Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1630: Món đồ thần bí
Dương Thanh đứng lên, nói với Miêu thành chủ: "Ông Miêu, ông đang đợi cháu ạ?"
Miêu thành chủ cười ha hả, nhìn chằm chằm Dương Thanh rồi gật đầu, hài lòng nói: "Chỉ một tuần ngắn ngủi mà cảnh giới võ thuật đã tăng từ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ lên đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, thiên phú võ thuật của cháu quả thật cực cao đấy!"
Dương Thanh vội nói: "Chủ yếu nhờ có rượu của ông Miêu đấy ạ, nếu không, chỉ sợ đến cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh trung kỳ cháu cũng chưa đạt tới được đâu".
Những lời này không phải lời tâng bốc mà đúng thực là như thế.
Bảy ngày này, Miêu thành chủ đều đặn cho Dương Thanh một chén rượu mỗi ngày, mỗi lần uống xong, Dương Thanh đều có thể cảm nhận được ích lợi cực lớn mà nó mang đến cho anh.
Miêu thành chủ cười nói: "Rượu này là rượu ông đã cất giữ hơn sáu mươi năm, chỉ có một hồ lô rượu đó thôi, nhưng giờ đã uống hết rồi".
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh mới ý thức được, mấy chén rượu này quý giá cỡ nào.
Anh có hơi thất vọng một chút, vì anh còn tưởng sẽ tiếp tục nhận được một chén rượu thần kỳ như vậy mỗi ngày, không ngờ đã hết rồi.
"Hơn sáu mươi năm trước, khi ông mới chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, có một lần lên Miêu Sơn tìm dược liệu lại tình cờ gặp cơn mưa lớn, không thể xuống núi, đành ở lại trong một hang động đụt mưa, may mắn phát hiện một hầm rượu, thứ rượu cháu uống mấy hôm nay được lấy từ trong đó, ông chỉ để dành một hồ lô rượu này thôi".
Miêu thành chủ cười ha hả nói, như đang nhắc tới một chuyện rất bình thường.
Dương Thanh nghe tới đó, lòng chấn động tột cùng, một hồ lô rượu đã khiến anh cảm nhận được thế nào là tu luyện như ngồi trên hỏa tiễn, huống chi là một hầm rượu?
Miêu thành chủ vẫn vui vẻ cười nói: "Nhất định cháu đang nghĩ, liệu có phải vì uống hết hầm rượu đó nên ông mới có thể trở thành thành chủ của Miêu Thành này hay không?"
Không đợi Dương Thanh phủ nhận, Miêu thành chủ tiếp tục nói: "Vậy cháu đoán đúng rồi đấy, hơn sáu mươi năm trước, khi đó ông mới chỉ là một người trẻ tuổi có trình độ võ thuật bình thường của gia tộc họ Miêu, nếu ông nhớ không lầm thì vào thời điểm đó, ông chỉ vừa bước chân vào Vương Cảnh sơ kỳ".
"Từ sau khi phát hiện hầm rượu thần bí này, tốc độ tu hành của ông đã tăng cực nhanh, chỉ trong một năm ngắn ngủi, thực lực của ông đã bay nhanh từ Vương Cảnh sơ kỳ lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, năm đó ông mới hai mươi ba tuổi".
Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, năm anh hai mươi ba tuổi, hình như vừa mới đi lính ở biên giới phía Bắc chưa được bao lâu, thời điểm đó, thực lực của anh còn kém xa Vương Cảnh sơ kỳ, mà Miêu thành chủ vào thời điểm đó đã thành một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thật là khủng khiếp.
"Hơn một năm sau đó, cảnh giới võ thuật của ông tăng lên tới Siêu Phàm Nhất Cảnh, cũng bởi vậy, dù ông mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã được ông nội ông bỏ qua một thế hệ, xác lập ông làm người thừa kế vị trí thành chủ Miêu Thành".
