện Diệp Hoàng to lớn mà không thể chịu đựng được lực xung kích từ cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, sập xuống phát ra những âm thanh vang dội.
Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vốn đã lui ra xa ngoài trăm mét đều mở to hai mắt. Nếu tiếp tục để cho Diệp Lâm đấu với Dương Thanh ở đây thì chẳng phải toàn bộ Hoàng phủ họ Diệp sẽ bị phá hủy sao?
"Ở đây không thể phát huy hết sức mạnh, chúng ta tới Hoàng Sơn đánh một trận, như thế nào?", Diệp Lâm chăm chú nhìn Dương Thanh, hỏi.
"Được!", Dương Thanh đồng ý.
Dương Thanh nhất định phải tiêu diệt Diệp Lâm để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, cứ vậy mà hủy đi tất cả tương đương với việc hủy đi tất cả của anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương Thanh lại đồng ý khi Diệp Lâm đề nghị rời khỏi Hoàng phủ họ Diệp để đánh một trận.
Bóng dáng của hai người nhanh như chớp, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì đã biến mất ở Hoàng phủ họ Diệp.
"Đi thôi, đến Hoàng Sơn!", một đám cao thủ kéo nhau rời đi.
Hoàng Sơn là ngọn núi cao nhất của Hoàng thành Diệp, mà Hoàng phủ họ Diệp lại tựa lưng Hoàng Sơn. Không lâu sau, Dương Thanh và Diệp Lâm đã đến đỉnh Hoàng Sơn.
Rất nhiều cao thủ của Hoàng thành Diệp cũng chạy tới đó, nhưng bọn họ chỉ dám đứng ở chân núi để quan sát trận chiến chứ không ai dám đi lên.
"Dương Thanh, tại sao cậu lại hận Hoàng tộc họ Diệp của tôi như vậy? Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng không đến tình cảnh không thể giải hòa cơ mà".
Mặc dù thực lực của Diệp Lâm vượt qua Dương Thanh nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kiêng dè. Trong cuộc chiến tại đỉnh Yến Sơn hôm đó, Dương Thanh để lại cho lão ta ấn tượng quá sâu.
Hiện giờ Dương Thanh còn chưa tiến vào trạng thái đó mà đã có thể bùng nổ ra sức chiến đấu gần tương đương với lão ta, nếu như tiến vào trạng thái đó thì sao?
Cho dù cuối cùng người bảo vệ Hoàng tộc cũng sẽ xuất hiện thì lúc đó e rằng Dương Thanh đã giết lão ta rồi.
"Hoàng tộc họ Diệp gióng trống khua chiêng dẫn người đến Yến Đô, lấy cớ tổ chức tiệc mừng thọ để dẫn Đế Thôn xuất thế, còn muốn giết tôi, chẳng lẽ cái này chưa được tính là thù hận?"
Dương Thanh đứng cách Diệp Lâm hơn mười mấy mét, châm chọc nói: "Nếu như thực lực của tôi không đủ thì chắc hôm đó đã trúng phải thủ đoạn hiểm ác của ông rồi nhỉ?"
Diệp Lâm cố gắng thuyết phục: "Dương Thanh, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cho dù cậu muốn giết tôi hay tôi muốn giết cậu thì đến lúc này chúng ta đều còn sống, vậy thì có thể làm bạn bè".
"Với thực lực hiện nay của cậu, nếu gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì cả mấy Hoàng tộc lớn còn có ai là đối thủ của chúng ta? Cậu và tôi hợp sức, cho dù người bảo vệ của ba Hoàng tộc khác xuất hiện cũng không làm gì được chúng ta".
"Dương Thanh, chúng ta hãy liên kết lật đổ ba Hoàng tộc khác đi. Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thành lập Hoàng tộc họ Dương, đến lúc đó, dù là Hoàng tộc cổ xưa thì chúng ta cũng có tư cách tranh đấu".
