Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1626-1630
Trong phòng tổng thống, Dương Thanh bấm một số điện thoại, nhanh chóng nói: "Công bố tin này ra ngoài, ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô tại Yến Đô".
Nghe anh nói thế, Tiền Bưu tức thì kinh ngạc, hỏi: "Cậu Thanh, chẳng phải cậu vẫn luôn phản đối chuyện Đế Thôn xuất thế hay sao? Sao nay bỗng dưng lại muốn tổ chức hội đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?"
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, mục đích chính là để chọn ra Vương của Yến Đô, bởi vì chỉ có Vương của Yến Đô mới có tư cách sở hữu Đế Thôn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: "Cứ làm theo lời tôi là được".
Tiền Bưu nhanh nhẹn thưa: "Vâng!"
Dương Thanh chỉ cho bản thân hai ngày, cũng có nghĩa là, nếu trong hai ngày này còn không thể tìm được Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An thì anh sẽ phải tạm thời đặt việc tìm người sang một bên.
Anh nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mày nhíu chặt lại.
Dương Thanh khoanh chân ngồi bên cạnh giường, bắt đầu vận hành tầng thứ bảy của phép hô hấp trong Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lập tức, một hơi thở tràn ngập sự sống từ trên người anh tràn ra.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Thanh, hơi thở này chậm rãi ngưng tụ vào trong cơ thể Mã Siêu.
Dương Thanh chỉ biết công hiệu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vô cùng kì diệu, khi anh bị thương, chỉ cần tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh một ngày là đã có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận bị thương trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục.
Còn về chuyện có thể sử dụng nó để chữa thương nhanh chóng cho người khác hay không, Dương Thanh cũng không rõ lắm, cho nên anh mới thử một lần xem sao.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh đã dừng tu luyện, không biết do thương tích của Mã Siêu quá nặng, lại đang trong trạng thái hôn mê nên không thể hấp thu hơi thở do anh dẫn vào người cậu ấy, hay là do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh chỉ có thể chữa thương cho mình chứ không thể chữa thương cho người khác, vừa rồi anh không thấy có hiệu quả gì.
"Xem ra, đành phải tạm thời gác chuyện trị liệu cho cậu lại đã".
Dương Thanh thì thào nói, anh không có ý định hoàn toàn bỏ cuộc, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên vì anh có thể cảm nhận rất rõ, Mã Siêu chỉ bị trọng thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh chứ không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.
Lúc này, tốt nhất là tìm được Phùng Tiểu Uyển, chưa biết chừng Tiểu Uyển lại có biện pháp trị liệu cho Mã Siêu.
Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào: "Anh Thanh, tôi là Phùng Giai Di".
Dương Thanh thoáng cau mày, không biết cô nàng này tới đây làm gì.
Anh đi ra mở cửa, nhìn Phùng Giai Di, lạnh nhạt hỏi: "Có việc gì?"
Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, ánh mắt đầy phức tạp: "Tôi muốn giúp anh".
"Ha!"
Dương Thanh cười nhạt: "Lẽ nào cô không biết, người anh em của tôi đã tuyên bố, cậu ấy và Hoàng tộc họ Phùng không có bất cứ quan hệ nào nữa? Chỉ sợ ông nội cô là Phùng Hoàng hiện cũng đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi rồi đấy chứ? Cô lại nói muốn giúp chúng tôi?"
Phùng Giai Di vội vàng bảo: "Ông nội tôi làm gì là việc của ông ấy, còn tôi là tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cắt đứt mọi quan hệ với anh họ Mã Siêu cả".
"Nay vợ con của cậu ấy vẫn đang không thấy tung tích, cả cô thần y Phùng Tiểu Uyển mà anh nói cũng chưa tìm được".
"Hiện giờ bản thân Mã Siêu lại đang bị thương chưa tỉnh, nếu anh đồng ý nhận sự trợ giúp của tôi, hẳn có thể giúp anh giải quyết được khá nhiều phiền phức đấy".
Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh trầm mặc, anh không qua lại nhiều với người phụ nữ này, chỉ từng cùng bị nhốt dưới mật thất tại trang trại Di Hòa, từng cùng đi tìm tung tích bọn Ngải Lâm thôi.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh cũng chưa nhận thấy cô gái này có điểm nào không tốt.
Cả Phùng Chí Ngạo nữa, ngay thời khắc Phùng Chí Viễn quyết định tự phát nổ để gây tổn thương nghiêm trọng cho Bách Lý Yến, ông ta đã hô to "Đừng làm thế!" nhằm ngăn cản Phùng Chí Viễn, còn cầu xin thay cho Phùng Chí Viễn và Mã Siêu trước mặt Phùng Hoàng, tất cả những hành vi này đều khiến Dương Thanh có ấn tượng rất tốt về ông ta.
Nghĩ tới đây, anh bèn lên tiếng: "Thật sự cô chỉ định tới giúp tôi? Không có mục đích khác?"
Sắc mặt Phùng Giai Di thoáng vẻ do dự, nhưng ngay sau đó cô ta bèn thành khẩn nói: "Không dối gạt anh, tôi tới giúp anh chính là để tiếp cận anh đấy".
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, không ngờ cô ta lại nói thẳng ý đồ của mình như vậy.
Anh không tức giận mà chỉ đang ngạc nhiên và tò mò về nguyên nhân cô ta muốn tiếp cận anh, bèn hỏi thẳng: "Ông nội cô thì đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi như thể sợ không kịp, cô lại muốn tiếp cận tôi, việc này do bố cô sai cô làm, đúng không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di gật đầu: "Bố tôi làm thế cũng là vì Hoàng tộc họ Phùng này, đồng thời cũng muốn tốt cho tôi. Ông ấy vô cùng coi trọng anh, cho rằng tương lai anh nhất định sẽ trở thành trung tâm của thế giới, nếu tôi có thể tiếp cận anh, thì dù không thể trở thành tình nhân của anh, chí ít cũng có thể làm bạn bè của anh. Nếu trong tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm lớn nào, người trọng tình trọng nghĩa như anh nhất định sẽ chìa tay giúp đỡ Hoàng tộc họ Phùng tôi".
"Trừ nguyên do ấy ra, còn có một việc, ông nội tôi đã quyết định muốn gả tôi sang Hoàng tộc họ Vũ, nhằm tìm kiếm sự trợ giúp để ứng đối với gia tộc Bách Lý, nếu tôi có thể trở thành người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị ép làm dâu của Hoàng tộc họ Vũ".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh không hề mềm lòng trước sự thành thực của Phùng Giai Di mà chỉ cười lạnh một tiếng: "Các người tính toán chu đáo thật, ông nội cô phụ trách phủi sạch quan hệ với tôi, đợi khi gia tộc Bách Lý thật sự tới tính sổ với Hoàng tộc họ Phùng, ít nhất ông ta cũng có cái cớ để chối bỏ mọi trách nhiệm".