"Sau đó, năm ông ba mươi tuổi, cảnh giới võ thuật đã đột phá đến Siêu Phàm Bát Cảnh, vượt xa các bậc chú bác thế hệ trước, cũng năm đó, ông nội ông bệnh nặng, giao lại vị trí thành chủ cho ông".
Miêu thành chủ như đang kể lại chuyện đời mình cho một người bạn, miệng tủm tỉm cười, trong nét cười còn thoáng đôi phần hoài niệm, ông lão thong thả kể lại quá khứ huy hoàng của mình.
Dương Thanh chỉ lẳng lặng ngồi nghe, nhưng lòng đã khiếp sợ tột cùng.
Tầm tuổi ba mươi đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh, khắp Chiêu Châu này liệu có mấy ai?
Nay anh đã hai mươi tám tuổi lại chỉ mới tới Siêu Phàm Lục Cảnh, tốc độ tu hành thoạt nhìn có vẻ nhanh lắm, nhưng nếu muốn đưa cảnh giới võ thuật lên đến Siêu Phàm Bát Cảnh trước khi bước vào tuổi ba mươi thì vẫn quá khó.
Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong là một bậc thang khó lòng vượt qua trong quá trình tu hành võ thuật, rất nhiều người dốc cả đời cũng không thể vượt qua nấc thang này, một khi võ thuật bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh thì chẳng khác nào mở ra một thế giới mới.
Miêu thành chủ đột nhiên hỏi: "Cháu có biết nỗi tiếc nuối lớn nhất đời này của ông là gì không?"
Dương Thanh lắc đầu.
Nụ cười trên môi Miêu thành chủ dần tắt đi, ánh mắt nhuộm vẻ bi thương, ông lão chậm rãi nói: "Đời này, nỗi tiếc nuối lớn nhất của ông chính là không thể bảo vệ con gái mình!"
"Bởi khi con trẻ, cậy có hầm rượu kia giúp ông thuận lợi tu hành, ông chỉ biết đắm chìm trong ánh hào quang của hành trình đột phá hết cảnh giới này đến cảnh giới khác, lại sơ sót trong việc bảo vệ người thân bên mình. Ngay năm ông ba mươi tuổi, cũng là thời điểm ông kế thừa chức vị thành chủ, con gái ông bị kẻ địch bắt cóc, kẻ đó lấy nó để đe dọa ông, buộc ông phải bỏ vị trí thành chủ này".
"Đối phương nói, chỉ cần ông chịu bỏ vị trí thành chủ thì sẽ thả con gái ông ra, nhưng ông của khi đó còn quá nóng nảy kiêu căng, ba mươi tuổi trở thành thành chủ Miêu Thành, đó chính là thời gian huy hoàng nhất của ông, làm sao có thể buông bỏ được?"
Nói đến đó, Miêu thành chủ ngừng lại, ánh mắt nhuốm đầy hối hận, ông lão cầm hồ lô rượu lên, định uống một ngụm, lại phát hiện hồ lô không còn một giọt.
Ông lão không nói kĩ càng về kết cục cuối cùng của con gái mình, nhưng Dương Thanh có thể mơ hồ đoán được, đối phương đã lấy con gái ông lão để ép buộc Miêu thành chủ bỏ chức vị thành chủ của mình, mà Miêu thành chủ lại không chịu, vậy thì sao đối phương chịu bỏ qua cho con gái ông lão?
Miêu thành chủ cười khổ, đặt hồ lô rượu xuống, lại cười nói: "Ông dùng hết một đời mình để uống cạn hầm rượu ấy, lại chỉ để cho cháu có một hồ lô rượu, nghe có vẻ hẹp hòi quá nhỉ".
"Ông và cháu có duyên với nhau, nếu chỉ tặng cháu một bầu rượu thì quá keo kiệt, vậy đi, ông tặng cháu thêm một thứ nữa, nhất định cháu phải nhận đấy".
Nói xong, Miêu thành chủ lấy từ trong áo ra một chiếc hộp bọc tơ lụa, mở hộp ra, bên trong có một món đồ lóe sáng ánh kim loại, hình dạng khác thường, kích thước bằng một hộp diêm.