Diệp Lâm không chịu bỏ cuộc, tham vọng của lão ta rất lớn, không chỉ muốn thống nhất bốn Hoàng tộc lớn mà còn muốn tranh đấu với hai Hoàng tộc cổ xưa.
Dương Thanh lại lạnh lùng cười: "Không cùng chí hướng, mưu cầu khác nhau!"
Gần như ngay lập tức, Dương Thanh giậm chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Nếu như anh lui ra phía sau trễ một chút nữa thôi thì toàn bộ cánh tay đều sẽ gãy mất.
Dù vậy, cánh tay của anh vẫn run lên.
Ngay khi Dương Thanh đang cân nhắc nên đối phó với tình huống trước mắt như thế nào, Diệp Lâm đã tung ra một đòn về đến phía anh.
Dương Thanh không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng hết sức chiến đấu.
Nhìn thấy trận đấu quyết liệt ấy, rất nhiều cao thủ đang đứng dưới Hoàng Sơn đều trợn mắt há mồm. Trận chiến của những người ở cấp bậc này cả đời khó gặp một lần.
Anh em nhà họ Tống ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía hai người đang điên cuồng chiến đấu, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
“Nếu cậu Thanh muốn đánh bại Diệp Lâm thì e rằng phải tiến vào trạng thái cuồng hóa, nhưng cậu ấy đang đối phó với Diệp Lâm, nếu tiến vào trạng thái cuồng hóa thì phải đối phó thế nào khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện đây?”
Tống Tả nặng nề nói.
Tống Hữu cũng cho ý kiến: “Lần này cậu Thanh gặp phiền phức lớn rồi, em nghĩ chỉ có thể tạm thời buông tha cho Hoàng tộc họ Diệp thôi”.
Tống Tả gật đầu: “Nếu không bỏ qua thì Dương Thanh nhất định phải đánh bại Diệp Lâm, nhưng một khi đánh bại ông ta, Hoàng tộc họ Diệp sắp bị tiêu diệt thì người bảo vệ Hoàng tộc chắc chắn sẽ xuất hiện, khi đó gánh nặng của cậu Thanh lại càng lớn hơn”.
Ngay cả anh em nhà họ Tống có kiến thức rộng rãi cũng không thấy được Dương Thanh có phần thắng nào.
“Cậu Thanh còn có cách để giành chiến thắng”.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lý Trọng bước tới.
“Ồ?”
Anh em nhà họ Tống có chút kinh ngạc.
Lý Trọng nhìn trận chiến trên đỉnh Hoàng Sơn, mở miệng nói: “Đừng lo lắng, cậu Thanh sẽ không dễ dàng bị đánh bại”.
Đại Đạo Thiên Diễn Kinh là thứ do chính tay Lý Trọng giao cho Dương Thanh. Lão ta biết rằng khi Dương Thanh còn ở Siêu Phàm Nhị Cảnh đã có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hiện giờ anh đã đột phá vào Siêu Phàm Tam Cảnh, nhất định có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.
Tuy rằng Dương Thanh tạm thời chưa vận dụng phép hô hấp tầng thứ sáu, nhưng Lý Trọng hiểu rõ đó là vì anh chưa bị ép đến mức đó, nếu không nhất định đã có thể sử dụng nó rồi.
“Nếu chỉ có người của Hoàng tộc họ Diệp thì tốt rồi, chỉ sợ sau lưng còn tồn tại cao thủ mạnh hơn thôi”, Tống Tả lo lắng nói.
Hoàng tộc họ Diệp là một trong những thế lực hàng đầu Chiêu Châu, nhất định có rất nhiều cao thủ, không ai có thể nói trước liệu có cao thủ khác xuất hiện hỗ trợ hay không.
Sau khi nghe lời nói của Tống Tả, Lý Trọng cũng hơi sốt ruột. Tuy lão ta rất tin tưởng Dương Thanh nhưng cảnh giới võ thuật của anh vẫn rất thấp.
Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã khiến Dương Thanh phải vất vả đến vậy, nếu xuất hiện ai đó có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh thì e là anh sẽ không còn phần thắng.
“Để tôi gọi điện thoại!”
Tống Tả đột nhiên nói, sau khi cuộc gọi kết nối, mở miệng nói: “Tôi cần sự giúp đỡ của ông…”
Ông ta vừa nói vừa đi sang chỗ khác, hiển nhiên có một số việc không tiện để Lý Trọng nghe.
Lý Trọng kinh ngạc liếc nhìn Tống Tả, dường như không ngờ rằng ông ta có thể tìm được người giúp đỡ.
Không bao lâu, Tống Tả đã trở lại, Lý Trọng nhìn ông ta hỏi: “Tìm được người giúp đỡ sao?”
Tống Tả gật đầu: “Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh”.
Lý Trọng âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Tống Tả lại có thể tìm được người giúp đỡ, còn là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Như thế thì tỷ lệ chiến thắng của Dương Thanh đã lớn hơn rất nhiều.
“Có điều ông ấy không thể đến ngay được, ít nhất cũng phải đợi nửa tiếng”, Tống Tả bỗng nhiên nói.
“Nửa tiếng sao? Chắc là đủ rồi!”
Lý Trọng lẩm bẩm nói, trong mắt xẹt qua tia sáng sắc lạnh, nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: “Trước mắt, chúng ta cũng không thể đợi như vậy”.
Dứt lời, lão ta đi về phía chân núi, nơi các cao thủ nhà họ Lý đang đứng.
Tống Hữu nhìn về phía Tống Tả: “Nhà họ Lý định bắt đầu kế hoạch với Hoàng tộc họ Diệp rồi sao?”
Tống Tả gật đầu: “Mặc kệ ông ta, bọn mình tiếp tục quan sát để lỡ cậu Thanh có cần giúp đỡ”.
“Em biết rồi!”
Không bao lâu sau, dưới chân núi đã nổ ra trận chiến lớn, Lý Trọng dẫn đầu cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý chủ động tấn công người của Hoàng tộc họ Diệp.
Hiện giờ, Hoàng tộc họ Diệp chỉ có duy nhất Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lão ta đang chiến đấu với Dương Thanh, mà nhà họ Lý có Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, người trong nhà họ Lý không lo mình sẽ bị kẻ thù giết nên yên tâm liều chết chiến đấu.
Lý Trọng đứng một bên quan sát toàn bộ chiến trường, lão ta không động thủ, chỉ cần cao thủ nhà họ Lý không bị giết là được.
“Đây là ân oán giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Diệp, ai dám xen vào chính là kẻ thù của chúng tôi!”
Cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người của cao thủ thuộc các thế lực đứng đầu Hoàng thành Diệp, ánh mắt Lý Trọng lạnh lùng, nghiêm giọng nói, khí thế võ đạo đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhanh chóng trấn áp toàn bộ.
Một số cao thủ các nơi có quan hệ tốt với Hoàng tộc họ Diệp sau khi cảm nhận khí thế kinh khủng phát ra từ Lý Trọng thì vội vàng thu lại uy thế trên người.
Có Lý Trọng ở đó, sĩ khí của cao thủ nhà họ Lý dâng cao, họ dùng hết sức chiến đấu. Người của Hoàng tộc họ Diệp liên tiếp bị đánh bại, lũ lượt tháo chạy.
Diệp Lâm đang chiến đấu với Dương Thanh cũng cảm giác được chuyện xảy ra dưới chân núi, sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm Dương Thanh tức giận nói: “Dương Thanh, sao cậu có thể để cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh trong Hoàng tộc họ Diệp chứ?”
Dương Thanh cười lạnh: “Ai nói với ông cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên tôi đánh nhau với cao thủ Thần Cảnh bên Hoàng tộc họ Diệp?”