"Còn bố cô lại muốn lợi dụng cô để xoa dịu quan hệ với chúng tôi, nếu có một ngày gia tộc Bách Lý thật sự trả thù Hoàng tộc họ Phùng thì tôi có thể nể mặt cô mà trợ giúp Hoàng tộc họ Phùng".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Nếu cô là tôi, cô có đồng ý không?"
Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức trầm mặc, vành mắt hơi đỏ lên, sắc mặt còn lộ vẻ ấm ức.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta đường đường là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, tuổi còn trẻ nhưng tu vi võ thuật đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, nay chủ động muốn trở thành tình nhân của một người đồng trang lứa, mà đối phương dường như hoàn toàn không có hứng thú với cô ta.
Phùng Giai Di trầm mặc một lát, mới đỏ mắt lên và nói: "Xin lỗi, tôi đã đi hơi quá xa rồi, không quấy rầy anh nữa!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nói đoạn, cô ta quay đầu định bỏ đi.
"Chờ chút!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta mới đi được vài bước, Dương Thanh bỗng lên tiếng gọi cô ta lại.
Phùng Giai Di vội vã dừng chân, quay đầu, nhìn về phía Dương Thanh, mặt đầy mong đợi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh bình thản nói: "Nếu cô đã biết tôi là một người trọng tình trọng nghĩa thì cô cũng nên hiểu, tôi đã có vợ con, tôi rất yêu thương vợ con mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với họ cả".
Phùng Giai Di vội vàng gật đầu, nói như thể đang tự giễu: "Anh yên tâm, chỉ có bố tôi mới nghĩ tới chuyện muốn tôi làm tình nhân của anh, bản thân tôi tự hiểu vị trí của mình, tôi biết tôi không xứng với anh, tôi sẽ không bao giờ có ý định bất chính gì với anh đâu".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh lại nói: "Mặt khác, bạn bè tôi đều là những người đối xử với nhau bằng tấm lòng chân thành, chứ không phải bị lợi ích xô đẩy, cô tiếp cận tôi, muốn trở thành bạn của tôi, nhưng cô làm điều đó là vì lợi ích của Hoàng tộc họ Phùng, vậy nên, tôi nói thẳng, chí ít là lúc này, cô không có khả năng trở thành bạn bè tôi".
Phùng Giai Di lập tức ỉu xìu, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh nói tiếp: "Có điều, hiện tôi đang thiếu một người hầu ở đây, không biết cô Phùng có cảm thấy hứng thú hay không?"
Nghe vậy, mặt Phùng Giai Di lập tức cứng đờ, bản thân cô ta đường đường là công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, mà lại đi làm người giúp việc cho người khác sao?
Thấy sắc mặt cô ta trở nên khó coi như vậy, Dương Thanh lại lạnh nhạt bảo: "Hơn nữa, tôi còn phải nói thẳng cho cô hay, dù cô có làm người hầu cho tôi thì tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm, tôi cũng sẽ không nhúng tay".
"Giống như lúc người anh em của tôi phải đối phó với một đối thủ có thực lực vượt xa mình như Bách Lý Yến, Hoàng tộc họ Phùng lại vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn vậy".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Nếu cô chấp nhận được thì hiện có thể ở lại bên cạnh tôi, còn nếu không thể chấp nhận thì mời về đi thôi!"
Nhìn Dương Thanh lạnh nhạt nói thế, Phùng Giai Di bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô ta có thể hiểu được, khi Phùng Chí Viễn và Mã Siêu liều mạng đấu với Bách Lý Yến, chỉ cần Phùng Hoàng chịu ra tay, Phùng Chí Viễn đã không phải lựa chọn cách tự phát nổ mà chết, Mã Siêu cũng không bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh đến giờ.
Nhưng Phùng Hoàng khi ấy đã từ chối giúp đỡ, tạo thành bi kịch như bây giờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dù Dương Thanh có đồng ý qua lại với Hoàng tộc họ Phùng, hẳn Mã Siêu cũng sẽ không chịu đâu nhỉ?
Chỉ có điều, một khi Mã Siêu đã không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng tộc họ Phùng thì sao Dương Thanh lại làm trái ý nguyện của người anh em mình được?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta cũng biết rõ, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu mình thực sự trở thành người hầu của Dương Thanh, liệu sau này Dương Thanh có thể từ từ thay đổi thái độ với mình không?
Nghĩ tới đây, vẻ do dự trên mặt cô ta biến mất, cô ta nghiêm nghị gật đầu: "Tôi đồng ý!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh thoáng ngạc nhiên, thực ra ban nãy anh không đành lòng từ chối cô gái này nên mới bảo thế, bởi vì đúng như cô ta nói, Phùng Hoàng là Phùng Hoảng, còn cô ta là cô ta, hai người khác nhau.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Phùng Giai Di, cô gái này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh và Mã Siêu cả.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Chí Ngạo cũng vậy.
Anh cũng biết, Mã Siêu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoàng tộc họ Phùng, cho nên Mã Siêu càng không có khả năng tha thứ cho Phùng Hoàng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vì vậy, anh mới cố ý nói muốn Phùng Giai Di trở thành người hầu của mình, ra điều kiện khắc nghiệt để cô ta từ chối, không ngờ, cô ta lại đồng ý với yêu cầu của anh.
Dương Thanh còn nói thêm: "Có phải tôi chưa nói rõ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
ràng không? Hay là cô không hiểu rõ ý tôi? Dù cô trở thành
người hầu của tôi thì nếu có một ngày, Hoàng tộc họ Phùng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
gặp nạn, tôi vẫn sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi".
"Chưa biết chừng, tôi còn sẽ dậu đổ bìm leo, đương nhiên, tất cả những chuyện này còn phải xem ý của Mã Siêu thế nào".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Giờ cô có còn chắc chắn muốn trở thành người hầu của tôi không?"
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: "Tôi hiểu cả!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đột nhiên cảm thấy, có lẽ cô gái này điên rồi, mình đã cố tình làm khó để cô ta lùi bước, cô ta không chỉ không chịu lùi mà còn dấn bước tiến tới
Nhưng anh đã nói ra, hiện tại muốn từ chối thì hình như không được thích hợp lắm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đành phải bình tĩnh nói thêm: "Được, nếu cô đã muốn làm người hầu của tôi thì tôi sẽ cho cô toại nguyện".
Cứ thế, trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng đã trở thành người hầu của Dương Thanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di hỏi: "Hiện giờ anh có tính toán gì không? Tôi có thể giúp anh làm những gì?"