Cùng lúc đó, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trong món đồ này tràn ra ngoài.
Giờ phút này, Dương Thanh cảm thấy trường lực quanh mình dường như cũng đã biến đổi, người như có một ngọn núi lớn đè lên.
Con ngươi anh co rút lại, thứ nhỏ bé, nhìn tầm thường thế này lại chứa đựng một sức mạnh kinh khủng cỡ đó.
Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Thanh vội từ chối: "Miêu thành chủ, không công không cán sao dám nhận thưởng, ông đã giúp cháu rất nhiều, món quà này quá lớn, cháu không thể nhận được!"
Tuy anh tới Miêu Thành đã được bảy ngày nhưng thời gian tiếp xúc với Miêu thành chủ không tính là nhiều, mỗi ngày đều chỉ gặp ông lão một lát, sau đó uống chén rượu thần kỳ kia, anh liền tiến vào trạng thái tu luyện, đợi khi tu luyện xong đã không thấy Miêu thành chủ đâu.
Mãi đến ngày hôm nay, Miêu thành chủ không đi về trước mà đợi anh tu luyện xong, hai bên hàn huyên một hồi.
Miêu thành chủ cười nói: "Cháu đừng từ chối vội, cứ cầm thử xem sao!"
Ánh mắt ông lão thoáng vẻ trêu chọc, như đang muốn nói, cháu có muốn cũng chưa chắc đã lấy được đâu.
Dương Thanh đang muốn từ chối nhưng lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú với thứ thần bí này.
"Để cháu thử xem!"
Anh nói, sau đó vươn tay ra.
Miêu thành chủ không đưa ngay vật kia vào tay Dương Thanh mà nói: "Trước tiên hãy điều chỉnh đến trạng thái mạnh nhất đã!"
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh càng thêm chờ mong, một giây sau, anh vận hành Chiến Thần Quyết, huyết mạch cuồng hóa cũng lập tức được kích hoạt, một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.
Miêu thành chủ cười ha hả, nhìn chằm chằm Dương Thanh rồi gật đầu, hài lòng nói: "Chỉ một tuần ngắn ngủi mà cảnh giới võ thuật đã tăng từ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ lên đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, thiên phú võ thuật của cháu quả thật cực cao đấy!"
Dương Thanh vội nói: "Chủ yếu nhờ có rượu của ông Miêu đấy ạ, nếu không, chỉ sợ đến cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh trung kỳ cháu cũng chưa đạt tới được đâu".
Những lời này không phải lời tâng bốc mà đúng thực là như thế.
Bảy ngày này, Miêu thành chủ đều đặn cho Dương Thanh một chén rượu mỗi ngày, mỗi lần uống xong, Dương Thanh đều có thể cảm nhận được ích lợi cực lớn mà nó mang đến cho anh.
Miêu thành chủ cười nói: "Rượu này là rượu ông đã cất giữ hơn sáu mươi năm, chỉ có một hồ lô rượu đó thôi, nhưng giờ đã uống hết rồi".
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh mới ý thức được, mấy chén rượu này quý giá cỡ nào.
Anh có hơi thất vọng một chút, vì anh còn tưởng sẽ tiếp tục nhận được một chén rượu thần kỳ như vậy mỗi ngày, không ngờ đã hết rồi.
"Hơn sáu mươi năm trước, khi ông mới chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, có một lần lên Miêu Sơn tìm dược liệu lại tình cờ gặp cơn mưa lớn, không thể xuống núi, đành ở lại trong một hang động đụt mưa, may mắn phát hiện một hầm rượu, thứ rượu cháu uống mấy hôm nay được lấy từ trong đó, ông chỉ để dành một hồ lô rượu này thôi".
Miêu thành chủ cười ha hả nói, như đang nhắc tới một chuyện rất bình thường.