Đương nhiên anh cũng có thể cảm nhận được Lý Trọng không ra tay, đó chỉ là cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh thuộc nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Diệp, còn Lý Trọng chỉ đứng ở một bên.
Chẳng qua, bất cứ khi nào cao thủ nhà họ Lý sắp bị giết, lão ta sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng chỉ giải cứu người của mình chứ không ra tay với người của Hoàng tộc họ Diệp.
Diệp Lâm nhìn thấy đám cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ngã xuống thì sắc mặt vô cùng u ám: “Dương Thanh, cậu đừng khinh người quá đáng! Đây là trận chiến của tôi và cậu, kêu họ dừng đánh nhanh lên”.
Dương Thanh cười lạnh: “Đánh nhau với tôi mà còn dám phân tâm chuyện khác, người muốn chết là ông đấy!”
Vừa dứt lời, anh đã lao tới trước người Diệp Lâm, đồng thời tung ra một chưởng.
“Rầm!”
Một chưởng của Dương Thanh đánh trúng ngực Diệp Lâm. Lão ta buộc phải lui về phía sau bảy tám bước, còn chưa kịp đứng vững thì công kích của anh lại ập tới.
“Cút!”
Diệp Lâm tức giận, mạnh mẽ dừng bước, đánh mạnh một quyền vào đầu Dương Thanh.
Ban đầu Dương Thanh chủ động tấn công, nhìn thấy nắm đấm Diệp Lâm đánh về phía đầu mình thì ngay lập tức giẫm lên đất, thân thể mạnh mẽ quay sang trái.
Nắm đấm của Diệp Lâm, gần như đã chạm qua tai.
Dương Thanh sớm có chuẩn bị, ngay thời điểm né sang trái đột nhiên thu tay phải, đồng thời gấp tay phải và xoay tròn.
“Rầm!”
Dương Thanh dùng cùi chỏ đánh mạnh vào cổ Diệp Lâm. Lão ta hét lên một tiếng, thân thể bị đánh bay, đụng phải một tảng đá lớn.
“Đi chết đi!”
Sát khí lóe lên trong mắt, Dương Thanh vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến trình độ cao nhất, trong chớp mắt khí thế võ đạo trên người kéo lên cực hạn.
Anh đã thừa lúc Diệp Lâm phân tâm chú ý đến cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bị người thuộc nhà họ Lý đè bẹp dưới chân núi nên mới đánh trọng thương được lão ta.
Diệp Lâm bị Dương Thanh thúc chỏ vào cổ, cảm giác cổ mình sắp gãy, thân thể lại đụng mạnh vào tảng đá lớn. Lão ta cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Nhưng vào lúc này, Dương Thanh lại mạnh mẽ lao đến tấn công.
Diệp Lâm sợ hãi, chịu đựng đau nhức ở cổ, dựa lưng vào tảng đá mà lăn một vòng để né tránh.
“Rầm!”
Dương Thanh đá một cước trúng tảng đá, ngay lập tức tảng đá đầy vết nứt.
Tuy nhiên, anh lại tiếp tục phát ra những đòn tấn công mãnh liệt.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy lần tấn công liên tiếp đều bị Diệp Lâm tránh được.
Nói cho cùng Diệp Lâm cũng là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hàng thật giá thật, dù Dương Thanh có mạnh đến đâu cũng chỉ có sức mạnh ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dương Thanh phát động hơn chục công kích, tảng đá liên tục vỡ vụn.
“Ầm ầm!”
Đúng vào lúc này, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng khiến người khác sợ hãi bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ cả Hoàng Sơn. Cả ngọn núi cũng rung lắc dữ dội.
“Xảy ra chuyện gì?”
Người của Hoàng tộc họ Diệp và nhà họ Lý đang đánh nhau ở dưới chân núi đều dừng tay, hoảng sợ nhìn lên đỉnh Hoàng Sơn.
Lúc này, trên đỉnh núi, Dương Thanh và Diệp Lâm cũng ngừng tấn công.