Dương Thanh nói: "Tôi chỉ có hai ngày, trong vòng hai ngày này, tôi sẽ ở lại đây, nghĩ cách tìm cho được vợ con Mã Siêu cùng với em gái Phùng Tiểu Uyển của tôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi cần mượn hệ thống tình báo của Hoàng tộc họ Phùng tra giúp tôi chút manh mối, cô có làm được không?"
Phùng Giai Di gật đầu: "Tôi sẽ làm hết sức!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, cô ta rút điện thoại, bấm một dãy số ngay trước mặt Dương Thanh, chẳng mấy chốc, đầu bên kia vẳng tới một giọng nói cung kính: "Thưa cô Di, cô tìm tôi ạ?"
Phùng Giai Di bèn bảo: "Tôi muốn tìm ba người..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ chốc lát sau, Phùng Giai Di đã huy động quyền thế của mình ở Hoàng tộc họ Phùng, bắt đầu giúp Dương Thanh tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm.
Sau đó, cô ta lại hỏi: "Hiện còn cần tôi làm gì nữa không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Thanh nói: "Tôi hơi đói bụng, đồ ăn của khách sạn này tôi ăn không quen, cô tự tay làm cho tôi vài thứ đi!"
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: "Được!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm ngon miệng đã được đưa lên.
Lúc này Dương Thanh mới phát hiện, cô gái này quả là toàn năng, không chỉ có võ thuật xuất chúng mà còn biết nấu ăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là mấy món ăn thường này, nhưng hương vị rất hợp khẩu vị của Dương Thanh.
Đợi Dương Thanh ăn xong, Phùng Giai Di lại cặm cụi thu dọn bát đũa, xong xuôi mới hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Thanh đã thay bộ đồ sạch sẽ khác, bèn nói: "Giặt bộ đồ kia cho tôi, à, giặt luôn cả bít tất của tôi nữa đi".
Phùng Giai Di vẫn đáp: "Được!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cứ thế, Phùng Giai Di làm xong một việc, Dương Thanh lại sẽ giao thêm việc khác cho cô ta.
Phùng Giai Di như một người toàn năng, không có việc gì cô ta không làm được.
Mục đích ban đầu của Dương Thanh chỉ là làm khó cô ta để cô ta tự bỏ cuộc, cho nên mới cố ý sai phái cô ta làm những việc này, nhưng thật không ngờ, đối phương lại cực kì hợp tác, hoàn thành xuất sắc mọi chuyện.
Cơm nước vừa miệng, quần áo giặt sạch sẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di dọn dẹp phòng xong, mới đi tới trước mặt Dương Thanh, một lần nữa hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"
Dương Thanh nhìn về phía cô ta, ánh mắt rất phức tạp: "Nói gì thì cô cũng là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, cô thực sự cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của tôi sao?"
Phùng Giai Di cười cười như tự giễu: "Dù thân phận của tôi cao tới đâu thì lại có được gì? Cũng chẳng có cách nào theo đuổi hạnh phúc của mình. Chưa biết chừng, sẽ có một ngày tôi bị ép gả sang Hoàng tộc họ Vũ".
Dương Thanh lập tức trầm mặc, đối với con cháu của các gia tộc lớn, việc hôn nhân quả thật không thể tự làm chủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhất phận con gái trong các gia tộc lớn này, cuối cùng, hầu hết bọn họ đều sẽ trở thành vật hi sinh để gia tộc tạo mối quan hệ thông gia với nhà khác.
Đúng là anh rất thương cảm với Phùng Giai Di, nhưng nếu muốn anh đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này vì cô ta thì lại là chuyện không thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng sẽ không dùng sự trọng tình trọng nghĩa ấy lên người một kẻ còn chẳng được coi là bạn mình như thế.
"Cô đã biết, quan hệ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Phùng đã không có khả năng cứu vãn được, vậy cô còn cố gắng ở lại bên cạnh tôi làm gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, anh lại thở dài: "Tôi cũng có quen biết người của Hoàng tộc họ Vũ, nếu cô không muốn bị gả cho người của Hoàng tộc họ Vũ thì tôi có thể khiến Hoàng tộc họ Vũ từ chối".
Phùng Giai Di lại nói như tự giễu: "Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vẫn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi".
Hơn nữa, Phùng Chí Viễn đã chính miệng nói với Dương Thanh, ba người Ngải Lâm đều rất an toàn, nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả phương án tự phát nổ thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo để bảo đảm an toàn cho họ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chỉ có điều, đã qua hai ngày, anh vẫn không tìm thấy bọn họ, như thể ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Tối ngày thứ hai, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tiền Bưu: "Cậu Thanh, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đã được chuẩn bị xong, chín giờ sáng mai sẽ khai mạc ở trung tâm thể thao quốc tế Yến Đô".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh nói: "Được, đến khi đó tôi sẽ có mặt".
Sau khi cúp điện thoại, anh nhíu mày, quay sang nói với Phùng Giai Di: "Tôi dự tính tối nay sẽ rời khỏi Hoàng thành Phùng, chẳng lẽ cô thật sự định đi theo tôi à?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di kiên định đáp: "Chính anh đã nhận lời với tôi, để tôi làm người hầu của anh, anh không thể nuốt lời được, đúng chứ?"
Dương Thanh vẫn cau mày: "Phùng Giai Di, cô đừng nên làm quá, hai hôm trước tôi đã nói rõ với cô, dù cô có tiếp tục đi theo tôi thì sau này, khi Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy cơ gì, tôi cũng sẽ không nhúng tay đâu".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Dù cô có làm người hầu giúp việc cho tôi thì cũng chỉ là làm không công thôi, cô có chắc vẫn muốn đi theo tôi không?"
Phùng Giai Di cắn chặt môi, quật cường nhìn về phía Dương Thanh, lòng tràn đầy tủi hổ và ấm ức. Cô ta đường đường là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, nay đã miễn phí dâng lên tận cửa, Dương Thanh chẳng những không muốn nhận mà ngay cả khi cô ta làm người giúp việc cho anh cũng bị anh ghét bỏ như thế.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng kiên định, hoàn toàn không có lấy một chút thương tiếc cái đẹp.
Không phải anh máu lạnh vô tình mà vì anh biết rõ Phùng Giai Di tiếp cận mình với mục đích riêng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nếu không phải vì Phùng Giai Di không có ác ý với anh thì anh đã sớm đuổi cổ cô ta đi rồi.