Dương Thanh nghe tới đó, lòng chấn động tột cùng, một hồ lô rượu đã khiến anh cảm nhận được thế nào là tu luyện như ngồi trên hỏa tiễn, huống chi là một hầm rượu?
Miêu thành chủ vẫn vui vẻ cười nói: "Nhất định cháu đang nghĩ, liệu có phải vì uống hết hầm rượu đó nên ông mới có thể trở thành thành chủ của Miêu Thành này hay không?"
Không đợi Dương Thanh phủ nhận, Miêu thành chủ tiếp tục nói: "Vậy cháu đoán đúng rồi đấy, hơn sáu mươi năm trước, khi đó ông mới chỉ là một người trẻ tuổi có trình độ võ thuật bình thường của gia tộc họ Miêu, nếu ông nhớ không lầm thì vào thời điểm đó, ông chỉ vừa bước chân vào Vương Cảnh sơ kỳ".
"Từ sau khi phát hiện hầm rượu thần bí này, tốc độ tu hành của ông đã tăng cực nhanh, chỉ trong một năm ngắn ngủi, thực lực của ông đã bay nhanh từ Vương Cảnh sơ kỳ lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, năm đó ông mới hai mươi ba tuổi".
Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, năm anh hai mươi ba tuổi, hình như vừa mới đi lính ở biên giới phía Bắc chưa được bao lâu, thời điểm đó, thực lực của anh còn kém xa Vương Cảnh sơ kỳ, mà Miêu thành chủ vào thời điểm đó đã thành một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thật là khủng khiếp.
"Hơn một năm sau đó, cảnh giới võ thuật của ông tăng lên tới Siêu Phàm Nhất Cảnh, cũng bởi vậy, dù ông mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã được ông nội ông bỏ qua một thế hệ, xác lập ông làm người thừa kế vị trí thành chủ Miêu Thành".
"Sau đó, năm ông ba mươi tuổi, cảnh giới võ thuật đã đột phá đến Siêu Phàm Bát Cảnh, vượt xa các bậc chú bác thế hệ trước, cũng năm đó, ông nội ông bệnh nặng, giao lại vị trí thành chủ cho ông".
Miêu thành chủ như đang kể lại chuyện đời mình cho một người bạn, miệng tủm tỉm cười, trong nét cười còn thoáng đôi phần hoài niệm, ông lão thong thả kể lại quá khứ huy hoàng của mình.
Dương Thanh chỉ lẳng lặng ngồi nghe, nhưng lòng đã khiếp sợ tột cùng.
Tầm tuổi ba mươi đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh, khắp Chiêu Châu này liệu có mấy ai?
Nay anh đã hai mươi tám tuổi lại chỉ mới tới Siêu Phàm Lục Cảnh, tốc độ tu hành thoạt nhìn có vẻ nhanh lắm, nhưng nếu muốn đưa cảnh giới võ thuật lên đến Siêu Phàm Bát Cảnh trước khi bước vào tuổi ba mươi thì vẫn quá khó.
Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong là một bậc thang khó lòng vượt qua trong quá trình tu hành võ thuật, rất nhiều người dốc cả đời cũng không thể vượt qua nấc thang này, một khi võ thuật bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh thì chẳng khác nào mở ra một thế giới mới.
Miêu thành chủ đột nhiên hỏi: "Cháu có biết nỗi tiếc nuối lớn nhất đời này của ông là gì không?"
Dương Thanh lắc đầu.
Nụ cười trên môi Miêu thành chủ dần tắt đi, ánh mắt nhuộm vẻ bi thương, ông lão chậm rãi nói: "Đời này, nỗi tiếc nuối lớn nhất của ông chính là không thể bảo vệ con gái mình!"
"Bởi khi con trẻ, cậy có hầm rượu kia giúp ông thuận lợi tu hành, ông chỉ biết đắm chìm trong ánh hào quang của hành trình đột phá hết cảnh giới này đến cảnh giới khác, lại sơ sót trong việc bảo vệ người thân bên mình. Ngay năm ông ba mươi tuổi, cũng là thời điểm ông kế thừa chức vị thành chủ, con gái ông bị kẻ địch bắt cóc, kẻ đó lấy nó để đe dọa ông, buộc ông phải bỏ vị trí thành chủ này".