Dương Thanh nhíu chặt mày. Khí thế này quá mạnh mẽ, khiến cho ngay cả anh cũng thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Là người bảo vệ Hoàng tộc! Ha ha ha ha… người bảo vệ đã tới! Người bảo vệ đã tới! Dương Thanh, cậu xong rồi! Ha ha ha ha…”
Diệp Lâm bỗng nhiên điên cuồng cười, trong miệng đều là máu tươi. Tuy lão ta vẫn còn sức để tiếp tục đánh nhau với Dương Thanh nhưng đã bị thương nặng do vừa rồi bị anh liên tục mạnh mẽ tấn công. Nếu tiếp tục, Diệp Lâm sẽ sớm bại trận, thậm chí bị Dương Thanh giết chết.
Khi Dương Thanh nghe được cụm từ “người bảo vệ Hoàng tộc” từ trong miệng Diệp Lâm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Khí thế võ đạo này quá kinh khủng.
Anh hoàn toàn không biết rõ thực lực của đối phương mạnh đến cỡ nào, nhưng chắc chắn chí ít là Siêu Phàm Thất Cảnh.
Trong khi thực lực lúc này của anh cố lắm cũng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù tiến vào trạng thái cuồng hóa, có thể khống chế bản thân thì tối đa có thể triển khai thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.
“Vâng!”
Lý Trọng và hai người kia lao xuống chân núi.
Rất nhanh, trên đỉnh Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm.
“Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc cho cậu thời gian mười nhịp thở để cút xuống núi, cậu tiếp tục ở lại đây là định đối đầu với ngài ấy sao?”
Diệp Lâm cười híp mắt, nhìn chằm chằm Dương Thanh hỏi.
Lúc này đây, trên toàn bộ Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm, những người khác đã sớm trốn xuống núi.
Luồng uy thế võ thuật kinh khủng vừa rồi đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người, khiến cho ai nấy đều run rẩy từ sâu trong linh hồn.
Dương Thanh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Lâm thì không nói lời nào mà chỉ vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất.
Trong lúc đó, khí thế võ thuật trên người anh bắt đầu tăng vọt. Sau khi cảm nhận được khí thế của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Lâm từ từ biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Không ngờ luồng uy thế từ trên người của Dương Thanh lại kinh khủng đến mức khiến cho lão ta thấy tim đập nhanh hơn.
“Hử?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ngạc nhiên vang lên, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh còn có thể mạnh lên.
“Cậu… cậu…”
Bỗng nhiên Diệp Lâm trông thấy con ngươi vốn đen nhánh của Dương Thanh xảy ra sự thay đổi, dường như nó bị nhuộm một lớp máu đỏ, còn tròng trắng mắt cũng từ từ trở nên đỏ như máu.
Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, trên người Dương Thanh cũng xảy ra biến đổi như vậy rồi sau đó thực lực tăng vọt, ngay cả lão ta và Lưu lão quái liên kết lại cũng không phải là đối thủ, phải bỏ chạy trối chết.
“Người bảo vệ, xin ngài mau xuất hiện giết chết thằng nhóc này đi. Trên người cậu ta có gì đó rất kỳ lạ, vốn chỉ ở thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng lại có thể phát ra sức mạnh võ thuật tương đương với Siêu Phàm Thất Cảnh”.
Bỗng nhiên Diệp Lâm hét lớn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Lão ta nói Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh cũng không phải nói hươu nói vượn mà là do bản thân đã tính toán ra. Dù sao thì bây giờ Diệp Lâm đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng lại cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ trên người anh, nếu như đây không phải Siêu Phàm Thất Cảnh thì là gì?
Lúc này, khí thế võ thuật trên người của Dương Thanh vẫn còn đang không ngừng tăng lên.
“Hừ! Dám đến Hoàng tộc họ Diệp kiếm chuyện thì đi chết đi!”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh đến tột cùng vang lên.
Ngay sau đó có một ông già tóc trắng mặc áo xám xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh, giơ tay đánh ra một chưởng.