Điều quan trọng là, hai ngày qua, Phùng Giai Di đã thực sự dốc hết tâm lực để giúp đỡ Dương Thanh tìm kiếm nhóm Ngải Lâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhưng hôm nay Dương Thanh phải rời khỏi đây, anh không muốn mang theo Phùng Giai Di trở về Yến Đô trong tình hình này.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, mắt Phùng Giai Di đã đỏ lên, cô ta nói: "Tôi thật lòng chỉ muốn đi theo anh, nếu như có một ngày Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó, dù anh không ra tay cũng không sao".
"Dương Thanh, anh đừng đuổi tôi đi có được không? Bất kể thế nào, tôi cũng là một cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, dù thực lực còn kém xa anh nhưng cũng có thể giúp anh giải quyết một vài phiền toái nhỏ, đúng không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Nếu tôi muốn lợi dụng thân phận trưởng công chúa Hoàng tộc họ Phùng của cô để làm một số việc cá nhân, cô sẽ đồng ý nghe theo tôi sao?"
Phùng Giai Di sửng sốt, hồi lâu sau mới rưng rưng đáp: "Đồng ý!"
"Được, nếu cô đã nói thế mà tôi còn muốn đuổi cô đi thì quả là quá không có tình người, chỉ có điều, đến khi người ngoài biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta, Phùng Hoàng bất mãn với cô thì cũng chớ có trách tôi".
Dương Thanh thờ ơ nói.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di bảo đảm: "Yên tâm, tôi sẽ không trách anh!"
Dương Thanh nhìn đồng hồ, hiện đã là mười giờ tối, từ Hoàng thành Phùng tới Yến Đô mất chừng ba tiếng, hai ngày trước anh đã dặn Phùng Giai Di mua vé máy bay cho mình.
Chuyến bay của anh cất cánh lúc một giờ sáng, nhưng hiện tại còn một phiền toái, Mã Siêu đã hôn mê suốt hai ngày nay, chưa hề tỉnh lại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đang cần về Yến Đô gấp, Mã Siêu lại đang trong tình trạng thế này, rất không thích hợp cùng về Yến Đô.
Ngay khi Dương Thanh đang không biết nên bố trí cho Mã Siêu ra sao, điện thoại của Phùng Giai Di bỗng reo vang, cô ta nhận cuộc gọi, sau đó liên tục gật đầu, sắc mặt còn lộ vẻ vui mừng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi kết thúc cuộc đàm thoại, cô ta hào hứng nói với Dương Thanh: "Dương Thanh, bố tôi đã sắp xếp được máy bay tư nhân, như vậy, chúng ta có thể đưa Mã Siêu cùng đi luôn".
Dương Thanh hơi bất ngờ, anh không nghĩ Phùng Chí Ngạo lại sẽ thu xếp giúp việc này.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh kinh ngạc và bất ngờ là bởi anh cùng Phùng Hoàng đã hoàn toàn trở mặt với nhau, nếu để Phùng Hoàng biết, nhờ Phùng Chí Ngạo bố trí giúp máy bay tư nhân nên Dương Thanh mới có thể mang Mã Siêu đi, lão ta nhất định sẽ cực kì bất mãn với Phùng Chí Ngạo.
Dường như đã nhận ra nỗi nghi hoặc của Dương Thanh, Phùng Giai Di cười nói: "Hiện nay chú hai đã chết, trong Hoàng tộc họ Phùng, không còn ai có thể uy hiếp đến địa vị của bố tôi nữa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dù ông nội có biết bố tôi sắp xếp giúp anh rời khỏi Hoàng thành Phùng thì cũng sẽ không làm khó ông ấy đâu, ngược lại sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi".
Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh cũng hiểu ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói: "Cảm ơn!"
Bất kể thế nào, Phùng Chí Ngạo có thể bố trí giúp anh một máy bay tư nhân vào lúc này đúng là đã hỗ trợ anh giải quyết rất nhiều phiền phức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì lại giúp được Dương Thanh một việc khó, Phùng Giai Di hết sức vui vẻ, cô ta cười nói: "Đi thôi! Giờ chúng ta tới Yến Đô đi! Tôi chưa từng tới đó bao giờ, nhân cơ hội này xem xem thế nào".
Nửa giờ sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di mang theo Mã Siêu đang hôn mê đi tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng. Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu trên đường băng, bên cạnh còn có những chiếc máy bay thương mại khác đang chuẩn bị cất cánh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cô Di!"
Bọn họ với tới trước máy bay, một người đàn ông trung niên mang theo vài tay cao thủ có hơi thở võ thuật cực mạnh bất ngờ đi tới, chặn đường bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu, hỏi: "Chú Văn, chú làm vậy là có ý gì?"
Người đàn ông trung niên kia tên là Nghiễm Văn, là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, thuộc dạng cao thủ hàng đầu bên cạnh Phùng Chí Ngạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại Hoàng tộc họ Phùng, Nghiễm Văn tuy không thuộc dòng chính của Hoàng tộc nhưng ông ta vẫn có thân phận và địa vị cực cao ở đó.
Lúc này ông ta xuất hiện, còn chặn đường Phùng Giai Di, điều này làm cho Dương Thanh nhận thấy một sự bất thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngiễm Văn lên tiếng: "Cô Di, Hoàng Chủ có lệnh, không cho phép cô rời khỏi Hoàng thành Phùng nửa bước, xin cô hãy quay về cùng chúng tôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Giai Di lập tức thay đổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nửa giờ trước, cô ta vừa nhận được điện thoại của Phùng Chí Ngạo, nói là đã sắp xếp xong xuôi một máy bay tư nhân, cho phép cô ta và Dương Thanh rời khỏi đây.
Mới nửa giờ ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà vị cao thủ hàng đầu bên cạnh bố cô ta là Nghiễm Văn lại đích thân tới ngăn cản cô ta?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di nói: "Chú Văn, bố tôi đã đồng ý cho tôi đi rồi, mong chú đừng ngăn trở nữa".
Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: "Vừa rồi, Đại hoàng tử đã bị Hoàng Chủ bãi miễn vị trí người thừa kế, đồng thời còn bị giam lỏng, Hoàng Chủ cũng đã hạ lệnh cho tôi tới đây ngăn cản cô lại".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức biến sắc: "Sao lại thế được?"
Cô ta biết rõ, trong đám con cháu của Phùng Hoàng, người có năng lực cực mạnh ở tất cả các mặt chỉ có bố cô ta là Phùng Chí Ngạo cùng với chú hai Phùng Chí Viễn, cả hai đều đã là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, không chỉ có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn sở hữu năng lực quản lí hàng đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nay chú hai Phùng Chí Viễn đã tự phát nổ mà chết, chỉ còn lại bố cô ta mới là người có năng lực mạnh nhất trong đám con của Phùng Hoàng.