"Đối phương nói, chỉ cần ông chịu bỏ vị trí thành chủ thì sẽ thả con gái ông ra, nhưng ông của khi đó còn quá nóng nảy kiêu căng, ba mươi tuổi trở thành thành chủ Miêu Thành, đó chính là thời gian huy hoàng nhất của ông, làm sao có thể buông bỏ được?"
Nói đến đó, Miêu thành chủ ngừng lại, ánh mắt nhuốm đầy hối hận, ông lão cầm hồ lô rượu lên, định uống một ngụm, lại phát hiện hồ lô không còn một giọt.
Ông lão không nói kĩ càng về kết cục cuối cùng của con gái mình, nhưng Dương Thanh có thể mơ hồ đoán được, đối phương đã lấy con gái ông lão để ép buộc Miêu thành chủ bỏ chức vị thành chủ của mình, mà Miêu thành chủ lại không chịu, vậy thì sao đối phương chịu bỏ qua cho con gái ông lão?
Miêu thành chủ cười khổ, đặt hồ lô rượu xuống, lại cười nói: "Ông dùng hết một đời mình để uống cạn hầm rượu ấy, lại chỉ để cho cháu có một hồ lô rượu, nghe có vẻ hẹp hòi quá nhỉ".
"Ông và cháu có duyên với nhau, nếu chỉ tặng cháu một bầu rượu thì quá keo kiệt, vậy đi, ông tặng cháu thêm một thứ nữa, nhất định cháu phải nhận đấy".
Nói xong, Miêu thành chủ lấy từ trong áo ra một chiếc hộp bọc tơ lụa, mở hộp ra, bên trong có một món đồ lóe sáng ánh kim loại, hình dạng khác thường, kích thước bằng một hộp diêm.
Cùng lúc đó, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trong món đồ này tràn ra ngoài.
Giờ phút này, Dương Thanh cảm thấy trường lực quanh mình dường như cũng đã biến đổi, người như có một ngọn núi lớn đè lên.
Con ngươi anh co rút lại, thứ nhỏ bé, nhìn tầm thường thế này lại chứa đựng một sức mạnh kinh khủng cỡ đó.
Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Thanh vội từ chối: "Miêu thành chủ, không công không cán sao dám nhận thưởng, ông đã giúp cháu rất nhiều, món quà này quá lớn, cháu không thể nhận được!"
Tuy anh tới Miêu Thành đã được bảy ngày nhưng thời gian tiếp xúc với Miêu thành chủ không tính là nhiều, mỗi ngày đều chỉ gặp ông lão một lát, sau đó uống chén rượu thần kỳ kia, anh liền tiến vào trạng thái tu luyện, đợi khi tu luyện xong đã không thấy Miêu thành chủ đâu.
Mãi đến ngày hôm nay, Miêu thành chủ không đi về trước mà đợi anh tu luyện xong, hai bên hàn huyên một hồi.
Miêu thành chủ cười nói: "Cháu đừng từ chối vội, cứ cầm thử xem sao!"
Ánh mắt ông lão thoáng vẻ trêu chọc, như đang muốn nói, cháu có muốn cũng chưa chắc đã lấy được đâu.
Dương Thanh đang muốn từ chối nhưng lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú với thứ thần bí này.
"Để cháu thử xem!"
Anh nói, sau đó vươn tay ra.
Miêu thành chủ không đưa ngay vật kia vào tay Dương Thanh mà nói: "Trước tiên hãy điều chỉnh đến trạng thái mạnh nhất đã!"
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh càng thêm chờ mong, một giây sau, anh vận hành Chiến Thần Quyết, huyết mạch cuồng hóa cũng lập tức được kích hoạt, một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.
Bình luận facebook