Trông thấy ông già áo xám thì mặt mũi của Diệp Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, vậy mà thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của lão ta cũng không có cách nào cảm nhận được bóng dáng của người bảo vệ.
Diệp Lâm chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên, ngay sau đó nhìn thấy người đó xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh.
“Ầm!”
Dương Thanh vốn vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bất chợt vung một chưởng ra, va chạm trực diện với một chưởng của người bảo vệ Hoàng tộc.
“Rầm rầm rầm!”
Núi đá ở xung quanh hai người như bị đánh sập, vỡ nát trong phút chốc. Bụi đất tung bay.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, sau khi bàn tay của hai người đụng vào nhau thì từ đó bộc phát ra khí thế võ thuật giống như ném tảng đá xuống biển khiến sóng lớn cuộn trào, quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Cũng trong một thoáng này, cây rừng trên núi như bị cuồng phong tàn phá, lấy Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc làm trung tâm mà lan rộng ra xung quanh.
Cho dù là Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm thì cũng bị ảnh hưởng nặng nề trong khoảnh khắc ấy, phải lùi bảy tám bước mới có thể dừng lại.
Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chạy trốn đến chân núi kia cũng bị liên lụy, chợt bị đẩy xa mười mấy mét.
“Chuyện này…”
Sau khi đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dưới chân núi đứng vững, ai cũng đều bàng hoàng nhìn về phía đỉnh Hoàng Sơn.
Một chưởng, núi lở đất rung!
Một chưởng, khí thế đánh bay chúng cao thủ!
Đây là khí thế mà con người có thể bộc phát ra sao?
Còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn, sau khi Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc đấu chưởng với nhau thì khí thế võ thuật kinh khủng lan rộng ra khắp toàn bộ cánh tay của anh, như muốn tàn phá hết mọi thứ trong cơ thể.
Cảm nhận được đối phương đang đè ép bằng khí thế võ thuật, Dương Thanh cũng không do dự chút nào, đột nhiên giơ chân ra sức giẫm một cái. Nương theo khí kình tấn công của người bảo vệ Hoàng tộc, người anh đột nhiên vút lên cao, bay về phía sau mấy chục mét mới giải trừ được hơn phân nửa khí thế.
Chỉ có điều cho dù đã lập tức nương nhờ vào khí thế của đối phương mà thực hiện động tác rút lui ra phía sau, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh nên vẫn khiến cho Dương Thanh bị thương.
“Hửm?”
Tất nhiên người bảo vệ Hoàng tộc cũng cảm nhận được Dương Thanh không phải hoàn toàn bị sức mạnh của mình đánh bay mà là bản thân anh cũng dốc hết sức lực để lui lại.
Nhưng điều khiến cho lão ta kinh ngạc chính là bản thân dùng sức mạnh của mình để bộc phát ra một đòn nặng như vậy mà lại không thể lập tức giết chết Dương Thanh, dường như cũng chỉ khiến cho Dương Thanh bị thương thôi.
Nhưng đó cũng chỉ có thể xem là vết thương nhẹ, không mấy ảnh hưởng đến thực lực của Dương Thanh.
“Cậu là con cái nhà ai, thuộc gia tộc Cổ Võ nào?”
Lần này người bảo vệ Hoàng tộc không tiếp tục ra tay với Dương Thanh nữa mà chỉ hỏi.
Diệp Lâm bị dọa đến run rẩy toàn thân, liên tục nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi không dám nói lung tung nữa!”
“Hừ! Còn dám nói lung tung nữa thì tôi sẽ giết ông!”, người bảo vệ Hoàng tộc lạnh lùng dọa dẫm.
Nhìn dáng vẻ của lão ta có vẻ như oai phong lẫm liệt nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng tham lam. Lão ta vốn còn kiêng dè Dương Thanh có bối cảnh gia tộc Cổ Võ, không ngờ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.