Vậy Phùng Hoàng có lí do gì mà phải bãi miễn vị trí người thừa kế của bố cô ta?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe anh nói thế, Tiền Bưu tức thì kinh ngạc, hỏi: "Cậu Thanh, chẳng phải cậu vẫn luôn phản đối chuyện Đế Thôn xuất thế hay sao? Sao nay bỗng dưng lại muốn tổ chức hội đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?"
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, mục đích chính là để chọn ra Vương của Yến Đô, bởi vì chỉ có Vương của Yến Đô mới có tư cách sở hữu Đế Thôn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: "Cứ làm theo lời tôi là được".
Tiền Bưu nhanh nhẹn thưa: "Vâng!"
Dương Thanh chỉ cho bản thân hai ngày, cũng có nghĩa là, nếu trong hai ngày này còn không thể tìm được Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An thì anh sẽ phải tạm thời đặt việc tìm người sang một bên.
Anh nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mày nhíu chặt lại.
Dương Thanh khoanh chân ngồi bên cạnh giường, bắt đầu vận hành tầng thứ bảy của phép hô hấp trong Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lập tức, một hơi thở tràn ngập sự sống từ trên người anh tràn ra.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Thanh, hơi thở này chậm rãi ngưng tụ vào trong cơ thể Mã Siêu.
Dương Thanh chỉ biết công hiệu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vô cùng kì diệu, khi anh bị thương, chỉ cần tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh một ngày là đã có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận bị thương trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục.
Còn về chuyện có thể sử dụng nó để chữa thương nhanh chóng cho người khác hay không, Dương Thanh cũng không rõ lắm, cho nên anh mới thử một lần xem sao.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh đã dừng tu luyện, không biết do thương tích của Mã Siêu quá nặng, lại đang trong trạng thái hôn mê nên không thể hấp thu hơi thở do anh dẫn vào người cậu ấy, hay là do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh chỉ có thể chữa thương cho mình chứ không thể chữa thương cho người khác, vừa rồi anh không thấy có hiệu quả gì.
"Xem ra, đành phải tạm thời gác chuyện trị liệu cho cậu lại đã".
Dương Thanh thì thào nói, anh không có ý định hoàn toàn bỏ cuộc, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên vì anh có thể cảm nhận rất rõ, Mã Siêu chỉ bị trọng thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh chứ không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.
Lúc này, tốt nhất là tìm được Phùng Tiểu Uyển, chưa biết chừng Tiểu Uyển lại có biện pháp trị liệu cho Mã Siêu.
Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào: "Anh Thanh, tôi là Phùng Giai Di".
Dương Thanh thoáng cau mày, không biết cô nàng này tới đây làm gì.
Anh đi ra mở cửa, nhìn Phùng Giai Di, lạnh nhạt hỏi: "Có việc gì?"
Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, ánh mắt đầy phức tạp: "Tôi muốn giúp anh".
"Ha!"
Dương Thanh cười nhạt: "Lẽ nào cô không biết, người anh em của tôi đã tuyên bố, cậu ấy và Hoàng tộc họ Phùng không có bất cứ quan hệ nào nữa? Chỉ sợ ông nội cô là Phùng Hoàng hiện cũng đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi rồi đấy chứ? Cô lại nói muốn giúp chúng tôi?"
Phùng Giai Di vội vàng bảo: "Ông nội tôi làm gì là việc của ông ấy, còn tôi là tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cắt đứt mọi quan hệ với anh họ Mã Siêu cả".
"Nay vợ con của cậu ấy vẫn đang không thấy tung tích, cả cô thần y Phùng Tiểu Uyển mà anh nói cũng chưa tìm được".
"Hiện giờ bản thân Mã Siêu lại đang bị thương chưa tỉnh, nếu anh đồng ý nhận sự trợ giúp của tôi, hẳn có thể giúp anh giải quyết được khá nhiều phiền phức đấy".
Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh trầm mặc, anh không qua lại nhiều với người phụ nữ này, chỉ từng cùng bị nhốt dưới mật thất tại trang trại Di Hòa, từng cùng đi tìm tung tích bọn Ngải Lâm thôi.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh cũng chưa nhận thấy cô gái này có điểm nào không tốt.
Cả Phùng Chí Ngạo nữa, ngay thời khắc Phùng Chí Viễn quyết định tự phát nổ để gây tổn thương nghiêm trọng cho Bách Lý Yến, ông ta đã hô to "Đừng làm thế!" nhằm ngăn cản Phùng Chí Viễn, còn cầu xin thay cho Phùng Chí Viễn và Mã Siêu trước mặt Phùng Hoàng, tất cả những hành vi này đều khiến Dương Thanh có ấn tượng rất tốt về ông ta.
Nghĩ tới đây, anh bèn lên tiếng: "Thật sự cô chỉ định tới giúp tôi? Không có mục đích khác?"
Sắc mặt Phùng Giai Di thoáng vẻ do dự, nhưng ngay sau đó cô ta bèn thành khẩn nói: "Không dối gạt anh, tôi tới giúp anh chính là để tiếp cận anh đấy".
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, không ngờ cô ta lại nói thẳng ý đồ của mình như vậy.
Anh không tức giận mà chỉ đang ngạc nhiên và tò mò về nguyên nhân cô ta muốn tiếp cận anh, bèn hỏi thẳng: "Ông nội cô thì đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi như thể sợ không kịp, cô lại muốn tiếp cận tôi, việc này do bố cô sai cô làm, đúng không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di gật đầu: "Bố tôi làm thế cũng là vì Hoàng tộc họ Phùng này, đồng thời cũng muốn tốt cho tôi. Ông ấy vô cùng coi trọng anh, cho rằng tương lai anh nhất định sẽ trở thành trung tâm của thế giới, nếu tôi có thể tiếp cận anh, thì dù không thể trở thành tình nhân của anh, chí ít cũng có thể làm bạn bè của anh. Nếu trong tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm lớn nào, người trọng tình trọng nghĩa như anh nhất định sẽ chìa tay giúp đỡ Hoàng tộc họ Phùng tôi".
"Trừ nguyên do ấy ra, còn có một việc, ông nội tôi đã quyết định muốn gả tôi sang Hoàng tộc họ Vũ, nhằm tìm kiếm sự trợ giúp để ứng đối với gia tộc Bách Lý, nếu tôi có thể trở thành người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị ép làm dâu của Hoàng tộc họ Vũ".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh không hề mềm lòng trước sự thành thực của Phùng Giai Di mà chỉ cười lạnh một tiếng: "Các người tính toán chu đáo thật, ông nội cô phụ trách phủi sạch quan hệ với tôi, đợi khi gia tộc Bách Lý thật sự tới tính sổ với Hoàng tộc họ Phùng, ít nhất ông ta cũng có cái cớ để chối bỏ mọi trách nhiệm".
"Còn bố cô lại muốn lợi dụng cô để xoa dịu quan hệ với chúng tôi, nếu có một ngày gia tộc Bách Lý thật sự trả thù Hoàng tộc họ Phùng thì tôi có thể nể mặt cô mà trợ giúp Hoàng tộc họ Phùng".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Nếu cô là tôi, cô có đồng ý không?"
Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức trầm mặc, vành mắt hơi đỏ lên, sắc mặt còn lộ vẻ ấm ức.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta đường đường là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, tuổi còn trẻ nhưng tu vi võ thuật đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, nay chủ động muốn trở thành tình nhân của một người đồng trang lứa, mà đối phương dường như hoàn toàn không có hứng thú với cô ta.
Phùng Giai Di trầm mặc một lát, mới đỏ mắt lên và nói: "Xin lỗi, tôi đã đi hơi quá xa rồi, không quấy rầy anh nữa!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nói đoạn, cô ta quay đầu định bỏ đi.
"Chờ chút!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta mới đi được vài bước, Dương Thanh bỗng lên tiếng gọi cô ta lại.
Phùng Giai Di vội vã dừng chân, quay đầu, nhìn về phía Dương Thanh, mặt đầy mong đợi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh bình thản nói: "Nếu cô đã biết tôi là một người trọng tình trọng nghĩa thì cô cũng nên hiểu, tôi đã có vợ con, tôi rất yêu thương vợ con mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với họ cả".
Phùng Giai Di vội vàng gật đầu, nói như thể đang tự giễu: "Anh yên tâm, chỉ có bố tôi mới nghĩ tới chuyện muốn tôi làm tình nhân của anh, bản thân tôi tự hiểu vị trí của mình, tôi biết tôi không xứng với anh, tôi sẽ không bao giờ có ý định bất chính gì với anh đâu".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh lại nói: "Mặt khác, bạn bè tôi đều là những người đối xử với nhau bằng tấm lòng chân thành, chứ không phải bị lợi ích xô đẩy, cô tiếp cận tôi, muốn trở thành bạn của tôi, nhưng cô làm điều đó là vì lợi ích của Hoàng tộc họ Phùng, vậy nên, tôi nói thẳng, chí ít là lúc này, cô không có khả năng trở thành bạn bè tôi".
Phùng Giai Di lập tức ỉu xìu, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh nói tiếp: "Có điều, hiện tôi đang thiếu một người hầu ở đây, không biết cô Phùng có cảm thấy hứng thú hay không?"
Nghe vậy, mặt Phùng Giai Di lập tức cứng đờ, bản thân cô ta đường đường là công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, mà lại đi làm người giúp việc cho người khác sao?
Thấy sắc mặt cô ta trở nên khó coi như vậy, Dương Thanh lại lạnh nhạt bảo: "Hơn nữa, tôi còn phải nói thẳng cho cô hay, dù cô có làm người hầu cho tôi thì tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm, tôi cũng sẽ không nhúng tay".
"Giống như lúc người anh em của tôi phải đối phó với một đối thủ có thực lực vượt xa mình như Bách Lý Yến, Hoàng tộc họ Phùng lại vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn vậy".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Nếu cô chấp nhận được thì hiện có thể ở lại bên cạnh tôi, còn nếu không thể chấp nhận thì mời về đi thôi!"
Nhìn Dương Thanh lạnh nhạt nói thế, Phùng Giai Di bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô ta có thể hiểu được, khi Phùng Chí Viễn và Mã Siêu liều mạng đấu với Bách Lý Yến, chỉ cần Phùng Hoàng chịu ra tay, Phùng Chí Viễn đã không phải lựa chọn cách tự phát nổ mà chết, Mã Siêu cũng không bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh đến giờ.
Nhưng Phùng Hoàng khi ấy đã từ chối giúp đỡ, tạo thành bi kịch như bây giờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dù Dương Thanh có đồng ý qua lại với Hoàng tộc họ Phùng, hẳn Mã Siêu cũng sẽ không chịu đâu nhỉ?
Chỉ có điều, một khi Mã Siêu đã không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng tộc họ Phùng thì sao Dương Thanh lại làm trái ý nguyện của người anh em mình được?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cô ta cũng biết rõ, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu mình thực sự trở thành người hầu của Dương Thanh, liệu sau này Dương Thanh có thể từ từ thay đổi thái độ với mình không?
Nghĩ tới đây, vẻ do dự trên mặt cô ta biến mất, cô ta nghiêm nghị gật đầu: "Tôi đồng ý!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh thoáng ngạc nhiên, thực ra ban nãy anh không đành lòng từ chối cô gái này nên mới bảo thế, bởi vì đúng như cô ta nói, Phùng Hoàng là Phùng Hoảng, còn cô ta là cô ta, hai người khác nhau.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Phùng Giai Di, cô gái này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh và Mã Siêu cả.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Chí Ngạo cũng vậy.
Anh cũng biết, Mã Siêu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoàng tộc họ Phùng, cho nên Mã Siêu càng không có khả năng tha thứ cho Phùng Hoàng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vì vậy, anh mới cố ý nói muốn Phùng Giai Di trở thành người hầu của mình, ra điều kiện khắc nghiệt để cô ta từ chối, không ngờ, cô ta lại đồng ý với yêu cầu của anh.
Dương Thanh còn nói thêm: "Có phải tôi chưa nói rõ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
ràng không? Hay là cô không hiểu rõ ý tôi? Dù cô trở thành
người hầu của tôi thì nếu có một ngày, Hoàng tộc họ Phùng
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
gặp nạn, tôi vẫn sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi".
"Chưa biết chừng, tôi còn sẽ dậu đổ bìm leo, đương nhiên, tất cả những chuyện này còn phải xem ý của Mã Siêu thế nào".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Giờ cô có còn chắc chắn muốn trở thành người hầu của tôi không?"
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: "Tôi hiểu cả!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đột nhiên cảm thấy, có lẽ cô gái này điên rồi, mình đã cố tình làm khó để cô ta lùi bước, cô ta không chỉ không chịu lùi mà còn dấn bước tiến tới
Nhưng anh đã nói ra, hiện tại muốn từ chối thì hình như không được thích hợp lắm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đành phải bình tĩnh nói thêm: "Được, nếu cô đã muốn làm người hầu của tôi thì tôi sẽ cho cô toại nguyện".
Cứ thế, trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng đã trở thành người hầu của Dương Thanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di hỏi: "Hiện giờ anh có tính toán gì không? Tôi có thể giúp anh làm những gì?"