"Miệng nói ra toàn những lời giả nhân giả nghĩa, ông coi tôi là thằng ngu đấy à? Theo ông đến Hoàng Sơn tu hành á?"
Dương Thanh chế giễu nói, sát ý mãnh liệt tràn ngập trong con ngươi.
Sao anh lại không cảm giác được đối phương đang mơ ước bí mật trên người mình cơ chứ?
"Mày muốn chết à!"
Người bảo vệ Hoàng tộc nghe vậy lập tức nổi giận, một luồng sát ý kinh người phóng ra từ cơ thể lão ta, mang theo khí thế võ thuật vô cùng khủng bố như muốn xé nát Dương Thanh ra vậy.
"Oắt con, tao có lòng tốt muốn cho mày một con đường sống, thế mà mày lại dám sỉ nhục tao như vậy, bây giờ cho dù có là ông trời xuất hiện đi chăng nữa, tao cũng phải giết mày".
Người bảo vệ Hoàng tộc tức giận gào lên.
"Nói nhảm ít thôi, muốn đánh thì đánh luôn đi!", Dương Thanh không chút sợ hãi, khí thế võ thuật trên người cũng tăng vọt trong giây lát.
Hai mắt anh dần nhiễm đỏ như màu máu, một hơi thở khủng khiếp, thô bạo nhanh chóng toả ra từ cơ thể.
Càng tiến sâu vào trạng thái cuồng hoá, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh càng tăng mạnh, kết hợp với phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thực lực của anh nhanh chóng đạt mức Siêu Phàm Lục Cảnh.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải điểm cuối cùng thực lực của Dương Thanh, mà nó là thực lực mạnh nhất để anh có thể duy trì trạng thái tỉnh táo.
Lúc này, lỗ chân lông trên toàn cơ thể anh như bị máu tươi thẩm thấu, da dẻ lộ trong không khí có máu tươi rỉ ra.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trông Dương Thanh đã rất khủng bố, tựa như vừa tắm mình trong máu quỷ bước ra, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Bây giờ, anh cảm thấy cơ thể mình như sắp bị luồng sức mạnh kinh khủng kia xé nát, đau đớn mãnh liệt kéo đến giúp anh duy trì tinh thần tập trung cao độ.
Vốn Dương Thanh vẫn có thể trở nên mạnh hơn nữa, nhưng anh có cảm giác nếu còn cố mạnh thêm thì cơ thể mình sẽ nứt toạc ra mất.
"A!"
Dương Thanh ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, như muốn phát tiết toàn bộ đau đớn trên người ra ngoài.
Diệp Lâm đang đứng một bên vô cùng kinh ngạc khi cảm nhận được khí thế bộc phát ra trên người Dương Thanh. Cho đến giờ phút này, lão ta mới ý thức được một chuyện, nếu như vừa nãy Dương Thanh bùng nổ ra thực lực như vậy thì chắc chắn mình sẽ không chống đỡ nổi.
Trước mắt tuy rằng Dương Thanh vẫn chưa đạt tới thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, nhưng khoảng cách đến cấp bậc ấy cũng chẳng còn xa nữa.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng kinh ngạc quá đỗi, dáng vẻ tham lam ấn sâu dưới đáy mắt càng ngày càng đậm. Mặc dù lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, trấn thủ Hoàng tộc họ Diệp nhưng lão ta cũng là một người theo đuổi điểm cực hạn của võ thuật. Đã bao năm trôi qua, thực lực của lão ta vẫn không có chút tinh tiến nào, thế nhưng lão ta có thể thấy được hi vọng trên người Dương Thanh.
Nếu có được bí mật trên cơ thể Dương Thanh, lão ta tin chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng lên thêm một bậc nữa.
"Không ngờ một Siêu Phàm Tam Cảnh như mày lại có thể bùng nổ ra thực lực sánh ngang với một Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, tao phải thừa nhận một điều, thiên phú võ thuật của mày rất mạnh. Ngay cả mấy thiên tài võ đạo yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ kia có đứng trước mặt mày cũng không đáng chú ý".
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp tham lam nhìn về phía Dương Thanh, ý muốn giết người lấp loé trong đáy mắt: "Nhưng nếu như mày chỉ dùng chút thực lực này mà muốn đánh bại tao chắc chắn là không thể".
"Ngoan ngoãn giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đi, tao có thể để mày sống sót rời khỏi đây."
Lần này, lão ta không thèm che giấu sự tham lam của bản thân đối với bí mật của Dương Thanh nữa mà thẳng thắn nói ra điều đó.
Ở bên cạnh, Diệp Lâm sau khi nghe thấy lời này thì toàn thân cũng không ngừng run rẩy. Lão ta không tin lời nói đó, một khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp biết được bí mật của Dương Thanh chắc gì đã chịu buông tha, chỉ sợ ngay cả lão ta cũng sẽ bị diệt khẩu.
"Giết!"
Dương Thanh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang điên cuồng cắn xé mỗi một tế bào trong cơ thể, làm anh chỉ muốn trút bỏ luồng sức mạnh ấy ra ngoài ngay lập tức.
Cơ thể Dương Thanh lao đi nhanh như chớp giật, nhằm về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, kình khí khủng bố cuốn lên vô vàn đất đá dọc theo đường đi.
"Lấy trứng chọi đá!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hừ lạnh, đứng yên tại chỗ, thậm chí không hề di chuyển dù chỉ là nửa bước. Sau đó đột nhiên lão ta đạp mạnh xuống mặt đất làm phát ra tiếng rầm vang trời, mấy viên đá vụn to bằng nắm tay dưới chân lão ta như đạn pháo phóng thẳng về phía Dương Thanh.
"Rầm rầm rầm!"
Dường như Dương Thanh không hề cảm nhận được sự uy hiếp của những cục đá vụn này. Anh vung tay, những cục đá vụn kia lập tức biến thành bột mịn trong giây lát.
Bấy giờ, Dương Thanh cũng đã xuất hiện ở trước mặt người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, giơ tay tung ra một đấm thật mạnh: "Chết đi!"
"Bành!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, núi đá dưới chân hai người lập tức nứt toác. Cả ngọn núi Hoàng Sơn tựa như không thể chịu đựng được cú va chạm vừa rồi, rung lắc thật mạnh.
Nắm đấm do Dương Thanh ra sức đánh đến lại bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp duỗi một cánh tay ra nắm chặt lấy.
Lúc Dương Thanh xông tới, hai chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng trượt về phía sau ba, bốn mét.
Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt, sức mạnh của Dương Thanh đã vượt qua sự tưởng tượng của lão ta.
"Rầm rầm rầm!"
Sau đòn đầu tiên đánh ra bị cản trở, Dương Thanh tiếp tục vung tay đánh thêm mấy đấm nữa, mỗi đấm đều hội tụ toàn bộ sức lực của một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.
Cơ thể của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không ngừng lùi về phía sau. Lúc này đây, một người hùng mạnh như lão ta cũng cảm thấy hai tay tê dại, mỗi đòn tấn công của Dương Thanh buộc lão phải dùng cả hai tay đỡ lấy.
Khiếp sợ trong lòng Dương Thanh càng thêm đậm, bây giờ gần như anh đã có thể kết luận một điều là thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang ở cấp độ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Dương Thanh chỉ cảm thấy cú đạp của đối phương như một quả tạ nặng nghìn cân, ép tới mức anh sắp tắc thở đến nơi.
Hai mắt anh nhìn chằm chặp vào đối phương như muốn khắc toàn bộ hình dáng vào trong lòng, để rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ tự tay giết chết lão ta.
"Oắt con, sự nhẫn nại của tao có hạn thôi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, một là giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đây và tao sẽ tha cho mày một mạng, hai là tự tay tao tiễn mày lên đường!"
Last edited:
Bình luận facebook