Dương Thanh nói: "Tôi chỉ có hai ngày, trong vòng hai ngày này, tôi sẽ ở lại đây, nghĩ cách tìm cho được vợ con Mã Siêu cùng với em gái Phùng Tiểu Uyển của tôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi cần mượn hệ thống tình báo của Hoàng tộc họ Phùng tra giúp tôi chút manh mối, cô có làm được không?"
Phùng Giai Di gật đầu: "Tôi sẽ làm hết sức!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, cô ta rút điện thoại, bấm một dãy số ngay trước mặt Dương Thanh, chẳng mấy chốc, đầu bên kia vẳng tới một giọng nói cung kính: "Thưa cô Di, cô tìm tôi ạ?"
Phùng Giai Di bèn bảo: "Tôi muốn tìm ba người..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ chốc lát sau, Phùng Giai Di đã huy động quyền thế của mình ở Hoàng tộc họ Phùng, bắt đầu giúp Dương Thanh tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm.
Sau đó, cô ta lại hỏi: "Hiện còn cần tôi làm gì nữa không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Thanh nói: "Tôi hơi đói bụng, đồ ăn của khách sạn này tôi ăn không quen, cô tự tay làm cho tôi vài thứ đi!"
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: "Được!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm ngon miệng đã được đưa lên.
Lúc này Dương Thanh mới phát hiện, cô gái này quả là toàn năng, không chỉ có võ thuật xuất chúng mà còn biết nấu ăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là mấy món ăn thường này, nhưng hương vị rất hợp khẩu vị của Dương Thanh.
Đợi Dương Thanh ăn xong, Phùng Giai Di lại cặm cụi thu dọn bát đũa, xong xuôi mới hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Thanh đã thay bộ đồ sạch sẽ khác, bèn nói: "Giặt bộ đồ kia cho tôi, à, giặt luôn cả bít tất của tôi nữa đi".
Phùng Giai Di vẫn đáp: "Được!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cứ thế, Phùng Giai Di làm xong một việc, Dương Thanh lại sẽ giao thêm việc khác cho cô ta.
Phùng Giai Di như một người toàn năng, không có việc gì cô ta không làm được.
Mục đích ban đầu của Dương Thanh chỉ là làm khó cô ta để cô ta tự bỏ cuộc, cho nên mới cố ý sai phái cô ta làm những việc này, nhưng thật không ngờ, đối phương lại cực kì hợp tác, hoàn thành xuất sắc mọi chuyện.
Cơm nước vừa miệng, quần áo giặt sạch sẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di dọn dẹp phòng xong, mới đi tới trước mặt Dương Thanh, một lần nữa hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"
Dương Thanh nhìn về phía cô ta, ánh mắt rất phức tạp: "Nói gì thì cô cũng là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, cô thực sự cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của tôi sao?"
Phùng Giai Di cười cười như tự giễu: "Dù thân phận của tôi cao tới đâu thì lại có được gì? Cũng chẳng có cách nào theo đuổi hạnh phúc của mình. Chưa biết chừng, sẽ có một ngày tôi bị ép gả sang Hoàng tộc họ Vũ".
Dương Thanh lập tức trầm mặc, đối với con cháu của các gia tộc lớn, việc hôn nhân quả thật không thể tự làm chủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhất phận con gái trong các gia tộc lớn này, cuối cùng, hầu hết bọn họ đều sẽ trở thành vật hi sinh để gia tộc tạo mối quan hệ thông gia với nhà khác.
Đúng là anh rất thương cảm với Phùng Giai Di, nhưng nếu muốn anh đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này vì cô ta thì lại là chuyện không thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng sẽ không dùng sự trọng tình trọng nghĩa ấy lên người một kẻ còn chẳng được coi là bạn mình như thế.
"Cô đã biết, quan hệ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Phùng đã không có khả năng cứu vãn được, vậy cô còn cố gắng ở lại bên cạnh tôi làm gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, anh lại thở dài: "Tôi cũng có quen biết người của Hoàng tộc họ Vũ, nếu cô không muốn bị gả cho người của Hoàng tộc họ Vũ thì tôi có thể khiến Hoàng tộc họ Vũ từ chối".
Phùng Giai Di lại nói như tự giễu: "Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vẫn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi".
Hơn nữa, Phùng Chí Viễn đã chính miệng nói với Dương Thanh, ba người Ngải Lâm đều rất an toàn, nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả phương án tự phát nổ thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo để bảo đảm an toàn cho họ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chỉ có điều, đã qua hai ngày, anh vẫn không tìm thấy bọn họ, như thể ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Tối ngày thứ hai, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tiền Bưu: "Cậu Thanh, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đã được chuẩn bị xong, chín giờ sáng mai sẽ khai mạc ở trung tâm thể thao quốc tế Yến Đô".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh nói: "Được, đến khi đó tôi sẽ có mặt".
Sau khi cúp điện thoại, anh nhíu mày, quay sang nói với Phùng Giai Di: "Tôi dự tính tối nay sẽ rời khỏi Hoàng thành Phùng, chẳng lẽ cô thật sự định đi theo tôi à?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di kiên định đáp: "Chính anh đã nhận lời với tôi, để tôi làm người hầu của anh, anh không thể nuốt lời được, đúng chứ?"
Dương Thanh vẫn cau mày: "Phùng Giai Di, cô đừng nên làm quá, hai hôm trước tôi đã nói rõ với cô, dù cô có tiếp tục đi theo tôi thì sau này, khi Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy cơ gì, tôi cũng sẽ không nhúng tay đâu".
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Dù cô có làm người hầu giúp việc cho tôi thì cũng chỉ là làm không công thôi, cô có chắc vẫn muốn đi theo tôi không?"
Phùng Giai Di cắn chặt môi, quật cường nhìn về phía Dương Thanh, lòng tràn đầy tủi hổ và ấm ức. Cô ta đường đường là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, nay đã miễn phí dâng lên tận cửa, Dương Thanh chẳng những không muốn nhận mà ngay cả khi cô ta làm người giúp việc cho anh cũng bị anh ghét bỏ như thế.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng kiên định, hoàn toàn không có lấy một chút thương tiếc cái đẹp.
Không phải anh máu lạnh vô tình mà vì anh biết rõ Phùng Giai Di tiếp cận mình với mục đích riêng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nếu không phải vì Phùng Giai Di không có ác ý với anh thì anh đã sớm đuổi cổ cô ta đi rồi.
Điều quan trọng là, hai ngày qua, Phùng Giai Di đã thực sự dốc hết tâm lực để giúp đỡ Dương Thanh tìm kiếm nhóm Ngải Lâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhưng hôm nay Dương Thanh phải rời khỏi đây, anh không muốn mang theo Phùng Giai Di trở về Yến Đô trong tình hình này.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, mắt Phùng Giai Di đã đỏ lên, cô ta nói: "Tôi thật lòng chỉ muốn đi theo anh, nếu như có một ngày Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó, dù anh không ra tay cũng không sao".
"Dương Thanh, anh đừng đuổi tôi đi có được không? Bất kể thế nào, tôi cũng là một cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, dù thực lực còn kém xa anh nhưng cũng có thể giúp anh giải quyết một vài phiền toái nhỏ, đúng không?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Nếu tôi muốn lợi dụng thân phận trưởng công chúa Hoàng tộc họ Phùng của cô để làm một số việc cá nhân, cô sẽ đồng ý nghe theo tôi sao?"
Phùng Giai Di sửng sốt, hồi lâu sau mới rưng rưng đáp: "Đồng ý!"
"Được, nếu cô đã nói thế mà tôi còn muốn đuổi cô đi thì quả là quá không có tình người, chỉ có điều, đến khi người ngoài biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta, Phùng Hoàng bất mãn với cô thì cũng chớ có trách tôi".
Dương Thanh thờ ơ nói.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phùng Giai Di bảo đảm: "Yên tâm, tôi sẽ không trách anh!"
Dương Thanh nhìn đồng hồ, hiện đã là mười giờ tối, từ Hoàng thành Phùng tới Yến Đô mất chừng ba tiếng, hai ngày trước anh đã dặn Phùng Giai Di mua vé máy bay cho mình.
Chuyến bay của anh cất cánh lúc một giờ sáng, nhưng hiện tại còn một phiền toái, Mã Siêu đã hôn mê suốt hai ngày nay, chưa hề tỉnh lại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh đang cần về Yến Đô gấp, Mã Siêu lại đang trong tình trạng thế này, rất không thích hợp cùng về Yến Đô.
Ngay khi Dương Thanh đang không biết nên bố trí cho Mã Siêu ra sao, điện thoại của Phùng Giai Di bỗng reo vang, cô ta nhận cuộc gọi, sau đó liên tục gật đầu, sắc mặt còn lộ vẻ vui mừng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi kết thúc cuộc đàm thoại, cô ta hào hứng nói với Dương Thanh: "Dương Thanh, bố tôi đã sắp xếp được máy bay tư nhân, như vậy, chúng ta có thể đưa Mã Siêu cùng đi luôn".
Dương Thanh hơi bất ngờ, anh không nghĩ Phùng Chí Ngạo lại sẽ thu xếp giúp việc này.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Thanh kinh ngạc và bất ngờ là bởi anh cùng Phùng Hoàng đã hoàn toàn trở mặt với nhau, nếu để Phùng Hoàng biết, nhờ Phùng Chí Ngạo bố trí giúp máy bay tư nhân nên Dương Thanh mới có thể mang Mã Siêu đi, lão ta nhất định sẽ cực kì bất mãn với Phùng Chí Ngạo.
Dường như đã nhận ra nỗi nghi hoặc của Dương Thanh, Phùng Giai Di cười nói: "Hiện nay chú hai đã chết, trong Hoàng tộc họ Phùng, không còn ai có thể uy hiếp đến địa vị của bố tôi nữa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dù ông nội có biết bố tôi sắp xếp giúp anh rời khỏi Hoàng thành Phùng thì cũng sẽ không làm khó ông ấy đâu, ngược lại sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi".
Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh cũng hiểu ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói: "Cảm ơn!"
Bất kể thế nào, Phùng Chí Ngạo có thể bố trí giúp anh một máy bay tư nhân vào lúc này đúng là đã hỗ trợ anh giải quyết rất nhiều phiền phức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì lại giúp được Dương Thanh một việc khó, Phùng Giai Di hết sức vui vẻ, cô ta cười nói: "Đi thôi! Giờ chúng ta tới Yến Đô đi! Tôi chưa từng tới đó bao giờ, nhân cơ hội này xem xem thế nào".
Nửa giờ sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di mang theo Mã Siêu đang hôn mê đi tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng. Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu trên đường băng, bên cạnh còn có những chiếc máy bay thương mại khác đang chuẩn bị cất cánh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cô Di!"
Bọn họ với tới trước máy bay, một người đàn ông trung niên mang theo vài tay cao thủ có hơi thở võ thuật cực mạnh bất ngờ đi tới, chặn đường bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu, hỏi: "Chú Văn, chú làm vậy là có ý gì?"
Người đàn ông trung niên kia tên là Nghiễm Văn, là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, thuộc dạng cao thủ hàng đầu bên cạnh Phùng Chí Ngạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại Hoàng tộc họ Phùng, Nghiễm Văn tuy không thuộc dòng chính của Hoàng tộc nhưng ông ta vẫn có thân phận và địa vị cực cao ở đó.
Lúc này ông ta xuất hiện, còn chặn đường Phùng Giai Di, điều này làm cho Dương Thanh nhận thấy một sự bất thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngiễm Văn lên tiếng: "Cô Di, Hoàng Chủ có lệnh, không cho phép cô rời khỏi Hoàng thành Phùng nửa bước, xin cô hãy quay về cùng chúng tôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Giai Di lập tức thay đổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nửa giờ trước, cô ta vừa nhận được điện thoại của Phùng Chí Ngạo, nói là đã sắp xếp xong xuôi một máy bay tư nhân, cho phép cô ta và Dương Thanh rời khỏi đây.
Mới nửa giờ ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà vị cao thủ hàng đầu bên cạnh bố cô ta là Nghiễm Văn lại đích thân tới ngăn cản cô ta?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phùng Giai Di nói: "Chú Văn, bố tôi đã đồng ý cho tôi đi rồi, mong chú đừng ngăn trở nữa".
Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: "Vừa rồi, Đại hoàng tử đã bị Hoàng Chủ bãi miễn vị trí người thừa kế, đồng thời còn bị giam lỏng, Hoàng Chủ cũng đã hạ lệnh cho tôi tới đây ngăn cản cô lại".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức biến sắc: "Sao lại thế được?"
Cô ta biết rõ, trong đám con cháu của Phùng Hoàng, người có năng lực cực mạnh ở tất cả các mặt chỉ có bố cô ta là Phùng Chí Ngạo cùng với chú hai Phùng Chí Viễn, cả hai đều đã là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, không chỉ có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn sở hữu năng lực quản lí hàng đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nay chú hai Phùng Chí Viễn đã tự phát nổ mà chết, chỉ còn lại bố cô ta mới là người có năng lực mạnh nhất trong đám con của Phùng Hoàng.
Vậy Phùng Hoàng có lí do gì mà phải bãi miễn vị trí người thừa kế của bố cô ta?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook